Đệ Nhất Hầu
Chương 36
36. Mời xem thật lòng.
Cửa nhà vốn hẻo lánh của Quý gia nay thật náo nhiệt, trước kia không phải chưa từng náo nhiệt như bây giờ.
Lão giả đứng trước cửa cảm thán cái loại náo nhiệt này.
"Lúc kia, hắn nổi điên chọc không ít phiền toái, ở trong thôn không nổi nữa cho nên mới bị đuổi tới nơi này." Lão tức giận nói: "Chính mình bị đánh thì cũng thôi đi còn làm Tiểu Oản cũng bị đánh, nhưng mà trước kia đều gây họa cho đám gia súc gà vịt thỏ hoang, nhiều nhất cũng chỉ dùng chúng đi gạt người, hiện tại còn muốn đi gây họa cho con người à."
"Ta không phải kẻ điên, ta là đại phu." Quý Lương ngồi dưới đất tức giận sửa đúng lại lời lão giả.
Tiểu Oản không nói gì.
Lão giả lắc đầu nhìn Tiểu Oản: "Tiểu Oản, cháu cũng nổi điên theo cha cháu sao?" Lão chỉ vào ba người Lý Minh Lâu, vô cùng đau đớn nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của cháu đấy, tại sao lại lừa gạt họ."
Tiểu Oản gục đầu xuống nhưng vẫn không nói gì.
Lý Minh Lâu cảm tạ lòng tốt của lão giả: "Đại phu mà ta muốn tìm đúng là người như Quý tiên sinh đây."
"Tiểu thư à, người này căn bản không phải đại phu, không biết chữa bệnh đâu." Lão giả tận tình khuyên bảo, nhìn vị cô nương đang phải bọc lấy diện mạo còn dùng dù đen che khuất thân thể này, lão cũng đồng tình và lý giải đối với việc nàng vội vàng tìm thấy chữa bệnh, con người mà khi cùng đường thì cọng rơm cũng muốn bám lấy.
"A bá à, ta không phải là trị bệnh mà là trị thương." Lý Minh Lâu nguyện ý nói thêm vài câu trấn an vị lão giả lương thiện này.
Sau đó nàng tiến lên một bước, thi lễ với Quý Lương: "Tiểu nữ là Lý Minh Lâu, nhà ở phủ Thành Đô, muốn mời tiên sinh đến Kiếm Nam đạo làm nghề y."
Một câu này nói ra hai địa phương khiến ba người Quý Lương, lão giả và Tiểu Oản không kịp phản ứng.
"Kiếm Nam đạo? Mấy người không phải ở phủ Giang Lăng sao?" Lão giả lẩm bẩm.
Đương nhiên, lão nhớ rõ ngày ấy khi Phương Nhị ra tay cứu giúp đã tự báo gia môn.
"Kiếm Nam đạo có Phủ Thành Đô." Quý Lương gãi gãi tóc nói.
Hắn phản ứng nhanh hơn lão giả, biết Kiếm Nam đạo là khu trực thuộc, biết phủ Thành Đô là nơi đừng chân. Như vậy, cũng không phải là kẻ điên, kẻ ngốc không biết thế sự.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, hắn không hô lên tên Lý Phụng An như nàng suy đoán.
Cuối cùng, vẫn là lão giả chợt nghĩ ra: "A... Lý đại đô đốc."
Lý Minh Lâu thưa: "Gia phụ Lý Phụng An."
Lão giả không nhịn được thi lễ, trong miệng liên tục lẩm bẩm. "hóa ra là Lý đại tiểu thư", rồi lại lần nữa tán thưởng quả nhiên là hiệp nghĩa, tâm địa thiện lương gặp chuyện bất bình v..v... Thông qua những lời này, Quý Lương và Tiểu Oản đã hiểu rõ xuất thân lai lịch của Lý Minh Lâu, cũng hiểu rõ vì sao người xưng Lý thị phủ Giang Lăng mà lại nói nhà ở phủ Thành Đô.
Nhưng mà, Quý Lương vốn đang ngồi dưới đất vội đứng lên, vỗ vỗ bụi đất bám trên quần áo: "Ta không đi phủ Thành Đô, mấy người đi mời cao minh khác đi."
Biểu tình hắn rất nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh, không hề có chút kích động điên cuồng như lúc trước nữa.
Lý Minh Lâu có chút kinh ngạc, người này không chỉ không nhắc đến tên phụ thân của nàng, mà hiện tại sau khi nàng đã giới thiệu thân phận. Một lão ông ở sơn dã cũng kích động vì uy danh hiển hách của Lý Phụng An. Nhưng hắn lại vẫn không có phản ứng, thậm chí còn quả quyết cự tuyệt đi thăm khám trị bệnh.
Căn bản không hề giống như Hạng gia tuyên truyền, vì Liệp tiên sinh ngưỡng mộ Lý Phụng An, cho nên khi nghe tin mới lập tức không hề do dự mà gia nhập vào quân đội.
Là Hạng thị nói dối hay là Quý Lương không phải Liệp tiên sinh?
Nhưng mà, Hạng thị nói dối là điều bình thường, ngay cả bản thân nàng cũng bị lừa gạt bởi những lời nói dối ấy, còn Quý Lương có phải Liệp tiên sinh hay không cũng không quá trọng yếu, người trước mắt đây quả thật có tài nghệ trị thương tuyệt hảo.
Quý Lương bình tĩnh, Lý Minh Lâu trầm mặc, Tiểu Oản không nói lời nào, Lão giả thở phào nhẹ nhõm.
Quý Lương nửa điên chứ không hoàn toàn điên, nghe được lai lịch, thân gia của vị tiểu thư này cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn biết điều, không làm bậy hay nổi điên nữa, dù cho lăn lộn gà rừng, vịt hoang hay heo chó gì, thậm chí là con trai của mình, cuối cùng cũng chỉ bị người ta mắng là kẻ điên, chịu chút khổ hoặc bị đánh một trận mà thôi, nhưng nếu chạm vào vị tiểu thư này thì thứ mất đi chính là cái mạng đấy.
"Quý tiên sinh." Lý Minh Lâu chưa từ bỏ." Quý tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ta thật lòng tới mời tiên sinh."
Quý Lương chỉ lắc đầu nói: "Không đi, không đi, mấy người đi, mấy người đi đi."
"Chuyện này chỉ có tiên sinh làm được." Lý Minh Lâu nói.
Quý Lương liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi cho rằng ta ngốc à, ngươi, một người ở phủ Thành Đô làm sao lại biết ta được? Còn cố ý tới mời ta."
Hóa ra vì nguyên nhân này, quả nhiên không ngốc đâu, Nguyên Cát ở bên cạnh nghĩ, chỉ là điên mà thôi.
"Ta nghe gia phụ nói về đại danh của tiên sinh." Lý Minh Lâu nói.
Quý Lương hừ một tiếng: "Lý đại đô đốc không ở phủ Giang Lăng 10 năm rồi, lúc ông ấy ở phủ Giang Lăng thì ta còn chưa thành danh mà."
Hiện tại, ngươi cũng không thành danh đâu, lão giả lắc đầu, ngăn lại đối thoại không đáng tin cậy kia:
"Lý tiểu thư, Quý Lương thật sự không phải đại phu, ngài đi mời cao minh khác đi, làm trì hoãn thời gian của ngài, đừng nói là Quý Lương mà chúng ta cũng đều cảm thấy hổ thẹn."
Lý Minh Lâu không để ý đến lão giả, mà nhìn Quý Lương: "Quý tiên sinh không tin ta thật lòng mời ư?"
Đối phương hừ một tiếng, không trả lời, lắc lắc tay áo xoay người.
"Ta tin tưởng tài nghệ của tiên sinh." Lý Minh Lâu nói: "Không tin thì mời tiên sinh nhìn sự thật lòng của ta."
Nhìn xem thật lòng? Nhìn thế nào?
Quý Lương khó hiểu quay đầu, Tiểu Oản và lão giả cũng nhìn về phía nàng, ba người thấy nàng đã tới bên người Phương Nhị, đưa dù cho hắn rồi giơ tay.... đây là muốn lấy tiền ư?
Có đôi khi tiền đúng là có thể biểu đạt được sự thật lòng.
Phương Nhị tiếp nhận dù, lúc này tay Lý Minh Lâu không lấy túi tiền của hắn mà rút ra một thanh chủy thủ trên eo hắn.
Vỏ dao bên ngoài chủy thủ xám xịt không hề bắt mắt, nhưng khi rút ra, lưỡi dao lập lòe hàn quang dưới ánh mặt trời nhìn thật dọa người.
Đây là muốn hù dọa à? Trong lòng lão giả nghĩ, sau đó, lão nhìn thấy người thiếu nữ đang bọc lấy diện mạo kéo tay áo to rộng lên, lộ ra một đoạn cánh tay. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt lão là da thịt trắng nõn, sau đó là những vết đốm điểm xuyết trên da thịt như bị bỏng.....
Thật sự là có thương tích mà, cho nên trên mặt nàng cũng như vậy sao? Thật đáng thương....
"Quý tiên sinh, xin mời ngài xem." Lý Minh Lâu nói, chủy thủ chạm vào mu bàn tay, lưỡi dao ấn mạnh xuống.
Giọt máu tựa như hạt ngọc đỏ tươi dần dần tràn ra vẩy ra theo vết cắt trên lưng cánh tay, dưới ánh sáng mặt trời sáng ngời, thứ ấy lóa mắt khiến người ta phải thất thần.
"A......" Tiểu Oản kêu lên một tiếng.
"Tiểu thư." Kẻ luôn trầm mặc ít lời như Phương Nhị cũng phải hô to.
Nguyên Cát bắt được cánh tay đang nắm chặt chủy thủ của Lý Minh Lâu.
Nàng không hô to lên cũng không đoạt lại chủy thủ, mà chỉ ngẩng đầu nhìn Quý Lương, nói:
"Quý tiên sinh, ta tin tưởng tài nghệ của ngài, mời ngài giúp ta khâu vết thương đi."
Khuôn mặt nàng giấu trong chiếc mũ choàng lại còn bị miếng vải đen bọc lấy, không ai nhìn rõ được biểu tình nhưng thanh âm nàng phát ra lại có thể nghe thấy ý cười.
Ta dám cắt vào cánh tay mình, bởi vì ta tin tưởng ngươi có thể chữa khỏi cho ta, trên đời này để biểu đạt nhiệt tình, biểu đạt thật lòng có việc gì có thể hơn việc này nữa?
Lão giả khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.
Trong biểu tình kinh ngạc của Quý Lương còn pha chút khó hiểu, hắn kinh ngạc không phải bị dọa sợ mà chỉ là không rõ vì sao nàng lại làm như vậy. Chờ nghe nàng nói xong, kinh ngạc không làm tan đi biểu tình vui mừng đang trào ra.
"Được nha, được nha."
Hắn cao hứng gật đầu, đôi mắt nho nhỏ sáng lấp lánh. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chảy đầm đìa của người thiếu nữ dưới ánh mặt trời, tựa như quỷ đói thấy được bữa tiệc phong phú.
Lão giả đứng ở bên cạnh không hề ngăn trở nữa, cũng không hề mở lời.
Quý Lương là kẻ nửa điên nhưng Lý gia đại tiểu thư này chính là kẻ thật sự điên rồi.
- ----------------------------
Cửa nhà vốn hẻo lánh của Quý gia nay thật náo nhiệt, trước kia không phải chưa từng náo nhiệt như bây giờ.
Lão giả đứng trước cửa cảm thán cái loại náo nhiệt này.
"Lúc kia, hắn nổi điên chọc không ít phiền toái, ở trong thôn không nổi nữa cho nên mới bị đuổi tới nơi này." Lão tức giận nói: "Chính mình bị đánh thì cũng thôi đi còn làm Tiểu Oản cũng bị đánh, nhưng mà trước kia đều gây họa cho đám gia súc gà vịt thỏ hoang, nhiều nhất cũng chỉ dùng chúng đi gạt người, hiện tại còn muốn đi gây họa cho con người à."
"Ta không phải kẻ điên, ta là đại phu." Quý Lương ngồi dưới đất tức giận sửa đúng lại lời lão giả.
Tiểu Oản không nói gì.
Lão giả lắc đầu nhìn Tiểu Oản: "Tiểu Oản, cháu cũng nổi điên theo cha cháu sao?" Lão chỉ vào ba người Lý Minh Lâu, vô cùng đau đớn nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của cháu đấy, tại sao lại lừa gạt họ."
Tiểu Oản gục đầu xuống nhưng vẫn không nói gì.
Lý Minh Lâu cảm tạ lòng tốt của lão giả: "Đại phu mà ta muốn tìm đúng là người như Quý tiên sinh đây."
"Tiểu thư à, người này căn bản không phải đại phu, không biết chữa bệnh đâu." Lão giả tận tình khuyên bảo, nhìn vị cô nương đang phải bọc lấy diện mạo còn dùng dù đen che khuất thân thể này, lão cũng đồng tình và lý giải đối với việc nàng vội vàng tìm thấy chữa bệnh, con người mà khi cùng đường thì cọng rơm cũng muốn bám lấy.
"A bá à, ta không phải là trị bệnh mà là trị thương." Lý Minh Lâu nguyện ý nói thêm vài câu trấn an vị lão giả lương thiện này.
Sau đó nàng tiến lên một bước, thi lễ với Quý Lương: "Tiểu nữ là Lý Minh Lâu, nhà ở phủ Thành Đô, muốn mời tiên sinh đến Kiếm Nam đạo làm nghề y."
Một câu này nói ra hai địa phương khiến ba người Quý Lương, lão giả và Tiểu Oản không kịp phản ứng.
"Kiếm Nam đạo? Mấy người không phải ở phủ Giang Lăng sao?" Lão giả lẩm bẩm.
Đương nhiên, lão nhớ rõ ngày ấy khi Phương Nhị ra tay cứu giúp đã tự báo gia môn.
"Kiếm Nam đạo có Phủ Thành Đô." Quý Lương gãi gãi tóc nói.
Hắn phản ứng nhanh hơn lão giả, biết Kiếm Nam đạo là khu trực thuộc, biết phủ Thành Đô là nơi đừng chân. Như vậy, cũng không phải là kẻ điên, kẻ ngốc không biết thế sự.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, hắn không hô lên tên Lý Phụng An như nàng suy đoán.
Cuối cùng, vẫn là lão giả chợt nghĩ ra: "A... Lý đại đô đốc."
Lý Minh Lâu thưa: "Gia phụ Lý Phụng An."
Lão giả không nhịn được thi lễ, trong miệng liên tục lẩm bẩm. "hóa ra là Lý đại tiểu thư", rồi lại lần nữa tán thưởng quả nhiên là hiệp nghĩa, tâm địa thiện lương gặp chuyện bất bình v..v... Thông qua những lời này, Quý Lương và Tiểu Oản đã hiểu rõ xuất thân lai lịch của Lý Minh Lâu, cũng hiểu rõ vì sao người xưng Lý thị phủ Giang Lăng mà lại nói nhà ở phủ Thành Đô.
Nhưng mà, Quý Lương vốn đang ngồi dưới đất vội đứng lên, vỗ vỗ bụi đất bám trên quần áo: "Ta không đi phủ Thành Đô, mấy người đi mời cao minh khác đi."
Biểu tình hắn rất nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh, không hề có chút kích động điên cuồng như lúc trước nữa.
Lý Minh Lâu có chút kinh ngạc, người này không chỉ không nhắc đến tên phụ thân của nàng, mà hiện tại sau khi nàng đã giới thiệu thân phận. Một lão ông ở sơn dã cũng kích động vì uy danh hiển hách của Lý Phụng An. Nhưng hắn lại vẫn không có phản ứng, thậm chí còn quả quyết cự tuyệt đi thăm khám trị bệnh.
Căn bản không hề giống như Hạng gia tuyên truyền, vì Liệp tiên sinh ngưỡng mộ Lý Phụng An, cho nên khi nghe tin mới lập tức không hề do dự mà gia nhập vào quân đội.
Là Hạng thị nói dối hay là Quý Lương không phải Liệp tiên sinh?
Nhưng mà, Hạng thị nói dối là điều bình thường, ngay cả bản thân nàng cũng bị lừa gạt bởi những lời nói dối ấy, còn Quý Lương có phải Liệp tiên sinh hay không cũng không quá trọng yếu, người trước mắt đây quả thật có tài nghệ trị thương tuyệt hảo.
Quý Lương bình tĩnh, Lý Minh Lâu trầm mặc, Tiểu Oản không nói lời nào, Lão giả thở phào nhẹ nhõm.
Quý Lương nửa điên chứ không hoàn toàn điên, nghe được lai lịch, thân gia của vị tiểu thư này cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn biết điều, không làm bậy hay nổi điên nữa, dù cho lăn lộn gà rừng, vịt hoang hay heo chó gì, thậm chí là con trai của mình, cuối cùng cũng chỉ bị người ta mắng là kẻ điên, chịu chút khổ hoặc bị đánh một trận mà thôi, nhưng nếu chạm vào vị tiểu thư này thì thứ mất đi chính là cái mạng đấy.
"Quý tiên sinh." Lý Minh Lâu chưa từ bỏ." Quý tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ta thật lòng tới mời tiên sinh."
Quý Lương chỉ lắc đầu nói: "Không đi, không đi, mấy người đi, mấy người đi đi."
"Chuyện này chỉ có tiên sinh làm được." Lý Minh Lâu nói.
Quý Lương liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi cho rằng ta ngốc à, ngươi, một người ở phủ Thành Đô làm sao lại biết ta được? Còn cố ý tới mời ta."
Hóa ra vì nguyên nhân này, quả nhiên không ngốc đâu, Nguyên Cát ở bên cạnh nghĩ, chỉ là điên mà thôi.
"Ta nghe gia phụ nói về đại danh của tiên sinh." Lý Minh Lâu nói.
Quý Lương hừ một tiếng: "Lý đại đô đốc không ở phủ Giang Lăng 10 năm rồi, lúc ông ấy ở phủ Giang Lăng thì ta còn chưa thành danh mà."
Hiện tại, ngươi cũng không thành danh đâu, lão giả lắc đầu, ngăn lại đối thoại không đáng tin cậy kia:
"Lý tiểu thư, Quý Lương thật sự không phải đại phu, ngài đi mời cao minh khác đi, làm trì hoãn thời gian của ngài, đừng nói là Quý Lương mà chúng ta cũng đều cảm thấy hổ thẹn."
Lý Minh Lâu không để ý đến lão giả, mà nhìn Quý Lương: "Quý tiên sinh không tin ta thật lòng mời ư?"
Đối phương hừ một tiếng, không trả lời, lắc lắc tay áo xoay người.
"Ta tin tưởng tài nghệ của tiên sinh." Lý Minh Lâu nói: "Không tin thì mời tiên sinh nhìn sự thật lòng của ta."
Nhìn xem thật lòng? Nhìn thế nào?
Quý Lương khó hiểu quay đầu, Tiểu Oản và lão giả cũng nhìn về phía nàng, ba người thấy nàng đã tới bên người Phương Nhị, đưa dù cho hắn rồi giơ tay.... đây là muốn lấy tiền ư?
Có đôi khi tiền đúng là có thể biểu đạt được sự thật lòng.
Phương Nhị tiếp nhận dù, lúc này tay Lý Minh Lâu không lấy túi tiền của hắn mà rút ra một thanh chủy thủ trên eo hắn.
Vỏ dao bên ngoài chủy thủ xám xịt không hề bắt mắt, nhưng khi rút ra, lưỡi dao lập lòe hàn quang dưới ánh mặt trời nhìn thật dọa người.
Đây là muốn hù dọa à? Trong lòng lão giả nghĩ, sau đó, lão nhìn thấy người thiếu nữ đang bọc lấy diện mạo kéo tay áo to rộng lên, lộ ra một đoạn cánh tay. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt lão là da thịt trắng nõn, sau đó là những vết đốm điểm xuyết trên da thịt như bị bỏng.....
Thật sự là có thương tích mà, cho nên trên mặt nàng cũng như vậy sao? Thật đáng thương....
"Quý tiên sinh, xin mời ngài xem." Lý Minh Lâu nói, chủy thủ chạm vào mu bàn tay, lưỡi dao ấn mạnh xuống.
Giọt máu tựa như hạt ngọc đỏ tươi dần dần tràn ra vẩy ra theo vết cắt trên lưng cánh tay, dưới ánh sáng mặt trời sáng ngời, thứ ấy lóa mắt khiến người ta phải thất thần.
"A......" Tiểu Oản kêu lên một tiếng.
"Tiểu thư." Kẻ luôn trầm mặc ít lời như Phương Nhị cũng phải hô to.
Nguyên Cát bắt được cánh tay đang nắm chặt chủy thủ của Lý Minh Lâu.
Nàng không hô to lên cũng không đoạt lại chủy thủ, mà chỉ ngẩng đầu nhìn Quý Lương, nói:
"Quý tiên sinh, ta tin tưởng tài nghệ của ngài, mời ngài giúp ta khâu vết thương đi."
Khuôn mặt nàng giấu trong chiếc mũ choàng lại còn bị miếng vải đen bọc lấy, không ai nhìn rõ được biểu tình nhưng thanh âm nàng phát ra lại có thể nghe thấy ý cười.
Ta dám cắt vào cánh tay mình, bởi vì ta tin tưởng ngươi có thể chữa khỏi cho ta, trên đời này để biểu đạt nhiệt tình, biểu đạt thật lòng có việc gì có thể hơn việc này nữa?
Lão giả khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.
Trong biểu tình kinh ngạc của Quý Lương còn pha chút khó hiểu, hắn kinh ngạc không phải bị dọa sợ mà chỉ là không rõ vì sao nàng lại làm như vậy. Chờ nghe nàng nói xong, kinh ngạc không làm tan đi biểu tình vui mừng đang trào ra.
"Được nha, được nha."
Hắn cao hứng gật đầu, đôi mắt nho nhỏ sáng lấp lánh. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chảy đầm đìa của người thiếu nữ dưới ánh mặt trời, tựa như quỷ đói thấy được bữa tiệc phong phú.
Lão giả đứng ở bên cạnh không hề ngăn trở nữa, cũng không hề mở lời.
Quý Lương là kẻ nửa điên nhưng Lý gia đại tiểu thư này chính là kẻ thật sự điên rồi.
- ----------------------------
Bình luận truyện