Ăn Hại Sống Lại
Chương 34
Tô Thần Dật lặng lẽ mở to mắt nhìn một mớ mã hiệu lăng quăng trên màn hình, vô số cây đậu xanh rau má lổn nhổn mọc lên trước mặt, thằng này làm hai lớp khóa thì thôi đi, cái usb rách nát này mà còn dùng cái mã hóa phức tạp như vậy để chi hả khốn! Tô Thần Dật cáu kỉnh vò đầu bứt tóc mình, y đem hết vốn hiểu biết của mình ra mà vẫn như cũ – không thể giải được mật mã.
Vì y không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì, nên không dám tìm người phá giúp. Nhưng cố tình y vừa vặn là loại người vô cùng hiếu kỳ, càng không cho y xem, y lại càng muốn biết bên trong là thứ gì.
Vốn cho rằng chỉ bằng mấy năm hiểu biết của bản thân là có thể phá mở, thế nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, những thứ y tự học không đủ dùng, với lại y cũng có mấy khi đọc sách đâu! Thằng oắt con chú mày mã hóa cũng mệt người lắm đi!
Thất bại rút usb rồi nhét thẻ sd vào (để) mã hóa tăng cường, cuối cùng y cầm hai thứ đó bỏ vào hòm kho báu của mình, xem ra, usb gì đó phải chờ y có thể phá giải có có thể nhìn. Tuy rằng thời gian sẽ rất lâu rất mệt người, nhưng mà có thể giải được thì sẽ chứng minh được kỹ thuật của hắn đã nâng lên một cấp, dù sao thì thứ này đang ở trong tay y, y căn bản không cần lo lắng.
Cất đồ xong, Tô Thần Dật lại quay về trước máy vi tính lượn lờ trên diễn đàn, cùng một đám I.T khiên giáo war một trận, sau khi tiếp tục học tập chút kinh nghiệm truyền đạt của một số cao nhân, Tô Thần Dật hài lòng mà tắt diễn đàn chuẩn bị thực chiến. Nói đến lý do y đối với mã hóa thấy hứng thú chẳng qua là y có thể nhờ vào một cái dây cáp mà táy máy khắp nơi, tuy rằng thường thường y xâm nhập vào đúng lúc người ta đang xem phim 3x, cũng thường bị virus đánh bom các phầm mềm trong máy, nhưng những điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cái sở thích táy máy của y. (Đang nói chuyện Tô Thần Dật đang đi hack máy tính ấy mà)
Bất quá cái lĩnh vực này cũng không dễ táy máy đến vậy, có đợt, y xui xẻo vào trúng máy của dân I.T, kết quả bị người ta phản kích không nói, còn bị mắng đến té tát. Hơn nữa còn có lần nào đó, CPU của y bị dân IT trực tiếp phá nát*, hại y thiếu chút nữa bị sư phụ đuổi ra khỏi nhà. (* Đi hack máy tính của người ta bị người ta hack lại =))~)
Bất quá, kỹ thuật cũng dần được tôi luyện, chí ít y sẽ không giống như trước đây, thường thường bị bọn hacker kick ra, trừ khi không cẩn thận đụng phải thanh niên cứng. Hơn hết, lúc y sướng trong người còn có thể giúp người khác giết virus tô đẹp cho đời.
Theo thói quen kiểm tra máy tính một lát, Tô Thần Dật bấy giờ mới mở công cụ xâm nhập. Sau khi suy tư một hồi, Tô Thần Dật quyết định thử xem có thể xâm nhập máy tính của Tô Việt Trạch hay không, dù sao cũng đang rảnh đời.
Tô Thần Dật vừa thông thạo động tác vừa oán giận: "Lỗ hổng thật khó tìm, làm mật mã phức tạp như vậy làm gì chứ."
Khi nhìn thấy icon máy tính nhỏ tí trên màn hình, khóe miệng Tô Thần Dật không khỏi cong lên: "Mẹ nó cuối cùng cũng vượt qua được." Kích đúp vào, trên màn hình liền hiện ra một phần văn bản, trên góc văn bản là mấy chữ: "Hợp đồng Sùng Thiên". Tô Thần Dật bĩu môi, xem ra Tô Việt Trạch đang xem tài liệu hợp đồng.
Lấy được quyền khống chế máy vi tính của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật cười híp mắt mở Notepad ra bắt đầu gõ chữ.
– Nha! Máy tính thiệt sạch sẽ, tường lửa cao thiệt đấy, vượt qua thiệt khó.
"..." Tô Việt Trạch lặng lẽ nhìn chằm chằm khung notepad trên màn hình vi tính, một hàng chữ kia khiến hắn bực mình không gì bằng, mẹ nó vì sao máy tính đã được bộ kỹ thuật xử lý mà vẫn bị hacker ghé thăm!
– Đang xem hợp đồng hả? Thật chăm chỉ, nhưng mà chú em yên tâm, anh dạo chơi một chút, không tiết lộ bí mật của chú em. Đừng có đột ngột tắt máy nha, bằng không lần sau anh trực tiếp gài Trojan* cho chú em.
(*Trojan: một loại phần mềm ác tính)
"..." Bố xxx! Còn có thể không biết xấu hổ hơn à? Nghênh ngang xâm nhập máy tính của người ta thì thôi đi, còn dám uy hiếp hắn.
Nghĩ đến lúc này Tô Việt Trạch đang đen mặt, Tô Thần Dật chợt cảm thấy tâm trạng thật tốt, đầu ngón tay gõ nhẹ, Tô Thần Dật bắt đầu càn quyét mấy ổ đĩa trong hệ thống.
Trong máy tính đều là một đống hợp đồng văn kiện thư thông báo này nọ khiến cho Tô Thần Dật chợt cảm thấy không biết nên nói gì, xem ra Tô Việt Trạch còn là một tên cuồng công việc. Lại lần nữa mở notepad ra.
– Toàn là mấy thứ xàm xí, chán ngắt, anh đi đây, hẹn gặp lại! Chừng nào rảnh rỗi sẽ tới thăm chú em.
Xin đại ca đừng tới nữa được không? Tô Việt Trạch "bộp" một tiếng khép laptop lại mang ra khỏi phòng làm việc.
"Thiếu gia."
Tô Việt Trạch mặt vô cảm gật đầu: "Tôi ra ngoài một chút, trông chừng Tiểu Dật, đừng để nó ra ngoài."
"Vâng, thiếu gia."
Nghe tiếng bước chân xa dần ngoài cửa, Tô Thần Dật vui vẻ nhảy lên giường ôm chăn lăn lộn: "Cho anh cấm (túc), đáng đời!"
Tô Việt Trạch đi ra ngoài đến giờ cơm tối cũng chưa trở lại. Tô Thần Dật chán nản ngồi trước bàn ăn, không còn cách nào, mỗi lần y muốn động đũa thì quản gia Bạch lại dùng một ánh mắt u oán nhìn y, kiểu như – Thiếu gia còn ở bên ngoài làm việc khổ cực, sao cậu có thể ăn trước chứ?
Vì vậy, Tô Thần Dật ai oán, y biết Tô Việt Trạch cầm máy vi tính đến công ty tìm người của bộ kỹ thuật, thế nhưng có cần lâu thư vậy không hả khốn! Sớm biết thế thì sẽ không nói với hắn! Đúng là hại mình hại người mà!
Khi quản gia Bạch lần thứ ba bưng đồ ăn về bếp hâm nóng thì Tô Việt Trạch trở về, trên tay còn cầm laptop, thấy Tô Thần Dật nằm sấp trên bàn cơm, Tô Việt Trạch đến trước bàn ăn ngồi xuống hỏi: "Sao không ăn trước đi?"
Tô Thần Dật nhấc mí mắt lên, yếu ớt nói: "Chờ anh đó."
"..." Cái bộ dáng miễn cưỡng này của mày là sao! Anh không bắt mày chờ được chứ!
Sai người giúp việc đem đồ ăn lên bàn, quản gia Bạch cung kính đứng một bên: "Thiếu gia."
Đưa laptop cho quản gia Bạch, Tô Việt Trạch liếc mắt về phía Tô Thần Dật nâng nâng cằm – Chú để nó chờ tôi?
Quản gia Bạch nhận lấy máy tính nhìn không chớp mắt mà rời đi, mình không thấy cái gì hết.
"..." Khóe miệng Tô Việt Trạch co giựt, hắn đây là bị bỏ lơ sao?
Đồ ăn bày lên hết, Tô Thần Dật không kịp chờ mà cầm đũa lên bắt đầu càn quét, có trời biết y đã đói đến xanh mắt, thời buổi giờ, thiếu gia cũng không dễ làm a, phải nhìn sắc mặt người khác thì chưa nói, còn phải đói bụng.
Thuần thục gắp đồ ăn cho Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch ân cần nói: "Ăn từ từ, vội vàng như vậy làm gì."
Còn không phải vì anh! Tô Thần Dật trừng mắt nhìn Tô Việt Trạch một cái rồi tiếp tục vùi đầu ăn uống. Cho đến khi ăn no được năm phần Tô Thần Dật bấy giờ mới thả chậm tốc độ, hỏi xa hỏi gần: "Anh, không phải hôm này anh được nghỉ sao? Sao lại đến công ty?"
Động tác gắp đồ ăn của Tô Việt Trạch dừng lại, sắc mặt không khỏi đen hai phần, nếu như không phải do tên hacker chết tiệt kia, đúng là hôm nay hắn được nghỉ!
Thấy Tô Việt Trạch buồn bực, Tô Thần Dật không khỏi cười trộm dưới đáy lòng, đáng đời! Khuôn mặt lại giả vờ tò mò hỏi: "Anh, anh sao thế? Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là quên mang tài liệu."
Nghe thế Tô Thần Dật gật đầu, lập tức trách cứ: "Lần sau đừng sơ ý như vậy, lớn rồi sao cứ hay quên thế?"
"..." Thằng nhóc mày đây là đang đang dạy dỗ anh sao? Nói nghe thật trơn tru! Tô Việt Trạch để đũa xuống, đứng lên: "Em ăn đi, anh lên lầu trước."
"Sao anh có thể như thế!" Tô Thần Dật vẻ mặt lên án: "Em đói bụng chờ anh, kết quả anh chưa ăn được hai miếng đã nói không ăn, sao anh không nói sớm! Không biết đói bụng rất khó chịu hả! Hay là nói anh mới ăn ở ngoài về? Em muốn tố cáo anh ngược đãi!"
"Xong chưa?" vẻ mặt Tô Việt Trạch âm trầm, vốn đã bực mình chuyện máy tính bị xâm nhập, đám người kỹ thuật kia nghĩ cả buổi mới sửa được lỗ hổng. Vất vả lắm mới về nhà, cứ tưởng tâm tình vui vẻ hơn được một chút, ai dè thằng oắt Tô Thần Dật này cứ đổ dầu vào lửa, hắn tức đến no bụng luôn rồi!
"Chưa xong!" Tô Thần Dật tức giận nói: "Lần sau không ăn cơm thì nói trước một tiếng, để cho người khác đói bụng chờ anh thật bất lịch sự! Anh là anh em cũng không thể đối xử với em như vậy!"
Anh từ trước tới giờ chưa từng bắt mày đói bụng chờ anh được chứ? Được rồi, nếu như đó là ý của chú Bạch... Tô Việt Trạch dỗ dành xoa xoa đầu Tô Thần Dật: "Lần sau sẽ không, ngoan, ăn cơm đi, anh đi tắm."
"Không được! Em chờ anh lâu như vậy, anh ít gì cũng phải chờ em ăn xong mới được đi!"
"..." Để anh nhìn mày ăn hả? Đè nén bực bội dưới đáy lòng, Tô Việt Trạch dịu dàng nói: "Đừng cáu kỉnh nữa, ngoan một chút, hửm?"
"Oh" Tô Thần Dật cụt hứng rũ vai: "Vậy anh đi đi."
Tô Việt Trạch gật đầu xoay người rời đi, bây giờ hắn có rất chuyện cần làm. Tuy rằng hacker bảo không có hứng thú với tài liệu của hắn, nhưng vì lý do an toàn, hắn phải nhanh chóng đem mấy tài liệu quan trọng sửa sang lại một chút. Về phần Tô Thần Dật, cứ để y cáu kỉnh, khi nào hắn xong việc rồi mới tới dỗ y một chút.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật bấy giờ mới tiếp tục cầm đũa nhét đồ ăn vào miệng, đáy lòng khoan khoái không gì sánh được. Tưởng ông đây không biết anh muốn đi chuẩn bị tài liệu sao? À... cứ từ từ mà dằn vặt thôi.
Làm cho Tô Việt Trạch chịu thua, Tô Thần Dật thấy thoải mái không gì sánh bằng, ngay cả oán giận việc Tô Việt Trạch gián tiếp hại chết y trước đây cũng giảm không ít. Cuộc sống này á, còn rất dài, lúc nào không thoải mái thì cứ vượt tường lửa mà quấy rối hắn một chút, buồn bực trong lòng cũng lập tức tiêu tán – công cụ chữa trị Việt Trạch, ai xài nấy biết.
Đến khi ăn no được tám phần, Tô Thần Dật bấy giờ hài lòng ư ử hát khẽ mà lên lầu, người này chỉ cần sống vui, ăn ngon. Về đến phòng tắm thay áo ngủ, Tô Thần Dật lại chạy đến trước máy tính đăng nhập vào diễn đàn rà post. Lần này Tô Việt Trạch đến công ty chắc chắn là để đám người bộ kỹ thuật bịt lỗ hổng, lần sau muốn xâm nhập chắc hơi khó, y phải đi học hỏi kinh nghiệm của mấy anh trùm.
Vất vả rà được một cái topic phá mã, điện thoại không đúng lúc vang lên, nhìn màn hình hiển thị, Tô Thần Dật nhấn nút tiếp, để điện thoại sát bên tai: "Sao thế Tiểu Nghị Tử?"
"Anh, cứu em! Em bị Cường tử chặn đầu, giờ đang chạy trối chết, mau tới cứu em!"
Tô Thần Dật tắt máy tính, đứng lên: "Mày đang ở đâu?"
"Phố Đông, cách Huyên Hiêu không xa, anh mau tới a a a, em đỡ không nổi!"
"Mẹ! Mày lại..." khóe miệng Tô Thần Dật co giật mà nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, mày không chọn chỗ khác được sao? Đó là địa bàn của Cố Thiệu Kiệt đó khốn!
Vì y không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì, nên không dám tìm người phá giúp. Nhưng cố tình y vừa vặn là loại người vô cùng hiếu kỳ, càng không cho y xem, y lại càng muốn biết bên trong là thứ gì.
Vốn cho rằng chỉ bằng mấy năm hiểu biết của bản thân là có thể phá mở, thế nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, những thứ y tự học không đủ dùng, với lại y cũng có mấy khi đọc sách đâu! Thằng oắt con chú mày mã hóa cũng mệt người lắm đi!
Thất bại rút usb rồi nhét thẻ sd vào (để) mã hóa tăng cường, cuối cùng y cầm hai thứ đó bỏ vào hòm kho báu của mình, xem ra, usb gì đó phải chờ y có thể phá giải có có thể nhìn. Tuy rằng thời gian sẽ rất lâu rất mệt người, nhưng mà có thể giải được thì sẽ chứng minh được kỹ thuật của hắn đã nâng lên một cấp, dù sao thì thứ này đang ở trong tay y, y căn bản không cần lo lắng.
Cất đồ xong, Tô Thần Dật lại quay về trước máy vi tính lượn lờ trên diễn đàn, cùng một đám I.T khiên giáo war một trận, sau khi tiếp tục học tập chút kinh nghiệm truyền đạt của một số cao nhân, Tô Thần Dật hài lòng mà tắt diễn đàn chuẩn bị thực chiến. Nói đến lý do y đối với mã hóa thấy hứng thú chẳng qua là y có thể nhờ vào một cái dây cáp mà táy máy khắp nơi, tuy rằng thường thường y xâm nhập vào đúng lúc người ta đang xem phim 3x, cũng thường bị virus đánh bom các phầm mềm trong máy, nhưng những điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cái sở thích táy máy của y. (Đang nói chuyện Tô Thần Dật đang đi hack máy tính ấy mà)
Bất quá cái lĩnh vực này cũng không dễ táy máy đến vậy, có đợt, y xui xẻo vào trúng máy của dân I.T, kết quả bị người ta phản kích không nói, còn bị mắng đến té tát. Hơn nữa còn có lần nào đó, CPU của y bị dân IT trực tiếp phá nát*, hại y thiếu chút nữa bị sư phụ đuổi ra khỏi nhà. (* Đi hack máy tính của người ta bị người ta hack lại =))~)
Bất quá, kỹ thuật cũng dần được tôi luyện, chí ít y sẽ không giống như trước đây, thường thường bị bọn hacker kick ra, trừ khi không cẩn thận đụng phải thanh niên cứng. Hơn hết, lúc y sướng trong người còn có thể giúp người khác giết virus tô đẹp cho đời.
Theo thói quen kiểm tra máy tính một lát, Tô Thần Dật bấy giờ mới mở công cụ xâm nhập. Sau khi suy tư một hồi, Tô Thần Dật quyết định thử xem có thể xâm nhập máy tính của Tô Việt Trạch hay không, dù sao cũng đang rảnh đời.
Tô Thần Dật vừa thông thạo động tác vừa oán giận: "Lỗ hổng thật khó tìm, làm mật mã phức tạp như vậy làm gì chứ."
Khi nhìn thấy icon máy tính nhỏ tí trên màn hình, khóe miệng Tô Thần Dật không khỏi cong lên: "Mẹ nó cuối cùng cũng vượt qua được." Kích đúp vào, trên màn hình liền hiện ra một phần văn bản, trên góc văn bản là mấy chữ: "Hợp đồng Sùng Thiên". Tô Thần Dật bĩu môi, xem ra Tô Việt Trạch đang xem tài liệu hợp đồng.
Lấy được quyền khống chế máy vi tính của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật cười híp mắt mở Notepad ra bắt đầu gõ chữ.
– Nha! Máy tính thiệt sạch sẽ, tường lửa cao thiệt đấy, vượt qua thiệt khó.
"..." Tô Việt Trạch lặng lẽ nhìn chằm chằm khung notepad trên màn hình vi tính, một hàng chữ kia khiến hắn bực mình không gì bằng, mẹ nó vì sao máy tính đã được bộ kỹ thuật xử lý mà vẫn bị hacker ghé thăm!
– Đang xem hợp đồng hả? Thật chăm chỉ, nhưng mà chú em yên tâm, anh dạo chơi một chút, không tiết lộ bí mật của chú em. Đừng có đột ngột tắt máy nha, bằng không lần sau anh trực tiếp gài Trojan* cho chú em.
(*Trojan: một loại phần mềm ác tính)
"..." Bố xxx! Còn có thể không biết xấu hổ hơn à? Nghênh ngang xâm nhập máy tính của người ta thì thôi đi, còn dám uy hiếp hắn.
Nghĩ đến lúc này Tô Việt Trạch đang đen mặt, Tô Thần Dật chợt cảm thấy tâm trạng thật tốt, đầu ngón tay gõ nhẹ, Tô Thần Dật bắt đầu càn quyét mấy ổ đĩa trong hệ thống.
Trong máy tính đều là một đống hợp đồng văn kiện thư thông báo này nọ khiến cho Tô Thần Dật chợt cảm thấy không biết nên nói gì, xem ra Tô Việt Trạch còn là một tên cuồng công việc. Lại lần nữa mở notepad ra.
– Toàn là mấy thứ xàm xí, chán ngắt, anh đi đây, hẹn gặp lại! Chừng nào rảnh rỗi sẽ tới thăm chú em.
Xin đại ca đừng tới nữa được không? Tô Việt Trạch "bộp" một tiếng khép laptop lại mang ra khỏi phòng làm việc.
"Thiếu gia."
Tô Việt Trạch mặt vô cảm gật đầu: "Tôi ra ngoài một chút, trông chừng Tiểu Dật, đừng để nó ra ngoài."
"Vâng, thiếu gia."
Nghe tiếng bước chân xa dần ngoài cửa, Tô Thần Dật vui vẻ nhảy lên giường ôm chăn lăn lộn: "Cho anh cấm (túc), đáng đời!"
Tô Việt Trạch đi ra ngoài đến giờ cơm tối cũng chưa trở lại. Tô Thần Dật chán nản ngồi trước bàn ăn, không còn cách nào, mỗi lần y muốn động đũa thì quản gia Bạch lại dùng một ánh mắt u oán nhìn y, kiểu như – Thiếu gia còn ở bên ngoài làm việc khổ cực, sao cậu có thể ăn trước chứ?
Vì vậy, Tô Thần Dật ai oán, y biết Tô Việt Trạch cầm máy vi tính đến công ty tìm người của bộ kỹ thuật, thế nhưng có cần lâu thư vậy không hả khốn! Sớm biết thế thì sẽ không nói với hắn! Đúng là hại mình hại người mà!
Khi quản gia Bạch lần thứ ba bưng đồ ăn về bếp hâm nóng thì Tô Việt Trạch trở về, trên tay còn cầm laptop, thấy Tô Thần Dật nằm sấp trên bàn cơm, Tô Việt Trạch đến trước bàn ăn ngồi xuống hỏi: "Sao không ăn trước đi?"
Tô Thần Dật nhấc mí mắt lên, yếu ớt nói: "Chờ anh đó."
"..." Cái bộ dáng miễn cưỡng này của mày là sao! Anh không bắt mày chờ được chứ!
Sai người giúp việc đem đồ ăn lên bàn, quản gia Bạch cung kính đứng một bên: "Thiếu gia."
Đưa laptop cho quản gia Bạch, Tô Việt Trạch liếc mắt về phía Tô Thần Dật nâng nâng cằm – Chú để nó chờ tôi?
Quản gia Bạch nhận lấy máy tính nhìn không chớp mắt mà rời đi, mình không thấy cái gì hết.
"..." Khóe miệng Tô Việt Trạch co giựt, hắn đây là bị bỏ lơ sao?
Đồ ăn bày lên hết, Tô Thần Dật không kịp chờ mà cầm đũa lên bắt đầu càn quét, có trời biết y đã đói đến xanh mắt, thời buổi giờ, thiếu gia cũng không dễ làm a, phải nhìn sắc mặt người khác thì chưa nói, còn phải đói bụng.
Thuần thục gắp đồ ăn cho Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch ân cần nói: "Ăn từ từ, vội vàng như vậy làm gì."
Còn không phải vì anh! Tô Thần Dật trừng mắt nhìn Tô Việt Trạch một cái rồi tiếp tục vùi đầu ăn uống. Cho đến khi ăn no được năm phần Tô Thần Dật bấy giờ mới thả chậm tốc độ, hỏi xa hỏi gần: "Anh, không phải hôm này anh được nghỉ sao? Sao lại đến công ty?"
Động tác gắp đồ ăn của Tô Việt Trạch dừng lại, sắc mặt không khỏi đen hai phần, nếu như không phải do tên hacker chết tiệt kia, đúng là hôm nay hắn được nghỉ!
Thấy Tô Việt Trạch buồn bực, Tô Thần Dật không khỏi cười trộm dưới đáy lòng, đáng đời! Khuôn mặt lại giả vờ tò mò hỏi: "Anh, anh sao thế? Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là quên mang tài liệu."
Nghe thế Tô Thần Dật gật đầu, lập tức trách cứ: "Lần sau đừng sơ ý như vậy, lớn rồi sao cứ hay quên thế?"
"..." Thằng nhóc mày đây là đang đang dạy dỗ anh sao? Nói nghe thật trơn tru! Tô Việt Trạch để đũa xuống, đứng lên: "Em ăn đi, anh lên lầu trước."
"Sao anh có thể như thế!" Tô Thần Dật vẻ mặt lên án: "Em đói bụng chờ anh, kết quả anh chưa ăn được hai miếng đã nói không ăn, sao anh không nói sớm! Không biết đói bụng rất khó chịu hả! Hay là nói anh mới ăn ở ngoài về? Em muốn tố cáo anh ngược đãi!"
"Xong chưa?" vẻ mặt Tô Việt Trạch âm trầm, vốn đã bực mình chuyện máy tính bị xâm nhập, đám người kỹ thuật kia nghĩ cả buổi mới sửa được lỗ hổng. Vất vả lắm mới về nhà, cứ tưởng tâm tình vui vẻ hơn được một chút, ai dè thằng oắt Tô Thần Dật này cứ đổ dầu vào lửa, hắn tức đến no bụng luôn rồi!
"Chưa xong!" Tô Thần Dật tức giận nói: "Lần sau không ăn cơm thì nói trước một tiếng, để cho người khác đói bụng chờ anh thật bất lịch sự! Anh là anh em cũng không thể đối xử với em như vậy!"
Anh từ trước tới giờ chưa từng bắt mày đói bụng chờ anh được chứ? Được rồi, nếu như đó là ý của chú Bạch... Tô Việt Trạch dỗ dành xoa xoa đầu Tô Thần Dật: "Lần sau sẽ không, ngoan, ăn cơm đi, anh đi tắm."
"Không được! Em chờ anh lâu như vậy, anh ít gì cũng phải chờ em ăn xong mới được đi!"
"..." Để anh nhìn mày ăn hả? Đè nén bực bội dưới đáy lòng, Tô Việt Trạch dịu dàng nói: "Đừng cáu kỉnh nữa, ngoan một chút, hửm?"
"Oh" Tô Thần Dật cụt hứng rũ vai: "Vậy anh đi đi."
Tô Việt Trạch gật đầu xoay người rời đi, bây giờ hắn có rất chuyện cần làm. Tuy rằng hacker bảo không có hứng thú với tài liệu của hắn, nhưng vì lý do an toàn, hắn phải nhanh chóng đem mấy tài liệu quan trọng sửa sang lại một chút. Về phần Tô Thần Dật, cứ để y cáu kỉnh, khi nào hắn xong việc rồi mới tới dỗ y một chút.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật bấy giờ mới tiếp tục cầm đũa nhét đồ ăn vào miệng, đáy lòng khoan khoái không gì sánh được. Tưởng ông đây không biết anh muốn đi chuẩn bị tài liệu sao? À... cứ từ từ mà dằn vặt thôi.
Làm cho Tô Việt Trạch chịu thua, Tô Thần Dật thấy thoải mái không gì sánh bằng, ngay cả oán giận việc Tô Việt Trạch gián tiếp hại chết y trước đây cũng giảm không ít. Cuộc sống này á, còn rất dài, lúc nào không thoải mái thì cứ vượt tường lửa mà quấy rối hắn một chút, buồn bực trong lòng cũng lập tức tiêu tán – công cụ chữa trị Việt Trạch, ai xài nấy biết.
Đến khi ăn no được tám phần, Tô Thần Dật bấy giờ hài lòng ư ử hát khẽ mà lên lầu, người này chỉ cần sống vui, ăn ngon. Về đến phòng tắm thay áo ngủ, Tô Thần Dật lại chạy đến trước máy tính đăng nhập vào diễn đàn rà post. Lần này Tô Việt Trạch đến công ty chắc chắn là để đám người bộ kỹ thuật bịt lỗ hổng, lần sau muốn xâm nhập chắc hơi khó, y phải đi học hỏi kinh nghiệm của mấy anh trùm.
Vất vả rà được một cái topic phá mã, điện thoại không đúng lúc vang lên, nhìn màn hình hiển thị, Tô Thần Dật nhấn nút tiếp, để điện thoại sát bên tai: "Sao thế Tiểu Nghị Tử?"
"Anh, cứu em! Em bị Cường tử chặn đầu, giờ đang chạy trối chết, mau tới cứu em!"
Tô Thần Dật tắt máy tính, đứng lên: "Mày đang ở đâu?"
"Phố Đông, cách Huyên Hiêu không xa, anh mau tới a a a, em đỡ không nổi!"
"Mẹ! Mày lại..." khóe miệng Tô Thần Dật co giật mà nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, mày không chọn chỗ khác được sao? Đó là địa bàn của Cố Thiệu Kiệt đó khốn!
Bình luận truyện