Bát Hoang Kiếp
Quyển 1 - Chương 69: Tranh phong
Dịch giả: nhatchimai0000
Sau đó, Từ Trần Phong mới bị cây băng trùy này đánh bay ra ngoài. Hắn bị trọng thương, mất đi năng lực tác chiến!
Triệu Khắc nhân cơ hội này liền xông lên, gào thét điên cuồng, Chiến Ma Đao trong tay hắn vung lên chém xuống lần nữa. Lần này, tên đệ tử Thất Tinh Môn không còn kịp xuất băng trùy ngăn cản. Hơn nữa chiến giáp màu vàng đất trên người hắn đã nát bấy nên chỉ cần chịu một đao kia chắc chắn sẽ bị chém thành hai khúc, muốn triệu hồi kiếm khí phòng ngự đã không còn kịp rồi!
Thế nhưng Triệu Khắc tuy đang nổi điên, nhưng vẫn nhớ rõ lời Đoan Mộc Vũ dặn dò. Ngay khi Chiến Ma Đao sắp chém ngang người tên đệ tử Thất Tinh Môn thì đao phong khẽ chếch đi, chém về phía đôi chân của tên này!
Nhưng ngay lúc ấy, Hỏa Sí đang đứng bên ngoài xem chiến bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Thật can đảm!"
Đột nhiên y giơ tay lên, thanh kiếm sau lưng cũng gào thét xông ra, với tốc độ nhanh hơn chém thẳng xuống Triệu Khắc. Xét tốc độ và khí thế thanh kiếm đang bay đến, cho dù Triệu Khắc tiếp tục chém xuống hay là lùi bước cũng thế. Hắn đều không tránh khỏi nhát chém này!
Ngay thời khắc mấu chốt, chân mày Đoan Mộc Vũ cau lại, cường cung trên lưng cũng đã ở trong tay. Trong nháy mắt, hắn bắn ra một mũi tên, tiếng xé gió thấu xương vang khắp toàn trường. Ba điểm hàn mang lấy với tốc độ vượt xa thanh kiếm của Hỏa Sí, tuy xuất ra sau nhưng lại đến trước, ngăn cản kiếm của Hỏa Sí lại. Chỉ nghe ba tiếng ‘ rầm rầm rầm ’ vang lên kịch liệt, tuy thanh kiếm của Hỏa Sí có uy thế kinh người nhưng lại bị oanh kích văng lên cao hơn chục trượng, lệch khỏi quỹ tích công kích ban đầu!
Cùng lúc đó, Chiến Ma Đao trong tay Triệu Khắc cũng không do dự mà chém xuống. Lúc tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Thất Tinh Môn vang lên là máu tươi hắn bắn ra, cặp chân bị chém lìa thân thể cùng một lúc!
Sau đó, Triệu Khắc đá một cước vào đầu tên đệ tử Thất Tinh Môn làm cho hắn ngất đi. Tào Khải ở xa đang bị thanh kiếm đuổi giết chật vật bây giờ được giải cứu.
"Đoan Mộc Vũ! Ngươi muốn thế nào!"
Thấy một màn như vậy, Hỏa Sí gầm lên giận dữ. Mà đám đệ tử Thất Tinh Môn đông đảo bên cạnh y cũng trợn mắt, bấm độn kiếm quyết, bộ dạng muốn động thủ!
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Tác Ly trầm giọng quát. Vừa rồi mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt nên hắn không kịp xuất thủ. Nhưng chuyện như thế thì dù từ trước tới nay tính tình của hắn luôn hiền lành cũng phải giận dữ. Đám người Trình Nguyệt cũng không cam chịu yếu thế, trừng mắt lạnh lùng nhìn sang. Trong nhất thời, sát khí tràn ngập, hỗn chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Đoan Mộc Vũ lại không nói một lời mà lạnh lùng quan sát Hỏa Sí. Hắn liên tiếp rút ra ba mũi tên hàn băng, chậm rãi kéo dây cung, nhắm thẳng vào Hỏa Sí. Trong khi hắn kéo cung, không riêng Hỏa Sí mà ngay cả đông đảo Đệ tử Thất Tinh Môn bên cạnh y cũng toát mồ hôi hột, phảng phất ba mũi tên hàn băng như biến thành ba con rồng băng vậy. Bọn chúng phải chịu áp lực kinh khủng, không cách nào nói rõ; nhất là vừa rồi nhìn thấy lực đạo cường đại của ba mũi tên mà Đoan Mộc Vũ dùng để chấn bay kiếm củaHỏa Sí. Cho nên giờ phút này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ mình mất mạng ngay tức thì!
Giờ khắc này, đến Hỏa Sí có cảnh giới Động Huyền mà trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn không thể ngờ được, một tiểu tử thoạt nhìn chỉ có cảnh giới Tàng Phong như Đoan Mộc Vũ lại có thể đưa tới uy hiếp cường đại như thế, mà hắn còn dùng loại cung tên phổ thông nhất nữa chứ. Chuyện này đối với Hỏa Sí mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã!
Dù là thế nhưng Hỏa Sí không dám lộn xộn, bởi vì hắn cảm giác được ba mũi tên hàn băng dường như khóa chặt tâm thần hồn phách hắn, chĩa thẳng vào nỗi sợ hãi tận sâu thẳm trong lòng. Nó cứ như hình với bóng, căn bản không thể tránh thoát dứt không ra được. Một khi hắn dám hành động thiếu suy nghĩ, ba mũi tên hàn băng này sẽ dùng tộc độ vượt qua Ngự Kiếm Thuật với uy lực kinh khủng ghim vào người hắn ngay lập tức! Thậm chí hắn muốn thúc dục Ngự Kiếm Thuật phòng vệ e cũng không kịp!
Nhất thời khắp nơi đều là không khí vô cùng tĩnh lặng. Cả đám đệt tử Phi Vũ Tông đang xem cuộc chiến cũng ngừng thở, ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Vũ tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Bởi vì hắn có thể lấy tu vi Tàng Phong chế trụ một cao thủ Động Huyền. Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Cứ giằng co như vậy trong hơn mười nhịp thở thì bỗng vang lên một tiếng cười sang sảng. Tiếng cười kia dường như mang theo lực lượng kỳ lạ nào đó, dễ dàng hóa giải uy lực trên ba mũi tên hàn băng của Đoan Mộc Vũ. Lúc này, đám người Hỏa Sí mới thở phào một cái, tuy nhiên cũng không dám động thủ nữa.
Mà khi tiếng cười lớn vang lên, cả người Đoan Mộc Vũ giống như bị một tảng đá lớn chế trụ, càng lúc càng nặng. Chỉ trong nháy mắt, cường cung trong tay không thể cầm nổi mà ba mũi tên hàn băng đã bị tan ra thành nước tự bao giờ!
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là vị cao thủ cảnh giới Linh Thai của Thất Tinh Môn ra tay!
Đang lúc Đoan Mộc Vũ sắp không chịu nổi nữa thì thanh âm của Khô Mộc vang lên. Lão chỉ nói bốn chữ: "Chấm dứt ở đây!"
Thanh âm bốn chữ này không lớn, nhưng lại như tiếng nổ khiến mọi người cảm thấy ùng ùng trong tai. Còn thanh âm cười dài đối diện tức thì bị chặn lại, giống như một con gà trống hùng tráng đang lúc kêu to đắc ý thì bị bóp chặt cổ họng!
Áp lực mà Đoan Mộc Vũ phải chịu ngay sau đó được giải trừ.
Đến khi thanh âm của Khô Mộc hoàn toàn tiêu tán, thanh âm lúc trước phát ra tiếng cười mới thở dài nói: "Khô Mộc huynh quả nhiên thâm tàng bất l. Bách Lý Ư Lâu lãnh giáo! Hỏa Sí, chuyện này là ngươi không đúng, còn không mau mau xin lỗi? Ngày sau còn dám khiêu khích thì xử trí theo môn quy!"
Lời vừa nói ra, gương mặt Hỏa Sí nhất thời biến sắc. Khuôn mặt hắn từ hồng biến tím, sau đó từ tím biến xanh, cuối cùng là từ xanh biến trắng. Lửa giận trong ánh mắt Hỏa Sí dường như muốn đốt Đoan Mộc Vũ thành tro tàn. Không còn nghi ngờ gì nữa, Bách Lý Ư Lâu đã ra lệnh thì hắn không thể nào kháng cự mà chỉ có thể cố gắng tiến lên ba bước, cắn chặt hàm răng, cúi người hành lễ với Đoan Mộc Vũ. Nhưng sau đó hắn lại không nói tiếng nào, quay đầu bỏ đi. Khuôn mặt các đệ tử Thất Tinh Môn còn lại đều phức tạp, cõng đồng môn bị chém đứt hai chân lúc trước lên, buồn bã bỏ đi.
Đoan Mộc Vũ, Tác Ly và Triệu Khắc nhanh chóng cứu chữa Từ Trần Phong đang bị trọng thương. Tuy thương thế của hắn nặng, nhưng không đáng ngại. Chỉ cần còn một hơi thở thì sau khi phục dụng Hồi Xuân linh đan, hai ba ngày là có thể khỏi hẳn.
So sánh hai bên, ba người bọn họ liên thủ lại có thể chiến thắng một cao thủ Tàng Phong khiến họ hưng phấn mãi, ngay cả Tác Ly và Trình Nguyệt cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đoan Mộc Vũ bắn ra ba mũi tên thần kỳ vào lúc quan trọng còn làm bọn họ tản thưởng nhiều hơn nữa. Nhưng Tác Ly, Trình Nguyệt, hay là đám người Từ Trần Phong đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Sau đó, Từ Trần Phong mới bị cây băng trùy này đánh bay ra ngoài. Hắn bị trọng thương, mất đi năng lực tác chiến!
Triệu Khắc nhân cơ hội này liền xông lên, gào thét điên cuồng, Chiến Ma Đao trong tay hắn vung lên chém xuống lần nữa. Lần này, tên đệ tử Thất Tinh Môn không còn kịp xuất băng trùy ngăn cản. Hơn nữa chiến giáp màu vàng đất trên người hắn đã nát bấy nên chỉ cần chịu một đao kia chắc chắn sẽ bị chém thành hai khúc, muốn triệu hồi kiếm khí phòng ngự đã không còn kịp rồi!
Thế nhưng Triệu Khắc tuy đang nổi điên, nhưng vẫn nhớ rõ lời Đoan Mộc Vũ dặn dò. Ngay khi Chiến Ma Đao sắp chém ngang người tên đệ tử Thất Tinh Môn thì đao phong khẽ chếch đi, chém về phía đôi chân của tên này!
Nhưng ngay lúc ấy, Hỏa Sí đang đứng bên ngoài xem chiến bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Thật can đảm!"
Đột nhiên y giơ tay lên, thanh kiếm sau lưng cũng gào thét xông ra, với tốc độ nhanh hơn chém thẳng xuống Triệu Khắc. Xét tốc độ và khí thế thanh kiếm đang bay đến, cho dù Triệu Khắc tiếp tục chém xuống hay là lùi bước cũng thế. Hắn đều không tránh khỏi nhát chém này!
Ngay thời khắc mấu chốt, chân mày Đoan Mộc Vũ cau lại, cường cung trên lưng cũng đã ở trong tay. Trong nháy mắt, hắn bắn ra một mũi tên, tiếng xé gió thấu xương vang khắp toàn trường. Ba điểm hàn mang lấy với tốc độ vượt xa thanh kiếm của Hỏa Sí, tuy xuất ra sau nhưng lại đến trước, ngăn cản kiếm của Hỏa Sí lại. Chỉ nghe ba tiếng ‘ rầm rầm rầm ’ vang lên kịch liệt, tuy thanh kiếm của Hỏa Sí có uy thế kinh người nhưng lại bị oanh kích văng lên cao hơn chục trượng, lệch khỏi quỹ tích công kích ban đầu!
Cùng lúc đó, Chiến Ma Đao trong tay Triệu Khắc cũng không do dự mà chém xuống. Lúc tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Thất Tinh Môn vang lên là máu tươi hắn bắn ra, cặp chân bị chém lìa thân thể cùng một lúc!
Sau đó, Triệu Khắc đá một cước vào đầu tên đệ tử Thất Tinh Môn làm cho hắn ngất đi. Tào Khải ở xa đang bị thanh kiếm đuổi giết chật vật bây giờ được giải cứu.
"Đoan Mộc Vũ! Ngươi muốn thế nào!"
Thấy một màn như vậy, Hỏa Sí gầm lên giận dữ. Mà đám đệ tử Thất Tinh Môn đông đảo bên cạnh y cũng trợn mắt, bấm độn kiếm quyết, bộ dạng muốn động thủ!
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Tác Ly trầm giọng quát. Vừa rồi mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt nên hắn không kịp xuất thủ. Nhưng chuyện như thế thì dù từ trước tới nay tính tình của hắn luôn hiền lành cũng phải giận dữ. Đám người Trình Nguyệt cũng không cam chịu yếu thế, trừng mắt lạnh lùng nhìn sang. Trong nhất thời, sát khí tràn ngập, hỗn chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Đoan Mộc Vũ lại không nói một lời mà lạnh lùng quan sát Hỏa Sí. Hắn liên tiếp rút ra ba mũi tên hàn băng, chậm rãi kéo dây cung, nhắm thẳng vào Hỏa Sí. Trong khi hắn kéo cung, không riêng Hỏa Sí mà ngay cả đông đảo Đệ tử Thất Tinh Môn bên cạnh y cũng toát mồ hôi hột, phảng phất ba mũi tên hàn băng như biến thành ba con rồng băng vậy. Bọn chúng phải chịu áp lực kinh khủng, không cách nào nói rõ; nhất là vừa rồi nhìn thấy lực đạo cường đại của ba mũi tên mà Đoan Mộc Vũ dùng để chấn bay kiếm củaHỏa Sí. Cho nên giờ phút này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ mình mất mạng ngay tức thì!
Giờ khắc này, đến Hỏa Sí có cảnh giới Động Huyền mà trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn không thể ngờ được, một tiểu tử thoạt nhìn chỉ có cảnh giới Tàng Phong như Đoan Mộc Vũ lại có thể đưa tới uy hiếp cường đại như thế, mà hắn còn dùng loại cung tên phổ thông nhất nữa chứ. Chuyện này đối với Hỏa Sí mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã!
Dù là thế nhưng Hỏa Sí không dám lộn xộn, bởi vì hắn cảm giác được ba mũi tên hàn băng dường như khóa chặt tâm thần hồn phách hắn, chĩa thẳng vào nỗi sợ hãi tận sâu thẳm trong lòng. Nó cứ như hình với bóng, căn bản không thể tránh thoát dứt không ra được. Một khi hắn dám hành động thiếu suy nghĩ, ba mũi tên hàn băng này sẽ dùng tộc độ vượt qua Ngự Kiếm Thuật với uy lực kinh khủng ghim vào người hắn ngay lập tức! Thậm chí hắn muốn thúc dục Ngự Kiếm Thuật phòng vệ e cũng không kịp!
Nhất thời khắp nơi đều là không khí vô cùng tĩnh lặng. Cả đám đệt tử Phi Vũ Tông đang xem cuộc chiến cũng ngừng thở, ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Vũ tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Bởi vì hắn có thể lấy tu vi Tàng Phong chế trụ một cao thủ Động Huyền. Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Cứ giằng co như vậy trong hơn mười nhịp thở thì bỗng vang lên một tiếng cười sang sảng. Tiếng cười kia dường như mang theo lực lượng kỳ lạ nào đó, dễ dàng hóa giải uy lực trên ba mũi tên hàn băng của Đoan Mộc Vũ. Lúc này, đám người Hỏa Sí mới thở phào một cái, tuy nhiên cũng không dám động thủ nữa.
Mà khi tiếng cười lớn vang lên, cả người Đoan Mộc Vũ giống như bị một tảng đá lớn chế trụ, càng lúc càng nặng. Chỉ trong nháy mắt, cường cung trong tay không thể cầm nổi mà ba mũi tên hàn băng đã bị tan ra thành nước tự bao giờ!
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là vị cao thủ cảnh giới Linh Thai của Thất Tinh Môn ra tay!
Đang lúc Đoan Mộc Vũ sắp không chịu nổi nữa thì thanh âm của Khô Mộc vang lên. Lão chỉ nói bốn chữ: "Chấm dứt ở đây!"
Thanh âm bốn chữ này không lớn, nhưng lại như tiếng nổ khiến mọi người cảm thấy ùng ùng trong tai. Còn thanh âm cười dài đối diện tức thì bị chặn lại, giống như một con gà trống hùng tráng đang lúc kêu to đắc ý thì bị bóp chặt cổ họng!
Áp lực mà Đoan Mộc Vũ phải chịu ngay sau đó được giải trừ.
Đến khi thanh âm của Khô Mộc hoàn toàn tiêu tán, thanh âm lúc trước phát ra tiếng cười mới thở dài nói: "Khô Mộc huynh quả nhiên thâm tàng bất l. Bách Lý Ư Lâu lãnh giáo! Hỏa Sí, chuyện này là ngươi không đúng, còn không mau mau xin lỗi? Ngày sau còn dám khiêu khích thì xử trí theo môn quy!"
Lời vừa nói ra, gương mặt Hỏa Sí nhất thời biến sắc. Khuôn mặt hắn từ hồng biến tím, sau đó từ tím biến xanh, cuối cùng là từ xanh biến trắng. Lửa giận trong ánh mắt Hỏa Sí dường như muốn đốt Đoan Mộc Vũ thành tro tàn. Không còn nghi ngờ gì nữa, Bách Lý Ư Lâu đã ra lệnh thì hắn không thể nào kháng cự mà chỉ có thể cố gắng tiến lên ba bước, cắn chặt hàm răng, cúi người hành lễ với Đoan Mộc Vũ. Nhưng sau đó hắn lại không nói tiếng nào, quay đầu bỏ đi. Khuôn mặt các đệ tử Thất Tinh Môn còn lại đều phức tạp, cõng đồng môn bị chém đứt hai chân lúc trước lên, buồn bã bỏ đi.
Đoan Mộc Vũ, Tác Ly và Triệu Khắc nhanh chóng cứu chữa Từ Trần Phong đang bị trọng thương. Tuy thương thế của hắn nặng, nhưng không đáng ngại. Chỉ cần còn một hơi thở thì sau khi phục dụng Hồi Xuân linh đan, hai ba ngày là có thể khỏi hẳn.
So sánh hai bên, ba người bọn họ liên thủ lại có thể chiến thắng một cao thủ Tàng Phong khiến họ hưng phấn mãi, ngay cả Tác Ly và Trình Nguyệt cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đoan Mộc Vũ bắn ra ba mũi tên thần kỳ vào lúc quan trọng còn làm bọn họ tản thưởng nhiều hơn nữa. Nhưng Tác Ly, Trình Nguyệt, hay là đám người Từ Trần Phong đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Bình luận truyện