Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 212: Vật quy nguyên chủ
Edit Bear
Beta: B.Cat
Trong phòng ngủ, tràn ngập không khí mập mờ, giường chiếu xốc xếch, người đàn ông nằm trên giường lớn, chăn chỉ đắp một nửa, lộ ra gương mặt anh tuấn pha chút tính trẻ con, mà hắn nhíu chặt chân mày, tựa hồ như đang lo lắng gì đó!
Đồng Thiên Ái mặc áo sơ mi của hắn, im lặng đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn thân ảnh làm cho cô yêu say đắm kia.
Hoan ái đi qua, còn dư lại là gì đây?
Chợt thân thể khom xuống, nửa ngồi ở trước mặt của hắn, vươn tay ra, muốn vuốt ve mặt của hắn. Ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt của hắn một chút, chỉ cần tiến lên trước một phân nữa thôi là có thể chạm vào được rồi.
". . . . . ." Ngón tay nhẹ nhàng, từ từ tiến tới gần hắn .
Trong giấc mộng Tần Tấn Dương thì thầm một tiếng, đột nhiên lật người, lại yên tĩnh ngủ.
Mà ngón tay của cô, cứ như vậy dừng tại giữa không trung, cứ duy trì tư thế như thế. Thời gian cứ như vậy trôi qua thật lâu sau tay cô mới từ từ thả xuống, kéo chăn, thay hắn đắp kín lại.
Cô đứng lên, đem quần jean trên đất mặc lại. Áo sơ mi của hắn, còn lưu giữ hơi thở của hắn.
Mới vừa cởi ra một nút, cô liền phát hiện ra mình không bỏ cởi ra được nữa.
Lấy đi đi! Lưu làm kỷ niệm! Chỉ lấy đi một món đồ này thôi, một món này thôi! Những thứ khác, tất cả trả lại cho hắn, tuyệt đối không lấy thêm thứ gì cả! Coi như hắn chưa từng tồn tại qua!
Đi tới trước gương trang điểm , cầm lên son môi mà trước kia cô rất ít khi dùng kia lên.
Chợt nhớ tới trò đùa dai dấu môi son trước đây thật lâu, là bởi vì dấu môi son đó, cô mới cùng hắn có giao ước. Hiện tại cô thu hồi lại, toàn bộ cũng thu hồi lại, tất cả đều thu hồi lại.
Xoay cây son lên, cô dùng nó viết vài chữ lên trên gương.
Cúi đầu, nhìn vào chiếc nhẫn Birkin ở ngón tay của mình. Cô từ từ tháo chiếc nhẫn ra, trong hốc mắt lại bắt đầu ứa lệ. Động tác vô cùng nhẹ, cô đem chiếc nhẫn đặt ở trên bàn trang điểm.
Chậm rãi nghiêng đầu, nhìn hắn một lần cuối, ánh nhìn thật sâu thật chăm chú.
Hít thở sâu một hơi, cô nắm lấy va li mình đã thu dọn sẵn.
Xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa "Răng rắc" một tiếng, vang lên rất nhỏ, cô đóng cửa rời đi.
Ngoài trời vốn là một màu xám mù mịt, rốt cuộc cũng bắt đầu sáng lên. Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là đã qua một thời gian rất lâu. Người đàn ông đang ngủ say trên giường lớn cũng dần dần thức tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay dài ra, muốn tìm kiếm thân thể ấm áp kia.
Sờ về bên trái, không tìm được.
Lại đổi một cái cánh tay khác, sờ hướng phía giường bên phải, lại cũng không có gì cả.
Chân mày ban đầu đang nhíu chặt lại càng thêm rối rắm thành một đường. Chợt mở mắt, nhìn khắp phòng ngủ. Ánh mắt thâm thúy, mang theo chút hồ nghi, quét khắp cả căn phòng.
Gian phòng trống rỗng, trừ hắn ra, cư nhiên không có một ai khác!
Hắn liền ngồi bật dậy, hướng trần nhà hô một tiếng, "Đồng Thiên Ái!"
Qua mấy giây sau, như cũ vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng chợt cảm thấy có chút hốt hoảng, hắn vội vàng cầm lên cái quần kia, mặc vào trên người. Thậm chí không thèm để ý tới việc phải mang dép mà vội vã đi tìm khắp căn nhà.
Đồng Thiên Ái? Đồng Thiên Ái! Cô ấy đi đến nơi nào rồi?
Có chút chán chường quay trở về phòng ngủ, nhìn căn phòng không có một bóng người, hắn thất hồn lạc phách dựa vào cửa.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, con ngươi chợt mở lớn ra.
Trên bàn trang điểm, một chiếc nhẫn đang yên tĩnh nằm đó.
Hắn chạy vội tới bàn trang điểm, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn, ngón tay run rẩy. Ngẩng đầu lên, lúc này, hắn mới nhìn thấy trên mặt gương có bốn chữ được viết bằng son môi.
——"Vật về chủ cũ "
Hắn hận không thể đem chiếc nhẫn bóp vỡ, nhớ tới những lời cô lưu lại, "Vật về chủ cũ!”. . . . . . Hách. . . . . . Hay cho một câu vật về chủ cũ. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Em thật ác độc. . . . . ."
Có chút tức giận, nhưng rồi lại không tìm được phương thức phát tiết.
Hắn nắm tay thành quả đấm, nặng nề đánh vào trên mặt kính, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu "Xoảng ——", tấm gương bị đánh đến nát bấy, mấy chữ cô dùng son môi viết cũng trở nên không trọn vẹn.
Một mảnh lại một mảnh, rải rác rơi lên trên bàn trang điểm.
Máu, một giọt, hai giọt, rơi xuống.
Nhưng mà hắn cư nhiên một chút cũng không cảm thấy đau.
-------
Tòa nhà Tần thị.
Thang máy đi tới tầng cuối, cửa thang máy vừa mới mở ra, đã thấy Tần Tấn Dương mím môi, suy sụp bước nhanh ra.
Mà quanh người hắn tràn ngập một không khí tức giận, đáy mắt vốn dịu dàng đã không còn như thường ngày nữa mà chỉ còn lại nồng đậm sự nghiêm trang, còn có một ít phần lạnh lùng.
Hắn đi tới phòng của Quan Nghị đang ngây ngô làm việc, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
"Cậu muốn hù chết người à! Đột nhiên tiến vào như vậy!" Quan Nghị đang vùi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, cửa lại đột nhiên mở ra, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy khuôn mặt xanh mét kia, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Tần Tấn Dương nghiêm mặt, lạnh lùng nói, "Hôm nay đem trợ lí Đồng điều xuống phòng làm việc bên dưới đi!"
Nói xong, xoay người làm như muốn đi.
"À? Hai người có chuyện gì xảy ra à!" Quan Nghị kinh ngạc quát to lên.
Vốn là đã đi vài bước Tần Tấn Dương bỗng dừng lại, không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, "Có chuyện thì nói mau!" Nhưng trong lòng, hắn cũng có thể đoán được kế tiếp hắn sẽ nghe được chuyện gì rồi .
Quan Nghị sửng sốt một chút, cái ghế xoay về phía hắn, cũng không giữ bộ dáng hi hi ha ha nữa mà nghiêm túc nói, "Sáng sớm hôm nay cô ấy đã tới rồi! Đã đưa thư từ chức rồi thì làm sao tôi có thể chuyển cô ấy đi đây!"
"Thư cũng đã chuyển giao đến trên tay tôi rồi!"
"Tôi còn tưởng rằng cậu để cho cô ấy từ chức trước để tránh Du Ty Kỳ nữa! Cho nên tôi cũng không có suy nghĩ nhiều! Chuyện gì xảy ra à? Chẳng lẽ chuyện này cậu cũng không biết sao?"
Quan Nghị khẩn trương nhìn Tần Tấn Dương, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của hắn thì chính xác không biết rồi .
Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại đến nông nỗi này rồi sao?
". . . . . ." tay Tần Tấn Dương nắm viền cửa, không thấy bất kỳ hành động nào nữa, chỉ nói có ba chữ, "Tùy cô ấy !"
Nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đầu óc có chút trống rỗng, đi tới phòng làm việc của mình.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bàn làm việc cô vẫn ngồi trước đây, sững sờ ngây ngô. Chợt nghe đáy lòng trống rỗng, hắn đi tới trước bàn làm việc, đem tất cả mọi thứ trên bàn quét xuống trên đất hết.
Tờ giấy nhỏ rơi trên mặt đất, trên đó viết —— “Tần Tấn Dương biến thái”.
Beta: B.Cat
Trong phòng ngủ, tràn ngập không khí mập mờ, giường chiếu xốc xếch, người đàn ông nằm trên giường lớn, chăn chỉ đắp một nửa, lộ ra gương mặt anh tuấn pha chút tính trẻ con, mà hắn nhíu chặt chân mày, tựa hồ như đang lo lắng gì đó!
Đồng Thiên Ái mặc áo sơ mi của hắn, im lặng đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn thân ảnh làm cho cô yêu say đắm kia.
Hoan ái đi qua, còn dư lại là gì đây?
Chợt thân thể khom xuống, nửa ngồi ở trước mặt của hắn, vươn tay ra, muốn vuốt ve mặt của hắn. Ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt của hắn một chút, chỉ cần tiến lên trước một phân nữa thôi là có thể chạm vào được rồi.
". . . . . ." Ngón tay nhẹ nhàng, từ từ tiến tới gần hắn .
Trong giấc mộng Tần Tấn Dương thì thầm một tiếng, đột nhiên lật người, lại yên tĩnh ngủ.
Mà ngón tay của cô, cứ như vậy dừng tại giữa không trung, cứ duy trì tư thế như thế. Thời gian cứ như vậy trôi qua thật lâu sau tay cô mới từ từ thả xuống, kéo chăn, thay hắn đắp kín lại.
Cô đứng lên, đem quần jean trên đất mặc lại. Áo sơ mi của hắn, còn lưu giữ hơi thở của hắn.
Mới vừa cởi ra một nút, cô liền phát hiện ra mình không bỏ cởi ra được nữa.
Lấy đi đi! Lưu làm kỷ niệm! Chỉ lấy đi một món đồ này thôi, một món này thôi! Những thứ khác, tất cả trả lại cho hắn, tuyệt đối không lấy thêm thứ gì cả! Coi như hắn chưa từng tồn tại qua!
Đi tới trước gương trang điểm , cầm lên son môi mà trước kia cô rất ít khi dùng kia lên.
Chợt nhớ tới trò đùa dai dấu môi son trước đây thật lâu, là bởi vì dấu môi son đó, cô mới cùng hắn có giao ước. Hiện tại cô thu hồi lại, toàn bộ cũng thu hồi lại, tất cả đều thu hồi lại.
Xoay cây son lên, cô dùng nó viết vài chữ lên trên gương.
Cúi đầu, nhìn vào chiếc nhẫn Birkin ở ngón tay của mình. Cô từ từ tháo chiếc nhẫn ra, trong hốc mắt lại bắt đầu ứa lệ. Động tác vô cùng nhẹ, cô đem chiếc nhẫn đặt ở trên bàn trang điểm.
Chậm rãi nghiêng đầu, nhìn hắn một lần cuối, ánh nhìn thật sâu thật chăm chú.
Hít thở sâu một hơi, cô nắm lấy va li mình đã thu dọn sẵn.
Xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa "Răng rắc" một tiếng, vang lên rất nhỏ, cô đóng cửa rời đi.
Ngoài trời vốn là một màu xám mù mịt, rốt cuộc cũng bắt đầu sáng lên. Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là đã qua một thời gian rất lâu. Người đàn ông đang ngủ say trên giường lớn cũng dần dần thức tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay dài ra, muốn tìm kiếm thân thể ấm áp kia.
Sờ về bên trái, không tìm được.
Lại đổi một cái cánh tay khác, sờ hướng phía giường bên phải, lại cũng không có gì cả.
Chân mày ban đầu đang nhíu chặt lại càng thêm rối rắm thành một đường. Chợt mở mắt, nhìn khắp phòng ngủ. Ánh mắt thâm thúy, mang theo chút hồ nghi, quét khắp cả căn phòng.
Gian phòng trống rỗng, trừ hắn ra, cư nhiên không có một ai khác!
Hắn liền ngồi bật dậy, hướng trần nhà hô một tiếng, "Đồng Thiên Ái!"
Qua mấy giây sau, như cũ vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng chợt cảm thấy có chút hốt hoảng, hắn vội vàng cầm lên cái quần kia, mặc vào trên người. Thậm chí không thèm để ý tới việc phải mang dép mà vội vã đi tìm khắp căn nhà.
Đồng Thiên Ái? Đồng Thiên Ái! Cô ấy đi đến nơi nào rồi?
Có chút chán chường quay trở về phòng ngủ, nhìn căn phòng không có một bóng người, hắn thất hồn lạc phách dựa vào cửa.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, con ngươi chợt mở lớn ra.
Trên bàn trang điểm, một chiếc nhẫn đang yên tĩnh nằm đó.
Hắn chạy vội tới bàn trang điểm, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn, ngón tay run rẩy. Ngẩng đầu lên, lúc này, hắn mới nhìn thấy trên mặt gương có bốn chữ được viết bằng son môi.
——"Vật về chủ cũ "
Hắn hận không thể đem chiếc nhẫn bóp vỡ, nhớ tới những lời cô lưu lại, "Vật về chủ cũ!”. . . . . . Hách. . . . . . Hay cho một câu vật về chủ cũ. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Em thật ác độc. . . . . ."
Có chút tức giận, nhưng rồi lại không tìm được phương thức phát tiết.
Hắn nắm tay thành quả đấm, nặng nề đánh vào trên mặt kính, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu "Xoảng ——", tấm gương bị đánh đến nát bấy, mấy chữ cô dùng son môi viết cũng trở nên không trọn vẹn.
Một mảnh lại một mảnh, rải rác rơi lên trên bàn trang điểm.
Máu, một giọt, hai giọt, rơi xuống.
Nhưng mà hắn cư nhiên một chút cũng không cảm thấy đau.
-------
Tòa nhà Tần thị.
Thang máy đi tới tầng cuối, cửa thang máy vừa mới mở ra, đã thấy Tần Tấn Dương mím môi, suy sụp bước nhanh ra.
Mà quanh người hắn tràn ngập một không khí tức giận, đáy mắt vốn dịu dàng đã không còn như thường ngày nữa mà chỉ còn lại nồng đậm sự nghiêm trang, còn có một ít phần lạnh lùng.
Hắn đi tới phòng của Quan Nghị đang ngây ngô làm việc, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
"Cậu muốn hù chết người à! Đột nhiên tiến vào như vậy!" Quan Nghị đang vùi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, cửa lại đột nhiên mở ra, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy khuôn mặt xanh mét kia, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Tần Tấn Dương nghiêm mặt, lạnh lùng nói, "Hôm nay đem trợ lí Đồng điều xuống phòng làm việc bên dưới đi!"
Nói xong, xoay người làm như muốn đi.
"À? Hai người có chuyện gì xảy ra à!" Quan Nghị kinh ngạc quát to lên.
Vốn là đã đi vài bước Tần Tấn Dương bỗng dừng lại, không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, "Có chuyện thì nói mau!" Nhưng trong lòng, hắn cũng có thể đoán được kế tiếp hắn sẽ nghe được chuyện gì rồi .
Quan Nghị sửng sốt một chút, cái ghế xoay về phía hắn, cũng không giữ bộ dáng hi hi ha ha nữa mà nghiêm túc nói, "Sáng sớm hôm nay cô ấy đã tới rồi! Đã đưa thư từ chức rồi thì làm sao tôi có thể chuyển cô ấy đi đây!"
"Thư cũng đã chuyển giao đến trên tay tôi rồi!"
"Tôi còn tưởng rằng cậu để cho cô ấy từ chức trước để tránh Du Ty Kỳ nữa! Cho nên tôi cũng không có suy nghĩ nhiều! Chuyện gì xảy ra à? Chẳng lẽ chuyện này cậu cũng không biết sao?"
Quan Nghị khẩn trương nhìn Tần Tấn Dương, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của hắn thì chính xác không biết rồi .
Không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại đến nông nỗi này rồi sao?
". . . . . ." tay Tần Tấn Dương nắm viền cửa, không thấy bất kỳ hành động nào nữa, chỉ nói có ba chữ, "Tùy cô ấy !"
Nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đầu óc có chút trống rỗng, đi tới phòng làm việc của mình.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bàn làm việc cô vẫn ngồi trước đây, sững sờ ngây ngô. Chợt nghe đáy lòng trống rỗng, hắn đi tới trước bàn làm việc, đem tất cả mọi thứ trên bàn quét xuống trên đất hết.
Tờ giấy nhỏ rơi trên mặt đất, trên đó viết —— “Tần Tấn Dương biến thái”.
Bình luận truyện