Đích Nữ Ác Độc Sống Lại
Chương 3: Âm mưu bị phơi bày
Thẩm Lưu Thị ném ly trà cầm trong tay đi. Kỳ quái , Thẩm Thanh Khang thân thế không tốt, biết được Phàn gia từ hôn, há có thể không có chút phản ứng. Thẩm Tĩnh Thu kia đúng là nói dối rồi. Cũng là do Lưu bà tử vô năng, một việc nhỏ cũng không làm xong.
Lưu bà tử cúi đầu nhận sai, nàng sao có thể nghĩ tới Thẩm Tĩnh Thu có thể lợi hại như thế, đã vậy còn dám sai người đánh miệng nàng, đến bây giờ vẫn còn thấy xung quanh miệng nóng ừng đau rát.
Thẩm Lưu Thị lườm nàng một cái, xứng đáng.
Thẩm Lưu Thị hít sâu một hơi. Cái hầu phủ này, tất đều do nhị phòng chống đỡ, tổ tông gia nghiệp cũng là do nhị phòng kiếm được. Chờ lão phu nhân vừa mất, liền phân chia cho tam phòng một phần gia sản, nàng như thế nào có thể cam tâm. Hơn nữa Thẩm Thanh Khang kia là một ma bệnh, tiền thuốc một năm lên tới vạn lượng. Vạn lượng có thể mua rất nhiều thứ lại dùng trên một con ma bệnh sắp chết, quả thực chính là lãng phí lớn rồi.
Vô luận như thế nào, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho Thẩm Thanh Khang biết được việc Phàn gia ừ hôn. Chỉ cần Thẩm Thanh Khang vừa chết, tam phòng sẽ không thể chống đỡ. Về phần tiểu nha đầu Thẩm Tĩnh Thu kia nói dối nàng , hừ, muốn lừa gạt nàng, nàng sẽ làm Thẩm Tĩnh Thu biết cái gì là hối hận.
Bất quá việc này không thể để cho người của nhị phòng ra mặt, sẽ dễ dàng có nhược điểm, còn có thể để cho bản thân rước lấy họa. Có lẽ nên lợi dụng đại phòng,để cho đại phòng cùng tam phòng chó cắn chó. Nếu để cho hai phòng tranh đấu, đối với nàng là trăm lợi không hại. Thẩm Lưu Thị nghĩ bản thân thông minh liền đắc ý. Đem người có đại phòng loại bỏ một lượt, Tống di nương được Thẩm Lưu Thị để vào tầm mắt.
Thẩm Lưu Thị vẫy tay ra hiệu cho Lưu bà tử , Lưu bà tử cẩn thận tiến đến bên người Thẩm Lưu Thị ."Ngươi đi đại phòng tìm Tống di nương, nói với nàng ta rằng miễn là mọi thứ.... ...... ...... ..... nhớ không?"
Lưu bà tử kinh hãi, có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Lưu Thị làm sao có thể nghĩ đến để Tống di nương làm vật hi sinh."Phu nhân, nếu Tống di nương không đồng ý, còn đi cáo trạng, thì chẳng phải là?"
Thẩm Lưu Thị tự đắc cười, "Ngươi yên tâm, Tống di nương kia không chịu làm, thì cũng sẽ không nói ra ngoài chuyện này." Trong tay nàng đã bắt được nhược điểm của Tống di nương, căn bản không lo lắng Tống di nương sẽ đi cáo trạng.
Lưu bà tử lĩnh mệnh, "Nô tì đi tìm Tống di nương."
"Đi đi. Việc này hoàn thành, chuyện cũ khi trước ta sẽ bỏ qua."
"Đa tạ phu nhân, nô tì chắc chắn hoàn thành việc này."
Đại phu nhân Thẩm Lục Thị tận mắt thấy nhi tử Thẩm Tĩnh Khôn uống xong chén thuốc, mới rời đi. Triệu ma ma tiến đến bẩm báo nhị phòng cùng tam phòng có động tĩnh, hỏi kế tiếp nên làm thế nào.
Thẩm Lục Thị lạnh lẽo cười, "Lưu Thị người này quả nhiên dã tâm bừng bừng. Muốn tước vị đại phòng còn chưa đủ, lại còn mơ tưởng đến sản nghiệp tam phòng. Xem ra tam lão gia không chết, nàng ta sẽ không dừng tay ."
"Phu nhân muốn cùng nhị phòng hợp tác, làm cho tam phòng làm sụp đổ sao?" Triệu ma ma cẩn thận hỏi.
Đại phu nhân Thẩm Lục Thị xua tay, "Không. Làm hại tam phòng, đại phòng chúng ta sẽ không có lợi. Ta chỉ là hi vọng Phàn gia cùng tam phòng từ hôn, cũng không hy vọng tam phòng như vậy đổ xuống, để cho tiện phụ Lưu Thị chiếm tiện nghi. Mục đích của chúng ta đã được, kế tiếp sẽ không có thể lại nhìn Lưu Thị đắc ý. Ngươi quan sát kĩ nhị phòng, mặt khác phái người đi chu cấp tam phòng thật tốt, nhắc nhở tam phu nhân, cẩn thận tiện phụ Lưu Thị."
"Nô tì tuân mệnh. Bất quá nô tì được biết, nhị phụ nhân sẽ dẫn lão phu nhân qua đó. Phu nhân muốn hay không lão phu nhân đi cùng tới nơi đó nhìn xem, để cho nhị phu nhân ở trước mặt lão phu nhân không nói lời gièm pha."
Thẩm Lục Thị lạnh lẽo cười, "Lão phu nhân ở đó, bản phu nhân thì sẽ liệu lý. Ngươi chỉ làm việc ta phân phó là được."
Tam phòng ở đây, Thẩm Tĩnh Thu không đành lòng lại nhìn Thẩm Thanh Khang cốt khí không tốt, sắc mặt cùng bộ dáng tái mét, cố gắng không khóc bước ra ngoài. Chỉ còn Dư Thị ở trong phòng cùng Thẩm Thanh Khang nói chuyện.
Gặp Thẩm Tĩnh Trác vụng trộm muốn trốn đi, Thẩm Tĩnh Thu nhất thời tức giận, "Ca ca là muốn làm cái gì?"
Thẩm Tĩnh Trác dừng bước lại, quay đầu ha ha cười, "Muội muội không cần nói, ca ca liền quay trở về ngay."
"Ta không tin ca ca sẽ trở về ngay." Thẩm Tĩnh Thu gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tĩnh Trác. Đời trước Thẩm Tĩnh Trác cố ý tòng quân, một đi không trở lại, sinh tử không biết, mà nàng như vậy liền trở thành tiểu cô nương mồ côi không nới nương tựa. Mỗi khi nhớ tới, nàng liền hối hận không thôi.
"Muội muội tốt, ngươi để cho ta ra ngoài đi." Thẩm Tĩnh Trác mặt dày mày dạn nói.
Thẩm Tĩnh Thu trừng mắt, lớn tiếng nói: "Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân sắp sinh, ca ca là trưởng tử tam phòng, giờ phút này nên gánh vác việc lập gia nghiệp. Nhưng là nhìn ca ca xem, đã làm được cái gì chưa? Mỗi ngày đến sáng sớm liền không thấy bóng dáng người, không đến trời tối thì không trở về nhà. Đối với việc trong nhà, một mực không hỏi qua. Ta hỏi ca ca, nếu là có trường hợp như thế ở trên người phụ thân, mẫu thân, đến lúc đó ca ca phải như thế nào?"
"Muội muội, ngươi cũng không thể nói lung tung như vậy, sự tình nào có đến nông nỗi như ngươi nói thế kia." Thẩm Tĩnh Trác có chút không đồng tính nói.
Thẩm Tĩnh Thu rất muốn vung một cái tát lên trên mặt Thẩm Tĩnh Trác, cái tên đúng là hồ đồ hết sức. Nếu không có nàng trùng sinh trở về, vượt qua các sự việc phát sinh không tốt, Thẩm Thanh Khang há có thể bình an nằm ở trên giường. Hừ, sẽ không đến nông nỗi kia, thật sự là ngây thơ. Cho rằng nhị phòng là ngồi không sao?
"Ca ca suy nghĩ cẩn thận đi, ngươi là muốn tiếp tục như vậy chờ chết, hay vẫn là cố gắng lên, vì người nhà gánh vác việc làm trưởng tử, tùy ca ca chọn lựa. Chờ đến tương lai, không ai có thể nhục mạ, ca ca cũng đừng hối hận lựa chọn của ngày hôn nay." Thẩm Tĩnh Thu lạnh lùng nói.
Thẩm Tĩnh Trác nhăn mày, không rõ Thẩm Tĩnh Thu thế nào lại thay đổi như thế.
Thẩm Tĩnh Thu tiếp tục nói, " mặt khác, ta còn có một chuyện muốn nói cho ca ca biết. Phàn gia đã đến từ hôn, ta cũng đã đồng ý, phụ thân vẫn còn chưa biết việc này. Ca ca đem cái miệng dán thật chật, việc này đứng nói ra, đừng để phụ thân biết được."
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Tĩnh Trác nhanh chóng đàn áp giọng nói chính mình, "Phàn gia từ hôn, vì sao?"
Thẩm Tĩnh Thu bình tĩnh nói: "Bởi vì Phàn gia cho rằng phụ thân thân thể yếu ớt, sẽ chết bất cứ lúc nào, Phàn gia lại không thể rước một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa về cửa làm con dâu."
Thẩm Tĩnh Trác phẫn nộ, "Muội muội, ngươi là vì việc này mới hướng ta phát hỏa đi. Ngươi yên tâm, ta bây giờ đi tìm Phàn Cao ngay, nhất định phải để cho hắn đưa ra ý kiến."
"Đừng đi. Việc đã đến nước này, không cần gây thêm rắc rối. Ca đi nháo loạn, sẽ chỉ làm cho mặt mũi Trầm gia xấu đi, trở thành tiêu điểm cho đầu dường cuối ngõ người ta nghị lận, bàn tán. Ca nếu là thực sự quan tâm cái muội muội này , thì hãy nghe ta ,đừng đi đến những chỗ như vậy, mà hãy ở nhà, trông chừng phụ thân mẫu thân, vì mẫu thân chia sẽ phân ưu." Thẩm Tĩnh Thu chờ đợi nhìn Thẩm Tĩnh Trác.
Thẩm Tĩnh Trác nghiến răng nghiến lợi, "Được, ta hứa với muội, nơi nào cũng không đi, ở nhà canh chừng mọi thứ."
Lưu bà tử cúi đầu nhận sai, nàng sao có thể nghĩ tới Thẩm Tĩnh Thu có thể lợi hại như thế, đã vậy còn dám sai người đánh miệng nàng, đến bây giờ vẫn còn thấy xung quanh miệng nóng ừng đau rát.
Thẩm Lưu Thị lườm nàng một cái, xứng đáng.
Thẩm Lưu Thị hít sâu một hơi. Cái hầu phủ này, tất đều do nhị phòng chống đỡ, tổ tông gia nghiệp cũng là do nhị phòng kiếm được. Chờ lão phu nhân vừa mất, liền phân chia cho tam phòng một phần gia sản, nàng như thế nào có thể cam tâm. Hơn nữa Thẩm Thanh Khang kia là một ma bệnh, tiền thuốc một năm lên tới vạn lượng. Vạn lượng có thể mua rất nhiều thứ lại dùng trên một con ma bệnh sắp chết, quả thực chính là lãng phí lớn rồi.
Vô luận như thế nào, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho Thẩm Thanh Khang biết được việc Phàn gia ừ hôn. Chỉ cần Thẩm Thanh Khang vừa chết, tam phòng sẽ không thể chống đỡ. Về phần tiểu nha đầu Thẩm Tĩnh Thu kia nói dối nàng , hừ, muốn lừa gạt nàng, nàng sẽ làm Thẩm Tĩnh Thu biết cái gì là hối hận.
Bất quá việc này không thể để cho người của nhị phòng ra mặt, sẽ dễ dàng có nhược điểm, còn có thể để cho bản thân rước lấy họa. Có lẽ nên lợi dụng đại phòng,để cho đại phòng cùng tam phòng chó cắn chó. Nếu để cho hai phòng tranh đấu, đối với nàng là trăm lợi không hại. Thẩm Lưu Thị nghĩ bản thân thông minh liền đắc ý. Đem người có đại phòng loại bỏ một lượt, Tống di nương được Thẩm Lưu Thị để vào tầm mắt.
Thẩm Lưu Thị vẫy tay ra hiệu cho Lưu bà tử , Lưu bà tử cẩn thận tiến đến bên người Thẩm Lưu Thị ."Ngươi đi đại phòng tìm Tống di nương, nói với nàng ta rằng miễn là mọi thứ.... ...... ...... ..... nhớ không?"
Lưu bà tử kinh hãi, có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Lưu Thị làm sao có thể nghĩ đến để Tống di nương làm vật hi sinh."Phu nhân, nếu Tống di nương không đồng ý, còn đi cáo trạng, thì chẳng phải là?"
Thẩm Lưu Thị tự đắc cười, "Ngươi yên tâm, Tống di nương kia không chịu làm, thì cũng sẽ không nói ra ngoài chuyện này." Trong tay nàng đã bắt được nhược điểm của Tống di nương, căn bản không lo lắng Tống di nương sẽ đi cáo trạng.
Lưu bà tử lĩnh mệnh, "Nô tì đi tìm Tống di nương."
"Đi đi. Việc này hoàn thành, chuyện cũ khi trước ta sẽ bỏ qua."
"Đa tạ phu nhân, nô tì chắc chắn hoàn thành việc này."
Đại phu nhân Thẩm Lục Thị tận mắt thấy nhi tử Thẩm Tĩnh Khôn uống xong chén thuốc, mới rời đi. Triệu ma ma tiến đến bẩm báo nhị phòng cùng tam phòng có động tĩnh, hỏi kế tiếp nên làm thế nào.
Thẩm Lục Thị lạnh lẽo cười, "Lưu Thị người này quả nhiên dã tâm bừng bừng. Muốn tước vị đại phòng còn chưa đủ, lại còn mơ tưởng đến sản nghiệp tam phòng. Xem ra tam lão gia không chết, nàng ta sẽ không dừng tay ."
"Phu nhân muốn cùng nhị phòng hợp tác, làm cho tam phòng làm sụp đổ sao?" Triệu ma ma cẩn thận hỏi.
Đại phu nhân Thẩm Lục Thị xua tay, "Không. Làm hại tam phòng, đại phòng chúng ta sẽ không có lợi. Ta chỉ là hi vọng Phàn gia cùng tam phòng từ hôn, cũng không hy vọng tam phòng như vậy đổ xuống, để cho tiện phụ Lưu Thị chiếm tiện nghi. Mục đích của chúng ta đã được, kế tiếp sẽ không có thể lại nhìn Lưu Thị đắc ý. Ngươi quan sát kĩ nhị phòng, mặt khác phái người đi chu cấp tam phòng thật tốt, nhắc nhở tam phu nhân, cẩn thận tiện phụ Lưu Thị."
"Nô tì tuân mệnh. Bất quá nô tì được biết, nhị phụ nhân sẽ dẫn lão phu nhân qua đó. Phu nhân muốn hay không lão phu nhân đi cùng tới nơi đó nhìn xem, để cho nhị phu nhân ở trước mặt lão phu nhân không nói lời gièm pha."
Thẩm Lục Thị lạnh lẽo cười, "Lão phu nhân ở đó, bản phu nhân thì sẽ liệu lý. Ngươi chỉ làm việc ta phân phó là được."
Tam phòng ở đây, Thẩm Tĩnh Thu không đành lòng lại nhìn Thẩm Thanh Khang cốt khí không tốt, sắc mặt cùng bộ dáng tái mét, cố gắng không khóc bước ra ngoài. Chỉ còn Dư Thị ở trong phòng cùng Thẩm Thanh Khang nói chuyện.
Gặp Thẩm Tĩnh Trác vụng trộm muốn trốn đi, Thẩm Tĩnh Thu nhất thời tức giận, "Ca ca là muốn làm cái gì?"
Thẩm Tĩnh Trác dừng bước lại, quay đầu ha ha cười, "Muội muội không cần nói, ca ca liền quay trở về ngay."
"Ta không tin ca ca sẽ trở về ngay." Thẩm Tĩnh Thu gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tĩnh Trác. Đời trước Thẩm Tĩnh Trác cố ý tòng quân, một đi không trở lại, sinh tử không biết, mà nàng như vậy liền trở thành tiểu cô nương mồ côi không nới nương tựa. Mỗi khi nhớ tới, nàng liền hối hận không thôi.
"Muội muội tốt, ngươi để cho ta ra ngoài đi." Thẩm Tĩnh Trác mặt dày mày dạn nói.
Thẩm Tĩnh Thu trừng mắt, lớn tiếng nói: "Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân sắp sinh, ca ca là trưởng tử tam phòng, giờ phút này nên gánh vác việc lập gia nghiệp. Nhưng là nhìn ca ca xem, đã làm được cái gì chưa? Mỗi ngày đến sáng sớm liền không thấy bóng dáng người, không đến trời tối thì không trở về nhà. Đối với việc trong nhà, một mực không hỏi qua. Ta hỏi ca ca, nếu là có trường hợp như thế ở trên người phụ thân, mẫu thân, đến lúc đó ca ca phải như thế nào?"
"Muội muội, ngươi cũng không thể nói lung tung như vậy, sự tình nào có đến nông nỗi như ngươi nói thế kia." Thẩm Tĩnh Trác có chút không đồng tính nói.
Thẩm Tĩnh Thu rất muốn vung một cái tát lên trên mặt Thẩm Tĩnh Trác, cái tên đúng là hồ đồ hết sức. Nếu không có nàng trùng sinh trở về, vượt qua các sự việc phát sinh không tốt, Thẩm Thanh Khang há có thể bình an nằm ở trên giường. Hừ, sẽ không đến nông nỗi kia, thật sự là ngây thơ. Cho rằng nhị phòng là ngồi không sao?
"Ca ca suy nghĩ cẩn thận đi, ngươi là muốn tiếp tục như vậy chờ chết, hay vẫn là cố gắng lên, vì người nhà gánh vác việc làm trưởng tử, tùy ca ca chọn lựa. Chờ đến tương lai, không ai có thể nhục mạ, ca ca cũng đừng hối hận lựa chọn của ngày hôn nay." Thẩm Tĩnh Thu lạnh lùng nói.
Thẩm Tĩnh Trác nhăn mày, không rõ Thẩm Tĩnh Thu thế nào lại thay đổi như thế.
Thẩm Tĩnh Thu tiếp tục nói, " mặt khác, ta còn có một chuyện muốn nói cho ca ca biết. Phàn gia đã đến từ hôn, ta cũng đã đồng ý, phụ thân vẫn còn chưa biết việc này. Ca ca đem cái miệng dán thật chật, việc này đứng nói ra, đừng để phụ thân biết được."
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Tĩnh Trác nhanh chóng đàn áp giọng nói chính mình, "Phàn gia từ hôn, vì sao?"
Thẩm Tĩnh Thu bình tĩnh nói: "Bởi vì Phàn gia cho rằng phụ thân thân thể yếu ớt, sẽ chết bất cứ lúc nào, Phàn gia lại không thể rước một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa về cửa làm con dâu."
Thẩm Tĩnh Trác phẫn nộ, "Muội muội, ngươi là vì việc này mới hướng ta phát hỏa đi. Ngươi yên tâm, ta bây giờ đi tìm Phàn Cao ngay, nhất định phải để cho hắn đưa ra ý kiến."
"Đừng đi. Việc đã đến nước này, không cần gây thêm rắc rối. Ca đi nháo loạn, sẽ chỉ làm cho mặt mũi Trầm gia xấu đi, trở thành tiêu điểm cho đầu dường cuối ngõ người ta nghị lận, bàn tán. Ca nếu là thực sự quan tâm cái muội muội này , thì hãy nghe ta ,đừng đi đến những chỗ như vậy, mà hãy ở nhà, trông chừng phụ thân mẫu thân, vì mẫu thân chia sẽ phân ưu." Thẩm Tĩnh Thu chờ đợi nhìn Thẩm Tĩnh Trác.
Thẩm Tĩnh Trác nghiến răng nghiến lợi, "Được, ta hứa với muội, nơi nào cũng không đi, ở nhà canh chừng mọi thứ."
Bình luận truyện