Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn

Chương 21: Có những quá khứ chỉ nên là quá khứ



"Tôi muốn giữ hết những yêu thương của lúc xưa. Để chẳng ai có thể chạm lại vào nó nữa, kể cả tôi." 

Đừng bao giờ chen chân vào chuyện của người cũ nữa. Nếu đã lỡ chia tay rồi, cũng đừng đăng những câu status nói xấu họ, vạch mặt những thói xấu của họ cho thiên hạ biết. Làm vậy được lợi ích chi đâu, chị khiến bản thân thêm mệt mỏi và đau khổ. 

Cả hai đã từng thương nhau, từng đi chung một con đường, mà con đường đó, bản thân tự thấy chông gai quá, mệt mỏi quá, rồii quyết định chia xa. Người đi đường người. Ta đi đường ta. Một con đường nhưng hai ngã rẽ. 

Còn mãi giận hờn, chê trách người ta, tức là còn quan tâm người ta. Có còn bên nhau nữa đâu. Có còn đi chung đường nữa đâu, tại sao vẫn ngóng trông, chờ đợi. 

Dù người đã có người mới rồi. Người có vui, buồn gì cũng không phải việc của mình. Cũng chẳng cần mình quan tâm tới nữa. Vậy sao không bỏ đi cho nhẹ lòng, giữ trong lòng hận thù làm gì? Sao không tìm những thứ tốt hơn, mới mẻ hơn, những cảm xúc thiết thực hơn? Tìm một người đáng để mình đặt tình cảm đến trọn đời. 

Tôi thấy có nhiều người mất rất nhiều thời gian để can thiệp vào hạnh phúc của người cũ. Kể xấu, làm đủ trò để người ta chẳng được hạnh phúc. Thật sự quá mất thời gian cho sự vô bổ đó.  

Nếu họ đã thay lòng và lừa dối tình cảm của mình thì tại sao không dành những thời gian quý báu đó để chăm chút bản thân và yêu nó nhiều hơn? Dẫu biết mình từng đau đớn vì người. Từng có những ngày bị người lạnh nhạt, bỏ rơi. Những lúc đó, cho dù buồn thật đấy, nhưng ít ra người cũng còn là của mình, còn quan tâm, trách móc và có quyền được hờn giận. 

Tự cho người ta cái quyền là mình đau thì bây giờ, khi cả hai đã xa nhau rồi, còn làm gì được nữa? Sao cứ phải ngóng nhìn mãi xem họ ra sao, có ổn không, có vui với hạnh phúc mới không? Rồi lại một mình ngồi khóc và đau khổ. Hãy nhớ rằng, khi cánh cửa này khép lại, sẽ có một cánh cửa mới mở ra. Vậy việc gì phải tốn thêm thời gian để moi móc người nữa?  

Con gái mà, tuổi trẻ chỉ có một, thanh xuân lại chóng qua, đừng đặt tình cảm cho một ai đó quá nhiều. Vừa đủ thôi nhưng hạnh phúc.

Với tôi, Tôi rất muốn giữ những gì ngọt ngào nhất, nhớ nhất của người xưa. Dẫu là một khoảng thời gian ngắn thôi. Nhưng bên người, cạnh người lòng lúc nào cũng bình yên. 

Tôi muốn giữ hết những yêu thương lúc của lúc xưa. Để chẳng ai có thể chạm tay vào nó nữa, kể cả tôi.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện