Ác Mã Ác Nhân Ky
Chương 6
“Ngũ gia, cuối cùng người cũng về rồi.” – Tiểu Trúc Tử đang gác trước cửa lớn, thấy chủ nhân từ xa vội tiến lên nghênh đón – “Mấy ngày rồi người không về nhà, cũng không dặn lại là đi đâu, khiến tất cả mọi người đều lo lắng ra ngoài tìm người. Nếu như người không trở về thì Đại gia sẽ đi báo quan đấy.”
“Chẳng phải ta đã trở lại rồi sao?” – Lý Tùng Tử đáp qua loa, chẳng nói thêm điều gì, một đường thẳng tiến vào tẩm phòng, trèo lên giường vùi người vào chăn.
Gương mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt và hành vi khác thường của hắn khiến Tiểu Trúc Tử lo lắng chạy theo hỏi han – “Ngũ gia, Ngũ gia, người làm sao vậy?”
“Đừng ồn ào nữa, để cho ta yên tĩnh một chút.” – thanh âm nhuốm đầy vẻ mỏi mệt, hữu khí mà vô lực.
Tiểu Trúc Tử không dám ồn ào nữa, vội vàng chạy đến báo cho Đại chủ tử biết.
Lý Tùng Ngân nghe chuyện vội vàng chạy đến, thấy đệ đệ ở trên giường quấn thành một cái núi chăn bèn cười nhẹ, trêu chọc – “Sao cũng học theo Nhị ca làm một con ba ba rồi?” – tiện thể trách thêm một câu – “Ngươi khiến cho mọi người lo lắng muốn chết.”
“Thực xin lỗi!” – giọng nói hắn khàn đục nghẹn ngào đầy ủy khuất.
“Đừng rúc vào trong đó nữa, mau ra đây cho đại ca nhìn một tí nào.” – Lý Tùng Ngân ngồi xuống giường, vỗ vỗ vào núi chăn kia.
“Đại ca…” – hắn ló đầu, hé ra một đôi mắt ngập tràn lệ, đôi gò má ngượng ngùng, mũi đỏ rực, vẫn đang sì sà sì sụt, rõ ràng là vừa mới khóc xong.
Sắc mặt Lý Tùng Ngân chợt trầm lặng – “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tùng Tử im lặng không đáp, chỉ cúi đầu, lâu thật lâu vẫn chẳng nói lời nào.
Hắn không biết có nên nói hay không, cũng không biết phải mở lời ra sao.
Lý Tùng Ngân thấy hắn mặc y phục lạ chưa từng thấy qua, trên người lại phảng phất hương lê hoa, ngoài mặt thanh sắc bất động, nhưng trong lòng cũng đã sinh nghi, tiếp tục truy hỏi hắn – “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có phải là có ai đó bắt nạt ngươi không? Đại ca sẽ làm chủ giúp ngươi.”
Thẩm Lục Tửu bắt nạt ta!
Lý Tùng Tử cắn chặt vành môi dưới, lời muốn nói vướng ở cổ họng như một mảnh xương gà, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong, vô cùng khó chịu.
“Ai da, lúc trước ngươi cái gì cũng kể cho đại ca nghe, sao bây giờ lại bắt đầu giấu giếm rồi.” – Lý Tùng Ngân thở dài.
Lý Tùng Tử nghe những lời yêu thương của đại ca, tất cả những gì vướng mắc trong lòng như được tháo bỏ, càng nghĩ càng xấu hổ và giận dữ, không khỏi cảm thấy bi thương. Cuối cùng, dường như không thể nhẫn nhịn hơn, liền ôm lấy lão Đại, lần thứ hai thất thanh khóc lớn:
“Ca ca… ca ca… mông của đệ đệ huynh đã nở hoa rồi! Oa oa oa —”
“Cái gì? Là kẻ nào dám vuốt râu hùm thế chứ?” – Lý Tùng Ngân biến sắc, giận dữ như Thiên lôi phóng sét, mắt tóe lửa, đằng đằng sát khí – “Đệ đệ, muội muội của ta từ nhỏ đến lớn có ai không phải là bảo bối mà ta yêu thương nhất chứ. Hiện giờ lại có kẻ dám cả gan ra tay độc ác thế này, ta phải rút gân lột da hắn, xẻ thịt róc xương hắn, khiến cho hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này, khiến cho hắn hiểu thế nào là sống không bằng chết, chết rồi không bằng chết thêm lần nữa.”
Lý Tùng Tử lại không như lúc bình thường nổi cơn thịnh nộ, dáng vẻ có chút thâm trầm khiến người ta phải sợ hãi. Bỗng nhiên hắn không hề muốn Thẩm Lục Tửu bị rút gân lột da, xẻ thịt róc xương gì cả, có lẽ chỉ cần đánh cho một trận là đủ rồi.
“Nói! Là kẻ nào?” – Lý Tùng Ngân lớn tiếng truy hỏi – “Đại ca sẽ lập tức cho người đi đánh gãy chân chó của hắn, chém cụt tay của hắn, móc mắt hắn ra, rút lưỡi hắn, cuối cùng sẽ mang hắn đi thiến thành thái giám để trả thù cho ngươi.”
Á, lão Đại nói thật đấy hả? Lý Tùng Tử nghe qua chợt đổ hôi lạnh ròng ròng.
“Là…” hắn ấp úng muốn nói, nửa chừng lại thôi – “Là… là…”
“Là ai?”
“Là… Thẩm…”
“Nói mau lên!”
“Là… Thẩm Lục Tửu.”
“Hừ hừ, ta phải cho cái tên Thẩm Tửu gì đó…” – y đột ngột khựng lại, quay sang hỏi lại – “Tiểu Ngũ, ngươi vừa mới bảo là Thẩm Lục Tửu ư?”
“… Phải!”
“Không phải trùng tên trùng họ?”
“Không phải!”
“Không phải là ai khác giả mạo hắn?”
“Cũng không phải” – tiểu đệ lắc đầu nguầy nguậy.
“Xác định chính là người đến từ Hoa Tín sơn trang?”
“Chính là Thẩm Lục Tửu, Thẩm Lục Tửu, Thẩm Lục Tửu.” – hắn đập rầm rầm lên giường, tức tối đến sắp chết!
Lý Tùng Ngân bấy giờ mới vỡ lẽ ra. Ngẫm lại thì thế gian này nếu có người thứ hai tên là Thẩm Lục Tửu hoặc dám giả mạo đại danh của y, thì đầu kẻ đó không bị chặt xuống làm quả cầu để đá mới lạ ấy.
“Như vậy thì…” – Lý Tùng Ngân trầm ngâm. Phẫn nộ đương nhiên phải có rồi, nhưng trong lòng thì vội vàng hình thành một bàn tính, tính lợi tính hại trước sau kỹ càng.
Lượng tiểu phi quân tử, vô gian bất thành thương[1].
Chà! Cuối cùng thì cũng đã tính xong, trong lòng đã có một ván cờ, y bèn xoa đầu Tiểu Ngũ trấn an – “Ngoan, đừng khóc nữa, ca ca ta bây giờ lập tức tìm hắn *tính toán sổ sách* đây.”
Hoàn hảo sao vừa đúng lúc ấy thì Tiểu Oa Tử bước vào thông báo – “Đại gia, Thẩm Thiếu trang chủ đến nhà.”
Hung thủ tự đưa mình vào rọ rồi, là chịu đòn nhận tội cũng tốt, kẻ ác nhân giả vờ cáo trạng trước cũng tốt, dù gì cũng chẳng thể khiến Lý Tùng Ngân từ bỏ ý định. Không bóc lột của y vài lớp da thì không được rồi.
Lý Tùng Ngân phóng mắt thấy thứ mình thích lại sắp đến, nhãn thần rạng rỡ ánh hào quang, cười lạnh hạ lệnh – “Đến đúng lúc lắm! Mau đóng cửa thả chó!”
“Dạ!” – Tiểu Oa Tử nhận lệnh rồi chạy ra hô to – “Người đâu! Đại gia bảo đóng cửa thả chó.”
Cách đó không xa, Tiểu Trúc Tử vội xông ra hô to – “Đại Hoàng và Tiểu Hoa đều chạy rông ra ngoài rồi, không có ở trong nhà.”
“Đại gia, chó không có ở nhà!” – Tiểu Oa Tử chạy về báo, sau đó thành thật hỏi lại – “Nhưng nhà ta có nuôi mèo, thả mèo có được hay không ạ?”
“Thả mèo ra làm gì?” – Lý Tùng Ngân hắc tuyến không thể kềm nén được, xuất lên đầy đầu.
“Dạ, để nó cào cấu y, mèo mập nhà ta hung dữ lắm, cả Đại Hoàng lẫn Tiểu Hoa đều đánh không lại nó. Nếu không thì nhà ta cũng có nuôi gà, có thể thả luôn không?”
Thả gà làm cái quái gì chứ? Thả ra để y vặt lông làm chổi lông gà ư? Lý Tùng Ngân không thể nhịn được, cặp mắt đảo lia đảo lịa, tự trách bản thân mắc mớ gì nuôi dưỡng một lũ người hầu xuẩn ngốc vậy chứ, đến cả việc phô trương thanh thế nghe cũng không hiểu, chẳng thể phối hợp ăn ý được.
“Ta bảo là chạy nhanh đón y vào đây!”
Đang lúc định rời khỏi phòng thì thấy Lý Tùng Thanh cùng Lý Tùng Bạch bước đến ngạch cửa, đều là vì lo lắng huynh đệ của mình mất dạng mấy hôm, giờ nghe báo Ngũ gia đã về nên liền chạy đến xem tình hình.
“Lão Nhị, Tiểu Lục, các ngươi ở đây với Tiểu Ngũ, ta đến tiền sảnh gặp *khách nhân quan trọng* một lát.” – Lý Tùng Ngân cười nhạt, nói năng cường điệu, nghe như có gió lạnh thốc qua sau gáy.
Hai huynh đệ Tùng Thanh và Tùng Bạch tiến vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Lý Tùng Tử.
“Ngũ ca, huynh có sao không?” – Lý Tùng Bạch cầm tay ca ca hỏi han, vẻ mặt non nớt tràn đầy vẻ âu lo.
“Ta không sao! Thật xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng rồi.” – Lý Tùng Tử xoa đầu thằng bé, đàn hương toát ra từ người đệ đệ khiến hắn cảm thấy vững dạ không ít, lòng cảm thấy bản thân khiến đệ đệ kém những năm tuổi lo lắng thì thật là vô dụng.
Lý Tùng Thanh yên lặng quan sát hắn một lúc lâu, sau đó quay sang bảo – “Tiểu Lục, đệ đến bảo trù phòng tần cho Ngũ ca một con gà hầm táo đỏ, thuận tay lấy chút thức ăn đến đây.”
“Dạ!” – Lý Tùng Bạch ngoan ngoãn rời đi.
Lý Tùng Thanh ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán hắn xem nhiệt độ cơ thể, thoáng thấy những vết hồng ngân không được che đậy kỹ càng, trong bụng không khỏi than thầm. Y không khỏi thầm nghĩ sao đến cả Tiểu Ngũ cũng cùng nam nhân quấn quít dây dưa. Liệu có phải hay không y nên nhân lúc nào có cơ hội bàn với lão Đại xem xét lại phong thủy nơi mộ phần tổ tiên Lý gia.
“Nhị ca?”
“Có chỗ nào không khỏe ư?”
“Dạ, thắt lưng đệ đau quá.” – Lý Tùng Tử thành thật trả lời.
Lý Tùng Thanh lo lắng hỏi lại – “Có chỗ nào bị thương không?”
“Bị thương?” – hắn không biết vì sao Nhị ca mình lại hỏi vậy.
“Khụ, mới rồi Nhị ca nghe được đệ nói chuyện với Đại ca.” – giọng điệu khản đặc tràn đầy bi thương, vang vọng khắp cả Lý phủ. Tiểu Ngũ đáng thương phải chịu cảnh mông nở hoa thật kinh thiên động địa xiết bao.
Gương mặt Lý Tùng Tử lập tức đỏ gay, nóng đến mức tưởng chừng có thể tự nướng chín mình, ấp úng cả buổi chẳng nói nên lời, trên mặt chỉ có mỗi chữ “thẹn thùng”. Lúc này nếu có người cho hắn một cái xẻng thì chắc chắn hắn sẽ cầm lấy, tự đào một nấm mồ chôn mình, vĩnh viễn không bao giờ trồi lên gặp ai nữa.
Vốn rất ít khi nhìn thấy tiểu bá vương của Lý gia có bộ dạng xấu hổ quẫn bách như thế nên Lý Tùng Thanh cảm thấy gai cả mình, cân nhắc đôi lát rồi hắng giọng bảo – “Việc kia… khụ, lúc nam nhân cùng nam nhân làm việc đó, nếu trước đó không chuẩn bị kỹ càng thì sẽ rất dễ bị thương… Khụ khụ… mà nếu đã bị thương thì có thể sẽ bị sốt, giống như bị phong hàn vậy, không tốt cho cơ thể đâu.”
“Nhị ca… Sao huynh lại biết rõ việc này đến thế?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ …” – Lý Tùng Thanh ho sặc sụa một tràng, mặt mũi đỏ dừ như đít khỉ, chốc lát sau mới lúng ta lung túng mà đáp rằng – “Đệ biết Nhị ca thích đọc sách mà, đây là trong sách có nhắc đến đấy.”
“Thật vậy sao? Có loại sách nói về mấy chuyện này à?” – Lý Tùng Tử hoài nghi hỏi lại.
“Tiểu tử ngươi có ánh mắt vậy là sao hả?” – Lý Tùng Thanh cốc đầu đệ đệ mình, lảng sang chuyện khác – “Nói thật xem nào, đệ và Thẩm Lục Tửu thật ra đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tùng Tử lại một phen ỉu xìu, đôi con ngươi ầng ậc nước như sắp tuôn lệ đến nơi, gân cổ lên mách ca ca – “Y khi dễ đệ!”
Tiểu Ngũ có biết hay chăng bộ dạng nhỏ bé yếu ớt này của hắn đáng yêu xiết bao, càng khiến người ta muốn khi dễ hắn nhiều hơn.
Lý Tùng Thanh cố nhịn cười, dùng tư cách huynh trưởng mà quở trách – “Bọn ta bây giờ đều biết là y khi dễ đệ rồi. Nhưng tại sao trước đây đệ không nói ra? Chẳng lẽ Lý gia chúng ta không đủ sức bảo vệ người trong nhà sao?”
“Đệ không dám nói.” – hắn thấp giọng phân trần.
“Y uy hiếp không cho đệ nói ư?”
“Không có!”
“Vậy đệ sợ cái gì mà không dám nói?”
“Đệ không biết nữa.”
“Y có đánh đệ không?”
“Không có!”
“Thế y có mắng chửi đệ gì không?”
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu – “Cũng không có.”
Dù rằng Thẩm Lục Tửu đối với hắn thập phần gian ác, bất kỳ khi nào có cơ hội cũng đều đùa bỡn hắn, khiến hắn nộ khí xung thiên, nói chính xác hơn là lửa giận bốc cao tận chín tầng mây, nhưng khi bình tĩnh hồi tưởng thì y chưa từng thô bạo với hắn, thậm chí còn có lúc rất ôn nhu, cẩn thận chở che cho hắn. Rồi hắn đột nhiên nhớ đến chuyện của vài hôm trước. Khi ấy vì lại lần nữa trùng hợp gặp tên kia, nên hắn quýnh quáng bỏ chạy, không chú ý dưới chân có một hòn đá to khiến hắn vướng chân. Lúc đó, nếu không phải Thẩm Lục Tửu níu hắn lại kịp, chỉ e hắn đã vồ được một con ếch to ngay trước mặt mọi người rồi.
“Ai nha, ai biết đâu ngươi vừa thấy ta thì đã bỏ chạy có cờ thế chứ. Đã vậy thì phải cẩn thận một chút, nếu ngã bị thương thì sao.” – Tiếng thở dài hôm ấy thật sự ôn nhu, cực kỳ ôn nhu.
Lại còn hai ngày trước ở trên thuyền hoa làm việc kia, Thẩm Lục Tửu dường như cũng sợ sẽ khiến hắn đau, không ngừng nhỏ giọng hỏi – “Có đau không?”, “Có chỗ nào không thoải mái không?”, “Như thế này có dễ chịu hơn không?” … Khụ, chúng ta liệu có thể lý giải đây cũng là một hình thức ôn nhu không?
Mà mới nãy hắn nổi điên tung quyền tung cước với y, y chẳng những không đánh trả mà đến cả một tiếng kêu rên cũng không có, chỉ để mặc hắn khóc lóc om sòm xuống tay, biến y trở thành một cái bao cát đúng nghĩa.
––– Tiểu tử kia, chúng ta cùng ở bên nhau đi.
Lời lẽ vừa bá đạo vừa ôn nhu, thanh âm trầm thấp cứ quẩn quanh bên tai.
––– Ta muốn cùng ngươi chung sống, bên nhau trọn cả cuộc đời.
Lý Tùng Thanh để ý thấy gương mặt của hắn ngây ngẩn nhu hòa liền hỏi tiếp – “Y có bắt buộc đệ làm những việc đệ không muốn làm không?”
“… Nhị ca, huynh nghĩ rằng mông của huynh và mông của đệ có cái nào tình nguyện nở hoa không?” – Lý Tùng Tử hỏi ngược lại. Dù sao thì mọi người đều đã biết cả rồi cần chi khổ sở giấu giấu giếm giếm nữa làm gì. Chẳng thà cứ nói phứt ra rồi sẽ từ từ phục hồi danh dự lại sau. Cái kiểu xấu hổ của bọn nữ nhân vốn chẳng phải tác phong của tiểu gia ta.
“Khụ, khụ, ta là đang hỏi trừ chuyện đó ra.”
Hắn lại nghĩ ngợi rồi bĩu môi bảo – “Hừ, y cứ bám lấy đệ không tha, cứ hệt như một tên biến thái cả ngày rình rập đệ, không ngừng bắt nạt đệ.”
“Thật vậy sao?” – Lý Tùng Thanh cuối cùng cũng đi đến kết luận – “Chà, nghe qua sao cứ như là y đang theo đuổi đệ vậy.”
Thẩm Lục Tửu theo đuổi hắn? Lý Tùng Tử nhất lời cứng đờ cả người. Nam nhân theo đuổi nam nhân ư? Có lộn không vậy?
––– Tiểu tử kia, chúng ta cùng ở bên nhau đi.
Bên tai hắn lại chợt thoảng đâu đây câu nói ấy, mà nay bình tĩnh nghĩ lại, quả thật rất giống với câu “Gả cho ta đi!”. Lý Tùng Tử chợt luống cuống, so với lúc bị trêu đùa thì càng khiến hắn cảm thấy thúc thủ không cách phản đòn, như thể…
Thật đáng sợ! Thật sự rất đáng sợ mà, a a a –––
“Khụ, vậy… đệ có bị thương hay không?” – Lý Tùng Thanh đưa vấn đề trở về lúc bắt đầu.
Hai gò má Tiểu Ngũ lại nóng lên, nhỏ giọng đáp – “Hình như là có… nhưng y đã giúp đệ thoa dược rồi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” – Lão Nhị không biết đang liên tưởng đến việc gì, mặt mày bất giác cũng đỏ theo.
Huynh đệ đôi bên đỏ mặt nhìn nhau, không khí xấu hổ ngập tràn cả một gian phòng.
“Dù cho có thế nào thì Đại ca nhất định sẽ làm chủ giúp đệ. Nhưng cách hành xử của lão Đại thì đệ cũng biết rồi đấy, kêu cửa tài lại đặt cửa xỉu[2]. Những việc huynh ấy hy vọng thì lại là điều đệ không muốn nhất. Vậy nên đệ nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi.” – Lý Tùng Thanh chợt ám chỉ sâu xa. A, dường như đây chính là kinh nghiệm của riêng hắn, kinh nghiệm vô cùng đau thương.
Lý Tùng Tử không nói gì, chỉ im lặng suy tư.
—
Ở một nơi khác giữa tiền sảnh, gian thương đối đầu với đại hiệp, mạt cưa, mướp đắng gặp nhau[3].
Lý Tùng Ngân dùng tư thế gian thương nói rằng – “Vớ vẩn, ngươi nghĩ có thể dễ dàng uống trà lấy từ hoa cúc của đệ đệ ta thế sao? Đừng vọng tưởng! Món nợ này ngươi tính sao đây?”
Thẩm Lục Tửu ra vẻ thành khẩn đáp rằng – “Tại hạ chính là đến đây để thanh toán.”
“Được, một khi đã vậy thì chúng ta tính toán cho rõ ràng đi.”
Hai người liền bước vào mật thất nghị đàm. Cả quá trình đàm phán của họ cực kỳ cơ mật, chẳng ai rõ là bọn họ nói những gì, chỉ biết khi mở cửa bước ra thì ai nấy đều có vẻ rất hài lòng, xem ra là song phương đạt thành giao dịch, thậm chí cơ hồ còn muốn bắt tay thể hiện sự vừa ý nữa.
Lý Tùng Tử vốn có hơi sợ hãi trong lúc đàm phán lão Đại nhà mình lỡ lời bị tên hỗn đản họ Thẩm kia đánh chết. Nói đi nói lại thì dù gì Thắng Tuyết công tử cũng là một giang hồ đại hiệp, võ nghệ cao cường, còn lão Đại nhà chúng ta cùng lắm chỉ là một phường con buôn, chỉ bằng một chiếc bàn tính mà muốn địch lại người ta, chỉ e tay còn chưa đưa ra thì đã bị hạ đo ván. Nếu thật sự so chiêu thì ai thắng ai thua đã quá rõ ràng.
Vậy nên khi Lý Tùng Ngân không thương không tích bước đến nhìn hắn, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức bởi vì một câu nói mà hít mạnh vào thêm lần nữa.
Ấy bởi lão Đại của Lý gia nói rằng – “Tiểu Ngũ, hai ngày nữa ngươi cùng Thẩm Thiếu trang chủ khởi hành đến Hoa Tín sơn trang.”
Hả? Lý Tùng Tử rớt cả cằm xuống đất, suýt chút nữa hai mắt tối sầm lại, nhưng hắn thật sự hận không thể đập đầu một cái chết ngay cho hết chuyện.
Lão Đại căn bản là nhân cơ hội này mà định giá hắn mang đi bán mà.
Quả nhiên không hổ là kẻ miệng kêu tài mà tay đặt xỉu. Tuy nhiên, chiêu này của y kỳ thật cũng có thể sớm đoán ra được, bởi trong thương khố của y, mông của các đệ đệ cũng là những vật phẩm hoàn toàn có thể đầu tư.
Lão Nhị của Lý gia trong lòng cảm khái một câu, đưa tay xoa đầu “hòn đá” bên cạnh mình, tán gẫu thêm đôi ba câu rồi che miệng ngáp dài, quyết định trốn về phòng tìm giấc mộng đẹp.
Nói tóm lại, không cần biết tình hình diễn biến thế nào, nhưng số trời đã định thì có muốn trốn cũng trốn không thoát. Chẳng cần nói đâu xa, tỷ như Lý Tùng Thanh ấy, nếu có thể thoát thì sớm đã chạy mất dạng đến chỗ nào để tiêu dao rồi, chẳng phải sao?
Lại là một ngày hoa nở chim hót, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an đây mà.
—
Một buổi sớm mai, chợt có tiếng thét gọi long trời lở đất – “Tiểu Ngũ –––”
Kế tiếp có một tiếng động thật lớn, cửa phòng Lý Tùng Tử chớp mắt biến thành đống gỗ vụn, một thân ảnh kiều diễm hoảng hốt chạy vào, nhào đến bên giường, cật lực ôm lấy cổ người đang nằm trên giường.
“Tiểu Ngũ khổ mệnh của tỷ, sao đệ chết oan uổng vậy chứ? Vì sao đệ không cố cầm cự một lát, để Tứ tỷ về nhìn mặt đệ lần cuối chứ? Đệ như vậy làm sao ra đi nhắm mắt được đây?”
Khen thay cho kinh thành đệ nhất đại mỹ nhân Lý gia Tứ tiểu thư, dù nàng đang gào khóc thảm thiết như cha chết mẹ chết nhưng lại không hề tổn hại gì đến vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của mình. Nhưng có điều biểu tình nàng nhìn qua chẳng có vẻ gì là đau khổ, ngược lại chỉ thấy vì gắng sức quá mà thành có phần dữ tợn.
“…” – Người trên giường sắc mặt cứng đờ, hai tròng mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, tự nhủ thầm nếu bàn tay đang siết quanh cổ hắn mà không buông ra thì hắn cầm chắc sẽ như mong muốn của nàng, chết không nhắm mắt.
“Tứ tiểu thư, người mau buông tay để Ngũ thiếu gia còn thở nữa” – Tiểu Trúc Tử ở bên cạnh quệt mồ hôi nói.
Lý gia trước đây vẫn gọi nàng là Tứ tiểu thư, dù sau này nàng đã gả đến Lục vương phủ, trở thành Lục Vương phi thì vẫn là nữ nhi của Lý gia. Đây là chủ ý của Đại chủ tử Lý gia nên mọi người vui vẻ vâng theo, đối xử với nàng y như trong quá khứ.
Một khi đã bước vào cửa nhà Lý gia thì đời đời là người của Lý gia. Đây là gia huấn của nhà họ Lý, từ chủ tử cho đến nha đầu hay gã sai vặt đều thuộc nằm lòng, tạo nên một tập thể đoàn kết một lòng một dạ.
Vị nữ nhân Lý gia này ra ngoài nhưng vẫn không quên nhà mẹ ruột, tự nhiên luôn nắm được mọi chuyện trong Lý phủ. Lúc này, nàng liếc nhìn sắc mặt tím ngắt hệt như tên của tiểu đệ liền buông tay, quay sang véo đôi gò má bầu bĩnh, kéo tay hắn ngọt ngào cười nói – “Nghe Tiểu Thúy bảo nhóc con ngươi tuyệt thực, không chịu ăn uống. Giỏi thật, dám học đòi người ta tự đoạn ngọc tiêu à?”
Hóa ra Lý Tùng Tử nghe Đại ca nhà mình bảo hắn phải đến Hoa Tín sơn trang cùng Thẩm Lục Tửu, căm phẫn đến mức tự nhốt mình trong tẩm phòng, dùng chiêu tuyệt thực để kháng nghị (kỳ thật cũng chỉ mới có bữa tối hôm qua thôi). Nhưng Lý Tùng Đồng nghe được tin này đã ba chân bốn cẳng chạy về nhà mẹ đẻ, dự định khuyên ngăn đôi câu.
Mà phương thức khuyên can của nàng, chính là cách mà chúng ta vừa thấy, muôn phần ngập tràn thâm tình tỷ đệ.
“Đoạn cái gì đệ nghe không hiểu.” – Lý Tùng Tử bị véo đau mà không dám phản kháng.
“Nào, để Tứ tỷ kể cho ngươi một điển tích. Ngày xưa có một nam nhân hèn hạ tên là Đường Vi Cao đi ngang qua hạ lưu khúc sông kia, cùng với một tiểu nha đầu tên Ngọc Tiêu nảy sinh tư tình. Nam nhân hèn hạ kia hứa sẽ lấy nàng làm thê tử, còn tặng cho nàng một chiếc vòng cẩm thạch làm vật đính ước nữa. Nữ nhân khờ dại kia đợi mất tám năm mà ngay cả một bóng dáng cũng không hề xuất hiện, cuối cùng đành tuyệt thực mà chết, hóa thành một nữ quỷ tìm kẻ kia đòi món nợ ân tình, đoạt lấy sinh mệnh con của hắn.” – hai câu cuối là Lý Tùng Đồng tự biên ra, vừa nói vừa nhéo má đệ đệ, giọng đầy mỉa mai – “Việc này gọi là đoạn ngọc tiêu, có hiểu không? Bảo ngươi chăm chỉ đọc sách mà ngươi không nghe, thế so sánh ngươi giống lợn có khi còn là sỉ nhục lợn ấy chứ.”
“Thật là một điển tích ngu xuẩn. Đệ ăn thịt heo là được rồi, sao lại có cái gì ngọc tiêu chó má ở đây thế?” – Lý Tùng Tử oa oa kêu khóc – “Đừng véo nữa mà! Tỷ đừng tưởng đệ không đánh nữ nhân đấy, mau buông tay ra!”
“Ối ối ối, ta sợ quá! Mau đến đây, có giỏi thì đánh chết ta đi!” – ta ngắt, ta véo, ta bấu, … ha ha ha, thật sự là chơi rất vui mà.
Lý Tùng Tử giận lên thì có gan nói chứ không có gan làm. Tứ tỷ tuy chỉ hơn hắn có hai tuổi nhưng lại có tư thế hệt như lão Đại hơn hắn những mười tuổi. Đặc biệt, nàng ta lại rất thích chơi trò véo má hắn, khiến đôi gò má của hắn cứ bị véo đến đỏ ửng cả lên.
“Mau buông tay! Đau quá”
“Không đau bản cô nương ta mới sợ đấy.”
Đấy, khách quan ngài xem chắc là hiểu được Lý Ngũ gia kiêu căng ngang ngược là do đâu mà ra, còn chẳng phải là thành quả của Lý Tứ tiểu thư giáo huấn từ nhỏ đấy ư?
Luận về kiêu căng thì Lý gia Tứ tiểu thư chỉ hơn chứ không kém.
Luận về ngang ngược thì Lý Ngũ gia chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn thôi.
Nhưng nếu luận về tùy hứng mà làm bậy thì tỷ đệ hai người thật sự rất hợp rơ, là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng phân cao thấp.
“Nào, đến đây, Tứ tỷ tự mình xuống bếp làm món điểm tâm ngươi thích nhất. Ngoan nào, mau ăn đi!”
Lý Tùng Tử giật mình né tránh không kịp, cái miệng nhỏ nhắn đã bị bóp cho mở ra, rồi bị nhét vào một khối điểm tâm có đủ chua ngọt đắng cay. Lý Tùng Đồng gọi đó là bánh đường trắng nhưng hình dạng ra sao thì chả biết.
“Ăn, ngươi mau ăn cho ta, nếu dám nhè ra ta sẽ khiến ngươi ngay cả giày của bản cô nương cũng phải nuốt vào đấy.”
Phương thức yêu thương của Tứ tỷ nhà hắn thật khiến hắn không chịu nổi, chỉ đành gào khóc – “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau tha cho tiểu đệ đi! Oa oa oa –––”
Và vì nghe thấy tiếng khóc thê lương từ phòng Lý Ngũ truyền ra nên bọn hạ nhân Lý gia ai nấy trong lòng chua xót, miệng lầm rầm cầu trời khẩn phật rằng – “Ngũ gia ngài hãy sớm siêu sinh đi!”, “A di đà phật, thiện tai thiện tai!”
Sau khi gào khóc thảm thiết, Lý Tùng Tử bị ép đến mức sống dở chết dở, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu ăn. Bởi vì nếu không ăn, chỉ e Lý Tùng Đồng thật sự sẽ bắt hắn phải ăn hài của nàng, hoặc giả là một thứ gì đó khủng khiếp hơn, tỷ như yếm của nàng…
“Nghe bảo là mông ngươi nở hoa có phải không?”
Phụt ––– Lý Tùng Tử lập tức phun ngụm cháo táo đỏ đang nuốt xuống.
“…” – Lý đại tiểu thư không có công phu của đại cao thủ, trốn không được ngụm cháo giúp rửa mặt kia, gân xanh nổi đầy trên mặt.
“Á, á, á…” – Lý Tùng Tử phì cười, nhưng sau đó đã đổ mồ hôi ròng ròng – “Nghe nói táo đỏ là thánh phẩm dưỡng nhan sắc đấy… Đau, đau, đau…”
Sau khi bạo hành một phen, Lý Tùng Đồng vội lau mặt sạch sẽ rồi nói tiếp – “Ta nói đệ ấy, từ nhỏ đã ngốc nghếch như thế, bây giờ đến cả mông cũng bị người ta làm cho nở hoa, bảo Tứ tỷ biết phải làm sao đây? Còn không thì hoặc là ta dọn về Lý gia, hoặc là đệ dọn sang Vương phủ ở. Nếu không đặt đệ trong tầm mắt mình để trông chừng thì ta không an tâm.”
“Tử tỷ… Tỷ chỉ cần nói chuyện là tốt rồi, có thể nào đừng vừa nói vừa nắm đầu đệ kéo tới kéo lui không? Có khi đệ ngốc là do như vậy đấy.”
“Không cho phép cãi!” – không kéo thì không kéo, ta quay lại véo khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi vậy.
“Tứ Nương, muội cũng đừng tỏ lòng thương yêu nó nữa. Nếu còn thương thì biết đâu chừng sẽ mất nửa cái mạng nhỏ đấy.” – Lý Tùng Ngân vừa vào đến cửa, mỉm cười giải thoát Tiểu Ngũ khỏi bàn tay ma quỷ của nữ nhân ưa bạo lực kia.
“Đại ca, huynh sao không chiếu cố tốt Tiểu ngũ vậy? Huynh cũng thừa biết nó là đứa ngốc nhất nhà mà.” – Lý Tùng Đồng gây khó dễ cho Đại ca của nàng.
“Tứ tỷ thúi, tỷ đừng có mà cường điệu cái sự ngốc của đệ.” – Kẻ ngốc nhất Lý gia thẹn quá hóa giận, thở phì phì lên tiếng kháng nghị – “Đệ không ngốc mà cũng không cho tỷ nói đệ ngốc.”
“Ngươi chính là một tên ngốc, đồ đầu heo!”
“Được rồi, muội mau đến chỗ Tiểu Lục đi, gần đây nó lại phát bệnh đấy.”
“Cái gì?!!” – Lý Tùng Đồng cả kinh, vội túm váy chạy đi – “Tiểu Lục! Đệ chờ tỷ tỷ đến gặp mặt đệ lần cuối đã nha.”
“Hứ, đồ nữ nhân điên!” – Lý Tùng Tử bĩu môi nhận xét.
“Nhưng sự quan tâm của nó dành cho ngươi tuyệt đối không thua bất kỳ kẻ nào.” – Lý Tùng Ngân vừa nói vừa tiến đến ngồi bên cạnh hắn.
“Đệ đương nhiên có thể hiểu được.”
“Tâm tình đã tốt hơn chưa?”
“Tốt mới lạ ấy. Đại ca, lần này huynh thật sự rất quá đáng! Sao huynh có thể mang đệ đi bán vậy chứ?” – Lý Tùng Tử bất bình lên tiếng, cảm thấy như chính mình đã bị đẩy vào chảo lửa, đây là bức lương vi xướng[4] mà.
“Chẳng lẽ Đại ca lại là kẻ vô lương tâm đến vậy sao?”
“Lương tâm của huynh sớm đã bị Đại Hoàng và Tiểu Hoa cắn nát rồi.”
“Ái chà, thật tình… Sao đệ chẳng hiểu dụng tâm cực khổ của ta chút nào vậy.” – Lý Tùng Ngân làm ra vẻ oan uổng, thở dài bảo – “Đại ca lúc bình thường dạy các ngươi như thế nào, chẳng lẽ đã quên hết rồi à? Chỉ có người nhà họ Lý chúng ta khi dễ kẻ khác, không có bất kỳ kẻ nào được đè đầu cưỡi cổ chúng ta. Nếu chẳng may bất cẩn bị khi dễ, lại không có cách nào ăn miếng trả miếng ngay lập tức, vậy thì phải biết nhẫn nhịn.”
Các vị lão sư bình thường vẫn dạy học trò dù là kẻ nghèo mạt cũng không thể hèn hạ, gặp cường bạo cũng không khuất phục. Nhưng Lý Tùng Ngân lại dạy các em mình rằng đại trượng phu có thể duỗi cũng có thể cong, Hàn Tín còn có thể cúi đầu chịu nhục mà[5].Làm người phải biết thời thế, giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt. Cần phải nhớ cho kỹ, ấy là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Lý gia ta không sinh ra kẻ quân tử nào, cho nên không cần chờ đến mười năm, có oán có thù thì nhiều nhất mười ngày nửa tháng là có thể báo. Lão Đại của Lý gia đã tha thiết dạy dỗ như thế, các tiểu đệ, tiểu muội của Lý cứ vậy mà làm theo. Không ai có thể khi dễ người của Lý gia, cho dù có khi dễ được thì cũng chỉ là nhất thời, còn sau đó sẽ bị đòi lại cả vốn lẫn lời.
“Cho nên Tiểu Ngũ à, đệ cẩn thận nghe Đại ca nói đây.”
Lý Tùng Ngân bắt đầu công cuộc tẩy não của mình, dạy cho đệ đệ biết cách trả thù Thẩm Lục Tửu. Trước hết phải lôi hết tài sản của nhà y ra, kế tiếp khiến y thân bại danh liệt, tán gia bại sản, cuối cùng một cước đá văng y, bắt y phải ôm lấy chân ngươi mà khóc cầu xin tha thứ, vậy thì mới khoái hoạt.
Lý lão Đại càng giảng càng lộ ra vẻ mất hết nhân tính, Lý Tùng Tử ngốc nghếch càng nghe càng hưng phấn, hai mắt lần nữa sáng rực lên, như thể đã nhìn thấy thảm trạng của Thẩm Lục Tửu ngay trước mắt mình.
“Đúng vậy, đệ nhất định phải cho y nếm mùi đau khổ, để y biết đệ không phải kẻ dễ bị hà hiếp.” – hắn chỉ tay lên trời, phát ra lời lẽ oai phong, hùng tâm tráng chí hừng hực thiêu đốt.
Haha, thật sự là một cú lừa ngoạn mục mà. Đây chính là bán người mà người bị bán còn ngồi giúp y đếm tiền nữa. Lý Tùng Ngân nhịn không được, che miệng cười trộm.
[1]lượng tiểu phi quân tử, vô gian bất thành thương: 量小非君子, 无奸不成商, tính toán những thứ nhỏ nhặt thì không phải là kẻ quân tử, không gian xảo thì không phải kẻ thương nhân.
[2]kêu cửa tài lại đặt cửa xỉu: 喜欢不按牌理出牌, bản gốc là hỉ hoan bất án bài lí xuất bài, ý chỉ sự tráo trở thay đổi trong chớp mắt. Người edit đã tự tiện sáng tạo ra cụm “kêu cửa tài lại đặt cửa xỉu” để thay thế. Tài xỉu vốn là một trò cờ bạc, tài là cửa trên, xỉu là cửa dưới, tùy theo người chơi đặt tiền vào cửa nào, lắc xí ngầu ra tính điểm sẽ quyết định thắng hay thua.
[3]mạt cưa, mướp đắng gặp nhau: nguyên nghĩa châm tiêm đối mạch mang, ý chỉ hai kẻ ngang tài ngang sức, gian xảo như nhau đối mặt với nhau. Người edit mạn phép dùng cụm “mạt cưa mướp đắng gặp nhau.”
[4]bức lương vi xướng: nguyên văn là quan bức dân phản, bức lương vi xướng: 简直官逼民反,逼良为娼,quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài.
[5]Hàn Tín: Hàn Tín, còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang thời Hán Sở tranh hùng, có công rất lớn giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.
Về tích Hàn Tín chịu nhục là:
Hàn Tín xuất thân trong một gia đình nghèo hèn, thuở nhỏ bố mẹ mất. Trước khi lập nên chiến công, Hàn Tín vừa không biết buôn bán, vừa không muốn làm ruộng, ở nhà cũng không có tài sản gì, ông sống cuộc sống bần cùng và bị kỳ thị, thường đứng trước tình hình có bữa này không có bữa kia.
Để sống còn, Hàn Tín đành phải đi câu cá ở sông Hoài địa phương, một bà già giặt quần áo ở bờ sông Hoài nhìn thấy Hàn Tín không có cơm ăn, bèn chia thức ăn mang theo cho ông ăn. Như vậy mấy chục ngày liền, Hàn Tín rất cảm động, nói với bà già rằng: “Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp bác.” Bà già tức giận mà nói: “Cháu là người đàn ông, không nuôi sống nổi mình, bác thấy cháu đáng thương mới cho cháu cơm ăn, chưa bao giờ mong cháu báo đáp bác.” Hàn Tín lấy làm xấu hổ, và quyết chí phải làm nên sự nghiệp.
Ở thành phố Hoài Âm quê của Hàn Tín, một số thanh niên coi khinh Hàn Tín, một hôm, một thiếu niên nhìn thấy Hàn Tín có vóc dáng to lớn lại thường đeo gươm, cho ông là kẻ hèn nhát, bèn ngăn ông ở phố sá sầm uất, nói: “Nếu mày gan dạ, thì dùng gươm đâm tao; nếu mày là kẻ hèn nhát, thì chui qua háng tao.” Mọi người xung quanh đều biết thiếu niên đó cố tình tìm cớ làm nhục Hàn Tín, họ không biết Hàn Tín sẽ đối xử thế nào. Hàn Tín nghĩ một lát, không nói gì, chui qua háng tay thiếu niên đó. Mọi người có mặt cười ầm lên, cho rằng Hàn Tín là một kẻ hèn nhát, không dũng cảm. Từ đó, câu chuyện “Cái nhục dưới háng” lưu truyền đến đời sau.
“Chẳng phải ta đã trở lại rồi sao?” – Lý Tùng Tử đáp qua loa, chẳng nói thêm điều gì, một đường thẳng tiến vào tẩm phòng, trèo lên giường vùi người vào chăn.
Gương mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt và hành vi khác thường của hắn khiến Tiểu Trúc Tử lo lắng chạy theo hỏi han – “Ngũ gia, Ngũ gia, người làm sao vậy?”
“Đừng ồn ào nữa, để cho ta yên tĩnh một chút.” – thanh âm nhuốm đầy vẻ mỏi mệt, hữu khí mà vô lực.
Tiểu Trúc Tử không dám ồn ào nữa, vội vàng chạy đến báo cho Đại chủ tử biết.
Lý Tùng Ngân nghe chuyện vội vàng chạy đến, thấy đệ đệ ở trên giường quấn thành một cái núi chăn bèn cười nhẹ, trêu chọc – “Sao cũng học theo Nhị ca làm một con ba ba rồi?” – tiện thể trách thêm một câu – “Ngươi khiến cho mọi người lo lắng muốn chết.”
“Thực xin lỗi!” – giọng nói hắn khàn đục nghẹn ngào đầy ủy khuất.
“Đừng rúc vào trong đó nữa, mau ra đây cho đại ca nhìn một tí nào.” – Lý Tùng Ngân ngồi xuống giường, vỗ vỗ vào núi chăn kia.
“Đại ca…” – hắn ló đầu, hé ra một đôi mắt ngập tràn lệ, đôi gò má ngượng ngùng, mũi đỏ rực, vẫn đang sì sà sì sụt, rõ ràng là vừa mới khóc xong.
Sắc mặt Lý Tùng Ngân chợt trầm lặng – “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tùng Tử im lặng không đáp, chỉ cúi đầu, lâu thật lâu vẫn chẳng nói lời nào.
Hắn không biết có nên nói hay không, cũng không biết phải mở lời ra sao.
Lý Tùng Ngân thấy hắn mặc y phục lạ chưa từng thấy qua, trên người lại phảng phất hương lê hoa, ngoài mặt thanh sắc bất động, nhưng trong lòng cũng đã sinh nghi, tiếp tục truy hỏi hắn – “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có phải là có ai đó bắt nạt ngươi không? Đại ca sẽ làm chủ giúp ngươi.”
Thẩm Lục Tửu bắt nạt ta!
Lý Tùng Tử cắn chặt vành môi dưới, lời muốn nói vướng ở cổ họng như một mảnh xương gà, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong, vô cùng khó chịu.
“Ai da, lúc trước ngươi cái gì cũng kể cho đại ca nghe, sao bây giờ lại bắt đầu giấu giếm rồi.” – Lý Tùng Ngân thở dài.
Lý Tùng Tử nghe những lời yêu thương của đại ca, tất cả những gì vướng mắc trong lòng như được tháo bỏ, càng nghĩ càng xấu hổ và giận dữ, không khỏi cảm thấy bi thương. Cuối cùng, dường như không thể nhẫn nhịn hơn, liền ôm lấy lão Đại, lần thứ hai thất thanh khóc lớn:
“Ca ca… ca ca… mông của đệ đệ huynh đã nở hoa rồi! Oa oa oa —”
“Cái gì? Là kẻ nào dám vuốt râu hùm thế chứ?” – Lý Tùng Ngân biến sắc, giận dữ như Thiên lôi phóng sét, mắt tóe lửa, đằng đằng sát khí – “Đệ đệ, muội muội của ta từ nhỏ đến lớn có ai không phải là bảo bối mà ta yêu thương nhất chứ. Hiện giờ lại có kẻ dám cả gan ra tay độc ác thế này, ta phải rút gân lột da hắn, xẻ thịt róc xương hắn, khiến cho hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này, khiến cho hắn hiểu thế nào là sống không bằng chết, chết rồi không bằng chết thêm lần nữa.”
Lý Tùng Tử lại không như lúc bình thường nổi cơn thịnh nộ, dáng vẻ có chút thâm trầm khiến người ta phải sợ hãi. Bỗng nhiên hắn không hề muốn Thẩm Lục Tửu bị rút gân lột da, xẻ thịt róc xương gì cả, có lẽ chỉ cần đánh cho một trận là đủ rồi.
“Nói! Là kẻ nào?” – Lý Tùng Ngân lớn tiếng truy hỏi – “Đại ca sẽ lập tức cho người đi đánh gãy chân chó của hắn, chém cụt tay của hắn, móc mắt hắn ra, rút lưỡi hắn, cuối cùng sẽ mang hắn đi thiến thành thái giám để trả thù cho ngươi.”
Á, lão Đại nói thật đấy hả? Lý Tùng Tử nghe qua chợt đổ hôi lạnh ròng ròng.
“Là…” hắn ấp úng muốn nói, nửa chừng lại thôi – “Là… là…”
“Là ai?”
“Là… Thẩm…”
“Nói mau lên!”
“Là… Thẩm Lục Tửu.”
“Hừ hừ, ta phải cho cái tên Thẩm Tửu gì đó…” – y đột ngột khựng lại, quay sang hỏi lại – “Tiểu Ngũ, ngươi vừa mới bảo là Thẩm Lục Tửu ư?”
“… Phải!”
“Không phải trùng tên trùng họ?”
“Không phải!”
“Không phải là ai khác giả mạo hắn?”
“Cũng không phải” – tiểu đệ lắc đầu nguầy nguậy.
“Xác định chính là người đến từ Hoa Tín sơn trang?”
“Chính là Thẩm Lục Tửu, Thẩm Lục Tửu, Thẩm Lục Tửu.” – hắn đập rầm rầm lên giường, tức tối đến sắp chết!
Lý Tùng Ngân bấy giờ mới vỡ lẽ ra. Ngẫm lại thì thế gian này nếu có người thứ hai tên là Thẩm Lục Tửu hoặc dám giả mạo đại danh của y, thì đầu kẻ đó không bị chặt xuống làm quả cầu để đá mới lạ ấy.
“Như vậy thì…” – Lý Tùng Ngân trầm ngâm. Phẫn nộ đương nhiên phải có rồi, nhưng trong lòng thì vội vàng hình thành một bàn tính, tính lợi tính hại trước sau kỹ càng.
Lượng tiểu phi quân tử, vô gian bất thành thương[1].
Chà! Cuối cùng thì cũng đã tính xong, trong lòng đã có một ván cờ, y bèn xoa đầu Tiểu Ngũ trấn an – “Ngoan, đừng khóc nữa, ca ca ta bây giờ lập tức tìm hắn *tính toán sổ sách* đây.”
Hoàn hảo sao vừa đúng lúc ấy thì Tiểu Oa Tử bước vào thông báo – “Đại gia, Thẩm Thiếu trang chủ đến nhà.”
Hung thủ tự đưa mình vào rọ rồi, là chịu đòn nhận tội cũng tốt, kẻ ác nhân giả vờ cáo trạng trước cũng tốt, dù gì cũng chẳng thể khiến Lý Tùng Ngân từ bỏ ý định. Không bóc lột của y vài lớp da thì không được rồi.
Lý Tùng Ngân phóng mắt thấy thứ mình thích lại sắp đến, nhãn thần rạng rỡ ánh hào quang, cười lạnh hạ lệnh – “Đến đúng lúc lắm! Mau đóng cửa thả chó!”
“Dạ!” – Tiểu Oa Tử nhận lệnh rồi chạy ra hô to – “Người đâu! Đại gia bảo đóng cửa thả chó.”
Cách đó không xa, Tiểu Trúc Tử vội xông ra hô to – “Đại Hoàng và Tiểu Hoa đều chạy rông ra ngoài rồi, không có ở trong nhà.”
“Đại gia, chó không có ở nhà!” – Tiểu Oa Tử chạy về báo, sau đó thành thật hỏi lại – “Nhưng nhà ta có nuôi mèo, thả mèo có được hay không ạ?”
“Thả mèo ra làm gì?” – Lý Tùng Ngân hắc tuyến không thể kềm nén được, xuất lên đầy đầu.
“Dạ, để nó cào cấu y, mèo mập nhà ta hung dữ lắm, cả Đại Hoàng lẫn Tiểu Hoa đều đánh không lại nó. Nếu không thì nhà ta cũng có nuôi gà, có thể thả luôn không?”
Thả gà làm cái quái gì chứ? Thả ra để y vặt lông làm chổi lông gà ư? Lý Tùng Ngân không thể nhịn được, cặp mắt đảo lia đảo lịa, tự trách bản thân mắc mớ gì nuôi dưỡng một lũ người hầu xuẩn ngốc vậy chứ, đến cả việc phô trương thanh thế nghe cũng không hiểu, chẳng thể phối hợp ăn ý được.
“Ta bảo là chạy nhanh đón y vào đây!”
Đang lúc định rời khỏi phòng thì thấy Lý Tùng Thanh cùng Lý Tùng Bạch bước đến ngạch cửa, đều là vì lo lắng huynh đệ của mình mất dạng mấy hôm, giờ nghe báo Ngũ gia đã về nên liền chạy đến xem tình hình.
“Lão Nhị, Tiểu Lục, các ngươi ở đây với Tiểu Ngũ, ta đến tiền sảnh gặp *khách nhân quan trọng* một lát.” – Lý Tùng Ngân cười nhạt, nói năng cường điệu, nghe như có gió lạnh thốc qua sau gáy.
Hai huynh đệ Tùng Thanh và Tùng Bạch tiến vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Lý Tùng Tử.
“Ngũ ca, huynh có sao không?” – Lý Tùng Bạch cầm tay ca ca hỏi han, vẻ mặt non nớt tràn đầy vẻ âu lo.
“Ta không sao! Thật xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng rồi.” – Lý Tùng Tử xoa đầu thằng bé, đàn hương toát ra từ người đệ đệ khiến hắn cảm thấy vững dạ không ít, lòng cảm thấy bản thân khiến đệ đệ kém những năm tuổi lo lắng thì thật là vô dụng.
Lý Tùng Thanh yên lặng quan sát hắn một lúc lâu, sau đó quay sang bảo – “Tiểu Lục, đệ đến bảo trù phòng tần cho Ngũ ca một con gà hầm táo đỏ, thuận tay lấy chút thức ăn đến đây.”
“Dạ!” – Lý Tùng Bạch ngoan ngoãn rời đi.
Lý Tùng Thanh ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán hắn xem nhiệt độ cơ thể, thoáng thấy những vết hồng ngân không được che đậy kỹ càng, trong bụng không khỏi than thầm. Y không khỏi thầm nghĩ sao đến cả Tiểu Ngũ cũng cùng nam nhân quấn quít dây dưa. Liệu có phải hay không y nên nhân lúc nào có cơ hội bàn với lão Đại xem xét lại phong thủy nơi mộ phần tổ tiên Lý gia.
“Nhị ca?”
“Có chỗ nào không khỏe ư?”
“Dạ, thắt lưng đệ đau quá.” – Lý Tùng Tử thành thật trả lời.
Lý Tùng Thanh lo lắng hỏi lại – “Có chỗ nào bị thương không?”
“Bị thương?” – hắn không biết vì sao Nhị ca mình lại hỏi vậy.
“Khụ, mới rồi Nhị ca nghe được đệ nói chuyện với Đại ca.” – giọng điệu khản đặc tràn đầy bi thương, vang vọng khắp cả Lý phủ. Tiểu Ngũ đáng thương phải chịu cảnh mông nở hoa thật kinh thiên động địa xiết bao.
Gương mặt Lý Tùng Tử lập tức đỏ gay, nóng đến mức tưởng chừng có thể tự nướng chín mình, ấp úng cả buổi chẳng nói nên lời, trên mặt chỉ có mỗi chữ “thẹn thùng”. Lúc này nếu có người cho hắn một cái xẻng thì chắc chắn hắn sẽ cầm lấy, tự đào một nấm mồ chôn mình, vĩnh viễn không bao giờ trồi lên gặp ai nữa.
Vốn rất ít khi nhìn thấy tiểu bá vương của Lý gia có bộ dạng xấu hổ quẫn bách như thế nên Lý Tùng Thanh cảm thấy gai cả mình, cân nhắc đôi lát rồi hắng giọng bảo – “Việc kia… khụ, lúc nam nhân cùng nam nhân làm việc đó, nếu trước đó không chuẩn bị kỹ càng thì sẽ rất dễ bị thương… Khụ khụ… mà nếu đã bị thương thì có thể sẽ bị sốt, giống như bị phong hàn vậy, không tốt cho cơ thể đâu.”
“Nhị ca… Sao huynh lại biết rõ việc này đến thế?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ …” – Lý Tùng Thanh ho sặc sụa một tràng, mặt mũi đỏ dừ như đít khỉ, chốc lát sau mới lúng ta lung túng mà đáp rằng – “Đệ biết Nhị ca thích đọc sách mà, đây là trong sách có nhắc đến đấy.”
“Thật vậy sao? Có loại sách nói về mấy chuyện này à?” – Lý Tùng Tử hoài nghi hỏi lại.
“Tiểu tử ngươi có ánh mắt vậy là sao hả?” – Lý Tùng Thanh cốc đầu đệ đệ mình, lảng sang chuyện khác – “Nói thật xem nào, đệ và Thẩm Lục Tửu thật ra đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tùng Tử lại một phen ỉu xìu, đôi con ngươi ầng ậc nước như sắp tuôn lệ đến nơi, gân cổ lên mách ca ca – “Y khi dễ đệ!”
Tiểu Ngũ có biết hay chăng bộ dạng nhỏ bé yếu ớt này của hắn đáng yêu xiết bao, càng khiến người ta muốn khi dễ hắn nhiều hơn.
Lý Tùng Thanh cố nhịn cười, dùng tư cách huynh trưởng mà quở trách – “Bọn ta bây giờ đều biết là y khi dễ đệ rồi. Nhưng tại sao trước đây đệ không nói ra? Chẳng lẽ Lý gia chúng ta không đủ sức bảo vệ người trong nhà sao?”
“Đệ không dám nói.” – hắn thấp giọng phân trần.
“Y uy hiếp không cho đệ nói ư?”
“Không có!”
“Vậy đệ sợ cái gì mà không dám nói?”
“Đệ không biết nữa.”
“Y có đánh đệ không?”
“Không có!”
“Thế y có mắng chửi đệ gì không?”
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu – “Cũng không có.”
Dù rằng Thẩm Lục Tửu đối với hắn thập phần gian ác, bất kỳ khi nào có cơ hội cũng đều đùa bỡn hắn, khiến hắn nộ khí xung thiên, nói chính xác hơn là lửa giận bốc cao tận chín tầng mây, nhưng khi bình tĩnh hồi tưởng thì y chưa từng thô bạo với hắn, thậm chí còn có lúc rất ôn nhu, cẩn thận chở che cho hắn. Rồi hắn đột nhiên nhớ đến chuyện của vài hôm trước. Khi ấy vì lại lần nữa trùng hợp gặp tên kia, nên hắn quýnh quáng bỏ chạy, không chú ý dưới chân có một hòn đá to khiến hắn vướng chân. Lúc đó, nếu không phải Thẩm Lục Tửu níu hắn lại kịp, chỉ e hắn đã vồ được một con ếch to ngay trước mặt mọi người rồi.
“Ai nha, ai biết đâu ngươi vừa thấy ta thì đã bỏ chạy có cờ thế chứ. Đã vậy thì phải cẩn thận một chút, nếu ngã bị thương thì sao.” – Tiếng thở dài hôm ấy thật sự ôn nhu, cực kỳ ôn nhu.
Lại còn hai ngày trước ở trên thuyền hoa làm việc kia, Thẩm Lục Tửu dường như cũng sợ sẽ khiến hắn đau, không ngừng nhỏ giọng hỏi – “Có đau không?”, “Có chỗ nào không thoải mái không?”, “Như thế này có dễ chịu hơn không?” … Khụ, chúng ta liệu có thể lý giải đây cũng là một hình thức ôn nhu không?
Mà mới nãy hắn nổi điên tung quyền tung cước với y, y chẳng những không đánh trả mà đến cả một tiếng kêu rên cũng không có, chỉ để mặc hắn khóc lóc om sòm xuống tay, biến y trở thành một cái bao cát đúng nghĩa.
––– Tiểu tử kia, chúng ta cùng ở bên nhau đi.
Lời lẽ vừa bá đạo vừa ôn nhu, thanh âm trầm thấp cứ quẩn quanh bên tai.
––– Ta muốn cùng ngươi chung sống, bên nhau trọn cả cuộc đời.
Lý Tùng Thanh để ý thấy gương mặt của hắn ngây ngẩn nhu hòa liền hỏi tiếp – “Y có bắt buộc đệ làm những việc đệ không muốn làm không?”
“… Nhị ca, huynh nghĩ rằng mông của huynh và mông của đệ có cái nào tình nguyện nở hoa không?” – Lý Tùng Tử hỏi ngược lại. Dù sao thì mọi người đều đã biết cả rồi cần chi khổ sở giấu giấu giếm giếm nữa làm gì. Chẳng thà cứ nói phứt ra rồi sẽ từ từ phục hồi danh dự lại sau. Cái kiểu xấu hổ của bọn nữ nhân vốn chẳng phải tác phong của tiểu gia ta.
“Khụ, khụ, ta là đang hỏi trừ chuyện đó ra.”
Hắn lại nghĩ ngợi rồi bĩu môi bảo – “Hừ, y cứ bám lấy đệ không tha, cứ hệt như một tên biến thái cả ngày rình rập đệ, không ngừng bắt nạt đệ.”
“Thật vậy sao?” – Lý Tùng Thanh cuối cùng cũng đi đến kết luận – “Chà, nghe qua sao cứ như là y đang theo đuổi đệ vậy.”
Thẩm Lục Tửu theo đuổi hắn? Lý Tùng Tử nhất lời cứng đờ cả người. Nam nhân theo đuổi nam nhân ư? Có lộn không vậy?
––– Tiểu tử kia, chúng ta cùng ở bên nhau đi.
Bên tai hắn lại chợt thoảng đâu đây câu nói ấy, mà nay bình tĩnh nghĩ lại, quả thật rất giống với câu “Gả cho ta đi!”. Lý Tùng Tử chợt luống cuống, so với lúc bị trêu đùa thì càng khiến hắn cảm thấy thúc thủ không cách phản đòn, như thể…
Thật đáng sợ! Thật sự rất đáng sợ mà, a a a –––
“Khụ, vậy… đệ có bị thương hay không?” – Lý Tùng Thanh đưa vấn đề trở về lúc bắt đầu.
Hai gò má Tiểu Ngũ lại nóng lên, nhỏ giọng đáp – “Hình như là có… nhưng y đã giúp đệ thoa dược rồi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” – Lão Nhị không biết đang liên tưởng đến việc gì, mặt mày bất giác cũng đỏ theo.
Huynh đệ đôi bên đỏ mặt nhìn nhau, không khí xấu hổ ngập tràn cả một gian phòng.
“Dù cho có thế nào thì Đại ca nhất định sẽ làm chủ giúp đệ. Nhưng cách hành xử của lão Đại thì đệ cũng biết rồi đấy, kêu cửa tài lại đặt cửa xỉu[2]. Những việc huynh ấy hy vọng thì lại là điều đệ không muốn nhất. Vậy nên đệ nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi.” – Lý Tùng Thanh chợt ám chỉ sâu xa. A, dường như đây chính là kinh nghiệm của riêng hắn, kinh nghiệm vô cùng đau thương.
Lý Tùng Tử không nói gì, chỉ im lặng suy tư.
—
Ở một nơi khác giữa tiền sảnh, gian thương đối đầu với đại hiệp, mạt cưa, mướp đắng gặp nhau[3].
Lý Tùng Ngân dùng tư thế gian thương nói rằng – “Vớ vẩn, ngươi nghĩ có thể dễ dàng uống trà lấy từ hoa cúc của đệ đệ ta thế sao? Đừng vọng tưởng! Món nợ này ngươi tính sao đây?”
Thẩm Lục Tửu ra vẻ thành khẩn đáp rằng – “Tại hạ chính là đến đây để thanh toán.”
“Được, một khi đã vậy thì chúng ta tính toán cho rõ ràng đi.”
Hai người liền bước vào mật thất nghị đàm. Cả quá trình đàm phán của họ cực kỳ cơ mật, chẳng ai rõ là bọn họ nói những gì, chỉ biết khi mở cửa bước ra thì ai nấy đều có vẻ rất hài lòng, xem ra là song phương đạt thành giao dịch, thậm chí cơ hồ còn muốn bắt tay thể hiện sự vừa ý nữa.
Lý Tùng Tử vốn có hơi sợ hãi trong lúc đàm phán lão Đại nhà mình lỡ lời bị tên hỗn đản họ Thẩm kia đánh chết. Nói đi nói lại thì dù gì Thắng Tuyết công tử cũng là một giang hồ đại hiệp, võ nghệ cao cường, còn lão Đại nhà chúng ta cùng lắm chỉ là một phường con buôn, chỉ bằng một chiếc bàn tính mà muốn địch lại người ta, chỉ e tay còn chưa đưa ra thì đã bị hạ đo ván. Nếu thật sự so chiêu thì ai thắng ai thua đã quá rõ ràng.
Vậy nên khi Lý Tùng Ngân không thương không tích bước đến nhìn hắn, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức bởi vì một câu nói mà hít mạnh vào thêm lần nữa.
Ấy bởi lão Đại của Lý gia nói rằng – “Tiểu Ngũ, hai ngày nữa ngươi cùng Thẩm Thiếu trang chủ khởi hành đến Hoa Tín sơn trang.”
Hả? Lý Tùng Tử rớt cả cằm xuống đất, suýt chút nữa hai mắt tối sầm lại, nhưng hắn thật sự hận không thể đập đầu một cái chết ngay cho hết chuyện.
Lão Đại căn bản là nhân cơ hội này mà định giá hắn mang đi bán mà.
Quả nhiên không hổ là kẻ miệng kêu tài mà tay đặt xỉu. Tuy nhiên, chiêu này của y kỳ thật cũng có thể sớm đoán ra được, bởi trong thương khố của y, mông của các đệ đệ cũng là những vật phẩm hoàn toàn có thể đầu tư.
Lão Nhị của Lý gia trong lòng cảm khái một câu, đưa tay xoa đầu “hòn đá” bên cạnh mình, tán gẫu thêm đôi ba câu rồi che miệng ngáp dài, quyết định trốn về phòng tìm giấc mộng đẹp.
Nói tóm lại, không cần biết tình hình diễn biến thế nào, nhưng số trời đã định thì có muốn trốn cũng trốn không thoát. Chẳng cần nói đâu xa, tỷ như Lý Tùng Thanh ấy, nếu có thể thoát thì sớm đã chạy mất dạng đến chỗ nào để tiêu dao rồi, chẳng phải sao?
Lại là một ngày hoa nở chim hót, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an đây mà.
—
Một buổi sớm mai, chợt có tiếng thét gọi long trời lở đất – “Tiểu Ngũ –––”
Kế tiếp có một tiếng động thật lớn, cửa phòng Lý Tùng Tử chớp mắt biến thành đống gỗ vụn, một thân ảnh kiều diễm hoảng hốt chạy vào, nhào đến bên giường, cật lực ôm lấy cổ người đang nằm trên giường.
“Tiểu Ngũ khổ mệnh của tỷ, sao đệ chết oan uổng vậy chứ? Vì sao đệ không cố cầm cự một lát, để Tứ tỷ về nhìn mặt đệ lần cuối chứ? Đệ như vậy làm sao ra đi nhắm mắt được đây?”
Khen thay cho kinh thành đệ nhất đại mỹ nhân Lý gia Tứ tiểu thư, dù nàng đang gào khóc thảm thiết như cha chết mẹ chết nhưng lại không hề tổn hại gì đến vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của mình. Nhưng có điều biểu tình nàng nhìn qua chẳng có vẻ gì là đau khổ, ngược lại chỉ thấy vì gắng sức quá mà thành có phần dữ tợn.
“…” – Người trên giường sắc mặt cứng đờ, hai tròng mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, tự nhủ thầm nếu bàn tay đang siết quanh cổ hắn mà không buông ra thì hắn cầm chắc sẽ như mong muốn của nàng, chết không nhắm mắt.
“Tứ tiểu thư, người mau buông tay để Ngũ thiếu gia còn thở nữa” – Tiểu Trúc Tử ở bên cạnh quệt mồ hôi nói.
Lý gia trước đây vẫn gọi nàng là Tứ tiểu thư, dù sau này nàng đã gả đến Lục vương phủ, trở thành Lục Vương phi thì vẫn là nữ nhi của Lý gia. Đây là chủ ý của Đại chủ tử Lý gia nên mọi người vui vẻ vâng theo, đối xử với nàng y như trong quá khứ.
Một khi đã bước vào cửa nhà Lý gia thì đời đời là người của Lý gia. Đây là gia huấn của nhà họ Lý, từ chủ tử cho đến nha đầu hay gã sai vặt đều thuộc nằm lòng, tạo nên một tập thể đoàn kết một lòng một dạ.
Vị nữ nhân Lý gia này ra ngoài nhưng vẫn không quên nhà mẹ ruột, tự nhiên luôn nắm được mọi chuyện trong Lý phủ. Lúc này, nàng liếc nhìn sắc mặt tím ngắt hệt như tên của tiểu đệ liền buông tay, quay sang véo đôi gò má bầu bĩnh, kéo tay hắn ngọt ngào cười nói – “Nghe Tiểu Thúy bảo nhóc con ngươi tuyệt thực, không chịu ăn uống. Giỏi thật, dám học đòi người ta tự đoạn ngọc tiêu à?”
Hóa ra Lý Tùng Tử nghe Đại ca nhà mình bảo hắn phải đến Hoa Tín sơn trang cùng Thẩm Lục Tửu, căm phẫn đến mức tự nhốt mình trong tẩm phòng, dùng chiêu tuyệt thực để kháng nghị (kỳ thật cũng chỉ mới có bữa tối hôm qua thôi). Nhưng Lý Tùng Đồng nghe được tin này đã ba chân bốn cẳng chạy về nhà mẹ đẻ, dự định khuyên ngăn đôi câu.
Mà phương thức khuyên can của nàng, chính là cách mà chúng ta vừa thấy, muôn phần ngập tràn thâm tình tỷ đệ.
“Đoạn cái gì đệ nghe không hiểu.” – Lý Tùng Tử bị véo đau mà không dám phản kháng.
“Nào, để Tứ tỷ kể cho ngươi một điển tích. Ngày xưa có một nam nhân hèn hạ tên là Đường Vi Cao đi ngang qua hạ lưu khúc sông kia, cùng với một tiểu nha đầu tên Ngọc Tiêu nảy sinh tư tình. Nam nhân hèn hạ kia hứa sẽ lấy nàng làm thê tử, còn tặng cho nàng một chiếc vòng cẩm thạch làm vật đính ước nữa. Nữ nhân khờ dại kia đợi mất tám năm mà ngay cả một bóng dáng cũng không hề xuất hiện, cuối cùng đành tuyệt thực mà chết, hóa thành một nữ quỷ tìm kẻ kia đòi món nợ ân tình, đoạt lấy sinh mệnh con của hắn.” – hai câu cuối là Lý Tùng Đồng tự biên ra, vừa nói vừa nhéo má đệ đệ, giọng đầy mỉa mai – “Việc này gọi là đoạn ngọc tiêu, có hiểu không? Bảo ngươi chăm chỉ đọc sách mà ngươi không nghe, thế so sánh ngươi giống lợn có khi còn là sỉ nhục lợn ấy chứ.”
“Thật là một điển tích ngu xuẩn. Đệ ăn thịt heo là được rồi, sao lại có cái gì ngọc tiêu chó má ở đây thế?” – Lý Tùng Tử oa oa kêu khóc – “Đừng véo nữa mà! Tỷ đừng tưởng đệ không đánh nữ nhân đấy, mau buông tay ra!”
“Ối ối ối, ta sợ quá! Mau đến đây, có giỏi thì đánh chết ta đi!” – ta ngắt, ta véo, ta bấu, … ha ha ha, thật sự là chơi rất vui mà.
Lý Tùng Tử giận lên thì có gan nói chứ không có gan làm. Tứ tỷ tuy chỉ hơn hắn có hai tuổi nhưng lại có tư thế hệt như lão Đại hơn hắn những mười tuổi. Đặc biệt, nàng ta lại rất thích chơi trò véo má hắn, khiến đôi gò má của hắn cứ bị véo đến đỏ ửng cả lên.
“Mau buông tay! Đau quá”
“Không đau bản cô nương ta mới sợ đấy.”
Đấy, khách quan ngài xem chắc là hiểu được Lý Ngũ gia kiêu căng ngang ngược là do đâu mà ra, còn chẳng phải là thành quả của Lý Tứ tiểu thư giáo huấn từ nhỏ đấy ư?
Luận về kiêu căng thì Lý gia Tứ tiểu thư chỉ hơn chứ không kém.
Luận về ngang ngược thì Lý Ngũ gia chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn thôi.
Nhưng nếu luận về tùy hứng mà làm bậy thì tỷ đệ hai người thật sự rất hợp rơ, là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng phân cao thấp.
“Nào, đến đây, Tứ tỷ tự mình xuống bếp làm món điểm tâm ngươi thích nhất. Ngoan nào, mau ăn đi!”
Lý Tùng Tử giật mình né tránh không kịp, cái miệng nhỏ nhắn đã bị bóp cho mở ra, rồi bị nhét vào một khối điểm tâm có đủ chua ngọt đắng cay. Lý Tùng Đồng gọi đó là bánh đường trắng nhưng hình dạng ra sao thì chả biết.
“Ăn, ngươi mau ăn cho ta, nếu dám nhè ra ta sẽ khiến ngươi ngay cả giày của bản cô nương cũng phải nuốt vào đấy.”
Phương thức yêu thương của Tứ tỷ nhà hắn thật khiến hắn không chịu nổi, chỉ đành gào khóc – “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau tha cho tiểu đệ đi! Oa oa oa –––”
Và vì nghe thấy tiếng khóc thê lương từ phòng Lý Ngũ truyền ra nên bọn hạ nhân Lý gia ai nấy trong lòng chua xót, miệng lầm rầm cầu trời khẩn phật rằng – “Ngũ gia ngài hãy sớm siêu sinh đi!”, “A di đà phật, thiện tai thiện tai!”
Sau khi gào khóc thảm thiết, Lý Tùng Tử bị ép đến mức sống dở chết dở, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu ăn. Bởi vì nếu không ăn, chỉ e Lý Tùng Đồng thật sự sẽ bắt hắn phải ăn hài của nàng, hoặc giả là một thứ gì đó khủng khiếp hơn, tỷ như yếm của nàng…
“Nghe bảo là mông ngươi nở hoa có phải không?”
Phụt ––– Lý Tùng Tử lập tức phun ngụm cháo táo đỏ đang nuốt xuống.
“…” – Lý đại tiểu thư không có công phu của đại cao thủ, trốn không được ngụm cháo giúp rửa mặt kia, gân xanh nổi đầy trên mặt.
“Á, á, á…” – Lý Tùng Tử phì cười, nhưng sau đó đã đổ mồ hôi ròng ròng – “Nghe nói táo đỏ là thánh phẩm dưỡng nhan sắc đấy… Đau, đau, đau…”
Sau khi bạo hành một phen, Lý Tùng Đồng vội lau mặt sạch sẽ rồi nói tiếp – “Ta nói đệ ấy, từ nhỏ đã ngốc nghếch như thế, bây giờ đến cả mông cũng bị người ta làm cho nở hoa, bảo Tứ tỷ biết phải làm sao đây? Còn không thì hoặc là ta dọn về Lý gia, hoặc là đệ dọn sang Vương phủ ở. Nếu không đặt đệ trong tầm mắt mình để trông chừng thì ta không an tâm.”
“Tử tỷ… Tỷ chỉ cần nói chuyện là tốt rồi, có thể nào đừng vừa nói vừa nắm đầu đệ kéo tới kéo lui không? Có khi đệ ngốc là do như vậy đấy.”
“Không cho phép cãi!” – không kéo thì không kéo, ta quay lại véo khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi vậy.
“Tứ Nương, muội cũng đừng tỏ lòng thương yêu nó nữa. Nếu còn thương thì biết đâu chừng sẽ mất nửa cái mạng nhỏ đấy.” – Lý Tùng Ngân vừa vào đến cửa, mỉm cười giải thoát Tiểu Ngũ khỏi bàn tay ma quỷ của nữ nhân ưa bạo lực kia.
“Đại ca, huynh sao không chiếu cố tốt Tiểu ngũ vậy? Huynh cũng thừa biết nó là đứa ngốc nhất nhà mà.” – Lý Tùng Đồng gây khó dễ cho Đại ca của nàng.
“Tứ tỷ thúi, tỷ đừng có mà cường điệu cái sự ngốc của đệ.” – Kẻ ngốc nhất Lý gia thẹn quá hóa giận, thở phì phì lên tiếng kháng nghị – “Đệ không ngốc mà cũng không cho tỷ nói đệ ngốc.”
“Ngươi chính là một tên ngốc, đồ đầu heo!”
“Được rồi, muội mau đến chỗ Tiểu Lục đi, gần đây nó lại phát bệnh đấy.”
“Cái gì?!!” – Lý Tùng Đồng cả kinh, vội túm váy chạy đi – “Tiểu Lục! Đệ chờ tỷ tỷ đến gặp mặt đệ lần cuối đã nha.”
“Hứ, đồ nữ nhân điên!” – Lý Tùng Tử bĩu môi nhận xét.
“Nhưng sự quan tâm của nó dành cho ngươi tuyệt đối không thua bất kỳ kẻ nào.” – Lý Tùng Ngân vừa nói vừa tiến đến ngồi bên cạnh hắn.
“Đệ đương nhiên có thể hiểu được.”
“Tâm tình đã tốt hơn chưa?”
“Tốt mới lạ ấy. Đại ca, lần này huynh thật sự rất quá đáng! Sao huynh có thể mang đệ đi bán vậy chứ?” – Lý Tùng Tử bất bình lên tiếng, cảm thấy như chính mình đã bị đẩy vào chảo lửa, đây là bức lương vi xướng[4] mà.
“Chẳng lẽ Đại ca lại là kẻ vô lương tâm đến vậy sao?”
“Lương tâm của huynh sớm đã bị Đại Hoàng và Tiểu Hoa cắn nát rồi.”
“Ái chà, thật tình… Sao đệ chẳng hiểu dụng tâm cực khổ của ta chút nào vậy.” – Lý Tùng Ngân làm ra vẻ oan uổng, thở dài bảo – “Đại ca lúc bình thường dạy các ngươi như thế nào, chẳng lẽ đã quên hết rồi à? Chỉ có người nhà họ Lý chúng ta khi dễ kẻ khác, không có bất kỳ kẻ nào được đè đầu cưỡi cổ chúng ta. Nếu chẳng may bất cẩn bị khi dễ, lại không có cách nào ăn miếng trả miếng ngay lập tức, vậy thì phải biết nhẫn nhịn.”
Các vị lão sư bình thường vẫn dạy học trò dù là kẻ nghèo mạt cũng không thể hèn hạ, gặp cường bạo cũng không khuất phục. Nhưng Lý Tùng Ngân lại dạy các em mình rằng đại trượng phu có thể duỗi cũng có thể cong, Hàn Tín còn có thể cúi đầu chịu nhục mà[5].Làm người phải biết thời thế, giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt. Cần phải nhớ cho kỹ, ấy là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Lý gia ta không sinh ra kẻ quân tử nào, cho nên không cần chờ đến mười năm, có oán có thù thì nhiều nhất mười ngày nửa tháng là có thể báo. Lão Đại của Lý gia đã tha thiết dạy dỗ như thế, các tiểu đệ, tiểu muội của Lý cứ vậy mà làm theo. Không ai có thể khi dễ người của Lý gia, cho dù có khi dễ được thì cũng chỉ là nhất thời, còn sau đó sẽ bị đòi lại cả vốn lẫn lời.
“Cho nên Tiểu Ngũ à, đệ cẩn thận nghe Đại ca nói đây.”
Lý Tùng Ngân bắt đầu công cuộc tẩy não của mình, dạy cho đệ đệ biết cách trả thù Thẩm Lục Tửu. Trước hết phải lôi hết tài sản của nhà y ra, kế tiếp khiến y thân bại danh liệt, tán gia bại sản, cuối cùng một cước đá văng y, bắt y phải ôm lấy chân ngươi mà khóc cầu xin tha thứ, vậy thì mới khoái hoạt.
Lý lão Đại càng giảng càng lộ ra vẻ mất hết nhân tính, Lý Tùng Tử ngốc nghếch càng nghe càng hưng phấn, hai mắt lần nữa sáng rực lên, như thể đã nhìn thấy thảm trạng của Thẩm Lục Tửu ngay trước mắt mình.
“Đúng vậy, đệ nhất định phải cho y nếm mùi đau khổ, để y biết đệ không phải kẻ dễ bị hà hiếp.” – hắn chỉ tay lên trời, phát ra lời lẽ oai phong, hùng tâm tráng chí hừng hực thiêu đốt.
Haha, thật sự là một cú lừa ngoạn mục mà. Đây chính là bán người mà người bị bán còn ngồi giúp y đếm tiền nữa. Lý Tùng Ngân nhịn không được, che miệng cười trộm.
[1]lượng tiểu phi quân tử, vô gian bất thành thương: 量小非君子, 无奸不成商, tính toán những thứ nhỏ nhặt thì không phải là kẻ quân tử, không gian xảo thì không phải kẻ thương nhân.
[2]kêu cửa tài lại đặt cửa xỉu: 喜欢不按牌理出牌, bản gốc là hỉ hoan bất án bài lí xuất bài, ý chỉ sự tráo trở thay đổi trong chớp mắt. Người edit đã tự tiện sáng tạo ra cụm “kêu cửa tài lại đặt cửa xỉu” để thay thế. Tài xỉu vốn là một trò cờ bạc, tài là cửa trên, xỉu là cửa dưới, tùy theo người chơi đặt tiền vào cửa nào, lắc xí ngầu ra tính điểm sẽ quyết định thắng hay thua.
[3]mạt cưa, mướp đắng gặp nhau: nguyên nghĩa châm tiêm đối mạch mang, ý chỉ hai kẻ ngang tài ngang sức, gian xảo như nhau đối mặt với nhau. Người edit mạn phép dùng cụm “mạt cưa mướp đắng gặp nhau.”
[4]bức lương vi xướng: nguyên văn là quan bức dân phản, bức lương vi xướng: 简直官逼民反,逼良为娼,quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài.
[5]Hàn Tín: Hàn Tín, còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang thời Hán Sở tranh hùng, có công rất lớn giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.
Về tích Hàn Tín chịu nhục là:
Hàn Tín xuất thân trong một gia đình nghèo hèn, thuở nhỏ bố mẹ mất. Trước khi lập nên chiến công, Hàn Tín vừa không biết buôn bán, vừa không muốn làm ruộng, ở nhà cũng không có tài sản gì, ông sống cuộc sống bần cùng và bị kỳ thị, thường đứng trước tình hình có bữa này không có bữa kia.
Để sống còn, Hàn Tín đành phải đi câu cá ở sông Hoài địa phương, một bà già giặt quần áo ở bờ sông Hoài nhìn thấy Hàn Tín không có cơm ăn, bèn chia thức ăn mang theo cho ông ăn. Như vậy mấy chục ngày liền, Hàn Tín rất cảm động, nói với bà già rằng: “Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp bác.” Bà già tức giận mà nói: “Cháu là người đàn ông, không nuôi sống nổi mình, bác thấy cháu đáng thương mới cho cháu cơm ăn, chưa bao giờ mong cháu báo đáp bác.” Hàn Tín lấy làm xấu hổ, và quyết chí phải làm nên sự nghiệp.
Ở thành phố Hoài Âm quê của Hàn Tín, một số thanh niên coi khinh Hàn Tín, một hôm, một thiếu niên nhìn thấy Hàn Tín có vóc dáng to lớn lại thường đeo gươm, cho ông là kẻ hèn nhát, bèn ngăn ông ở phố sá sầm uất, nói: “Nếu mày gan dạ, thì dùng gươm đâm tao; nếu mày là kẻ hèn nhát, thì chui qua háng tao.” Mọi người xung quanh đều biết thiếu niên đó cố tình tìm cớ làm nhục Hàn Tín, họ không biết Hàn Tín sẽ đối xử thế nào. Hàn Tín nghĩ một lát, không nói gì, chui qua háng tay thiếu niên đó. Mọi người có mặt cười ầm lên, cho rằng Hàn Tín là một kẻ hèn nhát, không dũng cảm. Từ đó, câu chuyện “Cái nhục dưới háng” lưu truyền đến đời sau.
Bình luận truyện