Đau Thương Đến Chết

Quyển 2 - Chương 46: Sinh tử bên nhau



"Em muốn làm thế lần nữa thật à?" Bác sĩ Du Thư Lượng nhìn Tư Dao đang nằm trên giường bệnh. Sắc mặt của cô trông vẫn khá. Cách đây năm phút, bác sĩ Tạ Tốn vừa cho cô biết bệnh tình của cô vẫn chưa chuyển biến.

"Bác sĩ Lượng biết không, mấy hôm nay em rất buồn, nằm nghĩ ngợi lan man, em thấy sau hai lần thôi miên hôm nọ, em đã thấp thoáng nhớ ra vài điều. Em nhớ rằng hồi nhỏ chắc chắn mình đã từng đến Tân Thường Cốc. Cho nên em mới có cảm giác vùng ấy quen quen..."

Thư Lượng ngẫm nghĩ, nếu Đậu Hoán Chi đúng là chồng cũ của Đỗ Nhược, thì chắc bà ấy phải biết Tân Thường Cốc. Hay là Đỗ Nhược từng đưa Tư Dao đến Tân Thường Cốc? Bà ấy và Hoán Chi đã ly hôn, Tư Dao và Hoán Chi không liên quan gì về huyết thống, thì bà Đỗ Nhược đến Tân Thường Cốc để làm gì?

"Nếu anh Lượng thấy khó xử... thì thôi cũng được ạ! Thực ra cũng chẳng có gì gấp. Em chỉ muốn sớm bye-bye với cái chứng sợ hãi không gian khép kín mà thôi".

Thư Lượng vội nói: "Không phải thế, anh rất muốn giúp em, để em sớm từ biệt nó. Để anh chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ bắt đầu ngay".

Thung lũng tuyệt đẹp, thác nước đổ, hang quan tài treo âm u.

Con đường núi quanh co uốn lượn, đi đến những nơi chưa từng biết đến.

Tê ngứa, đau buốt, rất nhiều rất nhiều con bọ đang đốt làn da mịn.

Nức nở, kêu khóc. Mẹ ơi, mẹ ơi....

Mẹ cũng đang bị hành hạ như thế.

Căn nhà nhỏ, kín mít, mẹ không có ở bên. Mẹ ơi, con sợ lắm, mẹ đang ở đâu? Con sẽ ra như thế nào? Con có ra nổi không? Không thể, vì căn nhà này toàn bằng sắt.

Tôi nóng quá, nóng đến nỗi nghẹt thở. Lửa cháy, tôi nhìn thấy ánh lửa ở ngoài cửa sổ chấn song sắt.

Du Thư Lượng đã đi rồi, Tư Dao vẫn còn chìm trong hồi ức rất lâu. Tại sao mình lại có mặt ở Tân Thường Cốc? Tại sao mình lại trải qua những cực hình y hệt như ông Cố Trân? Hồi đó cô còn quá nhỏ, nên không có lời giải đáp. Mẹ thì sao, liệu mẹ có trả lời được không? Khi mình trưởng thành rồi, tại sao mẹ không bao giờ nhắc đến điều đó với mình?

Một bóng người mà cô luôn khắc khoải nhớ nhung, xuất hiện ở cửa buồng.

Lâm Nhuận bước đến bên giường Tư Dao, nhè nhẹ đặt tay lên má cô: "Sao trông em cứ như là vừa mới tập chạy trở về, lắm mồ hôi thế này? Em phải giữ sức chứ?"

"Bác sĩ Lượng vừa nãy đã thôi miên cho em, em chủ động đề nghị. Em đã nhớ ra rồi, mẹ em đã từng đưa em đến chơi Tân Thường Cốc, hồi đó em còn rất bé. Thảo nào cứ thấy phong cảnh ở đó quen quen. Em còn nhớ ra các cảnh bị hành xác y hệt ông Cố Trân đã từng trải qua: bị sâu bọ hút máu, bị nhốt trong căn nhà bằng sắt mấy ngày, rồi bị lửa nung, sau đó thì mưa...Chắc mẹ em cũng bị nhốt ỏ một căn nhà khác".

"Đó là căn nguyên của chứng sợ bị khép kín à?"

"Chẳng còn cách giải thích nào có lý hơn thế. Hình như lần đó bị sốc quá mạnh, tiềm thức của em đã chôn vùi nó, cho nên lại mắc chứng sợ bị khép kín".

"Thực ra người dân Thôn quái dị đã làm việc gì?"

"Em đã nói chuyện với ông Trân, ông ấy cho rằng có lẽ đó là cách để họ ngăn chặn những người khác khỏi bị 'đau thương đến chết' !"

"Nhưng chẳng có chút căn cứ khoa học gì cả! Những việc làm của họ quá là khác thường, nếu không thể khống chế được lửa cháy, thì sẽ chết người à?"

"Em vẫn nhớ là ông già mặc áo mưa đó có thể dự báo thời tiết, ông ta vốn có gốc rễ sâu xa với Thôn quái dị, thì dân thôn ấy cũng biết dự báo thời tiết cũng nên! Vì thế họ chọn ngày có mưa để mà nổi lửa, chắc chắn sẽ khống chế được đám cháy".

Lâm Nhuận tỏ ra rất quan tâm: "Chắc mấy hôm nay em vẫn chẳng nghỉ ngơi, vẫn nghĩ ngợi nhiều quá, nên giữ gìn thì hơn, nghĩ nhiều cũng rất mệt".

"Mệt hay không cũng thế thôi, sớm muộn gì thì em cũng chết..." Tư Dao nói thản nhiên, dường như chẳng mấy bận tâm.

"Em muốn anh lấy mảnh vải đỏ (1) băng miệng em lại chắc? Toàn nói vớ vẩn thôi!"

************************

(1) Tượng trưng "lệnh cấm".

"Các anh hùa vào với nhau để giấu em, giấu tình trạng bệnh tật, nhưng em thì chẳng thể tự dối mình dối người!"

"Nào có ai giấu gì em? Chưa có kết luận chắc chắn kia mà!"

"Kết luận? Cần bao nhiêu người nữa ra đi, thì mới có thể kết luận?"

"Em khác với họ, em đã được chăm sóc sớm, viêm cơ tim chủ yếu là nghỉ ngơi thì sẽ tự khỏi. Những người trước kia đều không được kịp thời điều trị và chăm sóc"

"Anh đang an ủi em, em biết. Nhưng anh có nhớ rằng các việc mà người mặc áo mưa ấy định làm, có việc gì là không làm nổi? Ông ta muốn giết muốn hành hạ em, lẽ nào lại không thành công?"

"Em lại nói linh tinh rồi! Tại sao ông ta phải nhằm vào em?"

"Ông ta dụ mọi người đến Tân Thường Cốc, hang Thập Tịch – đều là những nơi hồi nhỏ em đã từng đến. Tại sao? Ông ta bám riết em không biết mệt mỏi, cứ như mèo vờn chuột. Tại sao? Em tin chắc mình không làm điều gì phật ý ông ta, vậy thì ông ta có thù oán gì đó với bố mẹ em; giờ đây em thấy thắc mắc, tại sao bố mẹ em mới ngoài 50 mà năm ngoái đã phải lần lượt qua đời vì bệnh tim?"

"Thì em đã kể với anh, mẹ em đã mắc bệnh tim từ hồi còn trẻ!"

"Nhưng bố em thì sao? Ông ấy rất ham thể dục thể thao..."

"Em ạ, những chuyện này hãy để bên công an họ xử lý. Nghe nói họ đã bắt đầu truy nã ông già mặc áo mưa, họ dùng ngay tấm ảnh có được trong an-bum ảnh của ông Lý Bá Thụy. Nếu ông ta còn ở Giang Kinh, thì vẫn có cơ hội tìm ra ông ta!"

"Tìm ra à? Ông ta định làm việc gì, cũng đều thực hiện được. Ông ta sẽ chịu giao cho linh đan thần dược chắc?"

"Kìa, Dao Dao! Sao em lại trở nên bi quan thế này?" Đôi mắt Lâm Nhuận rực sáng, sưởi ấm lòng cô. "Em có nhớ anh từng nói thế này: ngay từ dầu em đã rất hấp dẫn anh, vì em luôn hết sức lạc quan, có lòng ham sống mãnh liệt, em rất mạnh mẽ - mặc dù em luôn bị ác mộng đeo bám, các bạn thân thì lần lượt ra đi. Còn anh, thì em biết rồi: thực chất anh là một người yếu đuối! Anh có thể tưởng tượng rằng, nếu em là người khác – một người yếu đuối như anh – sau bao phen khiếp hãi như thế, chắc đã gục ngã, đã đầu hàng số phận, đã 'đau thương đến chết' từ lâu rồi! Chỉ có em mới dám gan góc đi bóc vở từng màn tối che khuất sự thật, mới vĩnh viễn tin ở ngày mai..."

"Kìa, đừng nói nữa..." Tư Dao bỗng xúc động ôm chầm lấy Lâm Nhuận, trào hai hàng lệ vui sướng pha lẫn buồn tủi. "Anh lại diễn thuyết hùng hồn cứ như là bí thư chi đoàn...Em đâu có mạnh mẽ đến thế, thực ra em là đứa con gái rất hay khóc, nếu không có anh, và các anh chị thì em không sống nổi đến hôm nay".

"Em lại thế rồi! Chính em đã quyết định vận mệnh của mình...nhưng, đúng là em cũng hay khóc thật!" Lâm Nhuận lau nước mắt cho nàng.

"Tại sao anh vẫn còn giấu em..." Nước mắt nàng lại tuôn trào nhiều hơn nữa.

"Anh nào có giấu gì em..."

"Anh bắt đầu có hiện tượng rối loạn nhịp tim, đúng không? Trong máu anh cũng bắt đầu phát hiện ra virút ấy, đúng không?"

"Sao...sao em biết?"

"Anh quan tâm đến em từng giờ từng phút, em cũng từng giờ từng phút nhớ anh. Em đã lén ra khỏi bệnh viện, gặp bác sĩ Phàn thường khám bệnh cho anh. Ông ấy đã cho em biết. Anh đừng quên, em vẫn là bạn gái chính thức của anh!"

"Em phải là người vợ thật sự của anh mới đúng!" Anh hôn nàng.

"Tại em làm anh bị vạ lây..." Tư Dao khóc nức nở. Nếu anh cũng sẽ 'đau thương đến chết', thì đúng là tại nguyên nhân này.

"Nào, băng đỏ! Anh sẽ bưng miệng em lại!" Anh hôn lên môi nàng. "Anh có chân, thì anh tự đi! Chứ đâu phải tại em? Anh đã suy nghĩ rồi, hôm đó ở ngoài hang Thập Tịch nghe thấy em đang vùng vẫy...nếu lại cho anh một vạn cơ hội như thế thì anh vẫn sẽ chạy vào cả một vạn lần!"

"Em biết, mọi người đều rất thương hại em, nhưng họ đâu có biết thực ra em lại hết sức may mắn!"

"Anh luôn có cảm giác rằng ông trời hay chiều ý người, chúng ta cùng nâng đỡ nhau, nhất định sẽ vượt người, chúng ta cùng nâng đỡ nhau, nhất định sẽ vượt qua bước gian nan này. Anh và em phải thật vững vàng. Tâm trạng lạc quan có thể giúp chúng ta bình phục!"

"Được! Anh chớ có hối hận đấy nhé!" Tư Dao cũng rất biết, điều ấy đâu có dễ! Chết rồi, lại sống lại – là có thật, nhưng chỉ có trong truyện cổ tích, trong truyền thuyết mà thôi. Có lẽ, tất cả chỉ là truyền thuyết dân gian; một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết, rồi họ được ở bên nhau mãi mãi, vì họ đã chết cùng một lúc!

Chung Lâm Nhuận rời buồng bệnh của Tư Dao, anh đi sang một buồng bệnh khác ở cùng tầng này. Anh lái xe của gia đình họ Chung đã đặt các vật dụng sinh hoạt trên nóc tủ nơi đầu giường và chiếc tủ bếp gắn tường – Lâm Nhuận đã chủ động xin được chuyển đến bệnh viện số 7 của thành phố, để được chính thức điều trị và chăm sóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện