Chước Lộc

Chương 70: Diệt Lang (7)



Phệ Linh khó giải, một truyền mười, mười truyền trăm. Quân lực Đại Dung càng ngày càng yếu, Tứ Vực không thể không liên hợp lại, do Thẩm Lâu dẫn đầu, cùng nhau kháng địch trường kỳ. Chống đỡ bảy năm, cuối cùng, sơn hà phá vụn, nhân tài héo tàn, truyền thừa tiên thuật gần đất xa trời.

Lâm Tín nhíu mày, “Chúng ta cần nhanh hơn, quyết không thể giẫm lên vết xe đổ.” Nếu để Phệ Linh tùy ý lan tràn, lặp lại bi kịch đời trước, để rồi không ai sống sót nổi.

Nghe hai chữ “chúng ta”, tâm tình Thẩm Lâu đang nặng nề đột nhiên tốt lên, tới gần gò má Lâm Tín nhẹ nhàng hôn một cái. Trời cao phù hộ, Tín Tín cũng trọng sinh.

“Hả?” Lâm Tín bị hôn, hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu cụp mắt, làm bộ vừa rồi không phải y trộm hôn, “Ta đi kinh thành thỉnh chỉ, ngươi đi Đông Vực, khuyên Lâm Diệp Đan không được ứng chiến.”

Dựa theo trình tự kiếp trước, người tiếp theo Ôn Thạch Lan muốn so kiếm người, là Đông Vực Lâm Diệp Đan. Lâm Diệp Đan tuy không chết, nhưng bị trọng thương, thoái vị cho trưởng tử Lâm Khúc. Vào năm thứ hai Lâm Tín chết, đột ngột mất.

Lâm Tín không có ý buông tha y, nâng mặt Thẩm Lâu lên, in lên đôi môi mỏng, “Ngươi quan tâm tới Lâm Diệp Đan như vậy làm gì?”

Sau khi trị hồn phách, nhiệt độ của Thẩm Lâu ấm áp hơn hẳn, bờ môi cũng mềm mại hơn rất nhiều, khiến Lâm Tín không nhịn được nghiền ngẫm hồi lâu.

“Đây là ta đáp ứng Lâm Khúc.” Thẩm Lâu bị câu dẫn đến lơ mơ, nói thực trôi chảy.

Lâm Tín cả kinh, đột nhiên ngồi thẳng người, “Đáp ứng Lâm Khúc là ý gì, hắn biết ngươi sẽ trọng sinh? Ngươi rốt cuộc sao lại trọng sinh?”

Thẩm Lâu cười khổ, dùng ngón cái lau đi vệt ẩm ướt nơi khóe miệng Lâm Tín, đành phải thẳng thắn.

Khổ chiến hơn bảy năm, tiên đạo vỡ, đô thành Đại Dung bị tàn phá, quân đội cứ lùi rồi lại lui, cuối cùng lùi tới Nam Vực. Người Man chiếm hơn nửa đất đai, đối xử với bách tính tay không tấc sắt không khác gì chó, lợn.

“Khốn kiếp, ta đồng quy vu tận với bọn chúng!” Chung Hữu Ngọc hai mắt đỏ ngầu, định mang theo thân vệ còn sót lại vọt tới chỗ Ô Lạc Lan Hạ Nhược tự bạo đan điền.

“Nghênh Phong!” Thẩm Lâu mang theo một thân thương tổn chạy về, bắt được Chung Hữu Ngọc nỗ lực lao ra, mạnh mẽ đẩy trở lại.

Lâm Khúc đỡ Chung Hữu Ngọc lảo đảo, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bên ngoài đâu đâu cũng có Phệ Linh, ngươi đâm đầu vọt tới trúng phải sẽ bị phế bỏ linh mạch, tội gì làm vậy. Chúng ta vẫn còn sức đánh một trận, từ từ mưu tính, có thể…”

“Từ từ mưu tính, bách tính sắp chết hết cả rồi, còn mưu tính gì nữa!” Chung Hữu Ngọc gạt tay Lâm Khúc, nóng nảy ồn ào.

“Ta có cách.” Chu Nhan Cải siết một viên Lộc Ly khắc hình con mèo nhỏ, đứng trên hành lang uốn khúc ở Lương điện. Chiến sự sốt sắng, đã không đủ Lộc Ly quay guồng nước, Lương điện không còn màn mưa, trống rỗng đen kịt một màu.

Từ lúc Tinh phu nhân qua đời, vị Giáng Quốc Công vốn tính khí không tốt này, cũng không cười nữa, khiến tất cả mọi người đều sợ hắn. Dù là Chung Hữu Ngọc hay nhiều lời, cũng không dám tùy tiện mở miệng, vẫn là Thẩm Lâu bước lên, “Thế thúc.”

“Đi theo ta.” Chu Nhan Cải dẫn mọi người, vào vùng Tàng thư của Chu gia. Vạn quyển sách cổ xếp thành núi, chỉnh tề, gọn gàng, trông thật mỹ lệ trên vách đá. Trên vách đá vẽ trận, thủ pháp phiền phức đến nổi chỉ có thể thấy đạo đạo tàn ảnh.

Vách đá ban đầu không có chút tổn hại gì, lấy trận pháp làm trung tâm, bốn phía rạn nứt, ầm ầm vỡ vụn. Không khí mốc meo ẩm ướt kèm theo linh lực dồi dào phả vào mặt, cửa đá cao mười trượng đứng lặng trên một mảnh đất rộng khoảng một trượng vuông, cảm giác kỳ dị, ngột ngạt tràn đầy lồng ngực, như thể đột nhiên tiến nhập vào một thế giới khác.

Đứng lại trước cửa đá đầy rêu xanh, Chu Nhan Cải đặt tay dấu ấn cổ trên vách đá, cầm Lộc Ly con mèo nhỏ trong tay đặt trên chân nến, nhìn ba hậu bối theo sau, “Trong nhà đá này, có một đại trận thượng cổ, có thể ngược dòng thời gian. Song, chỉ có thể đưa một người trở lại.”

Ngược dòng thời gian! Phép thuật bậc này, dù là thời điểm tu tiên thượng cổ phồn thịnh nhất, cũng là nói mơ giữa ban ngày. Đây chắc chắn không phải trận pháp gì, mà là tiên trận.

“Đưa một người trở lại quá khứ, những người khác thì sao?” Lâm Khúc mở miệng hỏi, trận pháp hẳn không phải chỉ đưa một người trở về, còn những người khác vẫn ở lại, bằng không với bọn họ mà nói chẳng hề giúp ích.

“Là tất cả đều ngược dòng.” Chu Nhan Cải nói, đẩy cửa đá ra.

Đó là một phòng đá cực kỳ rộng rãi, trên mặt đá cao cao, khảm đầy Lộc Ly. chưa khai thác. Chu Nhan Cải vung ống tay áo, linh lực hóa thành gió mạnh, cuốn tung tro bụi dày đặc phủ đầy mặt đất, lộ ra bức vẽ đại trận thượng cổ đỏ chói.

Khởi động đại trận, chỉ cần ba tiên giả linh lực cao cường hiến tế tu vi cả đời. Đại trận mở, vạn vật về linh, chỉ có người trong tâm trận, có thể trọng sinh.

“Việc mơ hồ như thế, các ngươi cũng dám làm?” Lâm Tín nửa ngày nói không ra lời, hiến tế tu vi cả đời, chẳng khác gì đi tìm chết.

Bốn người bọn họ là cột chống toàn bộ Đại Dung, vạn nhất trận pháp này không hiệu quả, không chỉ riêng bọn họ uổng mạng, mà ngàn vạn tu sĩ, bách tính bên ngoài cũng chỉ có thể nghển cổ chờ chết. Chuyện như vậy, không giống việc Thẩm Lâu có thể làm.

“Ban đầu cũng không dám.” Thẩm Lâu lắc đầu, bọn họ thương nghị nhiều ngày, tìm kiếm thông tin chứng thực trong rất nhiều sách cổ, mới khó khăn quyết định đi đến bước này. Người được đề cử trở lại quá khứ, không ai khác ngoài Thẩm Lâu, có thể mang theo ký ức trọng sinh, nhưng ba người hiến tế tu vi cũng đều có một nguyện vọng nhờ Thẩm Lâu làm.

“Lâm Khúc muốn ngươi cứu Lâm Diệp Đan, Chung Hữu Ngọc và sư bá ta thì sao?”

“Chung Hữu Ngọc muốn ngăn cản Chung Vô Mặc thay hắn ra chiến trường, sư bá ngươi thì muốn cấm Tinh phu nhân ăn cá Hỏa Diễm.” Thẩm Lâu bất đắc dĩ nói, yếu ớt cười nhìn Lâm Tín.

Lâm Tín lại không cười được, yên lặng nhìn Thẩm Lâu, bỗng nhiên có chút khó chịu. Vốn tưởng rằng, y cũng giống như mình, là bất ngờ trọng sinh, làm tất cả bất quá là theo mệnh trời mà làm hết sức mình. Bây giờ mới biết, Thẩm Lâu là gánh vác muôn dân thiên hạ.

“Sao vậy?” Thẩm Lâu thấy dáng vẻ ấy của hắn, trong lòng cả kinh, nhưng không để lộ trên mặt.

“Sư bá ta, chỉ nghĩ đến mèo, cũng không lo đệ đệ hắn?” Lâm Tín hầm hừ nói.

Thẩm Lâu bật cười, xoa xoa hai má hắn phồng lên, “Hắn là nói thế này, ‘Muốn sống tốt,  Cá Hỏa Diễm không thể cho nó ăn nhiều. Còn đệ đệ đoản mệnh kia của ta, ai, không quản được nhiều như vậy.’ có lẽ là cảm thấy, dù có nói, sư phụ cũng chưa chắc nghe theo.”

Điểm này Lâm Tín đã lĩnh hội muốn bội thực luôn, không ai có thể quản được Chu Tinh Ly, càng là những thứ nguy hiểm càng muốn chơi, còn không bằng không nói cho hắn.

“Vậy hắn có nhắc tới ta không?” Lâm Tín chui tới trong ngực Thẩm Lâu cọ, mắt chớp chớp nhìn y từ dưới lên.

Sư bá hiểu lầm hắn nhiều năm, sau khi biết chân tướng cũng không nói gì, chỉ đem thanh kiếm năm đó sư phụ cầu cho hắn. Khi Phong Trọng tạo phản, Chu Nhan Cải tận sức giúp đỡ, nhưng cũng chưa từng cho Lâm Tín sắc mặt tốt.

Thẩm Lâu cúi đầu nhìn Lâm Tín giả vờ đáng thương, trong mắt không nhịn được nổi lên ý cười, nhỏ giọng dỗ hắn, “Hắn nói, A Tín là đứa trẻ tốt.”

Thời gian gặp nhau ngắn ngủi, Thẩm Lâu chỉ kịp ôm Lâm Tín một cái, hai người phải tách ra, mỗi người đi một ngả. Một người hướng kinh thành, một người hướng Đông Vực.

Thẩm Lâu đứng trên cung điện, đem chuyện phát sinh ở Bắc Vực báo lại cho Hoàng Đế. Nói rằng phụ thân trọng thương khó khỏi bệnh, thỉnh Hoàng Đế lập tức hạ chỉ thay đổi vị trí Quốc Công, đồng thời hi vọng nhanh chóng xuất binh.

“Người Man nắm giữ vu thuật mới, vu thuật này cũng giống như ôn dịch, nếu không đề phòng trước, thì Đại Dung ắt lâm nguy. Đây là Thái sư tự tay viết, kính trình bệ hạ ngự lãm.” Thẩm Lâu trình một phong thư lên, đó là kiến giải của Chu Tinh Ly đối với Phệ Linh.

Phong cấm linh mạch, làm nổ đan điền, thế như ôn dịch, không thuốc nào trị nổi. Nguyên Sóc Đế cẩn thận xem thư Chu Tinh Ly viết, cau mày, “Việc này thật chứ?”

“Thật, gia phụ chính là trúng loại vu thuật này. Việc này không thể chậm trễ, nhất định phải lập tức xuất binh, bình định Bắc Mạc, tiêu hủy tà vật này. Lấy công làm thủ, hi vọng giữ gìn thái bình.” Thẩm Lâu vén vạt áo, quỳ gối trên thảm trải sàn thêu kim long (rồng vàng) nối tiếp nhau, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng khí phách.

Phong Trác Dịch trầm mặc hồi lâu nói: “Ngay hôm nay, phong Thế tử Thẩm Lâu làm Huyền Quốc Công, chiếu thư lập tức đưa tới Bắc Vực. Còn việc xuất binh, ngày sau lại bàn.”

Người chưa từng nếm qua tai họa do Phệ Linh gây ra, rất khó hiểu nổi cấp bách của Thẩm Lâu, hiện tại tấn công Bắc Mạc vẫn cho rằng quá vội vàng. Thẩm Lâu dập đầu tạ ân, không cần phải nhiều lời nữa.

Lui triều, Phong Trọng kéo Thẩm Lâu lại, “Thanh Khuyết, ngươi vì sao muốn khởi binh vội vã như vậy? Vu thuật kỳ lạ kia, việc cấp bách nhất hẳn là tìm ra phương pháp phá giải.”

“Anh Vương điện hạ từng thấy ôn dịch chưa? Ban đầu chỉ có một người nhiễm bệnh, trong một đêm có thể nhiễm toàn thành. Nếu tu sĩ Trung Nguyên nhiễm phải Phệ Linh, đến lúc đó người Man binh cường mã tráng, một đường thế như chẻ tre, vong quốc chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Thẩm Lâu hiện tại muốn làm, chính là tiên hạ thủ vi cường, đem người Man đánh tan, đánh phục, tốt nhất có thể giết Ô Lạc Lan Hạ Nhược và gã Đại Vu kia. Lúc đó dù trong tay người Man có Phệ Linh, cũng không thể xoay chuyển nổi.

Chuyện này lẽ ra khi y ngồi vững vị trí Quốc công mới bắt đầu trù bị, bây giờ vừa kế vị lập tức muốn khai chiến, quả thực có hơi hấp tấp, chỉ có thể cầu viện triều đình.

Sắc mặt Phong Trọng ngưng trọng gật gật đầu, hắn tin tưởng phán đoán của Thẩm Lâu, “Ta sẽ khuyên nhủ phụ hoàng. Nhưng để Hoàng Thượng đồng ý xuất binh, vu khống không thể tránh khỏi.”

Thẩm Lâu và Phong Trọng liếc mắt nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn thẳng vào vị Anh Vương điện hạ này. Ý tứ, là ám chỉ y động chút tay chân, bức Hoàng Đế không thể không đồng ý. Trước đây Lâm Tín khen sư đệ nhà mình có tài năng của Hán Hoàng, y chỉ coi là trò cười, bây giờ xem ra, vị này quả thật có tư chất tốt làm Hoàng Đế.

“Điện hạ có thể.” Thẩm Lâu nói một câu đầy ý vị sâu xa như vậy, rồi quay người rời đi.

Trong Ngự Thư phòng.

“Nhi thần cho là, hiện tại quả thật là thời cơ tốt tấn công Bắc Mạc. Năm đó Bắc Mạc hùng binh trăm vạn, Hạ Nhược lại không phái Ôn Thạch Lan đến Trung Nguyên, trực tiếp cứng đối cứng với Thẩm Kỳ Duệ, là vì hắn binh lực cường thịnh, không sợ Đại Dung. Bây giờ dùng phương pháp như vậy, nhìn như ỷ vào vu thuật muốn làm gì thì làm, kì thực đang sợ hãi, hẳn do Bắc Mạc binh lực suy nhược. Đại Dung nhịn Bắc Mạc nhiều năm như vậy, phải nên ác liệt rồi.” Phong Trọng có lý có chứng cứ mà khuyên.

Nguyên Sóc Đế nhìn thư Chu Tinh Ly thêm nhiều lần, cảm thấy tiểu nhi tử nói có mấy phần đạo lý.

“Hoàng đệ nói tới thật dễ dàng, đánh trận là muốn tiền lương, muốn binh tướng. Chỉ bằng một vu thuật giả dối không có thật, liền ra binh Bắc Mạc, chẳng lẽ không phải thành việc bất nghĩa tàn hại ngoại tộc?” Thái tử lập tức mở miệng phản bác, để Phong Trọng câm miệng.

“Lúc Man tộc tàn hại bách tính ta, cũng không cảm thấy bất nghĩa, ” Phong Trọng không nặng không nhẹ nói, trên mặt còn mang theo ý cười thanh thiển, “Thái tử ca ca phản đối như vậy, hẳn là e ngại người Man?”

Thái tử bị Phong Trọng kích, cả giận nói: “Diệt bên ngoài thì trước phải yên bên trong! Bây giờ cũng không phải lúc khai chiến!”

Lời vừa nói ra, trong Ngự Thư phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Phong Trọng chậm rãi mở miệng: “Xin hỏi Thái tử ca ca, yên bên trong này ám chỉ cái gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

( bài thần đèn và bọn đầu gấu)

Lâu Lâu: Ta là đèn thần, các ngươi có nguyện vọng gì?

Lâm Khúc: Phục sinh cha

Hữu Ngọc: Phục sinh đệ

Sư bá: Phục sinh mèo! Phục sinh đệ!

Lâu Lâu: Mỗi người chỉ có một cơ hội

Sư bá: Vậy phục sinh miêu

Sư phụ: QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện