Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 77-1: Tân Dã cấp báo 1
Mùa xuân đã đến gần, trong không khí tràn đầy hơi thở dịu dàng và ấm áp của ánh mặt trời, trong rừng cây sớm xanh biếc màu lá sinh sôi nảy nở, chim sơn ca ở rừng cây trên bầu trời bay lượn kêu to.
Nước sông càng thêm xanh, từng đàn vịt và ngỗng trắng ở giữa sông bơi lên, thỉnh thoảng có chiếc thuyền bắt cá chạy qua, trên mũi thuyền có vài cái lưới, giống như phủ thêm áo giáp màu đen của tướng quân.
Gió xuân hiu hiu, trên đầu phía nam Phàn Thành có một lá cờ to theo gió bay phấp phới. Trên đầu thành, Lưu Hổ đang mặc thiết lân giáp, đầu đội nón trụ ưng lăng, thắt lưng khoá hoàn đầu đao, ở đầu thành đi lại tuần tra. Thân hình y khôi ngô, giống hệt nửa thanh tháp sắt, tay cầm một cây đao lớn nặng sáu mươi cân, có vẻ uy phong lâm liệt.
Hiện tại y đảm nhiệm chức Khúc Đồn trưởng phòng giữ Phàn Thành, chưởng quản một trăm binh lính. Khúc phòng giữ Phàn Thành chính là quân đội của Lưu Cảnh, quân đội này hơi có chút giống với quân đội độc lập ngày nay, do năm trăm binh lính tạo thành.
Đội quân này phụ trách chưởng quản ở cửa Nam thành bắc Phàn Thành, cũng không chịu sự cai quản của Giáo Úy Phần Thành Văn Sính, mà là một phần nha quân của Lưu Biểu, phụ trách trực tiếp là Đô úy Vương Uy.
Đây cũng là chỗ đặc thù của quân đội Lưu Biểu, một chút chiến lược thành trì đều do nha quân trực thuộc Lưu Biểu trực tiếp nắm trong tay, tỷ như Vũ Xương, Phàn Thành, Giang Lăng, Công An vân vân.
Cho nên Lưu Cảnh nắm giữ năm trăm quân đội này, giống như là một vương quốc độc lập, tự do ra vào cửa thành, không hề ảnh hưởng chút nào tới việc hắn luyện võ. Đây cũng là Lưu Biểu dựa vào khổ tâm của hắn mà sắp xếp. Sáng hôm nay, vừa lúc đến lượt Lưu Hổ trực, nhưng y đảm nhiệm chức đồn trương đã gần đến ba tháng, sớm cùng thủ hạ kết thành một khối.
Tuy Lưu Hổ là cháu Châu Mục, nhưng nhân duyên của y vô cùng tốt, không có chút kiểu quân cách nhà quan nào, bất kể sĩ tốt hay là những sĩ quan khác, ai cũng thích y, đều vô cùng thân thiết địa gọi y một tiếng "Hổ ca”.
- Hổ ca!
Một tên binh lính chạy nhanh tծi, qui một gối bẩm báo:
- Tân Dã có quân báo khẩn cấp đến!
Lưu Hổ cười hì hì đá gã một cước, bảo:
- Cái tên này, thời điểm nói chính sự, hắn nên gọi ta là đồn trưởng.
Binh lính vò đầu ngượng ngùng cười nói:
- Tiểu nhân nhớ kỹ, lần sau nhất định sẽ không phạm sai lầm!
Lưu Hổ bước nhanh đi xuống đầu thành, ở cửa thành nhìn xung quanh, hỏi:
- Quân hầu ở nơi nào?
- Hổ ca, hình như quân hầu rút về quân doanh.
- Ôi! Lão Hổ ta vẫn còn phải đi một chuyến.
Lưu Hổ bất đắc dĩ, chỉ phải xoay người hướng vào bên trong thành mà chạy đi.
Cửa doanh trại cách nơi Khúc thủ bị Phàn Thành không xa, là một tòa quân doanh bậc trung, diện tích ước chừng hơn trăm mẫu. Trong phòng được xếp năm loại gạch và một sàn đấu võ huấn luyện tạo thành, bốn phía bị tường vây quanh, bên cạnh cửa chính còn có một tòa tháp cao ba trượng, có lính gác trinh sát ngày đêm tuần tra, trước cửa chính còn có binh lính canh gác, người không có phận sự không được vào.
Doanh trại của Lưu Cảnh nằm ở hàng quân doanh đầu tiên bên mặt phải, do ba gian phòng tạo thành. Trừ hắn ra, còn có hai gian phòng phụ, một gian phòng ốc chất đầy các loại công văn thẻ tre, mà một gian phòng khác là nơi xử lý tư liệu, có hai gã thư tá trong phòng làm việc.
Lưu Cảnh đảm nhiệm chức quân hầu cũng gần ba tháng. Lúc ban đầu hưng phẩn, đến dần dần bình thản, mỗi ngày bận rộn, gần như đều làm một chuyện như nhau, thường trực thủ thành, thao luyện sĩ tốt, hòa giải tranh chấp, mỗi tháng viết một phần báo cáo, sự vụ bình thản mà buồn tẻ.
Ba tháng này, đa số thời gian của Lưu Cảnh đều đứng ở Phàn Thành, rất ít khi tới Tương Dương, khiến cuộc sống của hắn dần dần bình ôn, không có phát sinh chuyện gì nữa.
Tuy nhiên trên đường tự thân luyện võ Lưu Cảnh lại thu hoạch được khá lớn, mỗi lúc trời tối khắc khổ luyện tập khiến thể lực của hắn ở từng ngày tăng cường. Hắn đã có thể thành thạo nâng binh khí nặng gần bốn mươi cân. Võ nghệ ngày càng tiến bộ đã gia tăng lòng tin của Lưu Cảnh, khiến cho hắn với tương lai tràn đầy hy vọng.
Trong phòng, Lưu Cảnh đang hết sức chăm chú phê duyệt báo cáo trong ba tháng. Đây là chuyên mỗi tháng hăn nhật định phải viết báo cáo tập hợp, bình thường là do thư tá phác thảo, do hăn sửa chữa sau đó, nộp cho thủ trưởng Vương Uy.
Tuy rằng đều là việc nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng Lưu Cảnh vẫn không dám khinh thường. Vương Uy là một người cực kỳ nghiêm túc, y sẽ cẩn thận thẩm tra đối chiếu một ít số liệu.
Trong báo cáo tháng trước, quân đội thu được số lượng tiền lương và số lượng chi tiêu có điểm không đúng, Vương Uy liền tự mình đến quân doanh kiểm tra đối chiếu, mới phát hiện ra là vì trong báo cáo đem một ít lương thực thối rữa loại bỏ. Mặc dù như thế, Lưu Cảnh vẫn lĩnh giáo thái độ nghiêm khắc của Vương Uy.
Nghe nói tiền nhiệm mình cũng là bởi vì tham ô tiền lương mà bị Vương Uy nghiêm trị, đến nay còn nhốt trong lao ngục.
Còn có một tháng trước kho binh khí bị trộm, đã đánh mất không ít cung nỏ và chiến đao. Lưu Biểu tức giận, hạ lệnh toàn quân điều tra, từng quân doanh đều phải bị người đặc biệt kiểm tra kiểm kê, ồn ào huyên náo, cuối cùng tra không ra kết quả, vẫn là không giải quyết được gì.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Lưu Hổ nhảy vọt vào như gió, hô lên:
- Cảnh đệ, Tân Dã phải khai chiến!
Lưu Cảnh nhảy người đứng lên, ngạc nhiên hỏi lại:
- Tin tức là thật sao?
Đây là tin tức hắn vẫn chờ đợi. Từ mười ngày trước, bên kia Nam Dương truyền đến tin tức, Tào quân tăng hai vạn binh, đóng quân Nam Dương từ mười ngàn người gia tăng đến ba vạn, Doãn Hạ Hầu Đôn Hà Nam tự mình dẫn quân đi Nam Dương.
Đây là một điềm báo trước không ổn, từ bên kia Nam Dương không ngừng có người mang gia đình xuôi nam tị nạn, quân coi giữ Phàn Thành tựa như vịt trong sông mùa Xuân, trước tiên cảm nhận được cái gì?
Thủ Vệ cửa chính Phàm Thành, Lưu Cảnh cũng cảm nhận được mây khói chiến tranh tới gần ; nhưng hắn vẫn đang mong đợi, chờ mong mình có thể thân chinh ở chiến trường.
Hắn đến Kinh Châu đã gần nửa năm, tâm tính đã xảy ra thay đổi rất lớn. Lúc trước hắn xuyên qua là chiến trường trốn vào Kinh Châu, đối với chiến tranh có một loại sợ hãi âm thẩm.
Nhưng hiện tại bất đồng, hắn khát vọng trải qua một hồi chiến tranh, hắn khổ luyện qua ba tháng. Cái này giống như binh lính vừa mới cầm kiếm, đối với chiến tranh dù sao cũng có một loại khát vọng tự nhiên.
Hắn ngại Lưu Hổ trả lời quá chậm, lại truy vấn: - Lính báo tin đâu?
- Đã qua Hán Thủy đi Tương Dương rồi!
Lưu Cảnh trầm tư một lát, bảo:
– Ta đây cũng đi!
…
Trong phòng quan châu nha Lưu Biểu, Lưu Biểu đang cùng Thái Mạo thảo luận quân tình Nam Dương. Lưu Biểu mười ngày trước nhận được tin tức, Tào Tháo phái đại tướng Hạ Hầu Đôn dẫn hai vạn quân tiếp viện Nam Durong, khiến tinh binh Tào quân ở Nam Dương đạt tới hơn ba vạn người, đối với Tương Dương tạo thành uy hiếp lớn.
Ngay vừa rồi ông nhận được tin báo khẩn cấp của Lưu Bị, Hạ Hầu Đôn phái thuộc hạ Lý Điển dẫn năm nghìn quân, tập kích quấy rối biên giới huyện Tân Dã, song phương đã xảy ra chiến dịch quy mô nhỏ.
Lưu Bị đóng quân chỉ có sáu ngàn người, có thể đối phó với năm ngàn người của Lý Điển. Nhưng nếu Hạ Hầu Đôn dẫn hai vạn quân xuôi nam, cũng khó bảo toàn Tân Dã. Lưu Bị khẩn cấp cầu viện với Lưu Biểu.
Tin tức Tào quân tập kích quấy rối của Tân Dã khiến trong lòng Lưu Biểu lo lắng. Ông cũng nhận được tin tức, Viên Thiệu bệnh nặng, vài người con cháu tranh giành quyền vị thế tử, phát sinh nội chiến.
Lưu Biểu liền lo lắng Tào quân sẽ lợi dụng thời cơ con cháu Viên thị tranh giành, đại quân xuôi nam tiến công Kinh Châu, Hạ Hầu Đôn có khả năng chỉ là quân tiên phong.
Nhưng lúc này Lưu Biểu lại vì Hoàng Tổ một lần nữa cự tuyệt xuất binh mà giận dữ. Mẫu thân Tôn Quyền bệnh tình nguy kịch, đại quân Giang Đông đã rút lui khỏi Bành Trạch, cũng không uy hiếp Giang H. Lưu Biểu liền lệnh cho Hoàng Tổ điều hai vạn binh trợ giúp Tương Dương, gia tăng phòng ngự Tương Dương. Nhưng Hoàng Tổ lại từ chối, trong khi dịch bệnh đang lưu hành, không nên ủy lao chiến sĩ, không chịu tiến đến. Lưu Biểu rất nhanh liền biết căn bản là không có dịch bệnh gì lưu hành, rõ ràng chính là Hoàng Tổ không nghe theo lệnh của mình.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, rốt cục khiến Lưu Biểu không thể nhịn được nữa.
Nước sông càng thêm xanh, từng đàn vịt và ngỗng trắng ở giữa sông bơi lên, thỉnh thoảng có chiếc thuyền bắt cá chạy qua, trên mũi thuyền có vài cái lưới, giống như phủ thêm áo giáp màu đen của tướng quân.
Gió xuân hiu hiu, trên đầu phía nam Phàn Thành có một lá cờ to theo gió bay phấp phới. Trên đầu thành, Lưu Hổ đang mặc thiết lân giáp, đầu đội nón trụ ưng lăng, thắt lưng khoá hoàn đầu đao, ở đầu thành đi lại tuần tra. Thân hình y khôi ngô, giống hệt nửa thanh tháp sắt, tay cầm một cây đao lớn nặng sáu mươi cân, có vẻ uy phong lâm liệt.
Hiện tại y đảm nhiệm chức Khúc Đồn trưởng phòng giữ Phàn Thành, chưởng quản một trăm binh lính. Khúc phòng giữ Phàn Thành chính là quân đội của Lưu Cảnh, quân đội này hơi có chút giống với quân đội độc lập ngày nay, do năm trăm binh lính tạo thành.
Đội quân này phụ trách chưởng quản ở cửa Nam thành bắc Phàn Thành, cũng không chịu sự cai quản của Giáo Úy Phần Thành Văn Sính, mà là một phần nha quân của Lưu Biểu, phụ trách trực tiếp là Đô úy Vương Uy.
Đây cũng là chỗ đặc thù của quân đội Lưu Biểu, một chút chiến lược thành trì đều do nha quân trực thuộc Lưu Biểu trực tiếp nắm trong tay, tỷ như Vũ Xương, Phàn Thành, Giang Lăng, Công An vân vân.
Cho nên Lưu Cảnh nắm giữ năm trăm quân đội này, giống như là một vương quốc độc lập, tự do ra vào cửa thành, không hề ảnh hưởng chút nào tới việc hắn luyện võ. Đây cũng là Lưu Biểu dựa vào khổ tâm của hắn mà sắp xếp. Sáng hôm nay, vừa lúc đến lượt Lưu Hổ trực, nhưng y đảm nhiệm chức đồn trương đã gần đến ba tháng, sớm cùng thủ hạ kết thành một khối.
Tuy Lưu Hổ là cháu Châu Mục, nhưng nhân duyên của y vô cùng tốt, không có chút kiểu quân cách nhà quan nào, bất kể sĩ tốt hay là những sĩ quan khác, ai cũng thích y, đều vô cùng thân thiết địa gọi y một tiếng "Hổ ca”.
- Hổ ca!
Một tên binh lính chạy nhanh tծi, qui một gối bẩm báo:
- Tân Dã có quân báo khẩn cấp đến!
Lưu Hổ cười hì hì đá gã một cước, bảo:
- Cái tên này, thời điểm nói chính sự, hắn nên gọi ta là đồn trưởng.
Binh lính vò đầu ngượng ngùng cười nói:
- Tiểu nhân nhớ kỹ, lần sau nhất định sẽ không phạm sai lầm!
Lưu Hổ bước nhanh đi xuống đầu thành, ở cửa thành nhìn xung quanh, hỏi:
- Quân hầu ở nơi nào?
- Hổ ca, hình như quân hầu rút về quân doanh.
- Ôi! Lão Hổ ta vẫn còn phải đi một chuyến.
Lưu Hổ bất đắc dĩ, chỉ phải xoay người hướng vào bên trong thành mà chạy đi.
Cửa doanh trại cách nơi Khúc thủ bị Phàn Thành không xa, là một tòa quân doanh bậc trung, diện tích ước chừng hơn trăm mẫu. Trong phòng được xếp năm loại gạch và một sàn đấu võ huấn luyện tạo thành, bốn phía bị tường vây quanh, bên cạnh cửa chính còn có một tòa tháp cao ba trượng, có lính gác trinh sát ngày đêm tuần tra, trước cửa chính còn có binh lính canh gác, người không có phận sự không được vào.
Doanh trại của Lưu Cảnh nằm ở hàng quân doanh đầu tiên bên mặt phải, do ba gian phòng tạo thành. Trừ hắn ra, còn có hai gian phòng phụ, một gian phòng ốc chất đầy các loại công văn thẻ tre, mà một gian phòng khác là nơi xử lý tư liệu, có hai gã thư tá trong phòng làm việc.
Lưu Cảnh đảm nhiệm chức quân hầu cũng gần ba tháng. Lúc ban đầu hưng phẩn, đến dần dần bình thản, mỗi ngày bận rộn, gần như đều làm một chuyện như nhau, thường trực thủ thành, thao luyện sĩ tốt, hòa giải tranh chấp, mỗi tháng viết một phần báo cáo, sự vụ bình thản mà buồn tẻ.
Ba tháng này, đa số thời gian của Lưu Cảnh đều đứng ở Phàn Thành, rất ít khi tới Tương Dương, khiến cuộc sống của hắn dần dần bình ôn, không có phát sinh chuyện gì nữa.
Tuy nhiên trên đường tự thân luyện võ Lưu Cảnh lại thu hoạch được khá lớn, mỗi lúc trời tối khắc khổ luyện tập khiến thể lực của hắn ở từng ngày tăng cường. Hắn đã có thể thành thạo nâng binh khí nặng gần bốn mươi cân. Võ nghệ ngày càng tiến bộ đã gia tăng lòng tin của Lưu Cảnh, khiến cho hắn với tương lai tràn đầy hy vọng.
Trong phòng, Lưu Cảnh đang hết sức chăm chú phê duyệt báo cáo trong ba tháng. Đây là chuyên mỗi tháng hăn nhật định phải viết báo cáo tập hợp, bình thường là do thư tá phác thảo, do hăn sửa chữa sau đó, nộp cho thủ trưởng Vương Uy.
Tuy rằng đều là việc nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng Lưu Cảnh vẫn không dám khinh thường. Vương Uy là một người cực kỳ nghiêm túc, y sẽ cẩn thận thẩm tra đối chiếu một ít số liệu.
Trong báo cáo tháng trước, quân đội thu được số lượng tiền lương và số lượng chi tiêu có điểm không đúng, Vương Uy liền tự mình đến quân doanh kiểm tra đối chiếu, mới phát hiện ra là vì trong báo cáo đem một ít lương thực thối rữa loại bỏ. Mặc dù như thế, Lưu Cảnh vẫn lĩnh giáo thái độ nghiêm khắc của Vương Uy.
Nghe nói tiền nhiệm mình cũng là bởi vì tham ô tiền lương mà bị Vương Uy nghiêm trị, đến nay còn nhốt trong lao ngục.
Còn có một tháng trước kho binh khí bị trộm, đã đánh mất không ít cung nỏ và chiến đao. Lưu Biểu tức giận, hạ lệnh toàn quân điều tra, từng quân doanh đều phải bị người đặc biệt kiểm tra kiểm kê, ồn ào huyên náo, cuối cùng tra không ra kết quả, vẫn là không giải quyết được gì.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Lưu Hổ nhảy vọt vào như gió, hô lên:
- Cảnh đệ, Tân Dã phải khai chiến!
Lưu Cảnh nhảy người đứng lên, ngạc nhiên hỏi lại:
- Tin tức là thật sao?
Đây là tin tức hắn vẫn chờ đợi. Từ mười ngày trước, bên kia Nam Dương truyền đến tin tức, Tào quân tăng hai vạn binh, đóng quân Nam Dương từ mười ngàn người gia tăng đến ba vạn, Doãn Hạ Hầu Đôn Hà Nam tự mình dẫn quân đi Nam Dương.
Đây là một điềm báo trước không ổn, từ bên kia Nam Dương không ngừng có người mang gia đình xuôi nam tị nạn, quân coi giữ Phàn Thành tựa như vịt trong sông mùa Xuân, trước tiên cảm nhận được cái gì?
Thủ Vệ cửa chính Phàm Thành, Lưu Cảnh cũng cảm nhận được mây khói chiến tranh tới gần ; nhưng hắn vẫn đang mong đợi, chờ mong mình có thể thân chinh ở chiến trường.
Hắn đến Kinh Châu đã gần nửa năm, tâm tính đã xảy ra thay đổi rất lớn. Lúc trước hắn xuyên qua là chiến trường trốn vào Kinh Châu, đối với chiến tranh có một loại sợ hãi âm thẩm.
Nhưng hiện tại bất đồng, hắn khát vọng trải qua một hồi chiến tranh, hắn khổ luyện qua ba tháng. Cái này giống như binh lính vừa mới cầm kiếm, đối với chiến tranh dù sao cũng có một loại khát vọng tự nhiên.
Hắn ngại Lưu Hổ trả lời quá chậm, lại truy vấn: - Lính báo tin đâu?
- Đã qua Hán Thủy đi Tương Dương rồi!
Lưu Cảnh trầm tư một lát, bảo:
– Ta đây cũng đi!
…
Trong phòng quan châu nha Lưu Biểu, Lưu Biểu đang cùng Thái Mạo thảo luận quân tình Nam Dương. Lưu Biểu mười ngày trước nhận được tin tức, Tào Tháo phái đại tướng Hạ Hầu Đôn dẫn hai vạn quân tiếp viện Nam Durong, khiến tinh binh Tào quân ở Nam Dương đạt tới hơn ba vạn người, đối với Tương Dương tạo thành uy hiếp lớn.
Ngay vừa rồi ông nhận được tin báo khẩn cấp của Lưu Bị, Hạ Hầu Đôn phái thuộc hạ Lý Điển dẫn năm nghìn quân, tập kích quấy rối biên giới huyện Tân Dã, song phương đã xảy ra chiến dịch quy mô nhỏ.
Lưu Bị đóng quân chỉ có sáu ngàn người, có thể đối phó với năm ngàn người của Lý Điển. Nhưng nếu Hạ Hầu Đôn dẫn hai vạn quân xuôi nam, cũng khó bảo toàn Tân Dã. Lưu Bị khẩn cấp cầu viện với Lưu Biểu.
Tin tức Tào quân tập kích quấy rối của Tân Dã khiến trong lòng Lưu Biểu lo lắng. Ông cũng nhận được tin tức, Viên Thiệu bệnh nặng, vài người con cháu tranh giành quyền vị thế tử, phát sinh nội chiến.
Lưu Biểu liền lo lắng Tào quân sẽ lợi dụng thời cơ con cháu Viên thị tranh giành, đại quân xuôi nam tiến công Kinh Châu, Hạ Hầu Đôn có khả năng chỉ là quân tiên phong.
Nhưng lúc này Lưu Biểu lại vì Hoàng Tổ một lần nữa cự tuyệt xuất binh mà giận dữ. Mẫu thân Tôn Quyền bệnh tình nguy kịch, đại quân Giang Đông đã rút lui khỏi Bành Trạch, cũng không uy hiếp Giang H. Lưu Biểu liền lệnh cho Hoàng Tổ điều hai vạn binh trợ giúp Tương Dương, gia tăng phòng ngự Tương Dương. Nhưng Hoàng Tổ lại từ chối, trong khi dịch bệnh đang lưu hành, không nên ủy lao chiến sĩ, không chịu tiến đến. Lưu Biểu rất nhanh liền biết căn bản là không có dịch bệnh gì lưu hành, rõ ràng chính là Hoàng Tổ không nghe theo lệnh của mình.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, rốt cục khiến Lưu Biểu không thể nhịn được nữa.
Bình luận truyện