Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 36



Editor: Đá bào


Beta: Gió


Đây là lần thứ ba hay thứ tư anh xin lỗi cô, Giản Hàng cũng không đếm kỹ. Lúc trước anh đều nói “Rất xin lỗi”, lần này lại trực tiếp là “Là anh không đúng.”


Nghe qua đều là lời xin lỗi, nhưng cảm nhận trực quan lại rất khác nhau. 


Cánh tay của anh vòng qua eo cô, không dùng lực, nhẹ nhàng ôn nhu giống như giọng nói khi thốt ra: “Là anh không đúng”. 


Giản Hàng nhìn chiếc đồng hồ anh đưa tới, trước đó ở thị trấn Eagean, anh cũng dùng đồng hồ để thăm dò thái độ của cô. Hôm nay, anh lấy đồng hồ của mình một lần nữa để hòa giải. 


Trước khi lĩnh chứng cho tới tận bây giờ, cô chưa bao giờ có hy vọng xa vời rằng anh có thể chịu hạ mình trong cuộc hôn nhân của hai người. Dù sao lúc xem mắt cũng không được vui vẻ gì. 


Nếu như lần đầu tiên xem mắt, cô không có cho anh leo cây, không biết bây giờ cuộc sống hằng ngày của hai người sẽ ra sao.


Giản Hàng nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay anh, xoá đi chút mâu thuẫn nhỏ này.


Tay kia của Tần Mặc Lĩnh vòng qua phía sau lưng cô, nhẹ ôm cô vào lòng, “Cảm ơn em.”


Lời xin lỗi, chiếc đồng hồ đeo tay, cánh tay ôm eo cô của anh đều không bằng cái ôm nhẹ nhàng này, nó có sức sát thương vô cùng lớn đối với Giản Hàng. 


Ngay tại thời khắc này Giản Hàng đã bị mê hoặc, lòng nghĩ nếu như về sau lại xảy ra mâu thuẫn, anh không cần phải nói xin lỗi, cứ ôm cô  như vậy, cô sẽ tha thứ cho anh. 


Tần Mặc Lĩnh buông cô ra, đi thu dọn lại hành lý vừa mang vào phòng. 


Trong nháy mắt lý trí của Giản Hàng lại trở về, liếc nhìn anh một cái, lập tức thay đổi suy nghĩ, nếu lại có mâu thuẫn, một cái ôm ngắn như vậy nhất định là không được. Cứ để anh nói xin lỗi đi. 


Cô đi rót nước, đặt đồng hồ của anh lên chiếc tủ đầu giường. 


Trong phòng thay đồ, Tần Mặc Lĩnh mở va li ra, vừa rồi anh chỉ thu dọn qua loa mấy bộ đồ để chuyển đến, còn những thứ khác để ngày mai có thời gian từ từ mang qua. 


Anh đem áo sơ mi của mình treo vào chiếc tủ của Giản Hàng. 


Từ trấn nhỏ bên bờ Eagean chụp ảnh cưới về, trước khi ăn cơm Giản Hàng chỉ thu dọn được một nửa, còn có không ít đồ vụn vặt chưa sắp xếp xong. 


Anh thu dọn xong vali của mình, tiện thể dọn luôn những đồ đạc còn lại trong vali của Giản Hàng, dựa theo thói quen của cô mà sắp xếp chúng. 


Đồ đạc được xếp xong, Tần Mặc Lĩnh đi ra ngoài. 


Giản Hàng đi rót nước đã quay lại, đang ngồi trước máy tính bận rộn công việc. 


Anh giơ tay cởi cúc áo sơ mi rồi đi thẳng vào phòng tắm. 


Trong tủ lạnh vẫn còn vài lọ tinh dầu, một chai cũng chưa được động đến, bao bì còn nguyên chưa bóc vỏ. 


Hạn dùng còn có hai tháng nữa. 


Anh đóng tủ lạnh lại, đi đến cửa phòng tắm, nói với Giản Hàng: “Tinh dầu của hãng kia, nếu em không thích thì để dì Cảnh đổi sang hãng khác.”


Giản Hàng ngẩng đầu, bị hỏi mà ngơ ngác, “Tinh dầu gì cơ?”


Tần Mặc Lĩnh: “Tinh dầu trong tủ lạnh ấy.”


Giản Hàng đặt con chuột máy tính xuống, đi qua, “Tủ lạnh ở đâu vậy?”


Tần Mặc Lĩnh: “….”


Dưới sự gợi ý của Tần Mặc Lĩnh, Giản Hàng mới nhìn thấy chiếc tủ lạnh ở đó. 


Là do cô lạc hậu, không biết bây giờ cửa tủ lạnh cũng có thể được làm một cách tinh xảo đến như vậy. 


Cô lấy ra hai lọ ra nhìn, một lọ tinh dầu hoa anh đào, một lọ tinh dầu hoa hồng, tất cả đều là hương cô thích. 


Từ biểu cảm trên mặt cô, Tần Mặc Lĩnh cũng không đoán được liệu cô thích hay không, “Sắp hết hạn sử dụng rồi, bình thường em hay dùng tinh dầu gì cứ nói cho dì Cảnh. ”


“Còn hai tháng nữa mới hết hạn, vẫn dùng được.” Giản Hàng đặt lại tinh dầu vào tủ lạnh, “Chắc Dì Cảnh đã cất vào đây từ trước, do em không chú ý chỗ này có tủ lạnh.”


Tần Mặc Lĩnh nói: “Là anh để. Quên nói với em.”


“?” Ánh mắt Giản Hàng nghi hoặc. 


Tần Mặc Lĩnh giải thích: “Lúc anh mới chuyển đến đã để vào.” Ngoại trừ đêm hôm đó có xem qua, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng đụng tới. 


Giản Hàng gật đầu, không tiện tiếp lời, cô chọn trầm mặc. Ngay từ đầu anh đã không nghĩ tới việc chia phòng ngủ, là do cô tự muốn ở phòng ngủ phụ. 


“Anh tắm đi.” Giản Hàng đóng cửa phòng tắm, đi ra ngoài. 


Cô nhớ ra chiếc vali trong phòng thay đồ còn chưa được sắp xếp xong. Đẩy cửa phòng thay đồ bước vào, lại không thấy vali trước tủ quần áo nữa. Đồ trang sức trên bàn, Tần Mặc Lĩnh đã sắp xếp lại hết giúp cô. 


Cô đột nhiên cảm thấy việc xem mắt lúc trước cũng không tệ, tuy rằng giữa Tần Mặc Lĩnh và cô không có tình yêu, nhưng sự săn sóc và quan tâm nên có, không thiếu một điều gì. 


Giản Hàng chuẩn bị quần áo cho ngày mai đi làm, sau đó ngồi lại trước máy tính. 


Công việc hôm nay không nhiều lắm, cô đã làm xong, tài liệu đang mở không cần thiết phải xem xong trong đêm nay, nhưng cô buộc mình phải bình tĩnh lại, tập trung cao độ vào đống giấy tờ ấy. 


Cửa phòng tắm mở ra, lập tức có tiếng bước chân truyền tới, Giản Hàng cũng không ngẩng đầu lên. 


Tần Mặc Lĩnh đi đến bên giường,  nhìn lên chiếc đồng hồ của mình. 


Đêm đó ở khách sạn trong trấn nhỏ Eagean, Giản Hàng dùng một chiếc khăn lụa lót dưới đồng hồ, đề phòng việc đồng hồ chà xước với mặt bàn, hôm nay cô lại để thẳng lên trên tủ đầu giường, không hề quan tâm liệu nó có bị chà xước hay không. 


Anh xoay người liếc mắt nhìn Giản Hàng, không chắc chắn liệu cô có còn tức giận nữa không. 


Giản Hàng không biết trong lòng Tần Mặc Lĩnh đang nghĩ gì, vừa rồi lúc anh tháo đồng hồ xuống thuận tay đặt ở tủ đầu giường, tự anh cũng trực tiếp để lên đó, Giản Hàng cho rằng có thể tùy ý, nên cũng đặt thẳng lên trên tủ. 


Tần Mặc Lĩnh lại nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bị Giản Hàng ghẻ lạnh, đi vào thư phòng, mấy ngày nay anh và Giản Hàng bị chênh lệch múi giờ, ngày mai còn phải bận rộn công việc, nghỉ ngơi không tốt có thể sẽ khiến cô ngất xỉu. 


“Anh ngủ đây, em cũng đi ngủ sớm đi. ” Anh tắt đèn đầu giường.


Giản Hàng gật gật đầu, nói: “Em cũng sắp xong việc rồi. ” Cô đọc thêm vài trang tài liệu, sau đó tắt máy tính đi ngủ. 


Đi đến bên giường, Giản Hàng mới nhìn rõ, không biết từ lúc nào Tần Mặc Lĩnh đã lấy một chiếc chăn từ phòng thay đồ ra. 


Anh nằm thẳng ngủ, hơi thở đều đều, có lẽ đã say giấc rồi. 


Trên đầu giường bên phía cô có một ly nước, còn có hai viên melatonin, Tần Mặc Lĩnh đã chuẩn bị cho cô. 


Giản Hàng cầm lấy thuốc bỏ vào miệng, uống vài ngụm nước, nhiệt độ nước vừa vặn. 


Tắt đèn, Giản Hàng nằm xuống. Trong phòng điều hoà có hơi lạnh, cô đưa tay ra, kéo chăn của anh đắp lên. 


Lúc này Tần Mặc Lĩnh vẫn chưa ngủ, anh muốn đè tay cô lại, kéo cô vào lòng, nhưng xong lại nhịn xuống. 


Giản Hàng ngủ một giấc đến hừng đông, lúc tỉnh lại người bên cạnh đã rời giường. 


Rửa mặt xuống lầu, Tần Mặc Lĩnh cũng không ở phòng ăn. 


Dì Cảnh thấy cô đi xuống, cười chào hỏi, vội vàng thay Tần Mặc Lĩnh kể công, “Hôm nay bữa sáng ăn món tôm hấp trứng nhé, Mặc Lĩnh làm đấy, cậu ấy nói sáng nay có hẹn, không kịp cùng cháu ăn cơm. ”


Giản Hàng xúc một miếng trứng hấp ăn, vẫn là mùi vị quen thuộc trước đó. 



Tin tức Giản Hàng từ chức chỉ có lãnh đạo cao cấp nội bộ Doãn Lâm biết được, tạm thời còn chưa truyền đến chi nhánh công ty. Nhưng tin tức tới chỗ Phùng Mạch lại rất nhanh, cô ta đã biết chuyện này. 


Phùng Mạch không chậm trễ dù chỉ là một khắc, sau khi xác nhận được tin tức không sai lệch, lập tức đến văn phòng của bố mình ngồi nửa tiếng. Khi từ văn phòng đi ra, cô ta ngay lập tức gọi điện thoại cho Giản Hàng, hẹn trước thời gian gặp mặt. 


Lần trước gặp mặt là trong tiệc mừng thọ của trưởng bối nhà họ Diệp, từ lúc đó hai người họ không có bất kỳ liên lạc nào, Giản Hàng không biết Phùng Mạch lại có chuyện gì, “Phùng tổng, có gì cần chỉ giáo vậy.”


“Chỉ giáo thì không dám.” Giọng điệu của Phùng Mạch rất bình thường, không chút chế nhạo nào. 


“Nghe nói cô đã từ chức rồi.” Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Đến ngân hàng Nghi Thạc của chúng tôi đi, toàn bộ bộ phận quản lý tài sản đều sẽ giao cho cô.”


Công ty nhà Phùng Mạch là cổ đông điều hành Ngân hàng Nghi Thạc, mà Ngân hàng Nghi Thạc lại chính là ngân hàng nơi Cao Vực nhậm chức, Cao Vực đảm nhận vị trí tổng giám đốc bộ phận quản lý tài sản ở đây. 


Giản Hàng mỉm cười, “Cô có biết mình đang nói cái gì không? ”


Phùng Mạch: “Mới sáng sớm, tôi không uống rượu, không có nói nhảm.” Cô biết Giản Hàng muốn hỏi rằng sau khi Cao Vực rời khỏi bộ phận quản lý tài sản đã đi đâu. 


“Ông ta sắp thăng chức lên phó giám đốc ngân hàng rồi. ”


Sự việc phu nhân Cao gây náo loạn ở văn phòng Giản Hàng, khiến Cao Vực trong cái rủi có cái may.


Nội bộ ngân hàng bởi vì video kia của vợ ông ta, muốn mượn cơ hội này mà dìm ông ta xuống, mấy ngày đó Cao Vực bị không ít người trong nội bộ nặc danh tố cáo. 


Sau đó ngân hàng bắt đầu điều tra Cao Vực, kết quả ông ta thật sự không làm ra mấy chuyện ngoại tình lộn xộn kia. Tất cả các mối quan hệ với khách hàng và tài nguyên gửi đi, đều là vì mục đích tối đa hóa lợi ích cho ngân hàng.


Khi đưa ra quyết định sách lược lại có thể quản được nửa thân dưới của bản thân, lý trí bình tĩnh hơn nhiều so với người bình thường. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Cao Vực chưa tới bốn mươi tuổi, cũng không có bối cảnh gì, lại leo lên được vị trí này. 


Đợi Cao Vực nhậm chức, vị trí tổng giám đốc bộ phận quản lý tài sản cũng cần có người mới đảm nhiệm. 


Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô ta chính là Giản Hàng, trùng hợp thay, lúc này Giản Hàng lại xin từ chức. 


Cô ta đề cử Giản Hàng với bố, nhưng bố cô ta lo lắng, nói Giản Hàng không đủ kinh nghiệm, ngay cả Cao Vực đến gần bốn mươi tuổi mới đảm nhiệm vị trí kia, Giản Hàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Có khả năng hội đồng quản trị sẽ không đồng ý. 


Cô ta nói với bố: “Bố, Giản Hàng chính là học trò mà Bàng Lâm Bân đích thân đào tạo, Bàng Lâm Bân cũng rất yên tâm giao công ty con cho Giản Hàng, mà mọi người cũng đều thấy rõ doanh thu hai năm nay của Doãn Lâm ra sao, còn có công việc gì mà cô ấy không thể đảm nhiệm được chứ. Những người cảm thấy cô ấy không có khả năng, có lẽ bản thân họ cũng chưa đạt được đến trình độ của Bá Nhạc, cũng không có tấm lòng giống như Bá Nhạc. Dù sao không phải ai cũng trở thành Bá Nhạc được.”


*Bá Nhạc: Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu, có một người tên là Tôn Dương. Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc. Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.


Câu sau vừa nói, đã làm lay chuyển suy nghĩ của bố cô ta. Kế khích tướng thật đúng là hữu dụng, đàn ông mà, đều thích sĩ diện cả, bố cô ta cũng không phải ngoại lệ. Bố cô nhẫn nhịn nửa ngày, nói có thể đi gặp mặt Giản Hàng, nhưng chỉ là chuyện đơn giản thôi. 


Chỉ nói chuyện, đó cũng là một cơ hội. 


Trước mắt, chỉ cần xem Giản Hàng có đồng ý đến gặp bố cô hay không. 


Qua vài ngày nữa, đến khi trong giới biết chuyện Giản Hàng từ chức, còn không biết có bao nhiêu người muốn đến cướp, cô ta nhất định phải nhanh tay hơn, bằng không sẽ không giành được Giản Hàng. 


Một mình Giản Hàng có thể làm một công việc của cả một đội ngũ, không phải chỉ là lời đồn.


“Trong điện thoại nói không được rõ ràng.” Kiểu người như cô, nhất định phải có thành ý, Phùng Mạch hỏi: “Hôm nay cô có rảnh không? ”


“Hôm nay tôi kín lịch rồi. ”


“Vậy ngày mai, không thể để ngày khác được.”


Yêu cầu của Phùng Mạch không cao, “Buổi trưa cô dành cho tôi hai mươi phút, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô.”


Giản Hàng: “Cô tới đây cũng sẽ thất vọng, tôi đang cân nhắc việc chuyển ngành.”


“Cô có tới Nghi Thạc hay không là chuyện của cô, nhưng tôi phải giành lấy, nếu không giành được tôi cũng sẽ không có gì phải tiếc nuối.” Phùng Mạch không cho cô cơ hội từ chối: “Còn chưa biết văn phòng của cô trông như thế nào, vừa hay có thể đến xin một tách cà phê.”


Chuyện cứ như vậy được quyết định, trưa mai họ sẽ gặp mặt. 


Giản Hàng bắt đầu đếm ngược số ngày làm việc còn lại của cô ở Doãn Lâm, vừa không để ý một cái, đã đến giờ tan tầm. 


Lúc sáu giờ, Tần Mặc Lĩnh nhắn tin cho cô: [Buổi tối anh có tiệc xã giao.]


Tần Mặc Lĩnh không có thói quen báo cáo lịch trình của anh cho bất cứ ai, chỉ là bởi vì tối hôm qua xảy ra chút mâu thuẫn, sáng nay lại không cùng cô ăn sáng, sợ cô hiểu lầm anh muốn chiến tranh lạnh với cô, vì thế chủ động báo cho cô một tiếng. 


Giản Hàng trả lời: [Tối nay em tăng ca ở công ty.] 


Cô bắt đầu xử lý hồ sơ dự án cần bàn giao trước khi từ chức, tài liệu rất nhiều, không tiện mang về nhà. 


Về chuyện từ chức, tạm thời cô còn chưa nói với Tần Mặc Lĩnh. Chờ cho đến mối quan hệ của hai người hòa hoãn hơn thì sẽ nói với anh. 


Không biết Tần Mặc Lĩnh có lời khuyên gì cho kế hoạch sự nghiệp của cô trong tương lai hay không. 


Anh luôn kiệm lời ít nói với cô, muốn nghe được lời thật lòng của anh, nghe chừng có chút khó khăn. 


Mười giờ một phút, Giản Hàng mới từ công ty về nhà. Tần Mặc Lĩnh dự tiệc xã giao còn chưa về, chỗ đậu xe bên cạnh cô vẫn trống không. 


Tắm rửa xong, Giản Hàng thuận tay thu dọn bồn rửa mặt, sắp xếp theo thứ tự những chiếc lọ dựa theo chiều cao độ lớn của chúng. Dì Cảnh dựa theo sở thích của cô, mua vài chậu cây cảnh được trồng bằng nước, và vài chậu hoa hồng đặt trong phòng tắm. 


Cô tưới nước cho cây hoa một lần nữa. 


Giản Hàng vừa nằm lên giường thì Tần Mặc Lĩnh trở về. 


“Em còn chưa ngủ sao?” Anh hỏi. 


“Em ngủ ngay đây.”


Tần Mặc Lĩnh đi tắm rửa, Giản Hàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được, cô nghe được cửa phòng tắm mở ra, lại nghe có tiếng bước chân đi đến bên giường, nghe rõ được cả âm thanh sột soạt lật chăn, lại nghe thấy tiếng bước chân của anh đi vào phòng quần áo. 


Rất nhanh, anh đã trở lại. 


Từ đầu đến cuối Giản Hàng vẫn không mở mắt. 


Tần Mặc Lĩnh tắt tất cả đèn trong phòng ngủ, trong nhà không thể so sánh với khách sạn tình nhân ở trấn nhỏ Eagean, ở đó phòng khách sạn có ban công hướng ra ngắm biển, bên ngoài đều là đèn đuốc, cho dù tắt đèn, nương theo ánh sáng bên ngoài, vẫn có thể thấy rõ đối phương. 


Trong biệt thự thì hoàn toàn không, chiếc rèm đã được kéo kín, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của đối phương.


Tần Mặc Lĩnh không đến phía bên kia giường, chờ khi thích ứng được với bóng tối trong phòng, anh đi đến mép giường phía Giản Hàng. 


Giản Hàng mở mắt ra, hai tay anh trống lên bên gối cô, nụ hôn ập xuống.


Giản Hàng vòng qua cổ anh một cách tự nhiên, bầu không khí lúng túng hai ngày nay, cuối cùng cũng theo cuộc vui mà tiêu tan. 


“Không có bao.” Cô nhắc nhở anh. 


Tần Mặc Lĩnh khàn giọng đáp: “Anh có.”


Lúc dọn vào đã nghĩ đến việc ở cùng phòng nên anh có chuẩn bị tất cả đồ đạc, còn tưởng rằng năm nay sẽ không dùng đến. 


Nói xong, Tần Mặc Lĩnh lại ngậm lấy cánh môi của cô. 


Giản Hàng thích anh hôn mình, hôn nhẹ hay hôn sâu, cô đều thích. 


Nụ hôn của Tần Mặc Lĩnh rời khỏi môi cô, men xuống dưới cằm, Giản Hàng còn cảm thấy hôn chưa đủ, hai tay cô ôm mặt anh, chủ động dán môi lên môi anh, không cho anh hôn ở nơi khác. 


Trong căn phòng tối tăm, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông trước mặt, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng, trong khoảnh khắc cô hôn anh, hơi thở của anh có ngưng trệ trong vài giây. 


Trong nháy mắt tiếp theo, Tần Mặc Lĩnh cả người đè xuống, đem cô ôm vào trong ngực, chặn môi cô lại một lần nữa. 


Môi lưỡi giao hoà.


Nhưng vẫn không thỏa mãn. 


Cho dù là cô hay Tần Mặc Lĩnh, đều khao khát đối phương nhiều hơn nữa, vì vậy nụ hôn càng thêm sâu. 


Giản Hàng được anh ôm thật chặt vào lồng ngực, giờ khắc này cô mới cảm nhận được Tần Mặc Lĩnh chỉ thuộc về một mình cô. 


Hơi thở của anh, vòng tay của anh, thân thể của anh, đều là của riêng cô.


Tần Mặc Lĩnh nhìn vào ánh mắt cô, dưới tia sáng tối mờ, dù nhìn không rõ nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ trước mặt, “Em còn giận không? ”


Giản Hàng không kịp phản ứng, “Tức giận cái gì cơ? ”


Tần Mặc Lĩnh: “Chuyện hot search ngày hôm qua. ”


“….Không giận nữa rồi.” Cô nói thêm: “Không có giận anh.”


Tần Mặc Lĩnh lại cúi đầu hôn cô, hôn sâu mạnh mẽ cùng dịu dàng ôn nhu liên tiếp xen kẽ.


Anh hôn hơn mười phút, Giản Hàng cảm thấy vô cùng thoả mãn. 


Bàn tay Tần Mặc Lĩnh đỡ lưng cô, cánh tay dùng sức, kéo cô lên. Giản Hàng ngồi trên đùi anh, hai người mặt đối mặt, sát lại gần nhau hơn nữa. 


Khi căn phòng trở về với vẻ yên lặng, trời đã về khuya. 


Mồ hôi trên cơ thể người hai người hòa quyện vào nhau. Giản Hàng mở điện thoại ra xem thời gian, còn ngủ muộn hơn cả lúc cô tăng ca. 


Cổ họng khô khốc, cô uống một ly nước lớn. 


Tần Mặc Lĩnh tháo bao ra ném vào thùng rác, hỏi cô: “Nước có đủ uống không? Không đủ để anh đi rót thêm. ”


“Đủ rồi.” Giản Hàng không nhìn anh, đi chân trần vào phòng tắm. 


Tắm qua, nhẹ nhàng khoan khoái. 


Giản Hàng không nằm thẳng như tối hôm qua nữa, đêm nay cô nằm nghiêng, quay mặt về phía Tần Mặc Lĩnh. 


Trên giường chỉ có một chiếc chăn, trước đó cô nghe được tiếng gấp chăn sột soạt, là Tần Mặc Lĩnh ôm chăn trở cất lại vào trong phòng thay đồ. 


Tần Mặc Lĩnh cũng tắm rửa qua rồi đi ra, gối đầu hai người cách nhau bốn, năm mươi cm, anh nằm xuống, Giản Hàng không ngửi thấy mùi  hơi thở của anh, nhưng có thể cảm giác được anh đang ở bên cạnh mình. 


Tần Mặc Lĩnh tắt đèn, cũng giống như cô, nằm nghiêng xuống, hai người mặt đối mặt. 


Cô và anh cùng đắp một chiếc chăn, Giản Hàng đặt tay ra ngoài chăn. 


Đột nhiên, cổ tay cô bị đè xuống.


Tần Mặc Lĩnh cũng đặt tay ra ngoài chăn, không cẩn thận áp lên cổ tay cô. 


Giản Hàng không rút tay về, anh cũng không rời tay đi. 


Hơn hai mươi phút trôi qua, hai người mới chìm vào giấc ngủ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện