Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang
Chương 29: Tru Tà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa sân, khôi bào nữ tử xuất ra một thanh đồng đao, đặt ngang trước ngực, hàn quang rét lạnh phản chiếu vào mắt. Nàng chập hai ngón tay niệm chú, đầu ngón tay lướt qua thân đao, lập tức từng dòng văn tự vàng kim xuất hiện, giống như một hàng phù ấn. Tia sáng vàng chợt lóe, nữ tử phi thân nhảy vọt lên, ném một lá bùa vào từng phương hướng trong bát quái ngũ hành, sau đó vung trường đao quét một vòng, khẽ hô: "Khai quang!"
Thoáng chốc, quang trận xuất hiện trên mặt sân, hai pháp bàn màu lam xoay tròn dọc theo tâm trận pháp, phát ra tiếng rít nho nhỏ, bão cát tung bay, tay áo phất phới, quầng trăng giữa trời chiếu xuống, dung nhập vào trận pháp.
Trận pháp này có tên là Tru Tà*, tại thời điểm trăng tròn hấp thụ toàn bộ tinh hoa của cực âm, người dùng có thể khai triển được linh lực ở mức cường đại, thanh lọc chướng khí, loại trừ ma tà. Nhưng nàng không thường sử dụng đến nó, lí do là vì nếu muốn khởi động Tru Tà Trận thì bắt buộc phải có khí tức yêu ma làm vật tế, như vậy mới có thể thôi hóa trận pháp đỉnh cao, giống như muốn tăng hiệu quả trong một bài thuốc thì cần phải thêm thuốc dẫn.
*Tru là phạt, tà là ác. Có thể hiểu là trừng phạt cái ác.
Mà vị phấn y mỹ nhân đứng đằng sau lưng khôi bào nữ tử chính là liều thuốc dẫn đó.
Tiếng trận pháp nặng dần, tựa như dã thú ngủ đông đã lâu bắt đầu nhúc nhích, chuẩn bị thức tỉnh. Bão cát đầy trời, đôi mắt màu hổ phách của người đang niệm lực thôi động trận pháp trầm xuống, nàng hơi nghiêng đầu, gọi người đằng sau: "Qua đây."
Người sau lưng từ từ đi đến, nét ảm đạm giữa hai hàng lông mày chợt thoáng rồi lại biến mất. Buồn cười làm sao, bản thân nàng cũng là yêu quái, vậy mà giờ đây đang trợ giúp đạo sĩ trừ yêu.
"Đầu gỗ chỉ biết lợi dụng ta, chả bao giờ thấy ngươi đối xử tốt với ta lần nào cả." Phấn y nữ tử híp mi quyến rũ liếc nhìn người nọ, giọng điệu ai oán, cực kỳ lẳng lơ. Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn bước tới chính giữa pháp trận. Vừa đứng thẳng liền cảm giác tê dại như bị điện giật, lan từ dưới chân lên đến khắp người, đau đớn tăng dần.
"Đại cẩu à, lần này nhanh lên chút nha." Mỹ nhân phàn nàn với người đứng ngoài trận. Đúng lúc này trận pháp nổ vang, hào quang chói lọi, cuồng phong gầm thét. Khôi bào nữ tử thấy vậy, nàng thi triển nhịp điệu phức tạp kỳ ảo, múa trường đao quanh pháp trận, thấp giọng niệm thần chú. Lập tức vô số nốt vàng kim chói mắt bao bọc thân thể nàng.
Đám bên ngoài tường rào như cảm nhận được nguy cơ, bắt đầu xao động bất an, chướng khí u ám chợt như mây đen nổi cuồn cuộn.
Cây lê già trong sân bị bão quật, thân cành lắc lư, gió thổi vù vù khiến vô số lá rụng lả tả, kèm theo sỏi cát hòa lẫn trong đó. Người đứng dưới tàng cây khua trường đao, động tác nhanh nhẹn khéo léo, phiên nhược kinh hồng*, tóc đen như mực phất phơ giữa không trung. Vũ điệu nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sát khí nặng nề.
*Xuất xứ từ bài thơ Lạc Thần Phú [洛神賦] của Tào Thực, mô tả vóc dáng uyển chuyển của mỹ nữ.
Theo từng động tác, vòng bạc cẩn sau chuôi đao kêu leng keng cùng làn gió, linh lực càng lúc càng mạnh mẽ, tràn khắp châu thân. Khôi bào nữ tử giẫm chân, khẽ vung đao, xuất ra một luồng kình lực. Kình lực xuyên thấu tường chắn, xé gió lao đi, thoáng chốc đánh tan một cụm khói đen đằng trước, hệt như dùng khăn lau sạch một mảnh bụi bẩn, lưu loát gọn gàng, không dài dòng dây dưa. Vài con yêu quái huyễn hóa lập tức rên rỉ nức nở, biến thành bụi mù, khí tức ma chướng cạnh đó bắt đầu cuồn cuộn tháo chạy, chưa kịp trốn thoát đã lại bị một luồng pháp lực hùng mạnh tiêu diệt.
Đủ loại âm thanh gào thét oán nộ chìm ngập trong tiếng gió.
Khôi bào nữ tử vẫn tiếp tục vung trường đao, bước chân điềm tĩnh, không chút hoảng loạn, nhưng lúc liếc nhìn sắc mặt người đứng giữa trận pháp đang càng lúc càng tái nhợt, nàng khẽ nhíu mày. Trong khoảnh khắc, cước bộ có hơi do dự, nhưng rất nhanh liền biến mất, tựa như ảo giác. Một khắc sau, khôi bào nữ tử lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, quan sát tứ phía.
Cuối cùng nàng tụ lực, quét thêm vài đao, sắc đen bên ngoài đã tiêu tán không còn bao nhiêu, trả lại sự tĩnh mịch cho khu rừng. Sạch sẽ trong lành, sương trắng tinh khôi, chướng khí đã bị thanh lọc.
Lúc này khôi bào nữ tử mới hơi thả lỏng mặt mày, nhẹ nhàng phóng nội lực, hào quang bao phủ khắp người nhạt dần, pháp trận tròn trong sân cũng từ từ biến mất. Người đứng giữa tâm trận rên khẽ, mất khí lực ngã xuống, có điều trước khi tiếp xúc với mặt đất, nàng đã bị kéo vào trong lồng ngực thơm mát của ai đó.
"Mệt không?" Trên đầu truyền ra một thanh âm lạnh lùng như gió đêm.
"Ừm." Người trong lòng thuận thế ôm eo đối phương, vùi đầu vào vai người ta, uể oải đáp.
Ban nãy nàng phải vừa cung cấp ma khí, vừa chống chọi pháp trận xâm thực, vì thế mà linh lực bị tiêu hao đi nhiều, lúc này nàng cảm giác toàn thân không chút sức lực, nhức đầu ê ẩm. Nhưng vẫn còn sức cong môi, ngửa mặt lên, nở nụ cười yếu ớt nhưng cực kỳ nhu mì: "Đại cẩu à, lúc ngươi múa đao nhìn đẹp lắm."
A, cái con mèo này.
Khôi bào nữ tử hơi nhếch mép, không nhận ra sắc mặt mình đã trở nên dịu dàng ôn nhu, nàng vươn tay định xoa đầu người trong lòng, không ngờ lại chạm vào hai lỗ tai đầy lông lá.
"Ah~" Người kia rên rỉ một tiếng, sau đó mới phát hiện bản thân bất thường. Thì ra thân thể nàng yếu quá, cho nên đã trở về chút hình thái của mèo. Đỉnh đầu nàng mọc lên hai lỗ tai hình tam giác, vừa bị chạm vào liền rụt xuống, bên tai hơi tê, dường như còn có chút nóng, khiến đôi chân lại mềm nhũn, suýt đứng không vững.
"Đừng đụng vào chỗ đó..." Người trong lòng cắn môi, vùi mặt sâu hơn. Khôi bào nữ tử cảm giác cần cổ mình nóng lên, âm thầm kinh ngạc, nhưng nghĩ chắc nàng ấy quá mệt mỏi. Vì vậy nàng thả tay xuống, mặc nàng ấy dựa vào. Ban đêm lạnh lẽo, hai người cứ duy trì tư thế trong chốc lát.
Một lúc sau, người trong lòng rầu rĩ nói: "Cũng may không biến thành trẻ con."
Khôi bào nữ tử liếc mắt nhìn lỗ tai đầy lông kia, chỉ cười không nói.
Sau đó, phấn y miêu nữ lại không chịu ngồi yên, nàng vòng hai tay câu cổ nữ tử đối diện, lỗ tai rung rung, ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp long lanh, lấp lánh ánh sáng, cùng với dáng vẻ yếu đuối càng thêm quyến rũ động lòng người. Tuy nhiên đằng sau gương mặt rạng rỡ kia lộ ra một tia gian xảo.
"Đại cẩu à, ta đói rồi, nhanh cho ta ăn chút linh lực đi." Vừa nói, nàng liền nhón chân hướng đến đôi môi mỏng trước mặt. Bản thân vì đối phương mà hi sinh nhiều thứ như thế, hiện giờ lại ra vẻ đáng yêu, hẳn là không bị cự tuyệt mới phải. Thế nhưng, hiển nhiên là nàng đã đánh giá quá thấp vị tiên nhân tâm vô tạp niệm kia rồi.
Khôi bào nữ tử xoay mặt, tu mi nhăn lại: "Ngươi là mèo, không phải hồ ly tinh."
"Ta... ta càng cần hơn hồ ly tinh nữa đó!" Miêu nữ thấy người kia không nguyện ý, nàng dứt khoát giở trò vô lại, gắng sức níu cổ áo người ta xuống, chu mỏ định hôn.
"Câu Nguyệt!" Nữ tử khẽ quát, ánh mắt lạnh lùng. Nàng vươn tay đẩy con mèo nào đó sang bên cạnh.
Người bị đẩy ra không khỏi cắn môi ai oán. Từ xưa đến nay chỉ có người khác tranh nhau sà vào lòng nàng, bây giờ nàng vừa bán pháp lực vừa bán sắc... Vậy mà tên này... tên này là thớt gỗ sao? Đáy lòng mỹ nhân phẫn nộ, nàng uất hận quở mắng nữ tử có dáng vẻ tiên phong đạo cốt nào đó: "Phàn Thiện! Ngươi là thớt gỗ à? Hừ, đồ đầu gỗ bảo thủ gàn dở, không biết thương hương tiếc ngọc là gì..."
Chưa kịp mắng xong, chợt thấy sắc mặt đối phương nghiêm túc, trầm giọng ngắt lời: "Đừng lên tiếng!"
Nữ tử tên Phàn Thiện tập trung nhìn đống cây rậm rạp, thần tình trở nên căng thẳng. Nàng nhớ chỗ đó vốn không có cây, như để nghiệm chứng thay nàng, thanh đao trong tay cũng cảm nhận được khí tức yêu quái, bắt đầu chấn động.
Lai giả bất thiện*, vô thanh vô tức, xem ra đã nằm vùng tại đó đã lâu, ngay cả nàng cũng không cảm nhận được.
*Người đến không có ý tốt.
Ánh mắt Phàn Thiện lạnh lùng, ngón tay nắm chặt chuôi đao. Lúc này khóm cây bên kia dường như biết bị phát giác, nó bắt đầu sinh trưởng với tốc độ có thể dùng mắt thường để xem xét. Cành lá ma sát với nhau tạo nên tiếng kêu xào xạc, âm thanh rợn người quanh quẩn trong đêm đen tĩnh mịch. Rất nhanh, nó biến thành một cây đại thụ chọc trời, mọc nhánh khắp tứ phía, giống như móng vuốt đáng sợ. Dưới ánh trăng, cái bóng của đại thụ gần như bao trùm cả tiểu viện, mùi thi khí thối rữa lan tỏa từ trong lớp vỏ gồ ghề, âm u quái dị.
Đây là một con thụ yêu đậm mùi ma khí, đạo hạnh rất cao, đến cả Tru Tà Trận cũng không đối phó nổi.
"Hèn gì địa khí dễ dàng dị biến như vậy, thì ra là do cái con thụ yêu nghìn năm này gây ra." Câu Nguyệt nheo mắt. "Đại cẩu à, pháp lực yêu quái này cao đến tận mấy nghìn năm đạo hạnh đó."
"Chắc trước kia nó là cây hòe đã hấp thụ thi khí trong mồ mả suốt mấy nghìn năm, dị hóa mà thành." Cứ như vậy, e rằng tình hình càng thêm bất ổn.
Khí tức nồng nặc, Phàn Thiện nhíu mày, nàng niệm Thanh Tâm Quyết lên người Câu Nguyệt, xua tan thi khí bám quanh nàng ấy. Câu Nguyệt thấy vậy, ánh mắt sáng lên, trong lòng ấm áp. Tuy nhiên nàng là yêu quái, đống thi khí này căn bản là vô tác dụng với nàng, không ngờ đối phương lại quên điều đó.
Thực ra nàng rất thích khi thấy nữ tử mặt lạnh lại xấu xa kia quan tâm, lo lắng cho mình. Miêu nữ nào đó nghĩ ngợi, nàng cong khóe miệng, ý nghĩ đen tối nổi lên, nàng muốn thừa dịp cơ hội này chế giễu người kia, xem thử khối băng sẽ phản ứng như thế nào. Bỗng thân đại thụ nứt toác, sau đó nặn thành hình khuôn mặt với ngũ quan méo mó xấu xí.
Khuôn mặt đó phát ra một âm thanh già nua: "Giao ả cho ta, ta muốn ả." Thời điểm nó nói ra câu này, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Câu Nguyệt bên cạnh Phàn Thiện, con ngươi lóe sáng, lộ vẻ thèm muốn điên cuồng.
Phàn Thiện liếc mắt nhìn miêu nữ nào đó, lạnh giọng: "Chắc chắn không phải là kẻ thù của ngươi chứ?"
"Ta cũng không biết hắn." Câu Nguyệt trợn đôi mắt phong tình, liếc xéo đối phương. Những kẻ muốn nàng nhiều không đếm xuể, có trách thì trách nàng không chăm chỉ tu luyện, không có nguyên thần thuần ma, cho nên mới rơi vào tình thế bị khuyển bắt nạt. Không đúng... bị khuyển bắt nạt thì thôi đi, sao đến cả yêu quái cũng đều muốn nhân cơ hội này chiếm đoạt nàng để hấp thụ ma nguyên chứ, công lý ở đâu hả?
"Chỉ cần giao ả cho ta, ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, không gây khó dễ cho ngươi... cũng không làm hại phàm nhân." Thụ yêu lại mở miệng nói, thanh âm khàn khàn chói tai mang theo kình lực, chấn động tới mức màng nhĩ cứ nhói đau.
Không làm hại phàm nhân... Câu Nguyệt nhìn gò má không chút dao động của người bên cạnh, đáy lòng chợt căng thẳng. Nàng vội vàng vươn tay níu áo Phàn Thiện, hất hàm, hung dữ nói: "Này đại cẩu, ta thách ngươi dám nộp ta cho cái tên xấu xí kia đó."
"Ngươi tưởng ta nuôi ngươi không công sao?" Phàn Thiện vẫn nhìn thẳng về phía trước. Dưới ánh trăng, đường nét khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ. Thanh âm hờ hững bình thản khiến Câu Nguyệt thấy ấm áp, đủ loại bất an trong lòng đều tan biến trong nháy mắt, khiến nàng càng thêm yên tâm, dù cho có gặp chuyện gì nguy hiểm hơn cũng không cảm thấy sợ hãi.
Đại cẩu đáng ghét...
Câu Nguyệt cắn môi, nàng buông ống tay áo, ánh mắt vẫn dán vào gò má xinh đẹp của người kia, bên trong sự dịu dàng pha nét ngượng ngùng, dáng dấp hệt như cô vợ nhỏ khiến thụ yêu đứng đằng xa không nhịn được mà khinh bỉ ra mặt. Nữ tử lạnh lùng đứng dưới ánh trăng vẫn thản nhiên, tay nắm chặt đao, chỉ mũi kiếm về phía thụ yêu, lạnh lùng nói: "Muốn mang nàng ta đi sao? Nhưng ta không chấp nhận."
——————————————————————————————————————
Ban đêm gió thổi vù vù, gió đêm đặc biệt mạnh. Khuya khoắt, Minh Vương điện hạ viếng thăm Tiên Quân Phủ - một trong tam đại Thiên Giới. Vì vậy trong đại sảnh, Minh Vương cùng Tiên Quân thắp đèn ngồi đối diện nhau, chỉ thấy nàng lấy ra một quyển sách siêu siêu dày.
Tư Đồ Ngu: Đây là...
Diêm U trầm giọng: Như đã ghi trong Mệnh thư, tất cả đều là bọn đạo văn.
Tiên Quân kinh hãi: Cấu trúc phòng ngự yếu kém đến vậy sao? Lần này ngươi đến đây là để...
Diêm U: (u ám) ngày nay đại đa số nhân duyên đều do ngươi quản lý, cho nên... ngươi hiểu chứ?
Tư Đồ Ngu: (thâm trầm)... Ừm, bổn tiên sẽ cấp dây tơ hồng thượng hạng, sau đó ban cho mỗi tên một Như Hoa mập mạp bóng lưỡng... Khì ha ha ha, Tiểu Bạc à, ngươi thấy thế nào?
Người ngồi xổm góc phòng, rầu rĩ uống nước trái cây: mấy bé lolita thì bỏ qua. Còn những người khác thì... khụ... tốt nhất là thêm một cái nốt ruồi bà mối cực bự trên mặt Như Hoa* nữa đi...
*Như Hoa cô nương, nhân vật chuyên ngoáy mũi trong phim hài Châu Tinh Trì -))
Tác giả có lời muốn nói: Viết một đoạn tiểu kịch bựa xong, thấy sảng khoái đi nhiều quá ~~ á ha ha ha ~≧▽≦..
Ai dà, quả nhiên sau khi nhập [Vip] thì lượng độc giả giảm đi chín phần, khắp nơi tràn lan web đạo văn, đặc biệt là mỗi khi nhấp chương mới của mình đều bắn ra một vài trang ảnh khó coi, thật sự rất khó chịu... Trái tim bé nhỏ yếu ớt của Tiểu Bạc thoáng chốc vỡ vụn đầy đất, may mắn nhờ có các mem bình luận, đánh giá chữa khỏi, giúp Tiểu Bạc lặng lẽ nhặt lên ghép lại, sau đó hồi sinh (thật chăm chỉ!!)
Cảm tạ các mem tiếp tục ở lại ủng hộ ta, các ngươi là chân ái a... xxoo ~(≧▽≦)/~
Giữa sân, khôi bào nữ tử xuất ra một thanh đồng đao, đặt ngang trước ngực, hàn quang rét lạnh phản chiếu vào mắt. Nàng chập hai ngón tay niệm chú, đầu ngón tay lướt qua thân đao, lập tức từng dòng văn tự vàng kim xuất hiện, giống như một hàng phù ấn. Tia sáng vàng chợt lóe, nữ tử phi thân nhảy vọt lên, ném một lá bùa vào từng phương hướng trong bát quái ngũ hành, sau đó vung trường đao quét một vòng, khẽ hô: "Khai quang!"
Thoáng chốc, quang trận xuất hiện trên mặt sân, hai pháp bàn màu lam xoay tròn dọc theo tâm trận pháp, phát ra tiếng rít nho nhỏ, bão cát tung bay, tay áo phất phới, quầng trăng giữa trời chiếu xuống, dung nhập vào trận pháp.
Trận pháp này có tên là Tru Tà*, tại thời điểm trăng tròn hấp thụ toàn bộ tinh hoa của cực âm, người dùng có thể khai triển được linh lực ở mức cường đại, thanh lọc chướng khí, loại trừ ma tà. Nhưng nàng không thường sử dụng đến nó, lí do là vì nếu muốn khởi động Tru Tà Trận thì bắt buộc phải có khí tức yêu ma làm vật tế, như vậy mới có thể thôi hóa trận pháp đỉnh cao, giống như muốn tăng hiệu quả trong một bài thuốc thì cần phải thêm thuốc dẫn.
*Tru là phạt, tà là ác. Có thể hiểu là trừng phạt cái ác.
Mà vị phấn y mỹ nhân đứng đằng sau lưng khôi bào nữ tử chính là liều thuốc dẫn đó.
Tiếng trận pháp nặng dần, tựa như dã thú ngủ đông đã lâu bắt đầu nhúc nhích, chuẩn bị thức tỉnh. Bão cát đầy trời, đôi mắt màu hổ phách của người đang niệm lực thôi động trận pháp trầm xuống, nàng hơi nghiêng đầu, gọi người đằng sau: "Qua đây."
Người sau lưng từ từ đi đến, nét ảm đạm giữa hai hàng lông mày chợt thoáng rồi lại biến mất. Buồn cười làm sao, bản thân nàng cũng là yêu quái, vậy mà giờ đây đang trợ giúp đạo sĩ trừ yêu.
"Đầu gỗ chỉ biết lợi dụng ta, chả bao giờ thấy ngươi đối xử tốt với ta lần nào cả." Phấn y nữ tử híp mi quyến rũ liếc nhìn người nọ, giọng điệu ai oán, cực kỳ lẳng lơ. Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn bước tới chính giữa pháp trận. Vừa đứng thẳng liền cảm giác tê dại như bị điện giật, lan từ dưới chân lên đến khắp người, đau đớn tăng dần.
"Đại cẩu à, lần này nhanh lên chút nha." Mỹ nhân phàn nàn với người đứng ngoài trận. Đúng lúc này trận pháp nổ vang, hào quang chói lọi, cuồng phong gầm thét. Khôi bào nữ tử thấy vậy, nàng thi triển nhịp điệu phức tạp kỳ ảo, múa trường đao quanh pháp trận, thấp giọng niệm thần chú. Lập tức vô số nốt vàng kim chói mắt bao bọc thân thể nàng.
Đám bên ngoài tường rào như cảm nhận được nguy cơ, bắt đầu xao động bất an, chướng khí u ám chợt như mây đen nổi cuồn cuộn.
Cây lê già trong sân bị bão quật, thân cành lắc lư, gió thổi vù vù khiến vô số lá rụng lả tả, kèm theo sỏi cát hòa lẫn trong đó. Người đứng dưới tàng cây khua trường đao, động tác nhanh nhẹn khéo léo, phiên nhược kinh hồng*, tóc đen như mực phất phơ giữa không trung. Vũ điệu nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sát khí nặng nề.
*Xuất xứ từ bài thơ Lạc Thần Phú [洛神賦] của Tào Thực, mô tả vóc dáng uyển chuyển của mỹ nữ.
Theo từng động tác, vòng bạc cẩn sau chuôi đao kêu leng keng cùng làn gió, linh lực càng lúc càng mạnh mẽ, tràn khắp châu thân. Khôi bào nữ tử giẫm chân, khẽ vung đao, xuất ra một luồng kình lực. Kình lực xuyên thấu tường chắn, xé gió lao đi, thoáng chốc đánh tan một cụm khói đen đằng trước, hệt như dùng khăn lau sạch một mảnh bụi bẩn, lưu loát gọn gàng, không dài dòng dây dưa. Vài con yêu quái huyễn hóa lập tức rên rỉ nức nở, biến thành bụi mù, khí tức ma chướng cạnh đó bắt đầu cuồn cuộn tháo chạy, chưa kịp trốn thoát đã lại bị một luồng pháp lực hùng mạnh tiêu diệt.
Đủ loại âm thanh gào thét oán nộ chìm ngập trong tiếng gió.
Khôi bào nữ tử vẫn tiếp tục vung trường đao, bước chân điềm tĩnh, không chút hoảng loạn, nhưng lúc liếc nhìn sắc mặt người đứng giữa trận pháp đang càng lúc càng tái nhợt, nàng khẽ nhíu mày. Trong khoảnh khắc, cước bộ có hơi do dự, nhưng rất nhanh liền biến mất, tựa như ảo giác. Một khắc sau, khôi bào nữ tử lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, quan sát tứ phía.
Cuối cùng nàng tụ lực, quét thêm vài đao, sắc đen bên ngoài đã tiêu tán không còn bao nhiêu, trả lại sự tĩnh mịch cho khu rừng. Sạch sẽ trong lành, sương trắng tinh khôi, chướng khí đã bị thanh lọc.
Lúc này khôi bào nữ tử mới hơi thả lỏng mặt mày, nhẹ nhàng phóng nội lực, hào quang bao phủ khắp người nhạt dần, pháp trận tròn trong sân cũng từ từ biến mất. Người đứng giữa tâm trận rên khẽ, mất khí lực ngã xuống, có điều trước khi tiếp xúc với mặt đất, nàng đã bị kéo vào trong lồng ngực thơm mát của ai đó.
"Mệt không?" Trên đầu truyền ra một thanh âm lạnh lùng như gió đêm.
"Ừm." Người trong lòng thuận thế ôm eo đối phương, vùi đầu vào vai người ta, uể oải đáp.
Ban nãy nàng phải vừa cung cấp ma khí, vừa chống chọi pháp trận xâm thực, vì thế mà linh lực bị tiêu hao đi nhiều, lúc này nàng cảm giác toàn thân không chút sức lực, nhức đầu ê ẩm. Nhưng vẫn còn sức cong môi, ngửa mặt lên, nở nụ cười yếu ớt nhưng cực kỳ nhu mì: "Đại cẩu à, lúc ngươi múa đao nhìn đẹp lắm."
A, cái con mèo này.
Khôi bào nữ tử hơi nhếch mép, không nhận ra sắc mặt mình đã trở nên dịu dàng ôn nhu, nàng vươn tay định xoa đầu người trong lòng, không ngờ lại chạm vào hai lỗ tai đầy lông lá.
"Ah~" Người kia rên rỉ một tiếng, sau đó mới phát hiện bản thân bất thường. Thì ra thân thể nàng yếu quá, cho nên đã trở về chút hình thái của mèo. Đỉnh đầu nàng mọc lên hai lỗ tai hình tam giác, vừa bị chạm vào liền rụt xuống, bên tai hơi tê, dường như còn có chút nóng, khiến đôi chân lại mềm nhũn, suýt đứng không vững.
"Đừng đụng vào chỗ đó..." Người trong lòng cắn môi, vùi mặt sâu hơn. Khôi bào nữ tử cảm giác cần cổ mình nóng lên, âm thầm kinh ngạc, nhưng nghĩ chắc nàng ấy quá mệt mỏi. Vì vậy nàng thả tay xuống, mặc nàng ấy dựa vào. Ban đêm lạnh lẽo, hai người cứ duy trì tư thế trong chốc lát.
Một lúc sau, người trong lòng rầu rĩ nói: "Cũng may không biến thành trẻ con."
Khôi bào nữ tử liếc mắt nhìn lỗ tai đầy lông kia, chỉ cười không nói.
Sau đó, phấn y miêu nữ lại không chịu ngồi yên, nàng vòng hai tay câu cổ nữ tử đối diện, lỗ tai rung rung, ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp long lanh, lấp lánh ánh sáng, cùng với dáng vẻ yếu đuối càng thêm quyến rũ động lòng người. Tuy nhiên đằng sau gương mặt rạng rỡ kia lộ ra một tia gian xảo.
"Đại cẩu à, ta đói rồi, nhanh cho ta ăn chút linh lực đi." Vừa nói, nàng liền nhón chân hướng đến đôi môi mỏng trước mặt. Bản thân vì đối phương mà hi sinh nhiều thứ như thế, hiện giờ lại ra vẻ đáng yêu, hẳn là không bị cự tuyệt mới phải. Thế nhưng, hiển nhiên là nàng đã đánh giá quá thấp vị tiên nhân tâm vô tạp niệm kia rồi.
Khôi bào nữ tử xoay mặt, tu mi nhăn lại: "Ngươi là mèo, không phải hồ ly tinh."
"Ta... ta càng cần hơn hồ ly tinh nữa đó!" Miêu nữ thấy người kia không nguyện ý, nàng dứt khoát giở trò vô lại, gắng sức níu cổ áo người ta xuống, chu mỏ định hôn.
"Câu Nguyệt!" Nữ tử khẽ quát, ánh mắt lạnh lùng. Nàng vươn tay đẩy con mèo nào đó sang bên cạnh.
Người bị đẩy ra không khỏi cắn môi ai oán. Từ xưa đến nay chỉ có người khác tranh nhau sà vào lòng nàng, bây giờ nàng vừa bán pháp lực vừa bán sắc... Vậy mà tên này... tên này là thớt gỗ sao? Đáy lòng mỹ nhân phẫn nộ, nàng uất hận quở mắng nữ tử có dáng vẻ tiên phong đạo cốt nào đó: "Phàn Thiện! Ngươi là thớt gỗ à? Hừ, đồ đầu gỗ bảo thủ gàn dở, không biết thương hương tiếc ngọc là gì..."
Chưa kịp mắng xong, chợt thấy sắc mặt đối phương nghiêm túc, trầm giọng ngắt lời: "Đừng lên tiếng!"
Nữ tử tên Phàn Thiện tập trung nhìn đống cây rậm rạp, thần tình trở nên căng thẳng. Nàng nhớ chỗ đó vốn không có cây, như để nghiệm chứng thay nàng, thanh đao trong tay cũng cảm nhận được khí tức yêu quái, bắt đầu chấn động.
Lai giả bất thiện*, vô thanh vô tức, xem ra đã nằm vùng tại đó đã lâu, ngay cả nàng cũng không cảm nhận được.
*Người đến không có ý tốt.
Ánh mắt Phàn Thiện lạnh lùng, ngón tay nắm chặt chuôi đao. Lúc này khóm cây bên kia dường như biết bị phát giác, nó bắt đầu sinh trưởng với tốc độ có thể dùng mắt thường để xem xét. Cành lá ma sát với nhau tạo nên tiếng kêu xào xạc, âm thanh rợn người quanh quẩn trong đêm đen tĩnh mịch. Rất nhanh, nó biến thành một cây đại thụ chọc trời, mọc nhánh khắp tứ phía, giống như móng vuốt đáng sợ. Dưới ánh trăng, cái bóng của đại thụ gần như bao trùm cả tiểu viện, mùi thi khí thối rữa lan tỏa từ trong lớp vỏ gồ ghề, âm u quái dị.
Đây là một con thụ yêu đậm mùi ma khí, đạo hạnh rất cao, đến cả Tru Tà Trận cũng không đối phó nổi.
"Hèn gì địa khí dễ dàng dị biến như vậy, thì ra là do cái con thụ yêu nghìn năm này gây ra." Câu Nguyệt nheo mắt. "Đại cẩu à, pháp lực yêu quái này cao đến tận mấy nghìn năm đạo hạnh đó."
"Chắc trước kia nó là cây hòe đã hấp thụ thi khí trong mồ mả suốt mấy nghìn năm, dị hóa mà thành." Cứ như vậy, e rằng tình hình càng thêm bất ổn.
Khí tức nồng nặc, Phàn Thiện nhíu mày, nàng niệm Thanh Tâm Quyết lên người Câu Nguyệt, xua tan thi khí bám quanh nàng ấy. Câu Nguyệt thấy vậy, ánh mắt sáng lên, trong lòng ấm áp. Tuy nhiên nàng là yêu quái, đống thi khí này căn bản là vô tác dụng với nàng, không ngờ đối phương lại quên điều đó.
Thực ra nàng rất thích khi thấy nữ tử mặt lạnh lại xấu xa kia quan tâm, lo lắng cho mình. Miêu nữ nào đó nghĩ ngợi, nàng cong khóe miệng, ý nghĩ đen tối nổi lên, nàng muốn thừa dịp cơ hội này chế giễu người kia, xem thử khối băng sẽ phản ứng như thế nào. Bỗng thân đại thụ nứt toác, sau đó nặn thành hình khuôn mặt với ngũ quan méo mó xấu xí.
Khuôn mặt đó phát ra một âm thanh già nua: "Giao ả cho ta, ta muốn ả." Thời điểm nó nói ra câu này, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Câu Nguyệt bên cạnh Phàn Thiện, con ngươi lóe sáng, lộ vẻ thèm muốn điên cuồng.
Phàn Thiện liếc mắt nhìn miêu nữ nào đó, lạnh giọng: "Chắc chắn không phải là kẻ thù của ngươi chứ?"
"Ta cũng không biết hắn." Câu Nguyệt trợn đôi mắt phong tình, liếc xéo đối phương. Những kẻ muốn nàng nhiều không đếm xuể, có trách thì trách nàng không chăm chỉ tu luyện, không có nguyên thần thuần ma, cho nên mới rơi vào tình thế bị khuyển bắt nạt. Không đúng... bị khuyển bắt nạt thì thôi đi, sao đến cả yêu quái cũng đều muốn nhân cơ hội này chiếm đoạt nàng để hấp thụ ma nguyên chứ, công lý ở đâu hả?
"Chỉ cần giao ả cho ta, ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, không gây khó dễ cho ngươi... cũng không làm hại phàm nhân." Thụ yêu lại mở miệng nói, thanh âm khàn khàn chói tai mang theo kình lực, chấn động tới mức màng nhĩ cứ nhói đau.
Không làm hại phàm nhân... Câu Nguyệt nhìn gò má không chút dao động của người bên cạnh, đáy lòng chợt căng thẳng. Nàng vội vàng vươn tay níu áo Phàn Thiện, hất hàm, hung dữ nói: "Này đại cẩu, ta thách ngươi dám nộp ta cho cái tên xấu xí kia đó."
"Ngươi tưởng ta nuôi ngươi không công sao?" Phàn Thiện vẫn nhìn thẳng về phía trước. Dưới ánh trăng, đường nét khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ. Thanh âm hờ hững bình thản khiến Câu Nguyệt thấy ấm áp, đủ loại bất an trong lòng đều tan biến trong nháy mắt, khiến nàng càng thêm yên tâm, dù cho có gặp chuyện gì nguy hiểm hơn cũng không cảm thấy sợ hãi.
Đại cẩu đáng ghét...
Câu Nguyệt cắn môi, nàng buông ống tay áo, ánh mắt vẫn dán vào gò má xinh đẹp của người kia, bên trong sự dịu dàng pha nét ngượng ngùng, dáng dấp hệt như cô vợ nhỏ khiến thụ yêu đứng đằng xa không nhịn được mà khinh bỉ ra mặt. Nữ tử lạnh lùng đứng dưới ánh trăng vẫn thản nhiên, tay nắm chặt đao, chỉ mũi kiếm về phía thụ yêu, lạnh lùng nói: "Muốn mang nàng ta đi sao? Nhưng ta không chấp nhận."
——————————————————————————————————————
Ban đêm gió thổi vù vù, gió đêm đặc biệt mạnh. Khuya khoắt, Minh Vương điện hạ viếng thăm Tiên Quân Phủ - một trong tam đại Thiên Giới. Vì vậy trong đại sảnh, Minh Vương cùng Tiên Quân thắp đèn ngồi đối diện nhau, chỉ thấy nàng lấy ra một quyển sách siêu siêu dày.
Tư Đồ Ngu: Đây là...
Diêm U trầm giọng: Như đã ghi trong Mệnh thư, tất cả đều là bọn đạo văn.
Tiên Quân kinh hãi: Cấu trúc phòng ngự yếu kém đến vậy sao? Lần này ngươi đến đây là để...
Diêm U: (u ám) ngày nay đại đa số nhân duyên đều do ngươi quản lý, cho nên... ngươi hiểu chứ?
Tư Đồ Ngu: (thâm trầm)... Ừm, bổn tiên sẽ cấp dây tơ hồng thượng hạng, sau đó ban cho mỗi tên một Như Hoa mập mạp bóng lưỡng... Khì ha ha ha, Tiểu Bạc à, ngươi thấy thế nào?
Người ngồi xổm góc phòng, rầu rĩ uống nước trái cây: mấy bé lolita thì bỏ qua. Còn những người khác thì... khụ... tốt nhất là thêm một cái nốt ruồi bà mối cực bự trên mặt Như Hoa* nữa đi...
*Như Hoa cô nương, nhân vật chuyên ngoáy mũi trong phim hài Châu Tinh Trì -))
Tác giả có lời muốn nói: Viết một đoạn tiểu kịch bựa xong, thấy sảng khoái đi nhiều quá ~~ á ha ha ha ~≧▽≦..
Ai dà, quả nhiên sau khi nhập [Vip] thì lượng độc giả giảm đi chín phần, khắp nơi tràn lan web đạo văn, đặc biệt là mỗi khi nhấp chương mới của mình đều bắn ra một vài trang ảnh khó coi, thật sự rất khó chịu... Trái tim bé nhỏ yếu ớt của Tiểu Bạc thoáng chốc vỡ vụn đầy đất, may mắn nhờ có các mem bình luận, đánh giá chữa khỏi, giúp Tiểu Bạc lặng lẽ nhặt lên ghép lại, sau đó hồi sinh (thật chăm chỉ!!)
Cảm tạ các mem tiếp tục ở lại ủng hộ ta, các ngươi là chân ái a... xxoo ~(≧▽≦)/~
Bình luận truyện