Bá Tước

Chương 47



Ngoài cửa vang lên tiếng mưa rơi tí tách, trên người Tô Lị mặc một bộ váy ngủ màu xanh nhạt bằng tơ tằm, khẽ dụi hai mắt vẫn còn mơ ngủ, từ trên giường đứng lên.

Cô đi tới gần cửa sổ vén rèm cửa lên, bên ngoài là một khoảng trời mơ hồ do cơn mưa phùn đang trút xuống. Lúc này đã là mùa xuân tháng ba, trong không khí vẫn còn vương lại cảm giác mát lạnh, làm cô không khỏi rùng mình một cái.

Tô Lị lấy đồ trong tủ quần áo ra thay rồi ngồi xuống bàn trang điểm, cột mái tóc xoăn dài bằng một sợi ren lên, trang điểm một chút rồi mới đi xuống dưới lầu.

Cô vừa đi xuống thì đã thấy Alar bày ra vẻ mặt đáng thương, ôm cánh tay Shere nói: “Anh... bữa tiệc lần này anh không thể dẫn em theo được sao?”

“Nếu lần này ngươi cũng đến thì sẽ bị người nghi ngờ.”

“Nhưng lâu lắm rồi anh không có dẫn em đi tham gia yến hội!”

Nói đến yến hội, Tô Lị vẫn còn nhớ rõ lần trước Shere cũng đã dẫn theo Alar đi dự bữa tiệc rượu của Công Tước Mark Roth, nhưng điều này không phải chuyện quan trọng, quan trọng là bọn họ không thèm cho cô đi cùng!

Ngày hôm đó, một mình Tô Lị phải ở trong tòa lâu đài này. Do quá buồn chán nên cô đành đi tìm ian và Ess trò chuyện, nhưng khi mở miệng nói chuyện với hai người đó thì cô lại càng hối hận, bởi vì nói chuyện với hai cô gái đó rất là vất vả! Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, cô đành phải đi tìm Ryan Lane để luyện kiếm.

Chính vì chuyện này mà Tô Lị đã oán giận một thời gian rất lâu!

Vì thế, khi nghe Alar nói như vậy, Tô Lị liền vội vàng đi đến chỗ bọn họ hỏi: “Lần này hai người lại định đi đâu?”

“Tham gia yến hội của Nữ Hoàng.” Alar trả lời, lại còn tốt bụng thay Shere giải thích: “Hằng nằm vào ngày này, Nữ Hoàng sẽ tổ chức một yến tiệc và mời các quý tộc tham gia. Hằng năm anh Shere đều nhận được thiệp mời. Cách đây vài năm trước anh Shere có tham gia một lần, vì thế năm nay nhất định phải tham gia. Bởi vì gương mặt của Huyết Tộc sẽ không bao giờ bị thay đổi, cứ vài chục năm phải thay đổi thân phận một lần, vì vậy bữa tiệc hằng năm do Nữ Hoàng tổ chức chỉ có thể tham gia một hai lần.”

Tô Lị im lặng suy nghĩ, nếu chỉ có thể tham gia một hai lần, mà lần trước Alar đã tham dự, hơn nữa lần dự tiệc trước cũng đã qua nhiều năm, Alar là một Huyết Tộc nên sẽ không già không lớn, nếu lần này cậu nhóc này lại tham gia thì nhất định sẽ làm cho người khác nghi ngờ.

Dù sao trên đời này cũng không có mấy người qua thời gian lâu như vậy mà vẫn luôn giữ được bộ dáng của một cậu nhóc tám chín tuổi. Nhưng Shere lại khác, bản thân anh ấy là Bá Tước, hơn nữa bộ dáng là một người đàn ông trưởng thành, chỉ vài năm ngắn ngủi mà khuôn mặt vẫn không hề thay đổi cũng không phải chuyện lạ, dù sao thì trên thế giới cũng có đầy người trẻ mãi không già, cho nên không cần quá lo lắng.

Nghĩ đến đây, Tô Lị ngẩng đầu nhìn Shere, trong mắt còn lấp lánh hy vọng.

Thấy ánh mắt khác thường của Tô Lị, Shere cũng hỏi: “Em cũng muốn đi?”

Tô Lị vui vẻ gật mạnh đầu.

“Nhưng yến hội lần này cũng không phải để chúng ta đến đó chơi. Mấy hôm trước Nữ Hoàng đã ra lệnh cho ta mang Lam Sắc Yêu Cơ về Luân Đôn.”

“Lam Sắc Yêu Cơ là cái gì?”

“Đó là một bảo thạch hình hoa hồng xanh vô cùng quý giá. Nữ Hoàng muốn triển lãm ở yến tiệc sắp tới, nhưng hiện tại nó đang ở một nơi khác, trước tiên ta phải đến đó lấy nó về, sau đó mới mang đến Westminster.”

(Cung điện Westminster, hoặc Tòa nhà Nghị viên ở London)

Shere nói xong liền đứng dậy đi lên lầu, thu dọn chút đồ dùng, Tô Lị và Alar nhìn nhau một cái, sau đó cũng vội vàng chạy theo Shere.

“Vậy thì ngài định dẫn tôi hay Alar đi?”

Shere nhìn thoáng qua hai khuôn mặt tràn đầy mong chờ của Tô Lị và Alar, thản nhiên nói: “Ta sẽ đi cùng Ryan Lane. Mục đích chính của chuyến đi lần này là để bảo vệ Lam Sắc Yêu Cơ, Alar quá yếu, còn em...”

Shere nói đến đó thì đột nhiên không nói nữa. Tuy hiện tại thực lực của Tô Lị đã hơn trước kia khá nhiều, hơn nữa nhiệm vụ lần này chỉ là giao Lam Sắc Yêu Cơ cho Nữ Hoàng, đây cũng không phải việc gì khó, thế nhưng anh lại cảm thấy nếu mình dẫn Tô Lị cùng đi thì chắc chắn sẽ có phiền phức tìm đến.

“Nếu vì thực lực quá yếu mà Alar không thể đi, vậy thì ngài hãy dẫn tôi đi đi. Hiện tại tôi cũng rất mạnh đấy!”

Nghe hai người chê mình như thế, Alar không vui chút nào, cậu nhóc quệt miệng nói: “Anh à, em cũng muốn đi!”

“Alar thì chắc chắn là không được, còn Lily... thôi quên đi, em hãy đi cùng với ta!”

Nghe thấy Shere đồng ý dẫn mình đi theo, Tô Lị liền bày ra tư thế thắng lợi, vô cùng đắc ý nâng cầm Alar nói: “Tôi sẽ nhớ mang quà về cho cậu!”

“Hừ!” Alar trừng mắt với Tô Lị, sau đó bĩu môi đi ra ngoài.

Tô Lị cũng không thèm để ý, vui vẻ trở về thu dọn đồ đặc, xếp vào trong một cái vali nhỏ bằng da.

Sự kiện cô và Alar thiếu chút nữa bị bán đã qua mấy tuần nay. Kể từ lần đó được Shere cứu về, thái độ của Alar đối với cô thay đổi không ít, chỉ cần không nhắc đến Shere thì cậu nhóc này đã có thể ở chung một chỗ với cô, nhưng chỉ cần là những chuyện có liên quan đến Shere thì sắc mặt cậu nhóc kia sẽ thay đổi một chóng mặt giống y như thời tiết ở Luân Đôn.

Tô Lị đã sớm hiểu rõ nên cũng không thể trách thái độ thiên vị của Alar đối với Shere.

Hơn nữa, đã mấy tuần nay Tô Lị không thấy bóng dáng của Josie đâu cả. Cô nghe Cleves nói, lần trước Josie lấy trộm Huyết Giới, không những vậy mà còn để cô đến Ma Giới, thiếu chút nữa cô đã không còn mạng để trở về, vì chuyện này nên Shere đã trừng phạt Josie trong vòng một tháng không được đặt chân vào tòa lâu đài của Shere. Trước mắt, Josie chỉ có thể thầm khóc nhè trong tòa lâu đài của mình mà thôi.

Tô Lị nghe Cleves nói xong liền ha ha cười.

...

Sau khi Tô Lị thu dọn quần áo xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, đi vào trong xe ngựa với Shere. Lúc này, thời tiết bên ngoài đã sáng sủa hơn, Lam Sắc Yêu Cơ được đặt trong một cửa hàng đá quý, chủ tiệm chính là một người mà Nữ Hoàng vô cùng tín nhiệm tên là Tomes. Nhiệm vụ của hai người chính là đến cửa tiệm đó và lấy đá quý rồi dâng lên cho Nữ Hoàng.

Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà sáu tầng. Shere và Tô Lị bước xuống xe ngựa, mở cánh cửa gỗ bước vào bên trong, cái chuông bên trên cũng vang lên vài tiếng leng keng. Một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, tóc chải mượt mà, rất có phong độ của thân sĩ nhanh chóng có mặt, bước đến trước mặt Shere, cúi người chào hỏi.

“Ngài chính là Troy Trask đại nhân mà Nữ Hoàng nói sao?”

Shere gật đầu, Tomes nghiêng người mời Shere đi vào bên trong. Bên trên tầng cao nhất của tòa nhà, ngay chính giữa gian phòng có một thứ được bảo vệ trong những tấm kính thủy tinh trong suốt.

Khi đến gần thì hóa ra thứ đó là một đóa hoa hồng màu xanh được điêu khắc bằng đá quý, vô cùng tinh xảo. Ngay cả Tô Lị cũng phải thầm than trong lòng.

“Đây chính là Lam Sắc Yêu Cơ mà Nữ Hoàng yêu cầu.” Tomes lấy một cái điều khiển ra, ấn một cái thì những tấm kính tự động chui xuống. Ông ta lấy đóa hoa hồng xanh để vào một cái rương tinh xảo không kém, sau khi khóa lại cẩn thận rồi mới đưa cho Shere.

Shere nhận lấy cái rương, để tay ở trước ngực nói: “Xin cảm ơn!”

Shere và Tô Lị đang định xoay người rời khỏi thì Tomes lại gọi bọn họ lại: “Nữ Hoàng muốn triển lãm Lam Sắc Yêu Cơ trong yến hội sắp tới sao?”

“Đúng vậy.” Shere xoay người lại, khi thấy ông ta cau mày thì hỏi lại: “Xin hỏi chuyện này có vấn đề gì sao?”

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Tomes lắc đầu, nhưng sau đó hỏi tiếp: “Đại nhân có biết nguồn gốc của báu vật này không?”

Shere lắc đầu, chờ ông ta nói tiếp.

“Nghe nói Lam Sắc Yêu Cơ là do một nhà điêu khắc châu báu nổi tiếng tạo ra để tặng cho người mà ông ta yêu. Ông ta đã phải mất vài năm để thiết kế và hoàn thành ra một bông hoa hồng, nhưng khi đó người mà ông ta yêu lại đi theo người khác. Vì thế ông ta vô cùng đau khổ, trước khi ông ta tự sát đã nguyền rủa đóa hoa hồng xanh này, nếu có một đôi tình nhân có được báo vật này thì tai họa sẽ giáng xuống người con gái.”

Tomes nói đến đây thì dừng lại, hỏi Shere: “Đại nhân và vị nữ sĩ này là quan hệ tình nhân sao?”

Shere nhìn Tô Lị đang đứng bên cạnh một lúc rồi nói: “Không phải.”

“Vậy là tốt rồi. Đại nhân đi đường cẩn thận.”

Shere liếc nhìn Tomes một cái rồi dẫn Tô Lị rời đi. Cả hai người đi lên xe ngựa, đi về phía nhà ga. Dọc trên đường đi, Tô Lị vẫn luôn yên tĩnh không nói lời nào.

Đến nhà ga, xe ngựa liền dừng lại, Tô Lị và Shere đều đã chuẩn bị tốt hành lý của mình. Khi ở trong xe ngựa, Shere đã để Lam Sắc Yêu Cơ vào trong hành lý của mình, lúc lên xe lửa sẽ để cùng với hành lý của Tô Lị. Nếu cứ ôm lấy cái rương một tấc cũng không rời thì sẽ làm cho người khác hoài nghi.

Shere đã ngồi trước trên toa xe, khi Tô Lị chuẩn bị mọi việc xong cũng đi vào xe lửa, ngồi xuống phía đối diện Shere. Lúc này anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mặt trời ôn hòa chiếu lên một bên mặt Shere tạo thành một vẻ đẹp hoàn toàn khác mọi khi. Tô Lị cứ ngồi im ở đó lẳng lặng ngắm nhìn Shere.

Là một người đàn ông nhưng lại có gương mặt xinh đẹp như vậy, lại còn đẹp không gì sánh bằng, điều này chính là chuyện làm người khác ganh tị nhất.

Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy... nhưng nếu là một con người bình thường thì tốt rồi. Có đôi khi Tô Lị không nhịn được nên đã nghĩ như vậy.

Tô Lị chìm vào suy nghĩ của mình, đột nhiên bụng truyền đến một tiếng vang, cô cúi đầu nhìn bụng mình thì giọng nói dễ nghe của Shere đã vang lên trên đỉnh đầu: “Em đói bụng sao?”

Tô Lị cắn môi ngẩng đầu, xấu hổ gật đầu. Chắc là Shere sẽ không tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng kêu từ bụng mình chứ?

Đột nhiên Shere đứng dậy, kéo Tô Lị đứng dậy đi về phía khu ăn uống.

Nhìn món bánh có hình dạng giống bánh pudding, bên trong lại chính là thịt bò, vô cùng hấp dẫn làm cho Tô Lị không thể nhịn được nữa.

Theo sự giới thiệu của Shere thì món này tên là Steak and Kidney pudding, theo tiếng Trung thì chính là một món bánh mặt có nhân là thịt bò bít tết trộn với thận cắt nhỏ. Tuy rằng tên gọi hơi kỳ quái, nhưng nghe nói món bánh này rất ngon. Trừ khoai tây chiên thì đây cũng là một món ăn khá nổi tiếng ở Anh.

Tô Lị cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến, mà Shere chỉ ngồi bên cạnh chống cằm, mỉm cười nhìn cô ăn. Tô Lị ăn được một nửa thì mới nhớ ra, ngẩng đầu nhìn Shere: “Ngài không đói bụng sao?”

Đồ ăn trước mặt Shere vẫn còn y nguyên!

“Lúc ta đói bụng sẽ không ăn những thứ này.”

Tô Lị nghe vậy, nhanh chóng hiểu ra, liếc anh một cái: “Cấm ngài hút máu tôi!”

Shere đẩy dĩa đồ ăn của mình đến trước Tô Lị nói: “Đây, em phải ăn nhiều để bổ máu. Gần đây ta thấy em rất gầy làm ta không đành lòng chút nào!”

Tô Lị dừng động tác lại. Quả nhiên người này là sói đội lốt cừu mà!

“Tất nhiên là chính phẩm rồi! Bảo bối đó là do tôi mang về từ Thanh Quốc, rất quý đấy!”

Bên trong nhà ăn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói của một nam sĩ. Đại khái là do giọng nói của anh ta quá lớn nên tất cả mọi người bên trong phòng ăn đều quay đầu lại nhìn anh ta, thế nhưng vị nam sĩ kia cũng không để ý đến những ánh mắt của người khác, cầm điện thoại trong tay nói lớn hơn lúc nãy.

“Lúc này tôi đang ở trên xe lửa. Khi đến nơi tôi sẽ đưa cho ông, tôi cam đoan vật đó là thật!”

Tô Lị im lặng cúi đầu tiếp tục ăn. Nếu là một bảo vật của Thanh Quốc thì cô cũng có thể đoán được đó là cái gì, tuy vậy nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào, chỉ dựa vào một mình cô thì cũng không thể thay đổi được chuyện gì, không bằng cô đừng nên xen vào, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi!

Shere quay sang nhìn nam sĩ kia. Đó là một người đàn ông mặc tây trang, đội mũ dạ, trên mặt còn có ria mép, khoảng 30 tuổi, xem ra là một người thương nhân.

Shere cũng nhanh chóng dời anh mắt sang cô gái trước mặt mình, mỉm cười nhìn Tô Lị yên lặng dùng bữa.

Đúng lúc này, một vị nữ sĩ vô cùng xinh đẹp, trên người mặc bộ lễ phục màu đỏ bó sát ,đột nhiên xuất hiện bên cạnh Shere.

“Trong phòng ăn hết chỗ ngồi rồi, ngài không để ý khi tôi ngồi cùng hai người chứ?”

Shere ngồi vào vị trí bên trong, nhường chỗ cho vị nữ sí ngồi xuống: “Xin tự nhiên.”

Nữ sĩ kia ngồi xuống, vô cùng tự nhiên dán sát vào Shere: “Hai vị đang tính đi đâu vậy?”

“Westminster.” Shere không thèm để ý, thờ ơ trả lời.

“Hai vị đi du lịch hay là có chuyện quan trọng cần làm?”

“Ta không thể trả lời.”

Đối với việc Shere lạnh lùng với mình, cô gái kia không hề tức giận mà lại càng tiến tới gần anh hơn: “À đúng rồi, tôi tên là Anna, hai người thì sao?”

“Anders.”

“Lily.”

“Thật vui khi được quen biết hai vị, không bằng chúng ta làm bạn đi?” Nữ sĩ kia vô cùng vui vẻ đề nghị.

Đột nhiên Tô Lị đứng dậy, cầm cái dĩa phóng thẳng vào khoảng không gian chính giữa khuôn mặt của hai người, sau đó mỉm cười với vị nữ sĩ kia và nói: “Thật ngại quá, chúng tôi đã dùng cơm xong. Chỗ ngồi này nhường lại cho cô.”

Hành động bất thình lình của Tô Lị làm cho Anna kinh hoảng, nhìn chằm chằm cái dĩa cắm trên thành ghế cách mặt của mình không xa, rồi trơ mắt nhìn cô gái kia kéo tay vị nam sĩ xinh đẹp rời đi. Mà Shere cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy Tô Lị phản ứng như vậy, nhưng rất nhanh trên miệng đã lộ ra vẻ tươi cười.

“Trời ơi! Thanh sắt nối với toa xe để hành lý đã bị ai đó tháo ra rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện