Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 129: Triển khai kế hoạch lớn, tế trời xanh gió mây xoay vần
triển khai kế hoạch lớn, tế trời xanh gió mây xoay vần
“Đây là tội phi mị hoặc hoàng thượng Mộ Dung Đức Âm à?” Hoàng hậu ngồi trên giường, nhìn người nằm trên ván gỗ dưới mặt đất.
“Khởi bẩm hoàng hậu, đúng là hắn.” Thái giám khom người, nơm nớp lo sợ thối lui qua một bên. Hoàng hậu hạ lệnh: “Người đến, xách Mộ Dung Đức Âm ra ngoài, để cho ai gia nhìn thử xem, hắn rốt cuộc là bộ dạng gì, thế nhưng có thể mê hoặc lòng người đến vậy!”
Mộ Dung Long Sách vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương! Mộ Dung Đức Âm hiện giờ thân mình nhiễm bệnh hiểm nghèo, tốt nhất ngài đừng nhìn hắn.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Bổn cung có gì mà không thể nhìn! Người đến! Xốc lên cho ta!”
Thị vệ hai bên lập tức tiến lên muốn nhấc đệm chăn, Mộ Dung Long Sách thấy thế, bổ nhào lên trên người Đức Âm, kêu lên: “Các ngươi đừng động vào hắn! Ta cùng Đức Âm một lòng một thể, nếu như hắn không thể sống, ta cũng không muốn sống!” Nói xong bi thương khóc lớn lên, vậy mà có khiến lòng người dao động vài phần, nhất thời để cho mọi người ở đây sôi nổi phỏng đoán, thái giám này đến tột cùng cùng với gã nam sủng kia trong lúc đó tình cảm vướng mắc ghi lòng tạc dạ như thế nào?
Mấy người đưa tay kéo hắn ra, Long Sách liều mạng giãy dụa, tóc buông thỏng, giống như nổi cơn điên. Hoàng hậu giận tím mặt, hét lên: “Người đến!! Đem kẻ điên này kéo xuống! Dùng đại hình hầu hạ! Trước tiên cứ cắt đứt đầu lưỡi của hắn đi!”
“A!! A a a a! Đức Âm! Đức Âm!! Ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi!!” Long Sách chỉ là điên cuồng la hét không thôi đến mức khàn cả giọng, bị người kéo nhưng hai chân không ngừng quẫy đạp, liều chết cũng không muốn rời khỏi đại điện, làm cho đám người xung quanh dựng thẳng lông tơ, thiệt là cực kì dũng cảm, nha, hẳn là thực sự sẽ được tận mắt chứng kiến chuyện tình trời đất cũng phải bùi ngùi xúc động dù sống hay chết không rời không bỏ à nha?!
“Đức Âm a a a a!!” Long Sách mỗi một tiếng hét giống như quỷ khóc tang thương tiêu điều, lực đạo của hắn mạnh đến kinh người, thế mà giãy thoát khỏi vòng kiềm chế của đám người nọ, bổ nhào về lại trên người Đức Âm, sau đó lại bị kéo ra. Như thế ba phen mấy bận, những người đó tìm dây thừng đem kẻ điên này trói chặt, bốn năm người mới áp chế được hắn, cuối cùng cũng tha được hắn ra cửa.
Vì thế, chỉ còn lại có một mình Mộ Dung Đức Âm nằm ở trước mắt bao người.
“Xốc lên!” Hoàng hậu càng muốn nhìn thử coi Mộ Dung Đức Âm có cái bộ dạng gì, thị vệ sợ hãi tên Mộ Dung Đức Âm kia thật sự đang mắc phải cái bệnh hiểm nghèo gì, nên dùng cây gậy vén một góc mền lên, động tác này còn chưa kịp làm xong, người đắp mềm bên dưới đột nhiên ngồi dậy, giống như xác chết vùng dậy, khiến cho mọi người đồng loạt kinh hô.
Chỉ nghe rầm một tiếng, Mộ Dung Đức Âm đột nhiên từ dưới đất dựng lên, xé miếng che mắt trên mặt xuống, dùng ánh mắt= = nhìn mọi người.
Lúc này hắn chỉ mặc mỗi một cái quần cộc, tóc dài rơi rớt rũ xuống, chân mang vớ trắng, tuy thoạt nhìn không có gì khác lạ cả, nhưng trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt giống như bị nổ tung—— khuôn mặt tuyệt mỹ hoàn mỹ, dáng người tuyệt mỹ hoàn mỹ, cặp đùi cùng cánh tay tuyệt mỹ hoàn mỹ, mái tóc dài tuyệt mỹ hoàn mỹ óng ả mượt mà… …
Vì thế toàn trường đều ngây dại, không khí kết băng.
Cuối cùng, hoàng hậu phục hồi tinh thần lại, ra lệnh: “Bắt lấy, đánh gãy gân chân, đưa vào tẩm cung của ta.”
Nhưng mà những người khác vẫn còn đang đắm chìm ở cơn gió lốc dội bom tuyệt mỹ của Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm dùng hắn ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía,
Vì thế,
Lại chui về trong ổ chăn.
Hết thảy đều thật là quỷ dị.
Quỷ dị tới nỗi làm tất cả mọi người hóa đá.
Lúc này, Mộ Dung Long Sách ở cửa thoải mái giải quyết thị vệ cột trói hắn, chậm rãi thong thả tiến vào, giọng điệu cực kì thoải mái nói: “Hoàng hậu nương nương, ngươi cũng đã gặp đệ đệ ngoan của ta rồi, vậy kế tiếp chúng ta nói chuyện được chứ? Ngươi cho là, đệ đệ của ta chỉ dựa vào khuôn mặt mới lên làm tôn chủ Ma giáo sao?”
“Ngươi là cái thá gì chứ?!” Hoàng hậu căm hận nhìn hắn.
“Ta là thành chủ Băng Tiễu Thành, Mộ Dung Long Sách, anh trai ruột của Mộ Dung Đức Âm. Hiện tại ta đã dẫn theo vạn nhân mã bao vây Phượng Lai cung, ta hy vọng nương nương tốt nhất là nên ôn hoà nhã nhặn cùng ta trao đổi, ta mới bảo đảm được an toàn cho nương nương.” Long Sách nói.
“Vạn nhân mã? Ngươi vậy mà lại là kẻ ba hoa khoác lác! Ngay bây giờ bổn cung có thể đem ngươi lăng trì xử tử!” Hoàng hậu nói.
(hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)
Long Sách vuốt vuốt tóc của mình, lập tức lấy bộ quần áo mà mình mới vừa rồi ở bên ngoài bảo Thị Long mang tới, đá đá Đức Âm, đem hắn kéo đứng lên, mặc quần áo tử tế cho hắn. Bất quá chỉ khoác một kiện áo bào trắng đơn giản mà Mộ Dung Đức Âm lại càng thêm chói sáng rực rỡ, hắn làm biếng ngồi xếp bằng, nói: “Vạn đại quân, đã ở trước mắt ngươi.”
Dứt lời chìa một bàn tay, ngón tay giương cao, lập tức vẽ ra một đạo kiếm khí vô cùng lợi hại, trong nháy mắt chặt đứt một cây hai tay ôm hết ở bên cạnh, mọi người lập tức kinh hô chạy trốn, trên đại điện nhất thời một đống hỗn độn.
Hoàng hậu vội vàng đứng lên, trước người đứng đầy thái giám cùng thị vệ bảo hộ nàng, Long Sách cười nói: “Đây chỉ là chút lòng thành, bảo bối đệ đệ kia của ta nếu như tức giận, đám… lâu la trước mặt ngươi này nhìn cũng chẳng đủ đâu! Sao nào? Hoàng hậu trăm tính ngàn tính, có thể tính tới chuyện này chưa, bảy năm trước, từ lúc ngươi tiến cung, hết thảy mọi hành động của ngươi sớm bị người nắm trong tay, cũng chính là người đó hướng dẫn ngươi từng bước thực hiện kế hoạch đoạt quyền, kỳ thật đều là do một tay Băng Tiễu Thành ta đây? Hiện giờ thời cơ đã chín muồi, đa tạ nương nương đã trồng cây lót đường cho tại hạ, tại hạ mới có thể thưởng thức trái cây và bóng râm kia a!”
Lập tức Mộ Dung Long Sách xoay người, nâng cằm Mộ Dung Đức Âm lên, cười nói: “Đức Âm, ngươi có thể xả thân vì ta tiến vào Ma giáo, ngươi cũng biết, vì ngươi, ta cũng có thể mưu cầu giành lấy thiên hạ, chỉ vì ngươi! Từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai có thể làm lay động bá nghiệp của ngươi!”
Nói xong thế nhưng làm trò trước mặt mọi người ở trên trán Đức Âm ấn xuống một nụ hôn.
Từ một khắc ở Phượng Lai cung, rốt cục Long Sách cũng chiêu hàng hoàng hậu.
Sau đó, hắn cùng với Mộ Dung Đức Âm chia làm hai đường, Đức Âm phụ trách bảo vệ đại điện và ngọc tỷ, còn Long Sách thì tự mình ra trận, xuất cung dẫn nhân mã tấn công vào đại điện kim loan.
Long Sách đem ngọc tỷ như củ khoai lang phỏng tay giao trong tay Đức Âm, còn mình thì khoác chiến giáp, nhảy lên ngựa, dứt khoát nói: “Lần này, để ta chinh chiến thay cho ngươi, ngươi cứ ngồi trên ngai vàng mà nhìn, khi tia nắng mặt trời đầu tiên mọc lên thì ta sẽ tận tay dâng cho ngươi bá quyền của thiên hạ. Ngươi sinh ra đã làm Mộ Dung Đức Âm, cuộc đời này nếu như không khuynh quốc một lần, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?Cứ mở to mắt mà nhìn huynh trưởng làm sao dâng giang sơn vạn dặm tận tay cho ngươi!”
Dứt lời ở trên ngựa chìa một cánh tay ôm lấy đầu Đức Âm, hàng vạn hàng nghìn nhu tình, đều hóa thành ý chí chiến đấu trào dâng. Thì ra đến cuối cùng, thành ma không phải là Đức Âm, trái lại là chính bản thân hắn, vì yêu thành ma, hắn không oán không thẹn.
Một đêm đó hoàng thành tắm trong máu tươi hỗn loạn, trong ngoài hoàng cung, từ nửa đêm tiếng giết rung trời, hàng ngàn hàng vạn nhân mã hỗn chiến không ngừng, nhân mã Ma giáo thừa dịp rối loạn dũng mãnh tràn vào, ở trong tối dưới sự chỉ huy của tôn chủ, trộm quan tài của hoàng đế ra ngoài mang đến Băng Tiễu Thành.
Bên dưới màn trời đêm đông là máu tươi thành dòng, trên người Mộ Dung Đức Âm mặc bộ y phục màu đỏ sậm xa hoa, đứng sừng sững trên đại điện kim loan trống trải, phía sau hắn chính là ghế vàng Cửu Long, tượng trưng cho vương quyền tối cao, trận chém giết tối nay là quyết định cuối cùng xem ai mới là người chân chính ngồi ở trên cái ghế kia.
Hoa Ảnh quỳ một gối xuống ở dưới bậc thềm, chờ đợi chủ nhân tối cao của mình ra lệnh một tiếng, là triển khai tàn sát địa ngục.
Mộ Dung Đức Âm khoanh tay mà đứng, nhìn ngai vàng xanh vàng rực rỡ, đột nhiên, giọng lạnh lùng nói: “Tối nay, chỉ có Long Sách suất lĩnh nhân mã có thể tiến vào nơi này, người còn lại xông vào, giết không tha.”
Hoa Ảnh hơi hơi ngẩng đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười khát máu: “Lĩnh mệnh.”
Sau khi Hoa Ảnh chậm rãi đi ra khỏi đại điện, Đức Âm vươn tay, vuốt ve ghế rồng, cười nói: “Thật sự là vị trí chịu đủ nguyền rủa a!”
Dứt lời, tay áo phất lên, xoay người ngồi ở trên ghế vàng chạm trổ cửu long, hắn lấy tay nâng đầu, nghiêng người tay vịn khảm đầu rồng, thản nhiên nói: “Bản tôn cứ ở chỗ này, nhìn thử xem người bị nguyền rủa kế tiếp là ai, ha.”
Màn đêm sắp tiêu tán, kết quả cuối cùng, như thế nào như thế nào? Ai mới là người cuối cùng chiến thắng?
“Biểu huynh.” Một thiếu niên nhút nhát từ đằng sau bình phong dát vàng đi tới, gọi Đức Âm đang ngồi trên ghế rồng một tiếng. Thiếu niên kia trên người mặc sắc phục của hoàng tử, mày mắt như vẽ, chính là Thập Nhất hoàng đệ của hoàng đế Hiên Viên Cực Phong người có tên trong di chiếu truyền ngôi, dựa theo vai vế, hắn hẳn là phải gọi Mộ Dung Đức Âm một tiếng biểu đệ.
“Ngươi chính là Cực Ngọc.” Đức Âm tựa ở ghế rồng cũng không nhúc nhích một li, trái lại ngoắc gọi hắn, “Đến đây, ngồi ở bên cạnh ta.”
“Vâng.” Thập Nhất đệ đệ của hoàng đế thật cẩn thận đi tới, ngồi xuống một góc ghế rộng rãi, hắn là một trong số những người con nối dõi của tiên đế nhỏ tuổi nhất yếu đuối nhất, ở trong cung từ trước đã không được sủng, hiện giờ lại sắp bị làm con rối đẩy lên địa vị cao, chỉ sợ bị người áp chế đã quen rồi có khi ngay bản thân hắn cũng không biết đang đợi mình là vận mệnh gì đi.
Hoàng tử trộm mắt nhìn nam tử tuyệt mỹ vô song đáng sợ trước mắt này, Mộ Dung Đức Âm là đóa hoa đẹp nhất độc nhất, trong khoảnh khắc đã hút lấy được mọi ánh nhìn của hắn, làm hắn ngây ngô si ngốc, chỉ nhìn như vậy thôi, hắn cũng đã biết, thiên hạ của mình, đều bị nam nhân nguy hiểm này nắm trong tay, cả đời này của mình cho tận thời hơi thở cuối cùng cũng chỉ là tượng gỗ của hắn.
“Ngồi gần đó.” Mộ Dung Đức Âm ngoắc ngón tay, hoàng tử liền nuốt nuốt nước bọt, từ trên ghế đứng lên chuyến tới trước mặt Mộ Dung Đức Âm, cũng không dám cùng Mộ Dung Đức Âm sóng vai mà ngồi, chỉ là ngồi dưới đất, chân khoát lên trên bậc thang bạch ngọc, ngửa đầu nhìn tôn chủ Ma giáo làm người khác mê muội.
Mộ Dung Đức Âm liền dùng ngón tay vuốt ve mái tóc của hắn, mỗi một cái vuốt ve cũng đủ làm cho hoàng tử run rẩy run rẩy, mà khi tay của hắn rời đi thì hắn lại tuyệt vọng điên cuồng mà chờ mong hắn lại vuốt ve mình lần nữa. Hắn đã mười lăm tuổi, hắn cảm thấy trong cơ thể bị này nam tử ma mỵ này nhấc lên từng trận sóng to gió lớn, để cho hắn run rẩy lại mê muội.
“Cực Ngọc, ta giao thiên hạ này cho ngươi, ngươi báo đáp ta thế nào?” Mộ Dung Đức Âm câu họa cằm của hắn lên, khiến thiếu niên nâng mặt, chống lại ánh mắt của hắn.
Thiếu niên cảm thấy ngón tay duyên dáng kia như bạch ngọc lạnh lẽo vạch lên bờ môi của hắn, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa quẩn quanh, hắn không thể không mở miệng được, mang theo một chút run rẩy: “Ta sẽ phong biểu huynh làm ám hoàng, hưởng chung thiên hạ cùng ta, ta làm minh, biểu huynh làm ám, Hiên Viên hoàng triều đời đời thế thế này tuyệt không phá bỏ quy củ này…”
“Đứa trẻ ngoan.” Mộ Dung Đức Âm dùng cánh tay đem thiếu niên ôm vào trong lòng, nâng cằm của hắn lên, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cầm chắc ngọc tỷ của ngươi.”
Hoàng tử dán ở trước ngực của hắn run rẩy không thôi, toàn thân như bị một luồng cảm xúc thật lớn nào đó thổi quét, thân thể đột nhiên mềm nhũn, thế mà hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ màng, cũng chính là nam nhân ma khí ma mỵ cả người rực lửa, mũ vàng châu ngọc, tựa như ma thần giống như đẩy hắn vào trong động, khóa chặt trong lòng bàn tay, đến cuối cùng cũng chẳng thể giãy dụa. Ở dưới chân của hắn, không ngờ mình lại nhỏ bé như vậy… yếu đuối như vậy…
【 phỏng vấn lý do vì sao hoàng đế Hiên Viên Cực Phong vì cái lông gì mà lựa chọn Hiên Viên Cực Ngọc làm con rối thừa kế ngôi vị?
Hiên Viên Cực Phong: bởi vì đứa bé kia là người dễ vê nặn, dễ khi dễ nhất, là kẻ yếu đuối nhất. Ầy…, từ mà thông dụng của hủ nữ các cô chính là… Ậy… Cái từ kia là gì?
Phóng viên Miêu: thánh mẫu thụ mơ mộng hão huyền bị hại?
Hiên Viên Cực Phong đúng vậy! Chính là cái đó!
Phóng viên Miêu: nói cách khác, trong mắt hắn, hiện tại Đức Âm chính là cái cặn bã mỹ công hả?
Hiên Viên Cực Phong: dựa theo lối suy nghĩ của Cực Ngọc thì hẳn là như vậy.
Âm Heo vì thế hưng phấn một đường chạy chậm về chỗ huynh trưởng báo tin: huynh trưởng, cuối cùng có người nói ta là cặn bã công đó!
Long Sách vui mừng: oa ha ha, cuối cùng cục cưng cũng đã trưởng thành, biết từ cặn bã rồi đó nha, cặn bã được thì tốt, cặn bã công đúng là có khí thế, còn có thể tùy tiện khi dễ làm nhục tiểu thụ, có điều hãy nhớ kỹ, ca ca ngươi ta đây vĩnh viễn là “Công” của ngươi! Rầm rì! ( tự lừa mình dối người)】
“Đây là tội phi mị hoặc hoàng thượng Mộ Dung Đức Âm à?” Hoàng hậu ngồi trên giường, nhìn người nằm trên ván gỗ dưới mặt đất.
“Khởi bẩm hoàng hậu, đúng là hắn.” Thái giám khom người, nơm nớp lo sợ thối lui qua một bên. Hoàng hậu hạ lệnh: “Người đến, xách Mộ Dung Đức Âm ra ngoài, để cho ai gia nhìn thử xem, hắn rốt cuộc là bộ dạng gì, thế nhưng có thể mê hoặc lòng người đến vậy!”
Mộ Dung Long Sách vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương! Mộ Dung Đức Âm hiện giờ thân mình nhiễm bệnh hiểm nghèo, tốt nhất ngài đừng nhìn hắn.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Bổn cung có gì mà không thể nhìn! Người đến! Xốc lên cho ta!”
Thị vệ hai bên lập tức tiến lên muốn nhấc đệm chăn, Mộ Dung Long Sách thấy thế, bổ nhào lên trên người Đức Âm, kêu lên: “Các ngươi đừng động vào hắn! Ta cùng Đức Âm một lòng một thể, nếu như hắn không thể sống, ta cũng không muốn sống!” Nói xong bi thương khóc lớn lên, vậy mà có khiến lòng người dao động vài phần, nhất thời để cho mọi người ở đây sôi nổi phỏng đoán, thái giám này đến tột cùng cùng với gã nam sủng kia trong lúc đó tình cảm vướng mắc ghi lòng tạc dạ như thế nào?
Mấy người đưa tay kéo hắn ra, Long Sách liều mạng giãy dụa, tóc buông thỏng, giống như nổi cơn điên. Hoàng hậu giận tím mặt, hét lên: “Người đến!! Đem kẻ điên này kéo xuống! Dùng đại hình hầu hạ! Trước tiên cứ cắt đứt đầu lưỡi của hắn đi!”
“A!! A a a a! Đức Âm! Đức Âm!! Ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi!!” Long Sách chỉ là điên cuồng la hét không thôi đến mức khàn cả giọng, bị người kéo nhưng hai chân không ngừng quẫy đạp, liều chết cũng không muốn rời khỏi đại điện, làm cho đám người xung quanh dựng thẳng lông tơ, thiệt là cực kì dũng cảm, nha, hẳn là thực sự sẽ được tận mắt chứng kiến chuyện tình trời đất cũng phải bùi ngùi xúc động dù sống hay chết không rời không bỏ à nha?!
“Đức Âm a a a a!!” Long Sách mỗi một tiếng hét giống như quỷ khóc tang thương tiêu điều, lực đạo của hắn mạnh đến kinh người, thế mà giãy thoát khỏi vòng kiềm chế của đám người nọ, bổ nhào về lại trên người Đức Âm, sau đó lại bị kéo ra. Như thế ba phen mấy bận, những người đó tìm dây thừng đem kẻ điên này trói chặt, bốn năm người mới áp chế được hắn, cuối cùng cũng tha được hắn ra cửa.
Vì thế, chỉ còn lại có một mình Mộ Dung Đức Âm nằm ở trước mắt bao người.
“Xốc lên!” Hoàng hậu càng muốn nhìn thử coi Mộ Dung Đức Âm có cái bộ dạng gì, thị vệ sợ hãi tên Mộ Dung Đức Âm kia thật sự đang mắc phải cái bệnh hiểm nghèo gì, nên dùng cây gậy vén một góc mền lên, động tác này còn chưa kịp làm xong, người đắp mềm bên dưới đột nhiên ngồi dậy, giống như xác chết vùng dậy, khiến cho mọi người đồng loạt kinh hô.
Chỉ nghe rầm một tiếng, Mộ Dung Đức Âm đột nhiên từ dưới đất dựng lên, xé miếng che mắt trên mặt xuống, dùng ánh mắt= = nhìn mọi người.
Lúc này hắn chỉ mặc mỗi một cái quần cộc, tóc dài rơi rớt rũ xuống, chân mang vớ trắng, tuy thoạt nhìn không có gì khác lạ cả, nhưng trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt giống như bị nổ tung—— khuôn mặt tuyệt mỹ hoàn mỹ, dáng người tuyệt mỹ hoàn mỹ, cặp đùi cùng cánh tay tuyệt mỹ hoàn mỹ, mái tóc dài tuyệt mỹ hoàn mỹ óng ả mượt mà… …
Vì thế toàn trường đều ngây dại, không khí kết băng.
Cuối cùng, hoàng hậu phục hồi tinh thần lại, ra lệnh: “Bắt lấy, đánh gãy gân chân, đưa vào tẩm cung của ta.”
Nhưng mà những người khác vẫn còn đang đắm chìm ở cơn gió lốc dội bom tuyệt mỹ của Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm dùng hắn ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía,
Vì thế,
Lại chui về trong ổ chăn.
Hết thảy đều thật là quỷ dị.
Quỷ dị tới nỗi làm tất cả mọi người hóa đá.
Lúc này, Mộ Dung Long Sách ở cửa thoải mái giải quyết thị vệ cột trói hắn, chậm rãi thong thả tiến vào, giọng điệu cực kì thoải mái nói: “Hoàng hậu nương nương, ngươi cũng đã gặp đệ đệ ngoan của ta rồi, vậy kế tiếp chúng ta nói chuyện được chứ? Ngươi cho là, đệ đệ của ta chỉ dựa vào khuôn mặt mới lên làm tôn chủ Ma giáo sao?”
“Ngươi là cái thá gì chứ?!” Hoàng hậu căm hận nhìn hắn.
“Ta là thành chủ Băng Tiễu Thành, Mộ Dung Long Sách, anh trai ruột của Mộ Dung Đức Âm. Hiện tại ta đã dẫn theo vạn nhân mã bao vây Phượng Lai cung, ta hy vọng nương nương tốt nhất là nên ôn hoà nhã nhặn cùng ta trao đổi, ta mới bảo đảm được an toàn cho nương nương.” Long Sách nói.
“Vạn nhân mã? Ngươi vậy mà lại là kẻ ba hoa khoác lác! Ngay bây giờ bổn cung có thể đem ngươi lăng trì xử tử!” Hoàng hậu nói.
(hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)
Long Sách vuốt vuốt tóc của mình, lập tức lấy bộ quần áo mà mình mới vừa rồi ở bên ngoài bảo Thị Long mang tới, đá đá Đức Âm, đem hắn kéo đứng lên, mặc quần áo tử tế cho hắn. Bất quá chỉ khoác một kiện áo bào trắng đơn giản mà Mộ Dung Đức Âm lại càng thêm chói sáng rực rỡ, hắn làm biếng ngồi xếp bằng, nói: “Vạn đại quân, đã ở trước mắt ngươi.”
Dứt lời chìa một bàn tay, ngón tay giương cao, lập tức vẽ ra một đạo kiếm khí vô cùng lợi hại, trong nháy mắt chặt đứt một cây hai tay ôm hết ở bên cạnh, mọi người lập tức kinh hô chạy trốn, trên đại điện nhất thời một đống hỗn độn.
Hoàng hậu vội vàng đứng lên, trước người đứng đầy thái giám cùng thị vệ bảo hộ nàng, Long Sách cười nói: “Đây chỉ là chút lòng thành, bảo bối đệ đệ kia của ta nếu như tức giận, đám… lâu la trước mặt ngươi này nhìn cũng chẳng đủ đâu! Sao nào? Hoàng hậu trăm tính ngàn tính, có thể tính tới chuyện này chưa, bảy năm trước, từ lúc ngươi tiến cung, hết thảy mọi hành động của ngươi sớm bị người nắm trong tay, cũng chính là người đó hướng dẫn ngươi từng bước thực hiện kế hoạch đoạt quyền, kỳ thật đều là do một tay Băng Tiễu Thành ta đây? Hiện giờ thời cơ đã chín muồi, đa tạ nương nương đã trồng cây lót đường cho tại hạ, tại hạ mới có thể thưởng thức trái cây và bóng râm kia a!”
Lập tức Mộ Dung Long Sách xoay người, nâng cằm Mộ Dung Đức Âm lên, cười nói: “Đức Âm, ngươi có thể xả thân vì ta tiến vào Ma giáo, ngươi cũng biết, vì ngươi, ta cũng có thể mưu cầu giành lấy thiên hạ, chỉ vì ngươi! Từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai có thể làm lay động bá nghiệp của ngươi!”
Nói xong thế nhưng làm trò trước mặt mọi người ở trên trán Đức Âm ấn xuống một nụ hôn.
Từ một khắc ở Phượng Lai cung, rốt cục Long Sách cũng chiêu hàng hoàng hậu.
Sau đó, hắn cùng với Mộ Dung Đức Âm chia làm hai đường, Đức Âm phụ trách bảo vệ đại điện và ngọc tỷ, còn Long Sách thì tự mình ra trận, xuất cung dẫn nhân mã tấn công vào đại điện kim loan.
Long Sách đem ngọc tỷ như củ khoai lang phỏng tay giao trong tay Đức Âm, còn mình thì khoác chiến giáp, nhảy lên ngựa, dứt khoát nói: “Lần này, để ta chinh chiến thay cho ngươi, ngươi cứ ngồi trên ngai vàng mà nhìn, khi tia nắng mặt trời đầu tiên mọc lên thì ta sẽ tận tay dâng cho ngươi bá quyền của thiên hạ. Ngươi sinh ra đã làm Mộ Dung Đức Âm, cuộc đời này nếu như không khuynh quốc một lần, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?Cứ mở to mắt mà nhìn huynh trưởng làm sao dâng giang sơn vạn dặm tận tay cho ngươi!”
Dứt lời ở trên ngựa chìa một cánh tay ôm lấy đầu Đức Âm, hàng vạn hàng nghìn nhu tình, đều hóa thành ý chí chiến đấu trào dâng. Thì ra đến cuối cùng, thành ma không phải là Đức Âm, trái lại là chính bản thân hắn, vì yêu thành ma, hắn không oán không thẹn.
Một đêm đó hoàng thành tắm trong máu tươi hỗn loạn, trong ngoài hoàng cung, từ nửa đêm tiếng giết rung trời, hàng ngàn hàng vạn nhân mã hỗn chiến không ngừng, nhân mã Ma giáo thừa dịp rối loạn dũng mãnh tràn vào, ở trong tối dưới sự chỉ huy của tôn chủ, trộm quan tài của hoàng đế ra ngoài mang đến Băng Tiễu Thành.
Bên dưới màn trời đêm đông là máu tươi thành dòng, trên người Mộ Dung Đức Âm mặc bộ y phục màu đỏ sậm xa hoa, đứng sừng sững trên đại điện kim loan trống trải, phía sau hắn chính là ghế vàng Cửu Long, tượng trưng cho vương quyền tối cao, trận chém giết tối nay là quyết định cuối cùng xem ai mới là người chân chính ngồi ở trên cái ghế kia.
Hoa Ảnh quỳ một gối xuống ở dưới bậc thềm, chờ đợi chủ nhân tối cao của mình ra lệnh một tiếng, là triển khai tàn sát địa ngục.
Mộ Dung Đức Âm khoanh tay mà đứng, nhìn ngai vàng xanh vàng rực rỡ, đột nhiên, giọng lạnh lùng nói: “Tối nay, chỉ có Long Sách suất lĩnh nhân mã có thể tiến vào nơi này, người còn lại xông vào, giết không tha.”
Hoa Ảnh hơi hơi ngẩng đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười khát máu: “Lĩnh mệnh.”
Sau khi Hoa Ảnh chậm rãi đi ra khỏi đại điện, Đức Âm vươn tay, vuốt ve ghế rồng, cười nói: “Thật sự là vị trí chịu đủ nguyền rủa a!”
Dứt lời, tay áo phất lên, xoay người ngồi ở trên ghế vàng chạm trổ cửu long, hắn lấy tay nâng đầu, nghiêng người tay vịn khảm đầu rồng, thản nhiên nói: “Bản tôn cứ ở chỗ này, nhìn thử xem người bị nguyền rủa kế tiếp là ai, ha.”
Màn đêm sắp tiêu tán, kết quả cuối cùng, như thế nào như thế nào? Ai mới là người cuối cùng chiến thắng?
“Biểu huynh.” Một thiếu niên nhút nhát từ đằng sau bình phong dát vàng đi tới, gọi Đức Âm đang ngồi trên ghế rồng một tiếng. Thiếu niên kia trên người mặc sắc phục của hoàng tử, mày mắt như vẽ, chính là Thập Nhất hoàng đệ của hoàng đế Hiên Viên Cực Phong người có tên trong di chiếu truyền ngôi, dựa theo vai vế, hắn hẳn là phải gọi Mộ Dung Đức Âm một tiếng biểu đệ.
“Ngươi chính là Cực Ngọc.” Đức Âm tựa ở ghế rồng cũng không nhúc nhích một li, trái lại ngoắc gọi hắn, “Đến đây, ngồi ở bên cạnh ta.”
“Vâng.” Thập Nhất đệ đệ của hoàng đế thật cẩn thận đi tới, ngồi xuống một góc ghế rộng rãi, hắn là một trong số những người con nối dõi của tiên đế nhỏ tuổi nhất yếu đuối nhất, ở trong cung từ trước đã không được sủng, hiện giờ lại sắp bị làm con rối đẩy lên địa vị cao, chỉ sợ bị người áp chế đã quen rồi có khi ngay bản thân hắn cũng không biết đang đợi mình là vận mệnh gì đi.
Hoàng tử trộm mắt nhìn nam tử tuyệt mỹ vô song đáng sợ trước mắt này, Mộ Dung Đức Âm là đóa hoa đẹp nhất độc nhất, trong khoảnh khắc đã hút lấy được mọi ánh nhìn của hắn, làm hắn ngây ngô si ngốc, chỉ nhìn như vậy thôi, hắn cũng đã biết, thiên hạ của mình, đều bị nam nhân nguy hiểm này nắm trong tay, cả đời này của mình cho tận thời hơi thở cuối cùng cũng chỉ là tượng gỗ của hắn.
“Ngồi gần đó.” Mộ Dung Đức Âm ngoắc ngón tay, hoàng tử liền nuốt nuốt nước bọt, từ trên ghế đứng lên chuyến tới trước mặt Mộ Dung Đức Âm, cũng không dám cùng Mộ Dung Đức Âm sóng vai mà ngồi, chỉ là ngồi dưới đất, chân khoát lên trên bậc thang bạch ngọc, ngửa đầu nhìn tôn chủ Ma giáo làm người khác mê muội.
Mộ Dung Đức Âm liền dùng ngón tay vuốt ve mái tóc của hắn, mỗi một cái vuốt ve cũng đủ làm cho hoàng tử run rẩy run rẩy, mà khi tay của hắn rời đi thì hắn lại tuyệt vọng điên cuồng mà chờ mong hắn lại vuốt ve mình lần nữa. Hắn đã mười lăm tuổi, hắn cảm thấy trong cơ thể bị này nam tử ma mỵ này nhấc lên từng trận sóng to gió lớn, để cho hắn run rẩy lại mê muội.
“Cực Ngọc, ta giao thiên hạ này cho ngươi, ngươi báo đáp ta thế nào?” Mộ Dung Đức Âm câu họa cằm của hắn lên, khiến thiếu niên nâng mặt, chống lại ánh mắt của hắn.
Thiếu niên cảm thấy ngón tay duyên dáng kia như bạch ngọc lạnh lẽo vạch lên bờ môi của hắn, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa quẩn quanh, hắn không thể không mở miệng được, mang theo một chút run rẩy: “Ta sẽ phong biểu huynh làm ám hoàng, hưởng chung thiên hạ cùng ta, ta làm minh, biểu huynh làm ám, Hiên Viên hoàng triều đời đời thế thế này tuyệt không phá bỏ quy củ này…”
“Đứa trẻ ngoan.” Mộ Dung Đức Âm dùng cánh tay đem thiếu niên ôm vào trong lòng, nâng cằm của hắn lên, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cầm chắc ngọc tỷ của ngươi.”
Hoàng tử dán ở trước ngực của hắn run rẩy không thôi, toàn thân như bị một luồng cảm xúc thật lớn nào đó thổi quét, thân thể đột nhiên mềm nhũn, thế mà hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ màng, cũng chính là nam nhân ma khí ma mỵ cả người rực lửa, mũ vàng châu ngọc, tựa như ma thần giống như đẩy hắn vào trong động, khóa chặt trong lòng bàn tay, đến cuối cùng cũng chẳng thể giãy dụa. Ở dưới chân của hắn, không ngờ mình lại nhỏ bé như vậy… yếu đuối như vậy…
【 phỏng vấn lý do vì sao hoàng đế Hiên Viên Cực Phong vì cái lông gì mà lựa chọn Hiên Viên Cực Ngọc làm con rối thừa kế ngôi vị?
Hiên Viên Cực Phong: bởi vì đứa bé kia là người dễ vê nặn, dễ khi dễ nhất, là kẻ yếu đuối nhất. Ầy…, từ mà thông dụng của hủ nữ các cô chính là… Ậy… Cái từ kia là gì?
Phóng viên Miêu: thánh mẫu thụ mơ mộng hão huyền bị hại?
Hiên Viên Cực Phong đúng vậy! Chính là cái đó!
Phóng viên Miêu: nói cách khác, trong mắt hắn, hiện tại Đức Âm chính là cái cặn bã mỹ công hả?
Hiên Viên Cực Phong: dựa theo lối suy nghĩ của Cực Ngọc thì hẳn là như vậy.
Âm Heo vì thế hưng phấn một đường chạy chậm về chỗ huynh trưởng báo tin: huynh trưởng, cuối cùng có người nói ta là cặn bã công đó!
Long Sách vui mừng: oa ha ha, cuối cùng cục cưng cũng đã trưởng thành, biết từ cặn bã rồi đó nha, cặn bã được thì tốt, cặn bã công đúng là có khí thế, còn có thể tùy tiện khi dễ làm nhục tiểu thụ, có điều hãy nhớ kỹ, ca ca ngươi ta đây vĩnh viễn là “Công” của ngươi! Rầm rì! ( tự lừa mình dối người)】
Bình luận truyện