Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 76: Trứng yêu thú



Dịch giả: nhatchimai0000

Đoan Mộc Vũ đang chờ đợi ba người Hoành Uyên không kiềm chế được mà nhảy xuống đầm nước. Một đường đuổi giết vừa rồi, chẳng những pháp lực của hắn tiêu hao hết mà ngay cả mấy khối ngọc phù từng chế tạo ra cũng đã không còn. Mặc dù trong tay hắn chỉ còn lại chuỗi vòng tay băng phách ngàn năm nhưng hắn không dám dùng nó, bởi vì cần thứ này để áp chế mảnh vụn Yêu Thạch trong cơ thể hắn. Trừ phi hắn muốn đồng quy vu tận, nếu không sẽ không thể dùng nó.

Nhưng mà hàn đàm dưới thác nước này đã cho hắn không gian tốt nhất, chỉ cần ba người Hoành Uyên nhịn không nổi mà nhảy xuống nước thì hắn có thể nắm quyền chủ động!

Ba người Hoành Uyên thân là người tu hành cảnh giới Động Huyền nên không sợ hãi hàn khí. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã lặn xuống dưới đáy đầm. Nhưng lúc xuống tới nơi thì bọn chúng chợt phát hiện chẳng những Đoan Mộc Vũ không trốn, ngược lại còn thản nhiên đứng trên một khối hàn băng mà nhìn bọn chúng, nở nụ cười trông rất tàn bạo.

"Không tốt, bị lừa tình rồi!"

Trong đầu đám người Hoành Uyên đều xuất hiện ý nghĩ này, tuy nhiên cả ba lại có hành động khác nhau. Hai sư đệ của Hoành Uyên ngay lập tức bấm độn kiếm quyết, thúc giục chút pháp lực cuối cùng trong cơ thể hòng chém chết Đoan Mộc Vũ. Mà Hoành Uyên lại thối lui thật nhanh!

Dường như cùng một lúc, Đoan Mộc Vũ lấy vòng tay băng phách ngàn năm trên cổ tay trái xuống rồi ném về phía trước. Băng phách ngàn năm lợi hại cỡ nào? Lúc trước do phải áp chế mảnh vụn Yêu Thạch nên hàn khí không thể phát tán ra được. Nhưng lúc này lấy nó xuống, thì nước xung quanh lập tức đóng băng. Chỉ trong nháy mắt, cả đầm nước lớn như thế đã đông lại thành một tảng băng vững chắc. Hai tên sư đệ của Hoành Uyên không thể ngờ Đoan Mộc Vũ lại còn có thủ đoạn công kích khủng bố như vậy nên cả hai đều bị phong bế, không cách nào thoát ra được!

Chỉ có Hoành Uyên may mắn một chút, nhảy lên khỏi đầm nước trước khi mặt nước vừa đóng băng!

Lúc này, ở trung tâm khối băng khổng lồ chính là vị trí của Đoan Mộc Vũ. Nơi đây không bị đóng băng. Đây không phải do hắn vận dụng thần thông gì mà bởi vì ba động của mảnh vụn Yêu Thạch đã chặn hàn khí của vòng tay băng phách ngàn năm.

Mà khối băng khổng lồ do vòng tay băng phách ngàn năm tạo ra cũng hoàn toàn chế trụ ba động của mảnh vụn Yêu Thạch, cho nên Đoan Mộc Vũ không phải lo lắng về việc ba động của mảnh vụn Yêu Thạch tản ra ngoài.

Thế nhưng giờ phút này Đoan Mộc Vũ cũng không thể thu hồi vòng tay được. Nó hút hàn khí từ sâu dưới đầm lên làm hàn khí càng nồng đậm. Kết quả là hàn băng nơi đây càng lúc càng dày, chẳng những lan ra cả đầm nước mà còn làm cho thác nước đang đổ xuống cũng bị đóng băng. Quang cảnh thật kỳ dị.

Nhận thấy điểm này, Đoan Mộc Vũ âm thầm kêu khổ. Hiện tại xem ra, trước lúc vòng tay băng phách còn chưa hấp thụ hoàn toàn hàn khí nơi đây thì hắn đừng nghĩ đến việc thu hồi nó lại. Nhưng vấn đề là hắn có thể chống đỡ cho đến lúc đó sao? Thanh Mộc Tâm qua mấy ngày đuổi giết liên tiếp đã tiêu hao hơn phân nửa lực lượng, hiện tại nhiều lắm chỉ có thể duy trì hô hấp nửa ngày. Vượt qua thời gian này, hắn chắc chắn phải chết. Cuối cùng, chỉ tiện nghi cho Hoành Uyên đã trốn ra ngoài.

Tâm niệm khẽ động, Đoan Mộc Vũ xoay người đi đến lối vào nơi phát ra hàn khí. Hàn băng nơi đó đã bị giải khai từ nãy, từng đạo hàn khí màu bạc đang bị hấp thu.

Không chút do dự, hắn liền nhảy thẳng xuống. Vào lúc bình thường, nếu hắn tiếp xúc trực tiếp với hàn khí tinh thuần như vậy chắc chắn sẽ bị đông cứng. Nhưng lúc này thật xảo diệu, mảnh vụn Yêu Thạch trên cánh tay trái phát ra ba động, vừa lúc có thể trung hòa hàn khí khiến Đoan Mộc Vũ bình yên vô sự. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ba động của mảnh vụn Yêu Thạch không thể phát ra ngoài.

Đường vào rất sâu, may là Đoan Mộc Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm chủy thủ hàn thiết găm vào vách băng rồi theo đó trượt từ từ xuống.

Bên trong động tối thui, đưa tay gần mắt cũng không thấy được một đầu ngón tay. Đây chỉ là chuyện nhỏ, trong đôi mắt Đoan Mộc Vũ hiện lên hai ngọn lửa mơ hồ. Chẳng mấy chốc, hết thảy mọi thứ nơi đây đều trở nên rõ ràng với hắn.

Đây là một huyệt động do thiên nhiên tạo thành nên cũng không có gì kỳ lạ. Nguồn gốc xuất phát hàn khí là một viên đá khổng lồ ở trong huyệt động.

Nhưng khi thấy khối đá này, Đoan Mộc Vũ nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy quen quen. Bởi vì hình dáng tảng đá này có vẻ giống với một quả trứng yêu thú. Chỉ là, nếu nó đúng là trứng yêu thú thì quá mức to lớn vì cao khoảng một trượng, dài chừng hai trượng. Phía trên bao phủ đầy đất đá, nhìn không ra là loài yêu thú nào.

Nhưng có thể xác nhận một điều là quả trứng này đã tồn tại lâu lắm rồi, có thể tới mấy trăm năm hoặc mấy ngàn năm. Lớp đất đá phủ bên trên chính là minh chứng, hơn nữa quả trứng yêu thú này phân nửa là bị vứt bỏ, hoặc là bị lạc cho nên đến nay vẫn chưa nở được.

Vốn dĩ điều này cũng không có gì to tát vì trong trứng yêu thú vẫn còn sinh cơ. Điểm này từ lúc nó phát ra hàn khí thì có thể thấy rõ, chỉ cần nó không bị quấy rầy thì qua mấy ngàn năm nữa nói không chừng vẫn có thể nở được. Nhưng lúc ra đời chắc chắn sẽ là một con thú ốm yếu.

Nhưng hiện tại, hắn lại đường đột xông vào, lại xuất vòng tay băng phách ngàn năm ra nên quả trứng yêu thú này coi như xong đời! Sau khi hàn khí trong trứng yêu thú bị hấp thu sạch sẽ, cũng chính là lúc sinh cơ đoạn tuyệt!

Ý niệm này vừa xuất hiện trong lòng, Đoan Mộc Vũ cũng cảm thấy có phần cảm khái. Tuy nhiên, khi hắn nhìn lại quả trứng này thì cảm thấy đây là một loại duyên phận. Trứng yêu thú này phủ đầy bụi đá, ở nơi đây không biết mấy ngàn năm, tích lũy từng chút hàn khí, cẩn thận tích góp từng chút lực lượng để phá vỏ mà ra, nhưng tai bay vạ gió mà đột nhiên bị đoạt đi sinh cơ. Nghĩ cũng đáng thương!

"Ta đã từng trải qua ba ngàn năm cô độc tịch mịch, đau khổ giãy dụa trong những cơn ác mộng; muốn chết không được, muốn sống cũng không xong, chỉ biết lang thang như cô hồn dã quỷ, không một chút vui thú trên đời. Bây giờ, nếu giúp được ngươi thì ta sẽ giúp một tay! Phúc họa tại trời, thiện ác tại tâm, trong lòng ta không tiếc!"

Đoan Mộc Vũ tự nói với lòng, chủy thủ hàn thiết trong tay phải hắn cắt vào cổ tay trái. Vốn dĩ hắn muốn lấy mảnh vụn Yêu Thạch ra, chỉ cần có mảnh vụn Yêu Thạch này thủ hộ thì vòng tay băng phách ngàn năm sẽ không cách nào hút lấy hàn khí trong trứng yêu thú.

Tiếc rằng hắn không làm được. Mảnh vụn Yêu Thạch hiện tại dường như đã có liên hệ huyết nhục với Đoan Mộc Vũ nên không cách nào lấy được. May mà, máu huyết của Đoan Mộc Vũ cũng có chút ảnh hưởng như mảnh vụn Yêu Thạch nên liền bị quả trứng hấp thụ. Hiện tượng hàn khí không ngừng phát ra ngoài cũng chậm dần.

Chỉ chút nữa thôi, vòng tay băng phách ngàn năm sẽ không thể hút lấy hàn khí trong trứng yêu thú nữa.

Lúc này, sắc mặt Đoan Mộc Vũ tái nhợt, ngay cả đứng cũng không vững nữa. Cũng may, lòng hắn hiện giờ tĩnh lặng như nước, không thèm quan tâm đến điều gì. Sống chết thì có sao chứ? Cho nên hắn cũng chẳng quan tâm tới Hoành Uyên ở phía ngoài mà định tranh thủ thời gian tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết.

Giờ phút này, Hoành Uyên vừa mới thoát được một mạng đang bị dọa cho sợ hết hồn hết vía. Tuy nhiên khi hắn thấy hàn khí kinh khủng dần dần tản đi thì mừng rỡ trong lòng. Bây giờ, hai tên sư đệ của nhất định đã chết rồi nhưng tên tiểu tặc Đoan Mộc Vũ cũng thế. Như vậy là hắn chỉ cần đợi hàn băng ở đây tan ra thì có thể chặt đầu tiểu tử kia. Quan trọng nhất là cái vòng tay mà tiểu tử kia ném ra hẳn là bảo bối hiếm có, chỉ cần lấy được sau đó rèn luyện thêm chút thì thực lực của hắn không phải chuyện đùa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện