Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 12: Giải Quyết Vấn Đề





Lần này tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Nhất là Ngô Tùng Lâm, nhân viên phát triển kỹ thuật, người đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào sản phẩm lần này.
“Cậu Khang, cậu nói như vậy, không biết có thể nắm chắc hay là không?” Dù sao lời nói của Lương Vĩnh Khang cũng không có xác thực được, trong lòng Ngô Tùng Lâm không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Đương nhiên, thái độ của ông ta không giống như là Lý Trường Phong, cách nói chuyện cũng rất có chừng mực.
Lương Vĩnh Khang làm sao có thể không nhận ra sự nghi ngờ từ lời nói của Ngô Tùng Lâm.

Thế nhưng hắn là ai cơ chứ, hắn không cần phải nhìn sắc mặt của người khác để nói chuyện, hắn chỉ đơn giản đem lọ kem dưỡng da BB đặt lên mũi, rồi chậm rãi nói: “Nhân sâm, linh chi, hồng hoa, bạch phụ tử… đây chính là các loại thành phần chính có trong sản phẩm dưỡng da này đúng không? Về phần tỷ lệ, nếu như các vị không ngại tiết lộ bí mật sản phẩm, tôi cũng có thể nói ra một cách rõ ràng luôn!”
Nói đến lời cuối cùng, Lương Vĩnh Khang hơi liếc mắt nhìn lấy Ngô Tùng Lâm, cười nhẹ một cái.
Ngô Tùng Lâm nhất thời bị dọa sợ đến ngây người, không khỏi xua tay nói: “Không cần, không cần!”
Sau đó ông ta lại lần nữa nhìn sang Lương Vĩnh Khang, nói tiếp: “Anh Khang, anh quả nhiên là thiên tài, chỉ cần ngửi một chút đã có thể ngửi ra được bí mật bên trong sản phẩm của chúng tôi rồi.

Nếu như tôi không có nắm chắc thành phần bên trong sản phẩm này đã được bảo mật tuyệt đối, tôi còn cho rằng anh đã xem trộm tài liệu nữa đấy!”
Mà lời này của Ngô Tùng Lâm vừa nói ra, càng làm cho mọi người ở đây khiếp sợ không thôi.

Bọn họ ban đầu còn nghĩ rằng Lương Vĩnh Khang sẽ dùng phương pháp gì đó phân tích ra thành phần dược liệu bên trong sản phầm.


Cho dù là người có sức tưởng tượng tốt nhất, cũng không ai tưởng tượng ra được việc Lương Vĩnh Khang chỉ cần ngửi một cái, thứ gì cũng có thể phân tích ra được.
Bọn họ lúc này rất có hồ nghi, lỗ mũi của Lương Vĩnh Khang làm sao thính đến như vậy? Hắn không phải là Hạo Thiên Khuyển chuyển thế đầu thai đấy chứ?
Nếu như Lương Vĩnh Khang mà biết được suy nghĩ ở trong lòng mọi người lúc này, hắn nhất định sẽ tức giận mà mắng to một tiếng: “Có các ngươi mới là Hạo Thiên Khuyển đầu thái đấy! Đây chính là năng lực đặc thù, là bản lĩnh có được hay không?”
Đương nhiên chuyện này Lương Vĩnh Khang cũng không thể nào biết được.

Hắn chỉ đơn giản nhìn Ngô Tùng Lâm cười nói: “Thật ra lúc trước tôi ở trong quân ngũ có làm qua quân y.

Với lại thành phần của các loại thảo dược này rất dễ nhận biết, ngoài việc ngửi được hương vị bên trong, vừa rồi thông qua tiếp xúc trên da, tôi cũng có thể phân tích được một chút tác dụng của thảo dược.

Cho nên, chuyện này không tính là việc gì quá mức phức tạp.

Chỉ cần có thể hiểu biết được đặc tính cụ thể của từng loại thảo dược là có thể phân tích ra thôi!”
Mặc dù nghe thấy lời này của hắn có vẻ như rất khiêm tốn, nhưng Ngô Tùng Lâm đều không cho là phải.

Bởi vì ông ta cũng là người từng nhiều năm nghiên cứu thảo dược, đâu có đơn giản chỉ bằng việc ngửi và tiếp xúc qua da là có thể đoán được thảo dược dễ dàng như vậy.

Huống hồ, các loại thảo dược bên trong đã bị điều chế ra thành một loại dung dịch hỗn hợp, cho dù là một vị Đông y giỏi nhất thế giới, cũng chưa chắc có thể làm được như Lương Vĩnh Khang.
Mà Lý Thu Hà càng nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Cô có cảm giác như suy đoán của mình về thân thế của Lương Vĩnh Khang rất chính xác, hắn nhất định là một vị cao nhân ẩn thế nào đó, vừa mới gia nhập vào thế giới hiện thực, mục đích rất có thể là vì cứu thế!
“Được rồi, nếu như anh đã có thể phân tích được thành phần của thảo dược bên trong sản phẩm, vậy theo ý anh nói, thì chúng ta nên làm như thế nào để có thể giảm bớt giá thành lần này xuống đây?” Trương Nhã Kỳ vẫn một bộ đạm nhiên, lạnh lùng, hướng về phía Lương Vĩnh Khang hỏi.

Đương nhiên, trong lòng cô lúc này cũng cực kỳ phức tạp.
Lương Vĩnh Khang thấy mình biểu hiện ra nhiều như vậy, mà sắc mặt của Trương Nhã Kỳ cũng không tốt thêm được chút nào, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Thế nhưng cung đã lên dây rồi, lúc này hắn cũng không thể buông tay làm như không biết gì cả.
Cho nên Lương Vĩnh Khang sau một hồi đắn đo suy nghĩ, liền nói: “Thật ra, giá thành của sản phẩm này mắc như vậy, hơn phân nửa là do hai thành phần chính bên trong tạo nên.

Thay vì mọi người dùng đến nhân sâm Ngọc Linh và các sản phẩm nhân sâm cao cấp khác, tại sao mọi người không nghĩ dùng đến sản phẩm nhân sâm Hàn Quốc, tuy loại nhân sâm này so với nhân sâm Ngọc Linh có giá trị dược tính thấp hơn một ít.

Nhưng nhân sâm Hàn Quốc được trồng trọt với quy mô lớn, lại dễ chăm sóc, cho nên giá trị thị trường cũng rất rẻ.

Mà nhân sâm Ngọc Linh và các sản phẩm nhân sâm cao cấp khác, thì do canh tác khó khăn, đa phần là đều thu hoạch từ tự nhiên, cho nên giá thành cũng rất đắc đỏ.


Cho nên tôi nghĩ, thành phần nhân sâm trong sản phẩm lần này nên đổi lại thành nhân sâm Hàn Quốc, như thế giá thành sẽ giảm đi rất nhiều.

Mà sâm Ngọc Linh, chỉ có thể từ từ mở rộng quy mô, mới có thể đưa vào áp dụng trong thực tế được!”
Ngô Tùng Lâm nghe xong những lời phân tích này của Lương Vĩnh Khang, không khỏi hớn hở mà vỗ đùi “cái đéch”, sau đó ông ta liền hưng phấn nói: “Trời ạ, chuyện này tôi làm sao lại không nghĩ ra được nhỉ! Anh Khang không chỉ là người am hiểu về dược thảo, ngay cá cách phân tích giá trị kinh tế cũng sâu sắc như vậy.

Bội phục, tôi thật sự là bội phục!”
Ngô Tùng Lâm nói xong một hồi, rồi bắt đầu vội vàng hô lên: “Không được, anh Khang, tôi thấy anh chỉ làm một nhân viên bảo vệ như thế này thì thật là uổng phí quá! Nếu như anh không chê, vậy anh có thể vào bộ phận nghiên cứu của chúng tôi làm việc được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp này của Ngô Tùng Lâm, Lương Vĩnh Khang chỉ có thể lắc đầu, nói: “Khoan đã, tôi vẫn còn chưa có nói hết loại dược liệu có thể thay thế thứ hai mà!”
Ngô Tùng Lâm thấy dáng vẻ không vui không buồn này của Lương Vĩnh Khang, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần tôn kính, người này, tuyệt đối không phải là người đơn giản!
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến việc Ngô Tùng Lâm đánh giá mình như thế nào, hắn lúc này liền ngay ngắn, nói: “Ngoại trừ nhân sâm là dược thảo có thể thay thế ra, thì việc dùng đến linh chi để làm dược liệu dưỡng da quả thật là quá mức phung phí.

Tôi thấy thay vì các vị đùng đến linh chi, không bằng đổi lại thành cam thảo như thế nào? Cam thảo về mặt giá trị dược hiệu, hoàn toàn không thua kém gì so với linh chi, mà giá thành của nó lại cực kỳ rẻ.

Chỉ cần các vị có thể thay đổi hai thành phần quan trọng này trong sản phẩm, tôi có thể đảm bảo giá thành của sản phẩm có thể rẻ hơn thị trường, từ ba đến bốn lần.

Như vậy, sức cạnh tranh của sản phẩm sẽ càng mạnh mẽ hơn, mà chất lượng thì hoàn toàn không thua kém bất kỳ một loại mỹ phẩm hàng đầu thế giới nào!”
Lời này của Lương Vĩnh Khang nói ra, toàn bộ những người có mặt ở trong phòng nghiên cứu đều im lặng nhìn về phía Ngô Tùng Lâm.

Mà Ngô Tùng Lâm lúc này đã hớn hở cười to một tiếng: “Ha ha ha, thiên tài, anh Khang quả nhiên là một thiên tài! Ngay cả vấn đề này cũng có thể giải quyết được! Tôi thật sự là bội phục, vô cùng bội phục anh! Anh nếu như không thể đến làm việc ở phòng nghiên cứu thì thật là quá uổng phí đi!”
Lương Vĩnh Khang đương nhiên là không để mấy lời này của Ngô Tùng Lâm ở trong lòng, ánh mắt của hắn lúc này chỉ có hướng về phía Trương Nhã Kỳ nhìn qua một chút.
Quả nhiên là không có ngoại lệ, lúc này Trương Nhã Kỳ cũng đang nhìn hắn chăm chăm, không rời mắt.

Cô thật sự không thể nào nghĩ ra được, một phòng nghiên cứu hơn mười mấy danh y, nổi tiếng, vậy mà một vấn đề đơn giản như vậy cũng không thể giải quyết ra được.

Phải đợi đến khi Lương Vĩnh Khang xuất thủ, mới nhẹ nhàng giải quyết một cách triệt để.

Đây là vì Lương Vĩnh Khang quá xuất sắc, hay là vì những người kia quá ngu ngố rồi đây?
Thật tình thì chuyện này cũng không thể trách những người như Ngô Tùng Lâm được.

Bởi vì bọn họ chỉ đơn thuần là những nhà nghiên cứu mà thôi, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần nhìn đến chất lượng tối ưu nhất, sản phẩm đạt đến thành quả cao nhất.

Thì cho dù giá trị của nó cao hay thấp, thì đó cũng là thành công rồi.


Với lại, trong phòng nghiên cứu của bọn họ, đa phần các loại thành phần dược thảo đều là loại tốt nhất.

Bọn họ cũng không nhất thiết phải quan tâm đến việc thay đổi thành phần của bọn chúng, chính vì thế, việc giá cả bị đẩy cao cũng là đương nhiên.
Còn Lương Vĩnh Khang thì khác, hắn xuất phát từ một đơn vị đặc công, thường xuyên phải phối hợp tác chiến trong môi trường tự nhiên hoang dã, đương nhiên là đối với các loại thảo dược bình thường, hắn có một cách lý giải hoàn toàn khác nhưng người như Ngô Tùng Lâm.

Đối với một quân y như hắn, không có chuyện phân biệt thảo dược thấp hèn hay sang kém, mà chỉ quan tâm đến giá trị dược hiệu bên trong của loại dược thảo đó mà thôi.
Đây là một sự khác biệt về nhận thức, về tầng lớp và giai cấp, cho nên nó tạo thành một sự sai lầm trong suy nghĩ của từng người.
Giống như các nhà thuốc Tây y, đối với Đông y và thuốc nam có cái nhìn không được tốt cho lắm.

Nhưng thuốc nam và Đông y, hoàn toàn không phải yếu kém như vậy.

Chẳng qua là do một số thành phần thầy thuốc hành nghề thuốc nam và Đông y có tay nghề quá kém, dẫn đến những sai lầm mang tính trí mệnh, làm cho đánh giá của thế giới về thuốc nam và Đông y rơi xuống một mức độ cực thấp.

Cho nên mới có hiện tượng nhận thức sai lầm về giá trị của thuốc nam và Đông y.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến, mình sẽ có trách nhiệm vực dậy một nền Đông y đã xuống cấp này.

Tất cả chỉ có thể tùy duyên, nếu như thật sự có một ngày nào đó thế giới này cần đến hắn, hắn tất nhiên là sẽ ra sức công hiến.

Còn nếu như mọi người không cần, thì hắn cũng không việc gì phải xen vào những thứ rắc rối phức tạp bên trong.
Nói tóm lại là, lúc này Lương Vĩnh Khang ở trong mắt của những người ở đây, thật sự là một nhân vật rất lợi hại.

Đặc biệt là Lý Thu Hà, trong lòng cô càng lúc càng muốn giữ chặt lấy Lương Vĩnh Khang ở bên cạnh mình, nhất quyết không thể để hắn chạy thoát ra được.
Đương nhiên, có người thích, thì nhất định cũng sẽ có người ghen ghét.

Lý Trường Phong nhìn thấy Lương Vĩnh Khang càng lúc càng biểu hiện ra sự ưu tú của mình, lòng thù hận của hắn đối với Lương Vĩnh Khang càng sâu đậm.
Trong lòng của hắn lúc này chỉ âm thầm nghĩ: “Ra vẻ nữa đi, kiêu ngạo nữa đi! Để tao xem thử, mày còn ra vẻ, kiêu ngạo đến khi nào nữa?!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện