Đại Boss Có Quyền Ngược Em

Chương 130



Không chỉ ở Na Uy mới có lễ cưới của Hoa Trạch Siêu và Lâm Tương Y mà ở Đại Lục, Đường Vũ Phùng cũng hạnh phúc nắm tay Mễ Ly lên lễ đường

_Tiểu Y, chúng ta rốt cuộc cũng có một lễ cưới rồi phải không em, hy vọng hôm nay là ngày đẹp trời

Hoa Trạch Siêu nắm bàn tay nhỏ của cô vợ xinh đep, cả hai đang trên đường đến nơi diễn ra lễ cưới, đi hết con đường hoang vu đầy lá kim, hết bìa rừng này là đến nơi tổ chức lễ cưới bí mật rồi

_Siêu à, tháng sau em sinh rồi, chúng ta vẫn chưa nghĩ ra tên cho con trai

Ở gần những tháng cuối cô rất mệt và nặng nề nhưng được lên thiêng chức làm mẹ thì không còn gì vui bằng, da thịt có sạm đi một chút nhưng cô vẫn xinh đẹp trong bộ váy cưới

_Hừm...chuyện này, hay là chúng ta đặt tên con là Hoa Ngạo Thiên

_Cái tên chắc chắn bá đạo giống anh, cha con nhà anh thế nào cũng bắt nạt em

Lâm Tương Y xoa xoa cái bụng, vừa nghe được đặt tên thằng bé trong bụng đã đạp mạnh thích thú, còn làm cô rất đau, rất rất đau

_Sao...sao đau quá, đứa trẻ này sao giống bố quá vậy? Siêu...em đau quá...

Cô ngày càng cảm thấy bụng dưới nặng nề, đau như tắt thở, người đổ rất nhiều mồ hôi, thần sắc cũng kém đi, bó hoa cưới trên tay cô lăng ra khỏi cửa xe, cô hụt hơi thở gấp

_Tiểu Y, em làm sao vậy? Đừng làm anh lo lắng, chúng ta sắp đến lễ đường rồi

_Hoa Trạch Siêu lách xe sang bìa rừng, hắn cho xe dừng hẳn, nhìn tình trạng của cô thật sự đang rất khó khăn, một mình vật lộn với cơn đau thấu trời mây

_Anh đưa em đến bệnh viện, lễ cưới không cần nữa, tính mạng em và con quan trọng hơn

Hoa Trạch Siêu trở lại ghế trước, tỏng tim có hàng ngàn mũi dao đâm mạnh, lòng ngực dâng trào cảm giác sợ hãi, cứ mỗi lần sắp bước lên lễ đường là y rằng có chuyện xảy ra

_Siêu không kịp nữa, em sắp sinh rồi...giúp em...

Cô thều thào cố gắng nói, có cơn đau nào bằng cơn đau bây giờ, cô cảm nhận mình đau thấu chín tầng mây, càng hận ông xã bá đạo, đứa con của hắn cũng kêu ngạo y hệt

_Tiểu Y, bảo bối cố gắng lên, cố gắng lên

Hoa Trạch Siêu lúng túng ve vuốt con sóc nhỏ đang lồng lộn, nói về phương diện này hắn thật sự mù tịt lúng túng, càng nói càng rối, còn bị cô đau quá túm tóc đay nghiến

_Tôi ghét anh, tôi hận anh...đau chết đi được...

Cô gào thét khóc lóc, bụng vẫn đau không tả nổi, hắn vẫn luôn ở bên cô đôi bàn tay nắm chặt an ủi, lúc vợ sắp sinh tâm tình thật là khốn khổ

_Tiểu Y, đừng la lối, dùng sức...em dùng sức đi...có anh ở đây...đừng hoảng sợ...

Sau nữa tiếng vật lộn, la thét kêu gào, hắn bị cô hành hung đánh đập, cắn đến bầm dập chảy máu, cuối cùng đứa con thiên thần cũng ra đời, thằng bé bình an ở trong cái áo sơ mi lấm lem máu, có cả những giọt nước mắt hạnh phúc

_Tiểu Y vất vả cho em

Hoa Trạch Siêu xúc động tự tay cắt cuốn rốn cho con, đến bây giờ vẫn không tin nổi chính mình cùng cô vượt cạn sinh ra thiên thần bé bỏng, thằng bé giống hệt hắn, ngay lập tức hắn phải đưa cô đến bệnh viện, hiện giờ cô đang rất yếu

Bệnh viện...

Lâm Tương Y được bác sĩ chăm sóc đặt biệt sau một ngày mê man mới lấy lại sức và tỉnh lại

_Siêu...

Miệng nhoẻn cười khi cô nhìn thấy người đàng ông đang chăm chút bồng đứa bé nhỏ xíu đứng bên cửa sổ, nước mắt cô lăng dài nghẹn ngào, những đau buồn trải qua tất cả gói gọn trong khoảnh khắc thiêng liêng này

_Tiểu Y, xem con của chúng ta

Hắn đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ vào lòng cô, một bàn tay to che chở những ngón tay bé xíu, cuối cùng là một bàn tay khác bao trọn hai bàn tay đó, gia đình nhỏ với hạnh phúc lớn lao

_Em đừng khóc, anh đã nói với em thế nào?

_Em xin lỗi, do em mừng quá, lúc đó em cứ nghĩ sẽ bỏ mạng trên xe

_Đồ ngốc này, chúng ta trọn đời bên nhau, làm sao có chuyện chia lìa

Hắn an ủi cô, bằng tất cả tình yêu chân thật, sóng gió đi qua để lại tình yêu đẹp cho tuổi thanh xuân

_Tiếc là hôn lễ...

_Tiểu Y, em có đồng ý gả cho Hoa Trạch Siêu này không? Dù đau buồn bệnh tật, nghèo khó hay giàu sang, mặc kệ cái chết chia lìa chúng ta, anh vẫn muỗm đem phần đời còn lại che chở cho em

Hoa Trạch Siêu rút trong túi ra chiếc nhẫn chuẩn bị cho hôm nay, hắn đeo vào tay cô, mặc dù không có lễ cưới được tổ chức nhưng những ngọt ngào yêu thương hắn dành cho cô không bao giờ phai mờ

Năm cô 18 tuổi, độ tuổi đẹp nhất đời người, hạnh phúc khoát chiếc váy cưới ngập tràn niềm vui bước bên cạnh hắn, con trai đã được 2 tháng tuổi, mọi thứ đều đã ổn chắc là không có chuyện gì cản trở nữa rồi, cô dâu hạnh phúc nhất trong ngày trọng đại, sau hai lần hôn lễ không hoàn thành lần này chắc hẳn sẽ viên mãn, tay cô bế đứa trẻ, môi cười xinh đẹp đón nhận nụ hôn ngọt ngào từ hắn...

_Khoan...hai đứa không được kết hôn, giấy tờ kết hôn gặp trục trặc rồi, một tuần nữa tiểu Y mới tròn 18...

Chủ hôn lắc đầu nhìn đôi nam nữ đang vui vẻ tươi cười, Lâm Tương Y cũng cười. Cô buông nhẹ bó hoa trên tay cùng hắn và con trai đi khỏi lễ đường...

_Chúng ta về nhà tân hôn đi, bỏ qua phần kết hôn cũng được, nam nhân này lớn rồi cũng cần phải có em

_Ngày mà em mãn nguyện nhất là ngày có người cùng em già đi.

Hoa Trạch Siêu ôm con trai vào lòng, ánh mắt lôi cuốn nhìn vợ yêu của mình, cô cũng gật đầu, cười suốt đường đi nghĩ về hôn lễ của đời mình.

HẾT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện