Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 13: Hôn lễ



Edit: Hiên Vũ

Trong loạt tiếng vỗ tay mở màn, sở dĩ nói mở màn, chính là vì Trương Úc Giai cảm thấy hiện tại mọi thứ đã thấy chỉ như một giấc mộng, bởi chỉ có trong mộng mới có thể ngẩn ngơ không thực tế như vậy, cũng chỉ có trong mộng mới không thèm nghĩ tới bắt đầu và tiếp diễn, hơn nữa chỉ có trong mộng mới cảm thấy tất cả những thứ không bình thường đều coi như bình thường.

Trương Úc Giai bị Trương Úc Lê nửa tha nửa ôm đi qua thảm đỏ, không phải cậu quái đản, mà là người ngồi hai bên tại vị trí khách quý kia ? khiến lá gan của cậu hôm nay hoàn toàn bị nhéo rồi nhéo, xoa rồi xoa.

Những người ngồi ở hàng trước còn có thể nhìn một chút, dù sao màu da cũng không phải vấn đề, mọi người đều chấp nhận màu xanh, hồng, tím, Trương Úc Giai cũng không kì thị chủng tộc, thêm nữa mặt mũi như vậy cũng không phải vấn đề, răng dài một chút hoặc lỗ tai lớn hơi lớn, thì cũng là thứ mọi người chấp nhận, nhưng một số người ngồi ở hàng sau vừa móc con ngươi vừa nhai đầu ngón tay của mình, Trương Úc Giai không thể giải thích được, chẳng lẽ những kẻ này không ghê tởm người khác có thể chết sao?

Nhưng kinh điển nhất là mấy đứa nhỏ đi theo ngồi sau mấy người kia, mặc dù cũng là một thân trang phục lộng lẫy, nhưng trên mặt đều là ngàn vết lở loét, kinh dị nhất chính là cô bé gần cậu nhất, tóc của nó màu vàng, nhưng không có mắt, hai cái lỗ thủng đen ngòm, nó hình như rất buồn rầu, bởi vì chỗ lỗ thủng kia không ngừng chảy ra máu loãng, cần phải không ngừng lau, như vậy mới có thể giữ được khuôn mặt sạch sẽ, nhưng chiếc quần lụa nhỏ màu trắng kia lại bị lau đỏ một bên, rất gây chú ý.

Lúc này, nó cảm thấy Trương Úc Giai đang nhìn nó, cho nên nó lập tức ngẩng đầu hướng về phía cậu mỉm cười, vì thế Trương Úc Giai thiếu chút nữa bất tỉnh, lại bị Trương Úc Lê xoay người trừng mắt nhìn, cô bé uất ức cúi đầu, phủi phủi máu loãng trên người, trong khoảnh khắc chiếc quần kia liền biến thành màu trắng tuyết.

Trương Úc Giai giờ phút này đã thành một bãi bùn nhão, cậu đã không còn thừa lá gan nhìn chỗ khác, chỉ có thể làm cho ánh mắt của cậu rơi trên người Trương Úc Lê ở bên cạnh, hắn vĩnh viễn là bộ dạng dửng dưng bình tĩnh, nhưng cũng nói thêm, hắn hôm nay thật đúng khác ngày thường, toàn bộ hành trình đều giương khóe miệng, cho nên con ngươi xanh thẳm kia đã thành bán nguyệt, không được đẹp mắt lắm.

Một lúc sau, đợi hai người đi hết thảm đỏ dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trương Úc Giai đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, bản thân thật giống như mặc một bộ đồ ngủ thỏ lưu manh, lúc mới vừa xì xì ( âm thanh khi đi wc) vì chưa kịp khép áo lại nên ngay cả nút áo cũng không cài, vì vậy quần sịp chuột Mickey cứ như vậy hiện ra rực rỡ hoa lệ, trong lúc nhất thời, Trương Úc Giai ước gì chui xuống đất trốn.

Lúc này, đột nhiên vật mềm thấm lạnh đặt bên tai của cậu, không đợi cậu tìm tòi nghiên cứu, đã nghe một âm thanh cực kỳ dịu dàng: “Có ta, đừng sợ.”

Lời này vừa nói ra liền từ bên tai Trương Úc Giai truyền thẳng vào đáy lòng của cậu, tựa như tiêm một loại thuốc an tâm, cậu bình tĩnh một cách khó hiểu, sau đó yên lặng cài lại mấy cái nút bên cạnh quần sịp.

Bộ dạng người chủ trì hôn lễ căn bản coi như là giống người, trừ một đôi tay là xương trắng úng nước, gã coi như là giống một người chủ trì chính quy, mặc một bộ tây trang màu đen, mở miệng chính là lời dạo đầu quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, trong lời nói mang theo khôi hài, câu chú hài hước vô tận, là khẩn trương và sợ hãi ban đầu của Trương Úc Giai cũng theo đó tản ra, nhưng kỳ quái chính là những kẻ ngồi dưới kia lại có thể nghe hiểu được hài hước thuộc về nhân loại này.

Một lúc sau, hình như bầu không khí hài hòa rồi, chính là đến lúc trao đổi nhẫn, Trương Úc Giai lại cảm thấy khó khăn, nghĩ cậu chỉ đi tiểu, đột nhiên bị kéo tới kết hôn, lại mang theo nhẫn thì kỳ quái rồi.

Mà người chủ trì kia lại như hiểu rõ chuyện trước đó, không đợi Trương Úc Giai nói chuyện này ra khỏi miệng, gã đã cười nói: “tất cả người ở chỗ ta cử hành hôn lễ,nhất định phải lấy vật quan trọng làm nhẫn, nếu chị dâu không lấy ra, thì chúng ta dùng quy định thay thế, nhưng chị dâu nhất định phải trả lời ta vài vấn đề, coi như thay thế.”

Trương Úc Giai vừa nghe, cả người nổi da gà, thế mà gọi cậu là chị dâu, chẳng lẽ cậu thụ rõ ràng như vậy? Đáng ghét nhất chính là, Trương Úc Lê bên cạnh hiển nhiên cũng giật mình vì các xưng hô này, nhưng hắn hình như không phát hiện Trương Úc Giai khó chịu, chớp chớp đôi mắt màu lam ra vẻ vô tội, thế cho nên Trương Úc Giai tức giận cho rằng đây chính lối thoát nhiều cửa, cố ý bới móc, nhưng hôm nay cậu là người đang trên thớt, chỉ có thể để cho người làm thịt, cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là bĩu môi gật đầu.

“Tốt lắm. ” người trên bục vì thế cao hứng không thôi, lập tức mở miệng hỏi: “Chị dâu thường ở phía trên hay là phía dưới?”

Trương Úc Giai sửng sốt, mặt lập tức hồng đến cổ, không tự chủ nhìn Trương Úc Lê một cái, thế mà hắn lại kéo đôi mắt màu lam có thể gây chết người không đền mạng nhìn chằm chằm cậu.

“Ở phía trên. ” Trương Úc Giai trả lời có tính báo thù, trời mới biết mùi vị bị đè khó chịu đến cỡ nào.

Mà lời vừa nói ra, vị trí khách quý phía sau thổn thức một hồi.

“Chị dâu thích nửa người trên hay là nửa người dưới.”

“Nửa người dưới. ” Trương Úc Giai không thèm nghĩ.

“Tại sao?”

“Không có tại sao!”

“Vậy thì tại sao?”

“Ngươi thật nhàm chán.”

“Chị dâu sẽ sinh mấy đứa nhỏ?”

“Sao? … “Trương Úc Gia dùng ánh mắt chất vấn trừng mắt liếc gã đàn ông trên bục .

Người chủ trì híp mắt, run run đôi tay xương khô một lần nữa xác nhận nói: “Anh trai nói sẽ sinh ba đứa, nhưng xã hội hiện nay đều sợ sinh con, cho nên ta cảm thấy chị dâu nhiều nhất sẽ sinh hai đứa.”

Trương Úc Giai cũng dùng ánh mắt nghi vấn như vậy chuyển qua Trương Úc Lê, kết quả Trương Úc Lê khá nghiêm túc gật đầu nói: “Vậy thì sinh hai đứa đi, sinh ba quá cực khổ.”

“Được rồi, nếu anh trai đã xác định, vậy thì hai đứa đi, đến lúc đó thay đổi ý kiến thì nói với ta một tiếng. ” người chủ trì tương đối bình tĩnh, sau đó dùng bàn tay xương cốt kia cầm một cái bút viết lên giấy, giống như là ghi chép, Trương Úc Giai nhìn hồi lâu cũng không nhìn thấy gã viết ra một chữ, nhưng tiếng sàn sạn phát ra lúc bút và giấy ma sát lại khiến cậu cảm thấy tương đối trang trọng, giống như viết lên xương cốt của cậu, cuối cùng thấy gã cười nói: “Vấn đề kết thúc, mời trao đổi nhẫn đi!”

“Nhẫn ở đâu vậy? “Trương Úc Giai mở tay mình ra tỏ vẻ bất đắc dĩ, đây không phải là dọa người sao.

Người chủ trì lập tức sầu lông mày nói: “Nhẫn không phải là từ trong túi lấy ra?”

Trương Úc Giai nửa tin nửa ngờ chuẩn bị với tay vào túi áo, nhưng bộ đồ ngủ đại bạch thỏ của cậu căn bản không có miệng túi, đang muốn nổi điên, đột nhiên cảm giác bên trong túi quần sịp dán chặt vào mình chợt lạnh, cho nên tâm Trương Úc Giai cũng theo đó gào thét gào thét, trời mới biết trước mặt nhiều người như vậy móc nhẫn ra khó khăn đến cỡ nào.

“Chị dâu, thời gian của ta rất gấp đó, ngươi hãy mau lấy nhẫn ra đi! ” người chủ trì cười mỉa nói.

Trương Úc Giai mạnh mẽ trừng gã, một hồi lâu không có kết quả, chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất vươn tay vào nơi đó lấy thứ nhỏ bé kia ra.

Mà đến lúc cậu lấy nhẫn từ trong túi quần ra, trong bụng phỉ nhổ thật lâu, đó là một chiếc nhẫn khảm đá màu đỏ, hiện tại có tên đàn ông nào đeo hồng ngọc? Không lẽ ngay cả Trương Úc Lê cũng cho cậu loại đồ chơi trẻ con này sao?

Cậu nghĩ như vậy, Trươngg Úc Lê đã kéo tay trái của cậu qua, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy ngón áp út của cậu, nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón tay của cậu .

Đây là một chiếc nhẫn kim cương màu làm, kim cương màu lam trên mặt nhẫn ước chừng khoảng mười cara, toàn thân Trương Úc Giai co rút có chút kích động, dù sao thức này tối thiểu cũng tốn không ít tiền, sau này nếu chiến tranh hoặc tận thế, cậu có lấy cái này ra, sau đó làm địa chủ một phương, Trương Úc Giai càng nghĩ càng kích động, trong bụng cảm giác màu sắc kia rất hợp, tựa như, tựa như ánh mắt của hắn…

Nghĩ đến vấn đề này, Trương Úc Giai không khỏi giật mình, lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Trương Úc Lê đang nhìn cậu, ánh mắt giống như kim cương màu lam rất nghiêm túc, tựa như đang nhìn lên bục phát thề, ngay cả Trương Úc Giai cũng không dám nhìn.

Lúc này, người chủ trì kia lại nói: “Mời cô dâu đeo nhẫn cho chú rể.”

Trương Úc Giai lúc này một lần nữa bỏ chiếc nhẫn trong tay ra, làm sao cũng cảm thấy khó khăn, nhưng cũng không cần biết nhiều như vậy, chỉ đem bàn tay trắng như tuyết của Trương Úc Lê kéo tới sau đó đeo vào ngón áp út của hắn.

Nhưng chiếc nhẫn mới vừa đeo lên tay của hắn, ngực Trương Úc Giai không hề báo trước chợt co rút đau đớn, tiếp theo toàn thân vô lực té xuống…

Cho là cậu sẽ ngã rất thảm, nhưng một cái ôm lạnh lẽo đã bao lấy cậu, rất nhanh liền nghe một tiếng nói giống như từ thiên đường truyền tới: “Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu.”

Trương Úc Giai hoàn toàn nói không ra lời, lúc đó đã bị một đôi môi mềm mại ướt át lấp kín, nếu cậu không cảm giác sai…, đôi môi này không lạnh lẽo như trong trí nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện