Địa Hạ Phách Mại Sở

Quyển 2 - Chương 5



“Ngủ ngon không?” Niếp Tiềm mỉm cười nhìn vào vành mắt đen của Lăng Việt đang xuống lầu.

“Còn có thể…” Lăng Việt ấp úng nói. Cũng không biết có phải là do thói quen ngủ ở A huyện không, tối hôm qua lật qua lật lại đều không thể ngủ.

Niếp Tiềm cũng không vạch trần hắn, hỏi: “Sáng muốn ăn cái gì?”

“Bát cháo, bánh bao, còn có một đĩa dưa muối là tốt rồi.” Nói xong nghĩ có chút không đúng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”

Niếp Tiềm nhịn không được bật cười vài tiếng, “Không có việc gì, chờ một lát ha, ta cũng thật lâu chưa ăn qua những thứ này.”

Lăng Việt lại hiện một mặt đỏ. Sau khi dùng cơm, Niếp Tiềm muốn đến công ty, sai Niếp Văn dẫn hắn đi chung quanh một chút, hiểu rõ hoàn cảnh đi theo Niếp Văn, Lăng Việt tò mò hỏi, “Ta và Niếp… Niếp tiên sinh, trước kia cảm tình thế nào?”

Niếp Văn cước bộ dừng lại, “Không tệ.”

“Vậy thì tốt, như vậy, là ta thích hắn trước hay hắn trước…” Lăng Việt ngượng ngùng hỏi.

Niếp Văn nhìn hắn, diện vô biểu tình, “Cái này ngươi nên hỏi chủ nhân.”

Lăng Việt bình tĩnh nhìn hắn, “Ngươi chán ghét ta, đúng không?”

Niếp Văn xoay người tiếp tục đi về phía trước, “Phía bên phải là nơi tiểu thiếu gia ở, bất quá tiểu thiếu gia hiện nay đi Thụy Sĩ bồi lão gia, tạm thời là trống, bên trái nguyên bản mấy người khách ở, sau lại không tiếp nữa, phía trước là nơi chiêu đãi khách nhân, ngươi lúc rảnh rỗi có thể ở hoa viên đi dạo một chút, bất quá xuống núi (aka ra ngoài) xin nói với ta, ta sẽ sai tài xế và bảo tiêu cho ngươi, phải biết rằng Niếp gia gây thù hằn không ít, ngươi lại là tình nhân của chủ nhân, sẽ dễ làm người chú ý, hiểu chưa?”

“Ngươi vẫn không trả lời ta.” Lăng Việt nhỏ giọng nói.

Niếp Văn xoay người lần nữa, “Nga? Căn cứ của ngươi là cái gì?”

Lăng Việt nhìn hắn, “Không có căn cứ, chỉ là cảm giác mà thôi.”

“Như vậy ngươi cảm giác sai rồi.”

Bởi vì tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, dùng qua bữa trưa, Lăng Việt ngủ luôn đến tối, khi đó Niếp Tiềm làm việc một ngày cũng về đến nhà.

Sau một bữa tối thịnh soạn, Niếp Tiềm mặt mang nụ cười nói, “Ngày hôm nay không cùng ngươi, lưu tâm sao?”

“Không để ý.”

“Buổi tối ta bồi ngươi xem một chút ảnh chụp, ân?”

“Ừ…”

Tại phòng ngủ trong hộc tủ trưng bày album dày dày có chừng sáu bản, Lăng Việt “di” một tiếng, cầm lấy một quyển phía trên.

“Ngồi ở chỗ này xem.” Niếp Tiềm đem tìan bộ đều đặt lên giường, mình ngồi ở một bên.

Lăng Việt ánh mắt chuyển qua một tấm khác, tâm tình trở nên rất khó diễn tả được, bên trong đều là ảnh Niếp Tiềm cùng mình chụp chung, cũng có ảnh mình và Niếp Tiềm chụp một mình, thế nhưng ảnh chụp một người so với ảnh chụp hai người, đồng dạng để lộ ra bầu không khí thân mật, bởi vì đó là bọn họ vì đối phương chụp cho nhau.

“Bức này, là ta chụp sau khi ngươi ngủ.” Niếp Tiềm cười chỉ vào ảnh chụp nửa thân trần, “Đáng tiếc ngươi đắp một cái chăn đơn.”

Lăng Việt vội vã bay qua tờ kia.

Niếp Tiềm nói: “Ta mang cho ngươi ly nước, ngươi từ từ xem.”

Sauk hi xuống lầu, Niếp Tiềm dáng tươi cười từ từ tiêu thất, hắn lại bắt đầu đau đớn.

Những hình này đều là mời cao thủ hợp thành, đừng nói Lăng Việt, hay nhân sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể nhìn ra mánh khóe.

Lăng Việt nằm lỳ ở trên giường, bàn tay chống cằm, từ cửa nhìn lại, mặt nghiêng của thập phần ưu mỹ, thế nhưng Niếp Tiềm lại chỉ nhìn thoáng qua liền đi thẳng vào, “Nước.”

“Cám ơn.” Lăng Việt nhận lấy uống một ngụm.

An tĩnh xem hết chúng nó, Lăng Việt ở trên giường trở mình, “Ngô… Ngươi, ngươi còn đang a…”

“Nhìn ngươi xem nghiêm túc như vậy, cũng không có quấy rầy ngươi.”

Lăng Việt con ngươi chuyển vòng vòng, không biết nói cái gì đó, bộ dạng thuần lương như thỏ. Ánh mắt của Niếp Tiềm dần dần sâu, hắn đưa tay nắm hông Lăng Việt, dán thân lại gần.

“…” Phát hiện hai người tư thế có chút quỷ dị, Lăng Việt giơ tay lên đẩy ra hắn, lại phát hiện lòng bàn tay trong ngực vô pháp lay động, “Ta, ta muốn đứng lên, phiền ngưoi …” Từ “để” cuối cùng bị ngăn ở cổ họng.

“Di!” Lăng Việt trừng lớn hai mắt, nhìn mặt Niếp Tiềm gần trong gang tấc.

Trên môi xúc cảm mềm mại rất xa lạ, Lăng Việt cắn chặt răng. Bất quá Niếp Tiềm không có ý tứ tham nhập mạnh mẽ, chỉ là ở trên môi Lăng Việt dừng lại vài giây, lúc rời đi, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua…

Lăng Việt che miệng, trong ngực đập liên hồi, lưng căng như dây đàn.

Niếp Tiềm sờ lên vành tai của hắn, “Có nhớ tới cái gì không? Ở trên giường này mỗi một buổi tối…”

“Đừng bảo là.” Lăng Việt lông mi quạt vài cái, da đầu trận trận tê dại.

Niếp Tiềm đem Lăng Việt đặt ở dưới thân, môi dọc theo hắn vành tai từng chút từng chút dời, sau cùng đến xương quai xanh, đầu lưỡi trắng mịn ở phía trên dùng sức liếm một chút, “Cảm giác thế nào?”

“…”

“Có nhớ lại cái gì không?”

“Không có, trước cũng không thể được…” Từ trên người ta đứng lên? Lăng Việt chỉ chỉ chính mình, vừa chỉ chỉ Niếp Tiềm.

“Đương nhiên… Không thành vấn đề.” Niếp Tiềm sảng khoái ly khai Lăng Việt.

Lúc Lăng Việt cho rằng tất cả đã qua, Niếp Tiềm lại lấy tốc độ cực nhanh ấn giữa hai chân Lăng Việt.

“Oa!” Lăng Việt hét to một tiếng. Địa phương trọng yếu bị nắm, Lăng Việt không dám lộn xộn, hắn kinh hoảng nhìn Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm đối với hắn khẽ cười một tiếng, ngón tay tại trên đoàn thịt mềm vuốt ve vỗ về chơi đùa.

“Tê…” Lăng Việt thở hốc vì kinh ngạc, phân thân tại kỹ xảo khiêu khích rất nhanh có phản ứng.

Niếp Tiềm càng nắm lấy thời cơ cởi quần Lăng Việt, động tác trắng trợn, một lần nữa chặn Lăng Việt, ba ngón siết chặt phần gốc, hai ngón khác ở hai khối cầu nhu lộng.

“Ngô…” Lăng Việt lắc đầu, nhãn thần rất bất lực.

“Thoải mái sao?”

“…” Lăng Việt đôi môi đóng chặt, khí tức hỗn loạn ngã xuống giường.

Bụng dưới thắt chặt, Lăng Việt cầm lấy tay Niếp Tiềm, “Đủ rồi, đủ, đủ rồi!” Hắn không thích loại cảm giác này.

“Lập tức là tốt rồi.” Niếp Tiềm tốc độ trên tay nhanh hơn.

“Ngô…” Rất nhanh, Lăng Việt liền thân thể nẩy lên, ngón chân cuộn lại đạt tới cao trào.

Niếp Tiềm đem tay từ hạ bộ của Lăng Việt lấy ra, đem bạch dịch đầy tay bày ra trước mắt Lăng Việt, “Xem ra ngươi không thường làm.”

“…” Lăng Việt cầm lấy quần, lui về phía sau.

Niếp Tiềm từ đầu giường lấy ra giấy lau sạch tay, “Đêm nay dừng ở đây, ta vẫn là ngủ ở thư phòng, ngủ ngon.”

Thay Lăng Việt đóng cửa lại, Niếp Tiềm biết hắn sẽ ở một giây kế tiếp đem cửa khóa trái, bất quá Lăng Việt tựa hồ đã quên hắn là có cái chìa khóa. Niếp Tiềm không muốn đánh lén ban đêm, tuy nói bây giờ Lăng Việt thoạt nhìn cũng rất ngon miệng, bất quá đó không phải là trọng yếu nhất…”

Trong thư phòng, Niếp Văn đã đợi trước. “Lão gia rất tức giận…”

Niếp Tiềm đau đầu thở dài, “Ta biết.”

“Hắn nói ngài nếu như khư khư cố chấp, sẽ ra tay.”

“—— ông ta có phải hiểu lầm cái gì không?”

Niếp Văn suy nghĩ một chút, “Ý của ngài ta nói rất rõ ràng, ta nghĩ ông ấy chỉ là không hy vọng lại xảy ra bất luận cái gì…”

“Ta sẽ đích thân giải thích vói ông ta, ngươi đi đi.”

Niếp Tiềm ngồi ở bên cạnh bàn, mở ngăn kéo, bên trong một hộp màu đen, Niếp Tiềm biết hắn chỉ cần lấy súng bên trong ra, bắn trên người Lăng Việt một phát súng, tất cả liền kết thúc, thế nhưng, hắn sẽ không để cho sự tình cứ như vậy kết thúc, coi như là phụ thân, cũng không thể…

Lăng Việt không chỉ là muốn giết hắn, càng muốn làm nhục hắn. Lăng Việt là tâm bệnh của hắn, là một khối nhọt cần cắt đứt, do chính hắn trồng, như vậy thì nên do hắn tự mình cắt đứt.

Tâm tình Niếp Tiềm loạn cả lên, cuồng bạo đem bút bên tay ném ra ngoài, tiếp theo là công văn trên bàn, thẳng đến trên bàn trống không một vật. Đi tới toilet dùng nước lạnh rửa mặt, Niếp Tiềm xốc lên áo khoác, phân phó tài xế lái xe đi ra ngoài.

Niếp Văn ở dưới lầu nhìn Niếp Tiềm càng lúc càng xa, quả nhiên đề cập đến Lăng Việt, Niếp Tiềm liền mất khống chế.

Mong muốn kế hoạch của chủ nhân sẽ không lệch khỏi quỹ đạo, lần này hắn sẽ hảo hảo xem, như là tất yếu, không nên để lão gia ra tay, hắn sẽ chặn khả năng này trước…

Sáng sớm hôm sau ——

Lăng Việt nhìn xương quai xanh, dưới lỗ tai, mặc dù là vết hồng lẻ tẻ, cũng rất rõ ràng. Tim thình thịch đập, Lăng Việt phải đem áo cao cổ che nó lại, bàn tay đặt tại ngực một lúc lâu, mới đi xuống lầu.

Niếp Tiềm ngồi ở trên ghế sa lon cầm sách điện tử xem báo sáng, thấy hắn xuống, nhãn thần ở trên y phục của hắn dạo qua một vòng, cười đến thâm trầm, Lăng Việt không khỏi nắm áo một chút, xác nhận bản thân cài nút áo tốt, không có lộ ra vết tích, đồng thời cũng bị dáng tươi cười của Niếp Tiềm vừa rồi làm thẹn khôi phục mặt bình thường.

Bắt đầu ăn hậu, Niếp Tiềm nhấp một hớp cà phê: “Ngươi tối hôm qua ngủ so với hôm trước tốt hơn, đêm nay còn cần sự trợ giúp của ta sao?”

“Hì hì…”

Bánh kem từ trong lỗ mũi phun ra, “Khụ khụ khụ…” Lăng Việt che miệng ho khan.

Niếp Tiềm không nghĩ tới hắn phản ứng khoa trương như vậy, đi tới giúp hắn xoa xoa lưng, “Thế nào lại không cẩn thận.”

“…” Lăng Việt không nói gì.

Bất quá lời này chỉ là trêu chọc Lăng Việt một chút, buổi tối Niếp Tiềm cũng không có đến phòng Lăng Việt. Nhưng Niếp Tiềm cũng không có cố ý nói rõ, mà Lăng Việt vẫn hết sức lo sợ ngồi ở phòng ngủ không dám ngủ. Thẳng đến kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, Lăng Việt mới định tâm lại, khẩn trương qua đi, khát nước hắn mở cửa phòng đi xuống lầu.

Lăng Việt đến phòng khách, lấy ly rót nước. Chính mình uống vài hớp, chợt nghe thấy âm thanh lẹp xẹp và tiếng hít thở nặng trĩu. Quay đầu nhìn lại, Niếp Tiềm từ bên ngoài trở về, thân hình có chút lảo đảo ngã trên sô pha.

Lăng Việt không có mở đèn, Niếp Tiềm tựa hồ không phát hiện hắn đang ở khúc quanh uống nước. Lăng Việt để ly xuống, chuẩn bị lặng lẽ lên lầu, đi tới bên người Niếp Tiềm, lại phát hiện Niếp Tiềm hình như đang ngủ, như vậy không tốt lắm đâu?

Vì vậy Lăng Việt dừng lại, ở bên người Niếp Tiềm ngồi xổm xuống, “Này, đi lên lầu ngủ đi. Như vậy sẽ cảm mạo.” Nói xong, phát hiện trong hơi thở của Niếp Tiềm mang theo mùi rượu nồng nặc.

Niếp Tiềm chợt trợn mắt, phát hiện Lăng Việt ở trước mặt hắn, nhãn thần lập tức trở nên sắc bén, đề phòng nguy hiểm.

Lăng Việt trong bóng đêm bị uy hiếp, như bị mãnh thú nhìn thẳng con mồi.

Nhưng cơ hồ là lập tức, Niếp Tiềm liền thanh tỉnh lại, khôi phục biểu tình nhu hòa, “Là ngươi a, thiếu chút nữa hù được ta, thế nào ngồi dưới đất, mau đứng lên.”

Lăng Việt dùng cả tay chân đứng lên, “Ta đi lên trước.” Dự tính ban đầu gọi Niếp Tiềm đã hoàn toàn quên mất, Lăng Việt lúc này thầm nghĩ chạy khỏi nơi này.

Sau đó, đêm đó Niếp Tiềm giống như là chưa từng xuất hiện qua, đối Lăng Việt trước sau như một ôn nhu săn sóc, tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều sẽ dành chút thời gian bồi Lăng Việt. Lăng Việt cũng chậm chậm quên Niếp Tiềm xa lạ đêm đó.

“Ngươi ngã bệnh?” Lăng Việt nhìn Niếp Tiềm, Niếp Tiềm không phải là lần đầu tiên uống thuốc đi, tuy rằng Niếp Tiềm có ý định tránh né Lăng Việt lúc uống thuốc, thế nhưng lúc phát tác luôn luôn đụng phải Lăng Việt ở đây.

“Không có việc gì.” Niếp Tiềm rất nhanh thu hồi bình thuốc, hắn cũng không hy vọng Lăng Việt phát ra hiện hắn uống thuốc thành nghiện.

Lăng Việt đã ở Niếp gia một tháng, vốn là gò bó cảm thấy ít hơn phân nửa, Niếp Tiềm tự nhiên như thế, bọn họ tựa như lão phu lão thê vậy, ngay cả Lăng Việt vẫn lo lắng việc giường chiếu cũng săn sóc không ép buộc hắn, chỉ là thỉnh thoảng giúp Lăng Việt giải khia một chút…

Ngoại trừ Niếp Văn. Quản gia mặt lạnh tựa hồ càng ngày càng chán ghét hắn? Vì thế, Lăng Việt đoán rằng Niếp Văn đại khái không hy vọng bạn đời của Niếp Tiềm là đàn ông đi.

Trên thực tế sự nhẫn nại của Niếp Văn sắp khô kiệt, mục đích của Niếp Tiềm đều không phải một ngày có thể đạt thành, nhưng hắn không thể nhìn Niếp Tiềm trong lúc này bị hủy, hắn đối nhu cầu thuốc tăng mạnh…

Hắn không ngừng khuyên Niếp Tiềm một lần, thế nhưng Niếp Tiềm khư khư cố chấp, sợ rằng ngay cả lão gia nói hắn hiện tại cũng nghe không lọt đi, bằng không cũng sẽ không cố ý muốn lưu Lăng Việt lại. Niếp Tiềm trong lòng yêu sợ rằng đã thành ma…

Mà từ lúc Lăng Việt gặp được Niếp Tiềm uống thuốc số lần càng tăng, Lăng Việt bắt đầu lo lắng, thế nhưng vô luận nói bóng nói gió như thế nào, Niếp Tiềm cái gì cũng không nói cho hắn, không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có chọn lúc Niếp Tiềm không ở nhà, tìm người hắn không muốn nhìn thấy nhất, Niếp Văn.

“Ngươi có chuyện tìm ta?” Niếp Văn bình thản nói, ánh mắt không có nhìn phía Lăng Việt.

Lăng Việt ở một tháng, đã tiếp thu sự thực bạn đời của mình là một nam nhân, cũng dần dần bắt đầu thử tiếp thu, không hề bài xích muốn biệt ly như vậy, cho nên đối với Niếp Tiềm cũng có nhiều quan tâm, “Xin hỏi, Tiềm hắn có phải là bị bệnh hay không…”

Niếp Văn lúc này mới nhìn hắn, “Đúng thì thế nào?”

Lăng Việt nhận được câu trả lời lấp lửng, mặt nhíu lại, mặc dù năm đó không nhớ rõ, nhưng người thiếu ký ức, thiếu tự giác, luôn luôn không khỏi lộ ra biểu tình cùng tuổi tác không hợp, “Có thể nói rõ một chút không? Bởi vì ta luôn luôn thấy hắn uống thuốc.”

Niếp Văn không biết có nên nói cho hắn biết hay không, do dự thật lâu mới nói, “Ngồi xuống nói đi.”

Hai người mặt đối mặt ngồi ở phòng khách, Niếp Văn cho người hầu lui, nói: “Ngươi hỏi qua chủ nhân sao?”

“Hắn không chịu nói.” Mấy ngày này Niếp Tiềm đối Lăng Việt có thể nói là hữu cầu tất ứng, nhưng ở trong chuyện này lại phá lệ cường ngạnh.

“Như vậy ngươi là thật tâm muốn biết?”

“Đương nhiên.”

“Kỳ thực chuyện này cùng ngươi có liên quan.”

“Ta?” Lăng Việt chỉ mình.

Niếp Văn gật đầu, “Ngươi lúc mất tích, đâm chủ nhân.”

Lăng Việt sửng sốt, “Ta đâm Tiềm?”

Niếp Văn có chút tức giận nói, “Ngươi trước kia tính cách thập phần cấp tiến, lúc biết được lời đồn chủ nhân muốn kết hôn, không chỉ có chạy còn đâm chủ nhân, sau đó hắn liền trở nên ỷ lại thuốc giảm đau.”

“Thế nhưng, thế nhưng Tiềm không có nói qua…” Lăng Việt có điểm đứng ngồi không yên.

Niếp Văn châm chọc cười, “Ngươi đều đã quên, chủ nhân đương nhiên sẽ không nói.”

“Sở dĩ ngươi vì như thế mới chán ghét ta?”

Niếp Văn thâm thâm nhìn hắn một cái, “Cũng có thể nói như vậy.”

Lăng Việt đối với hắn nói thâm tín không nghi ngờ, “Xin lỗi…” Không nghĩ tới chính mình làm như vậy, đâm tình nhân của mình.

Niếp Văn nghe được Lăng Việt xin lỗi, lại không có cảm giác nào, có một số việc nói xin lỗi là không có ý nghĩa, “Chủ nhân thương sớm tốt rồi, thế nhưng hắn nhưng vẫn cai không được thuốc, ngươi hiểu chưa?”

“—— bởi vì ta?” Lăng Việt ngẩng mặt.

Niếp Văn đứng lên, chỉ chỉ ngực của mình, đi ra ngoài không trở lại.

Đã biết nguyên nhân Niếp Tiềm uống thuốc và lý do của Niếp Văn không thích mình, Lăng Việt bắt đầu tự trách, hắn bắt đầu thử khuyên Niếp Tiềm. Niếp Tiềm lúc ban đầu đối Lăng Việt uyển chuyển thuyết phục hắn không nên uống thuốc có chút nghiền ngẫm, sau lại hỏi Niếp Văn mới biết được Niếp Văn tự ý cùng Lăng Việt nói một ít lời.

Lăng Việt cầm lấy tay Niếp Tiềm, “Xin lỗi, ngươi từ bỏ đi, vật này đối thân thể không tốt.”

Niếp Tiềm không nói, nhìn hắn còn muốn nói cái gì đó.

“Nếu là do ta mà ra, ta sẽ cùng ngươi từ bỏ.” Lăng Việt nói nghiêm túc.

Niếp Tiềm giật mình, nâng mặt Lăng Việt lên, tuy rằng thay đổi rất nhiều, đáng tiếc ngươi vẫn là Lăng Việt.

Lăng Việt bị động tác ngả ngớn không đúng lúc của hắn khiến cho muốn quay đầu, thế nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Niếp Tiềm liền dừng lại, biểu tình của Niếp Tiềm rất cổ quái.

Buông Lăng Việt ra, Niếp Tiềm nói: “Ta sẽ tự mình xử lý tốt.”

Trọng tâm câu chuyện lại nhớ tới lúc ban đầu, Lăng Việt cầm lấy tay Niếp Tiềm nói, “Kể từ bây giờ mà bắt đầu khỏe? Từ bỏ nó, ngươi đã không cần nó, ta đã trở về a.”

“…” Niếp Tiềm trầm mặc thật lâu, “Được.”

Sau khi nhận được cam đoan của Niếp Tiềm, Lăng Việt như trút được gánh nặng, áy náy cảm thấy ít đi rất nhiều.

Sau đó, Niếp Tiềm đối với mình đơn giản đồng ý có chút hối hận, nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã ra khỏi miệng, Niếp Tiềm cũng không muốn để Lăng Việt trong lòng nghi ngờ. Lúc đau đớn đến lần nữa, Niếp Tiềm mồ hôi như mưa hạ, trên mu bàn tay gân xanh trồi lên, Lăng Việt xem đến tim như nổi trống, thế nhưng Niếp Văn đã cùng hắn nói rõ tình huống của Niếp Tiềm, hắn chỉ là bị ảnh hưởng tâm lý quấy phá mà thôi.

Bác sĩ của Niếp gia cũng thủ ở một bên, tuy rằng hắn kiến nghị Niếp Tiềm trước nên gặp bác sĩ tâm lý, bất quá Niếp Tiềm không đồng ý, đành phải thôi.

“Ngô…” Niếp Tiềm đè lại bụng, quỵ ở trên giường, đang lúc vùi đầu ở hai đầu gối. Hắn không thể ngẩng đầu, bởi vì hắn biết mình lúc này biểu tình nhất định rất dữ tợn, tuyệt không thể để cho Lăng Việt nhìn thấy, loại đau đớn này tựa như đưa hắn về lúc sự tình phát sinh.

Lăng Việt đứng ở một bên lo lắng suông, hắn không ngờ tới Niếp Tiềm phát tác sẽ nghiêm trọng như vậy, thế nhưng Niếp Tiềm lại không chịu đi tìm người chuyên nghiệp giúp đỡ. Mà Lưu Ngụ Tề cũng đồng dạng rất gấp, hắn giới thiệu một vị bác sĩ tâm lý rất nổi danh, thế nhưng Niếp Tiềm lại đem hắn chặn ngoài cửa.

Lăng Việt nhìn Niếp Tiềm đốt ngón tay trở nên trắng, trong lòng vừa kéo, nhào tới cầm nó, an ủi xoa lưng Niếp Tiềm, “Thống khổ đã qua, đều đi qua, ngươi đã tốt rồi, ngươi đã không sao…”

Niếp Tiềm muốn đẩy hắn ra, thế nhưng hắn hiện tại toàn thân vô lực, cuối cùng chỉ là triệt để ngã xuống giường. Mà biểu tình hung hãn của hắn, Lăng Việt cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là do thống khổ mà ra. Trở tay nắm lấy cổ tay của Lăng Việt, Niếp Tiềm trọng trọng thở hổn hển.

Lăng Việt như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói, “Được rồi, ngươi cứ như vậy nắm tay của ta, ngươi nói đau hay dùng lực bóp đi, như vậy ngươi sẽ không đau.”

Một giây kế tiếp, Lăng Việt liền phát hiện cổ tay như muốn gảy mất, thân thể hắn mềm nhũn, nửa người trên nằm lỳ ở trên giường, cắn răng không có kêu thành tiếng. Niếp Tiềm tựa như tìm được đường phát tiết, bàn tay gắt gao nắm Lăng Việt.

Lưu Ngụ Tề nhỏ giọng chắt lưỡi, hắn nhìn đều thay Lăng Việt đau nhức, Niếp Tiềm thực sự là tàn nhẫn bắt chặt tay. Rất nhanh, Lăng Việt mặt của cũng trắng đi.

Lưu Ngụ Tề nhìn một hồi, chuẩn bị tiến lên ngăn lại Niếp Tiềm, thế nhưng Lăng Việt lại hướng hắn lắc đầu, biểu thị không cần lo cho hắn.

Dần dần, Niếp Tiềm thân thể không hề run run, dùng hết khí lực hắn rất nhanh đã ngủ. Trước khi mất đi ý thức, chỉ có lòng bàn tay xúc cảm còn rõ ràng như vậy.

Lưu Ngụ Tề sau khi hắn ngủ rồi mới rời đi, Lăng Việt bởi vì rút tay không ra, liền ngồi dưới đất chờ hắn tỉnh lại.

Niếp Văn chờ ở dưới lầu, vấn Lưu Ngụ Tề, “Làm sao?”

“Đã qua.”

“Là nguyên nhân của hắn sao?”

Lưu Ngụ Tề gật đầu, “Cầm lấy tay hắn, đã ngủ.”

“Coi như hắn còn có chút tác dụng.” Niếp Văn nói.

Lưu Ngụ Tề cũng biết nội tình, hắn cười khổ một tiếng, “Chờ hắn nhớ ra cũng sẽ không như vậy. Ngày hôm nay thấy hắn dạng này, thực sự là sợ hãi.”

Niếp Văn cười lạnh một tiếng, “Chờ hắn nhớ ra, sẽ đặc sắc hơn. Phát hiện không?”

“Cái gì?”

Niếp Văn nụ cười trên mặt mở rộng, “Hắn bây giờ đối với chủ nhân không tệ.”

Lưu Ngụ Tề nhún vai, “Là các ngươi sắp xếp không tệ, hắn đem Tiềm làm tình nhân, chủ động đưa tay ra.” Nói, Lưu Ngụ Tề bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ…”

Niếp Văn nhìn hắn, biểu tình ngưng trọng, “Hư, đừng nói lòi ra.”

“Thật đúng là…” Lưu Ngụ Tề nới cà-vạt một chút, “Tính toán một chút, sùng ta không quan hệ, chỉ là ta van ngươi để ta thanh tĩnh ít ngày, từ khi Lăng Việt xuất hiện, ta đều già hơn mười tuổi.”

Niếp Văn nhìn hắn chằm chằm.

“Đã biết, ta đi.”

Niếp Văn ngẩng đầu nhìn phía trên lầu, mấy giây, cũng đi theo ra ngoài.

Niếp Tiềm khi tỉnh lại gian phòng một mảnh hắc ám, hắn muốn mở đèn bàn, lại phát hiện trên tay nắm tay Lăng Việt, mà Lăng Việt lại nằm úp sấp ở một bên đang ngủ.

Đè xuống chốt mở, gian phòng lập tức sáng lên, Niếp Tiềm xuống giường đi tới phòng tắm. Buổi chiều hắn ra một thân mồ hôi, lúc đó cũng không cảm thấy khó chịu, hiện tại lại nghĩ y phục và thân thể dính chung một chỗ cảm giác thập phần khó có thể chịu được.

Khi hắn tắm xong đi ra, Lăng Việt cũng tỉnh, hắn ngồi ở sàng vừa nhìn Niếp Tiềm, “Cảm giác tốt một chút không?”

Niếp Tiềm một bên dùng khăn lông khô sát tóc vừa nói, “Khá, còn có, buổi chiều cám ơn.”

Lăng Việt thẹn thùng nói, “Chuyện nhỏ, nói cho cùng, cũng là bởi vì ta mà ra.”

“Tay ngươi cho ta xem.” Niếp Tiềm ném khăn xuống. Nắm lấy tay Lăng Việt.

Vừa nhìn, Niếp Tiềm cũng là trong lòng ngạc nhiên, Lăng Việt trên cổ tay để lại dấu tay rõ ràng, lại là vết ứ màu xanh, “Thế nào không để Ngụ Tề xử lý một chút?” Nói xong, mới nhớ lại chính mình luôn đem nó nắm trong tay, vì vậy lại bổ sung: “Ta đi gọi hắn.”

Lăng Việt vội vàng nói, “Đã nửa đêm, ta không sao, không nên gọi.”

Niếp Tiềm nhìn đồng hồ một chút, ban đêm hai giờ rưỡi, hơn nữa Lăng Việt kiên trì, Niếp Tiềm buông xuống thông tấn khí, “Trong hòm thuốc có thuốc, phun một chút.”

“Ừ!” Lăng Việt nghỉ ngơi một hồi, đứng lên, “Ta đây trở về phòng, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sau đó, mỗi một lần, Lăng Việt cũng sẽ làm bạn ở bên người Niếp Tiềm, giúp hắn vượt qua chật vật đau khổ, chỉ là Lăng Việt lại không cách nào thấy nội tâm của Niếp Tiềm. Đối Niếp Tiềm mà nói, mỗi một lần đau đớn hay một lần dằn vặt, không thể tránh khỏi khiến Niếp Tiềm nhớ tới đêm đó.

“Không tệ.” Lưu Ngụ Tề mỉm cười nói.

“Cám ơn.” Lăng Việt trở về với dáng tươi cười.

“Đâu có, ít nhiều ngươi ở bên cạnh hắn.”

Lăng Việt có chút xấu hổ nhìn về phía Niếp Tiềm. Thấy thế, Lưu Ngụ Tề yên lặng thở dài, cái này gọi là chuyện hư hỏng gì đó a. Đầu nguồn đau khổ lại bên người, đối với khôi phục của Niếp Tiềm cũng không biết là tốt hay là xấu, muốn cùng Niếp Tiềm nói chuyện, lại luôn luôn bị hắn thoái thác.

Niếp Tiềm phủ trên vai Lăng Việt, hôn trán hắn một cái, “Cực khổ, nghỉ ngơi đi.”

Lăng Việt nhìn thoáng qua Lưu Ngụ Tề, phát hiện hắn đang nhìn ngoài cửa sổ, thật nhanh ở bên mặt Niếp Tiềm hôn trả lại một chút, “Ừ, ta đi trước.” Hơn hai tháng ở chung, ngoại trừ không có chân chính làm tình, hai người đã thân mật phi thường, vốn có hành vi rất miễn cưỡng cũng biến thành tự nhiên như thế.

Lưu Ngụ Tề đụng cửa, “Chúc mừng, thoát ly tâm ma.”

Lúc Lăng Việt không có ở đây, Niếp Tiềm sẽ khôi phục khuôn mặt lạnh lùng trước đây, “Chúc mừng? Miễn. Còn không đi? Chờ tăng lương?”

“Này, biểu đạt một chút quan tâm không được sao?”

“Có thể. Bất quá dư rất nhiều.”

“Ta nói, ngươi định giả bộ tới khi nào, đủ chứ.” Lưu Ngụ Tề tựa ở trên bệ cửa, “Kéo dài tới khi hắn nhớ ra, chẳng phải là uổng phí?” Lưu Ngụ Tề tự nhiên là hướng về Niếp Tiềm, Lăng Việt là khối bom, hắn bảo đảm, chỉ cần Lăng Việt nhớ ra, nhất định có thể bất động thanh sắc lại thêm một đao.

“Ta tự có chừng mực.”

Lưu Ngụ Tề không có biện pháp, giống như bất cứ giá nào nhau nói, “Thỉnh thoảng cũng nghe một chút ý kiến của người khác đi, Tiềm, đều không phải mỗi lần đều có thể có vận khí tốt như lần trước, lại trễ hơn năm phút đồng hồ, ngươi sẽ chết… Ngươi hiểu chưa?”

“…” Niếp Tiềm sắc mặt thoáng cái trở nên hắng giọng.

Lưu Ngụ Tề tiếp tục nói, “Câu nói sau cùng, nếu như hắn nhớ ra, ngươi nói hắn sẽ làm như thế nào?” Nói xong liền dứt khoát rời đi, lưu lại Niếp Tiềm một người đứng tại chỗ.

“…” Lưu Ngụ Tề mới xuống lầu đã bị kéo đến khúc quanh, “Oa, ngươi hù chết người a.”

Niếp Văn lạnh như băng mở miệng, “Thế nào?”

Lưu Ngụ Tề nhấc tay đầu hàng, “Đừng nhìn ta như vậy, xấu đến người hoảng. Đều theo ngươi nói, nhất câu không thiếu. Này này, ngươi cứ như vậy đi?”

Niếp Văn quay đầu lại, “Còn muốn cho ngươi kẹo sao?”

“—— kháo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện