Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 40
Gió biển quét qua khuôn mặt, mai má Phù Ly tái nhợt gần như trong suốt, vết máu trên mu bàn tay đã gần như khô máu đóng vảy.
"Con thỏ, trăng đã lên cao ba lần rồi." Mặt của Côn Bằng cũng có chút tái, "Dù sao chúng ta cũng không thể cứ dây dưa ở đây được?"
"Chỉ cần Côn Bằng đại nhân hứa sẽ không ăn thịt người, tôi có thể buông tay, hơn nữa còn dẫn ngài đi ăn mỹ vị nhân gian đích thực." Roi mềm Phù Ly nắm chặt trong tay lóe lên màu máu, "Đại nhân có thể không biết, bây giờ con người đã phát minh ra rất nhiều thứ đồ thú vị, nhân gian đã có ý nghĩa hơn trước đây rất nhiều, ngài cần gì phải ăn mấy thứ thịt người vị chẳng ra gì mà buông tha không hưởng thụ những thứ khác?"
"Bảo ta không ăn thịt nữa cũng được, ngươi phải nói cho ta, tại sao ngươi lại bảo vệ nhân loại tới mức này." Bản thân Côn Bằng kỳ thực cũng không thích ăn thịt người, xương nhiều thịt ít không có vị gì cả. Bây giờ hắn với Phù Ly giằng co lâu như vậy, không phải vì thịt người mà là vì mặt mũi của Côn Bằng. Tuy rằng lúc trước hắn không nhìn ra nguyên hình của Phù Ly, nhưng tuổi tác của đối phương tuyệt đối sẽ không quá lớn, hắn đã sống mấy vạn năm còn không đánh lại một con thỏ tu vi chỉ mấy nghìn năm, chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn biết giấu mặt vào đâu?
"Nhân loại đã sớm trở thành con cưng của thiên đạo, nếu như đại nhân đi ăn bọn họ, chẳng phải là đối nghịch với thiên đạo hay sao?" Phù Ly nói, "Tuy rằng tu vi của tại hạ không tốt, nhưng cũng cảm nhận được sự suy bại của yêu tộc, thứ trói buộc yêu tu không phải là con người, mà chính là bản thân yêu tu chúng ta.
Côn Bằng nhớ lại mấy nghìn năm trước, Bạch Trạch và Kỳ Lân đã từng nhắc tới chuyện thiên hạ có biến với hắn, bảo hắn hành sự phải cẩn thận. Hắn không vừa mắt cái tình tình yếu lòng dễ nói chuyện của Bạch Trạch và Kỳ Lân, chỉ cảm thấy bọn họ cố ý dọa hắn, liền không để ý đến. Sau đó hai con thú này với Đương Khang, tinh tinh đánh hắn trọng thương, còn để Đương Khang và tinh tinh phong ấn hắn ở dưới đáy biển, hắn bị ép ở đáy biển chờ đợi đã bốn nghìn năm, đến khi gần đây phong ấn yếu dần, mới có cơ hội thoát ra.
Nếu như Bạch Trạch với Kỳ Lân không lừa hắn, vậy hắn bị phong ấn dưới đáy biển không phải là đã tránh được một kiếp sao?
"Bạch Trạch và Kỳ Lân ở đâu?" Côn Bằng muốn tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng, không phải Bạch Trạch tính được tất cả truyện trong thiên hạ, không chỉ biết được quá khứ, còn có thể biết được tương lai sao? Chỉ cần tìm hắn hỏi, đương nhiên sẽ biết rõ được chân tướng.
Phù Ly lắc đầu: "Côn Bằng đại nhân, từ khi tại hạ sinh ra, chỉ nghe tới tên của hai vị đại nhân này, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy bọn họ.
"Vậy Đương Khang và tinh tinh thì sao?" Côn Bằng giảm bớt lực nắm thần trượng.
"Đương Khang và tinh tinh?" Phù Ly nhíu mày, trước giờ cậu chưa từng nghe Bạch Viên nhắc tới hai vị yêu thú này, cho nên chỉ có thể lắc đầu, "Xin lỗi, tại hạ chưa từng nghe nói tới tên của hai vị đại nhân này."
Đều đã không còn tung tích gì?
Côn Bằng ở dưới đáy biển ghi hận bọn họ đã bốn nghìn năm, không ngờ khi thoát khỏi phong ấn lại nghe được tin tức bọn họ đã biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn Phù Ly, "Ngươi không lừa ta?"
"Đại nhân, tại hạ lấy tu vi của mình ra thề." Phù Ly thấy Côn Bằng không có ý muốn đánh tiếp nữa, thu roi lại, lui mấy bước về sau, hành lễ nói, "Côn Bằng đại nhân nếu như không chê, mời cùng tại hạ đi một chuyến thưởng thức mỹ thực chốn nhân gian."
Trang Khanh ở bên ngoài kết giới nghe thấy hai người nói chuyện, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Nội bộ ban ngành liên quan.
"Bộ trưởng, Trang Khanh gửi tin tức tới rồi!" Nhân viên phụ trách công tác giám sát nghe thấy âm báo tin nhắn tới, cả người đều lên tinh thần.
"Cậu ấy nói gì?" Người của cả bộ phận trở nên kích động, đều chen chúc trước màn hình máy tính, muốn nhìn xem Trang Khanh đã gửi tin gì tới. Phải biết rằng bọn họ ở nơi này chỉ có nhìn thấy hình ảnh từ hiện trường, không thể nghe được âm thanh, cho nên rốt cuộc sự việc đã diễn biến tới bước nào, bọn họ cũng không thể biết rõ được.
Bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong, ai cũng không thể phớt lờ.
Mở tin nhắn ra, mọi người nhìn rõ hàng chữ ngắn ngủi.
Ham muốn ăn uống của Côn Bằng mạnh, hắn đã đồng ý không ăn thịt con người nữa, nhưng chúng ta cần phải dẫn hắn đi ăn mỹ thực nhân gian, xin hãy mau chóng sắp xếp nhà hàng. Còn nữa, pháp lực của Côn Bằng mạnh, trông coi hắn không dừng.
"Mau sắp xếp nhà hàng, điều đầu bếp giỏi nhất qua đây." Bộ Trưởng bắt đầu ra lệnh, "Các cậu thuận tiện tra thử xem, Côn Bằng thích ăn thứ gì, dùng động vật mà hắn thích ăn làm nguyên liệu."
"Vậy nếu như hắn thích ăn gấu trúc thì làm sao?" Một nhân viên không biết ăn nói đưa ra câu hỏi.
Bộ trưởng do dự vài giây: "Không bằng thảo luận một chút, dùng tên lửa định vị có thể bắn chết được yêu quái này không?"
"Bắc Minh có cá, tên là Côn. Côn to lớn, không biết lớn tới cỡ nào. Hóa thân thành điểu, gọi là Bằng. Lưng của Bằng cũng không biết dài bao nhiêu. Tức giận mà bay lên, đôi cánh rũ xuống thì mây trên trời...." Nhân viên đọc một đoạn ghi nhớ trong sách giáo khoa, "Bộ trưởng, nếu như một khi không nổ chết nó, ngược lại nói đột nhiên biến thành thân thể khổng lồ sẽ làm cho toàn cầu hoang mang."
Bộ trưởng im lặng một lúc lâu: "Chỉ cần nó không ăn thịt người nữa, không ăn gấu trúc, những thứ khác vẫn có thể thương lượng." Ông vươn tay vỗ vỗ lưng ghế dựa, giận giữ nói, "Ngoài ra, lập tức trả lời Trang Khanh, chỉ cần ban quản lý có thể trông chừng nó như với Toan Dữ, không để nó ra ngoài làm loạn, quốc gia hứa mỗi năm sẽ phát cho Bộ bọn họ một khoản trợ cấp tài chính."
"Bộ trưởng, năm nay chúng ta đã hứa phát quá ba khoản trợ cấp rồi." Nhân viên Giáp trả lời tin tức này cho Trang Khanh biết, nói với bộ trưởng, "Nếu như về sau lại xuất hiện thêm mười, một trăm loại đại yêu này, vậy phải làm thế nào?"
"Cái miệng quạ đen của cậu." Nhân viên Ất phi mấy tiếng, "Những yêu thú này đã mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện, năm nay xuất hiện liền ba con đã đủ đáng sợ rồi, nếu như thực sự xuất hiện mười con, một trăm con, cậu cũng dừng quan tâm tới chuyện tiền nữa, nên lập tức quan tâm xem mình có thể giữ được mạng sống không đi."
"Không phải còn có Trang Khanh lão đại sao." Nhân viên Giáp chỉ chỉ trên màn hình giám sát, "Hơn nữa người mới tới này cũng rất giỏi, đánh với Côn bằng lâu như vậy còn không sợ hãi, không biết là mãnh thú gì tu luyện thành tinh nhỉ?"
"Nghe nói những người mới mà ban quản lý mới tuyển, có một vị nguyên hình là Bạch Hổ, có lẽ chính là cậu ta." Nhân viên Ất hai tay lướt nhanh trên bàn phím, trên mành hình là vị trí chính xác Côn Bằng đang đứng.
Bất cứ thời điểm nào, vì bảo vệ sự an toàn của nhân dân, bọn họ đều phải thực hiện phương án tệ nhất.
Trang Khanh đợi mấy phút, sau khi nhận được tin nhắn ban ngành liên quan hứa sẽ bao Côn Bằng đi ăn, hơn nữa còn nhận được tiền trợ cấp, anh vươn tay đập kết giới, ý bảo Phù Ly có thể mang Côn Bằng đi ra.
Nhận thấy động tác của Trang Khanh, Côn Bằng thu thần trượng về: "Con rồng kia có quan hệ rất tốt với ngươi?"
"Anh ấy là lão đại của chúng tôi." Phù Ly xoay người rửa tay trong nước biển, "Chúng tôi đều nghe anh ấy chỉ huy."
"Ồ." Côn Bằng hiểu ra, "Thì ra hắn là đại vương ở núi các ngươi."
Phù Ly nhìn Trang Khanh đứng bên ngoài: "Thôi bỏ đi." Lão đại của ban quản lý, cũng coi như là đại vương của núi, không có gì khác biệt cả.
"Thỏ con, ta thấy ngươi tu vi cao thâm, hơn nữa còn làm cho người ta không thấy được nguyên hình, có thể thấy ngươi là có duyên với thiên đạo nên có thể hóa hình." Côn Bằng thấy Phù Ly chắn trước mặt ông, cong lưng rửa tay, chắp tay sau lưng, dáng vẻ như một người từng trải lắc đầu thở dài nói, "Chỉ tiếc kinh nghiệm chiến đấu của ngươi ít, không biết lòng yêu đáng sợ. May mắn ngươi gặp được ta, nói không đánh ngươi thì sẽ không đánh ngươi, nếu như là yêu quái khác, đã sớm nhân dịp ngươi không phòng bị lấy mạng ngươi rồi."
Phù Ly ngẩng đầu nhìn Côn Bằng, cười: "Bởi vì sư phó Bạch Viên đã từng nói, Côn Bằng đại nhân tu vi cao thâm, không dễ chọc nhưng lại là đại yêu hết lòng tuân thủ lời hứa."
"Vẫn còn quá trẻ, không biết thế đạo hiểm ác." Tiếng thở dài của Côn Bằng càng nặng, "Yêu quái dạy ngươi cũng không tận tâm, tại sao có thể dạy ngươi thành cái tính này. Nếu như yêu mà không có yêu tính, vậy người chịu hại vẫn là ngươi. Ngươi nên biết, có đôi khi lòng người càng đáng sợ hơn."
Trang Khanh nghi hoặc nhìn về phía sau, giữa đại dương mênh mông không nhìn thấy bờ này, tại sao lại có tiếng chim sẻ truyền tới? Hay là anh nghe nhầm rồi?
Thu kết giới lại, Phù Ly thấy Côn Bằng vẫn mặc áo dài thời thượng cổ liền nói: "Đại nhân, phong cách ăn mặc của con người ở nhân gian đã thay đổi, không bằng ngài nhập gia tùy tục được không? Cũng tránh ánh mắt đánh giá của người khác, yên tâm thưởng thức món ngon?"
"Được, ngươi nói cũng có lý." Côn Bằng biến thành quần áo giống hệt như Phù Ly, "Vậy chúng ta đi thôi."
"Mời ngài theo tôi." Trang Khanh làm tư thế mời.
Côn Bằng gật đầu, con rồng này còn coi như hiểu chuyện, biết uy danh của Côn Bằng hắn nên tự mình tiến lên dẫn đường.
Sâu trong tầng mây, một con chim vô cùng lớn đang vỗ cánh, cúi đầu nhìn phương hướng rời đi của Phù Ly và yêu quái khác, ẩn thân mình sâu trong tầng mây.
Lúc này, ban ngành liên quan đã sắp xếp khách sạn với đầu bếp, đang vội vàng chuẩn bị các loại nguyên liệu. Lo lắng những món ăn chính này không hấp dẫn được sự hứng thú của Côn Bằng, nhân viên còn đi siêu thị mua đủ loại đồ ăn vặt, sắp xếp người mang tới khách sạn, cho dù thế nào, nhất định phải làm cho Côn Bằng yêu thích mỹ thực nhân gian.
Chỉ cần có thể dùng đồ ăn ngon để giải quyết vấn đề, vậy đó không còn là vấn đề nữa.
Khi lần đầu tiên Côn Bằng nhìn thấy cảnh đêm đẹp đẽ của thủ đô, cả người kinh ngạc, không ngờ thế giới con người lại đẹp thế này? Chẳng qua hắn là ai, là Côn Bằng đại vương lợi hại, cho dù tâm lý có kinh ngạc như thế nào cũng tuyệt đối không lộ ra trước mặt mấy tiểu bối này, cho nên trên mặt vẫn biểu hiện vẻ trấn định hơn bất cứ ai.
Ai da, thứ gọi là đèn đường này còn hữu dụng hơn so với dạ minh châu.
Bây giờ sở thích của con người thật kỳ quái, thích nhốt mình trong cái hộp chạy tới chạy lui.
Cây cầu kia là do yêu quái trợ giúp làm sao? Không ngờ rằng lại có vài phần uy nghi.
Giống đực con người đằng trước đang làm gì thế, sao lại đánh nữ nhân? Côn Bằng đại nhân nhất thời không thể nhìn được nữa, nhoáng cái tới trước mặt người đàn ông, đá văng người đàn ông ra xa mấy mét.
Hắn phủi phủi tro bụi trên quần bò của mình, hừ lạnh: "Không ngờ rằng lại đánh nữ nhân, đồ bất lực."
Người đàn ông bị đánh không bò được dậy ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị mắng người, kết quả phát hiện xung quanh trừ người phụ nữ bị dọa run lẩy bẩy thì không còn một bóng người nào khác.
Hình như sắp tới rằm tháng bảy, lẽ nào hắn đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ?
Nhớ tới những tình tiết kinh điển trong phim kinh dị, vẻ mặt người đàn ông càng ngày càng hoảng sợ, đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, kéo lê cái chân bị đá gãy chạy về hướng ngược lại.
Cho dù là phải bò, hắn cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Trang Khanh và Phù Ly ẩn thân ở một góc tối gần đó, nhìn thấy người đàn ông bị dọa tè ra quần, lại quay đầu nhìn Côn Bằng mang trên mặt biểu tình "Chỉ là làm một chuyện rất nhỏ bé không đáng kể mà thôi", đồng loạt chắp tay cung kính: "Côn Bằng đại nhân anh hùng."
"Hừ, ông đây không quen nhìn loại hành vi bắt nạt đồng loại giống cái này." Thắt lưng Côn Bằng càng thẳng lên, "Đúng rồi, nhà hàng đồ ăn ngon mà các ngươi nói tới ở đâu?"
"Chính là ở phía trước cách đây không xa, đi xuyên qua ngõ nhỏ này là tới." Phù Ly chỉ về phía biển hiệu quảng cáo rất to của khách sạn Duyên Nguyệt ở đằng sau ngõ nhỏ.
Ba yêu đi vào trong ngõ, Côn Bằng không nhịn được hít hà, thứ gì lại có thể thơm như thế?
Thì ra là có người bán hàng rong lén lút trốn trong ngõ nhỏ bán xiên nướng, cũng không biết chủ hàng đã bày sạp ở đây được bao lâu, công việc làm ăn còn rất tốt.
Côn Bằng tò mò hỏi Phù Ly: "Đó là thứ gì?"
"Đó là xiên nướng." Phù Ly rất thức thời bỏ tiền gọi một bó thịt xiên nướng to, sau đó mới dẫn theo Côn Bằng đi tới khách sạn. Côn Bằng nhận lấy xiên nướng, sau khi ngửi ngửi, hắn mở lớn miệng nuốt cả que trúc và thịt nướng vào bụng.
Răng rắc, răng rắc.
"Mùi vị rất được, nhưng que trúc rất khô, lần sau nướng thịt đừng dùng que trúc xiên nữa, ăn không thoải mái." Côn Bằng phun ra phần còn thừa của mấy que trúc, cảm thấy vẫn chưa hết cơn thèm.
Trên tầng, một đứa nhóc vươn tay chỉ vào Côn Bằng ở dưới hét lớn: "Mẹ, mẹ ơi! Ở kia có một chú béo ăn thịt nướng không nhả xiên, miệng còn rất lớn, có thể nhét được cả một bó thịt xiên, chú ấy là yêu quái biến thành sao?"
Người mẹ đánh một cái vào mông đứa trẻ, mang đứa nhóc lên giường nằm: "Đứa nhóc này, lại nói dối."
"Mẹ, lần này con thực sự không nói dối." Đứa trẻ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, rõ ràng là nó nói thật, tại sao lại không có ai tin nó.
Người mẹ đi tới bên cửa sổ, ló đầu ra nhìn một cái, thấy bên trong ngõ nhỏ có ba ngời, không có điểm gì kỳ lạ cả. Cô đóng cửa sổ lại, quay đầu nói với đứa trẻ: "Quá nửa đêm rồi còn không ngủ, ngày mai có muốn đi học nữa không đây?"
Trong nháy mắt, đứa trẻ cuối cùng cũng hiểu được, có lẽ nó không phải là con ruột của mẹ, mà chỉ là một bảo bối của thần tiên hoặc yêu quái lưu lạc ở nhân gian, đợi bố mẹ ruột của nó tìm được nó rồi, nhất định nó sẽ có thể trở nên lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không.
Là một người bảo vệ của khách sạn Duyên Nguyệt, sự xuất hiện của Phù Ly được mấy cô gái lễ tân nhiệt liệt hoan nghênh, nếu như không phải đằng sau cậu còn có người khác, mấy cô gái lễ tân khẳng định sẽ kéo cậu lại, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Côn Bằng bị mùi nước hoa trên người mấy cô gái kích thích làm cho hắn hắt xì, hắn xoa xoa mũi âm thầm nghĩ, xem ra là con rồng kia không lừa hắn, thịt con người bây giờ quả thực không được ngon.
Chờ khi ba người Phù Ly đi rồi, một cô gái lễ tân tò mò nói: "Nghe nói ông chủ đặc biệt sắp xếp mấy vị đầu bếp nổi tiếng tới đây, bộ phận vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ gian phòng bao xa xỉ nhất kia, hình như sắp tiếp đón một nhân vật lớn nào hả?"
"Ai mà biết được?" Một cô gái khác vươn dài cổ ra nhìn, thấy Phù Ly đang đi về hướng gian phòng bao xa hoa kia, liền nói đùa: "Nói không chừng chính là tiếp đón hai người đàn ông bên cạnh Phù Ly đấy."
"Có lẽ là thế." Cô gái kia không để tâm mấy tới lời nói này, ngược lại nói, "Đợi lát nữa Lô Di tới làm, không biết cô ấy có buông tha cho việc này không."
Côn Bằng vừa ngồi xuống, liền có người phụ trách chuyên môn mang lên mười hai món rau trộn, còn có rượu tinh khiết nhất. Ngửi được mùi rượu, Côn Bằng nheo mắt thử uống một ngụm: "Thú vị, thực sự thú vị."
Hắn ném ly thủy tinh đế cao đi, ôm lấy bình rượu trực tiếp uống một ngụm lớn.
Nhân viên phục vụ trong phòng bao không phải là người bình thường mà là tu chân giả có tu vi cao, bọn họ thấy Côn Bằng uống rượu như nước, tay bưng khay có chút không ổn.
Ăn vài món rau trộn, ánh mắt Côn Bằng sáng lên, vừa bưng một đĩa lại một đĩa nhét vào miệng, vừa tươi cười nói: "Con người cũng thật biết hưởng thụ, tai heo cũng có thể dùng làm món trộn."
Côn Bằng nheo mắt lại, nhớ tới Đương Khang, không biết tai hắn trộn lên sẽ có mùi vị như thế nào?
Hắn đẩy một món trộn tới trước mặt Phù Ly: "Tới, cái này cho con thỏ ăn."
Phù Ly cũng không để ý, nhận lấy đĩa rau, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Không hổ là đầu bếp mà quốc gia đặc biệt sắp xếp, tài nghệ nấu nướng quả thực rất giỏi.
Thức ăn nóng nhanh chóng được mang lên, Côn Bằng đã uống mười bình rượu trắng, chuyển từ chỗ ngồi đối diện Phù Ly sang ngồi cạnh cậu.
"Thì ra trứng gà cũng có nhiều cách làm như vậy." Côn Bằng hút một miếng gạch cua chưng trứng, nói với Phù Ly, "Sớm biết con ngời có thủ nghệ như vậy, năm đó ta tìm được trứng rồng sẽ không nuốt luôn, đáng lẽ nên đưa cho con người nấu lên rồi mới ăn."
"Bốn nghìn năm trước, có lẽ con người chưa biết cách làm trứng rồng." Phù Ly tò mò hỏi, "Trứng rồng có ngon không?"
"Cũng chẳng ra sao." Côn Bằng lắc đầu, "Vảy nhiều xương cứng, thịt lại ít, chẳng có gì ngon."
"Vậy tại sao ngài còn muốn ăn bọn họ?" Phù Ly khó hiểu.
"Ai bảo năm đó tộc Thanh Long mưu hại ta, một mực nói ta ăn con nối dòng của tộc bọn chúng." Côn Bằng hừ lạnh, "Côn Bằng ta đây há có thể để một con rồng sỉ nhục, ta đây liền dứt khoát ăn cho bọn chúng xem."
"Tộc Thanh Long quả thật vạn năm như một không biết xấu hổ." Phù Ly gắp một con gà hầm nấm tùng nhung cho hắn, "Ngài thử cái này xem."
Côn Bằng nuốt một hơi nửa con gà, vừa lòng gật đầu, "Ở dưới biển ta đã từng ăn một loại sứa rất lớn, giòn giòn trơn trơn, nhưng hương vị lại rất ngon. Chờ tâm tình ta tốt rồi sẽ bắt một ít cho ngươi nếm thử."
"Được, được, được." Phù Ly cười híp mắt nói, "Nếu như long tộc ăn không ngon, vậy sau này ngài đừng ăn bọn họ nữa. Đại nhân lợi hại thế này, sao nhất định phải tự chịu thiệt ăn những thứ hương vị không ngon. Như những con rồng tộc Thanh Long không biết nói lí lẽ, cùng lắm thì gặp một lần liền đánh một lần, còn có thể để bọn họ biết được sự uy mãnh của đại nhân."
Nhóm tu chân giả đứng bên cạnh đóng vai nhân viên phục vụ càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, đoạn đối thoại nay sao có chút giống như yêu phi đang nói lời gièm pha với hôn quân? Giữa Phù Ly với tộc Thanh Long rốt cuộc là có thù hận gì?
Trộm liếc nhìn Trang Khanh, cùng là long tộc nhưng không hề nói một câu tốt nào cho tộc Thanh Long, quần chúng yên lặng không nói gì, quan hệ của long tộc thật phức tạp.
"Vẫn là yêu quái trẻ tuổi các ngươi đầu óc nhanh nhẹn." Côn Bằng liên tiếp ăn ba con gà hầm nấm tùng nhung, đập bàn nói, "Không phải bây giờ số lượng long tộc bọn chúng đang còn rất ít sao, ta không ăn bọn chúng chỉ đánh thôi, đánh tới mức chúng kêu cha gọi mẹ, nhìn thấy ta liền gọi ông nội."
"Đại nhân, tuy rằng lão đại của chúng tôi là long tộc....."
"Ngươi yên tâm, hắn chỉ có thể coi là nửa long tộc, món nợ này ta sẽ không tính lên đầu hắn." Côn Bằng tự nhân mình là đại yêu yêu ghét rõ ràng, sớm đã đá Trang Khanh ra khỏi hàng ngũ long tộc.
"Theo như tại hạ nghĩ, trong long tộc xấu xa nhất vẫn là Thanh Long, những con rồng khác tuy rằng trông không mấy đẹp đẽ nhưng cũng không tới nỗi quá đáng ghét." Phù Ly gắp cho Côn Bằng một miếng cá thông, vẻ mặt thành khẩn, "Tục ngữ nói, oan có đầu, nợ có chủ, món nợ này nên tính trên người tộc Thanh Long."
"Ừ, cá này ngon." Sau khi Côn Bằng hóa thành hình người mặt không lớn, nhưng há miệng ra nuốt nguyên con cá cũng không phải chuyện khó khăn. Hắn ăn xong cá, nói với Phù Ly, "Tiểu yêu nhà ngươi đãi ta ăn uống, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói đỡ cho long tộc, không ngờ rằng lại thú vị thế này. Đừng chơi với con rồng lai đó nữa, tới làm thủ hạ của ta đi."
"Uy nghi của đại nhân làm cho tại hạ phải ngước lên nhìn, nhưng làm yêu quái phải coi trọng đạo nghĩa, bây giờ tôi đã theo vị lão đại này, cho dù tu vi của anh ấy không cao thâm bằng ngài, nhưng tôi cũng không thể vì thế mà rời bỏ anh ấy."
Được Phù Ly nịnh nọt cả người thoải mái, Côn Bằng lộ ra nụ cười hiền lành: "Làm thuộc hạ coi trọng trung thành là đúng, vậy ta cũng không ép buộc ngươi nữa. Nể mặt ngươi đãi ta đồ ăn, ta sẽ cho ngươi thể diện, bỏ qua những long tộc khác, chỉ đánh tộc Thanh Long."
Nhóm tu chân giả nhìn thấy một màn gièm pha có tác dụng:............
Đây coi như là hi sinh Thanh Long, mang lại con đường hạnh phúc cho long tộc khác sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Côn Bằng: Ta cho ngươi mặt mũi.
Phù Ly: Ca ngợi Côn Bằng đại nhân.
Trang Khanh: Tôi không tồn tại.
"Con thỏ, trăng đã lên cao ba lần rồi." Mặt của Côn Bằng cũng có chút tái, "Dù sao chúng ta cũng không thể cứ dây dưa ở đây được?"
"Chỉ cần Côn Bằng đại nhân hứa sẽ không ăn thịt người, tôi có thể buông tay, hơn nữa còn dẫn ngài đi ăn mỹ vị nhân gian đích thực." Roi mềm Phù Ly nắm chặt trong tay lóe lên màu máu, "Đại nhân có thể không biết, bây giờ con người đã phát minh ra rất nhiều thứ đồ thú vị, nhân gian đã có ý nghĩa hơn trước đây rất nhiều, ngài cần gì phải ăn mấy thứ thịt người vị chẳng ra gì mà buông tha không hưởng thụ những thứ khác?"
"Bảo ta không ăn thịt nữa cũng được, ngươi phải nói cho ta, tại sao ngươi lại bảo vệ nhân loại tới mức này." Bản thân Côn Bằng kỳ thực cũng không thích ăn thịt người, xương nhiều thịt ít không có vị gì cả. Bây giờ hắn với Phù Ly giằng co lâu như vậy, không phải vì thịt người mà là vì mặt mũi của Côn Bằng. Tuy rằng lúc trước hắn không nhìn ra nguyên hình của Phù Ly, nhưng tuổi tác của đối phương tuyệt đối sẽ không quá lớn, hắn đã sống mấy vạn năm còn không đánh lại một con thỏ tu vi chỉ mấy nghìn năm, chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn biết giấu mặt vào đâu?
"Nhân loại đã sớm trở thành con cưng của thiên đạo, nếu như đại nhân đi ăn bọn họ, chẳng phải là đối nghịch với thiên đạo hay sao?" Phù Ly nói, "Tuy rằng tu vi của tại hạ không tốt, nhưng cũng cảm nhận được sự suy bại của yêu tộc, thứ trói buộc yêu tu không phải là con người, mà chính là bản thân yêu tu chúng ta.
Côn Bằng nhớ lại mấy nghìn năm trước, Bạch Trạch và Kỳ Lân đã từng nhắc tới chuyện thiên hạ có biến với hắn, bảo hắn hành sự phải cẩn thận. Hắn không vừa mắt cái tình tình yếu lòng dễ nói chuyện của Bạch Trạch và Kỳ Lân, chỉ cảm thấy bọn họ cố ý dọa hắn, liền không để ý đến. Sau đó hai con thú này với Đương Khang, tinh tinh đánh hắn trọng thương, còn để Đương Khang và tinh tinh phong ấn hắn ở dưới đáy biển, hắn bị ép ở đáy biển chờ đợi đã bốn nghìn năm, đến khi gần đây phong ấn yếu dần, mới có cơ hội thoát ra.
Nếu như Bạch Trạch với Kỳ Lân không lừa hắn, vậy hắn bị phong ấn dưới đáy biển không phải là đã tránh được một kiếp sao?
"Bạch Trạch và Kỳ Lân ở đâu?" Côn Bằng muốn tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng, không phải Bạch Trạch tính được tất cả truyện trong thiên hạ, không chỉ biết được quá khứ, còn có thể biết được tương lai sao? Chỉ cần tìm hắn hỏi, đương nhiên sẽ biết rõ được chân tướng.
Phù Ly lắc đầu: "Côn Bằng đại nhân, từ khi tại hạ sinh ra, chỉ nghe tới tên của hai vị đại nhân này, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy bọn họ.
"Vậy Đương Khang và tinh tinh thì sao?" Côn Bằng giảm bớt lực nắm thần trượng.
"Đương Khang và tinh tinh?" Phù Ly nhíu mày, trước giờ cậu chưa từng nghe Bạch Viên nhắc tới hai vị yêu thú này, cho nên chỉ có thể lắc đầu, "Xin lỗi, tại hạ chưa từng nghe nói tới tên của hai vị đại nhân này."
Đều đã không còn tung tích gì?
Côn Bằng ở dưới đáy biển ghi hận bọn họ đã bốn nghìn năm, không ngờ khi thoát khỏi phong ấn lại nghe được tin tức bọn họ đã biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn Phù Ly, "Ngươi không lừa ta?"
"Đại nhân, tại hạ lấy tu vi của mình ra thề." Phù Ly thấy Côn Bằng không có ý muốn đánh tiếp nữa, thu roi lại, lui mấy bước về sau, hành lễ nói, "Côn Bằng đại nhân nếu như không chê, mời cùng tại hạ đi một chuyến thưởng thức mỹ thực chốn nhân gian."
Trang Khanh ở bên ngoài kết giới nghe thấy hai người nói chuyện, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Nội bộ ban ngành liên quan.
"Bộ trưởng, Trang Khanh gửi tin tức tới rồi!" Nhân viên phụ trách công tác giám sát nghe thấy âm báo tin nhắn tới, cả người đều lên tinh thần.
"Cậu ấy nói gì?" Người của cả bộ phận trở nên kích động, đều chen chúc trước màn hình máy tính, muốn nhìn xem Trang Khanh đã gửi tin gì tới. Phải biết rằng bọn họ ở nơi này chỉ có nhìn thấy hình ảnh từ hiện trường, không thể nghe được âm thanh, cho nên rốt cuộc sự việc đã diễn biến tới bước nào, bọn họ cũng không thể biết rõ được.
Bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong, ai cũng không thể phớt lờ.
Mở tin nhắn ra, mọi người nhìn rõ hàng chữ ngắn ngủi.
Ham muốn ăn uống của Côn Bằng mạnh, hắn đã đồng ý không ăn thịt con người nữa, nhưng chúng ta cần phải dẫn hắn đi ăn mỹ thực nhân gian, xin hãy mau chóng sắp xếp nhà hàng. Còn nữa, pháp lực của Côn Bằng mạnh, trông coi hắn không dừng.
"Mau sắp xếp nhà hàng, điều đầu bếp giỏi nhất qua đây." Bộ Trưởng bắt đầu ra lệnh, "Các cậu thuận tiện tra thử xem, Côn Bằng thích ăn thứ gì, dùng động vật mà hắn thích ăn làm nguyên liệu."
"Vậy nếu như hắn thích ăn gấu trúc thì làm sao?" Một nhân viên không biết ăn nói đưa ra câu hỏi.
Bộ trưởng do dự vài giây: "Không bằng thảo luận một chút, dùng tên lửa định vị có thể bắn chết được yêu quái này không?"
"Bắc Minh có cá, tên là Côn. Côn to lớn, không biết lớn tới cỡ nào. Hóa thân thành điểu, gọi là Bằng. Lưng của Bằng cũng không biết dài bao nhiêu. Tức giận mà bay lên, đôi cánh rũ xuống thì mây trên trời...." Nhân viên đọc một đoạn ghi nhớ trong sách giáo khoa, "Bộ trưởng, nếu như một khi không nổ chết nó, ngược lại nói đột nhiên biến thành thân thể khổng lồ sẽ làm cho toàn cầu hoang mang."
Bộ trưởng im lặng một lúc lâu: "Chỉ cần nó không ăn thịt người nữa, không ăn gấu trúc, những thứ khác vẫn có thể thương lượng." Ông vươn tay vỗ vỗ lưng ghế dựa, giận giữ nói, "Ngoài ra, lập tức trả lời Trang Khanh, chỉ cần ban quản lý có thể trông chừng nó như với Toan Dữ, không để nó ra ngoài làm loạn, quốc gia hứa mỗi năm sẽ phát cho Bộ bọn họ một khoản trợ cấp tài chính."
"Bộ trưởng, năm nay chúng ta đã hứa phát quá ba khoản trợ cấp rồi." Nhân viên Giáp trả lời tin tức này cho Trang Khanh biết, nói với bộ trưởng, "Nếu như về sau lại xuất hiện thêm mười, một trăm loại đại yêu này, vậy phải làm thế nào?"
"Cái miệng quạ đen của cậu." Nhân viên Ất phi mấy tiếng, "Những yêu thú này đã mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện, năm nay xuất hiện liền ba con đã đủ đáng sợ rồi, nếu như thực sự xuất hiện mười con, một trăm con, cậu cũng dừng quan tâm tới chuyện tiền nữa, nên lập tức quan tâm xem mình có thể giữ được mạng sống không đi."
"Không phải còn có Trang Khanh lão đại sao." Nhân viên Giáp chỉ chỉ trên màn hình giám sát, "Hơn nữa người mới tới này cũng rất giỏi, đánh với Côn bằng lâu như vậy còn không sợ hãi, không biết là mãnh thú gì tu luyện thành tinh nhỉ?"
"Nghe nói những người mới mà ban quản lý mới tuyển, có một vị nguyên hình là Bạch Hổ, có lẽ chính là cậu ta." Nhân viên Ất hai tay lướt nhanh trên bàn phím, trên mành hình là vị trí chính xác Côn Bằng đang đứng.
Bất cứ thời điểm nào, vì bảo vệ sự an toàn của nhân dân, bọn họ đều phải thực hiện phương án tệ nhất.
Trang Khanh đợi mấy phút, sau khi nhận được tin nhắn ban ngành liên quan hứa sẽ bao Côn Bằng đi ăn, hơn nữa còn nhận được tiền trợ cấp, anh vươn tay đập kết giới, ý bảo Phù Ly có thể mang Côn Bằng đi ra.
Nhận thấy động tác của Trang Khanh, Côn Bằng thu thần trượng về: "Con rồng kia có quan hệ rất tốt với ngươi?"
"Anh ấy là lão đại của chúng tôi." Phù Ly xoay người rửa tay trong nước biển, "Chúng tôi đều nghe anh ấy chỉ huy."
"Ồ." Côn Bằng hiểu ra, "Thì ra hắn là đại vương ở núi các ngươi."
Phù Ly nhìn Trang Khanh đứng bên ngoài: "Thôi bỏ đi." Lão đại của ban quản lý, cũng coi như là đại vương của núi, không có gì khác biệt cả.
"Thỏ con, ta thấy ngươi tu vi cao thâm, hơn nữa còn làm cho người ta không thấy được nguyên hình, có thể thấy ngươi là có duyên với thiên đạo nên có thể hóa hình." Côn Bằng thấy Phù Ly chắn trước mặt ông, cong lưng rửa tay, chắp tay sau lưng, dáng vẻ như một người từng trải lắc đầu thở dài nói, "Chỉ tiếc kinh nghiệm chiến đấu của ngươi ít, không biết lòng yêu đáng sợ. May mắn ngươi gặp được ta, nói không đánh ngươi thì sẽ không đánh ngươi, nếu như là yêu quái khác, đã sớm nhân dịp ngươi không phòng bị lấy mạng ngươi rồi."
Phù Ly ngẩng đầu nhìn Côn Bằng, cười: "Bởi vì sư phó Bạch Viên đã từng nói, Côn Bằng đại nhân tu vi cao thâm, không dễ chọc nhưng lại là đại yêu hết lòng tuân thủ lời hứa."
"Vẫn còn quá trẻ, không biết thế đạo hiểm ác." Tiếng thở dài của Côn Bằng càng nặng, "Yêu quái dạy ngươi cũng không tận tâm, tại sao có thể dạy ngươi thành cái tính này. Nếu như yêu mà không có yêu tính, vậy người chịu hại vẫn là ngươi. Ngươi nên biết, có đôi khi lòng người càng đáng sợ hơn."
Trang Khanh nghi hoặc nhìn về phía sau, giữa đại dương mênh mông không nhìn thấy bờ này, tại sao lại có tiếng chim sẻ truyền tới? Hay là anh nghe nhầm rồi?
Thu kết giới lại, Phù Ly thấy Côn Bằng vẫn mặc áo dài thời thượng cổ liền nói: "Đại nhân, phong cách ăn mặc của con người ở nhân gian đã thay đổi, không bằng ngài nhập gia tùy tục được không? Cũng tránh ánh mắt đánh giá của người khác, yên tâm thưởng thức món ngon?"
"Được, ngươi nói cũng có lý." Côn Bằng biến thành quần áo giống hệt như Phù Ly, "Vậy chúng ta đi thôi."
"Mời ngài theo tôi." Trang Khanh làm tư thế mời.
Côn Bằng gật đầu, con rồng này còn coi như hiểu chuyện, biết uy danh của Côn Bằng hắn nên tự mình tiến lên dẫn đường.
Sâu trong tầng mây, một con chim vô cùng lớn đang vỗ cánh, cúi đầu nhìn phương hướng rời đi của Phù Ly và yêu quái khác, ẩn thân mình sâu trong tầng mây.
Lúc này, ban ngành liên quan đã sắp xếp khách sạn với đầu bếp, đang vội vàng chuẩn bị các loại nguyên liệu. Lo lắng những món ăn chính này không hấp dẫn được sự hứng thú của Côn Bằng, nhân viên còn đi siêu thị mua đủ loại đồ ăn vặt, sắp xếp người mang tới khách sạn, cho dù thế nào, nhất định phải làm cho Côn Bằng yêu thích mỹ thực nhân gian.
Chỉ cần có thể dùng đồ ăn ngon để giải quyết vấn đề, vậy đó không còn là vấn đề nữa.
Khi lần đầu tiên Côn Bằng nhìn thấy cảnh đêm đẹp đẽ của thủ đô, cả người kinh ngạc, không ngờ thế giới con người lại đẹp thế này? Chẳng qua hắn là ai, là Côn Bằng đại vương lợi hại, cho dù tâm lý có kinh ngạc như thế nào cũng tuyệt đối không lộ ra trước mặt mấy tiểu bối này, cho nên trên mặt vẫn biểu hiện vẻ trấn định hơn bất cứ ai.
Ai da, thứ gọi là đèn đường này còn hữu dụng hơn so với dạ minh châu.
Bây giờ sở thích của con người thật kỳ quái, thích nhốt mình trong cái hộp chạy tới chạy lui.
Cây cầu kia là do yêu quái trợ giúp làm sao? Không ngờ rằng lại có vài phần uy nghi.
Giống đực con người đằng trước đang làm gì thế, sao lại đánh nữ nhân? Côn Bằng đại nhân nhất thời không thể nhìn được nữa, nhoáng cái tới trước mặt người đàn ông, đá văng người đàn ông ra xa mấy mét.
Hắn phủi phủi tro bụi trên quần bò của mình, hừ lạnh: "Không ngờ rằng lại đánh nữ nhân, đồ bất lực."
Người đàn ông bị đánh không bò được dậy ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị mắng người, kết quả phát hiện xung quanh trừ người phụ nữ bị dọa run lẩy bẩy thì không còn một bóng người nào khác.
Hình như sắp tới rằm tháng bảy, lẽ nào hắn đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ?
Nhớ tới những tình tiết kinh điển trong phim kinh dị, vẻ mặt người đàn ông càng ngày càng hoảng sợ, đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, kéo lê cái chân bị đá gãy chạy về hướng ngược lại.
Cho dù là phải bò, hắn cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Trang Khanh và Phù Ly ẩn thân ở một góc tối gần đó, nhìn thấy người đàn ông bị dọa tè ra quần, lại quay đầu nhìn Côn Bằng mang trên mặt biểu tình "Chỉ là làm một chuyện rất nhỏ bé không đáng kể mà thôi", đồng loạt chắp tay cung kính: "Côn Bằng đại nhân anh hùng."
"Hừ, ông đây không quen nhìn loại hành vi bắt nạt đồng loại giống cái này." Thắt lưng Côn Bằng càng thẳng lên, "Đúng rồi, nhà hàng đồ ăn ngon mà các ngươi nói tới ở đâu?"
"Chính là ở phía trước cách đây không xa, đi xuyên qua ngõ nhỏ này là tới." Phù Ly chỉ về phía biển hiệu quảng cáo rất to của khách sạn Duyên Nguyệt ở đằng sau ngõ nhỏ.
Ba yêu đi vào trong ngõ, Côn Bằng không nhịn được hít hà, thứ gì lại có thể thơm như thế?
Thì ra là có người bán hàng rong lén lút trốn trong ngõ nhỏ bán xiên nướng, cũng không biết chủ hàng đã bày sạp ở đây được bao lâu, công việc làm ăn còn rất tốt.
Côn Bằng tò mò hỏi Phù Ly: "Đó là thứ gì?"
"Đó là xiên nướng." Phù Ly rất thức thời bỏ tiền gọi một bó thịt xiên nướng to, sau đó mới dẫn theo Côn Bằng đi tới khách sạn. Côn Bằng nhận lấy xiên nướng, sau khi ngửi ngửi, hắn mở lớn miệng nuốt cả que trúc và thịt nướng vào bụng.
Răng rắc, răng rắc.
"Mùi vị rất được, nhưng que trúc rất khô, lần sau nướng thịt đừng dùng que trúc xiên nữa, ăn không thoải mái." Côn Bằng phun ra phần còn thừa của mấy que trúc, cảm thấy vẫn chưa hết cơn thèm.
Trên tầng, một đứa nhóc vươn tay chỉ vào Côn Bằng ở dưới hét lớn: "Mẹ, mẹ ơi! Ở kia có một chú béo ăn thịt nướng không nhả xiên, miệng còn rất lớn, có thể nhét được cả một bó thịt xiên, chú ấy là yêu quái biến thành sao?"
Người mẹ đánh một cái vào mông đứa trẻ, mang đứa nhóc lên giường nằm: "Đứa nhóc này, lại nói dối."
"Mẹ, lần này con thực sự không nói dối." Đứa trẻ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, rõ ràng là nó nói thật, tại sao lại không có ai tin nó.
Người mẹ đi tới bên cửa sổ, ló đầu ra nhìn một cái, thấy bên trong ngõ nhỏ có ba ngời, không có điểm gì kỳ lạ cả. Cô đóng cửa sổ lại, quay đầu nói với đứa trẻ: "Quá nửa đêm rồi còn không ngủ, ngày mai có muốn đi học nữa không đây?"
Trong nháy mắt, đứa trẻ cuối cùng cũng hiểu được, có lẽ nó không phải là con ruột của mẹ, mà chỉ là một bảo bối của thần tiên hoặc yêu quái lưu lạc ở nhân gian, đợi bố mẹ ruột của nó tìm được nó rồi, nhất định nó sẽ có thể trở nên lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không.
Là một người bảo vệ của khách sạn Duyên Nguyệt, sự xuất hiện của Phù Ly được mấy cô gái lễ tân nhiệt liệt hoan nghênh, nếu như không phải đằng sau cậu còn có người khác, mấy cô gái lễ tân khẳng định sẽ kéo cậu lại, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Côn Bằng bị mùi nước hoa trên người mấy cô gái kích thích làm cho hắn hắt xì, hắn xoa xoa mũi âm thầm nghĩ, xem ra là con rồng kia không lừa hắn, thịt con người bây giờ quả thực không được ngon.
Chờ khi ba người Phù Ly đi rồi, một cô gái lễ tân tò mò nói: "Nghe nói ông chủ đặc biệt sắp xếp mấy vị đầu bếp nổi tiếng tới đây, bộ phận vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ gian phòng bao xa xỉ nhất kia, hình như sắp tiếp đón một nhân vật lớn nào hả?"
"Ai mà biết được?" Một cô gái khác vươn dài cổ ra nhìn, thấy Phù Ly đang đi về hướng gian phòng bao xa hoa kia, liền nói đùa: "Nói không chừng chính là tiếp đón hai người đàn ông bên cạnh Phù Ly đấy."
"Có lẽ là thế." Cô gái kia không để tâm mấy tới lời nói này, ngược lại nói, "Đợi lát nữa Lô Di tới làm, không biết cô ấy có buông tha cho việc này không."
Côn Bằng vừa ngồi xuống, liền có người phụ trách chuyên môn mang lên mười hai món rau trộn, còn có rượu tinh khiết nhất. Ngửi được mùi rượu, Côn Bằng nheo mắt thử uống một ngụm: "Thú vị, thực sự thú vị."
Hắn ném ly thủy tinh đế cao đi, ôm lấy bình rượu trực tiếp uống một ngụm lớn.
Nhân viên phục vụ trong phòng bao không phải là người bình thường mà là tu chân giả có tu vi cao, bọn họ thấy Côn Bằng uống rượu như nước, tay bưng khay có chút không ổn.
Ăn vài món rau trộn, ánh mắt Côn Bằng sáng lên, vừa bưng một đĩa lại một đĩa nhét vào miệng, vừa tươi cười nói: "Con người cũng thật biết hưởng thụ, tai heo cũng có thể dùng làm món trộn."
Côn Bằng nheo mắt lại, nhớ tới Đương Khang, không biết tai hắn trộn lên sẽ có mùi vị như thế nào?
Hắn đẩy một món trộn tới trước mặt Phù Ly: "Tới, cái này cho con thỏ ăn."
Phù Ly cũng không để ý, nhận lấy đĩa rau, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Không hổ là đầu bếp mà quốc gia đặc biệt sắp xếp, tài nghệ nấu nướng quả thực rất giỏi.
Thức ăn nóng nhanh chóng được mang lên, Côn Bằng đã uống mười bình rượu trắng, chuyển từ chỗ ngồi đối diện Phù Ly sang ngồi cạnh cậu.
"Thì ra trứng gà cũng có nhiều cách làm như vậy." Côn Bằng hút một miếng gạch cua chưng trứng, nói với Phù Ly, "Sớm biết con ngời có thủ nghệ như vậy, năm đó ta tìm được trứng rồng sẽ không nuốt luôn, đáng lẽ nên đưa cho con người nấu lên rồi mới ăn."
"Bốn nghìn năm trước, có lẽ con người chưa biết cách làm trứng rồng." Phù Ly tò mò hỏi, "Trứng rồng có ngon không?"
"Cũng chẳng ra sao." Côn Bằng lắc đầu, "Vảy nhiều xương cứng, thịt lại ít, chẳng có gì ngon."
"Vậy tại sao ngài còn muốn ăn bọn họ?" Phù Ly khó hiểu.
"Ai bảo năm đó tộc Thanh Long mưu hại ta, một mực nói ta ăn con nối dòng của tộc bọn chúng." Côn Bằng hừ lạnh, "Côn Bằng ta đây há có thể để một con rồng sỉ nhục, ta đây liền dứt khoát ăn cho bọn chúng xem."
"Tộc Thanh Long quả thật vạn năm như một không biết xấu hổ." Phù Ly gắp một con gà hầm nấm tùng nhung cho hắn, "Ngài thử cái này xem."
Côn Bằng nuốt một hơi nửa con gà, vừa lòng gật đầu, "Ở dưới biển ta đã từng ăn một loại sứa rất lớn, giòn giòn trơn trơn, nhưng hương vị lại rất ngon. Chờ tâm tình ta tốt rồi sẽ bắt một ít cho ngươi nếm thử."
"Được, được, được." Phù Ly cười híp mắt nói, "Nếu như long tộc ăn không ngon, vậy sau này ngài đừng ăn bọn họ nữa. Đại nhân lợi hại thế này, sao nhất định phải tự chịu thiệt ăn những thứ hương vị không ngon. Như những con rồng tộc Thanh Long không biết nói lí lẽ, cùng lắm thì gặp một lần liền đánh một lần, còn có thể để bọn họ biết được sự uy mãnh của đại nhân."
Nhóm tu chân giả đứng bên cạnh đóng vai nhân viên phục vụ càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, đoạn đối thoại nay sao có chút giống như yêu phi đang nói lời gièm pha với hôn quân? Giữa Phù Ly với tộc Thanh Long rốt cuộc là có thù hận gì?
Trộm liếc nhìn Trang Khanh, cùng là long tộc nhưng không hề nói một câu tốt nào cho tộc Thanh Long, quần chúng yên lặng không nói gì, quan hệ của long tộc thật phức tạp.
"Vẫn là yêu quái trẻ tuổi các ngươi đầu óc nhanh nhẹn." Côn Bằng liên tiếp ăn ba con gà hầm nấm tùng nhung, đập bàn nói, "Không phải bây giờ số lượng long tộc bọn chúng đang còn rất ít sao, ta không ăn bọn chúng chỉ đánh thôi, đánh tới mức chúng kêu cha gọi mẹ, nhìn thấy ta liền gọi ông nội."
"Đại nhân, tuy rằng lão đại của chúng tôi là long tộc....."
"Ngươi yên tâm, hắn chỉ có thể coi là nửa long tộc, món nợ này ta sẽ không tính lên đầu hắn." Côn Bằng tự nhân mình là đại yêu yêu ghét rõ ràng, sớm đã đá Trang Khanh ra khỏi hàng ngũ long tộc.
"Theo như tại hạ nghĩ, trong long tộc xấu xa nhất vẫn là Thanh Long, những con rồng khác tuy rằng trông không mấy đẹp đẽ nhưng cũng không tới nỗi quá đáng ghét." Phù Ly gắp cho Côn Bằng một miếng cá thông, vẻ mặt thành khẩn, "Tục ngữ nói, oan có đầu, nợ có chủ, món nợ này nên tính trên người tộc Thanh Long."
"Ừ, cá này ngon." Sau khi Côn Bằng hóa thành hình người mặt không lớn, nhưng há miệng ra nuốt nguyên con cá cũng không phải chuyện khó khăn. Hắn ăn xong cá, nói với Phù Ly, "Tiểu yêu nhà ngươi đãi ta ăn uống, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói đỡ cho long tộc, không ngờ rằng lại thú vị thế này. Đừng chơi với con rồng lai đó nữa, tới làm thủ hạ của ta đi."
"Uy nghi của đại nhân làm cho tại hạ phải ngước lên nhìn, nhưng làm yêu quái phải coi trọng đạo nghĩa, bây giờ tôi đã theo vị lão đại này, cho dù tu vi của anh ấy không cao thâm bằng ngài, nhưng tôi cũng không thể vì thế mà rời bỏ anh ấy."
Được Phù Ly nịnh nọt cả người thoải mái, Côn Bằng lộ ra nụ cười hiền lành: "Làm thuộc hạ coi trọng trung thành là đúng, vậy ta cũng không ép buộc ngươi nữa. Nể mặt ngươi đãi ta đồ ăn, ta sẽ cho ngươi thể diện, bỏ qua những long tộc khác, chỉ đánh tộc Thanh Long."
Nhóm tu chân giả nhìn thấy một màn gièm pha có tác dụng:............
Đây coi như là hi sinh Thanh Long, mang lại con đường hạnh phúc cho long tộc khác sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Côn Bằng: Ta cho ngươi mặt mũi.
Phù Ly: Ca ngợi Côn Bằng đại nhân.
Trang Khanh: Tôi không tồn tại.
Bình luận truyện