Bạc Vụ

Chương 35



Đệt.

Quý Vũ Thời trước giờ không nói tục nhất thời cũng phun ra câu nói cửa miệng của các thành viên đội bảy Thiên Khung.

Cậu rối loạn hỏi: "Sao lại như vậy?!"

Lý Thuần cực kỳ hoảng sợ: "Em cũng không biết, vừa quay đầu lại thì Tống đội đã nhỏ như vậy rồi!!"

Tống Tình Lam phiên bản thu nhỏ còn mặc bộ đồng phục tác chiến thuần đen của mình trên người, ống tay áo, ống quần cùng giày đều rộng hơn hẳn, thoạt nhìn có chút buồn cười. Đặc biệt là dáng dấp chỉ có bảy tám tuổi nhưng lại vác khẩu thần miên, có cảm giác hệt như con nít cầm súng đồ chơi.

Dáng dấp lúc nhỏ của Tống Tình Lam có thể xem là khá thanh tú non mềm, ngoại trừ cái sắc mặt khó nhìn như muốn gây sự thì quả thực khó nhận ra đó là Tống Tình Lam.

Sau khi gặp chuyện, Lý Thuần vội vàng đưa anh về khoang thuyền vũ trụ, suốt chặng đường anh không nói tiếng nào.

Lúc này rốt cuộc không thể không nói chuyện, anh mở miệng giải thích: "Lúc nhặt nhánh cây bị trượt té, lộn mèo một cái liền nhò thành như vậy."

Quý Vũ Thời: "..."

Lý Thuần: "..."

"Âm thanh của con nít rất buồn cười à?" Tống Tình Lam lạnh mặt: "Muốn cười thì bây giờ cười cho đủ đi, sau này không cho phép cười nữa."

Trên người Tống Tình Lam xuất hiện hiện tượng đảo ngược thời gian, chính là trong cơ thể vẫn còn là linh hồn của người trưởng thành, cách nói chuyện, chỉ số IQ cùng tính cách hoàn toàn không có biến hóa, vì thế vừa mở miệng đã làm người ta cảm thấy buồn cười lại có chút tê rần da đầu.

Thế nhưng Lý Thuần lại cười không nổi, vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc này bên trong đột nhiên truyền tới âm thanh đánh nhau, tiếng mắng chửi của người râu ria cũng vang lên không dứt.

Ba người vội vàng đi vào trong, chỉ thấy người râu ria đang đánh nhau với người thanh niên xuất hiện ở bên kia cửa khoang.

Dáng vẻ người râu ria cứ như một con gấu, ỷ vào một thân sức mạnh đè thanh niên ngã xuống đất, hai tay bóp cổ đối phương, còn tức giận mắng: "An fa la ha gen he!!"

Thanh niên bị siết cổ đến đỏ mặt, liều mạng phản kháng: "Cứu, cứu mạng...."

"Ai đây?!" Lý Thuần kinh hãi hỏi: "Người ở đâu ra vậy?"

Quý Vũ Thời: "Cứu người!"

Tống Tình Lam người nhỏ lực nhỏ, chỉ có thể đứng một bên.

Quý Vũ Thời cùng Lý Thuần nhào tới, tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể kéo được người râu ria mạnh như gấu kia ra.

Người râu ria giãy giụa kịch kiệt, thoạt nhìn thật sự muốn xé nát thanh niên kia.

Thanh niên há lớn miệng thở hồng hộc, ngồi quỳ dưới đất ho khan: "Mấy cậu.... cũng là người của Thiên, Thiên Khung à?"

Ngoại trừ người râu ria, tất cả mọi người ở đây đều mặc đồng phục tác chiến màu đen thống nhất của thủ hộ giả Thiên Khung, khác biệt chính là trên ngực thanh niên kia đánh số "12", thế nhưng chuyện này cũng không trở ngại bọn họ nhìn thấu thân phận nhau.

"Đúng vậy." Quý Vũ Thời trả lời: "Anh là thủ hộ giả đội 12 Thiên Khung à?"

Thanh niên gật đầu, khó khăn từ dưới đất đứng dậy, nhìn người râu ria nói: "Người này là ai? Sao lại muốn giết tôi?"

Tống Tình Lam vốn định nói hành vi của người râu ria này vốn vẫn luôn thất thường, thế nhưng e ngại giọng nói con nít của mình nên chỉ im lặng.

Người râu ria vẫn rất kích động, nôn nóng bất an, vừa chỉ thanh niên vừa nói gì đó với Quý Vũ Thời.

Người trẻ tuổi kia nhìn qua Tống Tình Lam: "Lại còn có cả con nít nữa à?"

Tống Tình Lam: "..."

"Sao các cậu cũng rơi tới nơi này?" Thanh niên nhìn những gương mặt lạ quắc ở trước mặt: "Các cậu có thấy những thành viên khác trong đội tôi không?"

Lý Thuần không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành nói: "Cái đó, tiền bối, niên đại của chúng ta không giống nhau."

Xưng hô tiền bối này có chút đột ngột.

Thanh niên có chút hiểu ý, hỏi tiếp: "Tôi tới từ năm 1441, còn các cậu?"

Bầu không khí nháy mắt ngưng đọng.

Đội mười hai Thiên Khung nhìn thấy trong rừng mưa quả nhiên là đội mười hai đã mất tích mười lăm năm trước.

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Quý Vũ Thời vang lên: "Chúng tôi tới từ năm 1456."

Thanh niên này gọi là Tạ Tư An, đến từ đội mười hai Thiên Khung năm 1441, cùng bảy đồng đội đi chấp hành một nhiệm vụ cấp A. Trên đường chuyển tiếp thì khoang thuyền con nhộng xảy ra vấn đề, sau khi phát hiện núi rác cùng khoang thuyền vũ trụ, bọn họ ở khoang thuyền nghỉ ngơi hồi sức rồi phân công nhau chia thành vài hướng hành động. Tạ Tư An cùng một đồng đội khác tiến vào thành phố.

Theo lời Tạ Tư An nói, sau khi tiến vào thành phố một ngày thì bị lạc đường, người đồng đội kia nói mình nhìn thấy nhân loại đi lại nên hai người tách ra. Thông tấn khí mất liên lạc, Tạ Tư An không thể không tìm kiếm đường ra khỏi thành phố kính tượng, đi tầm một ngày thì phát hiện ở lối đi bộ có rất nhiều hoa huỳnh quang.

Tạ Tư Tan nhờ vậy mới tìm được đường trở về khoang thuyền vũ trụ.

Đối với Tạ Tư An mà nói, hắn chỉ cùng đồng đội tách nhau ra hai ngày mà thôi.

Tạ Tư An không thể tin nổi, cũng không thể nào tiếp thu được hiện thực này, môi tái nhợt: "Ý của các cậu là, kỳ thực thời gian đã trôi qua mười lăm năm?!"

Lý Thuần gật đầu: "Đúng vậy. Bọn tôi đã tính rồi, tốc độ thời gian trôi bên thành phố nhanh gấp 2880 lần khoang thuyền vũ trụ. Nói cách khác, ở trong thành phố một ngày thì bằng khoảng tám năm bên này. Cho nên anh cho rằng mình chỉ đi có hai ngày nhưng thật ra đã là mười lăm năm rồi."

Bàn tay cầm lon đồ hộp của Tạ Tư An bắt đầu run rẩy.

Tin tức này quá tàn nhẫn, nhưng Lý Thuần không thể không nói cho anh ta biết: "Không chỉ nơi đó có tốc độ thời gian trôi khác biệt, còn một nơi có tốc độ nhanh hơn khoang thuyền vũ trụ 24 lần, khoang thuyền vũ trụ trôi qua 15 năm, bên đó chính là 360 năm. Đồng đội của tôi ở bên đó.... nhìn thấy di hài của đồng đội tiền bối."

Tạ Tư An chợt ngẩng đầu: "Không có khả năng! Sao có thể như vậy?!"

Tống Tình Lam ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn bọn họ nói chuyện, biểu tình thâm trầm, là biểu tình thường thấy khi suy tư của phiên bản trưởng thành.

Hiện giờ chính anh cũng là người bị thời gian hại, không có lời nào để nói.

Quý Vũ Thời cùng người râu ria ở bên kia nói chuyện một hồi, trải qua giao lưu bằng ra dấu bằng tay cùng vài lời đơn giản rốt cuộc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cậu cầm một tờ giấy đi tới.

Người râu ria đã có phát ngôn viên nên không sợ bọn họ nghe không hiểu nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.

Dáng người hắn cao to lực lưỡng, thể trọng ít nhất cũng hơn ba trăm cân, vừa ngồi xuống lò xo sô pha liền két một tiếng lún xuống, Tống Tình Lam bản nhỏ bị bắn lên một chút.

Đối với chuyện Tống Tình Lam bị thu nhỏ, người râu ria tỏ ra rất hứng thú, bên râu mép của vẫn còn dính vụn đồ hộp, hắn trợn cặp mắt xanh lơ, đưa tay muốn đụng vào Tống Tình Lam.

Tống Tình Lam dùng ánh mắt cảnh cáo, sau đó trực tiếp cầm lấy thần miên chỉa nòng súng vào cái tay bẩn đang cố bóp mặt mình.

"Nếu anh không tin thì có thể nhìn cái này." Dáng người cao gầy của Quý Vũ Thời đi ngang qua trước mặt bọn họ, đi tới trước mặt Tạ Tư An: "Anh có nhớ lúc bọn anh tới đây đã đánh một trận với một người da trắng tóc đỏ không?"

Tạ Tư An ngẩn người: "Làm sao cậu biết?"

Quý Vũ Thời đưa tờ giấy mà người râu ria vẽ ra: "Không phải tôi biết, mà là đương sự đang ở đây."

Trên tờ giấy vẽ tám thủ hộ giả Thiên Khung, trên ngực mỗi người đều viết số 12.

Bọn họ xếp thành hàng ngang, tựa hồ đang uy hiếp một người khá cao lớn.

"Lúc bọn tôi tới đây thì khoang con nhộng đã bị hư hại." Tạ Tư An nhìn bức vẽ này nói: "Sau đó rất nhanh, bọn tôi phát hiện khoang thuyền vũ trụ này. Đội trưởng muốn chỉnh sửa lại rồi tiếp tục tiến hành nhảy vọt, thế nhưng người tóc đỏ kia không chịu. Vài ngày sau, đội trưởng, đội phó cùng một đồng đội khác bắt đầu uy hiếp người tóc đỏ kia, đối phương thà chết cũng không chịu giao ra mật mã nên chỉ đành từ bỏ."

Nói là uy hiếp, thực tế là cướp đoạt trắng trợn, Tạ Tư Án thực khó mở miệng: "Tôi không tham gia, nhưng cũng không ngăn cản."

Lý Thuần há to miệng, cậu không có cách nào tưởng tượng được trong tình huống đó, nhân tính đã biến thành dạng gì.

"Đó cũng là nguyên nhân bọn anh chia nhau ra đi?" Quý Vũ Thời hỏi: "Bởi vì chán ghét hành vi của đối phương nên không muốn đi chung đúng không?"

"Ba người kia xích mích với hai bọn tôi." Tạ Tư An ngầm chấp nhận: "Tôi và hậu cần đi theo lối cửa khoang, đội trưởng cùng cánh trái cánh phải đi theo hướng núi rác, mọi người hẹn là 24h sau sẽ hội hợp."

Kết quả sau đó thế nào, mọi người hiểu rất rõ, rõ ràng là chia xa vĩnh viễn.

Tạ Tự An hỏi: "Cậu nói đương sự đang ở nơi này?"

Quý Vũ Thời: "Đúng vậy."

Nói tới đây, âm thanh Quý Vũ Thời đột nhiên trở nên lãnh đạm: "Uy hiếp của bọn anh thực ra là cướp đoạt. Người đó bị bọn anh làm gãy mất một bên xương bả vai, sau khi bọn anh chia nhau ra rời đi, người đó một mình ở đây mười lăm năm."

Lý Thuần cùng Tống Tình Lam đều hiểu ra, người trong cuộc.... chính là người râu ria.

Tạ Tư An đột nhiên ngẩng đầu: "Là, là ông?"

Người râu ria nặng nề hừ một tiếng, giọng điệu khinh bỉ: "An fa la ha gen he."

Mười lăm năm đủ để biến một người trẻ tuổi vóc dáng cao to tóc đỏ thành một người râu ria lùm xùm với cái bụng bia tròn vo.

Không có gì có thể làm người ta cảm giác được thời gian trôi qua rõ ràng hơn diện mạo con người thay đổi, đối với Tạ Tư An chỉ mới trải qua hai ngày mà nói, biểu tình hổ thẹn, áy náy, khiếp sợ cùng buồn lo đều biểu lộ rất rõ ràng.

Thảo nào mỗi lần nhặt người về người râu ria lại dùng phương thức trói lại bằng xích sắt rồi kéo lê như vậy, khó trách lại để xuyên việt giả có cơ thể khỏe mạnh phải nhịn đói vài ngày.... Chuyện này có khả năng đã phát sinh không biết bao nhiêu lần rồi, người râu ria có thể kiên trì nỗ lực giao lưu với xuyên việt giả mà mình nhặt về như vậy đã là chuyện mà người thường khó có thể làm được.

Có lẽ những kẻ có mưu đồ bất chính đã bị người râu ria giết chết, có lẽ có người cũng lưu lại một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó vì nghe không hiểu lời khuyên can của người râu ria mà tiến vào thế giới có thời gian dị biến nên không thể rời ra.

Khe hở này giống như một trạm trung chuyển, nó hút người ở các thời kỳ các vũ trụ khác biệt tới đây.

Tạm thời giải quyết xong một vấn đề, Quý Vũ Thời quay đầu lại, mọi người cách một khoảng cách nhìn về phía Tống Tình Lam.

Cái này.... mới là vấn đề đau đầu nhất.

Thật khó cho Tống Tình Lam có thể kiềm nén ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ đợi bọn họ giải quyết xong vấn đề như vậy.

Quý Vũ Thời đau đầu.

Nếu Tống đội không thể biến trở lại thì phải làm sao đây?

"Tống đội, chúng ta tới chỗ anh ngã xem thử đi." Quý Vũ Thời đi tới trước mặt Tống Tình Lam, hơi khom người nói chuyện: "Nếu thật sự không thể biến trở lại thì anh phải tới rừng mưa ở mười mấy hai mươi mấy năm rồi."

Lý Thuần nghe vậy lập tức không đồng ý, khoảng cách hai bước chỉ cần bước một bước đi tới: "Đệt! Quý cố vấn đừng làm em sợ mà, như vậy không phải muốn bức điên người ta sao?!"

Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Tình Lam đờ đẫn: "..."

Quý Vũ Thời chớp chớp mắt: "Đùa thôi, nhất định là vị trí anh đã té có vấn đề về thời gian. Chaos, đúng vậy, vừa hỗn loạn lại không có trật tự, chỉ cần chúng ta tìm được phương pháp thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết, tóm lại là không thể khó hơn đánh tang thi với tránh tường đen được."

Lý Thuần Lưu lại chăm sóc Chu Minh Hiên, đồng thời đề phòng người râu ria nổi máu muốn giết chết Tạ Tư An.

Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam đi tới nơi anh té kiểm tra.

"Cầu trời đừng để Quý cố vấn cũng bị teo nhỏ!" Lý Thuần chắp tay: "Nghìn vạn lần phải cẩn thận!"

Tống Tình Lam mở miệng: "Vậy cậu đi đi?"

Lý Thuần xoay người: "Em đi xem xem lão Chu tỉnh chưa, con mẹ nó ngủ dữ thật! Cả một ngày luôn rồi a, nhóm anh Văn vẫn chưa tới, chốc nữa em phải gọi hệ thống Thiên Khung hỏi một chút, này rốt cuộc là chuyến xe rách gì vậy chứ! Cáu thật mà!"

*

Sau khi rời khỏi khoang thuyền vũ trụ, Tống Tình Lam nghĩ lại, vừa nãy Quý cố vấn dỗ mình sao?

Cảm giác này, thật khó hình dung.

Dù sao thì anh cũng không phải con nít thật.

Quý Vũ Thời cao gần một mét tám, đối với một đứa bé tám tuổi thì đã là rất cao rồi.

Tiến độ của hai người thật khó nhất trí, Tống Tình Lam phát hiện Quý Vũ Thời tựa hồ cố ý thả chậm bước chân để chờ mình đuổi kịp, đồng thời thỉnh thoảng lại im im nhìn xem tình huống của anh thế nào.

Không biết tại sao, Tống Tình Lam đột nhiên lại tiếp nhận sự thật là mình đã biến thành người nhỏ yếu: "Qu1y cố vấn."

Giọng trẻ con trong trẻo giả vờ làm người lớn.

So với giọng nam trầm thấp lại từ tính của Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời không quen lắm.

Quý Vũ Thời nhớ rất rõ cảm giác lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của Tống Tình Lam truyền vào đầu mình trong kênh chung.

Cố tình có một người cũng mang tới cảm giác đó.

Trí nhớ xa xôi truyền tới, từng có một âm thanh thực non nớt đi theo phía sau mông cậu, tuổi nhỏ nhưng đặc biệt dính người, không ngừng gọi tên cậu.

Quý Vũ Thời nghĩ, như vậy có tính là cậu vô tình đã biết hết hình thái của vị Tống đội trưởng kia không?

Quý Vũ Thời đáp một tiếng: "Hửm?"

Thình lình, lòng bàn tay cậu bị nhét vào một thứ mềm nhũn ấm áp.

Quý Vũ Thời cúi đầu, thấy Tống Tình Lam bản nhỏ kéo tay mình.

Thì ra thứ mềm nhũn ấm áp kia chính là bàn tay nhỏ xíu của bé con.

Tống Tình Lam ngẩng gương mặt ngây thơ, vẻ mặt thực tự nhiên, vẫn là dáng dấp nhàn nhã kia: "Đệt, giày lớn quá, đi không nhanh lại còn cấn chân ông, cần Quý cố vấn kéo một chút."

Quý Vũ Thời: "..."

Vỏ ngoài thay đổi, bên trong không đổi.

Có cảm giác thực kỳ quái.

Sau khi Tống Tình Lam bị thu nhỏ, đôi giày boot cổ thấp size 46 ở trên chân anh lúc này rõ ràng chính là trói buộc.

Thế nhưng ở vùng đất lạnh lẽo này không tìm được thứ khác thay thế, anh cũng không thể đi chân trần, nếu làm vậy thì chỉ nửa phút đã bị tổn thương do giá rét.

Quý Vũ Thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé cực kỳ phù hợp với tên gọi bạn nhỏ.

"Chúng ta thương lượng một chút." Chỉ nghe Tống Tình Lam non nớt nói: "Sau này biến trở về rồi, có thể quên đoạn ký ưc này không? Ít nhất cũng đừng nói cho người khác nghe."

Quý Vũ Thời muốn cười: "Tôi thử xem."

Cực quang lóe trên không trung, ánh huỳnh quang bên đường lóe sáng.

Quý Vũ Thời dừng bước, thả lỏng tay, sau đó ngồi xổm xuống nhìn Tống Tình Lam.

Con ngươi trong như nước của cậu tựa hồ phán chiếu dãi ngân hà: "Có phải ống tay áo cũng dài quá không. Tống đội, anh nói ra tôi cũng không cười anh mà."

Áo bông trên người Tống Tình Lam là áo khoác, dưới lớp áo bông là đồng phục tác chiến rộng thùng thình, hệt như áo tuồng.

Quý Vũ Thời không rành chăm sóc người khác, thế nhưng cậu từng thấy người ta chăm sóc đứa nhỏ.

Tống Tình Lam hàm hồ nói: "Cũng ổn, không phải quá dài."

Quý Vũ Thời liếc mắt, lông mi vừa dài vừa dày rũ thành một phần bóng mờ trên da thịt trắng nõn.

Cậu giúp Tống Tình Lam xắn tay áo đồng phục, sau đó lại cúi đầu giúp anh xắn ống quần.

"Lúc tôi bị thương anh đã giúp tôi không ít, nếu anh không để tôi giúp gì thì thật sự ngại quá."

Làm xong, Quý Vũ Thời đứng dậy, chiều cao chênh lệch làm góc độ của cậu thoạt nhìn có chút kiêu ngạo.

"Tống đội, tôi không phải người chỉ biết thù dai."

[end 35] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện