Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 39



An Nhược Thần nói: "Muội đã chịu khổ mang nặng đến, chắc là có lời muốn nghiêm túc nói với ta. Nhưng muội ngu ngốc như thế, động một tí là lại kêu la chửi rủa, muội tưởng đây là An phủ sao? Nếu muội mắng ta một câu, vỗ bàn một cái nữa thì lập tức cút cho ta. Ta cũng kệ muội có cách hay không, có phải là đường cùng hay không."

An Nhược Hi đông cứng, nhất thời ỉu xìu đi. Nàng ta ngồi xuống, cúi đầu.

An Nhược Thần cũng không để ý đến nàng ta, tự mình cầm ly trà lên uống.

Một lúc lâu sau, An Nhược Hi thấp giọng nói: "Chính vì muội không chịu nổi oan ức nên mới không thể kiểm soát được tính khí. Tam muội cố ý, nó biết rõ muội không làm chuyện ấy, muội chỉ đút nước thôi, nhưng nó lại cố ý nói muội như vậy."

An Nhược Hi không tiếp lời, không đếm xỉa đến nàng ta.

An Nhược Hi lại nói: "Tỷ, muội không muốn gả cho Tiền lão gia."

"Tiếp theo là đến phiên muội ư?"

"Có thể lắm."

"Đây cũng là kế sách tiếp lời với ta sao?"

"Muội hy vọng là thế, nhưng đáng tiếc không phải. Muội nghe lén mẹ muội với Vinh Quý nói chuyện. Tiền Bùi hận tỷ đến thấu xương. Tứ muội không có nhà, tỷ cũng chạy mất, lão ta bị mất mặt, rất không cam lòng. Lão ta cố ý khiến cha và Vinh Quý khó xử. Còn ép cha phải viết giấy trạng, cáo trạng tướng quân đại nhân và thái thú đại nhân làm quan vô tâm cướp dân nữ. Tờ giấy đó do Tiền lão gia giữ, không biết lúc nào sẽ dùng. Cha có chút bận lòng, cảm thấy bị Tiền lão gia nắm được thóp, dân cáo quan, lại còn là cáo tướng quân đại nhân và thái thú đại nhân, thế thì làm gì có lợi. Tiền lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định với tỷ, muốn tìm cơ hội bắt tỷ đi. Mẹ muội nói với muội, bàn hôn sự chỉ là làm kiểu thế thôi, để tỷ có thể đồng tình với muội, nhưng mà muội nghe được bà ấy thương lượng với Vinh Quý, đấy là một bước lấy lòng Tiền  lão gia, tỏ ý trung thành với lão. Nếu Tiền lão gia đồng ý thì gả muội qua thật." Nói đến đây, An Nhược Hi ngẩng đầu lên, "Tỷ à, muội thật sự đã rơi vào đường cùng rồi, tỷ giúp muội một tay đi."

An Nhược Thần nhàn nhạt đáp: "Bảo ta giúp muội, vậy muội lấy gì để đổi?"

An Nhược Hi ngẩn ra, nàng ta nói chân thành dài như thế, nói hết mọi chuyện cho tỷ ta,nhưng chỉ đổi lại được một câu lạnh nhạt thế ư? An Nhược Hi không nhịn được, buột miệng hỏi lại: "Thế tứ muội dùng cái gì để đổi? Dùng tính mạng của nó?"

An Nhược Thần sầm mặt, tứ muội là nỗi đau trong lòng nàng, An Nhược Hi lại còn ngu xuẩn đâm thêm một dao.

An Nhược Hi nhìn sắc mặt nàng, cắn môi, áy náy đáp, "Muội không phải có ý đó."

An Nhược Thần không nói gì.

An Nhược Hi nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Vẫn không có tin tức của tứ muội sao?"

An Nhược Thần hỏi ngược lại: "Nếu ta tìm được tứ muội rồi, có phải muội chờ không kịp muốn tranh công với cha và Tiền Bùi không, muốn dẫn tứ muội về nhà, rồi đưa đến chỗ Tiền Bùi."

An Nhược Hi suýt thì nhảy cẫng lên: "Muội xấu xa như thế ư? Chỉ mình tỷ thương tứ muội, còn muội muốn hại nó ư? Chúng ta là tỷ muội ruột đấy! Tuy xưa nay không thân mật lắm, nhưng cũng không thù không oán gì, lúc rảnh rỗi cũng có thể trò chuyện đôi câu, muội giúp tỷ chọn xiêm y, đưa son phấn đến cho tỷ. Tỷ thân thiết với tứ muội? Chẳng lẽ muội sẽ hại con bé sao! Cũng đâu phải do muội định hôn cho nó. Muội biết muội ấy bị gả đến chỗ Tiền lão gia, cũng đau lòng lắm, nên muội mới dẫn muội ấy đi chơi đi mua đồ ăn, tính để ít nhất con bé có thời gian vui vẻ trước khi xuất giá. Muội còn đã có suy nghĩ là, nếu muội ấy không sống tốt, muội sẽ thường xuyên đến thăm muội ấy, lén âm thầm giúp đỡ. Muội không bằng được tỷ, tỷ giật dây để muội ấy trốn, muội ấy mới mười hai tuổi, liệu sẽ biết gì chứ? Muội ấy còn không phân biệt rõ đông tây nam bắc, chính tỷ đã hại muội ấy, là tỷ hại muội ấy giờ không rõ sống chết. Đến tối tỷ có thể ngủ yên ư? Dựa vào đâu mà bôi bẩn lên muội?"

"Vậy bây giờ muội đến tìm ta làm ầm lên? Đến tìm ta hại muội? Như thế thì ta càng không thể hại muội, nếu không ban đêm sẽ không được ngủ yên. Muội yên tâm gả cho Tiền Bùi đi, ta sẽ thường xuyên đến thăm muội, nếu muội không sống tốt, ta sẽ lén âm thầm giúp đỡ, thế nào?"

"Muội... tỷ..." An Nhược Hi cứng họng, nàng ta tự biết mình lỡ lời, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

"Muội không xấu, muội lương thiện mềm lòng, nhưng ta thì không thế. Ta dám trốn nhà dám trở mặt với An Chi Phủ và Tiền Bùi, thì ta cũng sẽ đối phó với muội."

"Muội... muội không phải có ý đó." An Nhược Hi miễn cưỡng nặn ra câu này.

Chợt An Nhược Thần đứng lên, từ trên cao trợn mắt nhìn xuống nàng ta: "Giả bộ làm người tốt ở trước mặt ta, muội là đồ ngu đấy sao? Muội quên chúng ta cùng một cha sinh ra sao? Muội quên ở nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện xấu rồi sao? Muội quên là từ nhỏ đến lớn ta đã nhìn qua bao nhiêu gương mặt kinh tởm rồi sao? An gia không có người tốt, người tốt đều chết cả rồi."

An Nhược Hi trợn mắt há mồm.

An Nhược Thần nhìn muội muội, ánh mắt cay nghiệt, "Cha thường xuyên mắng mẹ ta là tiện nhân, không sinh được con trai, suốt ngày trưng cái vẻ mặt đưa đám ra, chỉ tổ làm liên lụy đến ông ta. Nhưng mẹ ta đã làm gì sai? Mẹ và ông ngoại tin nhầm ông ta, nhân khi ông ngoại là sư gia nha môn huyện Đức Xương mà bám vào huyện lệnh, cùng giăng bẫy đám thương nhân ở đó, đoạt mối làm ăn. Ông ta vì thế mà lấy lòng mẹ ta, giả vờ làm người trung thực trước mặt ông ngoại. Cưới mẹ ta về, hoàn thành vụ làm ăn ở huyện Đức Xương. Ông ngoại ta đổ bệnh qua đời, mối làm ăn ở phía huyện Đức Xương không còn nhiều màu mỡ nữa, ông ta lập tức trở mặt, lại cưới mẹ muội. Sau đó là tam di nương, tứ di nương, ngũ di nương. Tự muội nói xem, những di nương đó đều là ngọn đèn cạn dầu, có thể sống được ở An gia, hiền lành ư? Nói đùa đấy à?"

An Nhược Hi cứng người, hoàn toàn không thốt nên lời.

"Muội để ta giúp muội, vậy ta muốn lợi thì muội lại giật mình? Tức giận ư? Ta cũng từng rất giật mình rất tức giận vậy đấy, thế thì sao nào? Muội có nhớ cha từng mắng ta là tiện nhân bao nhiêu lần hay không? Ông ta chửi rủa ta là đồ tiểu tiện nhân tâm địa ác độc." An Nhược Thần nhìn thẳng vào An Nhược Hi, "Hôm nay để chính miệng ta nói cho muội biết, muội muội ruột của ta, thật ra ta rất thành thật, không ngại sắm vai "tiện nhân" như ông ta nói đâu."

An Nhược Hi trợn mắt nhìn tỷ tỷ,  cứ mở lớn như thế, nước mắt liền chảy xuống. Nàng ta bắt đầu khóc lóc: "Chúng ta phận làm con, trong mắt ông ấy, đều là vật cược đổi lợi. Muội không muốn gả cho Tiền Bùi, tỷ tỷ, muội thật sự không muốn, muội rất sợ. Mẹ muội lừa muội, bà ấy lừa muội, bà ấy chỉ nghĩ có cha, trong lòng bà ấy, có khi muội cũng chỉ là vật cược đổi lợi. Muội rất sợ."

An Nhược Thần nhìn nàng ta chằm chằm, từ từ ngồi xuống vị trí, im lặng không lên tiếng, mặc nàng ta khóc lóc.

An Nhược Hi vừa gạt lệ vừa nói: "Muội biết, muội mà đến thì nhất định sẽ bị tỷ nghi ngờ, nhưng muội thật sự không biết còn có thể tìm ai nhờ giúp đỡ nữa. Tỷ có bản lĩnh, tỷ trốn đi được, còn sống tốt ở lầu Tử Vân này. Tỷ nhất định có cách có thể giúp muội, tỷ giúp muội một tay đi. Cầu xin tỷ đấy, tỷ tỷ."

"Muội muốn ta giúp muội cái gì?" Qua một lúc lâu, cuối cùng An Nhược Thần mở miệng.

"Muội..." An Nhược Hi thút thít, "Muội muốn gả cho một người tốt, gả ra ngoài quận. Trong nhà xảy ra những chuyện như thế, ở thành Trung Lan, à không, cả cái quận Bình Nam này làm gì có người chính trực nào dám cưới con gái của An Chi Phủ chứ."

An Nhược Thần không đáp, không nói là thật ra từ lâu lắm rồi, cũng sẽ chẳng có người đứng đắn tốt lành nào chịu làm thông gia với An gia.

"Hơn nữa muội đã nghĩ rồi, cha chọn thông gia thì cũng chỉ nghĩ xem có lợi lộc hay không, cho dù lần này muội tránh được Tiền lão gia, thì lần sau sẽ lại có lão gia khác nữa. Huống hồ tỷ vẫn còn ở trong thành, Tiền lão gia còn chưa từ bỏ ý định với tỷ, cha mẹ sẽ lại ép muội tiếp tục dây dưa với tỷ, vì điều này, Tiền lão gia cũng sẽ không bỏ qua cho muội. Ở thành Trung Lan này, muội không thấy được hy vọng về cuộc sống tương lai. Đại tỷ, tỷ có tướng quân làm chỗ dựa, bây giờ có tiếng nói trong thành, tỷ giúp muội tìm một mối hôn sự tốt ở bên ngoài quận đi, giúp muội cầu xin tướng quân, có tướng quân ở đấy, cha không dám không đồng ý. Muội gả đi xa, rời khỏi nơi quỷ quái này, rời khỏi những ân oán sai lầm này, tỷ cũng không cần phải lo lắng muội hại tỷ, có đúng hay không?"

An Nhược Thần không nói gì, không đáp cũng không từ chối.

An Nhược Hi cắn môi, cảm thấy chuyện đã có hy vọng, vội nói tiếp: "Tỷ giúp muội, tất nhiên muội sẽ báo đáp lại tỷ. Tin tức ở chỗ cha mẹ, tính toán của Tiền lão gia, nhất định muội sẽ hỏi thăm hộ tỷ. Bọn họ để muội đến gặp mặt liên lạc với tỷ, để mê hoặc tỷ, cũng đúng lúc cho muội cơ hội báo tin danh ngôn chính thuận. Muội có tác dụng hơn Lục đại nương nhiều." Nàng ta dừng một lúc, rồi nói: "Đúng rồi, muội vẫn còn chưa nói hết, Tiền lão gia để cha viết tờ giấy cáo trạng kia, nói sau này sẽ tìm cơ hội lên kinh cáo trạng. Tố cáo thái thú đại nhân và Long tướng quân. Tỷ nhắc tướng quân một tiếng, chỡ giữ lại hậu họa. Còn nữa, tứ di nương đã gần như bị điên rồi, hễ một chút là lại mắng tỷ, nói tỷ hại chết tứ muội, dì ấy muốn tìm tỷ đền mạng, tuy là nói điên nhưng tỷ cũng phải cảnh giác, ra vào để ý chút, nếu thấy dì ấy thì tránh đi vẫn hơn."

Nàng ta nói một mạch, nhìn An Nhược Thần đầy mong đợi.

An Nhược Thần hỏi: "Còn gì nữa không?"

An Nhược Hi vội nói: "Sau này còn có gì nữa thì muội sẽ nghe ngóng, nhất định sẽ nói cho tỷ biết."

An Nhược Thần tiếp: "Cửa hàng ngọc thạch của cha không sạch sẽ chỗ nào?"

"Cái gì?"

"Lúc thái thú đại nhân hạ lệnh đóng chặt cửa biên giới, số hàng của cha còn chưa lấy về. Còn cả mấy vị khách thương ở quận ngoài đến nhà làm ầm nữa, có nhớ không?"

An Nhược Hi vẫn nhớ, sau đó lấy được số hàng, rồi hôn sự của tứ muội được quyết định, "Là Tiền lão gia giúp một tay."

"Cái này ta biết. Nhưng phải là có vài thủ đoạn không sạch sẽ. Ta muốn biết bọn họ đã làm gì."

An Nhược Hi cuống quít: "Chuyện mua bán, cha sẽ không nói với muội đâu."

"Nhưng sẽ nói với Vinh Quý. Không phải Vinh Quý đang phụ cha ở cửa hàng ngọc thạch sao? Muội nghe ngóng giúp ta, rồi ta sẽ giúp muội tìm mối hôn tốt ở ngoài quận."

An Nhược Hi khẽ cắn răng: "Tỷ muốn báo thù cha, hủy hoại An gia?"

An Nhược Thần cười nói: "À, đúng thế, ta quên muội là người lương thiện mềm lòng. Nếu muội không làm được chuyện này thì dễ rồi. Muội về báo lại, cứ nói đã đưa đồ đến, tâm ý ta nhận, sau đó ta đánh muội, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa."

An Nhược Thần nói, đoạn đứng lên, chuẩn bị tiễn khách. An Nhược Hi hoảng hốt lật đật đứng dậy theo, kéo tay áo An Nhược Thần lại nói: "Được, muội đồng ý với tỷ. Muội có được tin thì sẽ đến nói cho tỷ biết."

An Nhược Thần nhìn bàn tay của muội muội kéo tay áo mình, rồi lại ngước mắt nhìn mặt muội muội, nói: "Nếu là nhà hay bên Tiền Bùi có tin của tứ muội, bất luận là sống chết, muội cũng phải mau chóng đến báo cho ta."

"Được." An Nhược Hi đáp một tiếng.

An Nhược Hi ra khỏi lầu Tử vân mà đầu óc rối loạn, không rõ chuyện đi này của mình đã thành công hay thất bại. Khi cổ kiệu đi được nửa đường, bỗng đại a hoàn Mai Hương theo hầu lên tiếng: "Tiểu thư, có người cản kiệu."

An Nhược Hi nghe thấy ngoài kiệu có người nói: "An nhị cô nương, lão gia nhà ta xin mời."

Mai Hương hỏi: "Lão gia nhà ngươi là ai?"

"Tiền lão gia Tiền Bùi."

Tim An Nhược Hi rơi xuống.

Xe ngựa của Tiền Bùi dừng ở trong con hẻm ven đường, An Nhược Hi một mình đi đến.

Vừa lên xe, liền thấy Tiền Bùi mỉm cười, "Chào nhị cô nương." Lão ta nói.

"Chào Tiền lão gia." An Nhược Hi cố gắng bình tĩnh chào hỏi.

"Nhị cô nương từ đâu đến đấy?"

Biết rồi còn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện