Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 44
Ngơ ngác nhìn Phù Ly và Tống Ngữ thổi ra phân thân, một đống "Phù Ly, Tống Ngữ, Trương Kha" hóa thành khói bay ra khỏi cửa sổ, Trương Kha suýt chút nữa là ngã từ trên giường của khách sạn xuống, đại yêu đều lợi hại như thế sao?
"Không cần lo lắng, bọn họ giống như những phân thân của chúng ta, đợi bọn họ quay lại, những chuyện bọn họ đã từng làm sẽ biến thành ký ức thực của bản thân chúng ta." Phù Ly cho rằng Trương Kha lo lắng công việc, cho nên giải thích, "Bọn họ chính là ý chí của chúng ta, sẽ làm những việc mà chúng ta tự mình làm."
"Anh Phù, khi em học cấp ba, nếu như có thể quen anh thì tốt rồi." Như thế cậu có thể biến ra phân thân đi tới lớp còn cậu thì nằm trên giường ngủ nướng. Buổi tối cũng không cần phải làm bài tập, học pháp thuật, quả thực đẹp đẽ như tiên cảnh.
"Tu vi của cậu quá yếu, đừng nghĩ dựa vào đường tắt này." Tống Ngữ chẳng hề nể tình vạch trần cậu, "Kỳ thật cũng không thể trách cậu, bây giờ nhân tu đều rất yếu."
"Ờ." Vẻ mặt Trương Kha rất hờ hững.
Con Toan Dữ này chỉ chịu nằm xuống làm thiếp trước mặt anh Phù thôi, khi nói chuyện với những người khác, hắn chưa bao giờ uyển chuyển cả. Chẳng qua nền tảng sức mạnh quyết định kiến trúc thượng tầng, cậu lựa chọn mỉm cười chấp nhận.
Nghĩ thông suốt điều này, tâm tình cậu tốt hơn, chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ chúng ta làm gì?" Lẽ nào cứ ở trong khách sạn, đợi phân thân đăng ký hết các tu chân giả ở Ba Thục, sau đó lại đi tới tỉnh khác?
"Tôi có chuyện cá nhân muốn đi làm, cậu có muốn đi cùng tôi không?" Phù Ly cười híp mắt hỏi Trương Kha.
"Có ạ, có ạ." Trương Kha liên tục gật đầu.
Người trẻ mà, lòng tò mò tương đối lớn.
Nhưng khi bị Phù Ly xách theo bay lên trên một đỉnh núi cao, Trương Kha ôm hai tay lạnh run, giẫm lên tuyết đọng dưới chân, không dám nhúc nhích. Đột nhiên gió thổi mây cuồn cuộn, mây trên trời dường như biến thành một vòng xoáy khổng lồ, có một loại nguy cơ như trời sắp sập xuống.
"Toan, Toan Dữ........"
"Gọi tôi là anh Tống."
"Anh Tống." Trương Kha túm lấy tay áo của Tống Ngữ, nhìn thấy Phù Ly bay trên không trung, giọng nói run rẩy, "Anh Phù muốn làm gì?"
"Tôi đoán là cậu ta có thể muốn thu thập Linh Tủy của núi non, mấy thứ đồ chơi đùa trẻ con, cậu ấy thu lại làm gì?" Tống Ngữ khó hiểu, loại Linh Tủy này đối với yêu tu giống như sữa mà trẻ con thích uống, Phù Ly đã bốn nghìn tuổi rồi, còn chưa cai sữa sao?"
"Linh, Linh Tủy là thứ gì? Răng trên, răng dưới của Trương Kha va vào nhau lập cập, sau khi tự dán cho mình mấy lá bùa, mới không lạnh run nữa.
"Chính là linh khí của núi non trải qua nghìn năm biến hóa, từ đó xuất hiện Linh Tủy. Nghìn năm ngưng tụ mà thành, trong vòng một trăm năm nếu không ai lấy đi nó sẽ hóa thành nhũ thạch." Tống Ngữ thấy mặc dù tu vi của Phù Ly cao, phương pháp cũng đúng, nhưng động tác thu thập lại không thuần thục cho nên nghĩ rằng trước đây có lẽ Phù Ly chưa từng làm chuyện này.
"Vậy biến thành nhũ thạch còn có thể sử dụng sao?" Trương Kha cảm thấy thứ nghìn năm mới ngưng kết lại, chắc chắn sẽ rất lợi hại, không có người lấy đi thì thật tiếc.
"Cây kết quả mà không ai hái đi, cuối cùng sẽ trở nên khô và đắng, cậu nói xem có còn dùng được không?" Tống Ngữ chậc một tiếng, "Đồ hết hạn sử dụng thì không dùng được nữa."
Trương Kha im lặng tiếp tục nhìn Phù Ly thu thập Linh Tủy, theo hai vị đại yêu này ra ngoài, cậu quả thật đã học thêm được nhiều kiến thức.
Ba Thục nhiều núi sông, đáng tiếc thời đại này gần như đã không còn yêu tu biết thu thập Linh Tủy, cho nên trải qua nghìn năm biến đổi, không biết bao nhiêu Linh Tủy đã lãng phí trong dòng thời gian trôi.
Đối với Phù Ly mà nói, Linh Tủy chính là thứ mà hồi còn nhỏ cậu thường hay uống, uống xong những yêu tu trong núi sẽ tiện tay đưa cho cậu mấy bình, ai cũng không coi thứ này như của lạ. Thời gian hai nghìn năm đối với yêu tu cũng không phải dài đằng đẵng, nhưng Phù Ly phát hiện thói quen mà cậu đã luyện thành, ở thời điểm hiện tại đã không còn được truyền lại nữa.
"Lên!" Cậu hét lớn một tiếng, những giọt sương màu xanh ngọc từ bốn phương tám hướng bay lên. Linh Tủy vừa rời núi có thể sẽ trở nên tinh nghịch, cho nên động tác của Phù Ly rất nhanh, lợi dụng tu vi của bản thân, hút tất cả Linh Tủy vào trong bình ngọc trên tay.
Lắc lắc bình, cậu có chút thất vọng, bây giờ chất lượng Linh Tủy cũng không còn được như trước đây, thu hoạch cũng được ít, thật sự là đời nay không bằng đời trước.
Ngẩng đầu nhìn lên mây đen dày đặc trên không trung, Phù Ly hướng về sông núi cung kính hành lễ, cảm ơn bọn họ ban tặng, sau đó cậu bay về trước mặt Trương Kha với Tống Ngữ.
"Anh, anh Phù." Trương Kha nhìn thấy bình ngọc trong tay Phù Ly, thể tích còn chưa được tới 100ml, không ngờ lại có thể chứa đựng nhiều như vậy.
"Yên tâm, tôi đã lập kết giới rồi, cũng không phá hoại môi trường tự nhiên, nơi đây cũng không có con người, cho nên cũng không thể coi như làm việc trái quy định." Phù Ly cho bình chứa Linh Tủy vào trong túi Càn Khôn, "Tôi sẽ không biết pháp luật mà lại phạm pháp đâu."
"Em không có ý này, em chỉ cảm thấy có chút kỳ quái." Vẻ mặt Trương Kha đầy tò mò, "Thì ra núi lớn như vậy còn có thể kết quả."
"Thứ này nhân tu như các cậu không thể ăn, nhưng loại quả này ngược lại rất thích hợp với các cậu." Phù Ly mở tay trái ra, trong lòng bàn tay có thêm một cái bát ngọc, sau đó Trương Kha nhìn thấy vô số điểm xanh từ cây cỏ đi ra, hội tụ lại trong bát.
"Đây là cái gì?" Trương Kha nhìn chằm chằm cái bát, không hiểu được tại sao toàn thân mình lại cảm thấy khát, chất lỏng màu xanh biếc trong bát dường như đang vẫy gọi cậu uống xuống.
"Vạn vật đều có linh tính, đây là món quà mà bọn họ tặng." Phù Ly đưa bát cho Trương Kha, Trương Kha không khống chế được dục vọng bản năng của cơ thể, nâng bát lên uống sạch một hơi.
Chất lỏng vừa vào miệng, Trương Kha cảm thấy kinh mạnh toàn thân đều được thanh tẩy sạch sẽ, mỗi lỗ chân lông đều đang nhận linh khí thiên địa. Chờ cậu hồi thần lại, cảm thấy tâm cảnh và tu vi đều tăng lên rất nhiều.
Mở mắt ra, cậu học dáng vẻ ban nãy của Phù Ly, cung kính hành lễ với cây cỏ xung quanh, sau đó mới hành lễ với Phù Ly nói cảm ơn: "Cảm ơn anh Phù." Tâm cảnh và tu vi đều tăng, cả người giống như thăng hoa, thế giới trong mắt cũng sinh ra biến hóa.
Phù Ly cười cười: "Cậu biết cảm ơn bọn chúng thì mấy thứ này coi như không uổng phí."
Gió núi thổi qua, cây cối trên núi lay động, bọn nó vừa im lặng lại vừa nhẫn nại, cho dù là mưa ngày hè hay là tuyết ngày đông, đất ở dưới chân chính là nhà của bọn nó.
Tống Ngữ nhìn Trương Kha, rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung. Mây đen cuồn cuộn đã tản ra xung quanh, một mảng xanh không biên giới. Có chuyện hắn vẫn chưa nói với Trương Kha, đó chính là Linh Tủy ở loại núi thế này, chỉ có thụy thú mới có thể lấy được, những đại yêu vừa mới sinh ra đã là hung thú như hắn, nếu như đi lấy Linh Tủy thì sẽ xảy ra cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã, còn người thu Linh Tủy sẽ bị sét đánh.
Ban nãy khi Phù Ly mới vừa đi thu Linh Tủy, bầu trời bất ngờ thay đổi, hắn đã cảm thấy kỳ quái, con thỏ được cơ duyên của thiên đạo hóa thành hình người, tu luyện được bốn nghìn năm công lực, không nên giống như hung thú mới đúng. Quả nhiên từ đầu tới cuối đều bình an vô sự, xem ra có lẽ vì thời tiết tự nhiên của Ba Thục chuyển biến quá nhanh mới làm cho hắn hiểu lầm.
"Anh đang nhìn gì thế?" Phù Ly nhìn lên không trung, "Anh cũng không phải là Kim Ô, còn có thể bay lên trời sóng vai mới thái dương sao?"
"Cho dù là Kim Ô cũng không làm được, những thứ đó đều do con người bịa đặt ra." Gần đây Tống Ngữ ở ban quản lý, sau khi bị rất nhiều đồng nghiệp hỏi những câu hỏi rất kỳ quái hắn mới biết, thì ra thế giới con người có rất nhiều câu chuyện cổ ly kỳ liên quan tới yêu tu, "Lão đại, cậu còn nhỏ tuổi, đừng bị những truyền thuyết mà con người bịa đặt ra lừa."
Trương Kha: "................"
Sống hơn bốn nghìn năm còn gọi là nhỏ tuổi, vậy cậu từng này tuổi thì gọi là gì, nhi đồng tới tuổi nhập học hả?
Buổi tối quay về khách sạn, Trương Kha vừa ngồi lên giường, ba người giấy bay vào từ cửa sổ, người giấy rơi xuống đất biến thành dáng vẻ của ba người bọn họ. Trương Kha còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy phân thân của cậu trực tiếp đi về phía cậu, trán cậu chợt lạnh, trong đầu nhiều thêm một đoạn ký ức, những ký ức kia rất chân thực, giống như cậu đã tự mình đi làm những chuyện này.
"Cảm thấy thế nào?" Phù Ly quan tâm hỏi.
"Cũng được, chỉ hơi chóng mặt một chút." Trương Kha xoa xoa huyệt thái dương.
"Vừa mới bắt đầu chưa thích ứng được, chóng mặt là bình thường." Phù Ly đánh giá Trương Kha từ trên xuống dưới, "Đợi cậu rèn luyện thành tiên, những loại thuật pháp này sẽ dễ sử dụng hơn."
Là đệ tử xuất sắc nhất của phái Thanh Tiêu một trăm năm trở lại đây, Trương Kha mời tám tuổi thành Trúc Cơ, ba mươi tuổi Kết Đan, đã có thể coi như tiến bộ thần tốc. Bây giờ nghe thấy Phù Ly nói "rèn thân thể thành tiên" đơn giản như đi WC, Trương Kha cảm thấy thiên tài tu luyện đều là lửa đảo cả, cậu rõ ràng chính là người cao nhất trong số những người lùn, từ thiên tài này không có quan hệ gì với cậu cả.
Có thuật phân thân, ba người Phù Ly nhanh chóng hoàn thành xong công tác ở Ba Thục, Kiềm An. Tới tỉnh Nam Chiếu, vì khí hậu hợp lòng người, phong cảnh cũng rất đẹp, Phù Ly và Tống Ngữ hai yêu quái không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhất định đòi đi xem xung quanh, Trương Kha chỉ đành nhận mệnh, đi theo sau hai người mua vé, trả tiền.
Thể lực của yêu tu không có giới hạn, Trương Kha nhìn Phù Ly và Tống Ngữ mặc trang phục của dân tộc bản xứ, thở hồng hộc nói: "Anh Phù, Toan, Tống Ngữ, hai người ăn xong hẵng đi tiếp."
Hai vị đại gia này, đi cả một ngày trời, còn chẳng thèm nghỉ một lát.
"Cậu mệt rồi hả?" Tống Ngữ quay đầu nhìn Trương Kha, vẻ mặt tiếc nuối, "Là một thằng đàn ông, thể lực kém như vậy, chậc chậc."
Trương Kha: "Ha ha."
Tôi đánh không lại anh, cho nên tôi không chấp nhặt với anh.
Ăn cơm xong, trời có mưa nhỏ, phiến đá trên đường ướt sũng. Thỉnh thoảng lại có một đôi tình nhân nắm tay nhau đi qua, nhỏ giọng thầm thì, tình ý triền miên. Tống Ngữ với Trương Kha đang đấu võ mồm, Phù Ly nói với hai người: "Hai người cứ từ từ tranh luận, tôi đi dạo một chút."
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, kiến trúc hoa lệ theo phong cách cổ xưa lại có phong vị khác. Phù Ly chưa đi xa, có mấy cô gái gọi cậu lại, muốn chụp ảnh chung với cậu. Cậu đồng ý, mấy cô gái che miệng cười trộm, chụp xong đỏ mặt chạy đi, giống như chú chim nhỏ vui vẻ.
Trên hàng liễu bên cạnh có một con chim sẻ nhỏ đang đứng, cánh dầm mưa lông vũ ướt sũng dính vào với nhau, nhìn vô cùng đáng thương.
Phù Ly dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn nó, chim sẻ nhỏ dường như phát hiện ra cậu nhìn nó, nhảy tới nhảy lui trên cây nhưng không bay đi.
Một người một chim cứ như thế ngây ngốc nhìn nhau, cho tới khi đằng sau truyền tới tiếng bước chân, con sẻ nhỏ mới vỗ cánh bay qua dòng suối, bay qua nóc nhà ngói xanh phía đối diện, biến mất trong màn đêm.
Phù Ly quay đầu lại, thấy một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang thắt cà vạt.
"Xinh chào, chúng ta lại gặp mặt rồi." Người đàn ông đi tới trước mặt Phù Ly, giày da của anh ta rất sạch sẽ, cho nên vài giọt bùn trên giày hiện lên càng rõ ràng, Phù Ly không nhịn được cúi đầu nhìn thêm một chút.
Cho rằng Phù Ly không nhớ ra mình, người đàn ông lộ ra nụ cười ôn hòa: "Tôi là Phó Tư, tôi đã từng gặp cậu ở khách sạn Duyên Nguyệt."
Phù Ly đột nhiên nhớ ra, khi cậu sắp từ chức, từng có một phú nhị đại tổ chức party độc thân, lúc ấy rác rưởi đầy đất, chỉ có một con người tướng mạo xuất chúng này nhặt rác dưới chân mình lên, hình như là người đàn ông này: "Xin chào."
Thấy Phù Ly nhớ ra chính mình, nụ cười trên mặt Phó Tư rực rỡ thêm vài phần: "Không biết tại sao, khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy cậu đặc biệt có duyên. Sau đó tôi tới khách sạn thăm dò tên của cậu mới biết cậu đã nghỉ việc rồi. Không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, lại có thể gặp cậu ở nơi cách xa thủ đô hơn hai nghìn cây số này."
Đây là một người đàn ông vô cùng tao nhã, giống như từ nhỏ đã được giáo dục tốt, cho dù đứng ở trên cổ thành người tới người đi, cũng có vẻ hoàn toàn khác biệt so với người xung quanh. Anh cười lên rất đẹp, những cô gái qua đường thậm chí còn lén lút nhìn anh.
"Có một số lời cậu nghe có thể cảm thấy rất buồn cười, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy có chút khó tin." Phó Tư đưa tay ra trước mặt Phù Ly, "Cậu Phù, chúng ta có thể kết bạn không?"
Phù Ly không nắm lấy tay anh, mà nói: "Không sao, cho dù anh nói gì, tôi cũng sẽ không cười đâu."
Phó Tư thu tay lại, quay người nhìn nước chảy trong dòng suối nhỏ: "Hình như tôi từng thấy cậu trong mơ, chúng ta cùng sống trong một sơn động rất lớn, nói rất nhiều chuyện, làm rất nhiều việc........."
Anh có chút xấu hổ nhìn Phù Ly: "Không biết cậu Phù có từng trải qua như vậy?" Hai mắt anh sáng rực nhìn Phù Ly, dường như đang tìm một đáp án.
Phù Ly nhanh chóng lắc đầu: "Chưa từng."
Hai người lại nhìn nhau không nói gì, trên mặt Phó Tư lộ ra vài phần mất mác, một lúc sau mới nặn ra một nụ cười: "Vậy sao, xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi. Không biết cậu Phù có thể cho tôi số điện thoại, sau này............"
"Anh Phù!" Trương Kha chạy tới, "Em đặt xong phòng rồi, chúng ta có nên về phòng nghỉ ngơi trước không?"
"Được." Phù Ly gật đầu, gật đầu với Phó Tư, "Tôi đi trước."
Phó Tư cười dịu dàng, trên mặt không hề biểu hiện tức giận khi bị từ chối: "Đi thong thả."
Trương Kha cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, đi được một đoạn cậu đột nhiên nói: "Anh Phù, em nhớ ra rồi, người đàn ông kia chính là doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng ở nước ta, làm sao mà anh quen anh ta vậy?"
"Trước kia không quen." Phù Ly lắc đầu, "Hơi thở trên người người đàn ông này có chút kỳ lạ, không biết có phải là yêu tu nhận được thiên duyên hóa thành hình người hay không?"
"Không thể nào, dựa vào địa vị ở thế giới con người của anh ta, nếu như yêu tu nhận được thiên duyên, đã sớm được đăng ký trong danh sách. Hơn nữa Sở Dư liếc mắt một cái có thể nhìn ra anh không phải là con người, không có lý nào lại không nhìn được anh ta." Trương Kha nói, "Em cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn anh rất kỳ quái, lẽ nào anh ta đã phát hiện ra thân phận thực sự của anh?"
"Có lẽ không phải như vậy, anh ta cảm thấy đã từng gặp tôi ở kiếp trước."
"Không ngờ rằng danh nhân có tiếng lại dùng phương thức bắt chuyện quê mùa như thế." Trương Kha rùng mình một cái, đùa nói, "Có lẽ anh ta không đùa, kiếp trước thực sự đã từng gặp anh."
"Không thể nào." Phù Ly lắc đầu khẳng định, "Người chết như đèn tắt, tất cả đều trở về với cát bụi. Con người mà tôi từng tiếp xúc kia đã sớm đầu thai chuyển thế, cũng không biết được bao nhiêu đời rồi."
"Khẳng định như vậy?" Trương Kha ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn Phó Tư vẫn đang đứng ở đằng xa, dường như vẫn luôn nhìn về phía bọn họ. Cậu vội vàng quay đầu lại, "Dung mạo không có chỗ tương tự sao?"
Phù Ly đột nhiên dừng lại, biểu tình trên mặt có chút kỳ lạ.
"Sao, sao thế?" Trương Kha có chút căng thẳng, lẽ nào cậu đã nói sai gì.
"Không sao." Biểu tình của Phù Ly có chút ngượng ngùng, "Tôi đã quên người đó trông như thế nào rồi."
Trương Kha não bổ một chút ân oán tình thù của con người thâm tình với tra yêu.
"Kỳ thật cũng không thể trách tôi, bình thường mọi người trên núi đều dùng nguyên hình sống qua ngày. Ngày ấy tôi tiếp xúc với con người rất ít, trong mắt tôi các cậu đều có hai mắt, một mũi, trừ cao thấp gầy béo khác nhau, những cái khác không có khác biệt gì.
Trương Kha nhìn khuôn mặt con người xinh đẹp của Phù Ly, lại vuốt vuốt mặt mình, lấy đâu ra cái gọi là không có khác biệt.
Phù Ly rất cố gắng thanh minh cho mình, cậu muốn làm Trương Kha tin, không phải trí nhớ của cậu không tốt mà khả năng phân biệt dung mạo con người rất kém: "Mèo cùng một loài, con người các cậu có thể phân biệt con nào với con nào không? Nếu như qua vài thập niên, cậu còn có thể nhớ nổi dung mạo của bọn nó không?"
Lời này..........dường như cũng có lý?
Trương Kha nhớ tới khi mình còn nhỏ đã từng nuôi một chú Hamster, sau đó chú Hamster chết đi, cậu vừa khóc vừa mai táng cho con Hamster. Cách hơn hai mươi năm, cậu chỉ còn nhớ rõ thú cưng mình nuôi năm đó là Hamster, nhưng muốn cậu phân biệt con Hamster cậu nuôi với những con Hamster khác cùng loài có gì khác biệt thì có lẽ chỉ là béo hơn một chút thôi?
Quá nửa đêm, Trương Kha bừng tỉnh từ giấc mơ, đột nhiên ngồi dậy trên giường.
"Anh Phù đã từng nuôi con người làm vật nuôi?!"
Đây mới chính là trọng điểm, cậu cảm thấy trước đây tại sao mình lại quên không hỏi?
Có thuật phân thân giúp đỡ, eo Trương Kha không mỏi nữa, chân cũng không đau, khi các đồng nghiệp khác còn đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bọn họ đã mua xong quà, toàn bộ đều nhét vào trong túi Càn Khôn của Phù Ly, nhẹ nhàng thoải mái ngồi lên tàu điện cao tốc quay về thủ đô.
Tống Ngữ chê đồ ăn trên tàu không thể ăn, còn không quên mở livestream trên điện thoại, biểu diễn ăn cơm hộp cho mọi người. Cư dân mạng vừa tán thưởng vừa khen hắn là thổ hào.
Không phải là thổ hào thì ai nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một đống hộp cơm trên tàu để ăn, còn dùng lưu lượng livestream.
Kết thúc livestream, Tống Ngữ nói với Phù Ly: "Con người bây giờ thật nhàm chán, nhìn thấy người khác ăn cũng có thể vui vẻ đến thế."
"Ha Ha." Trương Kha che mặt, cậu đã không còn mặt mũi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hành khách trên tàu nữa rồi.
"Lão đại, anh Phù trở về rồi!" Sở Dư vô cùng vui vẻ vọt vào văn phòng của Trang Khanh, lén lút lấy một gói đỏ thẫm trong hộp trà của Trang Khanh xoay người chạy mất.
Trang Khanh nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng hoan hô cùng với tiếng chào hỏi liên tục, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Quay đầu nhìn lại hộp trà của mình đã bị lén lút mở ra, nụ cười trên mặt đột nhiên nhạt đi năm phần.
Võ Di Đại Hồng Bào của anh!
Mọi người đã chịu đủ sự tra tấn tinh thần của Côn Bằng, giây phút khi nhìn thấy Phù Ly, giống như ngày đông nhìn thấy mặt trời, ngày hè nhìn thấy kem que, thể xác và tinh thần đều trở nên thoải mái. Tuy rằng Côn Bằng chưa bao giờ tìm bọn họ gây phiền phức nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn ta đang ở trong ban quản lý, bọn họ liền không nhịn nổi sợ hãi.
Mà người có quan hệ tốt nhất với Côn Bằng trong ban quản lý chỉ có Phù Ly thôi. Cho nên, Phù Ly vừa quay lại, bọn họ ngay lập tức cảm thấy an toàn.
Phù Ly cho rằng những người đồng nghiệp này thích đồ ăn mà cậu mang về, quyết định lần sau có đi sẽ mua nhiều hơn. Nói cười xong với đồng nghiệp, nhận lấy trà mà Sở Dư bưng tới, cậu cầm lấy tách trà quay người đi vào trong văn phòng của Trang Khanh.
Cửa văn phòng không đóng, Phù Ly đi tới cửa nhìn thấy Trang Khanh ôm hộp trà ngồi ngây ngốc, vẻ mặt đau khổ thù hận. Cậu gõ cửa, "Trang Khanh, tôi có thể vào chứ?"
"Ừ, vào đi." Trang Khang bỏ hộp trà xuống, ngồi nghiêm chỉnh nói, "Vừa mới tiếp xúc với những công việc này, cậu đã quen chưa?"
"Rất tốt, đều là những việc đơn giản cả." Phù Ly chuẩn bị một phần quà cho Trang Khanh, cậu để tách trà trên tay xuống, thò tay vào trong túi Càn Khôn lấy quà.
Trang Khanh hít hít, nhìn chằm chằm chén trà trước mắt đang tỏa mùi hương, lại nhìn Phù Ly, vẻ mặt........vẫn không chút thay đổi.
"Đây là quà tôi chuẩn bị cho anh." Phù Ly lấy một túi lớn đặt lên trên bàn, Trang Khanh nhìn lại, hình như có bánh hoa tươi, đậu phộng, lá trà vân vân.
"Cậu là một con thỏ, còn tặng thịt thỏ cho tôi?" Trang Khanh lấy ra một bao thịt thỏ cay hút chân không trong túi đồ ăn vặt.
"Không phải mọi người đều thích ăn thịt thỏ sao?" Vẻ mặt Phù Ly khó hiểu, "Dù sao thịt thỏ ở đó, mọi người không ăn cũng có người khác ăn mất. Tôi là yêu quái rất khoan dung, chỉ cần không để tôi ăn, mọi người muốn ăn thịt thỏ thể nào thì ăn thế đó."
"Cảm ơn." Trang Khanh nhìn một đống đồ trên bàn, trên mặt hơi đỏ lên, chỉ hơi hơi đỏ một chút chút mà thôi.
"Không cần khách khí." Phù Ly nâng tách trà mà Sở Dư đưa cho uống một ngụm lớn, "Vậy tôi đi đây."
Cậu đi tới cửa, lại đi vòng trở lại.
"Sao thế?" Trang Khanh đang chuẩn bị bóc gói thịt thỏ cay ra, nhanh chóng thu tay về.
"Cái này cho anh." Phù Ly đưa cho anh một bình ngọc hình hồ lô, "Anh nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không."
Trang Khanh nhận lấy bình ngọc, mở nắp ra do dự một lát, ngửa đầu uống một ngụm. Mùi vị này không thể hình dung, nhưng sau khi uống, linh hồn của anh dường như sung sướng hơn.
Anh không nhịn được uống sạch thứ trong chiếc bình kỳ quái này, có chút luyến tiếc dùng lưỡi liếm miệng bình, nhớ tới Phù Ly vẫn còn ở đây, anh vội vàng bỏ bình xuống, ra vẻ không có chuyện gì nói: "Đây là thứ gì?"
Thì ra Trang Khanh cũng thực sự chưa từng nhìn thấy thứ này, cũng chưa từng được uống.
Long tộc không bị đứt đoạn truyền dòng, không thể không biết sự tồn tại và phương pháp lấy Linh Tủy, nhưng Trang Khanh lại chưa từng được uống, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, rốt cuộc khi còn nhỏ con rồng này đã phải sống khổ cực đến thế nào?
"Linh Tủy là thứ thích hợp cho yêu tu chưa thành niên." Phù Ly không dám nói quá kỹ càng, sợ Trang Khanh nghe xong lại buồn, "Nếu như anh thích, lần sau tôi sẽ lấy giúp anh."
"Chưa thành niên?" Trang Khanh trầm mặt xuống, "Phù Ly, cậu lấy thứ này cố ý đùa giỡn tôi có phải không?"
"Đang yên đang lành sao anh lại đột nhiên nổi giận?" Phù Ly thấy sắc mặt Trang Khanh không thích hợp, bước mấy bước ra khỏi văn phòng, thò đầu ra từ sau cánh cửa nói, "Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tuổi còn trẻ tính tình không nên nóng nảy như vậy, thứ đó là do tôi cố ý thu thập giúp anh, có lợi cho cơ thể anh. Yêu tu mà chưa thành niên uống thứ này rất bình thường, năm đó tôi uống Linh Tủy, uống tới hai nghìn tuổi mới dừng, uống thứ này đâu có gì xấu hổ."
"Cậu đi ngay cho tôi!" Trang Khanh vung tay lên đóng sầm cửa lại, nhốt Phù Ly bên ngoài cửa.
Uống Linh Tủy thôi sao cậu ta nói giống như đang uống sữa vậy?
Anh đứng trong văn phòng thật lâu, tạo kết giới lên cánh cửa, sau khi xác nhận người bên ngoài không thể xông vào, ngón tay mới chầm chậm đưa về phía trước, sau đó từ từ nắm lấy bình ngọc hồ lô kia.
Sau đó dùng tốc độ nhanh như sét đánh bỏ bình ngọc kia vào trong túi Càn Khôn của mình.
Anh hít hít mũi, dường như trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi hương của Linh Tủy.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Lão Ly: Trẻ con phải ngoan ngoan uống sữa mới có thể cao cao.
Trang Tiểu Khanh: Cút (ノ"Д)ノ
"Không cần lo lắng, bọn họ giống như những phân thân của chúng ta, đợi bọn họ quay lại, những chuyện bọn họ đã từng làm sẽ biến thành ký ức thực của bản thân chúng ta." Phù Ly cho rằng Trương Kha lo lắng công việc, cho nên giải thích, "Bọn họ chính là ý chí của chúng ta, sẽ làm những việc mà chúng ta tự mình làm."
"Anh Phù, khi em học cấp ba, nếu như có thể quen anh thì tốt rồi." Như thế cậu có thể biến ra phân thân đi tới lớp còn cậu thì nằm trên giường ngủ nướng. Buổi tối cũng không cần phải làm bài tập, học pháp thuật, quả thực đẹp đẽ như tiên cảnh.
"Tu vi của cậu quá yếu, đừng nghĩ dựa vào đường tắt này." Tống Ngữ chẳng hề nể tình vạch trần cậu, "Kỳ thật cũng không thể trách cậu, bây giờ nhân tu đều rất yếu."
"Ờ." Vẻ mặt Trương Kha rất hờ hững.
Con Toan Dữ này chỉ chịu nằm xuống làm thiếp trước mặt anh Phù thôi, khi nói chuyện với những người khác, hắn chưa bao giờ uyển chuyển cả. Chẳng qua nền tảng sức mạnh quyết định kiến trúc thượng tầng, cậu lựa chọn mỉm cười chấp nhận.
Nghĩ thông suốt điều này, tâm tình cậu tốt hơn, chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ chúng ta làm gì?" Lẽ nào cứ ở trong khách sạn, đợi phân thân đăng ký hết các tu chân giả ở Ba Thục, sau đó lại đi tới tỉnh khác?
"Tôi có chuyện cá nhân muốn đi làm, cậu có muốn đi cùng tôi không?" Phù Ly cười híp mắt hỏi Trương Kha.
"Có ạ, có ạ." Trương Kha liên tục gật đầu.
Người trẻ mà, lòng tò mò tương đối lớn.
Nhưng khi bị Phù Ly xách theo bay lên trên một đỉnh núi cao, Trương Kha ôm hai tay lạnh run, giẫm lên tuyết đọng dưới chân, không dám nhúc nhích. Đột nhiên gió thổi mây cuồn cuộn, mây trên trời dường như biến thành một vòng xoáy khổng lồ, có một loại nguy cơ như trời sắp sập xuống.
"Toan, Toan Dữ........"
"Gọi tôi là anh Tống."
"Anh Tống." Trương Kha túm lấy tay áo của Tống Ngữ, nhìn thấy Phù Ly bay trên không trung, giọng nói run rẩy, "Anh Phù muốn làm gì?"
"Tôi đoán là cậu ta có thể muốn thu thập Linh Tủy của núi non, mấy thứ đồ chơi đùa trẻ con, cậu ấy thu lại làm gì?" Tống Ngữ khó hiểu, loại Linh Tủy này đối với yêu tu giống như sữa mà trẻ con thích uống, Phù Ly đã bốn nghìn tuổi rồi, còn chưa cai sữa sao?"
"Linh, Linh Tủy là thứ gì? Răng trên, răng dưới của Trương Kha va vào nhau lập cập, sau khi tự dán cho mình mấy lá bùa, mới không lạnh run nữa.
"Chính là linh khí của núi non trải qua nghìn năm biến hóa, từ đó xuất hiện Linh Tủy. Nghìn năm ngưng tụ mà thành, trong vòng một trăm năm nếu không ai lấy đi nó sẽ hóa thành nhũ thạch." Tống Ngữ thấy mặc dù tu vi của Phù Ly cao, phương pháp cũng đúng, nhưng động tác thu thập lại không thuần thục cho nên nghĩ rằng trước đây có lẽ Phù Ly chưa từng làm chuyện này.
"Vậy biến thành nhũ thạch còn có thể sử dụng sao?" Trương Kha cảm thấy thứ nghìn năm mới ngưng kết lại, chắc chắn sẽ rất lợi hại, không có người lấy đi thì thật tiếc.
"Cây kết quả mà không ai hái đi, cuối cùng sẽ trở nên khô và đắng, cậu nói xem có còn dùng được không?" Tống Ngữ chậc một tiếng, "Đồ hết hạn sử dụng thì không dùng được nữa."
Trương Kha im lặng tiếp tục nhìn Phù Ly thu thập Linh Tủy, theo hai vị đại yêu này ra ngoài, cậu quả thật đã học thêm được nhiều kiến thức.
Ba Thục nhiều núi sông, đáng tiếc thời đại này gần như đã không còn yêu tu biết thu thập Linh Tủy, cho nên trải qua nghìn năm biến đổi, không biết bao nhiêu Linh Tủy đã lãng phí trong dòng thời gian trôi.
Đối với Phù Ly mà nói, Linh Tủy chính là thứ mà hồi còn nhỏ cậu thường hay uống, uống xong những yêu tu trong núi sẽ tiện tay đưa cho cậu mấy bình, ai cũng không coi thứ này như của lạ. Thời gian hai nghìn năm đối với yêu tu cũng không phải dài đằng đẵng, nhưng Phù Ly phát hiện thói quen mà cậu đã luyện thành, ở thời điểm hiện tại đã không còn được truyền lại nữa.
"Lên!" Cậu hét lớn một tiếng, những giọt sương màu xanh ngọc từ bốn phương tám hướng bay lên. Linh Tủy vừa rời núi có thể sẽ trở nên tinh nghịch, cho nên động tác của Phù Ly rất nhanh, lợi dụng tu vi của bản thân, hút tất cả Linh Tủy vào trong bình ngọc trên tay.
Lắc lắc bình, cậu có chút thất vọng, bây giờ chất lượng Linh Tủy cũng không còn được như trước đây, thu hoạch cũng được ít, thật sự là đời nay không bằng đời trước.
Ngẩng đầu nhìn lên mây đen dày đặc trên không trung, Phù Ly hướng về sông núi cung kính hành lễ, cảm ơn bọn họ ban tặng, sau đó cậu bay về trước mặt Trương Kha với Tống Ngữ.
"Anh, anh Phù." Trương Kha nhìn thấy bình ngọc trong tay Phù Ly, thể tích còn chưa được tới 100ml, không ngờ lại có thể chứa đựng nhiều như vậy.
"Yên tâm, tôi đã lập kết giới rồi, cũng không phá hoại môi trường tự nhiên, nơi đây cũng không có con người, cho nên cũng không thể coi như làm việc trái quy định." Phù Ly cho bình chứa Linh Tủy vào trong túi Càn Khôn, "Tôi sẽ không biết pháp luật mà lại phạm pháp đâu."
"Em không có ý này, em chỉ cảm thấy có chút kỳ quái." Vẻ mặt Trương Kha đầy tò mò, "Thì ra núi lớn như vậy còn có thể kết quả."
"Thứ này nhân tu như các cậu không thể ăn, nhưng loại quả này ngược lại rất thích hợp với các cậu." Phù Ly mở tay trái ra, trong lòng bàn tay có thêm một cái bát ngọc, sau đó Trương Kha nhìn thấy vô số điểm xanh từ cây cỏ đi ra, hội tụ lại trong bát.
"Đây là cái gì?" Trương Kha nhìn chằm chằm cái bát, không hiểu được tại sao toàn thân mình lại cảm thấy khát, chất lỏng màu xanh biếc trong bát dường như đang vẫy gọi cậu uống xuống.
"Vạn vật đều có linh tính, đây là món quà mà bọn họ tặng." Phù Ly đưa bát cho Trương Kha, Trương Kha không khống chế được dục vọng bản năng của cơ thể, nâng bát lên uống sạch một hơi.
Chất lỏng vừa vào miệng, Trương Kha cảm thấy kinh mạnh toàn thân đều được thanh tẩy sạch sẽ, mỗi lỗ chân lông đều đang nhận linh khí thiên địa. Chờ cậu hồi thần lại, cảm thấy tâm cảnh và tu vi đều tăng lên rất nhiều.
Mở mắt ra, cậu học dáng vẻ ban nãy của Phù Ly, cung kính hành lễ với cây cỏ xung quanh, sau đó mới hành lễ với Phù Ly nói cảm ơn: "Cảm ơn anh Phù." Tâm cảnh và tu vi đều tăng, cả người giống như thăng hoa, thế giới trong mắt cũng sinh ra biến hóa.
Phù Ly cười cười: "Cậu biết cảm ơn bọn chúng thì mấy thứ này coi như không uổng phí."
Gió núi thổi qua, cây cối trên núi lay động, bọn nó vừa im lặng lại vừa nhẫn nại, cho dù là mưa ngày hè hay là tuyết ngày đông, đất ở dưới chân chính là nhà của bọn nó.
Tống Ngữ nhìn Trương Kha, rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung. Mây đen cuồn cuộn đã tản ra xung quanh, một mảng xanh không biên giới. Có chuyện hắn vẫn chưa nói với Trương Kha, đó chính là Linh Tủy ở loại núi thế này, chỉ có thụy thú mới có thể lấy được, những đại yêu vừa mới sinh ra đã là hung thú như hắn, nếu như đi lấy Linh Tủy thì sẽ xảy ra cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã, còn người thu Linh Tủy sẽ bị sét đánh.
Ban nãy khi Phù Ly mới vừa đi thu Linh Tủy, bầu trời bất ngờ thay đổi, hắn đã cảm thấy kỳ quái, con thỏ được cơ duyên của thiên đạo hóa thành hình người, tu luyện được bốn nghìn năm công lực, không nên giống như hung thú mới đúng. Quả nhiên từ đầu tới cuối đều bình an vô sự, xem ra có lẽ vì thời tiết tự nhiên của Ba Thục chuyển biến quá nhanh mới làm cho hắn hiểu lầm.
"Anh đang nhìn gì thế?" Phù Ly nhìn lên không trung, "Anh cũng không phải là Kim Ô, còn có thể bay lên trời sóng vai mới thái dương sao?"
"Cho dù là Kim Ô cũng không làm được, những thứ đó đều do con người bịa đặt ra." Gần đây Tống Ngữ ở ban quản lý, sau khi bị rất nhiều đồng nghiệp hỏi những câu hỏi rất kỳ quái hắn mới biết, thì ra thế giới con người có rất nhiều câu chuyện cổ ly kỳ liên quan tới yêu tu, "Lão đại, cậu còn nhỏ tuổi, đừng bị những truyền thuyết mà con người bịa đặt ra lừa."
Trương Kha: "................"
Sống hơn bốn nghìn năm còn gọi là nhỏ tuổi, vậy cậu từng này tuổi thì gọi là gì, nhi đồng tới tuổi nhập học hả?
Buổi tối quay về khách sạn, Trương Kha vừa ngồi lên giường, ba người giấy bay vào từ cửa sổ, người giấy rơi xuống đất biến thành dáng vẻ của ba người bọn họ. Trương Kha còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy phân thân của cậu trực tiếp đi về phía cậu, trán cậu chợt lạnh, trong đầu nhiều thêm một đoạn ký ức, những ký ức kia rất chân thực, giống như cậu đã tự mình đi làm những chuyện này.
"Cảm thấy thế nào?" Phù Ly quan tâm hỏi.
"Cũng được, chỉ hơi chóng mặt một chút." Trương Kha xoa xoa huyệt thái dương.
"Vừa mới bắt đầu chưa thích ứng được, chóng mặt là bình thường." Phù Ly đánh giá Trương Kha từ trên xuống dưới, "Đợi cậu rèn luyện thành tiên, những loại thuật pháp này sẽ dễ sử dụng hơn."
Là đệ tử xuất sắc nhất của phái Thanh Tiêu một trăm năm trở lại đây, Trương Kha mời tám tuổi thành Trúc Cơ, ba mươi tuổi Kết Đan, đã có thể coi như tiến bộ thần tốc. Bây giờ nghe thấy Phù Ly nói "rèn thân thể thành tiên" đơn giản như đi WC, Trương Kha cảm thấy thiên tài tu luyện đều là lửa đảo cả, cậu rõ ràng chính là người cao nhất trong số những người lùn, từ thiên tài này không có quan hệ gì với cậu cả.
Có thuật phân thân, ba người Phù Ly nhanh chóng hoàn thành xong công tác ở Ba Thục, Kiềm An. Tới tỉnh Nam Chiếu, vì khí hậu hợp lòng người, phong cảnh cũng rất đẹp, Phù Ly và Tống Ngữ hai yêu quái không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhất định đòi đi xem xung quanh, Trương Kha chỉ đành nhận mệnh, đi theo sau hai người mua vé, trả tiền.
Thể lực của yêu tu không có giới hạn, Trương Kha nhìn Phù Ly và Tống Ngữ mặc trang phục của dân tộc bản xứ, thở hồng hộc nói: "Anh Phù, Toan, Tống Ngữ, hai người ăn xong hẵng đi tiếp."
Hai vị đại gia này, đi cả một ngày trời, còn chẳng thèm nghỉ một lát.
"Cậu mệt rồi hả?" Tống Ngữ quay đầu nhìn Trương Kha, vẻ mặt tiếc nuối, "Là một thằng đàn ông, thể lực kém như vậy, chậc chậc."
Trương Kha: "Ha ha."
Tôi đánh không lại anh, cho nên tôi không chấp nhặt với anh.
Ăn cơm xong, trời có mưa nhỏ, phiến đá trên đường ướt sũng. Thỉnh thoảng lại có một đôi tình nhân nắm tay nhau đi qua, nhỏ giọng thầm thì, tình ý triền miên. Tống Ngữ với Trương Kha đang đấu võ mồm, Phù Ly nói với hai người: "Hai người cứ từ từ tranh luận, tôi đi dạo một chút."
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, kiến trúc hoa lệ theo phong cách cổ xưa lại có phong vị khác. Phù Ly chưa đi xa, có mấy cô gái gọi cậu lại, muốn chụp ảnh chung với cậu. Cậu đồng ý, mấy cô gái che miệng cười trộm, chụp xong đỏ mặt chạy đi, giống như chú chim nhỏ vui vẻ.
Trên hàng liễu bên cạnh có một con chim sẻ nhỏ đang đứng, cánh dầm mưa lông vũ ướt sũng dính vào với nhau, nhìn vô cùng đáng thương.
Phù Ly dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn nó, chim sẻ nhỏ dường như phát hiện ra cậu nhìn nó, nhảy tới nhảy lui trên cây nhưng không bay đi.
Một người một chim cứ như thế ngây ngốc nhìn nhau, cho tới khi đằng sau truyền tới tiếng bước chân, con sẻ nhỏ mới vỗ cánh bay qua dòng suối, bay qua nóc nhà ngói xanh phía đối diện, biến mất trong màn đêm.
Phù Ly quay đầu lại, thấy một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang thắt cà vạt.
"Xinh chào, chúng ta lại gặp mặt rồi." Người đàn ông đi tới trước mặt Phù Ly, giày da của anh ta rất sạch sẽ, cho nên vài giọt bùn trên giày hiện lên càng rõ ràng, Phù Ly không nhịn được cúi đầu nhìn thêm một chút.
Cho rằng Phù Ly không nhớ ra mình, người đàn ông lộ ra nụ cười ôn hòa: "Tôi là Phó Tư, tôi đã từng gặp cậu ở khách sạn Duyên Nguyệt."
Phù Ly đột nhiên nhớ ra, khi cậu sắp từ chức, từng có một phú nhị đại tổ chức party độc thân, lúc ấy rác rưởi đầy đất, chỉ có một con người tướng mạo xuất chúng này nhặt rác dưới chân mình lên, hình như là người đàn ông này: "Xin chào."
Thấy Phù Ly nhớ ra chính mình, nụ cười trên mặt Phó Tư rực rỡ thêm vài phần: "Không biết tại sao, khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy cậu đặc biệt có duyên. Sau đó tôi tới khách sạn thăm dò tên của cậu mới biết cậu đã nghỉ việc rồi. Không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, lại có thể gặp cậu ở nơi cách xa thủ đô hơn hai nghìn cây số này."
Đây là một người đàn ông vô cùng tao nhã, giống như từ nhỏ đã được giáo dục tốt, cho dù đứng ở trên cổ thành người tới người đi, cũng có vẻ hoàn toàn khác biệt so với người xung quanh. Anh cười lên rất đẹp, những cô gái qua đường thậm chí còn lén lút nhìn anh.
"Có một số lời cậu nghe có thể cảm thấy rất buồn cười, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy có chút khó tin." Phó Tư đưa tay ra trước mặt Phù Ly, "Cậu Phù, chúng ta có thể kết bạn không?"
Phù Ly không nắm lấy tay anh, mà nói: "Không sao, cho dù anh nói gì, tôi cũng sẽ không cười đâu."
Phó Tư thu tay lại, quay người nhìn nước chảy trong dòng suối nhỏ: "Hình như tôi từng thấy cậu trong mơ, chúng ta cùng sống trong một sơn động rất lớn, nói rất nhiều chuyện, làm rất nhiều việc........."
Anh có chút xấu hổ nhìn Phù Ly: "Không biết cậu Phù có từng trải qua như vậy?" Hai mắt anh sáng rực nhìn Phù Ly, dường như đang tìm một đáp án.
Phù Ly nhanh chóng lắc đầu: "Chưa từng."
Hai người lại nhìn nhau không nói gì, trên mặt Phó Tư lộ ra vài phần mất mác, một lúc sau mới nặn ra một nụ cười: "Vậy sao, xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi. Không biết cậu Phù có thể cho tôi số điện thoại, sau này............"
"Anh Phù!" Trương Kha chạy tới, "Em đặt xong phòng rồi, chúng ta có nên về phòng nghỉ ngơi trước không?"
"Được." Phù Ly gật đầu, gật đầu với Phó Tư, "Tôi đi trước."
Phó Tư cười dịu dàng, trên mặt không hề biểu hiện tức giận khi bị từ chối: "Đi thong thả."
Trương Kha cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, đi được một đoạn cậu đột nhiên nói: "Anh Phù, em nhớ ra rồi, người đàn ông kia chính là doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng ở nước ta, làm sao mà anh quen anh ta vậy?"
"Trước kia không quen." Phù Ly lắc đầu, "Hơi thở trên người người đàn ông này có chút kỳ lạ, không biết có phải là yêu tu nhận được thiên duyên hóa thành hình người hay không?"
"Không thể nào, dựa vào địa vị ở thế giới con người của anh ta, nếu như yêu tu nhận được thiên duyên, đã sớm được đăng ký trong danh sách. Hơn nữa Sở Dư liếc mắt một cái có thể nhìn ra anh không phải là con người, không có lý nào lại không nhìn được anh ta." Trương Kha nói, "Em cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn anh rất kỳ quái, lẽ nào anh ta đã phát hiện ra thân phận thực sự của anh?"
"Có lẽ không phải như vậy, anh ta cảm thấy đã từng gặp tôi ở kiếp trước."
"Không ngờ rằng danh nhân có tiếng lại dùng phương thức bắt chuyện quê mùa như thế." Trương Kha rùng mình một cái, đùa nói, "Có lẽ anh ta không đùa, kiếp trước thực sự đã từng gặp anh."
"Không thể nào." Phù Ly lắc đầu khẳng định, "Người chết như đèn tắt, tất cả đều trở về với cát bụi. Con người mà tôi từng tiếp xúc kia đã sớm đầu thai chuyển thế, cũng không biết được bao nhiêu đời rồi."
"Khẳng định như vậy?" Trương Kha ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn Phó Tư vẫn đang đứng ở đằng xa, dường như vẫn luôn nhìn về phía bọn họ. Cậu vội vàng quay đầu lại, "Dung mạo không có chỗ tương tự sao?"
Phù Ly đột nhiên dừng lại, biểu tình trên mặt có chút kỳ lạ.
"Sao, sao thế?" Trương Kha có chút căng thẳng, lẽ nào cậu đã nói sai gì.
"Không sao." Biểu tình của Phù Ly có chút ngượng ngùng, "Tôi đã quên người đó trông như thế nào rồi."
Trương Kha não bổ một chút ân oán tình thù của con người thâm tình với tra yêu.
"Kỳ thật cũng không thể trách tôi, bình thường mọi người trên núi đều dùng nguyên hình sống qua ngày. Ngày ấy tôi tiếp xúc với con người rất ít, trong mắt tôi các cậu đều có hai mắt, một mũi, trừ cao thấp gầy béo khác nhau, những cái khác không có khác biệt gì.
Trương Kha nhìn khuôn mặt con người xinh đẹp của Phù Ly, lại vuốt vuốt mặt mình, lấy đâu ra cái gọi là không có khác biệt.
Phù Ly rất cố gắng thanh minh cho mình, cậu muốn làm Trương Kha tin, không phải trí nhớ của cậu không tốt mà khả năng phân biệt dung mạo con người rất kém: "Mèo cùng một loài, con người các cậu có thể phân biệt con nào với con nào không? Nếu như qua vài thập niên, cậu còn có thể nhớ nổi dung mạo của bọn nó không?"
Lời này..........dường như cũng có lý?
Trương Kha nhớ tới khi mình còn nhỏ đã từng nuôi một chú Hamster, sau đó chú Hamster chết đi, cậu vừa khóc vừa mai táng cho con Hamster. Cách hơn hai mươi năm, cậu chỉ còn nhớ rõ thú cưng mình nuôi năm đó là Hamster, nhưng muốn cậu phân biệt con Hamster cậu nuôi với những con Hamster khác cùng loài có gì khác biệt thì có lẽ chỉ là béo hơn một chút thôi?
Quá nửa đêm, Trương Kha bừng tỉnh từ giấc mơ, đột nhiên ngồi dậy trên giường.
"Anh Phù đã từng nuôi con người làm vật nuôi?!"
Đây mới chính là trọng điểm, cậu cảm thấy trước đây tại sao mình lại quên không hỏi?
Có thuật phân thân giúp đỡ, eo Trương Kha không mỏi nữa, chân cũng không đau, khi các đồng nghiệp khác còn đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bọn họ đã mua xong quà, toàn bộ đều nhét vào trong túi Càn Khôn của Phù Ly, nhẹ nhàng thoải mái ngồi lên tàu điện cao tốc quay về thủ đô.
Tống Ngữ chê đồ ăn trên tàu không thể ăn, còn không quên mở livestream trên điện thoại, biểu diễn ăn cơm hộp cho mọi người. Cư dân mạng vừa tán thưởng vừa khen hắn là thổ hào.
Không phải là thổ hào thì ai nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một đống hộp cơm trên tàu để ăn, còn dùng lưu lượng livestream.
Kết thúc livestream, Tống Ngữ nói với Phù Ly: "Con người bây giờ thật nhàm chán, nhìn thấy người khác ăn cũng có thể vui vẻ đến thế."
"Ha Ha." Trương Kha che mặt, cậu đã không còn mặt mũi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hành khách trên tàu nữa rồi.
"Lão đại, anh Phù trở về rồi!" Sở Dư vô cùng vui vẻ vọt vào văn phòng của Trang Khanh, lén lút lấy một gói đỏ thẫm trong hộp trà của Trang Khanh xoay người chạy mất.
Trang Khanh nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng hoan hô cùng với tiếng chào hỏi liên tục, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Quay đầu nhìn lại hộp trà của mình đã bị lén lút mở ra, nụ cười trên mặt đột nhiên nhạt đi năm phần.
Võ Di Đại Hồng Bào của anh!
Mọi người đã chịu đủ sự tra tấn tinh thần của Côn Bằng, giây phút khi nhìn thấy Phù Ly, giống như ngày đông nhìn thấy mặt trời, ngày hè nhìn thấy kem que, thể xác và tinh thần đều trở nên thoải mái. Tuy rằng Côn Bằng chưa bao giờ tìm bọn họ gây phiền phức nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn ta đang ở trong ban quản lý, bọn họ liền không nhịn nổi sợ hãi.
Mà người có quan hệ tốt nhất với Côn Bằng trong ban quản lý chỉ có Phù Ly thôi. Cho nên, Phù Ly vừa quay lại, bọn họ ngay lập tức cảm thấy an toàn.
Phù Ly cho rằng những người đồng nghiệp này thích đồ ăn mà cậu mang về, quyết định lần sau có đi sẽ mua nhiều hơn. Nói cười xong với đồng nghiệp, nhận lấy trà mà Sở Dư bưng tới, cậu cầm lấy tách trà quay người đi vào trong văn phòng của Trang Khanh.
Cửa văn phòng không đóng, Phù Ly đi tới cửa nhìn thấy Trang Khanh ôm hộp trà ngồi ngây ngốc, vẻ mặt đau khổ thù hận. Cậu gõ cửa, "Trang Khanh, tôi có thể vào chứ?"
"Ừ, vào đi." Trang Khang bỏ hộp trà xuống, ngồi nghiêm chỉnh nói, "Vừa mới tiếp xúc với những công việc này, cậu đã quen chưa?"
"Rất tốt, đều là những việc đơn giản cả." Phù Ly chuẩn bị một phần quà cho Trang Khanh, cậu để tách trà trên tay xuống, thò tay vào trong túi Càn Khôn lấy quà.
Trang Khanh hít hít, nhìn chằm chằm chén trà trước mắt đang tỏa mùi hương, lại nhìn Phù Ly, vẻ mặt........vẫn không chút thay đổi.
"Đây là quà tôi chuẩn bị cho anh." Phù Ly lấy một túi lớn đặt lên trên bàn, Trang Khanh nhìn lại, hình như có bánh hoa tươi, đậu phộng, lá trà vân vân.
"Cậu là một con thỏ, còn tặng thịt thỏ cho tôi?" Trang Khanh lấy ra một bao thịt thỏ cay hút chân không trong túi đồ ăn vặt.
"Không phải mọi người đều thích ăn thịt thỏ sao?" Vẻ mặt Phù Ly khó hiểu, "Dù sao thịt thỏ ở đó, mọi người không ăn cũng có người khác ăn mất. Tôi là yêu quái rất khoan dung, chỉ cần không để tôi ăn, mọi người muốn ăn thịt thỏ thể nào thì ăn thế đó."
"Cảm ơn." Trang Khanh nhìn một đống đồ trên bàn, trên mặt hơi đỏ lên, chỉ hơi hơi đỏ một chút chút mà thôi.
"Không cần khách khí." Phù Ly nâng tách trà mà Sở Dư đưa cho uống một ngụm lớn, "Vậy tôi đi đây."
Cậu đi tới cửa, lại đi vòng trở lại.
"Sao thế?" Trang Khanh đang chuẩn bị bóc gói thịt thỏ cay ra, nhanh chóng thu tay về.
"Cái này cho anh." Phù Ly đưa cho anh một bình ngọc hình hồ lô, "Anh nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không."
Trang Khanh nhận lấy bình ngọc, mở nắp ra do dự một lát, ngửa đầu uống một ngụm. Mùi vị này không thể hình dung, nhưng sau khi uống, linh hồn của anh dường như sung sướng hơn.
Anh không nhịn được uống sạch thứ trong chiếc bình kỳ quái này, có chút luyến tiếc dùng lưỡi liếm miệng bình, nhớ tới Phù Ly vẫn còn ở đây, anh vội vàng bỏ bình xuống, ra vẻ không có chuyện gì nói: "Đây là thứ gì?"
Thì ra Trang Khanh cũng thực sự chưa từng nhìn thấy thứ này, cũng chưa từng được uống.
Long tộc không bị đứt đoạn truyền dòng, không thể không biết sự tồn tại và phương pháp lấy Linh Tủy, nhưng Trang Khanh lại chưa từng được uống, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, rốt cuộc khi còn nhỏ con rồng này đã phải sống khổ cực đến thế nào?
"Linh Tủy là thứ thích hợp cho yêu tu chưa thành niên." Phù Ly không dám nói quá kỹ càng, sợ Trang Khanh nghe xong lại buồn, "Nếu như anh thích, lần sau tôi sẽ lấy giúp anh."
"Chưa thành niên?" Trang Khanh trầm mặt xuống, "Phù Ly, cậu lấy thứ này cố ý đùa giỡn tôi có phải không?"
"Đang yên đang lành sao anh lại đột nhiên nổi giận?" Phù Ly thấy sắc mặt Trang Khanh không thích hợp, bước mấy bước ra khỏi văn phòng, thò đầu ra từ sau cánh cửa nói, "Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tuổi còn trẻ tính tình không nên nóng nảy như vậy, thứ đó là do tôi cố ý thu thập giúp anh, có lợi cho cơ thể anh. Yêu tu mà chưa thành niên uống thứ này rất bình thường, năm đó tôi uống Linh Tủy, uống tới hai nghìn tuổi mới dừng, uống thứ này đâu có gì xấu hổ."
"Cậu đi ngay cho tôi!" Trang Khanh vung tay lên đóng sầm cửa lại, nhốt Phù Ly bên ngoài cửa.
Uống Linh Tủy thôi sao cậu ta nói giống như đang uống sữa vậy?
Anh đứng trong văn phòng thật lâu, tạo kết giới lên cánh cửa, sau khi xác nhận người bên ngoài không thể xông vào, ngón tay mới chầm chậm đưa về phía trước, sau đó từ từ nắm lấy bình ngọc hồ lô kia.
Sau đó dùng tốc độ nhanh như sét đánh bỏ bình ngọc kia vào trong túi Càn Khôn của mình.
Anh hít hít mũi, dường như trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi hương của Linh Tủy.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Lão Ly: Trẻ con phải ngoan ngoan uống sữa mới có thể cao cao.
Trang Tiểu Khanh: Cút (ノ"Д)ノ
Bình luận truyện