Địa Hạ Phách Mại Sở
Quyển 2 - Chương 3
Tài xế lúc nhận được chỉ thị của Lăng Việt, có chút do dự, bởi vì đã là buổi tối, thế nhưng Niếp tiên sinh lại đích xác phân phó có thể theo ý muốn của Lăng Việt mà đến, hơn nữa, Lăng Việt gần đây số lần ra ngoài cũng không ít, sẽ không quá để ý.
Còn hơn bảo tiêu kiêm chức tài xế, bảo tiêu đi theo phải cẩn thận chút. Hắn không dám quấy rầy Niếp Tiềm, bèn chuẩn bị cùng Niếp Văn liên hệ.
Lăng Việt lành lạnh nói, “Niếp Văn đêm nay thay Tiềm chủ trì hội nghị, đại khái phải tám giờ mới kết thúc, ngươi gọi điện cho hắn đều không phải phá hứng thú của hắn sao?”
Bảo tiêu do dự một chút.
Lăng Việt gõ xuống hộp được gói tinh mỹ trong tay mình, “Mấy ngày hôm trước cùng Tề phu nhân gặp gỡ chuyện đó ngươi cũng biết, đồ của nàng để quên ở chỗ ta, bất quá là trả lại nàng mà thôi, cũng không lưu lại.”
Thấy bảo tiêu dao động, Lăng Việt còn nói thêm, “Hanh, còn sợ ta đánh các ngươi chạy phải không? Tiềm cũng nói để ta tự do hoạt động, các ngươi nếu là không nguyện ý, ta có thể lập tức gọi cho Niếp Tiềm, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí.”
Bảo tiêu nhìn Lăng Việt một chút, mở cửa xe ra, chỉ là đi thăm Tề gia, hẳn không có vấn đề. Vạn nhất sợ Niếp Tiềm nổi giận, công việc liền khó giữ được.
Ngồi trên phi thuyền không bao lâu, Lăng Việt liền oán trách buồn chán, tìm tài xế muốn điện thoại để chơi game.
Chơi chơi, rồi hướng một người khác nói, “Của ngươi cũng cho ta.”
Bảo tiêu hồ nghi nhìn hắn.
Lăng Việt trừng hắn, “Ta không mang, muốn cùng Tiềm trò chuyện, không được sao?”
Nghe là gọi cho Niếp Tiềm, bảo tiêu lập tức đem thứ đó đưa cho Lăng Việt.
Vì vậy, Lăng Việt lại một tay chơi trò chơi, một tay bấm số.
Sau khi hắn rời đi không bao lâu, Niếp trạch liền ầm ĩ.
Niếp Tiềm ở nhà bị giết hại.
Mỹ nữ cùng Lăng Việt nổi lên tranh chấp kia vẫn không cam lòng bị đuổi đi, liền nghĩ đêm nay tìm cơ hội gặp Niếp Tiềm cầu tình, liền vẫn len lén đánh giá bọn họ, nhưng nhìn thấy Lăng Việt cùng Niếp Tiềm cùng một chỗ đã cảm thấy vô vọng, cho nên liền khép cửa phòng lại bắt đầu thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày. Phòng cách âm hiệu quả tốt, dù là mông lung nghe trên lầu hình như có chút động tĩnh, nhưng dưới tức giận cũng không khiến cho nàng chú ý.
Lăng Việt lúc nào ly khai nàng cũng không biết, sau đó, có người gõ cửa phòng nàng.
Nàng tưởng là Niếp Tiềm, thật nhanh chạy ra ngoài, kết quả lại Phong Diệp thấy máu dầm dề nằm úp sấp ở ngoài cửa, cánh tay đưa về phía trước, “Lăng, Lăng Việt…”
Mỹ nữ bị hắn sợ đến một trận thét chói tai, chạy đi gõ cửa những người khác. Nhóm mấy người này đến nâng Phong Diệp dậy, mới phát hiện trên người hắn cũng không có đả thương tích.
“A a a ——!” Chờ theo như lời Phong Diệp nói, lúc phát hiện Niếp Tiềm nằm trong vũng máu, mấy người như thấy quỷ hét lên.
Niếp Văn sau khi nhận được tin tức, lúc này sắc mặt tái xanh, không nói được một lời chạy ra khỏi phòng họp.
Ngồi trên xe về nhà, hắn đơn giản hỏi một chút chuyện đã xảy ra, lập tức cắn răng gọi cho bảo tiêu đi cùng Lăng Việt, Lăng Việt, lại dám nghênh ngang ngồi xe Niếp gia ly khai.
“Đô đô…”
Bấm dãy số, nhưng vẫn nghe tạm thời vô pháp chuyển được giọng nữ máy móc, Niếp Văn tay nắm điện thoại gân xanh bạo xuất, chuyển gọi cho những hộ vệ khác, “Bọn họ đi nơi nào? Tìm cho ta. Đem Lăng Việt tìm ra!”
Huyền phù xa hầu như tự động, khiến công việc của tài xế trở nên rất nhẹ nhàng, lái xe, bảo tiêu biểu tình không được tự nhiên len lén xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, Lăng Việt buồn nôn hề hề cùng lão bản nói tình lời đã mười mấy phút đi, thực sự là lợi hại a, thảo nào lão bản thích đến nói gì nghe nấy.
Thế nhưng nếu như hắn tiến lại gần, sẽ phát hiện điện thoại trên tay Lăng Việt toàn bộ đều chuyển sang chế độ miễn quấy rầy, không tiếp được bất luận tín hiệu gì.
Chờ đến Tề gia, Lăng Việt đem điện thoại trả cho bọn hắn, “Các ngươi ở bên ngoài chờ, ta lập tức đi ra.”
Hai người bảo tiêu tiếp nhận điện thoại, một người trực tiếp để vào túi tiền, tên còn lại phát hiện khác thường, bắt đầu thiết lập lại, lúc này Lăng Việt đã tiến nhập đại trạch.
Nhưng mà điện thoại khôi phục bình thường, hình ảnh hư cấu liền bắn ra, vang lên một hồi chuông, bảo tiêu nghe xong sắc mặt chợt biến, hướng Tề trạch chạy đi, nhưng mà một bảo tiêu làm sao có thể tiến nhập Tề trạch.
Tề phu nhân, Hà Noãn nhìn bảo tiêu được hạ nhân mang vào, “Có chuyện gì?”
“Phu nhân, Lăng tiên sinh đâu? Niếp gia có việc cần hắn lập tức trở lại.”
Hà Noãn giật mình nhìn hắn, “Lăng tiên sinh? Là Lăng Việt sao?”
“Vâng.”
“Hắn đã đi rồi.”
“Cái gì?!” Bảo tiêu lớn tiếng nói, “Không có khả năng, chúng ta một mực bên ngoài chờ.”
Hà Noãn đôi mắt đẹp nghiêng một chút, nhìn hắn chằm chằm, “Ý của ngươi là ta nói dối? Ta giấu hắn làm cái gì?”
“Thế nhưng…” Bảo tiêu khổ sở nói, “Chúng ta thực sự không phát hiện hắn, trong nhà có việc gấp, hắn phải trở lại.”
Hà Noãn hừ lạnh một tiếng, “Tiểu Lý. Dẫn hắn nhìn camera, nhìn xem có phải Lăng Việt đã ly khai không.”
“Vâng, phu nhân.” Nam nhân dẫn bảo tiêu vào, mang bảo tiêu đến phòng giám sát.
Màn ảnh —— quay lại, chỉ thấy Lăng Việt đang cầm hộp đi vào, không quá năm giây, liền từ trong phòng đi ra.
Bảo tiêu sắc mặt trắng đi, Lăng Việt hắn cư nhiên thực sự đi ra.
Người ngồi trong phòng giám sát cắt đoạn phim, chỉ thấy Lăng Việt ở hoa viên đi một vòng, đi tới thiên môn, cùng bảo vệ ở cửa nói vài câu, liền đi ra ngoài. Xem đến nơi đây, bảo tiêu lập tức liền xông ra ngoài.
Nam nhân được Hà Noãn gọi là tiểu Lý trở lại bên người Hà Noãn, cúi đầu, “Phu nhân, đều làm xong.”
Hà Noãn mở tạp chí trong tay, khẽ ừ, “Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là đem tên bảo vệ cổng đuổi đi. Gây chuyện gì, người Niếp gia thất lạc còn tìm chúng ta sao?”
“Vâng, phu nhân.”
“Được rồi, ngươi cũng đi xuống đi, nếu như người Niếp gia trở lại, cứ phối hợp là được.”
Lăng Việt, ngươi tự giải quyết cho tốt.
“Mẹ.” Tề Hi đi lên trước, tựa bên người Hà Noãn, “Cái đó xử lý tốt.”
“Ừ! Lăng Việt lá gan cũng không nhỏ, cầm dao nhỏ đầy để tặng lễ.”
“Ghê tởm, hắn đem hung khí đưa tới là có ý gì. Muốn đi trên người chúng ta thôi?!”
“Là hắn ra tay, đẩy được rồi chứ? Xử lý hay, dù sao chúng ta cùng Niếp gia có quan hệ lớn. Ngươi cũng không cần dính vào, cư nhiên cùng hắn đàm loại điều kiện này, nếu như hắn thất bại đem ngươi dụ dỗ, lại muốn chọc ông ngoại ngươi sinh khí, thân thể hắn mới khá một chút, ngươi ngoan ngoãn cho ta vài ngày.”
Tề Hi ủy khuất nói, “Ta làm sao biết hắn thật có thể giết Niếp Tiềm, lúc đó chỉ cho là hắn nói giỡn.”
Hà Noãn không nói, Niếp Tiềm đã chết, tuy là vì Tề Hi giải quyết đại địch rồi sau này, dù là thất bại, đó cũng là chuyện của Lăng Việt, bọn họ bất quá giúp Lăng Việt che giấu mà thôi, hợp tình hợp lý.
Nghĩ tới đây, Hà Noãn nở nụ cười, đây đều là Niếp Tiềm gieo gió gặt bão, Lăng Việt đến nơi nàng vài lần, hành động đó có tự do tuyệt đối, người hầu nhà mình kiên quyết không có lý do gì ngăn cản Lăng Việt.
Hơn nữa chuẩn bị xe xong, cùng nhìn thời gian giám sát sai, lúc này, Lăng Việt sớm đã xa chạy cao bay.
Hà Noãn ôn nhu nhìn nhi tử, “Ta sẽ để người theo dõi Niếp gia, Niếp Tiềm sống chết chưa biết, hãy chờ xem, đây có lẽ là cơ hội của ngươi. Bất quá, ngươi nếu dám xung động, không cần ông ngoại ngươi, ta tự đánh gãy chân ngươi, miễn cho ngươi làm ta đau lòng.”
Tề Hi run run một chút, Hà Noãn hiếm khi tức giận, thế nhưng một khi thật sự nổi giận, so với ông ngoại còn đáng sợ hơn, liên tục không ngừng xưng vâng. Hà Noãn lúc này mới vỗ vỗ tay Tề Hi, tiếp tục lật tạp chí trong tay.
Bên kia, Lăng Việt nhìn chi phiếu trên tay, còn có giấy chứng minh giả Tề gia chuẩn bị cho hắn, khóe môi nhếch lên tiếu ý.
Niếp gia hiện tại đang loạn, hắn lại đã rời khỏi H thị.
Niếp Văn giận đến run, ngón tay hầu như cầm không được nổi điện thoại, “Sao lại chạy mất? Chạy, tìm cho ta.”
Ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, Niếp Văn cảm thấy choáng váng, đột nhiên lại xảy ra việc khiến người không thể tiếp nhận như vậy.
Lão gia nếu như đã biết, phải làm sao? Niếp Tiềm bản thân bị trọng thương, tính mạng đe dọa, loại sự tình này hắn làm sao có thể giấu!?
Nhớ tới bác sĩ gửi thư thông báo bệnh tình nguy kịch, cùng với ý tứ giấu diếm trong lời nói, Niếp Văn vẫn là lấy điện thoại ra, “Uy, ta là Niếp Văn, cho ta gặp lão gia…”
Lúc Niếp Văn đem sự tình nói rõ ràng, đầu kia trầm mặc thật lâu, mơ hồ nghe được có người hô “Lão gia, ngươi không sao chứ”.
Sau đó là thanh âm ám ách của Niếp Tích, “Ta lập tức tới.”
Cho dù là lập tức lên máy bay, cũng còn phải hơn mười giờ. Niếp Văn ôm đầu cầu nguyện, cậu chủ sẽ không có việc gì a!
Niếp Văn ngồi ở một bên tựa như tượng đá, ngoại trừ ngón tay ở trên đùi vô ý thức đánh, mỗi một phút mỗi một giây đều dài tựa như vĩnh hằng.
Niếp Tiềm bị thương quá nặng, phẫu thuật kéo dài mười mấy giờ, mới ra khỏi phòng phẫu thuật liền lập tức bị đẩy tới phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Niếp Văn cũng không thể gặp hắn một lần. Hỏi y sĩ trưởng cảu hắn, bác sĩ cũng không có thể cho Niếp Văn nhiều hy vọng một chút, tuy rằng phẫu thuật thành công, thế nhưng còn trong giai đoạn nguy hiểm, ngoài độ hung hiểm so với trước khi phẫu thuật khá hơn bao nhiêu.
Phẫu thuật kết thúc, Niếp Tích đã tới bệnh viện, lão nhân tinh thần sáng lạn thoáng cái đã già đi rất nhiều, đứng ở trong hành lang diện vô biểu tình.
Chờ nhìn theo Niếp Tiềm vào phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Niếp Tây Tích mới mở miệng nói: “Chuyện này, ngươi biết xử lý như thế nào?”
Niếp Văn nhìn Niếp Tích che giấu biểu tình, nói: “Ta minh bạch.”
Lăng Việt lúc này đã cáo biệt tài xế của Tề gia tài xế, một mình ngồi trên Bắc thượng huyền phù xa, sân bay chắc chắn đã bị khống chế đầu tiên, huyền phù xa bốn phương thông suốt tính lưu động quá lớn, lộ tuyến lại nhiều, Niếp gia lại không có cách nào —— quản chế. Tròi đất to lớn, luôn luôn có chỗ cho hắn dung thân, hắn chỉ cần tĩnh tâm đợi, ngày nào đó cao bay xa chạy cũng không xa xôi.
Xuống xe, Lăng Việt nhìn đoàn người bên ngoài rộn rộn ràng ràng.
“Đi A huyện lên xe, lập tức xuất phát, lên xe đi tiên sinh?” Phụ nữ trung niên kiếm khách trên xe nhìn đánh giá Lăng Việt.
Lăng Việt xem xét liếc mắt xe cũ nát chật ních người, mặt không khỏi nhíu lại.
Trên đường đi huyện thành, huyền phù xa chính quy thời gian xuất phát đã dài, số chuyến lại ít, sở dĩ rất nhiều người mua phi thuyền gia dụng cỡ lớn làm vận tải sinh ý, tựa như taxi có thể chứa số người khá nhiều.
Phụ nữ nhìn Lăng Việt không có ý đó, lại đối những người khác hô lên.
Lăng Việt nhìn bốn phía, chỉ có chiếc xe này nhiều người nhất, liền hỏi: “Lập tức đi?”
Phụ nữ nhìn một cái trong xe, đích xác không chen thêm người, Vì vậy cười meo meo thuyết: “Tiên sinh, bắt đầu liền lập tức xuất phát.”
Chỉ muốn nhanh một chút rời đi Lăng Việt ngay cả trong lòng không vui,vẫn là đi tới. Hắn chán ghét liếc mắt nhìn trên đệm xe dính dầu mỡ, nhưng A huyện cách nơi này có nửa giờ đường xe, không thể làm gì khác hơn là ở phía trên *** liễu hé ra chỉ, ngồi lên.
Lại nói tiếp A huyện là gia hương của Lăng Việt, thân là cô nhi Lăng Việt một đường lưu lạc đến H thị, lúc đó hắn không còn có trở lại, cũng không có cùng người khác nói về A huyện, sở dĩ không có ai biết hắn là người A huyện.
Đối với A huyền, Lăng Việt đã không có nhiều ít ký ức, chỉ nhớ rõ thời kì đói. Lúc ở cô nhi viện, hắn cũng ngây thơ nghĩ thế giới bên ngoài sẽ tốt hơn, ảo tưởng đi tìm cha mẹ mình, có lẽ giống như trong TV, được gia đình hảo tâm thu lưu, cuộc sống đầm ấm.
Thế nhưng sau khi len lén từ cô nhi viện ra ngoài, lại phát hiện thế giới bên ngoài đều không phải nơi một đứa bé có thể sinh tồn, ban đầu, hắn mặc y phục sạch sẻ, mặt trắng nõn rất có thể giành được một ít thiện tâm, thu được một ít thức ăn và tiền lẻ, nhưng là đâu có nhà nào lại đơn giản thu dưỡng một hài tử xa lạ đâu.
Sau lại, hắn đi được xa, dần dần quên đường trở về, y phục trên người cũng càng ngày càng giống tên ăn mày nhỏ, tóc bẩn thành một đoàn, nhưng bởi vì tuổi nhỏ, thỉnh thoảng như trước sẽ có người hảo tâm ném cho hắn một ít thức ăn, hắn bởi vì đói lâu, nghĩ bữa ăn tiếp theo có lẽ sẽ không có, luôn luôn lang thôn hổ yết rất nhanh ăn xong, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, đem bụng nhỏ ăn no đến trương lên.
Cũng có người hảo tâm cùng viên cảnh phát hiện, đưa hắn đưa vào trung tâm cứu trợ, thế nhưng tuổi còn nhỏ tiểu nhân Lăng Việt lại luôn luôn bị một cổ tâm tình không cam lòng bao phủ, quật cường không chịu nghe lời, còn nhảy từ cửa sổ chạy ra ngoài, theo mấy người địa phương cuồn cuộn đến H thị, vài tên côn đồ cũng bất quá là hài tử mười mấy tuổi, mấy người sống dựa vào trộm cắp lừa gạt.
Có một ngày, bọn họ ở phía sau quán bar trộm ví tiền của một nam nhân bụng bự say rượu, nhưng mà không nghĩ tới đồng bạn của nam nhân mập cũng thanh tỉnh, những người khác ỷ vào lớn tuổi hơn nhanh chạy trốn, chạy trốn, Lăng Việt lại bị hung hăng đánh một trận, sau đó bị Lưu Nguyệt lão bản lượm trở lại…
Lăng Việt nhìn ngoài cửa sổ, ngây ngẩn xuất thần, những hồi ức này đã rất lâu, là hắn tận lực quên, hài tử ngây thơ thực sự là ngu xuẩn a, Lăng Việt tim đập mạnh và loạn nhịp, dần dần nở nụ cười…
Xe một đường đi trước, rất nhanh ly khai khu vực thành thị, đến rồi ngoại ô thành phố, sau đó tiến vào thị trấn, cùng so với tiếng động lớn ồn ào náo nhiệt trong thành thị, tựa như là thế giới hai người.
Mặc dù so với vài chục năm trước, thị trấn phát triển cấp tốc, cùng thành thị nhỏ cũng không có nhiều điểm khác nhau, nhưng đối với H thị loại cuộc sống đại đô thị quốc tế này nhiều năm Lăng Việt mà nói, còn là vô cùng chất phác.
Nơi này không có nhà cao chọc trời như H thị, cao không thể leo tới, đường phố cũng không có ngăn nắp sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, ven đường phi thuyền tư nhân không nhiều lắm, phần lớn là loại rẻ tiền.
Khu dân cư thậm chí có rất nhiều tiểu khu tùy ý chất đống, tạo thành đám bên cạnh tiểu ***.
Lúc đang bước trên đất gia hương, Lăng Việt cũng không khỏi nghĩ nếu như năm đó mình vẫn đợi ở cô nhi viện, hiện tại sẽ là như thế nào? Có lẽ sẽ bình thường trải qua cuộc đời đi.
Lắc đầu, bỏ qua ý niệm nói chuyện không đâu trong đầu, Lăng Việt mang bọc nhỏ đi về phía trước.
Đi bộ khoảng chừng hơn mười phút, đi tới trước một con đường, Lăng Việt hướng vài lão nhân đang ở ven đường nói chuyện phiếm hỏi thăm gần đây có chỗ nào cho thuê.
Có lẽ là các lão nhân vốn là nhiệt tâm, có lẽ là thấy Lăng Việt ngày thường trắng nõn, nhiệt tình chỉ đường cho Lăng Việt.
Đó là một tòa nhà nhỏ, tòa nhà ba mươi lăm tầng đối với H thị mà nói, quả thực hay túp lều, nhà ba tầng dưới đều thuộc về một gia đình, đó là một nhà năm người, phu thê, hài tử, cùng với hai vị lão nhân, lầu một lầu hai là nhà mình ở, lầu ba lại là ba nhà cho thuê, trước đó vài ngày một khách trọ đi, liền dán quảng cáo cho thuê.
Bởi vì là chỗ nhỏ, tiền thuê nhà rất rẻ, mà Lăng Việt bởi vì lập tức sẽ ở, sở dĩ vừa nhìn phòng ở sạch sẽ ngăn nắp, lúc này liền ký xuống, ứng trước nửa năm tiền nhà.
“Tiểu tử, nghe giọng ngươi chắc không phải người ở đây đi.” Bác gái chủ nhà nhìn chằm chằm Lăng Việt.
Lăng Việt triêu nàng cười cười, “Ta là người địa phương, bất quá ở lúc còn rất nhỏ rời đi, năm ngoái bị bệnh một hồi, nhớ gia hương trở về, thuận tiện dưỡng bệnh.”
Bác gái nhìn Lăng Việt tấm tắc vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ, thảo nào nhìn trắng bệch, khí chất cũng cùng người chung quanh khác hẳn, tuy rằng có chút hiếu kỳ, nhưng lại không đi hỏi Lăng Việt bị bệnh gì.
Nhưng thật ra Lăng Việt nhìn ra ý nghĩ của nàng, “Cũng không phải cái gì bệnh nặng, chính là vừa khỏi, công việc cũng tốt, liền nghĩ thuận tiện nghỉ ngơi một chút.”
Sau đó Lăng Việt liền dừng cuộc trò chuyện, chặn đứng lời bác gái, hỏi siêu thị gần nhất ở đâu, xong đi mua chăn, chén đũa, đồ dùng trong nhà. Xem ra sự tình đơn giản kỳ thực rất vụn vặt, cái này liền vội vàng đến hơn tám giờ tối, Lăng Việt nhìn phòng bếp còn rất trống, cũng không có tâm tình đi làm cơm, lại liền chút thức ăn đặc sản địa phương bác gái chủ nhà đưa tới, nấu tô mì lấp bụng.
Nằm nệm tuy rằng thật dày, nhưng cùng giường trước kia so có thể nói đơn sơ, Lăng Việt lại ngủ ngon hiếm có. Đã lâu không có an tâm như thế ngủ một giấc…
Ngáp một cái, Lăng Việt cầm ly súc miệng tối hôm qua mua về, sau khi đánh rang xong, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, ăn cơm hắn còn muốn đi mua rèm cửa, giày, quần áo và đồ dùng hàng ngày ngày hôm qua chưa kịp mua thứ cần thiết. Tuy rằng thẻ tín dụng của hắn là an toàn, thế nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm xét duyệt thông tin cá nhân lên mạng online mua sắm, vẫn là tự mình làm để an tâm chút.
Mới xuống lầu một, chỉ thấy con trai và con dâu của bác gái chủ nhà nắm một đứa bé đi lên lầu hai.
“Ca ca hảo!” Mở to mắt to, tiểu nam hài ước chừng sáu, bảy tuổi có lễ phép cùng Lăng Việt chào hỏi.
Lăng Việt cũng không thích tiểu hài tử, nhưng là vì làm một thành viên bình thường dung nhập ở đây, hắn nở nụ cười một chút, ngồi xổm xuống cùng tiểu nam hài nói rằng: “Phải gọi thúc thúc nga.”
“Đồng Đồng, ngoan, gọi thúc thúc.” Mẫu thân của Đồng Đồng vỗ vỗ nhi tử.
Đồng Đồng trừng mắt tròn vo, ngây thơ nói, “Là ca ca.”
Đồng Đồng xem ra, thúc thúc chắc là thoạt nhìn như bà ngoại, cho nên kiên trì cho rằng Lăng Việt là ca ca.
Con trai của chủ nhà và người vợ đối Lăng Việt cười cười, “Ngượng ngùng.”
“Không quan hệ.” Lăng Việt cười hòa ái, “Hài tử rất khả ái.”
Tạm biệt tiểu hài tử và hai vợ chồng, Lăng Việt thu hồi dáng tươi cười khi làm việc.
Rất nhanh, hàng xóm chung quanh đều biết ở nhà Lâm gia có một nam tử tuấn mỹ khí chất văn hoa đển ở, cùng nam nhân trong huyện thành bất đồng, thậm chí so với đa số nữ nhân còn sạch sẻ hơn xinh đẹp nho nhã.
Người hướng Lâm bác gái hỏi thăm Lăng Việt cũng càng ngày càng nhiều, điều này khiến Lăng Việt có chút chuẩn bị không kịp.
Lăng Việt dùng tên giả là Lâm Dược, cười khổ cùng Lâm bác gái biểu là chính mình không có ý tứ kết giao bạn gái, bởi vì hắn đã có nói cùng kết hôn với vị hôn thê, chỉ là phải đợi nàng một năm sau từ nước ngoài tốt nghiệp trở về mới có thể kết hôn.
Vì vậy, các nữ nhân đối Lâm Dược ôm hảo cảm không thể làm gì khác hơn là thất vọng lùi bước, vị hôn thê du học bên ngoại, làm sao các nàng có thể so sánh, chính là không có cái này vị hôn thê, Lâm Dược cho người cảm giác cũng là giống như nữ tử vô pháp xứng đôi.
“Ca ca, uống sữa tươi…” Đồng Đồng cầm lấy nhất hộp sữa tươi, nhãn thần lóe sáng lấy lòng Lăng Việt.
Lăng Việt thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ. Đứa trẻ này chỉ cần tan học trở về, sẽ quấn quít lấy hắn.
“Ca ca, uống…” Đồng Đồng đem ống hút tiến đến bên miệng Lăng Việt.
Lăng Việt khóe miệng giật một cái, lui về phía sau né tránh, “Ca ca không uống, chính ngươi uống.” Đối với xưng hô, Lăng Việt đã bỏ qua.
Đồng Đồng đôi mắt trông mong nhìn Lăng Việt, uống một ngụm, lạiđưa cho Lăng Việt, “Ca ca, ngươi uống.”
Lăng Việt rất muốn bỏ lại hắn trở về phòng, nhưng mẫu thân của tiểu hài tử đang đứng ở một bên xin lỗi, hắn cũng không thể bất chấp đem cửa khóa lại.
“Thực sự không có ý tứ.” Mẹ của Đồng Đồng cũng không nghĩ tới hài tử nhà mình thích Lăng Việt như vậy, “Đồng Đồng, ca ca còn có chuyện, theo ta về nhà.”
Đồng Đồng bị mẫu thân kéo một cái, mới không cam lòng khóc không muốn về nhà.
Lăng Việt vuốt trán, rất đau đầu, hắn đã tận lực tách đứa bé này ra, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ dính vào hắn. Thật buồn bực chính là, đứa bé này có đôi khi sẽ đặc biệt ngồi xổm trước cửa nhà hắn chờ hắn về, có lẽ chờ hắn từ bên trong đi ra, lúc mở cửa tình huống hắn bị giật mình, đã không biết bao nhiêu lần.
Lăng Việt cũng là bây giờ mới biết, nguyên lai mình trời cho còn bị tiểu hài tử yêu thích.
Thỉnh thoảng, Lăng Việt sẽ nghĩ ác độc, nếu như mình đem đứa bé này như chính mình ném vào Lan gia, hắn còn có thể mở to cặp mắt đang nhìn mình kia gọi ca ca không. Thế nhưng, loại ý niệm âm u xen lẫn ước ao cùng ghen tỵ này trong đầu rất nhanh thì bị hắn ném ra sau đầu, trước mắt hắn, cần chính là cuộc sống yên tĩnh.
Lâu ngày, loại ý niệm này hoàn toàn bị bất đắc dĩ thay thế, đứa bé này tựa như một khối kẹo da trâu dính người.
Trong nháy mắt, hơn một tháng qua, Lăng Việt ăn không ngồi rồi bắt đầu thử tìm chút chuyện làm.
Thế nhưng nghề nghiệp thủ đoạn của hắn ở chỗ này là không dùng được, nói liên tục đều khó mà nói ra miệng. Vì vậy hắn liền thuê một quán nhỏ, mở một quán trà nho nhỏ, bán thêm một ít bánh ngọt.
Ngày mở tiệm, Lăng Việt ngay cửa để đặt một cái ghế nằm, phơi nắng, bưng ly cà phê, nghe nhạc giết thời gian, khách nhân tự chọn đồ uống, chỉ cần đè xuống phím, máy liền tự động đưa ra đồ uống tương ứng, về phần tiền, để trong rổ nhỏ trên bàn, hoặc tự mình quẹt thẻ là được.
Có người len lén nói cho Lăng Việt như vậy không được, ít nhất phải lắp hệ thống giám thị cùng hệ thống bảo vệ tốt. Thế nhưng Lăng Việt chỉ là cười trừ, hắn vốn không trông cậy vào cái này sống qua, lén được phù sinh nửa ngày rỗi rãnh mà thôi.
Ngày mùa hè bên ngoài, ngoài ra sau giờ ngọ ánh ặmt trời cũng không lớn, ấm áp. Lăng Việt nằm ở ghế trên buồn ngủ, cuộc sống ở A huyện khiến hắn càng ngày càng thư giãn, tin tức và điện tử báo hầu như không có nói về Niếp gia, ngay cả tài chính và kinh tế tuần san hắn cố ý đặt cũng ít đề cập. Đối với lần này, Lăng Việt cũng không bất ngờ.
“Ca ca?” Đồng Đồng ghé vào trên đùi Lăng Việt, mặc cho Lăng Việt nắn bóp khuôn mặt của hắn.
“Ừ, ngoan…” Lăng Việt lộ ra lau một dáng tươi cười thật lâu không xuất, nhìn trong nháy mắt Đồng Đồng ngốc hồ hồ, đầu ngón tay ở da trên trắng mịn tiểu hài nhi, chậm rãi nói, “Quả nhiên tuổi càng nhỏ da càng tốt a.”
Không hiểu được Lăng Việt đang nói cái gì, Đồng Đồng chỉ cảm thấy ca ca trước mắt hình như thoáng cái lại trở nên đẹp hơn rất nhiều, mắt cũng không chớp chảy nước miếng.
“Ách…” Lăng Việt vội vã thu tay về, rút ra khăn của Đồng Đồng trong túi tay của đem nước miếng trên khóe miệng hắn lau đi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa chảy xuống đùi của mình. Vừa may mắn xong, mới cúi đầu, lại thấy trong miệng Đồng Đồng nước miếng có xu hướng càng thêm cuộn trào mãnh liệt, hô hấp không khỏi cứng lại, phản xạ đưa tay đem Đồng Đồng đẩy ra.
“Ô ô ô…” Nhưng người lớn đâu có sức lực đâu mà chống lại trẻ con, Đồng Đồng sau này nhất điệt, cái mông ngồi trên mặt đất, đau đến khóc.
Lăng Việt căng thẳng, theo thói quen lập tức ngẩng đầu hướng chung quanh nhìn, thấy bốn phía không người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đồng Đồng tiếp tục khóc, nhất định sẽ đưa tới người vây xem. Lăng Việt phải đứng dậy đem Đồng Đồng gào khóc ôm, nào biết tiểu hài tử được một tấc lại muốn tiến một thước, thoáng cái ôm hông Lăng Việt, vùi ở trong ngực hắn nhõng nhẽo.
Lăng Việt đầu tiên là thân thể cứng đờ, lập tức giơ tay lên lưng Đồng Đồng vỗ vỗ, “Được rồi, từ trên người ta đứng lên.”
“Không muốn!” Đồng Đồng thật vất vả chờ được cơ hội, thế nào đơn giản nguyện ý xuống phía dưới.
Lăng Việt ôn tồn dỗ nửa ngày, đến lúc lấy một Transformer làm điều kiện trao đổi mói người.
Một hình ảnh một người trắng mắt, Lăng Việt dắt Đồng Đồng hướng tiệm đồ chơi bên cạnh đi đến.
Đồng Đồng ghé vào trên quầy, nhìn món đồ chơi yêu thích.
Lăng Việt buồn cười liếc hắn một cái, đối nhân viên cửa hàng nói, “Ta muốn cái này.”
Nhân viên cửa hàng có chút khó khăn nhìn bọn họ liếc mắt.
Lăng Việt đang mất hứng muốn hỏi lại nhân viên cửa hàng, thế nhưng Đồng Đồng mở miệng trước, “Ta muốn cái này là tốt rồi.” Chỉ vào cái bên cạnh nói.
Lăng Việt ghé mắt nhìn lại, đó là một đồ chơi bỏ túi có rất nhiều, coi như là Lăng Việt không biết món đồ chơi, cũng biết cái này cùng cái hạng nhất có khác nhau.”Cho ta lấy cái hạng nhất.”
Đồng Đồng rụt rè kéo quần Lăng Việt, “Ca ca, cái kia đắt…” Hắn đã từng quấn quít lấy mụ mụ đòi, thế nhưng sau khi mụ mụ nói cho hắn biết giá, hắn liền hiểu chuyện bỏ qua.
“…” Lăng Việt sửng sốt một cái chớp mắt.
Nhân viên cửa hàng cũng xuất ra cái thứ hai đặt ở trên bàn, “Tiên sinh, không phải là không bán cho nâm, giá cái hạng nhất quá đắt, là số lượng nhập vào hãy, chúng ta cũng chỉ nhập hai cái, cái cuối cùng hôm qua mới bán đi. Mà cái này là hàng lỗi, để ở chỗ này trưng bày, đã quên lấy xuống, thực sự không có ý tứ.”
“Ở đâu còn mua được?” Lăng Việt nắm tay Đồng Đồng, hướng nhân viên cửa hàng hỏi.
Nhân viên cửa hàng thấy Lăng Việt không ngại giá, cũng đích thật là bộ dạng mong muốn, nói cho hắn biết trong thành tổng *** hẳn là còn có. Dù là không có, trong thành có nhiều cửa hàng khác, luôn sẽ có một chỗ có bán.
Nghe được vào thành, Lăng Việt có chút do dự, thế nhưng chủ nhân của đôi bàn tay nhỏ này, ngoan ngoãn ngay cả Lăng Việt cũng không thể bắt bẻ.
Chỉ cần có yêu cầu, Lăng Việt đối việc nói dối là không có bất kỳ gánh nặng trong lòng.
Bất quá đối với một đứa bé, có cần thiết sao? Huống chi tâm tình của mình cũng không tệ lắm, vì vậy Lăng Việt liền cùng mẫu thân Đồng Đồng thông báo một tiếng, mang theo hắn ngồi xe đi.
Đang cầm món đồ chơi thật to, Đồng Đồng tựa ở trong lòng Lăng Việt, ngọt ngào nói lời cảm tạ.
Lăng Việt phủi khóe miệng một chút, 『 tử hài tử, thế nào nặng như vậy. 』
Còn chưa đi đến trạm xe, Lăng Việt liền không chịu nổi đem Đồng Đồng buông, khi hắn ở giữa ánh mắt hiếu kỳ, Lăng Việt ho nhẹ một tiếng, “Ăn một chút gì rồi trở về nữa.” Vừa lúc bên cạnh là một tiệm ăn nhanh.
Tiểu hài tử bây giờ thích ăn thịt băm viên, khoai tây chiên cùng Coca, Lăng Việt không hứng thú gọi hai phần bánh hoa quả, nhìn Đồng Đồng xuất thần.
Vừa nãy… Lúc hắn dắt Đồng Đồng chọn món ăn, nhân viên cửa hàng nhìn Đồng Đồng hỗ trợ bưng khay, cư nhiên nói một câu, “Tiên sinh, con trai ngươi thật hiểu chuyện.”
Con trai? Lăng Việt còn không có nghĩ tới muốn con trai, hắn đời này đã sớm chặt đứt ý niệm lấy vợ sinh con trong đầu, cũng không quan niệm có nuôi mà dưỡng già. Thế nhưng về tới A huyện, có lẽ là đã bị bầu không khí gia đình nồng nặc trong thị trấn ảnh hưởng, dần dần cánh cũng hiểu được sau này già rồi, có một thân nhân vẫn là không tệ.
“Ca ca.” Đồng Đồng ăn đầy miệng, liếm khóe miệng một cái không có liếm sạch, lại luyến tiếc thả thức ăn trên tay xuống, liền ưỡn nghiêm mặt gọi ca ca.
Lăng Việt mạnh mẽ hoàn hồn, cầm lấy giấy ăn vì hắn lau sạch. Đồng Đồng tiếp tục vùi đầu ăn, Lăng Việt mi tâm chau lại, hướng lưng ghế dựa tới, mục đích của hắn chắc là nước ngoài, quốc nội đều không phải chỗ hắn ở lâu…
“Ca ca, ta ăn xong rồi.” Không bao lâu, Đồng Đồng liền vuốt món bao tử, ôm lấy món đồ chơi yêu thích và Lăng Việt nói.
“Đi thôi.” Lăng Việt ôm hắn lên, ngô, hình như nặng hơn.
Ăn uống no đủ Đồng Đồng ở trên phi thuyền trở về buồn ngủ, Lăng Việt lại ăn hai cái bánh hoa quả có chút buồn nôn.
Nội thành đến A huyệnn cách vài ngọn núi cao, trên núi cây cối xanh um, chỉ là phi thuyền luôn luôn an toàn, Lăng Việt cũng chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện, cho nên khi tai nạn tới, Lăng Việt nghe còi báo động chói tai mở to hai mắt, tiếp theo, phi thuyền bỗng nhiên đụng phải cây bên phải…
Đồng Đồng bị đánh thức hoảng sợ cầm lấy tay Lăng Việt, “Ca ca, ca ca…”
Lăng Việt chỉ kịp cúi đầu liếc hắn một cái, cơ hồ là đồng thời đem Đồng Đồng ôm vào trong ngực. Đau đớn kéo tới, lúc Lăng Việt mất đi ý thức, cực kì hối hận, hẳn là đem Đồng Đồng chống đỡ, chính mình ngu dại sao? Lần này thua thiệt lớn…
Còn hơn bảo tiêu kiêm chức tài xế, bảo tiêu đi theo phải cẩn thận chút. Hắn không dám quấy rầy Niếp Tiềm, bèn chuẩn bị cùng Niếp Văn liên hệ.
Lăng Việt lành lạnh nói, “Niếp Văn đêm nay thay Tiềm chủ trì hội nghị, đại khái phải tám giờ mới kết thúc, ngươi gọi điện cho hắn đều không phải phá hứng thú của hắn sao?”
Bảo tiêu do dự một chút.
Lăng Việt gõ xuống hộp được gói tinh mỹ trong tay mình, “Mấy ngày hôm trước cùng Tề phu nhân gặp gỡ chuyện đó ngươi cũng biết, đồ của nàng để quên ở chỗ ta, bất quá là trả lại nàng mà thôi, cũng không lưu lại.”
Thấy bảo tiêu dao động, Lăng Việt còn nói thêm, “Hanh, còn sợ ta đánh các ngươi chạy phải không? Tiềm cũng nói để ta tự do hoạt động, các ngươi nếu là không nguyện ý, ta có thể lập tức gọi cho Niếp Tiềm, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí.”
Bảo tiêu nhìn Lăng Việt một chút, mở cửa xe ra, chỉ là đi thăm Tề gia, hẳn không có vấn đề. Vạn nhất sợ Niếp Tiềm nổi giận, công việc liền khó giữ được.
Ngồi trên phi thuyền không bao lâu, Lăng Việt liền oán trách buồn chán, tìm tài xế muốn điện thoại để chơi game.
Chơi chơi, rồi hướng một người khác nói, “Của ngươi cũng cho ta.”
Bảo tiêu hồ nghi nhìn hắn.
Lăng Việt trừng hắn, “Ta không mang, muốn cùng Tiềm trò chuyện, không được sao?”
Nghe là gọi cho Niếp Tiềm, bảo tiêu lập tức đem thứ đó đưa cho Lăng Việt.
Vì vậy, Lăng Việt lại một tay chơi trò chơi, một tay bấm số.
Sau khi hắn rời đi không bao lâu, Niếp trạch liền ầm ĩ.
Niếp Tiềm ở nhà bị giết hại.
Mỹ nữ cùng Lăng Việt nổi lên tranh chấp kia vẫn không cam lòng bị đuổi đi, liền nghĩ đêm nay tìm cơ hội gặp Niếp Tiềm cầu tình, liền vẫn len lén đánh giá bọn họ, nhưng nhìn thấy Lăng Việt cùng Niếp Tiềm cùng một chỗ đã cảm thấy vô vọng, cho nên liền khép cửa phòng lại bắt đầu thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày. Phòng cách âm hiệu quả tốt, dù là mông lung nghe trên lầu hình như có chút động tĩnh, nhưng dưới tức giận cũng không khiến cho nàng chú ý.
Lăng Việt lúc nào ly khai nàng cũng không biết, sau đó, có người gõ cửa phòng nàng.
Nàng tưởng là Niếp Tiềm, thật nhanh chạy ra ngoài, kết quả lại Phong Diệp thấy máu dầm dề nằm úp sấp ở ngoài cửa, cánh tay đưa về phía trước, “Lăng, Lăng Việt…”
Mỹ nữ bị hắn sợ đến một trận thét chói tai, chạy đi gõ cửa những người khác. Nhóm mấy người này đến nâng Phong Diệp dậy, mới phát hiện trên người hắn cũng không có đả thương tích.
“A a a ——!” Chờ theo như lời Phong Diệp nói, lúc phát hiện Niếp Tiềm nằm trong vũng máu, mấy người như thấy quỷ hét lên.
Niếp Văn sau khi nhận được tin tức, lúc này sắc mặt tái xanh, không nói được một lời chạy ra khỏi phòng họp.
Ngồi trên xe về nhà, hắn đơn giản hỏi một chút chuyện đã xảy ra, lập tức cắn răng gọi cho bảo tiêu đi cùng Lăng Việt, Lăng Việt, lại dám nghênh ngang ngồi xe Niếp gia ly khai.
“Đô đô…”
Bấm dãy số, nhưng vẫn nghe tạm thời vô pháp chuyển được giọng nữ máy móc, Niếp Văn tay nắm điện thoại gân xanh bạo xuất, chuyển gọi cho những hộ vệ khác, “Bọn họ đi nơi nào? Tìm cho ta. Đem Lăng Việt tìm ra!”
Huyền phù xa hầu như tự động, khiến công việc của tài xế trở nên rất nhẹ nhàng, lái xe, bảo tiêu biểu tình không được tự nhiên len lén xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, Lăng Việt buồn nôn hề hề cùng lão bản nói tình lời đã mười mấy phút đi, thực sự là lợi hại a, thảo nào lão bản thích đến nói gì nghe nấy.
Thế nhưng nếu như hắn tiến lại gần, sẽ phát hiện điện thoại trên tay Lăng Việt toàn bộ đều chuyển sang chế độ miễn quấy rầy, không tiếp được bất luận tín hiệu gì.
Chờ đến Tề gia, Lăng Việt đem điện thoại trả cho bọn hắn, “Các ngươi ở bên ngoài chờ, ta lập tức đi ra.”
Hai người bảo tiêu tiếp nhận điện thoại, một người trực tiếp để vào túi tiền, tên còn lại phát hiện khác thường, bắt đầu thiết lập lại, lúc này Lăng Việt đã tiến nhập đại trạch.
Nhưng mà điện thoại khôi phục bình thường, hình ảnh hư cấu liền bắn ra, vang lên một hồi chuông, bảo tiêu nghe xong sắc mặt chợt biến, hướng Tề trạch chạy đi, nhưng mà một bảo tiêu làm sao có thể tiến nhập Tề trạch.
Tề phu nhân, Hà Noãn nhìn bảo tiêu được hạ nhân mang vào, “Có chuyện gì?”
“Phu nhân, Lăng tiên sinh đâu? Niếp gia có việc cần hắn lập tức trở lại.”
Hà Noãn giật mình nhìn hắn, “Lăng tiên sinh? Là Lăng Việt sao?”
“Vâng.”
“Hắn đã đi rồi.”
“Cái gì?!” Bảo tiêu lớn tiếng nói, “Không có khả năng, chúng ta một mực bên ngoài chờ.”
Hà Noãn đôi mắt đẹp nghiêng một chút, nhìn hắn chằm chằm, “Ý của ngươi là ta nói dối? Ta giấu hắn làm cái gì?”
“Thế nhưng…” Bảo tiêu khổ sở nói, “Chúng ta thực sự không phát hiện hắn, trong nhà có việc gấp, hắn phải trở lại.”
Hà Noãn hừ lạnh một tiếng, “Tiểu Lý. Dẫn hắn nhìn camera, nhìn xem có phải Lăng Việt đã ly khai không.”
“Vâng, phu nhân.” Nam nhân dẫn bảo tiêu vào, mang bảo tiêu đến phòng giám sát.
Màn ảnh —— quay lại, chỉ thấy Lăng Việt đang cầm hộp đi vào, không quá năm giây, liền từ trong phòng đi ra.
Bảo tiêu sắc mặt trắng đi, Lăng Việt hắn cư nhiên thực sự đi ra.
Người ngồi trong phòng giám sát cắt đoạn phim, chỉ thấy Lăng Việt ở hoa viên đi một vòng, đi tới thiên môn, cùng bảo vệ ở cửa nói vài câu, liền đi ra ngoài. Xem đến nơi đây, bảo tiêu lập tức liền xông ra ngoài.
Nam nhân được Hà Noãn gọi là tiểu Lý trở lại bên người Hà Noãn, cúi đầu, “Phu nhân, đều làm xong.”
Hà Noãn mở tạp chí trong tay, khẽ ừ, “Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là đem tên bảo vệ cổng đuổi đi. Gây chuyện gì, người Niếp gia thất lạc còn tìm chúng ta sao?”
“Vâng, phu nhân.”
“Được rồi, ngươi cũng đi xuống đi, nếu như người Niếp gia trở lại, cứ phối hợp là được.”
Lăng Việt, ngươi tự giải quyết cho tốt.
“Mẹ.” Tề Hi đi lên trước, tựa bên người Hà Noãn, “Cái đó xử lý tốt.”
“Ừ! Lăng Việt lá gan cũng không nhỏ, cầm dao nhỏ đầy để tặng lễ.”
“Ghê tởm, hắn đem hung khí đưa tới là có ý gì. Muốn đi trên người chúng ta thôi?!”
“Là hắn ra tay, đẩy được rồi chứ? Xử lý hay, dù sao chúng ta cùng Niếp gia có quan hệ lớn. Ngươi cũng không cần dính vào, cư nhiên cùng hắn đàm loại điều kiện này, nếu như hắn thất bại đem ngươi dụ dỗ, lại muốn chọc ông ngoại ngươi sinh khí, thân thể hắn mới khá một chút, ngươi ngoan ngoãn cho ta vài ngày.”
Tề Hi ủy khuất nói, “Ta làm sao biết hắn thật có thể giết Niếp Tiềm, lúc đó chỉ cho là hắn nói giỡn.”
Hà Noãn không nói, Niếp Tiềm đã chết, tuy là vì Tề Hi giải quyết đại địch rồi sau này, dù là thất bại, đó cũng là chuyện của Lăng Việt, bọn họ bất quá giúp Lăng Việt che giấu mà thôi, hợp tình hợp lý.
Nghĩ tới đây, Hà Noãn nở nụ cười, đây đều là Niếp Tiềm gieo gió gặt bão, Lăng Việt đến nơi nàng vài lần, hành động đó có tự do tuyệt đối, người hầu nhà mình kiên quyết không có lý do gì ngăn cản Lăng Việt.
Hơn nữa chuẩn bị xe xong, cùng nhìn thời gian giám sát sai, lúc này, Lăng Việt sớm đã xa chạy cao bay.
Hà Noãn ôn nhu nhìn nhi tử, “Ta sẽ để người theo dõi Niếp gia, Niếp Tiềm sống chết chưa biết, hãy chờ xem, đây có lẽ là cơ hội của ngươi. Bất quá, ngươi nếu dám xung động, không cần ông ngoại ngươi, ta tự đánh gãy chân ngươi, miễn cho ngươi làm ta đau lòng.”
Tề Hi run run một chút, Hà Noãn hiếm khi tức giận, thế nhưng một khi thật sự nổi giận, so với ông ngoại còn đáng sợ hơn, liên tục không ngừng xưng vâng. Hà Noãn lúc này mới vỗ vỗ tay Tề Hi, tiếp tục lật tạp chí trong tay.
Bên kia, Lăng Việt nhìn chi phiếu trên tay, còn có giấy chứng minh giả Tề gia chuẩn bị cho hắn, khóe môi nhếch lên tiếu ý.
Niếp gia hiện tại đang loạn, hắn lại đã rời khỏi H thị.
Niếp Văn giận đến run, ngón tay hầu như cầm không được nổi điện thoại, “Sao lại chạy mất? Chạy, tìm cho ta.”
Ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, Niếp Văn cảm thấy choáng váng, đột nhiên lại xảy ra việc khiến người không thể tiếp nhận như vậy.
Lão gia nếu như đã biết, phải làm sao? Niếp Tiềm bản thân bị trọng thương, tính mạng đe dọa, loại sự tình này hắn làm sao có thể giấu!?
Nhớ tới bác sĩ gửi thư thông báo bệnh tình nguy kịch, cùng với ý tứ giấu diếm trong lời nói, Niếp Văn vẫn là lấy điện thoại ra, “Uy, ta là Niếp Văn, cho ta gặp lão gia…”
Lúc Niếp Văn đem sự tình nói rõ ràng, đầu kia trầm mặc thật lâu, mơ hồ nghe được có người hô “Lão gia, ngươi không sao chứ”.
Sau đó là thanh âm ám ách của Niếp Tích, “Ta lập tức tới.”
Cho dù là lập tức lên máy bay, cũng còn phải hơn mười giờ. Niếp Văn ôm đầu cầu nguyện, cậu chủ sẽ không có việc gì a!
Niếp Văn ngồi ở một bên tựa như tượng đá, ngoại trừ ngón tay ở trên đùi vô ý thức đánh, mỗi một phút mỗi một giây đều dài tựa như vĩnh hằng.
Niếp Tiềm bị thương quá nặng, phẫu thuật kéo dài mười mấy giờ, mới ra khỏi phòng phẫu thuật liền lập tức bị đẩy tới phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Niếp Văn cũng không thể gặp hắn một lần. Hỏi y sĩ trưởng cảu hắn, bác sĩ cũng không có thể cho Niếp Văn nhiều hy vọng một chút, tuy rằng phẫu thuật thành công, thế nhưng còn trong giai đoạn nguy hiểm, ngoài độ hung hiểm so với trước khi phẫu thuật khá hơn bao nhiêu.
Phẫu thuật kết thúc, Niếp Tích đã tới bệnh viện, lão nhân tinh thần sáng lạn thoáng cái đã già đi rất nhiều, đứng ở trong hành lang diện vô biểu tình.
Chờ nhìn theo Niếp Tiềm vào phòng bệnh săn sóc đặc biệt, Niếp Tây Tích mới mở miệng nói: “Chuyện này, ngươi biết xử lý như thế nào?”
Niếp Văn nhìn Niếp Tích che giấu biểu tình, nói: “Ta minh bạch.”
Lăng Việt lúc này đã cáo biệt tài xế của Tề gia tài xế, một mình ngồi trên Bắc thượng huyền phù xa, sân bay chắc chắn đã bị khống chế đầu tiên, huyền phù xa bốn phương thông suốt tính lưu động quá lớn, lộ tuyến lại nhiều, Niếp gia lại không có cách nào —— quản chế. Tròi đất to lớn, luôn luôn có chỗ cho hắn dung thân, hắn chỉ cần tĩnh tâm đợi, ngày nào đó cao bay xa chạy cũng không xa xôi.
Xuống xe, Lăng Việt nhìn đoàn người bên ngoài rộn rộn ràng ràng.
“Đi A huyện lên xe, lập tức xuất phát, lên xe đi tiên sinh?” Phụ nữ trung niên kiếm khách trên xe nhìn đánh giá Lăng Việt.
Lăng Việt xem xét liếc mắt xe cũ nát chật ních người, mặt không khỏi nhíu lại.
Trên đường đi huyện thành, huyền phù xa chính quy thời gian xuất phát đã dài, số chuyến lại ít, sở dĩ rất nhiều người mua phi thuyền gia dụng cỡ lớn làm vận tải sinh ý, tựa như taxi có thể chứa số người khá nhiều.
Phụ nữ nhìn Lăng Việt không có ý đó, lại đối những người khác hô lên.
Lăng Việt nhìn bốn phía, chỉ có chiếc xe này nhiều người nhất, liền hỏi: “Lập tức đi?”
Phụ nữ nhìn một cái trong xe, đích xác không chen thêm người, Vì vậy cười meo meo thuyết: “Tiên sinh, bắt đầu liền lập tức xuất phát.”
Chỉ muốn nhanh một chút rời đi Lăng Việt ngay cả trong lòng không vui,vẫn là đi tới. Hắn chán ghét liếc mắt nhìn trên đệm xe dính dầu mỡ, nhưng A huyện cách nơi này có nửa giờ đường xe, không thể làm gì khác hơn là ở phía trên *** liễu hé ra chỉ, ngồi lên.
Lại nói tiếp A huyện là gia hương của Lăng Việt, thân là cô nhi Lăng Việt một đường lưu lạc đến H thị, lúc đó hắn không còn có trở lại, cũng không có cùng người khác nói về A huyện, sở dĩ không có ai biết hắn là người A huyện.
Đối với A huyền, Lăng Việt đã không có nhiều ít ký ức, chỉ nhớ rõ thời kì đói. Lúc ở cô nhi viện, hắn cũng ngây thơ nghĩ thế giới bên ngoài sẽ tốt hơn, ảo tưởng đi tìm cha mẹ mình, có lẽ giống như trong TV, được gia đình hảo tâm thu lưu, cuộc sống đầm ấm.
Thế nhưng sau khi len lén từ cô nhi viện ra ngoài, lại phát hiện thế giới bên ngoài đều không phải nơi một đứa bé có thể sinh tồn, ban đầu, hắn mặc y phục sạch sẻ, mặt trắng nõn rất có thể giành được một ít thiện tâm, thu được một ít thức ăn và tiền lẻ, nhưng là đâu có nhà nào lại đơn giản thu dưỡng một hài tử xa lạ đâu.
Sau lại, hắn đi được xa, dần dần quên đường trở về, y phục trên người cũng càng ngày càng giống tên ăn mày nhỏ, tóc bẩn thành một đoàn, nhưng bởi vì tuổi nhỏ, thỉnh thoảng như trước sẽ có người hảo tâm ném cho hắn một ít thức ăn, hắn bởi vì đói lâu, nghĩ bữa ăn tiếp theo có lẽ sẽ không có, luôn luôn lang thôn hổ yết rất nhanh ăn xong, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, đem bụng nhỏ ăn no đến trương lên.
Cũng có người hảo tâm cùng viên cảnh phát hiện, đưa hắn đưa vào trung tâm cứu trợ, thế nhưng tuổi còn nhỏ tiểu nhân Lăng Việt lại luôn luôn bị một cổ tâm tình không cam lòng bao phủ, quật cường không chịu nghe lời, còn nhảy từ cửa sổ chạy ra ngoài, theo mấy người địa phương cuồn cuộn đến H thị, vài tên côn đồ cũng bất quá là hài tử mười mấy tuổi, mấy người sống dựa vào trộm cắp lừa gạt.
Có một ngày, bọn họ ở phía sau quán bar trộm ví tiền của một nam nhân bụng bự say rượu, nhưng mà không nghĩ tới đồng bạn của nam nhân mập cũng thanh tỉnh, những người khác ỷ vào lớn tuổi hơn nhanh chạy trốn, chạy trốn, Lăng Việt lại bị hung hăng đánh một trận, sau đó bị Lưu Nguyệt lão bản lượm trở lại…
Lăng Việt nhìn ngoài cửa sổ, ngây ngẩn xuất thần, những hồi ức này đã rất lâu, là hắn tận lực quên, hài tử ngây thơ thực sự là ngu xuẩn a, Lăng Việt tim đập mạnh và loạn nhịp, dần dần nở nụ cười…
Xe một đường đi trước, rất nhanh ly khai khu vực thành thị, đến rồi ngoại ô thành phố, sau đó tiến vào thị trấn, cùng so với tiếng động lớn ồn ào náo nhiệt trong thành thị, tựa như là thế giới hai người.
Mặc dù so với vài chục năm trước, thị trấn phát triển cấp tốc, cùng thành thị nhỏ cũng không có nhiều điểm khác nhau, nhưng đối với H thị loại cuộc sống đại đô thị quốc tế này nhiều năm Lăng Việt mà nói, còn là vô cùng chất phác.
Nơi này không có nhà cao chọc trời như H thị, cao không thể leo tới, đường phố cũng không có ngăn nắp sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, ven đường phi thuyền tư nhân không nhiều lắm, phần lớn là loại rẻ tiền.
Khu dân cư thậm chí có rất nhiều tiểu khu tùy ý chất đống, tạo thành đám bên cạnh tiểu ***.
Lúc đang bước trên đất gia hương, Lăng Việt cũng không khỏi nghĩ nếu như năm đó mình vẫn đợi ở cô nhi viện, hiện tại sẽ là như thế nào? Có lẽ sẽ bình thường trải qua cuộc đời đi.
Lắc đầu, bỏ qua ý niệm nói chuyện không đâu trong đầu, Lăng Việt mang bọc nhỏ đi về phía trước.
Đi bộ khoảng chừng hơn mười phút, đi tới trước một con đường, Lăng Việt hướng vài lão nhân đang ở ven đường nói chuyện phiếm hỏi thăm gần đây có chỗ nào cho thuê.
Có lẽ là các lão nhân vốn là nhiệt tâm, có lẽ là thấy Lăng Việt ngày thường trắng nõn, nhiệt tình chỉ đường cho Lăng Việt.
Đó là một tòa nhà nhỏ, tòa nhà ba mươi lăm tầng đối với H thị mà nói, quả thực hay túp lều, nhà ba tầng dưới đều thuộc về một gia đình, đó là một nhà năm người, phu thê, hài tử, cùng với hai vị lão nhân, lầu một lầu hai là nhà mình ở, lầu ba lại là ba nhà cho thuê, trước đó vài ngày một khách trọ đi, liền dán quảng cáo cho thuê.
Bởi vì là chỗ nhỏ, tiền thuê nhà rất rẻ, mà Lăng Việt bởi vì lập tức sẽ ở, sở dĩ vừa nhìn phòng ở sạch sẽ ngăn nắp, lúc này liền ký xuống, ứng trước nửa năm tiền nhà.
“Tiểu tử, nghe giọng ngươi chắc không phải người ở đây đi.” Bác gái chủ nhà nhìn chằm chằm Lăng Việt.
Lăng Việt triêu nàng cười cười, “Ta là người địa phương, bất quá ở lúc còn rất nhỏ rời đi, năm ngoái bị bệnh một hồi, nhớ gia hương trở về, thuận tiện dưỡng bệnh.”
Bác gái nhìn Lăng Việt tấm tắc vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ, thảo nào nhìn trắng bệch, khí chất cũng cùng người chung quanh khác hẳn, tuy rằng có chút hiếu kỳ, nhưng lại không đi hỏi Lăng Việt bị bệnh gì.
Nhưng thật ra Lăng Việt nhìn ra ý nghĩ của nàng, “Cũng không phải cái gì bệnh nặng, chính là vừa khỏi, công việc cũng tốt, liền nghĩ thuận tiện nghỉ ngơi một chút.”
Sau đó Lăng Việt liền dừng cuộc trò chuyện, chặn đứng lời bác gái, hỏi siêu thị gần nhất ở đâu, xong đi mua chăn, chén đũa, đồ dùng trong nhà. Xem ra sự tình đơn giản kỳ thực rất vụn vặt, cái này liền vội vàng đến hơn tám giờ tối, Lăng Việt nhìn phòng bếp còn rất trống, cũng không có tâm tình đi làm cơm, lại liền chút thức ăn đặc sản địa phương bác gái chủ nhà đưa tới, nấu tô mì lấp bụng.
Nằm nệm tuy rằng thật dày, nhưng cùng giường trước kia so có thể nói đơn sơ, Lăng Việt lại ngủ ngon hiếm có. Đã lâu không có an tâm như thế ngủ một giấc…
Ngáp một cái, Lăng Việt cầm ly súc miệng tối hôm qua mua về, sau khi đánh rang xong, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, ăn cơm hắn còn muốn đi mua rèm cửa, giày, quần áo và đồ dùng hàng ngày ngày hôm qua chưa kịp mua thứ cần thiết. Tuy rằng thẻ tín dụng của hắn là an toàn, thế nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm xét duyệt thông tin cá nhân lên mạng online mua sắm, vẫn là tự mình làm để an tâm chút.
Mới xuống lầu một, chỉ thấy con trai và con dâu của bác gái chủ nhà nắm một đứa bé đi lên lầu hai.
“Ca ca hảo!” Mở to mắt to, tiểu nam hài ước chừng sáu, bảy tuổi có lễ phép cùng Lăng Việt chào hỏi.
Lăng Việt cũng không thích tiểu hài tử, nhưng là vì làm một thành viên bình thường dung nhập ở đây, hắn nở nụ cười một chút, ngồi xổm xuống cùng tiểu nam hài nói rằng: “Phải gọi thúc thúc nga.”
“Đồng Đồng, ngoan, gọi thúc thúc.” Mẫu thân của Đồng Đồng vỗ vỗ nhi tử.
Đồng Đồng trừng mắt tròn vo, ngây thơ nói, “Là ca ca.”
Đồng Đồng xem ra, thúc thúc chắc là thoạt nhìn như bà ngoại, cho nên kiên trì cho rằng Lăng Việt là ca ca.
Con trai của chủ nhà và người vợ đối Lăng Việt cười cười, “Ngượng ngùng.”
“Không quan hệ.” Lăng Việt cười hòa ái, “Hài tử rất khả ái.”
Tạm biệt tiểu hài tử và hai vợ chồng, Lăng Việt thu hồi dáng tươi cười khi làm việc.
Rất nhanh, hàng xóm chung quanh đều biết ở nhà Lâm gia có một nam tử tuấn mỹ khí chất văn hoa đển ở, cùng nam nhân trong huyện thành bất đồng, thậm chí so với đa số nữ nhân còn sạch sẻ hơn xinh đẹp nho nhã.
Người hướng Lâm bác gái hỏi thăm Lăng Việt cũng càng ngày càng nhiều, điều này khiến Lăng Việt có chút chuẩn bị không kịp.
Lăng Việt dùng tên giả là Lâm Dược, cười khổ cùng Lâm bác gái biểu là chính mình không có ý tứ kết giao bạn gái, bởi vì hắn đã có nói cùng kết hôn với vị hôn thê, chỉ là phải đợi nàng một năm sau từ nước ngoài tốt nghiệp trở về mới có thể kết hôn.
Vì vậy, các nữ nhân đối Lâm Dược ôm hảo cảm không thể làm gì khác hơn là thất vọng lùi bước, vị hôn thê du học bên ngoại, làm sao các nàng có thể so sánh, chính là không có cái này vị hôn thê, Lâm Dược cho người cảm giác cũng là giống như nữ tử vô pháp xứng đôi.
“Ca ca, uống sữa tươi…” Đồng Đồng cầm lấy nhất hộp sữa tươi, nhãn thần lóe sáng lấy lòng Lăng Việt.
Lăng Việt thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ. Đứa trẻ này chỉ cần tan học trở về, sẽ quấn quít lấy hắn.
“Ca ca, uống…” Đồng Đồng đem ống hút tiến đến bên miệng Lăng Việt.
Lăng Việt khóe miệng giật một cái, lui về phía sau né tránh, “Ca ca không uống, chính ngươi uống.” Đối với xưng hô, Lăng Việt đã bỏ qua.
Đồng Đồng đôi mắt trông mong nhìn Lăng Việt, uống một ngụm, lạiđưa cho Lăng Việt, “Ca ca, ngươi uống.”
Lăng Việt rất muốn bỏ lại hắn trở về phòng, nhưng mẫu thân của tiểu hài tử đang đứng ở một bên xin lỗi, hắn cũng không thể bất chấp đem cửa khóa lại.
“Thực sự không có ý tứ.” Mẹ của Đồng Đồng cũng không nghĩ tới hài tử nhà mình thích Lăng Việt như vậy, “Đồng Đồng, ca ca còn có chuyện, theo ta về nhà.”
Đồng Đồng bị mẫu thân kéo một cái, mới không cam lòng khóc không muốn về nhà.
Lăng Việt vuốt trán, rất đau đầu, hắn đã tận lực tách đứa bé này ra, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ dính vào hắn. Thật buồn bực chính là, đứa bé này có đôi khi sẽ đặc biệt ngồi xổm trước cửa nhà hắn chờ hắn về, có lẽ chờ hắn từ bên trong đi ra, lúc mở cửa tình huống hắn bị giật mình, đã không biết bao nhiêu lần.
Lăng Việt cũng là bây giờ mới biết, nguyên lai mình trời cho còn bị tiểu hài tử yêu thích.
Thỉnh thoảng, Lăng Việt sẽ nghĩ ác độc, nếu như mình đem đứa bé này như chính mình ném vào Lan gia, hắn còn có thể mở to cặp mắt đang nhìn mình kia gọi ca ca không. Thế nhưng, loại ý niệm âm u xen lẫn ước ao cùng ghen tỵ này trong đầu rất nhanh thì bị hắn ném ra sau đầu, trước mắt hắn, cần chính là cuộc sống yên tĩnh.
Lâu ngày, loại ý niệm này hoàn toàn bị bất đắc dĩ thay thế, đứa bé này tựa như một khối kẹo da trâu dính người.
Trong nháy mắt, hơn một tháng qua, Lăng Việt ăn không ngồi rồi bắt đầu thử tìm chút chuyện làm.
Thế nhưng nghề nghiệp thủ đoạn của hắn ở chỗ này là không dùng được, nói liên tục đều khó mà nói ra miệng. Vì vậy hắn liền thuê một quán nhỏ, mở một quán trà nho nhỏ, bán thêm một ít bánh ngọt.
Ngày mở tiệm, Lăng Việt ngay cửa để đặt một cái ghế nằm, phơi nắng, bưng ly cà phê, nghe nhạc giết thời gian, khách nhân tự chọn đồ uống, chỉ cần đè xuống phím, máy liền tự động đưa ra đồ uống tương ứng, về phần tiền, để trong rổ nhỏ trên bàn, hoặc tự mình quẹt thẻ là được.
Có người len lén nói cho Lăng Việt như vậy không được, ít nhất phải lắp hệ thống giám thị cùng hệ thống bảo vệ tốt. Thế nhưng Lăng Việt chỉ là cười trừ, hắn vốn không trông cậy vào cái này sống qua, lén được phù sinh nửa ngày rỗi rãnh mà thôi.
Ngày mùa hè bên ngoài, ngoài ra sau giờ ngọ ánh ặmt trời cũng không lớn, ấm áp. Lăng Việt nằm ở ghế trên buồn ngủ, cuộc sống ở A huyện khiến hắn càng ngày càng thư giãn, tin tức và điện tử báo hầu như không có nói về Niếp gia, ngay cả tài chính và kinh tế tuần san hắn cố ý đặt cũng ít đề cập. Đối với lần này, Lăng Việt cũng không bất ngờ.
“Ca ca?” Đồng Đồng ghé vào trên đùi Lăng Việt, mặc cho Lăng Việt nắn bóp khuôn mặt của hắn.
“Ừ, ngoan…” Lăng Việt lộ ra lau một dáng tươi cười thật lâu không xuất, nhìn trong nháy mắt Đồng Đồng ngốc hồ hồ, đầu ngón tay ở da trên trắng mịn tiểu hài nhi, chậm rãi nói, “Quả nhiên tuổi càng nhỏ da càng tốt a.”
Không hiểu được Lăng Việt đang nói cái gì, Đồng Đồng chỉ cảm thấy ca ca trước mắt hình như thoáng cái lại trở nên đẹp hơn rất nhiều, mắt cũng không chớp chảy nước miếng.
“Ách…” Lăng Việt vội vã thu tay về, rút ra khăn của Đồng Đồng trong túi tay của đem nước miếng trên khóe miệng hắn lau đi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa chảy xuống đùi của mình. Vừa may mắn xong, mới cúi đầu, lại thấy trong miệng Đồng Đồng nước miếng có xu hướng càng thêm cuộn trào mãnh liệt, hô hấp không khỏi cứng lại, phản xạ đưa tay đem Đồng Đồng đẩy ra.
“Ô ô ô…” Nhưng người lớn đâu có sức lực đâu mà chống lại trẻ con, Đồng Đồng sau này nhất điệt, cái mông ngồi trên mặt đất, đau đến khóc.
Lăng Việt căng thẳng, theo thói quen lập tức ngẩng đầu hướng chung quanh nhìn, thấy bốn phía không người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đồng Đồng tiếp tục khóc, nhất định sẽ đưa tới người vây xem. Lăng Việt phải đứng dậy đem Đồng Đồng gào khóc ôm, nào biết tiểu hài tử được một tấc lại muốn tiến một thước, thoáng cái ôm hông Lăng Việt, vùi ở trong ngực hắn nhõng nhẽo.
Lăng Việt đầu tiên là thân thể cứng đờ, lập tức giơ tay lên lưng Đồng Đồng vỗ vỗ, “Được rồi, từ trên người ta đứng lên.”
“Không muốn!” Đồng Đồng thật vất vả chờ được cơ hội, thế nào đơn giản nguyện ý xuống phía dưới.
Lăng Việt ôn tồn dỗ nửa ngày, đến lúc lấy một Transformer làm điều kiện trao đổi mói người.
Một hình ảnh một người trắng mắt, Lăng Việt dắt Đồng Đồng hướng tiệm đồ chơi bên cạnh đi đến.
Đồng Đồng ghé vào trên quầy, nhìn món đồ chơi yêu thích.
Lăng Việt buồn cười liếc hắn một cái, đối nhân viên cửa hàng nói, “Ta muốn cái này.”
Nhân viên cửa hàng có chút khó khăn nhìn bọn họ liếc mắt.
Lăng Việt đang mất hứng muốn hỏi lại nhân viên cửa hàng, thế nhưng Đồng Đồng mở miệng trước, “Ta muốn cái này là tốt rồi.” Chỉ vào cái bên cạnh nói.
Lăng Việt ghé mắt nhìn lại, đó là một đồ chơi bỏ túi có rất nhiều, coi như là Lăng Việt không biết món đồ chơi, cũng biết cái này cùng cái hạng nhất có khác nhau.”Cho ta lấy cái hạng nhất.”
Đồng Đồng rụt rè kéo quần Lăng Việt, “Ca ca, cái kia đắt…” Hắn đã từng quấn quít lấy mụ mụ đòi, thế nhưng sau khi mụ mụ nói cho hắn biết giá, hắn liền hiểu chuyện bỏ qua.
“…” Lăng Việt sửng sốt một cái chớp mắt.
Nhân viên cửa hàng cũng xuất ra cái thứ hai đặt ở trên bàn, “Tiên sinh, không phải là không bán cho nâm, giá cái hạng nhất quá đắt, là số lượng nhập vào hãy, chúng ta cũng chỉ nhập hai cái, cái cuối cùng hôm qua mới bán đi. Mà cái này là hàng lỗi, để ở chỗ này trưng bày, đã quên lấy xuống, thực sự không có ý tứ.”
“Ở đâu còn mua được?” Lăng Việt nắm tay Đồng Đồng, hướng nhân viên cửa hàng hỏi.
Nhân viên cửa hàng thấy Lăng Việt không ngại giá, cũng đích thật là bộ dạng mong muốn, nói cho hắn biết trong thành tổng *** hẳn là còn có. Dù là không có, trong thành có nhiều cửa hàng khác, luôn sẽ có một chỗ có bán.
Nghe được vào thành, Lăng Việt có chút do dự, thế nhưng chủ nhân của đôi bàn tay nhỏ này, ngoan ngoãn ngay cả Lăng Việt cũng không thể bắt bẻ.
Chỉ cần có yêu cầu, Lăng Việt đối việc nói dối là không có bất kỳ gánh nặng trong lòng.
Bất quá đối với một đứa bé, có cần thiết sao? Huống chi tâm tình của mình cũng không tệ lắm, vì vậy Lăng Việt liền cùng mẫu thân Đồng Đồng thông báo một tiếng, mang theo hắn ngồi xe đi.
Đang cầm món đồ chơi thật to, Đồng Đồng tựa ở trong lòng Lăng Việt, ngọt ngào nói lời cảm tạ.
Lăng Việt phủi khóe miệng một chút, 『 tử hài tử, thế nào nặng như vậy. 』
Còn chưa đi đến trạm xe, Lăng Việt liền không chịu nổi đem Đồng Đồng buông, khi hắn ở giữa ánh mắt hiếu kỳ, Lăng Việt ho nhẹ một tiếng, “Ăn một chút gì rồi trở về nữa.” Vừa lúc bên cạnh là một tiệm ăn nhanh.
Tiểu hài tử bây giờ thích ăn thịt băm viên, khoai tây chiên cùng Coca, Lăng Việt không hứng thú gọi hai phần bánh hoa quả, nhìn Đồng Đồng xuất thần.
Vừa nãy… Lúc hắn dắt Đồng Đồng chọn món ăn, nhân viên cửa hàng nhìn Đồng Đồng hỗ trợ bưng khay, cư nhiên nói một câu, “Tiên sinh, con trai ngươi thật hiểu chuyện.”
Con trai? Lăng Việt còn không có nghĩ tới muốn con trai, hắn đời này đã sớm chặt đứt ý niệm lấy vợ sinh con trong đầu, cũng không quan niệm có nuôi mà dưỡng già. Thế nhưng về tới A huyện, có lẽ là đã bị bầu không khí gia đình nồng nặc trong thị trấn ảnh hưởng, dần dần cánh cũng hiểu được sau này già rồi, có một thân nhân vẫn là không tệ.
“Ca ca.” Đồng Đồng ăn đầy miệng, liếm khóe miệng một cái không có liếm sạch, lại luyến tiếc thả thức ăn trên tay xuống, liền ưỡn nghiêm mặt gọi ca ca.
Lăng Việt mạnh mẽ hoàn hồn, cầm lấy giấy ăn vì hắn lau sạch. Đồng Đồng tiếp tục vùi đầu ăn, Lăng Việt mi tâm chau lại, hướng lưng ghế dựa tới, mục đích của hắn chắc là nước ngoài, quốc nội đều không phải chỗ hắn ở lâu…
“Ca ca, ta ăn xong rồi.” Không bao lâu, Đồng Đồng liền vuốt món bao tử, ôm lấy món đồ chơi yêu thích và Lăng Việt nói.
“Đi thôi.” Lăng Việt ôm hắn lên, ngô, hình như nặng hơn.
Ăn uống no đủ Đồng Đồng ở trên phi thuyền trở về buồn ngủ, Lăng Việt lại ăn hai cái bánh hoa quả có chút buồn nôn.
Nội thành đến A huyệnn cách vài ngọn núi cao, trên núi cây cối xanh um, chỉ là phi thuyền luôn luôn an toàn, Lăng Việt cũng chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện, cho nên khi tai nạn tới, Lăng Việt nghe còi báo động chói tai mở to hai mắt, tiếp theo, phi thuyền bỗng nhiên đụng phải cây bên phải…
Đồng Đồng bị đánh thức hoảng sợ cầm lấy tay Lăng Việt, “Ca ca, ca ca…”
Lăng Việt chỉ kịp cúi đầu liếc hắn một cái, cơ hồ là đồng thời đem Đồng Đồng ôm vào trong ngực. Đau đớn kéo tới, lúc Lăng Việt mất đi ý thức, cực kì hối hận, hẳn là đem Đồng Đồng chống đỡ, chính mình ngu dại sao? Lần này thua thiệt lớn…
Bình luận truyện