Đen Trắng
Chương 41: Thẳng thắn thành khẩn [1] …[2]
Tiếng Kỉ Dĩ Ninh thấp giọng kêu đau, rốt cục làm cho động tác của Đường Dịch tạm dừng một giây.
Nhưng chỉ là dừng một giây.
Ngay sau đó, Đường Dịch nâng cái cằm tinh xảo của cô, làm gáy cô ngẩng lên buộc cô phải đối mặt với anh, trên mặt anh một chút biểu tình cũng không có, nhưng lại càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
“Trong tin nhắn sáng nay em đã nói gì với anh? Đi ra ngoài công tác? Còn muốn anh không cần lo lắng, phải không? Kết quả thì sao? Kết quả chính là em một mình rời khỏi anh, ngay cả nhà cũng không về?!”
Tức giận trong lòng không kềm chế được mà nổ tung, làm cho ngón tay Đường Dịch nắm cằm cô không nhịn được lại dùng sức ba phần, biểu tình rốt cục không chịu khống chế trở nên hung ác hơn.
“Kỉ Dĩ Ninh, bắt đầu từ khi nào, em cũng học được cách nói dối anh?”
Loại chất vấn thế này không phải không khiến người ta phản cảm.
Kỉ Dĩ Ninh giật giật môi, đáy lòng theo bản năng liền cãi lại: Là anh, là anh đã nói dối em trước.
Huống chi, cô cũng không muốn rời bỏ anh, anh lên án như vậy căn bản là không có đạo lý.
Nhưng không thể được, cãi lại người khác, cho tới bây giờ cũng không phải là sở trường của Kỉ Dĩ Ninh. Không chỉ không phải là sở trường, thậm chí Kỉ Dĩ Ninh còn khinh thường nó. Cô làm người luôn luôn thị phi rõ ràng, mặc kệ người khác đối đãi như thế nào, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
Cụp môi xuống, chung quy không phải người hiếu chiến, vì thế, cô thỏa hiệp với anh.
“Em không muốn rời đi,” Cô nói nhỏ:“Em cũng chỉ muốn một mình yên lặng một chút mà thôi.” Bóng đêm buông xuống, cô tự nhiên sẽ trở về.
Không thể biết được, lời giải thích như vậy trong mắt Đường Dịch, hoàn toàn chỉ là lớp màu lót nhợt nhạt.
“Một mình yên lặng một chút?!”
Đường Dịch giận dữ bật cười.
Đột nhiên cái gì anh cũng không nói được, anh vì cô mà lo lắng lâu như vậy, vì cô mà huy động mọi người, thậm chí trong cơn giận dữ còn làm Tiểu Miêu bị thương, chọc phải Đường Kính, lại không nghĩ rằng, hóa ra, cô chỉ thầm nghĩ một mình yên lặng một chút.
Vậy sau đó thì sao?
Giữa vợ chồng, luôn không tránh khỏi bất đồng, cuộc sống dài như vậy, nếu chuyện như thế này lại xảy ra, cô có thể ở một mình bao lâu đây? Một ngày? Một tháng? Hay là một năm?
Mặc kệ bao lâu, chỉ khẳng định một điều –
Kỉ Dĩ Ninh tình nguyện tin tưởng Thượng Đế, cũng không tin Đường Dịch.
Đường Dịch bỗng nhiên nở nụ cười.
Trong bóng đêm, giọng nói ôn nhu của Đường Dịch vang lên:“Kỉ Dĩ Ninh, anh và em ở cùng nhau hai năm ……”
Hai năm, đáy lòng cô thủy chung vẫn thiết lập một phòng tuyến với anh.
Cô không biết, chỉ cần cô hỏi, anh sẽ giải thích, thậm chí anh nguyện ý dung túng cô tức giận, cô có thể nổi giận với anh, vốn là anh không đúng trước, cho nên tất cả những gì mình làm anh đều có thể chịu hậu quả.
Chỉ có một điều anh không thể chịu được đó là cô không trách anh.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác ngày hôm nay cô mang đến cho mình.
Đường Dịch chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như ngày hôm nay, cảm nhận mình đã bị bỏ rơi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối như ngày hôm nay, không có sức lực.
Quá trình một người mất đi một người khác, thật sự có thể rất nhanh, chỉ trong chớp mắt như ánh sáng của đèn flash, anh đã không thể nhìn thấy cô.
Đường Dịch bỗng nhiên ôm chặt cô.
Là cái ôm cường thế như muốn chiếm giữ cho riêng mình, rất nhanh đã làm cô thấy khó thở.
Kỉ Dĩ Ninh cầm lấy tay anh, vừa muốn nói, đôi môi đã bị anh chặn lại.
Anh không lưu cho cô một chút đường sống nào, nếu cô không chịu chống đỡ không chịu phản kháng, không chịu chất vấn không chịu tha thứ, vậy thì anh cũng chỉ có thể sử dụng phương thức của Đường Dịch đó là đem cô khóa lại bên mình.
“Dĩ Ninh, về sau, không cần như vậy, được không?” Anh vẫn dùng lời nói nhỏ nhẹ đêm đêm nói với cô, nhưng thực chất lại rất cường quyền:“Chúng ta đã nói, trước sáu giờ em phải về nhà, chúng ta rõ ràng đã nói……. Nếu, em không làm được, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, em sẽ không cần ra ngoài đi làm nữa, không cần ra ngoài nữa được không?……”
Trong nháy mắt, cả người Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn cứng đờ, tâm trầm xuống đáy cốc mang theo khiếp sợ và tuyệt vọng, dường như nó suýt nữa làm cô đứng không vững.
Vạn vạn không thể tưởng được, cô dùng thời gian một ngày, để giải đáp lời nói dối của anh, để tự trách và sám hối đối với chính mình không đủ tư cách làm một người vợ tốt, lại không thể đổi lấy tình yêu thương của anh, mà đổi lấy anh lại một lần nữa giam lỏng cô.
Dù có là người không muốn tranh giành gì, cũng không thể chịu nổi sự trừng phạt như vậy.
Một câu của anh, rốt cục cũng làm cô rút lui đến đường cùng.
“Anh không thể làm vậy với em……”
Kỉ Dĩ Ninh nâng mắt lên, trong cả cuộc đời mình, lần đầu tiên cô nói không với anh:“…… Em không làm được.”
Mặt Đường Dịch âm trầm như nước, khuôn mặt xinh đẹp bị chôn vùi trong bóng đêm. Kỉ Dĩ Ninh còn cảm thấy âm thanh rung động của xương ngón tay do anh dùng sức nắm chặt, nó biểu hiện sự giận dữ của anh.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng nói bình tĩnh kỳ cục:“Thu lại câu nói vừa rồi của em.”
Kỉ Dĩ Ninh cắn môi dưới, không đáp không ứng.
Vì thế anh dùng lực cắn xuống môi dưới của cô, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập không khí, cô là người rất sợ đau, trực giác muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
“Nói.” Anh kiên trì muốn cô đáp ứng:“Nói là em có thể làm được.”
“Em không làm được.”
Một câu, Kỉ Dĩ Ninh đã trốn tránh thế giới của Đường Dịch.
Trừng phạt.
Cảm tình là một sự trừng phạt, ở cả hai bên, cả hai đều không thoát được.
Đêm dài tuyệt vọng, làm nội tâm Đường Dịch bất ngờ trở nên im lặng, im lặng trước bão táp.
Lần đầu tiên anh rõ ràng, Đường Dịch có thể đánh mất Kỉ Dĩ Ninh.
Một câu lại một câu nữa cô lặp lại lời không đáp ứng, đơn giản khiến anh một lần lại một lần nữa xác nhận, mình đến tột cùng là không thể để mất cô đến mức nào.
Hóa ra có thể đến nước này.
Hóa ra, đúng là đến nước này.
Giây tiếp theo, Đường Dịch bỗng nhiên chặn ngang bế cô lên, động tác thô bạo, không để ý cô đang đẩy mình ra.
Anh bế cô đi vào nhà thờ, nhà thờ này có năm tầng, anh ôm chặt cô trong ngực, đi từng bước một lên cầu thang. Do tính chất của gỗ, tiếng vang trầm trọng mà nặng nề phát ra trong bóng đêm.
Trực giác có điều không tốt ẩn ẩn trong lòng Kỉ Dĩ Ninh, không nhịn được giãy dụa:“Đường Dịch! Anh đặt em xuống dưới –”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Bước chân không có dừng lại một giây nào, anh sải bước lên lầu. Sợi tóc màu đen rũ xuống trán, che khuất ánh mắt anh, Kỉ Dĩ Ninh nhìn không thấy đáy mắt anh đến tột cùng là giống trận bão tuyết trong đêm đen như thế nào.
Cô không giãy dụa được, không phản kháng được anh, trơ mắt nhìn anh ôm mình đi lên tầng cao nhất.
Đường Dịch nâng chân đá văng cửa ra sân thượng, gió đêm lạnh lẽo trong nháy mắt ập đến, gào thét mà thổi qua, Kỉ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy mặt mình cũng đau đớn vì bị gió tạt vào.
Cô nhìn thấy anh ôm mình đi thẳng đến lan can trên sân thượng, không có chút ý tứ dừng lại, trực giác mãnh liệt nói lên nguy hiểm làm cho Kỉ Dĩ Ninh kêu lên hoảng hốt:“Đường Dịch! Đường Dịch anh muốn làm gì –?!”
Anh không nói lời nào.
Ngay giây sau đó, Đường Dịch đi đến sát lan can trên sân thượng, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cô, hai tay giữ chặt thắt lưng cô, dùng sức một cái, liền nhẹ nhàng đem cả người Kỉ Dĩ Ninh ở bên ngoài lan can trên sân thượng, trên tầng cao nhất–
“Dịch thiếu –!!”
Sau khi thấy rõ Đường Dịch muốn làm cái gì, dưới tầng truyền đến tiếng la hét hoảng sợ rõ ràng của Khiêm Nhân và những người khác.
“Dịch thiếu! Rất nguy hiểm! Mau đưa Kỉ tiểu thư xuống dưới đi –!”
Bọn họ nhìn thấy, cả người Kỉ Dĩ Ninh đều bị Đường Dịch nhẹ nhàng đặt ở bên ngoài lan can, anh không cho cô bất kỳ điểm chống đỡ nào, sinh mệnh cô chỉ gắn với duy nhất bàn tay đang nắm bên eo cô của anh, chỉ cần anh buông lỏng tay, cô sẽ rơi thẳng xuống từ tầng cao nhất này, không chết cũng tàn phế.
Tầng cao nhất.
Đường Dịch lạnh lùng nhìn khuôn mặt trắng bệch thất thố của cô.
“Anh nhớ rõ, em bị chứng sợ độ cao, đúng không?”
Toàn thân Kỉ Dĩ Ninh đều là mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả người cô, anh nói rất đúng, cô bị chứng sợ độ cao, cho nên trước kia khi cô học tập ở Luân Đôn, một khi đã đến trường thì rất ít khi về nước, bởi vì sợ đi máy bay.
Cô nhìn anh, toàn thân cao thấp đều run run kỳ cục. Cô không thể không thừa nhận, đối với Đường Dịch, cô xa xa không phải đối thủ của anh.
Giống như tất cả ôn nhu trong nháy mắt đều bị rút đi, trên mặt Đường Dịch không có nửa điểm thương tiếc, lạnh lùng nhìn mặt cô, làm cô đang ở trạng thái nhẹ bẫng càng thêm sợ hãi vạn lần.
“Biết anh đã phải vượt qua ngày hôm nay như thế nào không?”
“……”
Cô đã bị nỗi sợ hãi cực độ bao phủ, không nói được nửa chữ.
Đường Dịch khẽ cười, tươi cười đạm mạc.
“Chính là giống như em bây giờ, anh chính là giống như vậy đó, bị em treo ở giữa không trung cả ngày, cả người đều nhẹ bẫng, không thể tìm thấy cái gì có thể chống đỡ mình. Thiếu chút nữa thôi, anh cứ như vậy, sẽ bị em làm ngã xuống……”
Anh dùng giọng điệu hờ hững nhất nói lên cảm thụ của mình, nói xong, bỗng nhiên anh nới lỏng các ngón tay.
Thân thể của cô ở trong tay anh nhanh chóng bị hạ xuống một cm, trong nháy mắt Kỉ Dĩ Ninh thốt lên sợ hãi, trong giọng nói của cô không chỉ có sợ hãi mà còn gần như tuyệt vọng.
Đáy mắt của Đường Dịch hiện lên thần sắc hung ác và bạo lực, giật giật môi, anh nói cho cô nỗi ám ảnh của mình.
“Nói, nói em có thể làm theo lời anh!”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh gần như tuyệt vọng.
Dường như anh đã quyết định, rốt cuộc muốn cô phải tuyệt vọng.
“Kỉ Dĩ Ninh, nếu em không làm được, bây giờ anh sẽ thả em xuống –!”
……
Trong [ Kinh thánh ] có viết, một cô gái đang yêu, trái tim cô ấy sẽ chảy xuôi dòng, chuyển dời ba ngàn dặm, tiếng nói dần dần tắt đi, ánh sáng cũng rời xa, cô lấy tình yêu ngăn cách vạn vật, đem cả năm tháng cũng đều ngăn cách, tại đây cô không có gì dù chỉ là một ngọn cỏ cho cô yêu thương, nếu bị thương tổn, cô sẽ tiều tụy.
Mà Đường Dịch giờ phút này, rốt cục làm cho Kỉ Dĩ Ninh tin tưởng, trong số mệnh của mỗi cô gái, đều có một lần tiều tụy.
Rốt cục cô cũng bật khóc.
Vì anh không hiểu.
“Đường Dịch…… Anh có biết không, có một bộ phim điện ảnh Tây Ban Nha, tên là [ Rời bến ]……”
Cô âm thầm khóc, nghẹn ngào nói cho anh:“…… Trong bộ phim điện ảnh đó, có một tình tiết, nam nhân vật chính đang hút thuốc, nữ nhân vật chính liền đi tới, cầm lấy điếu thuốc trong tay anh ấy hút một hơi. Chỉ cần một động tác này, đã tuyên bố bọn họ thật sự cùng loại, cho nên sau đó, bọn họ yêu nhau, cái gì cũng không thể chia rẽ được họ……”
Đường Dịch giương mắt, màu đen rút đi, trong khoảnh khắc thần sắc trong mắt anh dịu đi rất nhiều.
Anh nghe thấy giọng nói ủy khuất đến cực điểm của cô vang lên –
“…… Sáng sớm hôm nay, em nghe thấy Giản tiểu thư nói với anh, cô ấy muốn anh cho mình một điều cuối cùng, anh nói có thể, cô ấy mượn điếu thuốc trong tay anh, hút một hơi, cô ấy nói như vậy thì anh và cô ấy sẽ huề nhau. Em nhìn thấy, anh không có phản kháng, trong lòng anh cũng thưởng thức cô ấy…… Giây phút đó em chỉ biết, hai người là cùng loại, lúc đó hai người hiểu nhau, có thể giúp đỡ nhau……”
Cô cúi đầu bật khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Em thì sao? Em không cùng loại với anh, về sau, chúng ta có thể sẽ thế nào đây? Em không dám hỏi anh, không dám hỏi bất cứ người nào, em chỉ có thể một mình suy nghĩ ……”
Trong bóng đêm, âm thanh nghẹn ngào của Kỉ Dĩ Ninh bay đi theo gió, một câu rồi một câu, đứt quãng.
Anh nghe thấy cô nói:“Đường Dịch, em chờ anh cả đêm, mà trên người anh, đã có mùi thuốc lá của hai người……”
Còn chưa nói xong, tiếng nói của cô đã bị cắt đứt, nước mắt rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay anh, lạnh lẽo, trong sáng, từ trên cao nhìn thẳng xuống, giống như nghe được cả tiếng nước mắt rơi xuống đất.
Kỉ Dĩ Ninh không phải như thế.
Dù có niềm vui lớn hay bi thương đến đâu, đều cách Kỉ Dĩ Ninh thực xa xôi. Hai năm nay, Đường Dịch chứng kiến Kỉ Dĩ Ninh đều là không có gợn sóng sợ hãi nào, cho dù nội tâm có đau, đau đớn giống như biển, cô cũng có thể che dấu bình tĩnh kiên định như rừng trúc, giống như toàn thế giới có sụp đổ trước mắt cô, cô cũng có thể cười một cái mà chấp nhận.
Cắn chặt răng và nuốt máu, dường như đã thành bản năng của Kỉ Dĩ Ninh. Kỉ Dĩ Ninh không hay cười to trước mặt Đường Dịch, nhưng Kỉ Dĩ Ninh lại càng không khóc trước mặt Đường Dịch.
Trong nháy mắt Đường Dịch đã mềm lòng.
Giống như rốt cục cũng tỉnh táo, ý thức đạo đức và lương tâm một lần nữa đã trở lại, anh cuống quít ôm cô xuống dưới, thật cẩn thận ôm cô vào lòng.
“Là anh không đúng.” Anh ôm cô, thấp giọng xin lỗi bên tai cô, trong giọng nói có sự mềm mại không thể nói ra được:“Anh không nên bỏ lại em trong đêm sinh nhật đó, anh không nên ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, anh không nên nói dối em, Dĩ Ninh, thực xin lỗi……”
Kỉ Dĩ Ninh nâng tay che miệng lại.
Trong khe hở đều chứa nước mắt, dính đầy tay, cô nói không ra lời.
Cô biết, Đường Dịch không bao giờ cúi đầu trước người khác, cũng không xin lỗi ai. Mà bây giờ, một Đường Dịch như vậy lại đứng trước mặt cô xin lỗi cô, ý muốn thu hút sự tham luyến của cô với mình.
Nép sâu trong ngực anh, Kỉ Dĩ Ninh khóc thất thanh.
“Trước đây em không như thế này.” Dường như cô rất khó khăn mới nói nên lời:“Trước khi gặp được anh em chưa bao giờ như vậy.”
Đường Dịch vỗ lưng cô, dỗ dành cô hỏi:“Em bây giờ, có bộ dáng gì?”
Cô không dám nói, nhắm hai mắt lại. Từ chối một ngày, cô rốt cục mệt mỏi, ngay cả sức lực an ủi mình cũng không có. Lặng im trong chốc lát, cô rốt cục thú nhận với anh.
“Rốt cục em đã học được một ít chuyện không tốt. Ví dụ như, em biết vị tiểu thư đó không phải người xấu, em rõ ràng biết cô ấy là người tốt, nhưng mà, em vẫn không thể dùng tâm tình bình thường để đối đãi với cô ấy được, không có cách nào thuyết phục mình tiếp nhận cô ấy, thậm chí em cũng không có cách nào thích cô ấy được. Nhìn thấy anh và cô ấy ở cùng một chỗ, em không có cách nào làm mình không để ý đến nữa. Loại cảm giác này, rất mệt mỏi, hoài nghi một người, là một chuyện khiến chính bản thân mình đau đớn không chịu nổi…… Hôm nay em luôn nghĩ, từ khi nào thì bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục biến thành người như vậy? Nghi kỵ, ghen tị, giận chó đánh mèo, những năm gần đây em tận lực muốn rời xa những điều này, nhưng hôm nay tất cả những điều đó em đều học được.”
Thật sự, cảm tình lúc này là thế nào, cho tới bây giờ cũng không phải cái gì có thể cứu rỗi. Mặc kệ kết cục là thế nào, đều là một loại sát thương, giết một người khác, lại làm chính mình bị thương.
Hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông, làm sao có thể khăng khít được với nhau đây.
Là phụ nữ, cũng không phải thần tiên.
“Trước đây giáo viên triết học nói cho em biết, có một loại tín ngưỡng, hơn nữa chỉ có một loại tín ngưỡng, nó là điều mà trong tâm ta chờ mong được cứu rỗi. Nó hẳn là có tính phủ định, hơn nữa nó có thể chống lại một khẳng định nào đó, tín ngưỡng này có tính phủ định cho phép chúng ta trở nên hèn mọn, trong mối quan hệ này, ngay cả ánh sáng và bóng tối đều không quan trọng nữa. Giáo viên đó đã nói, tín ngưỡng này là ‘Thượng Đế’, trước kia em cũng cho rằng nó là như vậy, mãi đến hôm nay, em mới phát hiện không nên là Thượng Đế.”
Anh lẳng lặng lắng nghe lời nói của cô:“Vậy hôm nay em phát hiện, nó phải là cái gì?”
Cô ôm chặt anh, tiến sâu vào ngực anh.
“Là ‘Đường Dịch’……”
Thời kỳ tiền sử.
Kỷ Cambri tiêu điều. Kỷ Phấn trắng có rất nhiều phiền phức.
Sau đó không có tình yêu, thương hải tang điền (chỉ sự thay đổi lớn), con người không phải chịu sống chết, không già đi, ngày cũng không tàn.
Đi qua nhiều năm trong cuộc đời như vậy, Kỉ Dĩ Ninh vẫn bị mắc kẹt trong thế kỷ không có tình yêu thương, là Đường Dịch, một tay đem cô rời khỏi danh giới của nơi không có tình yêu đó.
Cho nên bây giờ, có thể cứu rỗi cô từ trong nghi kỵ, ghen tị, giận chó đánh mèo không phải Thượng Đế, mà là Đường Dịch.
“Anh như thần Ares phải che chở thành Troy, không thể để thành phố bị sụp đổ……” (Tiểu Dương: Chú thích ở chương 11 nhé!)
Cô bỗng nhiên nâng tay, mở cúc áo sơmi của anh, sau đó hôn lên, khi hôn nước mắt cô cũng chảy ra, trơn trượt xuống ngực anh, anh thấy được, trong cảm tình này của bọn họ, cô có bao nhiêu bất lực.
“Vì vậy, em cần một tin mật báo giả. Tựa như khi một người cuối cùng vào được thành, giống những người Hy Lạp đó. Em cần người nói cho mình biết, nhược điểm của anh là ở đâu, khi bị địch vây hãm anh ở đâu, miệng vết thương của anh ở nơi nào, yêu ghét của anh ở nơi nào. Chỉ có như vậy, em mới có cơ hội đánh lén anh, chiếm cứ anh, cho anh đình trệ. Mà không phải, làm cho những cô gái khác hiểu biết anh, rõ ràng thói quen của anh, cho anh trở thành người mà người khác có thể hiểu rõ.”
Đường Dịch ngây người ước chừng năm phút đồng hồ.
Năm phút đồng hồ sau, anh mới phản ứng lại những điều cô đã nói với mình, cô muốn anh hiểu được cái gì.
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.
“Kỉ Dĩ Ninh, em ngay cả khi làm nũng với đàn ông cũng nhất định phải nói chuyện vòng vo luẩn quẩn như vậy sao?”
Anh cười rộ lên, gần như có khâm phục ở trong đó:“Em có nghĩ tới không, vạn nhất anh nghe không hiểu, em lại cố gắng thẳng thắn thành khẩn như vậy, không phải đều uổng phí sao?”
“Anh hiểu, em biết anh có thể hiểu.” Cô kiễng mũi chân hôn lên môi anh:“Anh không cần lừa em, em biết anh tinh thông hơn mình rất nhiều. Nói chuyện với anh, em chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện anh nghe không hiểu.”
Đường Dịch nâng cằm cô lên, trong mắt lóe ra tia nghiền ngẫm.
“Như vậy, anh hiểu lời em vừa nói là, em muốn độc chiếm anh, không cho phép những người khác tới gần anh, anh có hiểu sai không?……”
Gương mặt cô lập tức nóng lên, đỏ mặt nói hai chữ:“Không có……”
Đường Dịch chậm rãi ôm lấy thắt lưng cô, nhìn thẳng vào cô.
Anh đặt môi mình lên môi cô, không có ý tốt, giọng nói như mất tiếng vang lên:“Anh còn hiểu là, em muốn anh cứu em, đem tất cả những điều cực đoan trong lòng em đều delete, em không chỉ muốn anh dụng tâm nói chuyện với em, mà còn muốn anh dùng thân thể…… Anh hiểu như vậy có sai không?……”
Cả người Kỉ Dĩ Ninh đột nhiên như bị thiêu đốt.
Lắc lắc đầu, vẫn là kia hai chữ: Không có. Anh không hiểu sai.
Cô chỉ biết, trên thế giời này người có thể hiểu cô, chỉ có Đường Dịch.
……
Vì thế, một đêm triền miên.
Thân thể của chúng ta chính là điều thẳng thắn thành khẩn nhất, cứng và mềm, bắt đầu và kết thúc.
Trên giường trong phòng ngủ, bởi vì phải thừa nhận sức nặng của hai người, mà ở giữa lõm xuống thật sâu. Anh rút đi chiếc váy ngủ của cô, đôi môi hôn lên đầu vai nhỏ bé và gầy yếu của cô, cứ như vậy một đường hôn xuống, từng tấc từng tấc da thịt thân cận.
Cô nhìn khuôn mặt phức tạp và tinh tế của anh, hữu tình dào dạt gợn sóng.
Thủ đoạn tra tấn ở trên giường của Đường Dịch luôn luôn rất tốt, đêm nay lại càng sâu, ùn ùn đa dạng, làm cho Kỉ Dĩ Ninh phải nhẫn nhịn khắc chế vạn phần, vất vả vạn phần, thế nên trong nháy mắt cô cảm thấy mình dường như sắp điên mất rồi.
“…… Biết anh sợ hãi mình có thể mất em thế nào không?”
Anh ở sau lưng cô hôn lên xương sống của cô, cả người cô đều bị đặt dưới thân anh, bởi vậy cô không thấy được lúc này Đường Dịch có bao nhiêu ôn nhu.
“Mất đi một người, là rất thống khổ.” Anh nói cho cô: “Anh biết loại cảm giác này, cho nên, anh sẽ không cho em rời bỏ anh.”
Cô dừng lại, vững vàng ổn định hơi thở, không nhịn được hỏi:“Anh đã mất đi ai?”
Anh không trả lời.
Mà chỉ hôn cô, sau đó bỗng nhiên cẩn thận tiến vào người cô.
Lại một lần kết hợp đột nhiên mà đến, làm cho Kỉ Dĩ Ninh không chuẩn bị tâm lý kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ngay khi đang ở trong tình dục thừa nhận toàn bộ của anh, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Đường Dịch vang lên.
“Là mẹ anh……. Bỗng nhiên có một ngày không thấy tăm hơi của mẹ, khi anh tìm được mẹ thì đã quá muộn rồi. Sau đó anh sắp xếp lại di vật của mẹ, tìm được một quả bóng bay, mẹ mua nó để chúc mừng sinh nhật anh, nhưng nó đã bị nổ rồi, mẹ liền tiện tay đặt nó sang một bên. Tất cả di vật đều lây dính hơi thở của mẹ, mỗi ngày anh đều nhìn vào chúng, rốt cục có một ngày anh cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, bởi vì chúng làm anh rất thống khổ, anh đã bỏ đi tất cả di vật của mẹ. Chỉ giữ lại bên mình duy nhất một quả bóng bay đó, bởi vì anh luôn có cảm giác, hơi thở của mẹ còn ở trong đó……”
Kỉ Dĩ Ninh thừa nhận nhịp điệu của anh, anh có ý muốn cô không nghe rõ những gì mình nói, Kỉ Dĩ Ninh không biết vì sao anh không muốn mình nghe rõ, cô chỉ có thể đứt quãng gọi tên anh.
Anh rốt cục dừng lại, ôm lấy toàn bộ thân thể cô, ôn nhu nói chuyện bên tai cô.
“Dĩ Ninh, em có biết không, ngay từ giây phút anh có được em, anh đã cảm thấy tình cảm của chúng ta đang bắt đầu đếm ngược cùng thời gian. Vô luận là anh cố gắng như thế nào thì kỳ hạn của chúng ta chỉ có một đời này. Nếu giữa đường em rời đi, anh có thể đi tìm em, nhưng thân mình này đã có một loại mất đi. Có đôi khi anh mất đi con người em, có đôi khi anh lại mất đi tình cảm của em đối với anh, mà tất cả những điều đó chỉ có một khẳng định duy nhất là, chúng ta đều mất đi thời gian……”
Đường Dịch rất ít khi nói những lời ngọt ngào như vậy, nhưng một khi anh đã nói, thì đó chính là lời thẳng thắn thành khẩn nhất.
Kỉ Dĩ Ninh nghe được cảm thấy vừa kinh hãi vừa động tâm, quay đầu nhìn anh.
“Đường Dịch……”
“Cho nên, em không được làm chuyện như hôm nay nữa, được không?” Anh nhìn cô, mang theo kiên trì cùng không thể nề hà: “Không cần dễ dàng biến mất như vậy, được không?”
Cô gật đầu.
Một Đường Dịch cường thế lại trở nên yếu đuối như vậy, cô không có cách nào cự tuyệt.
Cô thuận theo như vậy rốt cục cũng làm Đường Dịch khẽ cười.
Anh kéo cô vào trong lòng, dán lên môi cô nói với cô một câu.
“Biết không? Trái tim của người đàn ông chỉ có một, anh đã cho em, thì không thể cho người khác.”
……
Đêm khuya, gió đêm lãnh liệt mà anh lại nhiệt liệt như vậy, vì thế Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn rơi vào trong mộng.
(Tiểu Dương: Câu: “gió đêm lãnh liệt mà anh lại nhiệt liệt như vậy” có thể hiểu là “gió đêm lạnh lẽo mà anh lại ấm áp như vậy”. Nhưng từ “lãnh liệt” và “nhiệt liệt” có trong nguyên văn của tác giả nên mình thấy để thế sẽ hay hơn!)
Rốt cục cũng hiểu, có một câu, là đúng.
Tình yêu là không thể nghĩ sai được, mà điều hạnh phúc nhất chính là, bạn từng ôn nhu kêu gọi, mà tôi cũng từng có trả lời.
Nhưng chỉ là dừng một giây.
Ngay sau đó, Đường Dịch nâng cái cằm tinh xảo của cô, làm gáy cô ngẩng lên buộc cô phải đối mặt với anh, trên mặt anh một chút biểu tình cũng không có, nhưng lại càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
“Trong tin nhắn sáng nay em đã nói gì với anh? Đi ra ngoài công tác? Còn muốn anh không cần lo lắng, phải không? Kết quả thì sao? Kết quả chính là em một mình rời khỏi anh, ngay cả nhà cũng không về?!”
Tức giận trong lòng không kềm chế được mà nổ tung, làm cho ngón tay Đường Dịch nắm cằm cô không nhịn được lại dùng sức ba phần, biểu tình rốt cục không chịu khống chế trở nên hung ác hơn.
“Kỉ Dĩ Ninh, bắt đầu từ khi nào, em cũng học được cách nói dối anh?”
Loại chất vấn thế này không phải không khiến người ta phản cảm.
Kỉ Dĩ Ninh giật giật môi, đáy lòng theo bản năng liền cãi lại: Là anh, là anh đã nói dối em trước.
Huống chi, cô cũng không muốn rời bỏ anh, anh lên án như vậy căn bản là không có đạo lý.
Nhưng không thể được, cãi lại người khác, cho tới bây giờ cũng không phải là sở trường của Kỉ Dĩ Ninh. Không chỉ không phải là sở trường, thậm chí Kỉ Dĩ Ninh còn khinh thường nó. Cô làm người luôn luôn thị phi rõ ràng, mặc kệ người khác đối đãi như thế nào, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
Cụp môi xuống, chung quy không phải người hiếu chiến, vì thế, cô thỏa hiệp với anh.
“Em không muốn rời đi,” Cô nói nhỏ:“Em cũng chỉ muốn một mình yên lặng một chút mà thôi.” Bóng đêm buông xuống, cô tự nhiên sẽ trở về.
Không thể biết được, lời giải thích như vậy trong mắt Đường Dịch, hoàn toàn chỉ là lớp màu lót nhợt nhạt.
“Một mình yên lặng một chút?!”
Đường Dịch giận dữ bật cười.
Đột nhiên cái gì anh cũng không nói được, anh vì cô mà lo lắng lâu như vậy, vì cô mà huy động mọi người, thậm chí trong cơn giận dữ còn làm Tiểu Miêu bị thương, chọc phải Đường Kính, lại không nghĩ rằng, hóa ra, cô chỉ thầm nghĩ một mình yên lặng một chút.
Vậy sau đó thì sao?
Giữa vợ chồng, luôn không tránh khỏi bất đồng, cuộc sống dài như vậy, nếu chuyện như thế này lại xảy ra, cô có thể ở một mình bao lâu đây? Một ngày? Một tháng? Hay là một năm?
Mặc kệ bao lâu, chỉ khẳng định một điều –
Kỉ Dĩ Ninh tình nguyện tin tưởng Thượng Đế, cũng không tin Đường Dịch.
Đường Dịch bỗng nhiên nở nụ cười.
Trong bóng đêm, giọng nói ôn nhu của Đường Dịch vang lên:“Kỉ Dĩ Ninh, anh và em ở cùng nhau hai năm ……”
Hai năm, đáy lòng cô thủy chung vẫn thiết lập một phòng tuyến với anh.
Cô không biết, chỉ cần cô hỏi, anh sẽ giải thích, thậm chí anh nguyện ý dung túng cô tức giận, cô có thể nổi giận với anh, vốn là anh không đúng trước, cho nên tất cả những gì mình làm anh đều có thể chịu hậu quả.
Chỉ có một điều anh không thể chịu được đó là cô không trách anh.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác ngày hôm nay cô mang đến cho mình.
Đường Dịch chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như ngày hôm nay, cảm nhận mình đã bị bỏ rơi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối như ngày hôm nay, không có sức lực.
Quá trình một người mất đi một người khác, thật sự có thể rất nhanh, chỉ trong chớp mắt như ánh sáng của đèn flash, anh đã không thể nhìn thấy cô.
Đường Dịch bỗng nhiên ôm chặt cô.
Là cái ôm cường thế như muốn chiếm giữ cho riêng mình, rất nhanh đã làm cô thấy khó thở.
Kỉ Dĩ Ninh cầm lấy tay anh, vừa muốn nói, đôi môi đã bị anh chặn lại.
Anh không lưu cho cô một chút đường sống nào, nếu cô không chịu chống đỡ không chịu phản kháng, không chịu chất vấn không chịu tha thứ, vậy thì anh cũng chỉ có thể sử dụng phương thức của Đường Dịch đó là đem cô khóa lại bên mình.
“Dĩ Ninh, về sau, không cần như vậy, được không?” Anh vẫn dùng lời nói nhỏ nhẹ đêm đêm nói với cô, nhưng thực chất lại rất cường quyền:“Chúng ta đã nói, trước sáu giờ em phải về nhà, chúng ta rõ ràng đã nói……. Nếu, em không làm được, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, em sẽ không cần ra ngoài đi làm nữa, không cần ra ngoài nữa được không?……”
Trong nháy mắt, cả người Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn cứng đờ, tâm trầm xuống đáy cốc mang theo khiếp sợ và tuyệt vọng, dường như nó suýt nữa làm cô đứng không vững.
Vạn vạn không thể tưởng được, cô dùng thời gian một ngày, để giải đáp lời nói dối của anh, để tự trách và sám hối đối với chính mình không đủ tư cách làm một người vợ tốt, lại không thể đổi lấy tình yêu thương của anh, mà đổi lấy anh lại một lần nữa giam lỏng cô.
Dù có là người không muốn tranh giành gì, cũng không thể chịu nổi sự trừng phạt như vậy.
Một câu của anh, rốt cục cũng làm cô rút lui đến đường cùng.
“Anh không thể làm vậy với em……”
Kỉ Dĩ Ninh nâng mắt lên, trong cả cuộc đời mình, lần đầu tiên cô nói không với anh:“…… Em không làm được.”
Mặt Đường Dịch âm trầm như nước, khuôn mặt xinh đẹp bị chôn vùi trong bóng đêm. Kỉ Dĩ Ninh còn cảm thấy âm thanh rung động của xương ngón tay do anh dùng sức nắm chặt, nó biểu hiện sự giận dữ của anh.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng nói bình tĩnh kỳ cục:“Thu lại câu nói vừa rồi của em.”
Kỉ Dĩ Ninh cắn môi dưới, không đáp không ứng.
Vì thế anh dùng lực cắn xuống môi dưới của cô, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập không khí, cô là người rất sợ đau, trực giác muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
“Nói.” Anh kiên trì muốn cô đáp ứng:“Nói là em có thể làm được.”
“Em không làm được.”
Một câu, Kỉ Dĩ Ninh đã trốn tránh thế giới của Đường Dịch.
Trừng phạt.
Cảm tình là một sự trừng phạt, ở cả hai bên, cả hai đều không thoát được.
Đêm dài tuyệt vọng, làm nội tâm Đường Dịch bất ngờ trở nên im lặng, im lặng trước bão táp.
Lần đầu tiên anh rõ ràng, Đường Dịch có thể đánh mất Kỉ Dĩ Ninh.
Một câu lại một câu nữa cô lặp lại lời không đáp ứng, đơn giản khiến anh một lần lại một lần nữa xác nhận, mình đến tột cùng là không thể để mất cô đến mức nào.
Hóa ra có thể đến nước này.
Hóa ra, đúng là đến nước này.
Giây tiếp theo, Đường Dịch bỗng nhiên chặn ngang bế cô lên, động tác thô bạo, không để ý cô đang đẩy mình ra.
Anh bế cô đi vào nhà thờ, nhà thờ này có năm tầng, anh ôm chặt cô trong ngực, đi từng bước một lên cầu thang. Do tính chất của gỗ, tiếng vang trầm trọng mà nặng nề phát ra trong bóng đêm.
Trực giác có điều không tốt ẩn ẩn trong lòng Kỉ Dĩ Ninh, không nhịn được giãy dụa:“Đường Dịch! Anh đặt em xuống dưới –”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Bước chân không có dừng lại một giây nào, anh sải bước lên lầu. Sợi tóc màu đen rũ xuống trán, che khuất ánh mắt anh, Kỉ Dĩ Ninh nhìn không thấy đáy mắt anh đến tột cùng là giống trận bão tuyết trong đêm đen như thế nào.
Cô không giãy dụa được, không phản kháng được anh, trơ mắt nhìn anh ôm mình đi lên tầng cao nhất.
Đường Dịch nâng chân đá văng cửa ra sân thượng, gió đêm lạnh lẽo trong nháy mắt ập đến, gào thét mà thổi qua, Kỉ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy mặt mình cũng đau đớn vì bị gió tạt vào.
Cô nhìn thấy anh ôm mình đi thẳng đến lan can trên sân thượng, không có chút ý tứ dừng lại, trực giác mãnh liệt nói lên nguy hiểm làm cho Kỉ Dĩ Ninh kêu lên hoảng hốt:“Đường Dịch! Đường Dịch anh muốn làm gì –?!”
Anh không nói lời nào.
Ngay giây sau đó, Đường Dịch đi đến sát lan can trên sân thượng, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cô, hai tay giữ chặt thắt lưng cô, dùng sức một cái, liền nhẹ nhàng đem cả người Kỉ Dĩ Ninh ở bên ngoài lan can trên sân thượng, trên tầng cao nhất–
“Dịch thiếu –!!”
Sau khi thấy rõ Đường Dịch muốn làm cái gì, dưới tầng truyền đến tiếng la hét hoảng sợ rõ ràng của Khiêm Nhân và những người khác.
“Dịch thiếu! Rất nguy hiểm! Mau đưa Kỉ tiểu thư xuống dưới đi –!”
Bọn họ nhìn thấy, cả người Kỉ Dĩ Ninh đều bị Đường Dịch nhẹ nhàng đặt ở bên ngoài lan can, anh không cho cô bất kỳ điểm chống đỡ nào, sinh mệnh cô chỉ gắn với duy nhất bàn tay đang nắm bên eo cô của anh, chỉ cần anh buông lỏng tay, cô sẽ rơi thẳng xuống từ tầng cao nhất này, không chết cũng tàn phế.
Tầng cao nhất.
Đường Dịch lạnh lùng nhìn khuôn mặt trắng bệch thất thố của cô.
“Anh nhớ rõ, em bị chứng sợ độ cao, đúng không?”
Toàn thân Kỉ Dĩ Ninh đều là mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả người cô, anh nói rất đúng, cô bị chứng sợ độ cao, cho nên trước kia khi cô học tập ở Luân Đôn, một khi đã đến trường thì rất ít khi về nước, bởi vì sợ đi máy bay.
Cô nhìn anh, toàn thân cao thấp đều run run kỳ cục. Cô không thể không thừa nhận, đối với Đường Dịch, cô xa xa không phải đối thủ của anh.
Giống như tất cả ôn nhu trong nháy mắt đều bị rút đi, trên mặt Đường Dịch không có nửa điểm thương tiếc, lạnh lùng nhìn mặt cô, làm cô đang ở trạng thái nhẹ bẫng càng thêm sợ hãi vạn lần.
“Biết anh đã phải vượt qua ngày hôm nay như thế nào không?”
“……”
Cô đã bị nỗi sợ hãi cực độ bao phủ, không nói được nửa chữ.
Đường Dịch khẽ cười, tươi cười đạm mạc.
“Chính là giống như em bây giờ, anh chính là giống như vậy đó, bị em treo ở giữa không trung cả ngày, cả người đều nhẹ bẫng, không thể tìm thấy cái gì có thể chống đỡ mình. Thiếu chút nữa thôi, anh cứ như vậy, sẽ bị em làm ngã xuống……”
Anh dùng giọng điệu hờ hững nhất nói lên cảm thụ của mình, nói xong, bỗng nhiên anh nới lỏng các ngón tay.
Thân thể của cô ở trong tay anh nhanh chóng bị hạ xuống một cm, trong nháy mắt Kỉ Dĩ Ninh thốt lên sợ hãi, trong giọng nói của cô không chỉ có sợ hãi mà còn gần như tuyệt vọng.
Đáy mắt của Đường Dịch hiện lên thần sắc hung ác và bạo lực, giật giật môi, anh nói cho cô nỗi ám ảnh của mình.
“Nói, nói em có thể làm theo lời anh!”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh gần như tuyệt vọng.
Dường như anh đã quyết định, rốt cuộc muốn cô phải tuyệt vọng.
“Kỉ Dĩ Ninh, nếu em không làm được, bây giờ anh sẽ thả em xuống –!”
……
Trong [ Kinh thánh ] có viết, một cô gái đang yêu, trái tim cô ấy sẽ chảy xuôi dòng, chuyển dời ba ngàn dặm, tiếng nói dần dần tắt đi, ánh sáng cũng rời xa, cô lấy tình yêu ngăn cách vạn vật, đem cả năm tháng cũng đều ngăn cách, tại đây cô không có gì dù chỉ là một ngọn cỏ cho cô yêu thương, nếu bị thương tổn, cô sẽ tiều tụy.
Mà Đường Dịch giờ phút này, rốt cục làm cho Kỉ Dĩ Ninh tin tưởng, trong số mệnh của mỗi cô gái, đều có một lần tiều tụy.
Rốt cục cô cũng bật khóc.
Vì anh không hiểu.
“Đường Dịch…… Anh có biết không, có một bộ phim điện ảnh Tây Ban Nha, tên là [ Rời bến ]……”
Cô âm thầm khóc, nghẹn ngào nói cho anh:“…… Trong bộ phim điện ảnh đó, có một tình tiết, nam nhân vật chính đang hút thuốc, nữ nhân vật chính liền đi tới, cầm lấy điếu thuốc trong tay anh ấy hút một hơi. Chỉ cần một động tác này, đã tuyên bố bọn họ thật sự cùng loại, cho nên sau đó, bọn họ yêu nhau, cái gì cũng không thể chia rẽ được họ……”
Đường Dịch giương mắt, màu đen rút đi, trong khoảnh khắc thần sắc trong mắt anh dịu đi rất nhiều.
Anh nghe thấy giọng nói ủy khuất đến cực điểm của cô vang lên –
“…… Sáng sớm hôm nay, em nghe thấy Giản tiểu thư nói với anh, cô ấy muốn anh cho mình một điều cuối cùng, anh nói có thể, cô ấy mượn điếu thuốc trong tay anh, hút một hơi, cô ấy nói như vậy thì anh và cô ấy sẽ huề nhau. Em nhìn thấy, anh không có phản kháng, trong lòng anh cũng thưởng thức cô ấy…… Giây phút đó em chỉ biết, hai người là cùng loại, lúc đó hai người hiểu nhau, có thể giúp đỡ nhau……”
Cô cúi đầu bật khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Em thì sao? Em không cùng loại với anh, về sau, chúng ta có thể sẽ thế nào đây? Em không dám hỏi anh, không dám hỏi bất cứ người nào, em chỉ có thể một mình suy nghĩ ……”
Trong bóng đêm, âm thanh nghẹn ngào của Kỉ Dĩ Ninh bay đi theo gió, một câu rồi một câu, đứt quãng.
Anh nghe thấy cô nói:“Đường Dịch, em chờ anh cả đêm, mà trên người anh, đã có mùi thuốc lá của hai người……”
Còn chưa nói xong, tiếng nói của cô đã bị cắt đứt, nước mắt rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay anh, lạnh lẽo, trong sáng, từ trên cao nhìn thẳng xuống, giống như nghe được cả tiếng nước mắt rơi xuống đất.
Kỉ Dĩ Ninh không phải như thế.
Dù có niềm vui lớn hay bi thương đến đâu, đều cách Kỉ Dĩ Ninh thực xa xôi. Hai năm nay, Đường Dịch chứng kiến Kỉ Dĩ Ninh đều là không có gợn sóng sợ hãi nào, cho dù nội tâm có đau, đau đớn giống như biển, cô cũng có thể che dấu bình tĩnh kiên định như rừng trúc, giống như toàn thế giới có sụp đổ trước mắt cô, cô cũng có thể cười một cái mà chấp nhận.
Cắn chặt răng và nuốt máu, dường như đã thành bản năng của Kỉ Dĩ Ninh. Kỉ Dĩ Ninh không hay cười to trước mặt Đường Dịch, nhưng Kỉ Dĩ Ninh lại càng không khóc trước mặt Đường Dịch.
Trong nháy mắt Đường Dịch đã mềm lòng.
Giống như rốt cục cũng tỉnh táo, ý thức đạo đức và lương tâm một lần nữa đã trở lại, anh cuống quít ôm cô xuống dưới, thật cẩn thận ôm cô vào lòng.
“Là anh không đúng.” Anh ôm cô, thấp giọng xin lỗi bên tai cô, trong giọng nói có sự mềm mại không thể nói ra được:“Anh không nên bỏ lại em trong đêm sinh nhật đó, anh không nên ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, anh không nên nói dối em, Dĩ Ninh, thực xin lỗi……”
Kỉ Dĩ Ninh nâng tay che miệng lại.
Trong khe hở đều chứa nước mắt, dính đầy tay, cô nói không ra lời.
Cô biết, Đường Dịch không bao giờ cúi đầu trước người khác, cũng không xin lỗi ai. Mà bây giờ, một Đường Dịch như vậy lại đứng trước mặt cô xin lỗi cô, ý muốn thu hút sự tham luyến của cô với mình.
Nép sâu trong ngực anh, Kỉ Dĩ Ninh khóc thất thanh.
“Trước đây em không như thế này.” Dường như cô rất khó khăn mới nói nên lời:“Trước khi gặp được anh em chưa bao giờ như vậy.”
Đường Dịch vỗ lưng cô, dỗ dành cô hỏi:“Em bây giờ, có bộ dáng gì?”
Cô không dám nói, nhắm hai mắt lại. Từ chối một ngày, cô rốt cục mệt mỏi, ngay cả sức lực an ủi mình cũng không có. Lặng im trong chốc lát, cô rốt cục thú nhận với anh.
“Rốt cục em đã học được một ít chuyện không tốt. Ví dụ như, em biết vị tiểu thư đó không phải người xấu, em rõ ràng biết cô ấy là người tốt, nhưng mà, em vẫn không thể dùng tâm tình bình thường để đối đãi với cô ấy được, không có cách nào thuyết phục mình tiếp nhận cô ấy, thậm chí em cũng không có cách nào thích cô ấy được. Nhìn thấy anh và cô ấy ở cùng một chỗ, em không có cách nào làm mình không để ý đến nữa. Loại cảm giác này, rất mệt mỏi, hoài nghi một người, là một chuyện khiến chính bản thân mình đau đớn không chịu nổi…… Hôm nay em luôn nghĩ, từ khi nào thì bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục biến thành người như vậy? Nghi kỵ, ghen tị, giận chó đánh mèo, những năm gần đây em tận lực muốn rời xa những điều này, nhưng hôm nay tất cả những điều đó em đều học được.”
Thật sự, cảm tình lúc này là thế nào, cho tới bây giờ cũng không phải cái gì có thể cứu rỗi. Mặc kệ kết cục là thế nào, đều là một loại sát thương, giết một người khác, lại làm chính mình bị thương.
Hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông, làm sao có thể khăng khít được với nhau đây.
Là phụ nữ, cũng không phải thần tiên.
“Trước đây giáo viên triết học nói cho em biết, có một loại tín ngưỡng, hơn nữa chỉ có một loại tín ngưỡng, nó là điều mà trong tâm ta chờ mong được cứu rỗi. Nó hẳn là có tính phủ định, hơn nữa nó có thể chống lại một khẳng định nào đó, tín ngưỡng này có tính phủ định cho phép chúng ta trở nên hèn mọn, trong mối quan hệ này, ngay cả ánh sáng và bóng tối đều không quan trọng nữa. Giáo viên đó đã nói, tín ngưỡng này là ‘Thượng Đế’, trước kia em cũng cho rằng nó là như vậy, mãi đến hôm nay, em mới phát hiện không nên là Thượng Đế.”
Anh lẳng lặng lắng nghe lời nói của cô:“Vậy hôm nay em phát hiện, nó phải là cái gì?”
Cô ôm chặt anh, tiến sâu vào ngực anh.
“Là ‘Đường Dịch’……”
Thời kỳ tiền sử.
Kỷ Cambri tiêu điều. Kỷ Phấn trắng có rất nhiều phiền phức.
Sau đó không có tình yêu, thương hải tang điền (chỉ sự thay đổi lớn), con người không phải chịu sống chết, không già đi, ngày cũng không tàn.
Đi qua nhiều năm trong cuộc đời như vậy, Kỉ Dĩ Ninh vẫn bị mắc kẹt trong thế kỷ không có tình yêu thương, là Đường Dịch, một tay đem cô rời khỏi danh giới của nơi không có tình yêu đó.
Cho nên bây giờ, có thể cứu rỗi cô từ trong nghi kỵ, ghen tị, giận chó đánh mèo không phải Thượng Đế, mà là Đường Dịch.
“Anh như thần Ares phải che chở thành Troy, không thể để thành phố bị sụp đổ……” (Tiểu Dương: Chú thích ở chương 11 nhé!)
Cô bỗng nhiên nâng tay, mở cúc áo sơmi của anh, sau đó hôn lên, khi hôn nước mắt cô cũng chảy ra, trơn trượt xuống ngực anh, anh thấy được, trong cảm tình này của bọn họ, cô có bao nhiêu bất lực.
“Vì vậy, em cần một tin mật báo giả. Tựa như khi một người cuối cùng vào được thành, giống những người Hy Lạp đó. Em cần người nói cho mình biết, nhược điểm của anh là ở đâu, khi bị địch vây hãm anh ở đâu, miệng vết thương của anh ở nơi nào, yêu ghét của anh ở nơi nào. Chỉ có như vậy, em mới có cơ hội đánh lén anh, chiếm cứ anh, cho anh đình trệ. Mà không phải, làm cho những cô gái khác hiểu biết anh, rõ ràng thói quen của anh, cho anh trở thành người mà người khác có thể hiểu rõ.”
Đường Dịch ngây người ước chừng năm phút đồng hồ.
Năm phút đồng hồ sau, anh mới phản ứng lại những điều cô đã nói với mình, cô muốn anh hiểu được cái gì.
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.
“Kỉ Dĩ Ninh, em ngay cả khi làm nũng với đàn ông cũng nhất định phải nói chuyện vòng vo luẩn quẩn như vậy sao?”
Anh cười rộ lên, gần như có khâm phục ở trong đó:“Em có nghĩ tới không, vạn nhất anh nghe không hiểu, em lại cố gắng thẳng thắn thành khẩn như vậy, không phải đều uổng phí sao?”
“Anh hiểu, em biết anh có thể hiểu.” Cô kiễng mũi chân hôn lên môi anh:“Anh không cần lừa em, em biết anh tinh thông hơn mình rất nhiều. Nói chuyện với anh, em chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện anh nghe không hiểu.”
Đường Dịch nâng cằm cô lên, trong mắt lóe ra tia nghiền ngẫm.
“Như vậy, anh hiểu lời em vừa nói là, em muốn độc chiếm anh, không cho phép những người khác tới gần anh, anh có hiểu sai không?……”
Gương mặt cô lập tức nóng lên, đỏ mặt nói hai chữ:“Không có……”
Đường Dịch chậm rãi ôm lấy thắt lưng cô, nhìn thẳng vào cô.
Anh đặt môi mình lên môi cô, không có ý tốt, giọng nói như mất tiếng vang lên:“Anh còn hiểu là, em muốn anh cứu em, đem tất cả những điều cực đoan trong lòng em đều delete, em không chỉ muốn anh dụng tâm nói chuyện với em, mà còn muốn anh dùng thân thể…… Anh hiểu như vậy có sai không?……”
Cả người Kỉ Dĩ Ninh đột nhiên như bị thiêu đốt.
Lắc lắc đầu, vẫn là kia hai chữ: Không có. Anh không hiểu sai.
Cô chỉ biết, trên thế giời này người có thể hiểu cô, chỉ có Đường Dịch.
……
Vì thế, một đêm triền miên.
Thân thể của chúng ta chính là điều thẳng thắn thành khẩn nhất, cứng và mềm, bắt đầu và kết thúc.
Trên giường trong phòng ngủ, bởi vì phải thừa nhận sức nặng của hai người, mà ở giữa lõm xuống thật sâu. Anh rút đi chiếc váy ngủ của cô, đôi môi hôn lên đầu vai nhỏ bé và gầy yếu của cô, cứ như vậy một đường hôn xuống, từng tấc từng tấc da thịt thân cận.
Cô nhìn khuôn mặt phức tạp và tinh tế của anh, hữu tình dào dạt gợn sóng.
Thủ đoạn tra tấn ở trên giường của Đường Dịch luôn luôn rất tốt, đêm nay lại càng sâu, ùn ùn đa dạng, làm cho Kỉ Dĩ Ninh phải nhẫn nhịn khắc chế vạn phần, vất vả vạn phần, thế nên trong nháy mắt cô cảm thấy mình dường như sắp điên mất rồi.
“…… Biết anh sợ hãi mình có thể mất em thế nào không?”
Anh ở sau lưng cô hôn lên xương sống của cô, cả người cô đều bị đặt dưới thân anh, bởi vậy cô không thấy được lúc này Đường Dịch có bao nhiêu ôn nhu.
“Mất đi một người, là rất thống khổ.” Anh nói cho cô: “Anh biết loại cảm giác này, cho nên, anh sẽ không cho em rời bỏ anh.”
Cô dừng lại, vững vàng ổn định hơi thở, không nhịn được hỏi:“Anh đã mất đi ai?”
Anh không trả lời.
Mà chỉ hôn cô, sau đó bỗng nhiên cẩn thận tiến vào người cô.
Lại một lần kết hợp đột nhiên mà đến, làm cho Kỉ Dĩ Ninh không chuẩn bị tâm lý kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ngay khi đang ở trong tình dục thừa nhận toàn bộ của anh, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Đường Dịch vang lên.
“Là mẹ anh……. Bỗng nhiên có một ngày không thấy tăm hơi của mẹ, khi anh tìm được mẹ thì đã quá muộn rồi. Sau đó anh sắp xếp lại di vật của mẹ, tìm được một quả bóng bay, mẹ mua nó để chúc mừng sinh nhật anh, nhưng nó đã bị nổ rồi, mẹ liền tiện tay đặt nó sang một bên. Tất cả di vật đều lây dính hơi thở của mẹ, mỗi ngày anh đều nhìn vào chúng, rốt cục có một ngày anh cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, bởi vì chúng làm anh rất thống khổ, anh đã bỏ đi tất cả di vật của mẹ. Chỉ giữ lại bên mình duy nhất một quả bóng bay đó, bởi vì anh luôn có cảm giác, hơi thở của mẹ còn ở trong đó……”
Kỉ Dĩ Ninh thừa nhận nhịp điệu của anh, anh có ý muốn cô không nghe rõ những gì mình nói, Kỉ Dĩ Ninh không biết vì sao anh không muốn mình nghe rõ, cô chỉ có thể đứt quãng gọi tên anh.
Anh rốt cục dừng lại, ôm lấy toàn bộ thân thể cô, ôn nhu nói chuyện bên tai cô.
“Dĩ Ninh, em có biết không, ngay từ giây phút anh có được em, anh đã cảm thấy tình cảm của chúng ta đang bắt đầu đếm ngược cùng thời gian. Vô luận là anh cố gắng như thế nào thì kỳ hạn của chúng ta chỉ có một đời này. Nếu giữa đường em rời đi, anh có thể đi tìm em, nhưng thân mình này đã có một loại mất đi. Có đôi khi anh mất đi con người em, có đôi khi anh lại mất đi tình cảm của em đối với anh, mà tất cả những điều đó chỉ có một khẳng định duy nhất là, chúng ta đều mất đi thời gian……”
Đường Dịch rất ít khi nói những lời ngọt ngào như vậy, nhưng một khi anh đã nói, thì đó chính là lời thẳng thắn thành khẩn nhất.
Kỉ Dĩ Ninh nghe được cảm thấy vừa kinh hãi vừa động tâm, quay đầu nhìn anh.
“Đường Dịch……”
“Cho nên, em không được làm chuyện như hôm nay nữa, được không?” Anh nhìn cô, mang theo kiên trì cùng không thể nề hà: “Không cần dễ dàng biến mất như vậy, được không?”
Cô gật đầu.
Một Đường Dịch cường thế lại trở nên yếu đuối như vậy, cô không có cách nào cự tuyệt.
Cô thuận theo như vậy rốt cục cũng làm Đường Dịch khẽ cười.
Anh kéo cô vào trong lòng, dán lên môi cô nói với cô một câu.
“Biết không? Trái tim của người đàn ông chỉ có một, anh đã cho em, thì không thể cho người khác.”
……
Đêm khuya, gió đêm lãnh liệt mà anh lại nhiệt liệt như vậy, vì thế Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn rơi vào trong mộng.
(Tiểu Dương: Câu: “gió đêm lãnh liệt mà anh lại nhiệt liệt như vậy” có thể hiểu là “gió đêm lạnh lẽo mà anh lại ấm áp như vậy”. Nhưng từ “lãnh liệt” và “nhiệt liệt” có trong nguyên văn của tác giả nên mình thấy để thế sẽ hay hơn!)
Rốt cục cũng hiểu, có một câu, là đúng.
Tình yêu là không thể nghĩ sai được, mà điều hạnh phúc nhất chính là, bạn từng ôn nhu kêu gọi, mà tôi cũng từng có trả lời.
Bình luận truyện