Địa Hạ Phách Mại Sở

Quyển 1 - Chương 4



Lăng Việt tự mình đẩy cánh cửa kia, Niếp Tiềm đưa lưng về phía hắn ở trước quầy bar nhỏ trong phòng rót rượu.

Lần đầu, rượu trên tay Niếp Tiềm đổ xuống mặt của hắn. Lần này?

Lăng Việt đi tới, kêu lên, “Niếp tiên sinh…”

Niếp Tiềm lên tiếng trả lời xoay người, cũng đối Lăng Việt cười, là cái loại cười bao dung đồ chơi mang theo chút hăng hái. Niếp Tiềm đem cái ly trong tay cho Lăng Việt, sau đó lấy một ly khác, cho mình rót nửa ly.

Lăng Việt nhấp một miếng, Niếp Tiềm không sợ chính mình dùng nó công kích hắn sao? Tựa như hôm qua.

Xem ra Niếp Tiềm đối thân thủ của mình rất có lòng tin, Lăng Việt nhớ tới ngày hôm qua chính mình vừa động thủ đã bị hắn phản chế có phần cường hãn, lại liên tưởng đến vóc người Niếp Tiềm thật tốt, xem ra Niếp Tiềm đã rèn luyện rất nhiều cũng không phải công tử bột theo chủ nghĩa hình thức.

Vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ, Lăng Việt tự nhận chính mình không chịu nổi một “xử phạt” lần nữa. Niếp Tiềm không biết lúc nào thì muốn ở trên người mình đâm chọt (làm thế đấy, ta cũng không biết dùng từ gì a), nghĩ tới đây, Lăng Việt nghĩ đến vết thương trên người lại đau.

Lăng Việt uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, cánh tay quấn lên hông Niếp Tiềm, “Niếp tiên sinh…”

Niếp Tiềm cũng không để ý tới, chậm rãi đợi chất lỏng trong tay mình cạn, mới ôm lấy Lăng Việt đặt lên giường.

Lăng Việt thật không ngờ chính sẽ bị hắn ôm, hơn nữa rất nhẹ nhàng. Phải biết rằng Lăng Việt tuy rằng được coi là gầy, nhưng cũng cao một trăm bảy mươi tám cm.

Lăng Việt liễm hạ mí mắt che kín trong mắt hắn kinh ngạc.

Ngón tay giật áo choàng tắm, Lăng Việt nhấc chân vác lên hông Niếp Tiềm, khẽ mở đôi môi: “Ôm ta…”

Niếp Tiềm trong mắt đốt ra hai ngọn lửa, cơ bụng co rút nhanh.

“Đầu tiên nhìn, ta chỉ biết ngươi là một tiện hàng!” Niếp Tiềm tiếng nói ám ách, nhấc đùi LĂng Việt lên, đem hắn hướng đến bên cạnh mình.

Lăng Việt chỉ là cười, đầu lưỡi ở trên môi hoạt động.

Niếp Tiềm ngậm lấy lưỡi Lăng Việt, ở trong khoang miệng của hắn di động, dò xét lãnh địa của mình giống như cường ngạnh giữ lấy.

Lăng Việt thở hổn hển, “Không nên…”

Thiếu dưỡng khí khiến cho con ngươi Lăng Việt bịt kín một tầng hơi nước, hình tượng này cùng hắn trước kia thanh lãnh ngạo mạn khác nhau, hạ thể Niếp Tiềm đã phồng lên, đem khăn trồi lên.

Lăng Việt nhãn thần vừa chuyển, thân thủ, ở một góc khăn nhẹ nhàng kéo một cái, tính khí bộc phát liền đứng thẳng trước mắt.

Niếp Tiềm cúi đầu, nhìn dục vọng chính mình hưng phấn, vỗ vỗ bên mông Lăng Việt, “Nâng thắt lưng lên!”

Lăng Việt lấy tay chống đỡ nâng nửa người trên, thắt lưng vểnh lên, hai chân cuốn lấy Niếp Tiềm.

“Có tắm không?” Niếp Tiềm sờ lên đùi Lăng Việt.

Lăng Việt nhàn nhạt ừ một tiếng.

Niếp Tiềm bóp mông hắn mông, ngón tay đặt tại huyệt khẩu, đem hai bên tách ra xa.

Nói như vậy, Niếp Tiềm chắc là sẽ không vì người dưới thân là khuếch trương, đó là bọn họ chính phải làm tốt bản chức.

Nhưng ngày hôm nay, hắn rất có hứng thú, hắn muốn biết Lăng Việt đến tột cùng là thực sự thần phục hay là ngụy trang, nếu như là ngụy trang, cực hạn của hắn ở nơi nào?

Ngón giữa dẫn đầu đỉnh nhập, ở trong tràng thịt mềm mại áp áp vài cái, móng tay cũng bắt đầu gảy mạnh vào niêm mạc nhạy cảm.

Nội bích sung mãn co dãn hé ra hợp lại mà co rút lại, chăm chú bọc lấy đầu ngón tay Niếp Tiềm, cảm giác rất mềm mại khiến Niếp Tiềm một chút lại gia nhập hai ngón tay.

“Ừ… A…!” Lăng Việt điềm nị rên rỉ, tựa hồ mong muốn càng nhiều.

Thế nhưng tựa hồ đã không tha càng nhiều đầu ngón tay, Niếp Tiềm tại trong huyệt đưa ngón tay tách ra.

“Đau…” Lăng Việt lập tức kêu đau.

Niếp Tiềm rút tay ra ngón tay, mặt trên dính có rất nhiều niêm dịch bán trong suốt, “Ngươi rất *** đãng…” Niếp Tiềm đem đầu ngón tay đưa đến trước mắt Lăng Việt, Lăng Việt nhuyễn nhuyễn nhìn Niếp Tiềm, cầm lấy hắn đầu ngón tay, cho vào trong miệng.

Niếp Tiềm đầu tiên là ngoài ý muốn, động tác *** đãng khác người này không giống với phong cách của Lăng Việt.

Nhưng lập tức, Niếp Tiềm đã bị đầu lưỡi mềm mại của Lăng Việt đầu độc, như là khẩu giao vậy, Lăng Việt đầu lưỡi liên tục ở Niếp Tiềm đầu ngón tay truợt lên, mút.

Niếp Tiềm hô hấp không khỏi nặng thêm, hạ thể như là sắt cứng rắn như nhau.

Sau khi Lăng Việt liếm sạch sẽ ngón tay, chậm rãi nâng đầu lên, khiến đầu lưỡi từng chút từng chút ly khai, sau đó, liếm nước bọt ở trên môi mình.

Niếp Tiềm đột nhiên nắm tóc Lăng Việt, khiến đầu của hắn ngẩng thật cao.

Ngay sau đó, hai người môi dán vào một chỗ, Niếp Tiềm cuối cùng ngậm lấy đầu lưỡi vừa tác quái cũng tự mình nghiêm phạt nó.

Đầu lưỡi bị cắn nát, Lăng Việt lại bừng tỉnh không biết tiếp tục đáp lại.

Niếp Tiềm buông ra Lăng Việt bị chà đạp đến thần sắc đỏ bừng.

Tối nay Lăng Việt kỳ thực là không tính là quá đẹp mắt, đêm qua chịu đòn còn lưu lại vết tích vẫn chưa tiêu thất, trên mặt còn có rất nhiều chỗ xanh tím, tuy rằng dùng thuốc đều sang quý lại có hiệu quả, nhưng vẫn là không cách nào có hiệu quả nhanh chóng.

Ngô, dựa theo cách nói của bác sĩ, thuốc là cực tốt, là Niếp tiên sinh đã hạ thủ quá nặng.

“Có đau hay không?” Niếp Tiềm nhìn mặt của hắn.

Lăng Việt lầu bầu nói, “Đau…” Cũng không biết là ngón tay đầu lưỡi, hay là vết thương cũ.

Niếp Tiềm hôn lên bả vai hắn, “Như vậy rất thích hợp với ngươi…”

Lăng Việt lông mi chớp vài cái, chân nhỏ không nghe lời giơ lên, tại bắp đùi Niếp Tiềm gây rối.

“Ngươi đùa với lửa…” Niếp Tiềm nắm mắt cá chân của hắn.

Lăng Việt “Ân” một tiếng, “Ta nghĩ muốn…”

Lăng Việt nưa thân nâng lên, phân thân đã bán ngẩng đầu, xem ra hắn đúng là hưởng thụ.

Niếp Tiềm thấp cười rộ lên, ” Vật nhỏ đùa với lửa…” Không cần lưu tình nữa, cự vật cứng cỏi trực tiếp xỏ xuyên qua.

“A…!” Lăng Việt vừa đau lại thoải mái cao giọng hô.

Niếp Tiềm bị niêm mạc nóng bỏng gắt gao cuốn lấy, “Thả lỏng cái mông của ngươi!” Niếp tại bên hông Lăng Việt nhéo một cái.

“Ân ân… A…! A…!” Lăng Việt bị đau, lại bắt đầu nỗ lực thả lỏng.

Đương thích ứng với cự vật phía sau, Niếp Tiềm bỗng nhiên chỉnh căn rút ra.

Tràng bích trống rỗng ngứa ngáy khó nhịn nhúc nhích, Lăng Việt đang ở tư thế nằm úp sấp trên gối quay đầu lại, mắt thẳng tắp nhìn phía Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm hạ thể màu sắc rất tối, trụ thể bành trướng rất làm cho nam nhân thèm muốn, nhìn qua hình dạng thân kinh bách chiến, Lăng Việt nuốt nước miếng, rên rỉ không ngừng.

“Muốn liền chính mình đến.” Niếp Tiềm cư nhiên mở ra ngăn kéo xuất ra nhất điếu thuốc thơm châm, biểu tình tỉnh táo và hạ thể phẫn nộ ngóc đầu tuyệt nhiên bất đồng.

Niếp Tiềm tựa ở đầu giường, lấy lưng bàn tay vỗ vỗ mặt Lăng Việt.

Hắn tự kiềm chế để Lăng Việt bội phục, Lăng Việt trực khởi trên thân, nhảy lên trên người Niếp Tiềm, cái mông vểnh lên, hai tay vuốt hạ thể Niếp Tiềm, sau đó chậm rãi đem thân thể của chính mình lui ra phía sau.

Nóng quá, thật lớn… Lăng Việt ngồi xuống một chút. Vừa mới ăn vào đầu bộ cực đại, lại bị Niếp Tiềm hô ngừng.

“Quay lại, đem mặt nhìn ta.”

Lăng Việt chỉ có thể lại rút ra, sau đó dùng chân run rẩy xoay người qua.

Khói mù từ Niếp Tiềm trong miệng phun ra, khiến mặt của hắn có chút mông lung vặn vẹo.

Lăng Việt nhắm mắt lại, thẳng tắp ngồi xuống, như là một cây gậy sắt từ giữa đem mình đâm xuyên, Lăng Việt thở dốc đã không có bao nhiêu khoái ý. Mà Niếp Tiềm đè vai Lăng Việt, cố sức…

“A…!” Tiếng hét sắc nhọn thốt ra. Lăng Việt run rẩy như lá rụng, Niếp Tiềm phân thân hoàn toàn bị hắn nuốt vào, bộ lông thô ráp ma sát cái mông của hắn, hai túi tinh tựa hồ cũng muốn chen vào.

Tay Niếp Tiềm vẫn ở tại vai Lăng Việt, điếu thuốc lá trong miệng đã bị dập tắt trong cái gạt tàn thuốc trên bàn bên cạnh tay.

Khí tức cực nóng ở bên tai Lăng Việt thở ra, mang đến từng trận run rẩy, từ trên thân lan theo xương sống đến thắt lưng.

Đau đớn đi qua, niêm mạc bên trong thích ứng cự vật bắt đầu không chịu nhàn rỗi co chặt lại, Lăng Việt nháy mắt, tựa hồ như vậy năng hoán quay về nhiều hơn chút lý trí.

Lăng Việt nửa trầm mê nửa giãy dụa, khiến Niếp Tiềm nhịn không được cắn gáy cổ của hắn, tối nay Lăng Việt dẫn hắn tiến hành ngược dục (*** tàn bạo) trước nay chưa có, hạ thể đã cứng đến không thể tái thừa thụ bất luận kích thích gì, thế nhưng hắn nếu nói muốn Lăng Việt tự mình động, như vậy hắn cũng sẽ không chủ động xỏ xuyên qua.

Có lẽ hành động như vậy rất vô vị, thế nhưng Niếp Tiềm đối với lực kiềm chế của mình từ trước đến nay là tự ngạo, hiện nay, hắn cũng không cho phép làm một mình Lăng Việt nho nhỏ ngoại lệ.

Bởi vì việc một ngày có một lần ngoại lệ, lúc sau liền sẽ biến thành đương nhiên, điều này Niếp Tiềm không thể cho phép. Có thể hai bên hắn chỉ có thể là chính hắn.

Lăng Việt hít sâu mấy lần, đầu gối hư nhuyễn đứng lên, tất cả khí lực đều nhồi trên hạ thân, nhẹ nhàng nâng mông, sau đó sẽ hạ xuống…

Dị vật bị phản phúc phun ra nuốt vào… Lăng Việt với thói quen trái ngược ban đầu cùng cảm giác lúc sau, bắt đầu đong đưa thắt lưng, hấp thu càng nhiều khoái cảm.

Niếp Tiềm ngửa mặt tựa ở đầu giường, đôi mắt hẹp dài híp lại, nhãn thần lãnh khốc lúc này có chút mê ly, mật thịt Lăng Việt rất chặt, lại cũng sẽ không kẹp sinh ra cảm nhận sâu sắc, nếu không phải biết Lăng Việt là Lan gia lão bản, Niếp Tiềm có thể sẽ cho là hắn là Lan gia điều giáo vưu vật.

“A…! Ân… A…!” Lăng Việt rên rỉ như phát xuân, trên dưới phập phồng, giọng điệu trầm bồng du dương như là trải qua suy tính tỉ mỉ, nhưng nhìn mặt Lăng Việt, lại hé ra gương mặt đã ý loạn tình mê, căn bản sẽ không có dư lực để giả bộ.

Ngón tay Lăng Việt được bảo dưỡng tốt, tay nơi bộ hạ, căn căn đầu ngón tay như nộn thông hoàn mỹ, có thể so với tay người mẫu, tay này ở trên người một nam nhân là lãng phí, nhưng nếu người nọ là Lăng Việt… Niếp Tiềm nghĩ ngược lại cũng không tính là đáng tiếc. (nộn thông: nộn = mềm, thông = hành, hẹ tây, ta không rõ lắm)Ngón tay từ từ bò lên trên ngực Niếp Tiềm, ở ngực như có như không khoanh tròn. Niếp Tiềm không có ngăn cản, loại ngầm đồng ý này khiến Lăng Việt càn rỡ bắt tay đầu bắt liên tục đặt ở cơ thể chắc chắn trên da thịt càng bám chặt.

“—— a…! A…!”

Đại khái là đỉnh lên tuyến tiền liệt nhạy cảm, hông Lăng Việt mềm nhũn, thiếu chút nữa thua trên người Niếp Tiềm, ổn định thân thể, mới phát hiện tay đang đè lên vai Niếp Tiềm, đổi lấy một ít trợ lực.

Len lén nhìn lại, Niếp Tiềm cũng không có vẻ tức giận, Lăng Việt càng thêm ra sức lấy lòng Niếp Tiềm.

Tay Niếp Tiềm ở lưng Lăng Việt lưng trên dưới xoa, hai mắt cũng nhắm lại, bộ dạng miễn cưỡng như là hắn đang phơi nắng, mà Lăng Việt chỉ là một con mèo cố lấy lòng chủ nhân.

Đầu ngón tay Lăng Việt nhẹ nhàng ở quanh cổ hắn đảo quanh, hai mắt sâu như hố đen, nhìn không thấy đáy rồi lại lộ ra hàn ý quyến rũ.

“Ân… A…!” Lăng Việt giơ tay lên, đầu ngón tay chạm trên cổ một chút, rồi từ từ buông…

Khi hắn cừa mới thả xuống ngón tay, Niếp Tiềm dùng tay trái nhàn rỗi bắt lấy ngón tay lúc nãy của Lăng Việt.

Lăng Việt nhãn thần lóe lên, tiếng rên rỉ lại thêm ngọt ngào nị người.

Niếp Tiềm thưởng thức ngón tay của hắn, dùng khí lực không lớn, có thể nói là xoa, thế nhưng Lăng Việt tận lực khắc chế đầu ngón tay muốn run rẩy.

“Ta còn không có bắn, ngươi muốn như vậy động cả đêm sao? Nhanh lên một chút…” Niếp Tiềm giọng nam bởi vì thấp giọng mà vô cùng từ tính ở bên tai Lăng Việt nói.

Lăng Việt nắm đầu ngón tay Niếp Tiềm, vẫy xuống mồ hôi ướt đẫm nơi trán, đem mặt tựa ở trước ngực của hắn, môi vừa lúc chạm đầu nhũ Niếp Tiềm, “Niếp tiên sinh… Ta không được… Giúp ta một chút…” Âm cuối hơi rung động, làm nũng nỉ non.

Niếp Tiềm trong ngực nguyên bản phập phồng ổn định một chút nhanh rất nhiều, tuy rằng chỉ có chốc lát, nhưng đã là hiếm thấy.

Lăng Việt nhẹ nhàng thổi khí, đầu lưỡi lướt qua da Niếp Tiềm, là nhìn như vô ý rồi lại tận lực mê hoặc.

Niếp Tiềm là nam nhân, vậy hắn cũng như tất cả nam nhân khác có cùng nhược điểm, tuy rằng so với nam nhân bình thường khả năng chống cự hơn, nhưng cuối cùng có một giới hạn.

“Phế vật…” Niếp Tiềm dù sao cũng là Niếp Tiềm, ở vào thời điểm này hắn còn có thể trấn định kéo tóc Lăng Việt tóc, đem hắn từ trên người mình kéo ra, sau đó khơi mào hàm dưới hắn. Tiếc nuối duy nhất là, thanh âm của hắn ám ách, Lăng Việt nhìn quen loại người phong nguyệt trước mặt, đáp án rất rõ ràng nhược yết.

『 chỉ cần khiêu khích một chút nữa, mặt nạ làm cho người ta chán ghét sẽ sụp đổ, sẽ cùng sắc quỷ làm người ta buồn nôn vô nhị, Lăng Việt muốn đi, nhưng không có đi nghiệm chứng, không có nữa bính hắn. 』

Đợi quá trình là dày vò, nhưng Niếp Tiềm không để cho hắn chờ lâu lắm…

Cái mông bị hai bàn tay nhấc lên, thân thể chỉ ở trên không trung dừng lại một giây, nặng liền ngã huỵch xuống.

Tài phú, địa vị, tướng mạo, thân thể, đủ đã làm cho bất kỳ nữ nhân nào mê loạn Niếp Tiềm là có năng lực khiến người sùng bái.

Lăng Việt lúc này là đố kị lại thêm căm thù, thế nhưng hắn không thể nói, không thể làm, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, hắn có thể chết đi, có thể không từ thủ đoạn, nhưng là không cam tâm, Lan gia trong tay hắn không thể buông tha, tất cả là của hắn, chân chính là số mệnh của hắn, là hắn nhiều năm đoạt được.

Niếp Tiềm ẩn nhẫn dục vọng hết sức kinh người, mưa rền gió dữ vậy chống đối mấy chục lần, liền thân thể tương liên trạng thái trực tiếp đem Lăng Việt đặt ở dưới thân.

Bởi vì quá thô bạo, niêm mạc nơi nhục huyệt có chút tổn hại, Lăng Việt cau mi một chút, nhìn qua có chút ủy khuất.

Bị Niếp Tiềm tách ra đùi căng thành một đường thẳng, nếu là có bên thứ ba ở đây, là có thể thấy so với tác phẩm xuất sắc tiểu điện ảnh đặc sắc còn muốn phun máu.

Niếp Tiềm thân thể nằm sấp, đem Lăng Việt đụng phải thân thể liên tục hướng về phía trước.

“A…! Ân… Ân… Cố sức chút…” Lăng Việt cầm lấy sàng đan, đứt quảng hừ nói.

Sau khi vòng thứ nhất kết thúc, Lăng Việt hai mắt mờ mịt một mảnh xụi lơ ở trên giường.

Niếp Tiềm cầm khăn tay đơn giản lau hạ thể, ném Lăng Việt vẫn thở dốc xuống giường.

Đến khi phòng tắm truyền ra tiếng nước, Lăng Việt mới đưa tay tham nhập dưới thân, ở huyệt khẩu xoa nhẹ vài cái, hẳn là bị thương không nặng.

Niếp Tiềm xả nước tắm, sương mù mông muội cái gương mơ hồ có thể thấy hé ra khuôn mặt cương nghị tuấn lãng.

Lăng Việt người này, ngoài ý liệu… 『 thú vị! 』 Niếp Tiềm suy nghĩ hồi lâu, lại tìm không được một từ cụ thể hơn để hình dung.

Niếp Tiềm lau khô bọt nước, thân thể trần truồng trực tiếp tiến vào ngọa thất, sau đó lên giường.

Lăng Việt chống đầu, chỉ ở trên lưng phủ một cái cái mền, lộ ra hai chân thon dài.

Có lẽ là mới trải qua ***, Lăng Việt cả người đều tràn ngập nhàn nhạt sắc khí.

Niếp Tiềm xốc cái mền lên, ở bên cạnh Lăng Việt nằm xuống.

Lăng Việt quay đầu nhìn Niếp Tiềm, Niếp Tiềm từ từ đem mặt dán tại bên gò má hắn, “Ngươi nên ly khai…”

Lăng Việt ngẩn một lúc, sau đó không dị nghị nhặt y phục của mình lên mặc vào.

“Ghê tởm!” Đóng cửa phòng, Lăng Việt trước tiên tiến vào phòng tắm, lúc đầu hắn cho là mình đánh giá cao sự chịu đựng cảu Niếp Tiềm, thế nhưng tình hình lúc sau, Niếp Tiềm lại biểu đạt ra đối với hắn thái độ không hề lưu luyến.

Bất quá, Niếp Tiềm là sau đó lại lạnh lùng vậy sao, cũng không thể che giấu hắn là một nam nhân thực sự, bị trêu chọc sẽ động dục.

Lăng Việt hướng cái gương chậm rãi nhếch khóe môi, như là đang cười, thế nhưng một lát sau, dáng tươi cười trở nên khổ sở, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, hắn ghét chính mình lúc nãy, nhớ tới liền ác tâm, cùng Niếp Tiềm ác tâm như nhau…

Hắn nhẫn muốn ói ra, mỗi một lần vuốt ve, mỗi một lần tứ chi tiếp xúc.

Còn có dịch thể tanh hôi bẩn thỉu…

Dụng cụ súc ruột Niếp Văn đưa tới vẫn còn đặt đây, Lăng Việt do dự vài giây, ngẫm lại mình bị thứ xấu xí của Niếp Tiềm xỏ xuyên qua, còn là đem nó cầm lên.

Nửa giờ sau, Lăng Việt đi ra phòng tắm, kỳ thực hắn là không muốn đi ra nhanh như thế, thế nhưng hắn cũng không muốn làm chuyện ngu xuẩn té xỉu ở bồn tắm.

Vừa mới ngã xuống giường, Lăng Việt chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chăn đã đắp đến trên đầu nhưng lại kéo xuống, đôi tay ở trong hộc tủ bên giường lục lọi.

Ở giữa tạp vật lục lọi một ống thuốc mỡ.

Sáng sớm, Lăng Việt tự động chuyển tỉnh, ngày ở Lan gia, mặc dù là dưới đất, tuy rằng sống về đêm chiếm đa số, nhưng hắn vẫn dưỡng thành thói quen dậy sớm.

Mang dép đi tới bên cửa sổ, Lăng Việt kéo màn cửa sổ ra.

Thái dương còn là quất sắc, nhìn ra xa xa, mặt biển màu xanh nhạt và ánh dương quang dung hợp ra ánh sáng đẹp mắt.

Hòn đảo này không tính lớn, nhưng nhất định tốn hao xa xỉ, nhân khẩu bành trướng, dẫn đến tấc đất tấc vàng, hiện nay kiến trúc đều đã từ bầu trời kéo đến xuống đất.

Tiểu đảo chỗ này cải tạo rất tinh xảo, nhìn ra được mất không ít tâm tư. Nhưng đối với Niếp Tiềm mà nói, đơn giản nhất định một câu nói, một tờ chi phiếu.

Lăng Việt quay lưng lại, vừa vặn tiếng đập cửa vang lên.

“Lăng tiên sinh…” Niếp Văn nhẹ nhàng gõ cửa.

Lăng Việt lên tiếng trả lời, “Tiến đến.”

Niếp Văn ăn mặc tây trang, lễ độ nói, “Không nghĩ tới ngươi dậy sớm như thế.”

Lăng Việt ngồi ở trên ghế sa lon, “Ngược lại ngươi cũng tới gọi, không phải sao?”

“Không sai. Bữa sáng trong vòng mười lăm phút bị hảo, ngài súc miệng xong mọi thứ sẽ xuống ngay.” Niếp Văn giao phó xong liền xoay người.

Lăng Việt gọi hắn lại, “Lẽ nào mỗi một ngày ta đều phải cùng hắn dùng cơm?”

Niếp Văn chân liên tục bước, “Niếp tiên sinh không có nói, nếu có, ta sẽ thông báo cho ngài.”

Lăng Việt hận hận nhìn chăm chú vào bóng lưng Niếp Văn. Mấy phút sau mới chải tóc, đánh răng rửa mặt súc miệng.Đợi lúc hắn xuống lầu, Niếp Tiềm đã ở trên bàn cơm ngồi vào chỗ của mình, nhìn thấy Lăng Việt, Niếp Tiềm nhãn thần khẽ nhúc nhích, “Lần đầu tiên, ta có thể tha thứ ngươi, bất quá không có lần sau.”

Niếp Tiềm khoan dung tha thứ Lăng Việt lần đầu tiên muộn.

Lăng Việt cầm nĩa ở trong đãi đảo lộng, thỉnh thoảng phát sinh quát thanh (tiếng đánh) chói tai, Niếp Văn đang muốn tiến lên cảnh cáo, lại bị Niếp Tiềm phất tay ngăn cản.

Chờ ăn xong, Niếp Tiềm mới ném khăn ăn đi tới phía sau Lăng Việt, cách cái ghế bắt lấy cầm hắn, hơi tiếu ý, “Không nên nỗ lực làm tức giận ta, có lẽ ngươi cho là mình đã giành được chiếm được sủng ái của ta, có thể hướng ta muốn làm gì thì làm?”

Lăng Việt bị ác tâm khó có thể kiềm chế, không chờ đến lúc hắn muốn đẩy bàn tay kia ra, Niếp Tiềm đã buông hắn ra, lên lầu.

Loại thái độ mèo vờn chuột này… Ghê tởm! Lăng Việt ném dao nĩa, một cước hướng cái ghế đá.

Niếp Văn đứng ở hành lang lầu trên, thấy vậy, rất bất mãn nhíu mi, Niếp Tiềm nhìn hắn lộ ra biểu lộ như vậy, vừa đi vừa thất thanh cười nói, “Rất có ý tứ không phải sao?”

Hai người một trước một sau tiến vào thư phòng.

“Ngài nghĩ hắn rất có ý tứ? Hắn còn hơn sủng vật ngài trước kia khác nhiều lắm.” Tính tình, dung mạo, tuổi tác, cũng không đủ xuất chúng. Niếp Văn không nhịn được nói, “Ngài nếu như muốn trả thù hắn, kỳ thực không cần thu hắn làm sủng vật…”

“Thu hắn?” Niếp Tiềm ngón trỏ để ở cằm, “Ai nói cho ngươi biết ta muốn thu hắn, bất quá là vui đùa một chút mà thôi.”

Niếp Tiềm tiếp nhận tách trà Niếp Văn đang cầm, uống một hớp, “Lăng Việt, ở trước mặt Cầm Khâm, nhìn như cao ngạo ở trước mặt ngươi, nhìn như bất tuân ở trước mặt ta, có thể cực lực phản kháng, cũng có thể ngoan ngoãn như cẩu, can đảm khiêu khích ta, cũng dám chọc ta tức giận, một giây trước hắn còn đang khổ cực cầu xin, một giây kế tiếp giống như nhận mệnh ôm ở cổ của ta, sau đó ngay sau gáy ta thọc một cái…”

Niếp Văn không qua loa nói, “Chủ nhân, Lăng Việt hắn, không đáng đặt ở bên người ngài tự mình giáo huấn.”

“Không thể nói là, ngược lại ta chính là buồn chán, để ta xem một chút ở trong tay ta, hắn có thể ngoạn ra trò gì.” Niếp Tiềm đặt chén trà xuống, “Mong muốn không để cho ta thất vọng. Trước muốn ngươi liên lạc kỹ trại (kỹ trong từ kỹ nữ, mọi người tự hiểu đi nha), tạm thời hủy bỏ, chờ ta chán lại nói…”

“Vâng.”

Lăng Việt trừng mắt với cái bàn, phảng phất cần nhãn thần đem bộ đồ ăn phía trên trừng như muốn vỡ, lông mi càng cau lại càng chặt, cuối cùng, hai tay hắn vén lên, khăn bàn bị hắn ra sức rút ra.

Liên tiếp một loạt âm thanh, bàn, mặt đất đều trở nên một mảnh hỗn độn…

Nhưng mà hắn lại đập sao, trong lòng thủy chung nổi một ngọn lửa. Sau đó hắn lại nhìn hai hầu nữ thu thập tàn cục dùng loại thần tình nhìn người điên nhìn trộm hắn, mới động bước chân đi ra ngoài.

“Xin lỗi, Niếp tiên sinh không có nói ngài có thể ra ngoài.” Đứng ở cửa nam thủ vệ ngăn cản Lăng Việt rời đi.

Lăng Việt tức giận, “Vậy hắn có hay không có nói qua ta không thể đi ra ngoài?”

“Cái này…”

Thủ vệ khổ sở nhìn Lăng Việt, đại khái là Lăng Việt tư cách đặc thù, hắn móc ra bộ đàm, nói, “Niếp tiên sinh, Lăng tiên sinh muốn đi ra ngoài.”

Một lát sau, “Xin ngài chờ một chút.” Thủ vệ đóng microphone nói.

Lăng Việt đùa cợt nói, “Cẩu của Niếp Tiềm nhưng thật ra rất có lễ phép.”

Thủ vệ như tượng điêu khắc gỗ, ngay cả nhãn thần cũng không quay về một người.

Thủ vệ trong miệng Niếp tiên sinh, cũng không phải Niếp Tiềm, cũng đúng, những chuyện nhỏ nhặt này, sao lại kinh động Niếp Tiềm.

Niếp Văn đi tới, đối Lăng Việt mỉm cười, “Xin mời, không ngại ta là hướng dẫn a.”

“Sao vậy? Sợ ta từ nơi này bơi trở lại?” Lăng Việt nhìn hướng hoa viên.

“Chỉ là sợ ngài lạc đường.”

Lăng Việt nói, “Vậy chờ lúc ta lạc đường ngươi lại xuất hiện ba, ta muốn một mình.”

Niếp Văn lặng yên vài giây, “Được rồi, thỉnh tự nhiên.”

Lăng Việt kính tự hướng đường nhỏ chằng chịt đi, đi qua từng điêu khắc và suối phun, cuối cùng đứng ở giữa nhiều loại hoa, ngón tay hướng một đóa thạc đại diễm sắc bóp, Lăng Việt hung hăng đem nó kéo xuống, phóng ở lòng bàn tay vuốt ve, sau đó buông ngón tay ra.

Niếp Tiềm đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn trong vườn một điểm nào đó, đã muốn dùng tàn phá cây cỏ để phát tiết sao?

Niếp Văn nói sai rồi, hắn là thật không định đem Lăng Việt làm sủng vật, khi lúc hắn chân chính như chỉ sủng vật, cũng chính là lúc hắn mất đi hứng thú.

Lăng Việt lăn qua lăn lại hết hoa viên, đi tới tiểu hành lang trong đình viện nghỉ ngơi.

Tối hôm qua, dù sao vẫn là thương tổn tới phía sau, cho dù không có ảnh hưởng đến hành động, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng.

Tiểu đảo của Niếp Tiềm tinh xảo như một bức họa, đáng tiếc Lăng Việt lại không có tâm tình đi thưởng thức, hắn bất nhã gác chéo chân, tựa ở trên cây cột nhắm mắt.

“Lăng tiên sinh, cần phải trở về.” Niếp Văn nói.

“…”

“Lăng tiên sinh…”

Lăng Việt từ từ trợn mắt, “Ta tựa hồ còn chưa tới nỗi lạc đường.”

Niếp Văn mỉm cười, “Ta chỉ là sợ ngià đi lầm đường, phải biết rằng, người, là rất dễ đi nhầm đường.”

Lăng Việt ngẩng đầu, “Phải không? Ngài quá lo lắng, đi nhầm cũng không có gì, đi về tới là được. Huống hồ cuối cùng không đi đến, liền sao biết chắc đều không phải một cái hảo lộ?”

Niếp Văn nhìn hắn mấy giây, nói, “Căn cứ đài khí tượng nhắc nhở, hai mấy giờ sau sẽ có mưa xối xả, xin mời.” Bán cưỡng bách đem Lăng Việt “Thỉnh” trở về nhà, Niếp Văn đảo mắt liền biến mất.

Lăng Việt đã thành thói quen hắn xuất quỷ nhập thần, ngồi trên ghế sa lon mềm mại trong phòng khách, mở TV, mặt trên đưa tin cự phiến ma huyễn mới ra, hình ảnh rất giống cảnh tượng trung cổ thế kỷ khiến người ta như gặp kỳ cảnh, Lăng Việt lại hăng hái thiếu hụt.

Hắn luôn luôn đối tiết mục ti vi hứng thú không lớn, tối đa nhìn tin tức. Nhưng là bây giờ, hắn chỉ là muốn tìm một việc giết thời gian để làm.

Tựa hồ trừ ăn cơm, không còn có việc khác có ý nghĩa, trước khi bữa trưa lên bàn, trên bầu trời xuất hiện một đạo thiểm điện, tiếp theo là như lôi đình nổ vang và bạch quang. Cây cối bị thổi lắc lư bất định, một ít nhánh nhỏ tức thì bị bẻ gẫy rơi xuống đất, đóa hoa mảnh mai không cần nhìn cũng biết nhất địng là điêu tàn đầy đất.

Vốn có sắc trời sáng rõ thoáng cái mây đen đắp đính, chợt đen xuống. Phía ngoài tương đối âm hối, bên trong cũng đèn đuốc sáng trưng, vô số đèn tường đem phòng khách rộng lớn chiếu sáng ấm áp không gì sánh được.

Lúc Lăng Việt nhìn một chút, cách lúc hắn vào nhà hậu quá hai giờ hai mươi phút, đài khí tượng dự báo đã muộn hai mươi phút, bất quá còn hơn trước vài thập niên, đã chẳng chuẩn xác bao nhiêu.

Đang lúc Lăng Việt trầm tư, Niếp Tiềm từ trên lầu đi xuống, phía sau là Niếp Văn.

“Mưa gió lúc nào ngừng kinh doanh?” Niếp Tiềm hỏi.

Niếp Văn lấy ra trong túi mini phần cuối, tuần tra một phen sau đó nói, “Đại khái đêm nay nửa đêm, ngày mai sẽ có mưa nhỏ, ngày kia trước sẽ trong.”

Niếp Tiềm gật đầu, “An bài phi cơ trực thăng, thời tiết cho phép thì liền bay tới.”

Lăng Việt cẩn thận nghe, Niếp Tiềm muốn rời nơi này, vậy hắn thì sao? Niếp Tiềm sẽ xử trí hắn sao? Nói chung, Lăng Việt sẽ không cho rằng Niếp Tiềm sẽ thả hắn.

Bữa cơm này, Lăng Việt phỏng đoán trong kết thúc.

Phía ngoài mưa gió việt diễn việt liệt (càng diễn biến phức tạp), có loại muốn phá hủy hết thảy.

Niếp Tiềm đối Lăng Việt nói: “Ăn no tới phòng của ta.”

Lăng Việt không nói gì, chỉ là trở lại trong phòng, tẩy trừ, thay y phục…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện