Chiến Thần Phục Thù

Chương 351



Hai người giao đấu tầm ba trăm chiêu, Lăng Khôi vận dụng kiến thức trong cuốn Xích Dương Cửu Thiên và Kình Lạc Hải Lan Kinh để tạo ra nét riêng biệt trong võ thuật của mình, cuối cùng anh cũng tìm ra được sơ hở, tung một đòn hiểm khống chế được Bạch Dương Định, khiến chân tay ông ta bị gãy, phế bỏ toàn bộ võ công.

Lúc này, Bạch Dương Định chỉ là một người tàn phế với cái miệng mắng chửi: “Thằng ranh, mày được lắm, tao đã đánh giá thấp mày rồi, mẹ kiếp, mày sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay”.

Lăng Khôi phủi bụi trên người, hờ hững nói: “Ông biết tại sao tôi không giết ông mà giữ lại cái miệng cho ông không? Ông phải sống để giải oan cho tôi và năm nghìn binh lính Long Nha của tôi!”

Bạch Dương Định hốt hoảng: “Chẳng lẽ mày là...?”

Lăng Khôi không đáp lời mà lao thẳng về phía Trương sư huynh.

Dù Trương sư huynh có lợi hại thế nào thì cũng không thể đánh thắng được bốn người bọn họ, đặc biệt là Lăng Khôi.

Sau vài đòn quyết đấu, ông ta chết tức tưởi trước mặt Tô Kinh Hồng.

Tô Kinh Hồng ngẩng đầu cười lớn, cuối cùng cũng giết được kẻ đã hung tợn rạch mặt mình.

Vì đây là ân oán cá nhân của Tô Kinh Hồng nên Lăng Khôi cũng không tiện hỏi nhiều.

Điều anh quan tâm nhất bây giờ là sự thật về vụ việc núi Tuyết Long ba năm trước.

Bạch Dương Định ngơ ngác, vốn dĩ ông ta còn hy vọng Trương sư huynh có thể đánh bại Lăng Khôi và dẫn ông ta rời khỏi đây, nhưng bây giờ thì hy vọng đã hoàn toàn vụt tắt.

Lăng Khôi chẳng nói gì nhiều, anh bước đến và nhét một viên thuốc màu đen vào miệng ông ta.

Viên thuốc này anh lấy từ ngôi mộ cổ, ở đó có ghi chép nó sẽ khiến người uống đau đớn thấu tim gan, mọi tế bào trong cơ thể như có hàng vạn con kiến cấu xé.

Cách tra tấn không thể ác hơn, để biết được sự thật, anh bắt buộc phải làm như vậy.

Bạch Dương Định gào rống lên, đau đớn thảm thiết chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng Lăng Khôi phải để ông ta nếm trải cảm giác sống không bằng chết.

Sau khi nhìn Bạch Dương Định đau đớn một lát, anh lại cho ông ta uống thêm một viên thuốc màu đỏ, uống xong ông ta thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, Bạch Dương Định đã hoàn toàn kinh sợ, khóc lóc van xin: “Cầu xin cậu hãy buông tha cho tôi, tôi giờ đã là kẻ tàn phế, chẳng làm được gì nữa rồi, cầu xin cậu hãy buông tha”.

“Được, hãy thành thật khai ra chuyện ba năm trước, sau đó tổ chức họp báo công bố với cả nước, giải oan cho quân đoàn Long Nha. Sau khi xong việc tôi sẽ cho ông thuốc giải, bằng không, ba tiếng sau, thuốc giải tạm thời sẽ hết công hiệu, ông sẽ đau đớn đến mức muốn chết cũng không được, hiểu chưa?”

Bạch Dương Định hơi do dự, dù sao chuyện ba năm trước cũng quá lớn, nếu công khai sự thật thì cả nhà họ Bạch sẽ tiêu đời.

Nhưng nghĩ đến việc người trước mặt chính là Lăng Hiêu và cơn đau xé da xé thịt vừa nãy, Bạch Dương Định cắn răng kể lại sự việc...

“Ba năm trước, danh tiếng của Lăng Hiêu quá đỗi vang dội, lừng lẫy khắp nơi, khiến người nhà họ Bạch ghen ghét đố kỵ, sợ Lăng Hiêu sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc hàng đầu của nhà họ Bạch, từ đó mới nảy sinh ý định vu oan tội danh phản nước và bày mưu tính kế ám sát quân đoàn Long Nha ở núi Tuyết Long. Tôi, Bạch Kim Thu và Trương sư huynh đến tìm ông cụ Tô để lấy danh sách những người có liên quan đến Lăng Hiêu, nhưng ông cụ Tô không đưa nên âm thầm hại chết ông cụ từ từ. Sau đó ba người chúng tôi đến tìm Thủy Nguyệt thì bị từ chối. Nên mới đến tìm Diệp Vân Phong, cùng nhau bàn bạc đưa ra bằng chứng giả để buộc tội Lăng Hiêu bán nước”.

Trận chiến đêm hôm đó đã được bày binh bố trận sẵn, quân đoàn Long Nha bị vu oan tội danh bán nước, chưa kịp phản kháng đã bị ba người Bạch Dương Định dẫn đội quân hộ vệ Càn Châu liên kết với Diệp Vân Phong đánh gục.

Sau trận chiến đẫm máu đêm đó, ai cũng tưởng Lăng Khôi đã chết, không ngờ rằng anh lớn mạng vẫn sống được đến bây giờ.

Nghe đến đây, Lăng Khôi và Huyết Vũ giận run người, chỉ vì sự ghen ghét đố kỵ của các người mà lại khiến anh em quân đoàn Long Nha chết thảm như vậy.

Lăng Khôi bình tĩnh lại, nói: “Trương Thượng Thanh, dẫn ông ta vào nhà giam, sáng mai đưa đến nơi tổ chức họp báo, bảo cả Lục Tử Ca và các phóng viên đến để làm rõ vụ việc”.

Một đêm tĩnh mịch trôi qua.

Sáng hôm sau, buổi họp báo được tổ chức tại trung tâm hành chính Trung Hải với nhiều lãnh đạo có máu mặt trong hệ thống chính phủ.

Bạch Dương Định thừa nhận sai lầm của mình, công khai sự thật, giải oan cho năm nghìn lính quân đoàn Long Nha.

Tin tức được phát sóng trực tiếp với lượt xem tăng cao đến chóng mặt.

Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã giải oan cho các anh em của mình.

Người dân cả nước bùi ngùi xúc động, không ngờ họ đã nghĩ oan cho đội quân hùng mạnh nhất, nghĩ oan cho tướng lĩnh dũng mãnh nhất – Lăng Hiêu.

Bạch Dương Định hết giá trị lợi dụng, Huyết Vũ tự tay bắn chết ông ta, trút nỗi căm hận trong lòng.

Toàn bộ người nhà họ Bạch bị tống giam vào nhà tù, tịch thu toàn bộ tài sản.

Cuối cùng cũng đến ngày Trung Hải không còn là đứa em nhỏ của Càn Châu, không còn bị nhà họ Bạch khống chế và cướp đoạt tài nguyên nữa.

Nhờ vào số báu vật trong ngôi mộ cổ, Lăng Khôi không giữ riêng cho mình mà dùng nó để xây dựng nền kinh tế Trung Hải phát triển hưng thịnh. Đồng thời cũng giúp giới võ thuật phát triển lên một tầm cao mới, vượt cả Càn Châu, Giang Bắc.

...

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lăng Khôi đến thăm cả nhà Dương Nguyệt.

Thấy Lăng Khôi đến, Tố Lan và Dương Thiết Quải vui mừng ra mặt, nhiệt tình đón tiếp.

Đầu tiên, Lăng Khôi báo tin mình đã trả thù cho Dương Nguyệt, tống kẻ hãm hại Dương Nguyệt và đánh què chân Dương Thiết Quải vào tù. Cả nhà nghe vậy vô cùng phấn khích, cuối cùng tên ác ôn cũng đã bị trừng trị, bọn họ không phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ kẻ thù lại đột nhiên xuất hiện.

Tiếp đó, Lăng Khôi quỳ gối mong được làm con trai của hai người, Tố Lan và Dương Thiết Quải sững sờ trong giây lát nhưng lập tức bình tỉnh lại, có đứa con trai như Lăng Khôi, họ mong còn chẳng được.

Lăng Khôi khăng khăng không chịu đứng dậy, anh thành thật nhận mình chính là Lăng Hiêu – người bạn của Dương Kiệt, người từng đến nhà và trồng cây hoa quế trước cổng. Khi anh nói về cái chết của Dương Kiệt, cả bốn người không hẹn mà đều bật khóc, Tô Lan suýt thì ngất xỉu.

Một lát sau, cả nhà bình tĩnh lại, họ ôm Lăng Khôi vào lòng, thật lòng xem anh như con trai ruột của mình.

Lăng Khôi đề nghị với cả nhà Dương Nguyệt chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh nhưng bọn họ không đồng ý, dù sao ở đó cũng còn hai cây hoa quế gắn với kỷ niệm của Dương Kiệt, nên không ai muốn rời đi.

Lăng Khôi cũng không ép buộc, anh cho người đến xây dựng lại căn nhà khang trang đẹp đẽ hơn, đồng thời hỗ trợ mọi thứ tốt nhất, chăm sóc cuộc sống cho họ.

...

Hai tháng sau.

Cả nhà Tô Duệ Hân đã chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh.

Lăng Khôi cùng chung sống với họ rất vui vẻ.

Đương nhiên anh cũng không quên mỗi ngày mang cơm đến cho Thủy Nguyệt.

Bây giờ Thủy Nguyệt đã có thêm Huyết Vũ làm người bầu bạn, bởi vì Huyết Vũ rất say mê võ thuật nên thường xuyên đến học hỏi từ Thủy Nguyệt, ngoài ra cô ấy còn trở thành tướng lĩnh chỉ huy xuất sắc của quân hộ vệ Trung Hải với hai phó tướng là Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn.

Mỗi ngày Lăng Khôi đều chăm chỉ luyện tập và trở thành Trung Hải Vương được mọi người yêu mến.

Sau khi Lăng Khôi thực hiện lời hứa đưa Tô Duệ Hân đi du lịch khắp nơi, trong bụng Tô Duệ Hân đã có thêm một sinh linh bé nhỏ.

Cuộc sống hai người ngập tràn hạnh phúc!

Hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện