Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 8



Trước khi Đường Ngọc về nhà Ngô Hạo Thiên đã tắm rửa rồi, anh ngồi ở trên ghế sa lon xem xong một phần tài liệu cuối, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, Đường Ngọc đã vào gần một giờ, sao còn chưa ra?

Anh đi tới trước phòng tắm đập cửa, "Đường Đường, em còn chưa tắm xong sao?" Không ai trả lời.

"Đường Đường, em đang làm gì?" Vẫn không có phản ứng.

"Đường Đường, em có nghe lời anh nói không?" Ngô Hạo Thiên nóng nảy, càng ngày càng gõ mạnh vào cửa: "Đường Đường, xảy ra chuyện gì? Trả lời anh!"

Ngô Hạo Thiên cảm thấy chuyện không ổn, vội vàng từ trong ngăn kéo tìm ra chìa khóa dự bị, mở cửa phòng tắm ra, đi vào liền phát hiện Đường Ngọc nhắm chặt hai mắt, cả người nghiêng trong bồn tắm, một cánh tay tựa vào trên bồn tắm.

"Đường Đường!" Ngô Hạo Thiên thất kinh vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Đường Đường, em tỉnh tỉnh!"

"Đừng la lối. . . ." Đường Ngọc mê mê hồ hồ lật người trong bồn tắm, tiếp tục ngủ.

Ngô Hạo Thiên thấy cô mơ hồ, mới phát hiện thì ra cô ngủ thiếp đi, lúc này đánh thức cô cũng vô dụng, toàn thân cô còn dính sữa tắm, căn bản là không lên nổi.

Bất đắc dĩ, Ngô Hạo Thiên quyết nhất định giúp cô tắm sạch thân thể; anh cởi xuống quần áo trên người, trần truồng chui vào trong bồn tắm, vừa thay nước sạch vào bồn tắm, vừa giúp cô tắm rửa.

Trong nước trong suốt tinh khiết, Đường Ngọc không mảnh vải che thân nằm ở dưới thân thể của anh, dục vọng của Ngô Hạo Thiên, chứng kiến thân thể hoàn mỹ này liền từ từ trướng lớn. Anh âm thầm cắn răng, nhịn xuống kích động của mình, vươn tay vuốt ve từ cổ của cô, vậy mà đôi tay kia lại hoàn toàn không chịu khống chế của mình, rõ ràng là phải rửa sạch bọt trên người Đường Ngọc, lại lẻn về phía ngực cô, da thịt như trẻ nít kia sờ vào thật thích, khiến Ngô Hạo Thiên yêu thích không buông tay, lưu luyến chạm vào hai vú ngạo nghễ của Đường Ngọc.

Ngô Hạo Thiên thõa mãn than thở, một cái tay ôm bờ eo mềm mại của cô, một cái tay khác từ phía sau lưng cô, một đường vuốt ve đến cái mông của cô.

Đường Ngọc nửa tỉnh nửa mê, ý thức mơ hồ nâng lên hai cánh tay, ôm chặt cổ của Ngô Hạo Thiên, Ngô Hạo Thiên thuận thế hôn môi đỏ mọng hấp dẫn của cô, trêu đùa quanh hàm răng cô. Đường Ngọc ưm một tiếng, cảm giác mình không thở nổi, cô mở ra cặp mắt lờ mờ, tựa hồ nhìn thấy mặt của Ngô Hạo Thiên.

Trong lúc nhất thời cô không kịp ngẫm nghĩ đây là cảnh mộng hay là thực tế, giờ khắc này, cô chỉ muốn phóng túng thân thể và trái tim của mình, chú tâm đầu nhập vào tình yêu vĩnh cữu này; cô sợ sau khi tỉnh lại, mình sẽ phải đối mặt với thực tế tàn nhẫn, nếu không cách nào lấy được, thì hãy để cho cô hưởng thụ phóng túng khó được đi!

Ngô Hạo Thiên không ngờ Đường Ngọc sẽ đáp lại nụ hôn của anh, đây là lần đầu tiên, cô chủ động như thế; chần chừ, Ngô Hạo Thiên khẽ kéo thân thể Đường Ngọc ra, anh nhìn vẻ mặt mê ly si say của cô, nghiêm túc hỏi: "Em biết anh là ai không?"

Đường Ngọc cười đến run rẩy hết cả người, dùng ngón tay điểm lồng ngực của anh, "Anh uống say rồi hả? Chẳng lẽ anh không phải ông xã hợp đồng của tôi, chẳng lẽ không phải là tên khốn kiếp Ngô Hạo Thiên?"

Ngô Hạo Thiên nắm bả vai của cô, gặm cắn môi của cô lần nữa, nụ hôn nhiệt tình như lửa này, khiến hai người khẽ run trong nước, ôm ấp lẫn nhau; lần này, Ngô Hạo Thiên rất có kiên nhẫn lại dịu dàng vuốt ve mỗi một tấc da thịt của Đường Ngọc, giống như là muốn hòa tan Đường Ngọc vào trong sự dịu dàng của anh, Đường Ngọc cũng rất phối hợp thở gấp rên rỉ.

Một tay Ngô Hạo Thiên vớt Đường Ngọc từ đáy nước ra ngoài, hai người ôm nhau thật chặt, tựa vào trên gạch men lạnh lẽo, hai tầng xúc cảm lửa và băng, khiến hai người không thể tự kềm chế mà muốn hòa tan vì đối phương.

Từ từ, Ngô Hạo Thiên từ hai vú ngạo nghễ trước ngực Đường Ngọc, hôn xuống phía dưới, đầu lưỡi kia giống như lây dính ma lực, liếm tới chỗ nào, Đường Ngọc lại cảm thấy nơi đó nóng hừng hực; cô khẽ run, nắm tóc ướt nhẹp của Ngô Hạo Thiên, thân thể nhẹ nhàng cong lên, cô thở gấp: "Hạo Thiên. . . . Em. . . ."

Cô không tự chủ tách ra hai chân, Ngô Hạo Thiên liếm hôn một vòng ở trên rốn của cô, cuối cùng đi tới bên ngoài u huyệt của cô; Ngô Hạo Thiên thấy phía dưới Đường Ngọc đã ướt át không dứt, chất lỏng sáng trong dọc theo bên trong bắp đùi cô chảy xuôi xuống, anh xấu xa lật qua bắp đùi của cô, đầu lưỡi liếm ái dịch của cô, một đường hướng lên, đầu lưỡi leo lên từng tấc, cuối cùng đến bên ngoài u huyệt của cô.

Bên ngoài u huyệt đầy đặn, khẽ trương khẽ hợp, giống như là im lặng chờ đợi Ngô Hạo Thiên, anh nâng lên một cái chân của cô, gác ở trên vai của mình, lấy tay khẽ đẩy ra u huyệt của cô, đầu lưỡi như con rắn nhỏ linh xảo trượt vào, dọc theo vách thịt kẹp chặt của cô, anh tỉ mỉ nếm nhụy hoa của cô.

Sau lưng Đường Ngọc dựa vào gạch men sứ lạnh như băng, da thịt căng thẳng hưởng thụ cảm giác tê dạitruyền khắp toàn thân, đầu lưỡi của Ngô Hạo Thiên dịu dàng thưởng thức ở trong nhụy hoa của cô, vậy mà Đường Ngọc cũng không thõa mãn, nắm tóc Ngô Hạo Thiên, giãy dụa vòng eo thở dốc: "Cho em. . . . Hạo Thiên. . . ."

Ngô Hạo Thiên hơi giật mình, anh đỡ hông của Đường Ngọc, hai người từ từ phối hợp tuột xuống trong nước, chỉ nghe một tiếng "ào", hai người nằm ngang vào trong bồn tắm.

Đường Ngọc thuận tay bắt được vật dâng trào phía dưới Ngô Hạo Thiên, tư thế của hai người lúc lên lúc xuống, bên cạnh là nước trong suốt nhấp nhô, chỉ dừng lại một giây đồng hồ, Đường Ngọc không chút do dự bắt lấy vật cứng đó, cắm vào trong cơ thể của mình.

Ngô Hạo Thiên khẽ run, nước gợn nhộn nhạo, rên rỉ nho nhỏ của anh dần dần khàn đục, "A. . . . Đường Đường. . . ."

Anh bắt lấy cái mông cưỡi trên người, dùng sức đẩy lên trên trong nước, một cái lại một cái đụng mãnh liệt, Đường Ngọc không chịu nổi cúi người xuống, đè lồng ngực Ngô Hạo Thiên; Ngô Hạo Thiên lật người, đôi tay vuốt ve hai vú Đường Ngọc, chỗ kín càng thêm nhanh chóng chạy nước rút.

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng tắm nhỏ hẹp này, tiếng nước chảy, tiếng rên rỉ, tiếng va chạm, cùng soạn nhạc ra một khúc ca tình yêu.

Cho đến một cái xâm nhập cuối cùng, anh đã thả ra mầm móng cuồng nhiệt trong cơ thể cô.

Sau đó, hai người ôm chặt lấy đối phương trong bồn tắm, Ngô Hạo Thiên cũng chưa rút ra khỏi cơ thể Đường Ngọc, anh chỉ dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm đi giọt nước chảy xuốngtrên mặt cô.

Thanh âm khàn khàn của anh khiến lòng của Đường Ngọc rung động, Ngô Hạo Thiên nói: "Đường Đường, anhhi vọng một năm này mau chóng trôi qua, như vậy chúng ta, sẽ không phải vì hợp đồng mà có ngăn cách về tâm hồn. . . ." Anh thật hy vọng một năm này mau chóng qua, như vậy bọn họ có thể danh chánh ngôn thuận ở chung, giữa bọn họ không cần hợp đồng gì, mà bởi vì yêu nhau, quét sạch tăm tối để ở chung.

Bây giờ Ngô Hạo Thiên chỉ có thể nói những điều này, lúc này anh không cách nào nói ra cam kết tình yêu, nói nhiều ngược lại kiểu cách, tình yêu của anh đã hóa thành thâm tình nồng đậm.

Đường Ngọc nhắm mắt lại, núp ở trong ngực Ngô Hạo Thiên không nói lời nào, khóe mắt lại tràn ra nước mắt trong suốt, nước đọng chảy xuống khuôn mặt, trong lòng cô có bi thương vô hạn, có buồn bã và trống trải không nói ra được.

Thì ra Ngô Hạo Thiên đã sớm muốn kết thúc quan hệ của nhau, anh đang chờ hợp đồng kết thúc, để có thể thoát khỏi cô, mà cô cũng chẳng qua là một bạn tình dục ấm giường của anh thôi!

Ngô Hạo Thiên cũng không biết tâm tình của Đường Ngọc, anh ôm cô trở lại trên giường, không nói lời nào ôm cô vào lòng, an ổn ngủ.

Đường Ngọc cũng không biết, một người đàn ông nếu như chỉ ngủ với một người phụ nữ, mà không làm tình, vậy anh nhất định rất yêu cô. . . . . .

Đêm hôm đó, Đường Ngọc mất ngủ lần nữa, bên cạnh là lồng ngự ấm áp, mà lòng của cô lại lạnh như băng; nếu như ý của Ngô Hạo Thiên, là muốn mau sớm vượt qua thời gian còn lại theo hợp đồng, như vậy cô còn có cái gì có thể dây dưa nữa? Ngay từ lúc mới bắt đầu, khẩn cấp hi vọng kết thúc quan hệ hợp đồng giữa bọn họ, muốn thoát đi người đàn ông này, không phải cô sao?

Nếu như vậy. . . . Đường Ngọc lật người ở trong ngực Ngô Hạo Thiên, cô vươn tay, ở giữa không trung dọc theo gương mặt góc cạnh rõ ràng của Ngô Hạo Thiên, mày rậm, mi đen, này môi đỏ nhếch lên, cô chỉ nguyện ở trong thời gian còn lại, có thể hưởng thụ quan hệ hợp đồng của bọn họ, dùng thân phận "người vợ giả" để yêu anh.

***

Từ sau đêm này, giống như tất cả đều bình tĩnh lại, Đường Ngọc không còn đi sớm về trễ nữa, cô khôi phục lại trạng thái lúc vừa đến nhà họ Ngô, buổi sáng làm bữa ăn sáng cho Ngô Hạo Thiên, rồi làm việc nhà, buổi chiều thì trò chuyện với Bùi Lâm Yến, gần tối lại chờ Ngô Hạo Thiên về nhà ăn cơm.

Giữa Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên tựa hồ có sự ăn ý tế nhị, bọn họ ai cũng không đề cập tới những chuyện xảy ra vài ngày trước, buổi tối cơm nước xong, hai người sẽ từ từ tản bộ dọc theo đường nhỏ ở khu biệt thự, sau đó thì nói ngủ ngon với nhau, tự mình trở lại phòng của mình.

Liên tiếp mấy tháng, đông đi xuân tới, hơn nửa năm đã qua, ngày lại ngày trôi qua không dừng lại.

Hôm nay, trong biệt thự nhà họ Ngô náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều, Ngô Hạo Thiên không có xã giao cũng ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm.

Bùi Lâm Yến ý vị sâu xa gọi: "Đường Đường. . . ."

Đường Ngọc nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của mẹ chồng, liền biết bà lại muốn nhắc tới cái đề tài kia, cô bất đắc dĩ chuyển ánh mắt cầu cứu tới Ngô Hạo Thiên, vậy mà Ngô Hạo Thiên ở đối diện không để ý tới cô, khóe miệng nín cười.

Cô than thở, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: "Mẹ, có chuyện gì?"

"Con đừng trách mẹ già cả hay càu nhàu, con gả vào cũng một thời gian rồi, nếu như mà bà già này nhớ không lầm, tháng sau chính là ngày kỷ niệm kết hôn của hai con?"

Đường Ngọc chuyển mắt, cô dĩ nhiên nhớ, qua tháng sau cô sẽ không còn là vợ của Ngô Hạo Thiên nữa, mà người con dâu như cô cũng sẽ biến thành người qua đường Giáp không đáng kể.

"Mẹ. . . ." Ngô Hạo Thiên thấy bộ dạng cô đơn của Đường Ngọc, trong lòng khẽ co rút đau đớn.

"Con đừng chen vào nói." Bùi Lâm Yến bất mãn nhìn con trai của mình lom lom, "Đều tại con, cả ngày chỉ biết làm việc, bỏ mặc Đường Đường ở nhà một mình, con bé cũng không nói gì! Hơn nữa các con kết hôn lâu như vậy, cũng nên thừa dịp còn trẻ sinh một đứa bé, như vậy không chỉ cho người già vui mừng, Đường Đường cũng sẽ không nhàm chán ở nhà!"

Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên lúng túng liếc nhau một cái, cả hai đều không có phản bác.

Cuối cùng vẫn là Ngô Hạo Thiên cười than thở, "Mẹ, con biết rõ người sốt ruột bồng cháu, tôi và Đường Đường đã thương lượng rồi, sang năm nhất định sinh một người cháu béo cho mẹ. . . ."

Đường Ngọc mê hoặc nhìn Ngô Hạo Thiên, trong lòng thở dài, người đàn ông này diễn thật giỏi, đừng nói sang năm, qua tháng sau, cô sẽ không phải là con dâu của nhà họ Ngô rồi, có lẽ anh sẽ tìm người phụ nữ khác, sinh cháu cho nhà họ Ngô. . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Ngọc hung hăng co rút đau đớn.

Ngô Thanh Tuyền một bên im lặng không lên tiếng, thấy khuôn mặt Đường Ngọc tái nhợt, quan tâm hỏi: "Đường Đường, thân thể không thoải mái sao? Thời gian không còn sớm rồi, không bằng sớm về nghỉ ngơi đi đi!"

"Đường Đường, em làm sao vậy?" Ngô Hạo Thiên cầm tay Đường Ngọc, lo lắng hỏi.

Đường Ngọc khéo léo lắc đầu, "Không có, em chỉ hơi mệt mỏi."

Cô nhìn Ngô Thanh Tuyền, sự quan tâm của ông không phải giả, trong lòng càng có nhiều cảm xúc, trong mấy tháng này, thái độ của Ngô Thanh Tuyền đối với cô, giống như là đối với con gái ruột của mình, cô có thể cảm nhận được chân tình của ông.

Nhưng ông càng quan tâm cô, cô càng cảm thấy, đó là ông đang chuộc tội với nhà họ Đường; thật ra thì về việc nhà họ Đường phá sản có liên quan với Ngô thị hay không đã khiến Đường Ngọc suy nghĩ rất nhiều. Lấy lập trường bây giờ của cô, căn bản không cách nào làm ra phán đoán công chính nhất, một mặt là nhà họ Đường, một mặt là nhà họ Ngô, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cho nên thân là người đứng xem, Ngô thị có lẽ là thủ phạm đằng sau khiến nhà họ Đường phá sản, nhưng nếu như không phải là ba mình sai lầm quyết định, cũng sẽ không có cục diện hôm nay.

Có lúc Đường Ngọc thậm chí nghĩ, nếu như nhà họ Đường không phá sản, cũng chưa có chuyện đã xảy ra sau đó, cô càng sẽ không gặp phải Ngô Hạo Thiên; cô thủy chung tin tưởng một câu nói như vậy, "Thượng Đế đóng lại một cánh cửa của bạn, đồng thời cũng mở ra một cánh cửa khác cho bạn", mà Ngô Hạo Thiên, là người dẫn cô đi về phía cánh cửa sáng sủa trong bóng tối, cho nên cô nghĩ, có lẽ số mạng đã âm thầm an bài, cô có lý do và lập trường gì, đi trả thù và oán giận nhà họ Ngô đây?

Nhưng, lòng người khó liệu. Đường Ngọc muốn giữ vững một phần hạnh phúc khó được của mình, có vài người lại cảm thấy chói mắt.

Cái gọi là "Oan gia ngõ hẹp", ở phút chốc Đường Ngọc nhìn thấy Trần Tư Dư kia, rốt cuộc biết rõ hàm nghĩa bốn chữ này.

Ngày đó một mình Đường Ngọc đi dạo phố, vừa đi vào một của hàng On l Y xem trang phục mùa mới, Trần Tư Dư liền từ phòng thử quần áo đối diện đi ra, cô nhìn thấy Đường Ngọc một thân một mình chọn y phục, liền đi tới trước quầy chào hỏi: "Đường tiểu thư, trùng hợp thật!"

Đường Ngọc gật đầu, cũng không muốn dây dưa quá nhiều với cô.

Trần Tư Dư cũng không buông tha, ở sau lưng cô kêu gào: "Đường tiểu thư, cô chạy đâu? Chúng ta còn có món nợ cũ phải tính!"

"Giữa tôi và cô không có gì để nói."

Đường Ngọc chợt bị Trần Tư Dư kéo cánh tay, "Nhưng tôi có lời muốn nói với cô, là về anh tôi, cô không biết, anh tôi vì cô mà phải trả giá cao thế nào sao?"

Thấy Đường Ngọc động lòng, Trần Tư Dư rất nhanh tính tiền, mang theo cô đến trong một quán cà phê ở lầu hai thương trường.

Lúc này, trong quán cà phê phát ra bản nhạc nhẹ nhàng chậm chạp không biết tên, phóng mắt nhìn đi, trong quán cà phê tinh xảo này, chỉ có hai người phụ nữ ngồi trong góc tầm thường.

Người phục vụ đưa tới hai ly Cappuccino xong, Trần Tư Dư đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói ra trong tiếng nhạc trầm thấp: "Mấy tháng không gặp, Đường tiểu thư càng đẹp ra."

Đường Ngọc không có tính nhẫn nại hỏi: "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì với tôi? Nói điểm chính đi!"

Trần Tư Dư khạc ra vòng khói mờ mịt, khẽ mở môi đỏ mọng, cười cực kỳ giễu cợt, "Cô quả nhiên không biết, Ngô Hạo Thiên lén ngươi làm chuyện gì! Kể từ khi Ngô Hạo Thiên tiếp nhận tập đoàn Ngô thị, liền bắt đầu ác ý thu mua cổ phiếu dưới tập đoàn nhà tôi, mua vào khoản kếch xù, lại bán tháo ra giá thấp, khiến cho số lượng lớn cổ phiếu của Trần gia bị giảm giá đáng kể."

Đường Ngọc trợn to hai mắt.

"Không nghĩ tới à? Ngô Hạo Thiên không tiếc làm mua bán lỗ vốn để phá đổ nhà tôi, không chỉ có như thế, anh ta còn thu mua công ty mô hình nhỏ thuộc tập đoàn nhà tôi, bán ra số lượng lớn, khiến tiền bạc của công ty bị thiếu hụt, đoạt mối làm ăn, giành đất đai. . . ." Trần Tư Dư từ sau làn khói nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Đường Ngọc, cười nhẹ nói ra một câu cuối cùng: "Anh ta còn giành phụ nữ. . . ."

"Cái gì?" Đường Ngọc hỏi theo phản xạ.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Trần Tư Dư cười châm chọc, ánh mắt âm độc, không e dè nhìn Đường Ngọc phía trước, "Đường tiểu thư, chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không ngại nói trắng ra, tôi đã nghe nói anh tôi nói chuyện của cô, mới biết cô gả cho Ngô Hạo Thiên, chỉ là vì món nợ của nhà họ Đường, tôi biết rõ cô cũng không thương anh ta, đã như vậy, chúng ta làm một vụ làm ăn, chỉ cần cô rời bỏ Ngô Hạo Thiên, tôi liền cho cô gấp đôi số tiền Ngô Hạo Thiên hứa lúc đầu."

Đường Ngọc thẩn thờ nghe, không có một chút vẻ mặt.

"Cô xem, anh tôi vì cô bỏ ra nhiều như vậy, có thể nói là chung tình với cô, Ngô Hạo Thiên đã làm chuyện gì cho cô? Mấy tháng này, anh ấy luôn bận tối mày tối mặt với đả kích ác ý của tập đoàn Ngô thị; nhưng mà tôi lại nhìn ra được, anh ấy vẫn nhớ cô không quên, cô cho rằng tại sao Ngô Hạo Thiên đả kích nhà chúng tôi?"

"Vì. . . . Cái gì?" Đường Ngọc không thể tin được Ngô Hạo Thiên là người như vậy, anh làm như vậy rốt cuộc là bởi vì sao?

"Bởi vì. . . . Anh tôi biết bí mật của Ngô Hạo Thiên, anh ấy biết nhà họ Đường mấy người phá sản chính là âm mưu, là hai cha con Ngô Hạo Thiên cùng nhau liên hiệp gây nên!"

"Cô nói là. . . . Ngô Hạo Thiên cũng biết chuyện nhà họ Đường phá sản!" Đường Ngọc hoàn toàn kinh hãi, cô không tin!

"Chẳng lẽ đến bây giờ cô còn không có giác ngộ sao? Ngay cả tôi cũng biết chuyện này, cô cho rằng tại sao Ngô Hạo Thiên không biết? Không tin cô cứ trở về hỏi anh ta, hỏi anh ta có chuyện gì gạt cô hay không!"

Đường Ngọc không dám tin tưởng trừng lớn cặp mắt, giờ khắc này, chân tướng đè lên tim cô không thở nổi, tim của cô giống như đang rỉ máu.

"Cho nên, hôm nay tôi đến là muốn khuyên Đường tiểu thư, kịp thời rời khỏi người đàn ông âm hiểm như Ngô Hạo Thiên đi! Anh ta có thể trả thù nhà tôi như vậy, lại có gì không làm được với nhà họ Đường? Mà cô cũng chỉ là một con cờ trong kế hoạch của anh ta thôi, cô cho rằng những chuyện trước kia chỉ là trùng hợp? Cô có thể không nghe lời một phía của tôi, nhưng cô tốt nhất suy nghĩ một chút, trên đời thật sự có nhiều trùng hợp như vậy? Khiến cô sau khi phá sản liền gặp phải một con rể rùa vàng? Anh ta chơi cô!"

"Tôi. . . ." Đường Ngọc cắn răng, trên mặt tái nhợt có kiên quyết không thể dao động, "Tôi tạm thời vẫn chưa thể rời đi Ngô Hạo Thiên."

Bởi vì thời gian hợp đồng còn chưa tới, cô phải có đầu có cuối, mặc dù ngay cả chính cô cũng cảm thấy lý do của mình quá buồn cười, nhưng cô nhất định phải nghe được chính miệng Ngô Hạo Thiên nói cho cô biết chân tướng.

Trần Tư Dư nhìn Đường Ngọc thất hồn lạc phách rời đi, nụ cười âm độc ở khóe miệng càng sâu hơn, Đường Ngọc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cô, kịch hay vẫn còn ở phía sau !

***

Anh ta chơi cô. . . . Chơi cô. . . . lời nói của Trần Tư Dư tựa như lời nguyền, quanh quẩn ở trong đầu Đường Ngọc, thật lâu không thể tản đi, cô không biết mình làm sao trở lại nhà họ Ngô.

Hôm nay Bùi Lâm Yến không ở nhà, người giúp việc đã làm xong bữa ăn tối bày ra trên bàn, cô nhìn giày da trong phòng khách, biết Ngô Hạo Thiên đã về đến nhà.

Cô chấn chỉnh tâm tình đi vào cửa chính, chị Lý người giúp việc từ phòng bếp ra ngoài thấy cô, nói với cô: "Thiếu phu nhân, sắp có thể ăn cơm rồi, lão gia và thiếu gia ở trong thư phòng trên lầu, tôi đi mời bọn họ xuống lầu ăn cơm."

"Không cần, tôi đi là được." Đường Ngọc đi tới lầu hai, cửa thư phòng đang khép, ánh đèn từ trong khe cửa bắn ra, vừa đi đến cửa, động tác chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa của Đường Ngọc, bị giọng nói trong nhà cắt đứt.

"Hạo Thiên, tại sao con muốn ra tay đánh Trần gia!" thanh âm của Ngô Thanh Tuyền cực độ tức giận.

"Ba, chuyện này con tự có chừng mực." Ngô Hạo Thiên lạnh lùng trả lời.

"Con mà biết chừng mực! Làm việc luôn hoang đường như thế, lần đầu là như thế, lần hai vẫn là như vậy, con đừng nói với ba, khi cưới Đường Đường, con không biết thân phận của nó."

"Con biết rõ, cho nên con càng muốn lấy cô ấy."

"Hồ đồ!"

"Con không có hồ đồ, ba có thể khiến nhà họ Đường phá sản, vì sao con không thể làm chuyện con muốn làm!"

Từng câu thảo luận của cha con trong phòng, đều truyền vào tai Đường Ngọc ngoài cửa một cách rõ ràng, cô nói không ra từ nào có thể tổng kết tâm tình của mình bây giờ.

Oán giận? Thương tâm? Bi thương? Bất đắc dĩ? Giống như có một lực lượng vô danh, hóa thành một thanh đao, chém nứt tim của cô, máu tươi im lặng chảy ra ngoài, khiến cô không đường để chạy, đó là cảm giác vô lực khi rơi xuống vào vực sâu vạn trượng.

Nguyên lai tất cả là đều là âm mưu. . . . Đúng như Trần Tư Dư nói, anh đang đùa. . . .

Một khắc kia, tứ chi Đường Ngọc lạnh như băng, đi xuống lầu, cô chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, dưới chân chợt nhẹ, cô ngất đi.

Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là, sau khi Đường Ngọc té xỉu liền bắt đầu nóng sốt, bệnh của cô hơi lạ, không hề báo trước lại sốt cao lâm vào hôn mê.

Bác sĩ gia đình đến xem qua, cho ít thuốc hạ sốt, mỗi ngày đều có người truyền nước biển cho Đường Ngọc; nhưng sau khi sốt cao giảm bớt, Đường Ngọc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, những ngày qua Ngô Hạo Thiên vì Đường Ngọc mà nghỉ làm, ngày đêm thủ hộ ở bên cạnh cô.

Ban đêm.

Đường Ngọc nhẹ nhàng run rẩy lông mi, khẽ hé mắt, tất cả trước mắt đều thật quen thuộc, chỉ có người ngồi ở bên giường, khiến cô thấy xa lạ sợ hãi.

Cô biết mình bị bệnh, cô thậm chí mặc cho mình ngủ say trong mộng, không muốn tỉnh lại, cô sợ sẽ phải đối mặt chân tướng, tim của cô vẫn còn đang rỉ máu, có lẽ khi máu chảy hết chính là lúc bi thương đến mức tim chết đi.

Ngô Hạo Thiên chống tay trên giường, nửa bên mặt hướng về Đường Ngọc, nghiêng đầu ngủ, anh hiển nhiên ngủ không yên ổn, nhíu mày run run, trên cằm anh đã có râu ria màu đen, có lẽ mấy ngày nay quá bôn ba mệt nhọc?

Đường Ngọc nghĩ như vậy, thật khó cho anh anh vì lừa gạt mình, diễn trò khổ cực như vậy; nghĩ đến điều này, trong lòng co rút đau đớn làm cho Đường Ngọc cảm thấy mờ mịt sợ hãi, cô biết mình ở trong cuộc chơi này, nhất định là người thất bại, cho dù cô đối mặt chân tướng, cô cũng không hận anh nỗi.

Bởi vì cô yêu anh. . . . Bởi vì yêu, cho nên cô chôn vùi lập trường của mình, đối với hành động việc làm của anh, cũng không còn nửa phần oán giận, chỉ tự trách mình không có tiền đồ; nếu như có thể, cô thật muốn chính miệng nói cho anh biết tình yêu của mình với anh.

"Hạo Thiên. . . ." thanh âm Đường Ngọc khàn khàn, Ngô Hạo Thiên nghe được thanh âm của cô liền tỉnh lại.

Thấy Đường Ngọc ngồi ở trên giường khóc thút thít, Ngô Hạo Thiên không biết làm sao, tiến lên, ôm nhẹ thân thể của cô trấn an, "Đường Đường, đừng khóc, chẳng qua là ngã bệnh, có anh ở đây, tất cả đều sẽ khá hơn."

Ngô Hạo Thiên cho rằng cô vì ngã bệnh mà hao tổn tinh thần, trong lòng Đường Ngọc chua xót ôm lấy anh, cô biết hợp đồng giữa bọn họ đã đến lúc, cho dù cô yêu anh cỡ nào, đối mặt Ngô Hạo Thiên không yêu mình, cô cũng chỉ có thể chán nản rời đi.

Tuồng kịch vui này, nhất định phải hạ màn, không bằng trước khi tấm màn rơi xuống, hưởng thụ một lần giả dối ôn tồn cuối cùng.

Đường Ngọc nhắm hai mắt, lông mi khẽ run, lần đầu tiên chủ động hôn môi mỏng của Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên sửng sốt, ngay sau đó ngửa về phía sau, anh không hiểu nhìn Đường Ngọc cười khổ, "Đường Đường, em vẫn còn ngã bệnh. . . ." Anh làm sao không muốn cô đây? Nhưng lúc này, anh cảm thấy hôm nay Đường Ngọc có chỗ không đúng.

"Em. . . ." Đường Ngọc thẹn thùng cắn chặt môi dưới, sau khi hít sâu một hơi, nhanh chóng đụng ngã Ngô Hạo Thiên đang ngồi ở bên giường. Cô ghé vào lỗ tai anh mập mờ thở dốc: "Em muốn anh. . . ."

Ngô Hạo Thiên chỉ cảm thấy trong đầu "Oanh" một tiếng, sự ham muốn muốn nổ tung lên, một giây kế tiếp, anh cũng cảm thấy động tác vội vàng của Đường Ngọc. Cô lạnh nhạt xé rách áo sơ mi trên người của anh, một tay khác hốt hoảng cởi dây nịt của anh, luống cuống tay chân, áo ngủ của cô đã giắt ở đầu vai của cô.

Ngô Hạo Thiên dở khóc dở cười nhìn Đường Ngọc ngồi ở trên người, lửa mạnh dưới hạ thể của anh đang nhanh chóng thiêu đốt, vật cứng này đã căng cứng chống lên đỉnh quần, Đường Ngọc cách vải vóc, ngượng ngùng sờ sờ đầu của nó, sợ hãi nhỏ giọng nói: "Anh xem, cũng ướt. . . ."

Ngô Hạo Thiên thở hổn hển, muốn ra tay tự cởi dây nịt ra.

Đường Ngọc lại đẩy tay của anh ra, nghiêm túc nói: "Em tự làm!"

"Được." Ngô Hạo Thiên gật đầu một cái, chỉ có thể nhịn cảm giác bị lửa dục thiêu đốt, hưởng thụ sự phục vụ của cô.

Đầu tiên Đường Ngọc cởi áo ngủ của mình xuống, bao gồm quần lót phía dưới, cũng đều ném xuống dưới giường.

Trong phòng không có mở đèn, nhưng ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, lờ mờ bảo bọc trong phòng, dưới vầng sáng lành lạnh, Đường Ngọc vén tóc tán lạc trên đầu vai lên, không mảnh vải che thân ngồi ở trên người của anh.

Hô hấp của Ngô Hạo Thiên càng ngày càng nặng nề. Đường Ngọc cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc rút dây nịt ra, cô bởi vì nóng ran mà đỏ bừng cả mặt, cô học động tác trước kia của Ngô Hạo Thiên, thô lỗ cởi áo sơ mi của Ngô Hạo Thiên, cúc áo nhanh chóng đứt đoạn, rớt ra chung quanh.

Khi vóc người nửa trần trụi của Ngô Hạo Thiên hiện ra ở trước mặt mình, lúc này Đường Ngọc mới giật mình nhận ra mình đang làm gì, nhưng cô không hối hận, chỉ là, cô nhìn thân thể hấp dẫn này, dường như không biết làm sao, đây là lần đầu tiên bọn họ đối diện nhìn nhau trên giường.

Ngô Hạo Thiên thấy cô bất động, dụ dỗ cô: "Đường Đường, ngậm nó."

"Nó?" Đường Ngọc chỉ vào vật cứng cách cái mông cô không xa, nuốt một ngụm nước bọt, "Thật sự rất lớn. . . ."

"Mau." Ngô Hạo Thiên co thân thể, vật cứng này lại chảy ra chất lỏng trong suốt.

Lần đầu tiên Đường Ngọc thấy, cảm thấy thật ngạc nhiên, cô nâng cao tinh thần, bất cứ giá nào, chậm rãi cúi đầu, ngậm đầu chất lỏng. Trong nháy mắt có được khoái cảm bao bọc, khiến Ngô Hạo Thiên không tự chủ chỉa vật cứng vào, từ từ đút vào trong miệng Đường Ngọc.

Đường Ngọc là một người học nghề trẻ trung, nhưng sự ngây ngô này, khiến khoái cảm của Ngô Hạo Thiên càng thêm vô cùng tinh tế. Anh đang từ từ thăm dò trong miệng cô, dùng đỉnh mẫn cảm nhất, chỉa vào chỗ sâu nhất trong miệng mềm mại của Đường Ngọc, xúc cảm trong khoảnh khắc đó, khiến cho bọn họ chặt chẽ dán sát nhau.

Ngô Hạo Thiên cũng không cầm giữ được nữa, càng lúc càng tăng nhanh đút vào ở trong miệng cô, Đường Ngọc không chịu nổi rên rỉ, cô muốn rút ra ngoài, lại bị Ngô Hạo Thiên giữ chặt đầu của cô, anh cuồng nhiệt rên rỉ, khoái cảm co rút nhanh càng ngày càng gần, chạy nước rút mãnh liệt khiến trong miệng Đường Ngọc tê dại.

"A. . . . A a. . . ." Rên rỉ gia tốc, Ngô Hạo Thiên chợt ôm hai vai Đường Ngọc, nâng cô, anh lật người giạng chân ở trên người của cô, lập tức cúi người xuống, hôn môi đỏ mọng tràn đầy ái dịch của cô, vật cứng vận sức chờ phát động tiến vào hạ thể đã sớm ướt át của cô.

Phóng túng ham muốn, giống như ngựa hoang thoát cương dong ruỗi ở trên thảo nguyên, hai người một cao một thấp, lúc lên lúc xuống, phối hợp đút vào ăn ý.

Thanh âm cầu xin tha thứ của Đường Ngọc càng không ngừng truyền đến: "Hạo Thiên. . . . Em em. . . . A a. . . . Em. . . ." Cô muốn nói cô yêu anh, nhưng một khắc không có ngôn ngữ gì càng khiến người ta cảm nhận được tình yêu rõ hơn cao triều

Ngô Hạo Thiên nắm cái mông của cô, tốc độ từ nhanh đến chậm, từ chậm đến mau, tới tới lui lui, một đợt tiếp một đợt đụng chạm cô, cảm nhận được Đường Ngọci kêu lên một tiếng cuối, anh dựa vào trong cao triều của cô, gieo giống mầm móng của anh.

Anh im lặng ôm Đường Ngọc đang rơi nước mắt trong ngực, anh dùng hành động để nói cho cô biết, chỉ có cô mới có thể có được mầm móng của anh, anh yêu cô. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện