Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
Chương 90: Thật xin lỗi anh!
Thẩm Dật Phàm không thể ngờ được lại có người đột nhiên xuất hiện xen vào chuyện của anh và Tiết Lạc. Hơn nữa lại là dùng phương thức bạo lực như thế, vậy nên anh không chút phòng bị lãnh trọn cú đấm mạnh mẽ mà ngã xuống đất.
Diêu Nhật Hàn là hậu duệ của lính đặc công. Tuổi tác của cậu không lớn, nhưng từ lúc còn rất nhỏ đã tiếp thu những huấn luyện không phải những người bình thường tiếp nhận nổi. Vậy nên sức lực hơn người hẳn là điều có thể đoán được. Lần ra tay này với Thẩm Dật Phàm, không thể nghi ngờ là dùng hết sức lực, nói trọng tâm là giải cứu Tiết Lạc, nói nhân tiện chính là bộc phát chút ghen tuông. Là một người đàn ông, đối diện với người được bạn gái của mình yêu thương, hẳn là không ai có thể điềm nhiên mà giữ bình tĩnh. Diêu Nhật Hàn cũng không phải ngoại lệ.
Tiết Lạc được một bàn tay kéo ra, không đầy mấy giây sau đã rơi vào vòng tay của Diêu Nhật Hàn. Người trước mắt rõ ràng là người vừa bộc phát năng lực vô cùng hung mãnh, khi đối diện với cô toàn bộ khí thế đó đều thu về, trở thành một người có ánh mắt dịu dàng, ôn nhu như nước, quan tâm nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy không bị chấn động nào mới tạm thời yên tâm.
Thẩm Dật Phàm bị đánh còn không hiểu được nguyên nhân. Nhưng anh biết chuyện nhất định có liên quan đến Tiết Lạc. Ánh mắt anh ngơ ngác nhìn người kia ôm Lạc Lạc của anh vào lòng, vậy mà cô cũng không có thái độ từ chối, sâu trong đồng tử lập tức tràn ra một tia mất mát cùng đau đớn. Đau đớn này so với đau đớn vì bị đánh còn càng dằn vặt anh gấp trăm lần...
Lẽ nào... Anh đến trễ rồi sao? Lại đến trễ rồi sao???
Thẩm Dật Phàm không thể tin được kết quả này, anh gắng gượng lảo đảo đứng dậy, muốn tiến về phía trước hỏi Lạc Lạc của anh cho ra lẽ, nhưng còn chưa kịp đi tới thì Diêu Nhật Hàn đã ôm Tiết Lạc lùi lại phía sau một bước, khoảng cách giữa hai bên trong phút chốc càng được kéo dài. Bắt gặp ánh mắt địch ý của người kia ném lại đây, thái độ bảo vệ cô gái trong ngực càng hiện lên rõ ràng, Thẩm Dật Phàm chỉ cảm thấy kết quả đã quá mức rõ ràng, nhưng bản thân anh vẫn phải tận lực trốn tránh. Anh biết, một khi anh đồng ý với loại kết cục này, anh sẽ mất Lạc Lạc của anh vĩnh viễn... Anh từng mất cô một lần, anh không muốn đi vào con đường đó lần thứ hai... Thực đau khổ, không có cô anh thật sự rất đau khổ...
" Thẩm Dật Phàm, anh và Lạc Lạc bây giờ một chút quan hệ cũng không có. Tôi nghiêm túc cảnh cáo anh, từ nay về sau anh tuyệt đối không được đến gần cô ấy nữa!"
" Cậu là gì của cô ấy? Cậu lại nghĩ tôi không là gì của cô ấy sao?"
Thẩm Dật Phàm nắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh mình. Anh đặt cược hết hi vọng của mình vào lần này, hi vọng Lạc Lạc của anh sẽ phủ nhận điều anh lo sợ nhất. Lạc Lạc, cầu xin em, cầu xin em hãy phủ nhận đi!
Thẩm Dật Phàm không đợi được Tiết Lạc trả lời, thì Diêu Nhật Hàn đã cười khẩy một tiếng, ánh mắt thiếu niên trong phút chốc trở nên sắc lạnh và gai góc, giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên.
" Tôi là gì của cô ấy không phải trong lòng anh hiểu rõ nhất sao, trốn tránh thì có ích gì chứ? Còn anh... "
Diêu Nhật Hàn chuyển mắt nhìn Thẩm Dật Phàm, vờ như không nhìn thấy sự tan rã trong đáy mắt người kia. Nhân từ với tình địch là phản bội chính mình, đạo lí này cậu hiểu rõ nhất. Dù sao thì trong tất cả mọi người, người này vẫn luôn là đối tượng khiến cậu thấy tràn ngập nguy cơ, không phải vì lí do gì khác, chỉ đơn giản vì người này có được tâm của Lạc Lạc thôi cũng đã đủ hạ sát cậu. Cậu không thể để bất kỳ điều gì không mong muốn xảy ra, vậy nên, Thẩm Dật Phàm, thực xin lỗi anh!
" Tôi biết, anh là người cũ của Lạc Lạc. Nhưng người cũ cũng không phải là hiện tại. Bây giờ em ấy chính là người ở bên cạnh tôi. Tôi mặc kệ trước đây hai người có tình cảm sâu sắc thế nào nhưng quá khứ không thể quay về được nữa! Anh, thức tỉnh đi!"
Diêu Nhật Hàn mạnh mẽ phá vỡ lớp phòng ngự cuối cùng của Thẩm Dật Phàm. Cậu biết, hai từ " người cũ " là vết thương trí mạng nhất của người đàn ông vẫn luôn có hi vọng muốn tái hợp cùng Lạc Lạc. Vẫn biết đó là tàn nhẫn, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ bắt cậu trơ mắt nhìn Lạc Lạc mà cậu khó khăn lắm mới theo đuổi được bị người kia làm cho cảm động, rồi trở về bên anh ta sao? Tuyệt đối không được! Chuyện này không được phép xảy ra!
Diêu Nhật Hàn nhìn Thẩm Dật Phàm, đáy mắt thoáng lóe lên một tia đồng cảm, nhưng rất nhanh liền bị kiên định thay thế. Đều là người có tình, nhưng có người được hạnh phúc, có người không, cắt đứt một lần, bớt đi sẽ một chút đau khổ!
Tiết Lạc từ trong vòng tay của Diêu Nhật Hàn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dật Phàm đứng đó mà giống như đang chìm vào thế giới khác bị cô đơn cùng đau khổ bao phủ khiến cho trái tim trong lồng ngực cô như thắt chặt lại, bóp nghẹn đến đau đớn, liền vội vàng quay đầu đi không nhìn đến nữa. Cô đã ở bên Diêu Nhật Hàn, là bạn gái của cậu, không thể tưởng niệm người đàn ông khác! Không thể!
Tiết Lạc liên tục nói trong đầu như vậy, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt cô vẫn ngập tràn cô đơn. Vào khoảnh khắc này cô chân chính hiểu được rằng, cô không thể ở bên Thẩm Dật Phàm, nhưng cũng mãi mãi không quên được anh. Kí ức với anh, từ sớm đã ăn sâu vào máu thịt của cô, không cách nào xóa nhòa đi được. Chẳng qua, cô cũng thích Diêu Nhật Hàn, cảm động vì những gì cậu ấy làm cho cô, yêu thích sự vô tư của cậu ấy, cái người ngốc nghếch vẫn luôn lấy cô làm trung tâm kia. Cô, rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao có thể tham lam như vậy, một trái tim lại chia làm nhiều ngăn, âm thầm có loại tình cảm với cả hai người đàn ông...
Cô đến cùng là phải làm sao đây?
Diêu Nhật Hàn là hậu duệ của lính đặc công. Tuổi tác của cậu không lớn, nhưng từ lúc còn rất nhỏ đã tiếp thu những huấn luyện không phải những người bình thường tiếp nhận nổi. Vậy nên sức lực hơn người hẳn là điều có thể đoán được. Lần ra tay này với Thẩm Dật Phàm, không thể nghi ngờ là dùng hết sức lực, nói trọng tâm là giải cứu Tiết Lạc, nói nhân tiện chính là bộc phát chút ghen tuông. Là một người đàn ông, đối diện với người được bạn gái của mình yêu thương, hẳn là không ai có thể điềm nhiên mà giữ bình tĩnh. Diêu Nhật Hàn cũng không phải ngoại lệ.
Tiết Lạc được một bàn tay kéo ra, không đầy mấy giây sau đã rơi vào vòng tay của Diêu Nhật Hàn. Người trước mắt rõ ràng là người vừa bộc phát năng lực vô cùng hung mãnh, khi đối diện với cô toàn bộ khí thế đó đều thu về, trở thành một người có ánh mắt dịu dàng, ôn nhu như nước, quan tâm nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy không bị chấn động nào mới tạm thời yên tâm.
Thẩm Dật Phàm bị đánh còn không hiểu được nguyên nhân. Nhưng anh biết chuyện nhất định có liên quan đến Tiết Lạc. Ánh mắt anh ngơ ngác nhìn người kia ôm Lạc Lạc của anh vào lòng, vậy mà cô cũng không có thái độ từ chối, sâu trong đồng tử lập tức tràn ra một tia mất mát cùng đau đớn. Đau đớn này so với đau đớn vì bị đánh còn càng dằn vặt anh gấp trăm lần...
Lẽ nào... Anh đến trễ rồi sao? Lại đến trễ rồi sao???
Thẩm Dật Phàm không thể tin được kết quả này, anh gắng gượng lảo đảo đứng dậy, muốn tiến về phía trước hỏi Lạc Lạc của anh cho ra lẽ, nhưng còn chưa kịp đi tới thì Diêu Nhật Hàn đã ôm Tiết Lạc lùi lại phía sau một bước, khoảng cách giữa hai bên trong phút chốc càng được kéo dài. Bắt gặp ánh mắt địch ý của người kia ném lại đây, thái độ bảo vệ cô gái trong ngực càng hiện lên rõ ràng, Thẩm Dật Phàm chỉ cảm thấy kết quả đã quá mức rõ ràng, nhưng bản thân anh vẫn phải tận lực trốn tránh. Anh biết, một khi anh đồng ý với loại kết cục này, anh sẽ mất Lạc Lạc của anh vĩnh viễn... Anh từng mất cô một lần, anh không muốn đi vào con đường đó lần thứ hai... Thực đau khổ, không có cô anh thật sự rất đau khổ...
" Thẩm Dật Phàm, anh và Lạc Lạc bây giờ một chút quan hệ cũng không có. Tôi nghiêm túc cảnh cáo anh, từ nay về sau anh tuyệt đối không được đến gần cô ấy nữa!"
" Cậu là gì của cô ấy? Cậu lại nghĩ tôi không là gì của cô ấy sao?"
Thẩm Dật Phàm nắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh mình. Anh đặt cược hết hi vọng của mình vào lần này, hi vọng Lạc Lạc của anh sẽ phủ nhận điều anh lo sợ nhất. Lạc Lạc, cầu xin em, cầu xin em hãy phủ nhận đi!
Thẩm Dật Phàm không đợi được Tiết Lạc trả lời, thì Diêu Nhật Hàn đã cười khẩy một tiếng, ánh mắt thiếu niên trong phút chốc trở nên sắc lạnh và gai góc, giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên.
" Tôi là gì của cô ấy không phải trong lòng anh hiểu rõ nhất sao, trốn tránh thì có ích gì chứ? Còn anh... "
Diêu Nhật Hàn chuyển mắt nhìn Thẩm Dật Phàm, vờ như không nhìn thấy sự tan rã trong đáy mắt người kia. Nhân từ với tình địch là phản bội chính mình, đạo lí này cậu hiểu rõ nhất. Dù sao thì trong tất cả mọi người, người này vẫn luôn là đối tượng khiến cậu thấy tràn ngập nguy cơ, không phải vì lí do gì khác, chỉ đơn giản vì người này có được tâm của Lạc Lạc thôi cũng đã đủ hạ sát cậu. Cậu không thể để bất kỳ điều gì không mong muốn xảy ra, vậy nên, Thẩm Dật Phàm, thực xin lỗi anh!
" Tôi biết, anh là người cũ của Lạc Lạc. Nhưng người cũ cũng không phải là hiện tại. Bây giờ em ấy chính là người ở bên cạnh tôi. Tôi mặc kệ trước đây hai người có tình cảm sâu sắc thế nào nhưng quá khứ không thể quay về được nữa! Anh, thức tỉnh đi!"
Diêu Nhật Hàn mạnh mẽ phá vỡ lớp phòng ngự cuối cùng của Thẩm Dật Phàm. Cậu biết, hai từ " người cũ " là vết thương trí mạng nhất của người đàn ông vẫn luôn có hi vọng muốn tái hợp cùng Lạc Lạc. Vẫn biết đó là tàn nhẫn, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ bắt cậu trơ mắt nhìn Lạc Lạc mà cậu khó khăn lắm mới theo đuổi được bị người kia làm cho cảm động, rồi trở về bên anh ta sao? Tuyệt đối không được! Chuyện này không được phép xảy ra!
Diêu Nhật Hàn nhìn Thẩm Dật Phàm, đáy mắt thoáng lóe lên một tia đồng cảm, nhưng rất nhanh liền bị kiên định thay thế. Đều là người có tình, nhưng có người được hạnh phúc, có người không, cắt đứt một lần, bớt đi sẽ một chút đau khổ!
Tiết Lạc từ trong vòng tay của Diêu Nhật Hàn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dật Phàm đứng đó mà giống như đang chìm vào thế giới khác bị cô đơn cùng đau khổ bao phủ khiến cho trái tim trong lồng ngực cô như thắt chặt lại, bóp nghẹn đến đau đớn, liền vội vàng quay đầu đi không nhìn đến nữa. Cô đã ở bên Diêu Nhật Hàn, là bạn gái của cậu, không thể tưởng niệm người đàn ông khác! Không thể!
Tiết Lạc liên tục nói trong đầu như vậy, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt cô vẫn ngập tràn cô đơn. Vào khoảnh khắc này cô chân chính hiểu được rằng, cô không thể ở bên Thẩm Dật Phàm, nhưng cũng mãi mãi không quên được anh. Kí ức với anh, từ sớm đã ăn sâu vào máu thịt của cô, không cách nào xóa nhòa đi được. Chẳng qua, cô cũng thích Diêu Nhật Hàn, cảm động vì những gì cậu ấy làm cho cô, yêu thích sự vô tư của cậu ấy, cái người ngốc nghếch vẫn luôn lấy cô làm trung tâm kia. Cô, rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao có thể tham lam như vậy, một trái tim lại chia làm nhiều ngăn, âm thầm có loại tình cảm với cả hai người đàn ông...
Cô đến cùng là phải làm sao đây?
Bình luận truyện