Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 636: Mẹ Từ Nhị



Editor: Chi Misaki

Cô gả cho Từ Nhị, mọi người đều gọi cô là chị dâu Từ Nhị.

Cô cùng Từ Nhị không có con, bọn họ làm chuyện táng tậm lương tâm là- - lừa bán trẻ con.

Cô chỉ nghĩ muốn ôm đứa trẻ kia vào ngực để về nhà nuôi lớn. Khi ấy mang về nhà cô gọi đứa trẻ là “Từ Khả Vi”. Từ Nhị càng ngày càng không đáng tin cậy, cô chỉ muốn nuôi dạy Vi Vi thật tốt, hiện tại có cái ký thác, về sau còn có chỗ dựa vào.

Về sau...

Về sau Từ Nhị chết, con cũng bị đưa đi, con trai của Từ Đại lấy con dâu, mọi người bắt đầu gọi cô là mẹ Từ Nhị.

Trong thời gian này mọi người đều nói cô bị điên.

Lúc trước khi cô còn chưa lấy chồng ở nhà mẹ đẻ, hoàn toàn là một thiếu nữ hoạt bát đơn thuần, bây giờ như thế nào mà lại biến thành một bà điên rồi?

“Vi Vi a... Nam sợ đi sai đường, nữ sợ gả nhầm chồng, chúng ta thà rằng không lấy chồng, cũng không cần gả loạn a......”

Nửa đêm canh ba, mẹ Từ Nhị nằm ở trên giường, ôm gối đầu khẽ vuốt, phảng phất nơi đó như có một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ. Sau đó, cô lại hát lên: “Chị cả mang trâm vàng, Chị hai mang châm bạc, chỉ có em ba là ta không được mang gì cả, lỗ tai hàng năm chỉ mang một hạt đậu nành.”

Cổ họng của mẹ Từ Nhị luôn rất tốt.

Thôn này được gọi là thôn sông nhỏ, tên cũng là nghĩa, bởi vì nơi đây có rất nhiều sông, mấy năm nay đi đường đều phải dựa vào sông. Mẹ Từ Nhị lúc còn trẻ, thường xuyên chống thuyền qua con sông này, một bên chèo thuyền, một bên ca hát, là nổi tiếng là tiểu mỹ nhân ở mấy thôn lân cận này.

Chờ cô già đi rồi, cô cũng chỉ có thể nhớ tới lúc trẻ ca hát, cho nên mỗi đêm liền hát, sau đó mỗi ngày đều khóc...

Trong khu mọi người đều sợ cô, vừa nghe thấy cô cất tiếng hát, liền che lỗ tai của mình lại. Sau đó danh điên của cô được lan xa, tất cả mọi người đều biết đầu óc cô không bình thường.

Điên liền điên đi, cô cũng không dám chắc chính mình ra sao. Con cái không có, chồng cũng không có, ngay cả nhà cửa cũng bị người ta chiếm, cô một người sống ở trong cái tổ nhỏ, buổi tối đều có chuột đến cắn chân cô.

Cô mang theo giỏ trúc, đi dạo lung tung ở trên trấn, trong tay cầm tiền đi mua gạo mua đồ ăn. Mọi người thương cảm thay cô, cho cô hai cái bánh khoai không lấy tiền.

Cô cười hề hề nói cám ơn, đem tiền thu lại.

Tiền bạc còn phải tiết kiệm để chuẩn bị đồ cưới cho Vi Vi a.

Cô mơ một giấc mơ đã rất nhiều năm, thế nhưng Vi Vi chung quy cũng không có trở về. Cô cũng không thể không tiếp nhận sự thật, con bé sẽ không trở về nữa.

Một năm kia cô cực kỳ chịu khó,, đi nhặt hạt lúa mạch, nhặt hạt ngô, đào củ lạc..., đào mãi cuối cùng cũng được một chút củ lạc.

Giữa vụ mùa hè, cô dùng rổ đựng lúa mạch phơi khô, ngô, rửa sạch củ lạc, sau đó làm bè trúc nhỏ đi sang thôn kế bên.

Nơi đó ở một vị thần y, họ Lưu, tính tình rất hiền hòa, nhiều lần xem bệnh cho cô, không thu lấy một đồng. Cô biết ông ấy là người tốt, đáng tin cậy.

Đi vào Lưu gia, liền gặp một cô gái nhỏ đang đứng trước cửa luyện chữ. Hốc mắt mẹ Từ Nhị ướt át, nếu Vi Vi vẫn còn ở bên người cô, nhất định còn đẹp hơn đứa nhỏ này.

Đứa bé ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô liền hoảng sợ.

Cô vội vàng xua tay, sốt ruột nói: “Dì tới tìm ông ngoại con, dì không phải là người xấu...” Cô biết, tất cả mọi người đều nói cô là kẻ điên, đi ở trên đường cái, con nít 3 tuổi cũng đều đã nhặt tảng đá lên để đánh cô.

“A....” Cô gái nhỏ gật gật đầu, “Ông ngoại đang ngủ trưa a.”

“Vậy... Dì liền ở bên ngoài chờ ông ấy.” Mẹ Từ Nhị nói xong liền xoay người.

“Bên ngoài rất nóng a.” Cô gái nhỏ đặt bút lông xuống, xoay người di chuyển cái ghế đến trước mặt cô, “Dì ngồi ở đây đi, bà ngoại con làm nước ô mai, con mang cho dì một chén.”

Mẹ Từ Nhị nhìn đứa nhỏ, ngơ ngác ngồi xuống.

Một lát sau, cô gái nhỏ bưng nước ô mai tới. Mẹ Từ Nhị run rẩy nhận lấy, từ trong giỏ tóm lấy hai củ lạc cho cô: “Con là Miểu Miểu đúng hay không? Tới đây ăn lạc đi!”

“Cảm ơn.” Cô gái nhỏ đặt hạt lạc sang bên cạnh, sau đó ngồi xuống vừa bóc vừa ăn, một bên trả lời câu hỏi của cô, “Con là Miểu Miểu, ở nhà sau của dì! Nhà của con có 5 anh em Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, con là thứ 3!”

Mẹ Từ Nhị gật gật đầu, chỉ là nhìn đứa nhỏ. Miểu Miểu ăn xong đỗ lạc, liền bị cô nhìn đến không được tự nhiên, sau đó lại ngượng ngùng đi luyện chữ.

Nhà chính trở lên an tĩnh lại.

Chỉ chốc lát sau, bên trong một giọng nói hiền lành vang lên: “Miểu Miểu,con viết xong chữ chưa?”

“Viết xong rồi a!” Miểu Miểu tức giận nói, “Con viết xong hai bài, ngày mai cũng không thể thiếu điểm viết của con đâu?”

“Thiếu điểm viết cái gì!” Ông ngoại Miểu Miểu, người đời xưng tụng là”Lưu thần y” từ trong nhà đi ra, liền vớ lấy cái quạt phiến vỗ trên đầu cô một cái, “Bảo con đi ngủ con có ngủ hay không.”

Miểu Miểu lè lưỡi: “Đi ngủ nhiều lãng phí thời gian, còn không bằng đi nhặt xác ve a! Ông ngoại, con viết xong chữ rồi, cũng không thể đi tìm xác ve con sao?” Xác ve có khả năng làm thuốc, cô thường hay đi tìm xác ve rồi đổi lấy tiền mua kem que!

“Đi đi,... đi đi” Lưu thần y bất đắc dĩ nói, chờ con bé chạy đi, mới nhìn về phía mẹ Từ Nhị, “Mẹ Từ Nhị, có chuyện gì sao? Đúng giữa trưa, cẩn thận không bị hôn mê đấy.”

Mẹ Từ Nhị đứng lên, cầm cái rổ trong tay đưa cho ông, co quắp nói: “Biếu...Biếu người...”

Lưu thần y nhận lấy cái giỏ, xốc lên nhìn thoáng qua đồ bên trong, lại nhìn hạt lạc trên bàn còn đang bóc dở, nói: “Dược đều là lấy từ trên núi, giá trị không đáng mấy đồng, chính cháu lưu lại để ăn đi.”

Từ Nhị lắc đầu: “Con có việc cầu xin người, người nhất định phải giúp con.”

“ Cháu nói đi.”

“Không thể nói cho người khác biết!” Mẹ Từ Nhị nói xong liền chắp tay tạo thành chữ thập, làm một cái thỉnh cầu, “Van cầu ngài... Ngài đừng nói cho người khác biết, chờ con đi rồi, ngài cứ coi như con chưa từng tới là được..”

Lưu thần y kỳ quái, rốt cuộc là cái gì a?

Lưu thần y dẫn mẹ Từ Nhị đến trước hiệu thuốc ngồi xuống, mẹ Từ Nhị từ trong ngực lấy ra một cây châm bạc, nhỏ giọng nói: “Ngài... Ngài giúp con viết mấy chữ đi, con không nhận được mặt chữ, ngài giúp con với...”

Lưu thần y gật đầu, lấy ra một tờ giấy bình thường vẫn viết phương thuốc lên trên, lấy bút lông chấm mực: “Viết cái gì?”

Mẹ Từ Nhị biết ông đã đáp ứng, nên vô cùng vui vẻ, dừng một phen, lại rơi lệ nói: “ Vi Vi nhà con mệnh khổ, con sợ về sau có người tìm thấy con bé, hoặc là con bé quay lại tìm con.Con sợ thời điểm đứa nhỏ trở về, con đã mất. Con bé không phải là do con sinh ra, con muốn lưu lại cho con bé mấy chữ, để cho con bé đi tìm mẹ ruột của mình...”

Cô ngồi kể lại ngày cùng địa chỉ nhặt được Từ Khả Vi, lại dặn dò vài điểm quan trọng.

Viết xong, cô xem qua tờ giấy Lưu thần y đưa tới: “Cứ vậy thôi sao? Viết đầy đủ rồi chứ ạ?”Ngài cũng đừng viết thiếu chữ gì là được.

“Yên tâm.” Lưu thần y gật đầu, xoay người vào tìm kiếm một hồi, liền tìm ra một cái túi nhỏ của vợ, sau đó lấy tờ giấy trên tay cô qua, đem hong khô nét mực trên giấy, sau đó bỏ vào trong túi nhỏ, lấy thêm cả cái châm bạc trên tay cô bỏ vào nữa, cuối cùng là thắt chặt cái túi rồi đưa cho cô: “Như vậy là được rồi. Chính cháu giữ lấy, khi nào rời đi, chờ con gái cháu trở về, là có thể đưa cho con bé rồi.”

“Được...” Mẹ Từ Nhị kích động nói, “Cảm ơn! Cám ơn...” Sau đó thất thểu rời đi.....

Truyện cực hay mới:,- 2.-3.-4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện