Bá Tước

Chương 20



Một nữ nhân mà Shere vô cùng yêu. Khi nghe câu này, nhất thời trong lòng Tô Lị trào dâng một cảm giác không rõ tên, vậy là lúc trước Shere đem cô trở thành người tên Lilith kia, cho nên mới có hứng thú với cô?

“Vậy cô gái tên Lilith kia đang ở đâu?”

“Cô ấy đã biến mất rồi, đã biến mất rất lâu rồi. Hẳn là đã qua mấy trăm năm rồi.”

“Lâu như vậy sao? Vậy tại sao hai ngài không cho rằng cô ấy đã chết?”

Cleves cười cười nói: “Lilith chính là một huyết tộc thuần chủng duy nhất, sao có thể dễ dàng chết được!”

Ma Nữ Bóng Đêm?

Trong đầu Tô Lị liền nhanh chóng xuất hiện những từ này.

Lilith – cũng chính là người vợ đầu tiên của Adam trong truyền thuyết mà lúc trước cô đọc kia, là tình nhân của Satan, hơn nữa còn là người phụ nữ đã hút máu toàn bộ giáo hội Cain.

Trầm mặc một lúc, Tô Lị mở miệng nói: “Vậy Lilith sao lại biến mất?”

“Lilith luôn thần bí khó lường, cô ấy muốn làm cái gì, làm sao chúng ta biết được. Khi đó cô ấy chỉ để lại cho Shere cho một bức họa, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi. Không có người nào có thể tìm được Lilith, nếu không phải còn bức họa kia ở lại, thì ta còn tưởng rằng trên đời này không có một nữ nhân tên Lilith tồn tại.”

“Bức họa? Đó là một bức hoa như thế nào?” Tô Lị rất nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.

“Đó là một bức họa do tự tay Lilith vẽ nên. Trong bức họa đó là một cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, làn da trắng như tuyết, hai mắt cùng môi đều đỏ như máu. Nói tóm lại đó là một cô gái rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cho người khác chỉ cần một cái liếc mắt cũng không thể nào quên được.”

Khi nghe hắn nói như vậy, Tô Lị mới có phản ứng sau sự khiếp sợ thật sâu trong lòng.

Một cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, làn da trắng như tuyết, hai mắt cùng môi đều đỏ như máu, đẹp không gì sánh bằng!

Ấn tượng của cô về bức tranh kì lạ đã đưa cô đến nơi này lại lần nữa hiện lên trong đầu cô, sau khi phục hồi tinh thần, Tô Lị vội vàng nắm cổ áo của Cleves: “Bức họa kia hiện giờ ở nơi nào?”

“Ở chỗ của Shere!” Cleves đang bị Tô Lị nắm cổ áo, nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn như không có chuyện gì, biểu cảm cũng chưa hề biến hóa, vẫn duy trì tư thái lạnh nhạt vốn có.

Tô Lị nhận thấy hành động vô lễ của mình, vội vàng buông cổ áo của Cleves ra, áy náy nói: “Thật có lỗi, vừa rồi tôi có chút kích động, bất quá hiện tại tôi muốn đến một chỗ.”

Cleves thản nhiên sửa lại cổ áo, cực kỳ thân sĩ mở cửa mời Tô Lị xuống: “Xin cứ tự nhiên.”

“Cám ơn.” Tô Lị hướng hai người họ gật đầu, đứng dậy đang định đi xuống, thì Josie đột nhiên lên tiếng gọi lại:

“Chờ một chút! Cô muốn đi đâu?”

“Tôi đi tìm Shere.” Tô Lị cũng không dừng bước chân lại, sau khi để lại những lời này đã nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.

Tô Lị vừa đi, bên trong xe nhất thời trở lại bầu không khí yên tĩnh, hai người im lặng một hồi, Josie mới ngốc nghếch mở miệng: “Cô ấy tìm Shere làm gì?”

Cleves nhún vai: “Ai biết được, có lẽ là cô ấy nhớ hắn.”

Josie nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy Cleves nói cũng có đạo lý, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của hắn.

Cleves quay đầu nhìn qua cửa sổ bóng lưng đã đi xa của Tô Lị, cô gái này tựa hồ nhận thức bức họa kia,vậy thì... cô ấy cùng với bức họa mà Lilith tự tay vẽ có quan hệ gì sao? Nếu không thì vì sao cô ấy lại khẩn trương như vậy?

Hắn dựa đầu vào cửa sổ xe ngựa mỉm cười, có vẻ sự tình ngày càng phát triển theo hướng bọn hắn không thể đoán trước được. Hy vọng rằng cô gái nhỏ này có thể làm cho cuộc sống của bọn họ về sau không còn nhàm chán như trước nữa, tăng thêm chút thú vị mà lâu rồi bọn hắn không được nếm qua.

***

Sau khi chạy xuống xe không lâu, Tô Lị mới ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng, đó là cô căn bản không biết toàn thành nơi Shere ở là ở chỗ nào! Sự xúc động là ma quỷ, lời này quả nhiên không bao giờ sai a! Sớm biết vậy thì trước khi xuống xe cô đã hỏi rõ ràng rồi.

Trên đường, từng dòng người qua lại, đột nhiên một chiếc xe ngựa xẹt qua ngay trước mặt Tô Lị, làm cho cô có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng gọi người đó lại.

Xe ngựa dừng lại như mong muốn của cô, Tô Lị vội vàng tiến lên hỏi: “Xin chào, ngươi có thể cho ta biết tòa thành mà Bá Tước Troy Trask đại nhân ở chỗ nào không?”

Người đánh ngựa đội một cái mũ lưỡi trai, trên cằm là một chòm râu nhìn rất buồn cười, nhìn qua là một người đàn ông khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, hắn ta nghe vậy liền gật đầu: “Tất nhiên là biết, cô gái ngồi lên đây đi.”

Tô Lị nhếch miệng cười, có chút cao hứng. Cũng may là danh tiếng của Shere ở Luân Đôn khá lớn, phàm là người Luân Đôn đều biết ở Anh Quốc có một Bá Tước Troy Trask đẹp như yêu nghiệt tồn tại. Nhưng đối với Tô Lị, nếu dùng từ ngữ trên đời này để hình dung dung mạo của Shere thì chính là không thể.

Nhưng Tô Lị cũng biết, đối với ấn tượng của Shere, bọn họ chỉ là nghe nói qua, bởi vì người gặp được Shere vô cùng ít. Không nói tới Shere là một quý tộc của Anh Quốc, gặp được hắn chỉ có thể tiểu bộ phận quý tộc, mà điều thứ hai là Shere chính là một Thân Vương ma cà rồng, luôn luôn phải tuân thủ điều cấm kỵ nhất của huyết tộc đối với con người đó là phải tránh tiếp xúc tối đa với thế giới bên ngoài.

Khi tưởng tượng đến chuyện mình có thể thấy được bức họa đã đưa mình đến thế giới này, trong lòng Tô Lị có chút kích động, còn có một chút khẩn trương. Có lẽ kể từ hôm nay, tất cả mọi thứ sẽ trở về trạng thái ban đầu của nó.

Xe ngựa chạy qua công viên đường Thủy Nê, rồi chậm rãi dừng lại trước một tòa thành cổ xưa.

Sau khi trả tiền cùng nói cảm ơn với người đánh xe ngựa xong, Tô Lị liền tiến đến trước cánh cửa gỗ màu đỏ được điêu khắc tinh xảo trước mặt.

“Có người không?” Tô Lị đưa tay gõ cửa.

Chờ một hồi không thấy có ai ra mở cửa, Tô Lị đành phải đẩy cánh cửa đó ra, ngay sau cánh cửa là một cái thảm đỏ trải dài đến tận cầu thang, bên trong là kiến trúc tràn ngập phong cách châu âu cổ xưa. Lần trước đến đây, Tô Lị cũng không có chú ý đến những đồ vật trang trí trong này, hiện tại khi nhìn kỹ mới thấy có chút xa lạ.

“Có người không? Tôi đi vào được không?” Trong lòng Tô Lị tự nhủ, tuy rằng nói tự tiện đi vào nhà người khác là không lịch sự, nhưng hiện tại cô cũng không thèm chú ý đến những điều này.

“Xin chào tiểu thư, hoan nghênh ngài đến nơi này!”

Hai nữ nhân mặc bộ trang phục thiếu nữ một trắng một đen, khuôn mặt vô cùng giống nhau, không biết đi đến trước mặt Tô Lị bằng cách nào. Đứng cách Tô Lị không xa đồng thanh nói.

Tô Lị hướng hai người gật đầu: “Xin chào, tôi muốn tìm Shere, có thể mang tôi đến gặp ngài ấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện