Bất Phối Đích Luyến Nhân

Chương 17



CHƯƠNG 17

B&P building.

“Lâm phó tổng, chào buổi sáng.”

Nhìn thấy hắn đúng giờ xuất hiện ở công ty, thư kí Anna tươi cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng.”Lâm Tịch Hải gật gật đầu, cố gắng giữ cho thắt lưng thật thẳng, dùng tư thế thoải mái đi vào văn phòng của mình.



Vừa đóng cửa lại, toàn thân lập tức suy sụp, cước bộ tập tễnh, hắn đi thẳng đến cái ghế sô pha mềm mại, mông vừa đặt xuống nệm, đụng tới miệng vết thương đêm qua, một trận đau đớn liền truyền đến, Lâm Tịch Hải hút một ngụm lương khí, cuối cùng đành nằm ườn trên sô pha, rốt cục mới cảm thấy thư thái hơn một chút.

Tiểu cúc hoa của hắn đau rát như bị lửa thiêu đốt, khi mặc quần vào cảm thấy rất là nhức nhối, đầu còn có điểm hơi choáng váng, đại khái là tối hôm qua cả đêm hắn không ngủ đủ giấc, sáng sớm nay lại phải gấp rút rời giường để đến công ty làm việc.

Tuy là rất muốn ở lại nhà trọ của Bành Diệc Hàn, muốn nhìn thấy người kia tỉnh lại, nhưng sáng nay công ty có một hội nghị rất trọng yếu, thảo luận về vấn đề “Tư hoa điện tử”, hơn nữa dự án này là do Lâm Tịch Hải phụ trách, không thể vắng mặt, cho nên dù toàn thân vô lực hư nhuyễn như thế nào, hắn cũng không thể xin phép nghỉ, coi như phải cắn răng sống qua ngày hôm nay mới được.

Sự tình tối hôm qua quá sức kịch liệt, đối với người mới trải qua lần đầu tiên như hắn, đúng là một gánh nặng không nhỏ.

Hy vọng về sau có thể chậm rãi thích ứng từ từ.

Nghĩ như vậy, Lâm Tịch Hải cảm thấy mặt mình đỏ đến lợi hại.

Không biết sau khi Bành Diệc Hàn tỉnh lại, sẽ có phản ứng như thế nào, chắc là sẽ tự lên án bản thân đã uống rượu quá nhiều, khóc rống lên xin hắn tha thứ? Hay là sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, đòi chịu trách nhiệm với hắn, từ nay về sau không quản mệt nhọc ở bên cạnh hắn để chăm sóc cho hắn?

Theo cá tính của y, sau khi biết hai người đã phát sinh quan hệ thân mật, nói không chừng còn quỳ xuống “Cầu hôn”với mình, nghĩ đến hình ảnh buồn cười đó, Lâm Tịch Hải không nhịn được mà giơ lên khóe môi. ( haizzz, tội Hải của ta)

Tuy rằng trong lòng vẫn có chút bất an, tối hôm qua chính xác là hắn đã nghe được câu trả lời như ý, nhưng dù sao lúc đó y cũng đã say đến quên trời đất, không biết sau khi tỉnh lại, tâm tình của y có thay đổi hay không. Lâm Tịch Hải cũng không chắc chắn lắm, nhưng có một việc, hắn có thể xác định rõ, là —— đời này kiếp này, y sẽ không thể lại bỏ mặc hắn!

Nghĩ như vậy khiến tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, Lâm Tịch Hải đứng lên từ ghế sôpha, chịu đựng cơ thể vốn không khoẻ, tay cầm lấy bản văn kiện rồi đi đến phòng họp.

Hội nghị dài dòng diễn ra đến giữa trưa, Lâm Tịch Hải chạy đến căn tin của nhân viên mua vội một chiếc bánh sandwich để dỗ dành cái bụng rỗng, sau đó liền vội vàng xin nghỉ sớm để trở về nhà.



Vừa đặt đầu lên chiếc gối đầu mềm mại, hắn liền ngủ luôn một giấc thật dài.

Cảm giác được dường như mình đã ngủ đến thiên hôn địa ám, Lâm Tịch Hải mới mở to mắt, chỉ thấy trước mắt là một mảnh vàng óng sáng lạn, sinh cơ bừng bừng dương quang, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh, chiết xạ tiến vào phòng……

Theo bản năng nhìn lên đồng hồ báo thức, bây giờ đã là mười hai giờ bốn mươi lăm phút của buổi trưa ngày hôm sau.

Lâm Tịch Hải nhảy dựng lên, hô hấp thật sâu, tuy rằng chỗ thắt lưng cùng dưới mông còn hơi ẩn ẩn đau, nhưng tinh thần lại hoàn toàn khôi phục lại sức sống ngày xưa.

Nhưng mà……



Nhưng mà trong lòng dường như cảm thấy được có cái gì đó không thích hợp.

Tầm mắt miết xung quanh phòng, cái điện thoại đặt giữa TV vẫn im ắng, không hề phát ra tiếng động.



Lâm Tịch Hải cầm nó lên, cẩn thận xem xét, nguồn điện vẫn đầy đủ, tín hiệu nhìn qua cũng không sai, vì sao lại không có cuộc gọi đến.

Cuộc điện thoại hắn đang chờ đợi, vẫn không có….

Có lẽ do mình quá gấp gáp, dù sao nam nhân nghĩ là hắn đã có người yêu.Chỉ sợ giờ phút này y đang ngồi ở trong nhà ôm đầu buồn rầu, phiền não không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, có lẽ qua một lúc nữa, y suy nghĩ thông suốt thì sẽ gọi điện thoại hoặc thậm chí sẽ tự mình chạy đến nhà của hắn xin lỗi……

Lâm Tịch Hải khẽ cười cười, cũng không cần phải gấp rút như vậy, cho y nhiều thời gian một chút để chấp nhận sự thật, dù sao hắn cũng đã đợi hơn năm năm rồi, cố thêm một khoảng thời gian ngắn nữa là được.

Nhẹ nhàng ca hát trong miệng, Lâm Tịch Hải đi vào bồn tắm, tẩy rửa sạch sẽ cơ thể, sau đó thay một bộ đồ hưu nhàn, đến nhà bếp ăn một ít cháo, lại làm thêm vài món điểm tâm, mấy ngày nay vì lo cho Bành Diệc Hàn nên cũng chưa ăn được thứ gì đàng hoàng.



Cứ như vậy, ăn xong đồ vật này nọ, đem phòng hảo hảo quét dọn một lần, nghe xong một đĩa nhạc, sau đó đi đến ban công để ngắm nhìn cảnh biển……

Vừa bước ra bên ngoài, có thể cảm thấy thời tiết hôm nay thật là lạnh lẽo, những trận hàn phong nghênh diện đánh tới, cả thành thị đều bị bao phủ bởi làn hơi thở rét mướt.

Bất tri bất giác, màn đêm lại buông xuống.



Lâm Tịch Hải vẫn đang chờ đợi điện thoại của người kia, càng lúc càng mệt mỏi, hắn ngủ quên trên chiếc ghế sô pha, trong tay còn gắt gao nắm chặt chiếc điện thoại di động.

Không biết đã ngủ bao lâu, Lâm Tịch Hải rốt cục cũng tỉnh lại, toàn thân sắp bị đông thành cục nước đá

Mới mở mắt ra, hắn liền hắt xì liên tiếp mấy cái, gần đến cuối năm rồi, dòng nước bắt đầu đóng băng, có lẽ rất nhanh trời sẽ đổ mưa tuyết.

Ngoài cửa sổ lộ ra tia nắng ban mai yếu ớt, không để ý bây giờ là mấy giờ, hành động đầu tiên của Lâm Tịch Hải chính là nâng điện thoại di động lên xem……nhưng nó vẫn như trước, không có ai gọi đến. Hắn xoay người ngồi dậy, nắm chặt cái điện thoại, ngón tay không khỏi nhẹ nhàng run rẩy.

Đã gần ba ngày trôi qua, vô luận như thế nào, khoảng thời gian này cũng là đủ để cho y suy nghĩ xong.



Vì sao cho đến bây giờ, vẫn không hề có động tĩnh?

Giống một con thú bị nhốt trong chuồng cứ đi qua đi lại, Lâm Tịch Hải càng nghĩ càng không có đáp án, nội tâm thật nôn nóng, bắt đầu từ một mồi lửa nhỏ, biến thành ngọn lửa lớn cháy lan ra cả cánh đồng cỏ, nội tâm vừa lo sợ, nghi hoặc lại còn bất an, Lâm Tịch Hải rốt cuộc nhịn không được, một phen chụp lấy chìa khóa trên bàn, mở cửa phòng ra, đi đến nhà của Bành Diệc Hàn……

Cái xe yêu dấu đã mang đi sửa chữa, Lâm Tịch Hải chỉ có thể ngồi tắc xi đến nhà trọ, sau khi đến nơi, hắn cũng không có kiên nhẫn chờ đợi thang máy, mà là trực tiếp chạy thẳng lên tới tầng năm.

Buổi sớm mùa đông lạnh giá, lại là vào ngày cuối tuần, đa số mọi người trong nhà trọ vẫn còn đang say giấc nồng, toàn bộ là một mảnh yên tĩnh.

Đi đến bên dưới biển số nhà quen thuộc, Lâm Tịch Hải hít thật sâu một hơi khí lạnh, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.



Trái tim trong ***g ngực đang kịch liệt nhảy nhót, bị xương sườn đâm cho vài cái đau nhức……

Mới đứng trước cửa, mà nó đã dao động đến lợi hại như vậy, đợi lát nữa nếu nhìn thấy mặt y, Lâm Tịch Hải không biết tim của mình có nhảy ra khỏi ***g ngực hay không.

Trong miệng chậm rãi phả ra ngụm nhiệt khí, gặp gỡ không khí băng lãnh, liền ngưng tụ thành một màn sương trắng.

Hoàn cảnh rét lạnh bên ngoài, cơ hồ hoàn toàn đối lập với nội tâm nóng bỏng bên trong, Lâm Tịch Hải rất muốn làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng càng hy vọng như vậy, tâm tình lại càng căng thẳng hơn trước.

Tiếng tim đập như sấm ở bên tai, cửa phòng chậm rãi mở ra, gương mặt ôn hòa của Bành Diệc Hàn lại hiện ra trước mắt hắn.

“Tịch Hải, như thế nào là ngươi?”

Vì không dự đoán được hắn lại tới chơi vào giờ này, Bành Diệc Hàn lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Đại khái là y vừa mới rời giường, trên thân chỉ mặc kiện áo ngủ, tóc tai thực hỗn độn, nhếch nhác, trên gương mặt còn mang theo vài tia uể oải.



Thấy Lâm Tịch Hải gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, một tiếng cũng không nói, nghĩ có lẽ là do cách ăn mặc lôi thôi của mình, Bành Diệc Hàn ngượng ngùng sờ sờ tóc, “Ngày hôm qua ngủ muộn, , cho nên bây giờ mới vừa thức dậy, ngươi vào đi, bên ngoài lạnh lắm, ta lập tức đi thay quần áo.”

Mặc cho Bành Diệc Hàn thúc giục, Lâm Tịch Hải vẫn như trước đứng thẳng bất động, không hề nhúc nhích.

“Ngươi làm sao vậy?”

Bành Diệc Hàn rốt cục phát hiện có điều kì lạ: ”Sớm như vậy tới nhà của ta, tìm ta có chuyện gì sao?”

Đương nhiên là có chuyện!

Như thế nào lại không có việc gì?

Nhưng mà, nhìn thấy nét mặt của nam nhân tựa hồ hình như cái gì cũng không biết, Lâm Tịch Hải mồm miệng đều bị đông cứng, trong khoảng thời gian ngắn, thiên ngôn vạn ngữ đều không thốt ra lời.

Ngực hắn tràn ngập vô số dấu chấm hỏi, bị sự lo âu tra tấn đến thống khổ, vì sao y lại có thể bình tĩnh như thế, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì?

“Ai ở bên ngoài vậy?”

Đột nhiên, bên trong truyền đến thanh âm xa lạ của đàn ông.

Hoàn toàn không ngờ đến, trong phòng Bành Diệc Hàn còn có người lạ, Lâm Tịch Hải liền giật mình.

Tầm mắt có thể thấy được, một nam nhân ngực trần đang bước ra, ngáp một cái thật to, thần tình cũng uể oải, hắn ôm lấy Bành Diệc Hàn từ sau lưng, than thở : “Lạnh quá, lạnh muốn chết……”

“Lạnh thì quay về ổ chăn mà nằm đi a, coi chừng cảm mạo.”

Bành Diệc Hàn quay đầu lại, âu yếm nói với nam nhân xa lạ kia.

“Bị đánh thức rồi, ai a, sớm như vậy đã gõ cửa, hại ta mất hứng ngủ rồi.”

Nam nhân kia không khách khí kêu to lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tịch Hải.

Ngực nháy mắt đã bị đông lại, Lâm Tịch Hải cảm thấy toàn thân dường như đang xuất hiện rất nhiều vết nứt.

“Thôi, ngươi đi vào ngủ tiếp đi, ta có bằng hữu ở đây.”

Bành Diệc Hàn đẩy người kia vào trong, nam nhân phát ra âm thanh không hờn giận, không tình nguyện xoay người trở vào, biến mất trước tầm mắt của bọn họ.

“Ách……”

Bành Diệc Hàn ngượng ngùng, có lẽ chính y cũng ý thức được, gần đây cuộc sống quá mức suy sút.

“Khiến cho ngươi chê cười rồi. Không cần để ý, hắn là người hôm qua ta quen ở quán bar, tất cả mọi người đều uống say, không biết như thế nào liền…… Đừng để ý, ta sẽ bảo hắn đi.”

Lâm Tịch Hải sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen.

“Tịch Hải, ngươi không sao chứ, mặt của ngươi thực tái.”

Bành Diệc Hàn vươn tay, muốn chạm đến trán của Lâm Tịch Hải, lại bị hắn khoát tay đẩy ra.

“Chuyện hôm đó……”

Lâm Tịch Hải cố gắng mở miệng, liền phát hiện răng của mình đang run rẩy đánh lập cập vào nhau : “Chuyện hôm đó…….. Ngươi đều đã quên sao?”

“Hôm đó…… Là hôm nào?”

Bành Diệc Hàn mờ mịt nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói cái gì : “Đã xảy ra chuyện gì? Ta đã làm cái gì sao?”

Bởi vì chuyện đó quá mức vớ vẩn, không thể tin được nên cũng chẳng cần phải nhớ đến….Ngũ quan của Lâm Tịch Hải vặn vẹo , bỗng dưng bật ra tiếng cười khanh khách.

Tiếng cười trống rỗng, quanh quẩn ở đoạn hành lang yên tĩnh, biểu tình của y là thật sự cái gì cũng không biết, vừa mờ mịt vừa thật thà chất phác, làm cho lòng hắn bị thương càng sâu hơn.

Y đã quên, Y thật sự đều quên tất cả!?

Không thể tin, nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt!

Y uống đến mức say túy lúy, rượu làm cho trí nhớ không còn minh mẫn, độ ấm khi da thịt tiếp xúc lẫn nhau, hơi thở thơm ngọt, rồi câu nói khiến cho hắn rơi lệ…… Hắn đã chờ đợi gần như là cả một thế kỷ, rốt cục đã cùng y thực hiện điều ấy, nhiệt tình ấy đã khắc sâu vào tâm của hắn, nhưng đối với y mà nói, đó chỉ là đối tượng y tùy tiện phát tiết sau khi say rượu, ngay cả một chút bóng dáng cũng không muốn lưu lại, hoàn toàn đã bị y vứt đi rồi.

Y đã phủ định sự tồn tại của hắn…..cảm tình của hắn, tất cả mọi thứ thuộc về hắn đều không đáng để y quan tâm!

Từ ngực truyền đến âm thanh đổ vỡ, thế giới của hắn toàn bộ đều đã sụp đổ.

Cây cột trụ tinh thần mà hắn cố dựng lên để chống đỡ từ trước đến nay, đã vỡ toang, trái tim đông cứng, thanh âm vỡ vụn truyền đến từng trận, một khối lại một khối chậm rãi rơi xuống, toàn bộ đè nặng lên thân thể của hắn……

Rất đau, thật sự là rất đau!

“Tịch Hải……”

Lâm Tịch Hải quay đầu bước đi, giống như một quân nhân đào ngũ, chật vật không chịu nổi, bỏ mặc tiếng gọi ôn nhu của nam nhân ở phía sau.

Y ôn nhu, y hiền hòa, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, y không biết làm như vậy là tàn nhẫn, biểu tình ôn hòa giống như lưỡi dao sắc bén, một đao lại một đao, không ngừng chém mạnh vào vết thương sấu sắc trong lòng hắn.

Hắn đã bị y đả bại, hoàn toàn thương tổn, không còn có khí lực để chống đỡ nữa.

Lâm Tịch Hải lảo đảo đi trên đường, không biết mình nên đi về hướng nào.

Ngây ngốc đi theo đám đông, bất tri bất giác bước vào ga tàu ngầm, sau đó, lại theo bản năng mua vé, đi đến một nơi không xác định rõ….

Sáng sớm trên tàu điện cũng không có nhiều người.

Lâm Tịch Hải tùy tiện tìm một hàng ghế trống, vừa đặt mông ngồi xuống, thắt lưng lập tức cong lại, cả người co tròn, ngực vừa đau vừa lạnh, dạ dày cũng không ngừng mãnh liệt co rút, hành khách bên cạnh ai cũng liếc nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, nhưng giờ phút này, hắn hoàn toàn không muốn để ý đến nữa, khuôn mặt trở nên tái nhợt, hai mắt gắt gao nhắm chặt lại……

“Uy, ngày hôm qua ngươi có đi xem JOLIN biểu diễn không, nàng hảo lớn nga.”

“Có chứ, nàng thay đổi bảy, tám bộ quần áo, dáng người siêu lớn, kỹ thuật nhảy lại suất, thật sự là muốn ngây người……”

Bên tai truyền đến âm thanh líu ríu hưng phấn của các tiểu nữ sinh, chung quanh rõ ràng là một thế giới náo nhiệt như thế, nhưng Lâm Tịch Hải lại có một loại ảo giác, bản thân giống như đang bị chìm xuống hải dương tối đen, càng lúc càng sâu……

Không thể ngăn cản được sự sụp đổ, độ ấm càng lúc càng giảm đi, đôi bàn tay như bị bóng tối nuốt chửng, không biết đáy biển này rốt cuộc là sâu bao nhiêu, hắn bất lực, chỉ có thể buông xuôi, cơ thể không ngừng rơi xuống, lại rơi xuống……



Bước chân xiêu vẹo, Lâm Tịch Hải không biết mình đã ra khỏi tàu điện như thế nào, quay về nhà như thế nào, đến khi hắn lấy lại ý thức, thì phát hiện bản thân đã đứng trước nhà trọ, giống như một cương thi bị ánh nắng gay gắt ban ngày tổn thương, hắn không thể nhúc nhích nổi, cả người cứng ngắc ngã lên trên giường.

Nhẹ nhàng co giật ngón tay, chạm vào quyển sổ ghi chép ở đầu giường, lật ra vài trang giấy, bên trong rơi ra tờ giấy “Chú ý hạng mục công việc”cũ nát, nó lẳng lặng bay xuống trước mặt hắn……

Nhìn vào dòng chữ viết tinh tế kia, lông mi Lâm Tịch Hải run nhè nhẹ một chút, trước mắt là một mảnh mơ hồ……

Không biết bây giờ hắn còn có thể làm theo những điều ghi trên tờ giấy này được nữa hay không.

Hắn luôn tự an ủi bản thân, nói rằng mình phải thật kiên cường, phải nhẫn nại, tuyệt đối không bao giờ được ngạo mạn tùy hứng, một mực yên lặng dõi theo y, nhìn y ôn nhu che chở cho người khác, nhìn y cùng người khác hôn nhẹ thân mật, như hình với bóng, ***g ngực luôn phải chịu đựng sự dày vò đau đớn, muốn thay y gánh lấy mọi nỗi lo lắng, luôn đặt y lên hàng đầu, cố gắng chờ đợi, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng mà, sau tất cả những việc đó hắn đã nhận được cái gì?

Hắn vẫn luôn ở ngay bên cạnh y, chỉ cần y muốn, lúc nào cũng có thể đụng tới hắn. Nhưng mà tầm mắt của y, có lẽ là chưa từng nhìn đến hắn, thậm chí sau khi y chia tay Tiểu Hoa, hắn đã chắc chắn rằng lần này sẽ đến lượt của mình, nhưng cuối cùng, chuyện tàn khốc vẫn xảy ra, liền xảy ra trước mắt hắn!

Vĩnh viễn cũng không phải là hắn!

Vì sao?

Hắn từng nghĩ đến, chỉ cần chịu yên lặng chờ đợi, một ngày nào đó y sẽ trở lại bên hắn, sau đêm đó, hắn đã mừng rỡ như điên, nghĩ đến việc mình đã chờ đợi nhiều năm rốt cục có thể nở hoa kết quả, nhưng mà sự thật, y chẳng những không hề nhớ đến việc đó, còn cùng nam nhân khác làm chuyện tương tự.

Nghĩ đến vọng tưởng buồn cười lúc ấy của mình, Lâm Tịch Hải chỉ muốn đem chính mình chôn thật sâu vào trong đất, cứ như vậy mà biến mất khỏi nhân gian.

Tất cả chuyện này, chỉ dùng một câu để trả lời.

Đó là ——

Y không hề yêu hắn.

Từ khi rời bỏ hắn, vào thời điểm Bành Diệc Hàn chấp nhận quen biết Hoa Tử An, có lẽ đã không còn yêu hắn nữa.

Sự chia ly lúc đó, chính là cả đời này cũng không thể hàn gắn được.

Tất cả… đều đã quá muộn!

Lâm Tịch Hải chậm rãi nhắm mắt lại, từ dạ dày truyền đến sự quặn đau khó có thể hình dung, hô hấp trở nên suy yếu, mỗi lúc một suy yếu, tất cả nhiệt tình của hắn lúc này, tựa như một ngọn đèn leo lét trong gió, rốt cục lượng ô-xy hăng hái đã bị hòa tan vào trong không khí, đèn cũng sắp đến lúc bị dập tắt.

Một cơn gió thổi qua, liền kết thúc ….

Một cỗ ấm áp tinh ngọt mạnh mẽ dâng lên yết hầu, hắn nhất thời lâm vào màn hắc ám khôn cùng.

Toàn thân đều tràn ngập cảm giác trầm trọng mệt mỏi, giống như bị một khối đá lớn đè lên người, ngay cả khi muốn nâng một ngón tay cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, đầu lại quay cuồng như say sóng, truyền đến sự đau đớn bén nhọn……

Lâm Tịch Hải rên rỉ một tiếng, hơi hơi mở mắt……

Cảnh tượng mơ hồ trước mắt dần dần thành hình.

Trần nhà xa lạ, bốn phía là một mảnh màu trắng, có mùi hương sát trùng độc đáo, ý thức còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe một thanh âm vui mừng vang lên bên tai.

“Tiểu Hải, ngươi tỉnh rồi, thật sự là tốt quá!”

“An Ny, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ta bị làm sao vậy?”

Lâm Tịch Hải xoay mặt qua, nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Đới An Ny, nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng đôi tay lại tê dại vô lực.

“Tiểu Hải, ngươi bị xuất huyết dạ dày nên té xỉu! May là hôm nay ta nhất thời hứng khởi, đến nhà ngươi để nhờ ngươi chọn giúp bộ áo cưới, nếu không được phát hiện kịp thời, chắc ngươi đã phun hết máu ra ngoài rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi thật sự là hù chết ta……”

Đới An Ny vội vàng đỡ hắn dậy, lấy gối lót lên lưng cho hắn dựa vào.

Trên mặt nàng không còn một giọt máu, đích xác là đã bị dọa tới mức không nhẹ.

Hôm nay lái xe đến nhà Lâm Tịch Hải, cửa không có khóa, nàng đẩy vào, liền nhìn thấy hắn nằm trên giường, bên môi lưu lại vết máu đỏ sẫm, lúc ấy nàng sợ tới mức bay hết hồn vía, sau khi biết được hắn vẫn còn thở, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến rước hắn vào viện.

“Bác sĩ nói, ngươi đây là bị loét dạ dày nặng nên dẫn đến xuất huyết, may mà chỉ mới sơ phát, chỉ cần hảo hảo nằm viện, tỉ mỉ điều trị một chút, là có thể khỏi hẳn, bất quá về sau phải chú ý đến phương diện ăn uống.”

“Ta đã biết rồi.”

Lâm Tịch Hải thản nhiên khiên khiên khóe môi.

Đới An Ny ngồi vào bên giường, khẽ nhướng đôi mi thanh tú, cẩn thận đánh giá hắn :

“Tiểu Hải, mới vài ngày không gặp, ngươi vì sao lại biến thành cái dạng này? Đều do ta dạo gần đây phải vội vàng trù bị hôn lễ, không quan tâm đến ngươi.”

“Ta không sao.”

Lâm Tịch Hải thản nhiên nói.

“Lừa quỷ a! Ngươi không có việc gì mới là lạ!”

Đới An Ny kêu lên: “Ta rất lo lắng cho ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có còn xem ta là bằng hữu không?”

“An Ny, hôm nay ta mệt chết đi được, về sau sẽ nói cho ngươi, được không?”Lâm Tịch Hải thần tình mệt mỏi nhìn nàng.

Đới An Ny thở dài một hơi, “Ngươi không muốn nói thì thôi. Hiện tại quan trọng nhất là nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ ở đây chăm sóc cho ngươi.”

“Cám ơn ngươi, An Ny.”

Lâm Tịch Hải cảm động vỗ vỗ vào tay nàng : “Cứ để ta một mình yên tĩnh là được.Không cần lo lắng quá.”

Khi Đới An Ny đứng dậy định đi ra ngoài, Lâm Tịch Hải gọi nàng : “Không được nói cho ai biết là ta ở trong này.”

“Cho dù là Bành Diệc Hàn?”

Đới An Ny có điểm kỳ quái nhìn hắn.

Lâm Tịch Hải hô hấp cứng lại, không ngờ nàng lại thốt ra ba chữ này, giống như một mũi dao nhọn găm vào ngực hắn, hắn chậm rãi khép mắt lại, sau đó mở ra : “Nhất là y.”

Đới An Ny vốn thông minh, vừa nhìn đã biết, chuyện này khẳng định là có liên quan đến Bành Diệc Hàn, nhưng nàng không dám hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại……

Bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Giờ phút này, ngoài cửa sổ xuyên thấu qua một tia nắng nhẹ, đại địa vốn đang ngủ say được bao phủ trong nắng sớm, dần dần thức tỉnh……

Dạ dày truyền đến từng trận nóng rát, nhưng ngực còn đau đớn hơn, căn bản không đáng giá nhắc tới, Lâm Tịch Hải tựa đầu vào gối, cảm thụ nhịp đập suy yếu của trái tim.

Hắn cảm thấy kỳ quái, không ngờ trái tim của mình cư nhiên còn có thể nảy lên.

Bản chất con người quả nhiên thật là kiên cường, hắn ước gì mình được chết, chỉ cần nhắm mắt lại ngủ một giấc, sau đó mở mắt ra, liền trôi dạt đến một thế giới hoàn toàn mới, quên hết tất cả.

Từ khi y từ Cam Túc trở về, hắn vẫn cố gắng giãy dụa chống lại sự tẻ nhạt để mà sống, cố gắng chống chọi lại thứ tình cảm lưu luyến giống như một lời nguyền rủa.

Tâm của hắn, từng khắc từng khắc, nếu không phải bị chìm nổi bên trong dòng khổ hải, thì cũng là bị xóc nảy theo cao phong, vô biên vô hạn, không có chỗ về, không có hồi kết.

Tình yêu tuy giản đơn thế nhưng lại giống như một lực lượng cường đại, có thể một giây trước thì làm cho người ta tràn ngập sự vui sướng lớn lao, rồi một giây sau, hoàn toàn đem người ta đập nát, khiến cho tuổi hắn tuy còn trẻ, nhưng đã nhiều lần trải qua tang thương, trăm năm phong trần.

Bành Diệc Hàn……

Ba chữ này, là sự ràng buộc của vận mệnh, đã khắc cốt ghi tâm đến mức không thể hủy diệt được nữa.

Như thế nào cũng vô pháp buông tha cho tình yêu này, quá khứ, hiện tại, tương lai, hắn cũng không thể phủ định, không thể chối bỏ, hình ảnh của y vĩnh viễn hiện diện sâu trong nội tâm của hắn, nếu phủ định y cũng là tự phủ định chính mình.

Nhân sinh đi chung đường, gặp phải ai, yêu thương ai, ai phản bội ai, ai lại buông tha cho ai, vốn không thể điều khiển theo ý mình được. Nếu có thể dễ dàng như lời nói, ai mà không muốn được suốt đời ở bên cạnh người mình yêu, cái gì cũng không cần làm, chính là lẳng lặng được nhìn thấy khuôn mặt của y, là có thể cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng nếu vận mệnh cuối cùng an bài cả hai phải chia lìa, thì hắn cũng chỉ có thể thản nhiên chấp nhận.

Nhưng vô luận như thế nào, hắn vẫn nhớ kỹ, nhớ kỹ thời điểm tốt đẹp khi hắn và y ở cùng một chỗ.Hắn muốn cùng y thưởng thức toàn bộ phong cảnh tươi đẹp trên hành tinh này; vô luận đi đến địa phương nào, làm chuyện gì, đạt được thành tích ra sao, đều muốn cùng chia sẻ với y tâm tình khoái hoạt.

Loại cảm giác này, là cảm giác chỉ tồn tại khi yêu sâu đậm một người, chỉ cần nghĩ đến y, hắn sẽ âm thầm ngây ngô cười.

Nhưng cuối cùng vẫn là không thể được, chỉ cần tưởng tượng đến điều này, hắn liền từ cõi chết mà sống lại.

Cảm tình không thể nở hoa kết quả, không phải là lỗi của bất luận kẻ nào, mà chính là vận mệnh của cuộc đời này đã bắt buộc như thế.

Dù sao hắn cũng đã dốc hết toàn lực!

Không oán không hối hận, không thẹn với lương tâm.

Cho nên, chỉ cần có thể quên đi, thôi, buông tay, thản nhiên cười nói tái kiến, sau đó, rời xa thế giới lẫn nhau, hy vọng gặp lại cũng là bằng hữu.

Lâm Tịch Hải tựa vào gối đầu, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng đắm chìm nhìn ngắm cảnh sắc trong nắng sớm……

Trời đã sáng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện