Đoạn Tình Kết

Chương 25



Sau khi Thu Diệp Nguyên và Lăng Thanh lui ra, trong đại trướng tĩnh lặng lại, chỉ còn Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly. Hô hấp của Ngôn Phi Ly rất yếu, nhìn kĩ mới thấy, ra khuôn ngực còn phập phồng thở. Vốn là một võ tướng lâu năm, thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh, bây giờ lại mong manh thế này.

Bắc Đường Ngạo đưa tay dọc theo khuôn mặt y. Nhiều năm đã qua, hắn hình như chưa từng ngắm kĩ khuôn mặt này. Giờ mới phát hiện, không biết từ bao giờ, mái tóc đen như mặc trải xuống sườn lại có lẫn vài sợ bạc. Dù đang mê man nhưng mi gian (*) vẫn hằn những nếp nhăn thật sâu. Vốn là một khuôn mặt tuấn tú, thế mà gò má đã nhô cao, gầy không thể tưởng như thế.

(*) mi gian: khoảng cách giữa 2 lông mày.

Bắc Đường Ngạo rời mắt khỏi khuôn mặt tái nhợt của y, nhìn đến phần bụng, nơi đã từng vì hắn mà mang hài tử, đã bằng phẳng như cũ rồi. Chậm rãi xoa nhẹ, nghĩ đến thời gian qua, cũng đã có một hài tử ở đây. Một đứa nhỏ nữa khả ái như Ly nhi. Thật đáng tiếc, vô duyên với nhân thế…

Ngực Bắc Đường có chút khó chịu. Nếu không phải yêu mến Ly nhi, hắn hẳn sẽ vui mừng khi hài từ này không còn nữa. Nhưng nếu đã có một nhi tử khả ái như Ly nhi, khó trách muốn có thêm đứa thứ hai, đứa thứ ba,… Ở phương diện này, Bắc Đường cũng không khác với người thường. Thậm chí còn quan niệm bảo thủ, cố chấp hơn người ta một chút.

Mà, rõ ràng đã uống thuốc phòng thai, sao có thể có hài tử nhỉ?

Bắc Đường Ngạo thở dài. Bắt lấy mạch của Ngôn Phi Ly, cảm thấy nội tức của y rất lộn xộn, yếu ớt vô thực. Khẽ nhíu mày, đỡ y dậy, bàn tay đặt lên hậu tâm của y, một luồng nội lực ấm áp chậm rãi truyền vào.

Ngôn Phi Ly tập võ muộn, nội công căn cơ không thuần túy. Nhưng y chăm chỉ, công lực có thể coi là thâm hậu. Chỉ là không sánh được với Bắc Đường Ngạo, vốn tập luyện Minh Nguyệt thần công từ năm bốn tuổi. Trên đời này, chỉ có Minh Nguyệt thần công mà Bắc Đường Ngạo luyện, mới có năng lực chữa thương và tự hồi phục. Có điều không phải ai cũng tập luyện được loại võ công này.

Nội lực của Ngôn Phi Ly đang hỗn loạn dẫn ổn định, thân thể cũng ấm áp hơn, y tựa vào ngực Bắc Đường, chợt rên rỉ một tiếng.

Bắc Đường nhận ra, cũng không thấy có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cúi xuống, lắng nghe thấy âm thanh nhỏ nhoi ấy:

“Con ở đâu… Con… Con… Môn chủ… Con…”

Y lẩm bẩm rời rạc, dần dần lại im lặng lại.

Bắc Đường Ngạo ngây người một lát, chậm rãi vận hảo nội công, thu tay đang ở hậu tâm của y, đỡ y nằm xuống.

Đúng lúc Thu Diệp Nguyên đi vào, “Bắc Đường môn chủ, Ngôn tướng quân phải uống thuốc.”

Bắc Đường Ngạo đứng dậy, nhường chỗ cho hắn.

Thu Diệp Nguyên thấy, sắc mặt Ngôn Phi Ly vốn tái nhợt giờ đã hồng hào lên một chút, bắt mạch, hiểu nguyên do, cảm kích không thôi nhìn Bắc Đường Ngạo. Y thuật của hắn tuy cao nhưng lại không biết võ công, với cơ thể khí lực hao tổn như Ngôn Phi Ly không có cách. Võ công của Lăng Thanh là theo dòng âm nhu, với Ngôn Phi Ly không thích hợp, nếu giúp y chữa thương, không khéo còn vô ích. Chân khí hỗn loạn này, mặc dù không liên quan đến bệnh của Ngôn Phi Ly, nhưng không có cũng khó hồi phục.

“Môn chủ, thỉnh ngài giúp ta nâng Ngôn tướng quân dậy.”

Bắc Đường Ngạo đã đứng lên rồi, nghe hắn nói, lại an vị tại đầu giường, nâng Ngôn Phi Ly dậy.

Thu Diệp Nguyên dùng thìa cho y uống, nhưng Ngôn Phi Ly hôn mê bất tỉnh, một thìa bón thuốc vào, phần nửa trào ra ngoài.

“Các ngươi bình thường cho hắn uống như thế này?” Bắc Đường Ngạo nhíu mày hỏi.

Thu Diệp Nguyên thở dài, “Có lúc Ngôn tướng quân tỉnh, tuy ý thức mơ hồ, thì còn có thể nuốt xuôi. Nhưng phải lúc hôn mê, không thể làm gì hơn là bón từng chút thế này.”

Bắc Đường Ngạo bóp khớp hàm của y, nói với Thu Diệp Nguyên: “Bón cho hắn đi.”

Lông mày Thu Diệp Nguyên chau lại, “Biện pháp này ta đã thử qua, nhưng những gì cho hắn uống đều trào ra hết.”

Bắc Đường siết chặt tay mình, im lặng một lát, đột ngột đón lấy chén thuốc từ Thu Diệp Nguyên, nói với hắn: “Bản tọa bón hắn, ngươi lui xuống trước đi.”

Thu Diệp Nguyên có chút do dự, lo lắng: “Môn chủ, chuyện này…”

“Lui xuống! Có vấn đề gì bản tọa sẽ gọi ngươi.”

Thu Diệp Nguyên buộc phải lui.

Bắc Đường Ngạo nhìn Ngôn Phi Ly trong ngực, uống một ngụm thuốc, cúi xuống môi y. Vị thuốc nồng, còn có cả vị của Ngôn Phi Ly. Bản thân hắn không thích cái chuyện hôn môi, dù là với thê tử Lâm Yên Yên, cũng chỉ khi tình nồng mới hôn nàng. Nhưng bây giờ, hắn bón dược cho Ngôn Phi Ly, thì không muốn phải rời khỏi đôi môi lạnh giá này. Thật nhẹ nhàng hôn, ôm lấy thân thể gầy gò quen thuộc, Bắc Đường dần dần nghĩ rằng, có chút động tình.

Thật khó để buông đôi môi của Ngôn Phi Ly, Bắc Đường cố kiềm chế dục tính bản thân, lòng kinh ngạc, không ngờ Ngôn Phi Ly lại có ảnh hướng lớn đến hắn vậy.

Bón hết thuốc, Bắc Đường Ngạo nhẹ đặt lại Ngôn Phi Ly xuống, nhưng cảm thấy y khẽ động. Cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào, tay Ngôn Phi Ly đã nắm lấy góc áo hắn.



Thần chí của Ngôn Phi Ly vẫn mơ màng trầm trầm. Y như đang tiến vào một vực thẳm rất sâu, không nhìn thấy đáy. Trong đó có vô số người đã chìa tay ra, gọi y. Lão khất cái, sư phụ, những địch nhân môn bị y giết cũng ở đây.

Một thanh âm nỉ non của trẻ nhỏ vang lên không ngừng. Y biết hài tử đó là ai. Đó chính là đứa con vừa mất của y.

Ngôn Phi Ly muốn đến chỗ bé con đang khóc lắm, y muốn ôm nó vào lòng, muốn hảo hảo nhìn xem nó thế nào. Thế nhưng mãi cũng không thể tìm được. Không thấy con, đứa con của y và môn chủ, trong người vừa lạnh vừa mệt, trái tim băn khoăn không biết làm thế nào.

Bỗng nhiên, có một luồng khí chảy vào cơ thể y, sưởi ấm thân thể vốn băng lạnh nhiều ngày nay. Hương thơm nhàn nhạt vờn quanh, khiến y thấy quen thuộc và an tâm đến khó hiểu.

Y lần nữa trầm trầm ngủ, rồi không biết lúc nào, có một đôi môi ấm áp bao phủ y. Vị thuộc đắng chát theo yết hầu đi xuống, đầu lưỡi linh hoạt quấy nhiễu y, tinh tế lướt qua mọi chỗ, không ngừng khuấy động đầu lưỡi của y.

Rất quen thuộc, rất ấm áp.

Đừng đi…

Ngôn Phi Ly lòng hô to, mãi đến khi hương thơm nhàn nhạt kia bao lấy y lần nữa.

Khó khăn mở mắt, Ngôn Phi Ly lờ mờ nhìn thấy đỉnh trướng quen thuộc. Đầu còn choáng váng, cảm giác mình đã ngủ rất rất lâu rồi, toàn thân hư nhuyễn vô lực.

“Ngươi đã tỉnh.”

Thanh ấm cũng quen thuộc vang lên bên tai, ngữ điệu vẫn lạnh lùng ấy có chút dịu dàng.

“Môn, môn chủ?” Giọng của Ngôn Phi Ly đặc biệt suy yếu. Y ngỡ ngàng nhìn Bắc Đường Ngạo, ý thức còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, chỉ vô thức nắm chặt góc áo của hắn. Đột nhiên, chuyện phát sinh đêm đó giống như tia chớp, xẹt qua đầu y. Cuống quít đặt tay lên bụng, hỏi nhỏ: “Hài tử… Môn chủ, hài tử đâu?”

“… Hài tử đã không còn.”

Ngực Ngôn Phi Ly nhói lên. Tuy không nhớ chuyện xảy ra thế nào, nhưng vừa tỉnh đã nghe được sự thật, thế nào cũng không thể tiếp nhận. Ngơ ngác nhìn Bắc Đường hồi lâu, hốc mắt trở nên ươn ướt, y không thể nén được tâm tình, nhắm chặt hai mắt, để lệ cứ tuôn.

Tâm Bắc Đường Ngạo cũng rất khó xử. Dù sao đó cũng là con hắn. Nằm bên cạnh Ngôn Phi Ly, hiếm khi ôn nhu vậy mà ôm lấy y, để nước mắt của y chảy vào lòng mình.

Ngôn Phi Ly vô cùng đau đớn, không biết đã bao lâu, thể lực không cho phép, lại hôn mê.

Bắc Đường Ngạo bắt mạch, biết đã không còn trở ngại, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của y, không đặt tên được tư vị trong lòng. Ngồi dậy, đắp chăn giúp Ngôn Phi Ly, thấy y vô thức cuộn mình, hai tay vẫn ôm chặt bụng, giống như hài tử vẫn còn ở đó.

Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ này của y, Bắc Đường Ngạo chợt thấy xót xa. Sờ sờ ngực, cảm nhận thứ gì đó như vỡ ra, đau đớn vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện