Cát Bụi Thời Gian
Chương 39
Cuộc gặp được bố trí tại một phòng khách sang trọng trong nhà Ellen Scott. Bà đi tới đi lui, nóng lòng chờ đợi Alan Tucker đưa cô gái đến. Không. Không phải một cô gái. Một phụ nữ. Một nữ tu. Cô ta nom sẽ ra sao? Cuộc sống đã làm gì cô ấy? Mình đã làm gì con bé?
Một người hầu đi vào phòng:
- Thưa bà, khách của bà đã tới.
- Bà hít sâu một hơi:
- Cho họ vào!
- Một lát sau, Megan và Alan Tucker bước vào. Con bé đẹp quá, Ellen nghĩ bụng
Tucker mỉm cười:
- Thưa bà Scott, đây là Megan. Ellen nhìn ông ta và nói khẽ:
- Tôi không cần đến ông nữa - Câu nói đó được coi là một sự dứt khoát giữa họ. Nụ cười trên môi ông vụt tắt.
- Tạm biệt ông Tucker!
Tucker đứng như trời trồng, sững sờ một lúc, rồi gật đầu bước ra. Ông không thể giấu nổi cái cảm giác mình đã để tuột mất một cái gì đó. Một cái gì rất to lớn. Chậm quá rồi, ông nghĩ. Một sự chậm trễ đau đớn.
Ellen Scott nhìn Megan:
- Xin mời ngồi.
Megan ngồi xuống ghế, hai người phụ nữ nhìn nhau dò xét.
Con bé giống mẹ nó quá - Ellen nghĩ - Nó đã thành một phụ nữ xinh đẹp.
Bà nhớ lại cái đêm khủng khiếp xảy ra vụ tai nạn, nhớ cơn bão tố, và chiếc máy bay cháy.
Anh nói con bé chết rồi cơ mà... Chúng ta phải làm một cái gì đó. Viên phi công nói rằng ta đang ở gần Avila. ở đây chắc phải có nhiều người đi du lịch. Chẳng ai vì cớ gì lại liên hệ chuyện đứa bé với vụ nổ máy bay... Chúng ta sẽ gửi nó vào một nhà nông dân tử tế ở ngoại ô thị trấn. Ai đó sẽ nhận nuôi nó và nó sẽ lớn lên, hưởng một cuộc đời đáng yêu ở đây... Anh phải lựa chọn, Milo. Hoặc có em, hoặc sống hết đời để hầu hạ cho đứa con của anh trai anh.
Và giờ đây, quá khứ đó lại hiện về giáp mặt với bà. Bắt đầu từ đâu?
- Tôi là Ellen Scott, Chủ tịch hãng Scott Industries. Cô biết nó chứ?
- Thưa, không!
Cố nhiên là cô ấy không thể biết được. Ellen tự trách mình. Bà đã chuẩn bị câu chuyện về một người bạn cũ của gia đình đã không may qua đời và một lời hứa trông nom đứa con của người quá cố. Nhưng ngay phút đầu gặp Megan, Ellen đã hiểu ngay rằng câu chuyện đó không ổn. Bà không có sự lựa chọn nào khác. Bà phải trông cậy vào Patricia - Megan. Không thể hủy hoại tất cả dòng họ này. Bà nghĩ đến những gì mình đã làm với người phụ nữ ngồi trước mặt và bỗng trào nước mắt. Nhưng nước mắt lúc này là quá muộn. Giờ là lúc để đền bù. Giờ là lúc phải nói lên sự thật.
Ellen Scott ngả người về phía Megan, nắm lấy tay cô, nhỏ nhẹ, gần như thì thầm:
- Ta có một câu chuyện để nói với con.
* * *
Đó là câu chuyện từ ba năm trước. Suốt năm đầu, cho tới khi đã quá yếu, Ellen Scott luôn luôn tìm cách che chở cho Megan. Bắt tay vào với công việc của Scott Industries, năng khiếu và trí thông minh của cô khiến cho bà Ellen hết sức thích thú, đã mang lại cho bà vẻ tươi tắn bên ngoài và hối thúc khao khát sống của bà.
- Cô sẽ phải làm việc cật lực - Ellen bảo Megan. – Cô sẽ học như tôi đã học. Lúc đầu sẽ khó khăn, nhưng cuối cùng nó sẽ trở thành chính cuộc sống của cô.
Và đúng như thế.
Megan làm việc miệt mài tới mức không một ai trong số người làm có ý định đua sức với cô.
Cô tới trụ sở từ bốn giờ sáng và làm việc suốt cả ngày. Sao cô giỏi thế? Megan mỉm cười và nghĩ, ở tu viện, mình mà ngủ đến bốn giờ sáng, thì Mẹ bề trên Bentina sẽ quở mắng chết.
* * *
Ellen Scott đã đi xa, nhưng Megan vẫn miệt mài học, và tiếp tục giữ công ty làm ăn phát đạt... Công ty của bà Ellen Scott. Ellen đã nhận cô làm con nuôi để chúng ta không phải giải thích vì sao cô lại là người của gia đình Scott, bà nói như thế. Nhưng trong giọng của bà cũng vang lên một nốt nhạc kiêu hãnh.
Thật là nực cười - Megan nghĩ - Suốt bao nhiêu năm sống trong trại mồ côi thì chẳng ai muốn nhận nuôi mình. Bây giờ mình lại được chính gia đình mình nhận làm con nuôi. Chúa quả là hài hước thật.
Một người hầu đi vào phòng:
- Thưa bà, khách của bà đã tới.
- Bà hít sâu một hơi:
- Cho họ vào!
- Một lát sau, Megan và Alan Tucker bước vào. Con bé đẹp quá, Ellen nghĩ bụng
Tucker mỉm cười:
- Thưa bà Scott, đây là Megan. Ellen nhìn ông ta và nói khẽ:
- Tôi không cần đến ông nữa - Câu nói đó được coi là một sự dứt khoát giữa họ. Nụ cười trên môi ông vụt tắt.
- Tạm biệt ông Tucker!
Tucker đứng như trời trồng, sững sờ một lúc, rồi gật đầu bước ra. Ông không thể giấu nổi cái cảm giác mình đã để tuột mất một cái gì đó. Một cái gì rất to lớn. Chậm quá rồi, ông nghĩ. Một sự chậm trễ đau đớn.
Ellen Scott nhìn Megan:
- Xin mời ngồi.
Megan ngồi xuống ghế, hai người phụ nữ nhìn nhau dò xét.
Con bé giống mẹ nó quá - Ellen nghĩ - Nó đã thành một phụ nữ xinh đẹp.
Bà nhớ lại cái đêm khủng khiếp xảy ra vụ tai nạn, nhớ cơn bão tố, và chiếc máy bay cháy.
Anh nói con bé chết rồi cơ mà... Chúng ta phải làm một cái gì đó. Viên phi công nói rằng ta đang ở gần Avila. ở đây chắc phải có nhiều người đi du lịch. Chẳng ai vì cớ gì lại liên hệ chuyện đứa bé với vụ nổ máy bay... Chúng ta sẽ gửi nó vào một nhà nông dân tử tế ở ngoại ô thị trấn. Ai đó sẽ nhận nuôi nó và nó sẽ lớn lên, hưởng một cuộc đời đáng yêu ở đây... Anh phải lựa chọn, Milo. Hoặc có em, hoặc sống hết đời để hầu hạ cho đứa con của anh trai anh.
Và giờ đây, quá khứ đó lại hiện về giáp mặt với bà. Bắt đầu từ đâu?
- Tôi là Ellen Scott, Chủ tịch hãng Scott Industries. Cô biết nó chứ?
- Thưa, không!
Cố nhiên là cô ấy không thể biết được. Ellen tự trách mình. Bà đã chuẩn bị câu chuyện về một người bạn cũ của gia đình đã không may qua đời và một lời hứa trông nom đứa con của người quá cố. Nhưng ngay phút đầu gặp Megan, Ellen đã hiểu ngay rằng câu chuyện đó không ổn. Bà không có sự lựa chọn nào khác. Bà phải trông cậy vào Patricia - Megan. Không thể hủy hoại tất cả dòng họ này. Bà nghĩ đến những gì mình đã làm với người phụ nữ ngồi trước mặt và bỗng trào nước mắt. Nhưng nước mắt lúc này là quá muộn. Giờ là lúc để đền bù. Giờ là lúc phải nói lên sự thật.
Ellen Scott ngả người về phía Megan, nắm lấy tay cô, nhỏ nhẹ, gần như thì thầm:
- Ta có một câu chuyện để nói với con.
* * *
Đó là câu chuyện từ ba năm trước. Suốt năm đầu, cho tới khi đã quá yếu, Ellen Scott luôn luôn tìm cách che chở cho Megan. Bắt tay vào với công việc của Scott Industries, năng khiếu và trí thông minh của cô khiến cho bà Ellen hết sức thích thú, đã mang lại cho bà vẻ tươi tắn bên ngoài và hối thúc khao khát sống của bà.
- Cô sẽ phải làm việc cật lực - Ellen bảo Megan. – Cô sẽ học như tôi đã học. Lúc đầu sẽ khó khăn, nhưng cuối cùng nó sẽ trở thành chính cuộc sống của cô.
Và đúng như thế.
Megan làm việc miệt mài tới mức không một ai trong số người làm có ý định đua sức với cô.
Cô tới trụ sở từ bốn giờ sáng và làm việc suốt cả ngày. Sao cô giỏi thế? Megan mỉm cười và nghĩ, ở tu viện, mình mà ngủ đến bốn giờ sáng, thì Mẹ bề trên Bentina sẽ quở mắng chết.
* * *
Ellen Scott đã đi xa, nhưng Megan vẫn miệt mài học, và tiếp tục giữ công ty làm ăn phát đạt... Công ty của bà Ellen Scott. Ellen đã nhận cô làm con nuôi để chúng ta không phải giải thích vì sao cô lại là người của gia đình Scott, bà nói như thế. Nhưng trong giọng của bà cũng vang lên một nốt nhạc kiêu hãnh.
Thật là nực cười - Megan nghĩ - Suốt bao nhiêu năm sống trong trại mồ côi thì chẳng ai muốn nhận nuôi mình. Bây giờ mình lại được chính gia đình mình nhận làm con nuôi. Chúa quả là hài hước thật.
Bình luận truyện