Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 47: Giới thiệu



Dáng người Lý Quang Viễn cao gầy, nhìn ông khoảng chừng 50 tuổi, gương mặt chính trực, sống mũi cao thẳng. Mặc dù năm tháng qua đi đã làm gương mặt ông xuất hiện vài dấu vết của tuổi già nhưng từ những đường nét trên gương mặt ông có thể thấy được, khi còn trẻ, ông cũng là một người rất tuấn tú... Nghe nói những cuộc thi ở thời cổ đại cũng có xét về nhan sắc nên mới có câu chuyện kể về Chung Quỳ.

Vì Lý tri phủ làm quan đã lâu nên khí chất uy nghiêm trên người cũng tự nhiên mà phát ra. Hơn nữa hiện tại ông còn đang mặc áo quan và đội mũ quan, do đó chỉ cần đứng yên cũng đủ để khiến người khác phải run sợ.

“Có chuyện gì xảy ra với các ngươi vậy?” Ông mở miệng nói.

Trương Liên Đường đang tính ra hiệu cho đồng đội thi lễ thì đột nhiên nghe được câu hỏi này, vì vậy hắn dừng lại, mấy thiếu niên kia thì lo sợ nhìn Lý tri phủ.

“Trận đấu thật sự rất gay cấn...” Lý tri phủ nói tiếp.

Các thiếu niên có hơi xấu hổ, từ trước đến nay bọn họ chỉ chơi xúc cúc theo kiểu “lịch sự”. Mặc dù đôi lúc cũng có đánh nhau nhưng trước kia không giống hôm nay, hai đội đều mạnh mẽ đụng nhau, đánh nhau đến nỗi bị thương, chảy máu...

Vẻ mặt Tiết Thanh bình tĩnh, nàng cúi đầu xuống để người khác đừng phát hiện ra sự khác biệt giữa mình và mọi người.

“Là những thiếu niên đầy nhiệt huyết thì nên làm như vậy.”

Mọi người chợt nghe thấy tiếng nói pha lẫn ý cười của Tri phủ đại nhân.

Ông ấy đang khen bọn họ sao? Mấy thiếu niên bất ngờ nhìn nhau, nhịn không được mà cử động vài cái tạo ra tiếng vang.

Đúng là không tức giận, Tiết Thanh thầm nghĩ. Nếu ông ấy tức giận thì đã phất tay áo bỏ đi lâu rồi chứ đâu cần tốn công sức đi đến đây răn dạy làm gì, không nói lời nào, không la mắng, không gặp mặt mới là lời răn dạy lớn nhất.

“Tri phủ đại nhân dọa chúng cháu sợ chết rồi.” Trương Liên Đường lau mồ hôi thi lễ nói.

Lý tri phủ không cười nữa mà lắc đầu, nghiêm túc nhìn qua các thiếu niên.

“Ngươi đang sợ hãi ư? Bản phủ thật sự nhìn không ra đấy.”

Mặc dù bọn họ cần phải gặp Tri phủ đại nhân nhưng vì trận đấu vừa mới kết thúc, bọn họ cũng không có cách nào để tắm rửa, thay quần áo, lau mặt. Bởi vậy mấy thiếu niên ai nấy đều đang đổ mồ hôi nhễ nhại, quần áo xốc xếch và đầy vết bẩn, nhưng mà cũng bởi vì trải qua một hồi vận động, nên hơi nóng khiến gương mặt mỗi người đều đỏ rực, trông rất năng động và đầy nhiệt huyết.

“Sợ chứ sao không ạ...” Trương Song Đồng cười hì hì nói.

Trương gia là một trong bốn dòng họ lớn, do đó khi Lý tri phủ đến nhậm chức đã từng đến Trương gia trò chuyện và thấy qua đám con cháu của nhà họ Trương. Ông cũng đã từng gặp mặt Trương Liên Đường và Trương Song Đồng, thế nhưng cũng chỉ là thấy mặt chứ không thân thiết lắm.

Nghe được tiếng cười của Trương Song Đồng, Lý Tri phủ lắc đầu.

“Ở nhà mà dám nói chuyện như thế này với ông nội ngươi, coi chừng ông ấy đánh ngươi cho xem.” Ông thân thiết nói, giống như người lớn đang răn dạy đứa nhỏ. Câu nói này không khiến người ta sợ hãi mà ngược lại còn khiến họ cảm thấy rất vui mừng.

Bên Trương gia tự nhiên cũng có nghe người hầu báo cáo mà đến nơi này. Tuy nhiên người đến không phải là Trương lão thái gia hay Trương đại lão gia, vì với thân phận của bọn họ, nếu lúc này còn cố tình đến đây thì có vẻ không phù hợp, cũng không được tốt lắm nên bọn họ để cho một vị lão gia khác đến xã giao, người này có địa vị không cao cũng không thấp, như vậy là thích hợp nhất.

Nghe được Lý tri phủ nói như thế, vị lão gia họ Trương này tất nhiên cũng cười, hùa theo giả vờ răn dạy vài câu. Những người có quan hệ tốt cùng với Trương gia cũng đều lên tiếng góp vui, chỉ có mấy người Liễu tam gia đứng dưới sân khấu, vẻ mặt rất khó chịu... Con cháu bọn họ còn đang đứng dưới sân khấu đây này.

Đương nhiên Lý tri phủ cũng không chỉ trò chuyện với hai huynh đệ Trương Liên Đường mà còn trò chuyện với các thiếu niên khác nữa. Chỉ cần ánh mắt ông nhìn đến thiếu niên nào thì người nhà của bọn họ liền tiến lên ồn ào giới thiệu, bọn họ giả vờ trách cứ nhưng thực ra là ngầm khen ngợi con cháu nhà mình. Cảnh tượng thật vui vẻ, hòa thuận và đầy náo nhiệt.

Chỉ có Tiết Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, không có người giới thiệu.

Nói đến người nhà, có lẽ Quách gia chính là người nhà của nàng nhưng Quách Hoài Xuân lại không có ở nhà, Quách nhị lão gia và Quách tam lão gia thì nhân cơ hội Quách Hoài Xuân không có ở nhà mà tự do chơi bời. Hiện tại ở đây chỉ có Quách đại phu nhân nhưng đây cũng không phải lúc thích hợp để bà đến đây.

Trương Liên Đường đang nghĩ xem nên làm sao để giúp Tiết Thanh gây sự chú ý với Lý tri phủ thì ông đã nhìn qua.

“Cậu nhóc này nhìn rất nhỏ, vậy mà lại làm “cầu đầu” ư?” Ông vừa nói vừa nhìn vào chiếc thắt lưng màu vàng mà Tiết Thanh đang buộc trên người.

Trương Liên Đường khẽ đụng đầu vai Tiết Thanh.

“Tri phủ đại nhân chớ thấy cậu ta tuổi nhỏ mà xem thường. Mặc dù cậu ta không đá bóng vào khung thành được nhiều nhưng trận này chúng cháu có thể thắng được đều là nhờ cậu ta đó.” Hắn cười nói.

Việc này thì tất cả mọi người đều biết, cảnh tượng lúc nãy bọn họ cũng đều thấy được. Ngay từ đầu cậu bé này không có điểm gì đáng chú ý, thế nhưng chỉ cần cậu ta giành được bóng thì không ai có thể ngăn cản được. Ngược lại những người ngăn cản cậu ta đều bị té ngã. Mấy người ở đây đều là những người “lõi đời” (1) nên không có ai tin tưởng việc này chỉ là một sự trùng hợp.

Sau khi làm “cầu đầu”, cậu ta lại càng nổi bật hơn, giống như một người điều khiển trận đấu. Mỗi lần các thiếu niên xã Trường Lạc dẫn bóng đều có cậu ta phòng thủ, hơn nữa mỗi lần xã Ngũ Lăng tiến công đều bị cậu ta phá vỡ, điều quan trọng là cậu ta không làm người khác bị thương... Những thiếu niên kia ngã xuống đất lăn lộn chứ không bị gãy chân như lúc trước.

Dù là lúc nào đi nữa, có thể hiểu rõ làm việc gì cũng cần có chừng mực, như vậy mới là người lợi hại.

Tất cả mọi người đều là người ở thành Trường An, do đó hầu hết con cháu của các gia tộc khác bọn họ đều đã từng gặp qua, chỉ có cậu thiếu niên này là bọn họ hoàn toàn không có ấn tượng, cũng không có người thân giới thiệu nên mặc dù cậu ta đang đứng trong đám người vẫn tạo nên một cảm giác lẻ loi, cô độc.

Thiếu niên này là cao thủ mà xã Trường Lạc đã mời từ chỗ khác tới hay sao?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiết Thanh.

“Cậu ta là Tam Lang.” Một thiếu niên đột nhiên thét lên.

Cái tên này... Những người đang đứng đây đều khẽ giật mình, là người Tây Lương ư? Nhưng bộ dạng cũng không giống lắm...

Các thiếu niên đã không nhịn được bật cười.

“Sở Minh Huy, ngươi đừng nói lung tung nữa.”

“Cái đó chỉ là biệt danh thôi.”

“Hì hì, ngươi lại nói cho Tri phủ đại nhân và mấy người lớn biết hết rồi...”

Hóa ra chỉ là biệt danh, đám trẻ này thật là... đám người lắc đầu, Lý tri phủ cũng cười ha ha, Tiết Thanh chỉ khẽ mỉm cười, không hề để ý hoặc bất an.

“Tại sao lại gọi là Tam Lang?” Sở Thành vừa hỏi vừa trừng mắt nhìn Sở Minh Huy đang đứng bên cạnh: “Ngươi lại đặt biệt danh bậy bạ gì cho người ta nữa đó!”

Sở Minh Huy nghe vậy liền la lớn kêu oan.

“Tên này là khen cậu ta đó chứ, vốn dĩ Tam Lang không biết xúc cúc nhưng chỉ cần xem ba lần đã có thể học được.” Cậu đi qua, giơ tay vỗ đầu vai Tiết Thanh, lớn tiếng nói: “Thế nên mọi người mới gọi cậu ta là Tam Lang.”

Không biết xúc cúc? Nhưng chỉ ba lần xem là có thể học được? Đùa sao, làm sao có thể chứ? Vậy chẳng phải cậu ta chính là thiên tài sao? Câu nói này khiến mọi người đều rất kinh ngạc.

“Thật vậy sao?” Lý tri phủ tò mò hỏi.

Trương Liên Đường không nói gì mà chỉ nhìn Tiết Thanh, từ giờ trở đi nên để cho cậu ta tự mình trả lời thôi. Tiết Thanh cũng hiểu ý Trương Liên Đường nên liền thi lễ với Lý tri phủ và trả lời.

“Dạ bẩm Tri phủ đại nhân, không phải đâu ạ. Cháu biết chơi xúc cúc nhưng bởi vì vẫn chưa quen với cách chơi ở đây nên mới phải cùng học trước với mọi người ba lần.”

Nói như vậy còn đáng tin được một chút, mọi người nghe vậy đều gật đầu, Lý tri phủ cũng “ừm” một tiếng rồi vuốt râu nhìn Tiết Thanh.

“Ngươi không quen với cách chơi ở đây? Nói như vậy ngươi là người ở nơi khác tới sao?” Ông hỏi.

Tiết Thanh nhìn Trương Liên Đường, lúc này Trương Liên Đường vẫn không nói chuyện, giống như đang đợi Tiết Thanh tự mình giới thiệu.

Xã Trường Lạc đã thắng được trận đấu, còn Tiết Thanh lại là anh hùng của cả đội, đây chính là thời điểm tốt nhất để Tiết Thanh nói ra tên của mình. Quách Tử An đứng phía sau nắm chặt tay, vẻ mặt hơi oán hận lại có chút phức tạp nhìn Tiết Thanh.

Nhưng Quách Tử An cũng không biết bản thân đang oán hận cái gì, thế nên cậu chỉ biết đứng ngây ra nhìn Tiết Thanh đang thi lễ phía trước.

“Hậu bối tên là Tiết Thanh, là người ở phủ Cam Châu.” Nàng nói.

Cái tên này thật quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, mấy người ở đây đều giật mình và có cùng suy nghĩ này.

Phủ Cam Châu, bọn họ cũng biết. Nơi đó hơi xa phủ Trường An.

Cái tên Tiết Thanh này cũng rất phổ biến, không quá đặc biệt nhưng tốt hơn nhiều so với Đại Lang, Nhị Lang gì đó. Ừm, cái tên này quen thuộc lắm, giống như rất thường nghe thấy...

“Bây giờ đang sống nhờ ở ngõ nhỏ Tây Môn của Quách gia.” Tiết Thanh nói tiếp.

Ngõ hẻm Tây Môn, Quách gia, Tiết Thanh.

Tiết Thanh vừa nói ra câu này thì mọi người đều sửng sốt, thậm chí có người còn phát ra âm thanh thật lớn vì kinh ngạc.

Ôi...

***

(1) Lõi đời: Thành thạo, có nhiều kinh nghiệm ở đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện