Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 28: Anh không phải là phụ huynh của em



Tiêu Ngộ An đưa Minh Thứ tới trước cổng trường tiểu học, cũng không còn nghe Minh Thứ nói gì nữa, chắc là tự mình rầu rĩ rồi. Nhưng đến lúc chia xa, Minh Thứ bỗng xoay người hét lên gọi anh ơi.

"Ừ?"

Minh Thứ ũ rủ cả đoạn đường, rốt cuộc nhịn không nổi, "Sao anh không chịu đi họp phụ huynh cho em ạ?"

Chuyện này vốn chẳng có gì phức tạp cả, nhưng giải thích cho một đứa nhóc mới sáu tuổi thì tốn sức quá. Bản thân Tiêu Ngộ An còn đang gấp đến trường, hôm nay là ngày cậu trực nhật, chỉ đành nói với Minh Thứ rằng: "Vì anh không phải là phụ huynh của em."

Minh Thứ à một tiếng, nghe có vẻ đang thất vọng lắm.

Tiêu Ngộ An nghĩ ngợi, thôi thì khi nào rảnh sẽ trò chuyện cùng Minh Thứ vậy.

Lúc này Tiêu Cẩm Trình niềm kiêu hãnh của nhà họ Tiêu đang đứng trước cổng trường vênh mặt gào lên, "Ê! Bạn lớp 1/2 gì ơi, mắc lề mề gì đó? Còn muốn lên lớp không hử? Tuổi còn bé tí ti, mà kè kè với phần tử ngoài trường làm chi?"

Minh Thứ bị dọa sợ, nhanh chóng ôm lấy hai bên dây cặp chạy vụt vào trong.

Tiêu Ngộ An nhìn Minh Thứ chạy vào cổng trường, lại ngó sang Tiêu Cẩm Trình, thằng nhóc con này đang ưỡn ngực ngẩng đầu, vênh váo tự đắc, khí thế của bậc làm quan phải nói là oách lắm, cũng chả biết là đứa nào tối hôm qua ở nhà khóc lóc thảm thiết đây.

Có điều cậu phải cám ơn người ta, nếu không phải lúc nãy nhờ cái hằng giọng của Tiêu Cẩm Trình, Minh Thứ còn bám theo cậu lẩm bẩm mè nheo thêm một hồi nữa.

Minh Thứ vừa vào lớp 1/2, còn chưa ngồi vào chỗ của mình, đã cảm thấy có gì đó là lạ. Tại sao lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào nó thế, chỉ nhìn, chẳng nói lời nào, ánh mắt ấy khiến nó cảm thấy kì cục làm sao, khó chịu.

Đỗ Hạo nhóc béo cùng bàn cũng ngước đầu nhìn chằm chằm nó, tính mở miệng mấy lần, dường như muốn nói chuyện với nó, nhưng lại khổ sở ngậm trở vào.

Tiết học buổi trưa kết thúc, Minh Thứ hỏi Đỗ Hạo: "Bọn cậu nhìn tớ nãy giờ làm gì vậy?"

Ngày thường Đỗ Hạo nói nhiều lắm, nếu thầy cô không quản kĩ luật, thì có thể niệm chú bên tai Minh Thứ cả ngày, lúc này thế nhưng xoắn xích, nửa ngày cũng không nôn ra nổi một chữ.

Minh Thứ thấy phiền. Hôm nay nó vốn đã không vui, hôm qua cũng không vui, tính ra nó không vui hai ngày rồi, cảm xúc không quản nổi nữa, ra tay cũng chẳng để ý nặng nhẹ, đẩy Đỗ Hạo một cái.

Đỗ Hạo đứng không vững, té dập mông, hết hồn hét lên: "Minh Thứ cậu đánh người rồi!"

Chủ nhiệm lớp cũng rất ngạc nhiên. Khai giảng được nửa học kì rồi, Minh Thứ cũng tính là bé ngoan nhất trong lớp, tuy rằng học không giỏi, nhưng rất ngoan, trông cũng xinh xắn, chơi với ai cũng được, vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình gia giáo dạy dỗ nghiêm khắc.



Một đứa bé ngoan thế mà lại đẩy ngã bạn cùng bàn, hỏi ra thì vẫn là do cậu bé ngoan đó động tay trước.

Thật ra Minh Thứ vừa đẩy ngã người khác đã biết mình sai rồi, nó còn giơ tay ra kéo nhóc béo lại nữa mà. Nhóc béo và nó quan hệ tốt, đứng lên xong phủi phủi mông cái là xong rồi. Nhưng nó đẩy động tĩnh lớn quá, cả lớp đều nhìn thấy, nên có người đi mách với chủ nhiệm.

Nó tủi thân, tối hôm qua về nhà ông nội vì thành tích của nó nên đã rầy nó một trận, hôm nay thì anh nó không chịu nói chuyện đàng hoàng với nó. Ở trước cổng trường bị Tiêu Cẩm Trình thét vào mặt, tới lớp rồi còn bị bọn họ tự dưng vây quanh dòm ngó.

Nó đẩy người ta là không đúng, nhưng người ta dòm chằm chằm nó làm gì?

Chủ nhiệm lớp vừa mới kết hôn, vừa dịu dàng còn kiên nhẫn, "Nói cô nghe nhé, tại sao lại đánh nhau với Đỗ Hạo vậy?"

Đầu của Minh Thứ sắp chôn xuống tận ngực rồi, rầu rĩ đáp:"Bọn họ toàn nhìn em thôi."

"Nhìn em?"

"Em hỏi Đỗ Hạo, cậu ấy cũng không chịu nói sao lại nhìn em, em mới đẩy cậu ấy."

Đỗ Hạo ở ngay bên cạnh, vừa nghe lời này của Minh Thứ, cũng vội nói xin lỗi, "Xin lỗi, tớ với bọn họ không cùng một giuộc, tớ đứng về phía cậu mà."

Chủ nhiệm lớp nghe xong thấy mờ mịt. Đỗ Hạo giải thích liên hồi như pháo vậy, nói là hôm qua họp phụ huynh, tới toàn là ba mẹ, chỉ có Minh Thứ là ông nội, không biết ai đã nói rằng Minh Thứ không có ba mẹ, sáng hôm nay vừa đến lớp cả lớp đều đang nói về chuyện này.

"Tớ nói với bọn họ rồi, rằng bạn cùng bàn của tớ có ba mẹ, nhưng bọn họ không tin tớ!" Nói tới đây, Đỗ Hạo cũng muốn ức rồi, nó là cùng một giuộc với Minh Thứ mà, Minh Thứ vậy mà xô nó.

Minh Thứ nghe Đỗ Hạo nói xong, đầu càng chôn xuống thấp hơn nữa, trên má và cổ đều hồng một mảng, cắn chặt lấy môi, tay cũng cuộn lại thành nắm.

Nó không phải đang buồn, chỉ là xí hổ quá chừng, cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương.

Chủ nhiệm lớp dẫn dắn hơn nửa năm nay ít nhiều cũng có nghiên cứu qua tâm lý trẻ em, vừa nhìn Minh Thứ đã biết, trong lòng cũng rõ ràng rồi.

Đối với một đứa trẻ ở tuổi này mà nói, "Không có ba mẹ" đó là một sự chỉ trích nặng nề nhất, trẻ nhỏ không có ba mẹ, lên lớp có thể bị cô lập. Cô không thể chỉ ngồi nhìn mà không quản.

Thật ra hôm qua ông nội Minh Thứ tới họp, cô cũng có vài chỗ bất mãn, mấy tật xấu của Minh Thứ cần có phụ huynh đốc thúc, giống như thường hay mơ màng không tập trung, không thích ăn trái cây rau củ. Lúc sau cô còn nói chuyện chuyên môn với ông nội của Minh Thứ, mới biết Minh Thứ từ nhỏ đã sống chung với ông bà.

Mấy bé mà ba mẹ thường không ở bên cạnh cô dạy qua cũng nhiều, tính cách phần lớn ít nhiều gì cũng sẽ có vấn đề, trường hợp của Minh Thứ được tính là rất bình thường rồi, nhưng nhờ việc náo loạn ngày hôm nay, khiến cô không thể không nghi ngờ rằng Minh Thứ thiếu sót sự quan tâm yêu thương.



Chuyện này vẫn cần nói chuyện với phụ huynh.

Cô chủ nhiệm cân nhắc chọn lọc từ ngữ, an ủi Minh Thứ một hồi mới nói: "Mời phụ huynh đến gặp cô có được không?"

Minh Thứ chớp mắt nhìn xuống, "Không phải hôm qua ông đã đến rồi sao ạ?"

Cô chủ nhiệm cảm thấy vấn đề về trẻ nhỏ, có nói đến hết kiếp này cũng nói không xong, phải do ba mẹ tới giải quyết, ba mẹ nếu không đến được, cậu mợ, hay là anh chị lớn một tí cũng được.

Cô nói với Minh Thứ như vậy, mắt của Minh Thứ đã đỏ lên, "Nhưng anh nói, anh không phải là phụ huynh của em, không thể đi họp cho em."

Cô chủ nhiệm thấy Minh Thứ như vậy, trong lòng cũng nhoi nhói, nhanh chóng dỗ mấy câu, chuyện mời phụ huynh đành tạm gác lại. Cô nghĩ, hay là ngày thường mình trông Minh Thứ kĩ một chút, một đứa bé ngoan đến thế, cũng không nên suốt ngày đánh nhau.

Hoạt động ngoài giờ học của học sinh trung học năm nhất rất đa dạng, lớp Tiêu Ngộ An cũng là lớp chọn, kì thi giữa kì vừa qua, hoạt động nào cậu cũng tham gia, vừa chuẩn bị hội thể thao, vừa phải chuẩn bị hội diễn văn nghệ, mỗi ngày đều phải ở trường tới tối mới được về, còn Minh Thứ nếu không tự mình về, thì là theo Tiêu Cẩm Trình, chỉ có buổi sáng mới có thể đưa dắt Minh Thứ.

Kể từ lần trước, Minh Thứ đã dỗi cậu rồi. Nhưng cũng không tới nổi bơ người khác, chỉ là không bám cậu như trước đây, giống như đang có tâm sự.

Cậu thật sự không có thời gian quan tâm Minh Thứ, tính xong đợt bận này rồi, thì đi lo tình hình của Minh Thứ ở trường học sau.

Kết quả còn lo chưa xong chuyện này, thì đến tối Tiêu Cẩm Trình đã hét báo mới báo mới đây nói trước mặt cậu, Minh Thứ đánh nhau với người khác rồi, đánh còn rất dữ dội nữa, tới bàn cũng bị lật tung, bút thước cùng sách vở ở phía sau bàn rơi ào ào xuống đất hết.

Tiêu Ngộ An chau mày, Minh Thứ mà cũng đánh nhau với người khác à?

Chuyện Minh Thứ lật bàn, đúng là loại chuyện dù cậu có nghĩ cũng không nghĩ tới.

Tiêu Cẩm Trình bla bla một hồi, gì mà giáo viên kêu mời phụ huynh, hôm nay trên đường về nhà mặt Minh Thứ luôn ũ rủ, gay rồi gay rồi, nhất định sẽ bị cụ Minh xúc.

Tiêu Ngộ An nhìn đồng hồ, bây giờ cũng hơn 9 giờ rồi. Nhưng lại do dự một hồi, cuối cùng cậu vẫn xách theo áo khoác ra ngoài.

Lầu một nhà họ Minh vẫn đang sáng đèn, nhưng cửa sổ của Minh Thứ lại tối thui. Tiêu Ngộ An tính bước vào sân, bỗng dưng nhận ra một tầm nhìn quen thuộc. Cậu lùi lại hai bước, nhìn sang phía bên cạnh, chỉ thấy Minh Thứ đang ngồi trên cành cây, đôi mắt đỏ bừng nhìn cậu.

Cây kia là cái cây năm nào cậu bế Minh Thứ xuống.

Đã lâu lắm rồi Minh Thứ không còn trèo lên cây nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện