Dược Hương Trùng Sinh
Chương 205: Tuyển chọn
Edit: QR2
Sáng sớm ngày mười sáu tháng giêng, sương mù lạnh lẽo lượn lờ khắp kinh thành, từng chiếc xe ngựa chạy qua phá vỡ sự yên tĩnh của đường phố, tất cả đều chạy về hướng hoàng cung tạo thành một đoàn xe dài uốn lượn.
Cố Thập Bát Nương vén rèm mềm mại lên, nhìn thấy hoàng cung cách đó không xa, dưới ánh bình minh nơi đó như một con cự thú đang nằm yên, uy nghiêm không thể nhìn thẳng.[QR2][diendanlequydon]
Trải qua tầng tầng lớp lớp trạm kiểm tra, mấy lần đối chiếu, tra xét thân phận, sau khi nữ quan soát người, xe ngựa chở các cô nương mới chính thức tiến vào hoàng cung.
Có lẽ đây là lần duy nhất trong cuộc đời đi vào nơi tôn quý nhất Đại Chu nên lúc này các cô nương đều an tĩnh, câm như hến ngồi trong xe ngựa, lúc nãy trải qua mấy lần kiểm tra ngắn ngủi, lại nhìn thấy lan can bạch ngọc điêu khắc họa tiết rồng bay tô điểm thêm sự uy nghiêm của cung điện vàng son rực rỡ đến mức tận cùng, những chuyện này tạo thành uy hiếp cực lớn với các cô nương ở đây. Lúc này phải cẩn thận một chút, chỉ sợ một bước lầm lỗi, một lời nói nhầm tạo thành chuyện hối hận ngàn đời.
“Mời các vị tiểu thư xuống xe.”
Sau một tiếng thông báo, Cố Thập Bát Nương bước xuống xe ngựa, thấy trước cửa cung điện, một đội cấm vệ quân xếp thành hàng vô cùng nghêm túc, mười mấy bị nội thị cùng một biểu tình đang khoanh tay đứng yên.
Hơn mười hàng cô nương hoàn phì yến gầy, đang tuổi thanh xuân, mặc trang phục vô cùng đẹp đẽ, đứng theo thứ tự đối diện cửa cung, không nén được sự gò bó.
“Các tiểu thư, mời bên này.” Nội thị đứng đầu nói, xoay người đi vào trong.
Bối rối đi qua, các cô nương nối đuôi nhau đuổi theo, Cố Thập Bát Nương đi chính giữa, đi đến trước cửa chính điện, từ xa đã cảm thấy một luồng nhiệt nóng thổi tới.
Trong đại điện đốt nhiều chậu than lớn, đây là nơi nguồn nhiệt bắt đầu, bên trong phòng đã có hơn mười mấy vị nội thị đang đứng, ánh mắt bén nhọn nhìn các cô nương đang nối đuôi nhau đi vào.
Ánh mắt chỉ lướt qua nhanh chóng đã sàng lọc xong những cô nương hơi cao, hơi thấp, hơi gầy, rất nhanh các cung nữ đi ra, có người chỉ huy chia đám đông thành hai đội.
“Các tiểu thư, mời theo ta…” Một cung nữ mặc áo trắng, vẻ mặt hòa nhã nói.
Lời này vừa nói ra, ở trong đội ngũ, những cô nương đứng trước sau trái phải Cố Thập Bát Nương phát ra một tiếng hô kích động, còn có người nhẹ nhàng lau nước mắt.
Cùng lúc đó, mười mấy cô nương đứng bên cạnh, sắc mặt buồn bã, có người nhỏ giọng khóc sụt sùi.
“Chuyện này…?” Cố Thập Bát Nương nhịn không được nhỏ giọng hỏi thăm một vị cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh.
“Chúng ta qua sơ tuyển rồi…” Cô nương đó nói nhỏ, khuôn mặt vui mừng, khẽ quan sát Cố Thập Bát Nương, thấy nàng mặc áo màu hồng cánh sen, váy gấm màu thiên thanh, trong tay cầm áo khoác lông trắng, hoa văn viền áo màu vàng nhạt, y phục bình thường, nhan sắc trong đám người chỉ có thể coi là trung đẳng, trong lòng liền có cảm tình, vừa đi theo đội ngũ phía trước, vừa hỏi nhỏ: “Ngươi là người ở đâu?”
“Phủ Kiến Khang.” Cố Thập Bát Nương đáp, bởi vì trong lòng có chuyện nên đối với kết quả này cũng không vui mừng như người khác.
“Nguyên quán của ta ở Thiệu Hưng, chẳng qua ta chưa bao giờ về quê hương, luôn ở kinh thành…” Nàng cười nói nhỏ.
“Im lặng.” Nội thị đi bên cạnh khẽ quát, cắt đứt lời nàng.
Cố Thập Bát Nương và cô nương đó không dám nói nữa, cất bước đi vào một cánh cửa khác, vẫn đứng trong đại sảnh xa hoa sang trọng như cũ.
Ở đây cũng có mười mấy vị nội thị đang chờ, trong tay cầm một cây thước, thấy mọi người đi vào thì phân đội đứng ra, bắt đầu theo thứ tự đo cánh tay, thắt lưng cho mọi người.
Cố Thập Bát Nương đứng một bên, lần đầu tiên thấy phương thức tuyển chọn của hoàng tộc, không khỏi cảm thấy tò mò, liếc thấy một cô nương lúc đang đo cánh tay thì cởi cái vòng vàng óng trên tay nàng, cái vòng nhanh chóng chạy vào tay áo của nội thị.
“Vị tiểu thư này, xin mời.”
Một nội thị đứng trước mặt Cố Thập Bát Nương, nàng vội rũ mắt xuống, vâng lời giơ cánh tay lên.
“Xương cốt tiểu thư cân xứng, hình thể hiếm thấy…” Đây là một nội thị trẻ tuổi, nâng cánh tay, đo thật nhanh cánh tay nàng, mỉm cười nói.
Cố Thập Bát Nương gật đầu, khiêm tốn nói cảm ơn, cũng không cởi vòng tay hay đưa ngân phiếu ra.
“Chúc mừng tiểu thư…” Tiểu nội thị nhanh chóng đo xong, cười càng thân thiết, trong thân thiết còn có phần cung kính: “Mời tới bên này…”
Đội ngũ cũng chia làm hai nhóm như lúc nãy, cũng một nhóm sung sướng, một nhóm buồn rầu.
“Này…” Nhìn Cố Thập Bát Nương đi tới, cô nương vừa nãy đã sớm đứng bên này, cười vẫy tay với nàng.
Cố Thập Bát Nương hơi chần chờ, đi tới đứng bên cạnh nàng. Lần sàng lọc này lại loại không ít người, đến tận bây giờ đứng ở đây chỉ có không đến hai mươi người. Lúc này những cô nương còn lại đều là những người nổi bật, Cố Thập Bát Nương đi tới, liền có mấy ánh mắt hoặc sáng hoặc tối liếc qua, đa số mọi người sắc mặt thoải mái nhưng cũng có người nhíu mày, vẻ mặt càng thêm cảnh giác.
Tư sắc thế này, xem ra gia thế bất phàm.
“Chúc mừng…” Cô nương nguyên quán ở phủ Thiệu Hưng mỉm cười, nói nhỏ.
Cố Thập Bát Nương cười cười, nói tiếng cùng vui.
Hai cô nương dung mạo bất phàm, khí chất cao quý đứng bên cạnh, thu hồi tầm mắt từ trên người Cố Thập Bát Nương.
“Nàng có lai lịch gì?” Một người trong đó hỏi nhỏ.
“Không rõ ràng lắm…” Một người khác nhỏ giọng đáp, lại liếc qua đây, lướt qua khuôn mặt Cố Thập Bát Nương cuối cùng nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt, khuôn mặt trắng nõn từ từ mỉm cười: “Nhưng mà cũng không có chuyện gì đáng hỏi…”
“Lời này có ý gì?” Cô gái lúc trước nhìn nàng.
“Nhìn tay của nàng ta kìa…” Cô nương trắng nõn cười nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn sang bên đây.
Nàng kia nhìn sang rồi cũng mỉm cười, trong tiếng cười có vài phần khinh thường.
“Xem ra là một người vung tiền như rác..” Nàng nói nhỏ.
Hai người nói đến đây thì dừng lại, nhóm nội thị đã dẫn các cô nương bị loại đi ra ngoài, trong đại sảnh chỉ còn lại bọn họ.
“Chúc mừng các tiểu thư, hôm nay ngủ lại trong cung, đợi lần tuyển chọn ngày mai…” Một nội thị mập mạp cười híp mắt nói, vung cây phất trần: “Các tiểu thư, mời đi bên này…”
Trong tiếng va chạm đing đang của ngọc bội, hơn hai mươi cô nương nhẹ nhàng bước đi dưới sự dẫn đường của nội thị, nhóm nội thị đứng ở chính sảnh chăm chú nhìn theo bọn họ, không buông tha bất kỳ một dáng vẻ không đúng hay một động tác không hợp quy cách nào, chỉ ngăn ngủi mấy bước đã có bốn năm người bị nhớ tên để loại bỏ.
“Tối nay phải ở lại trong cung?” Cố Thập Bát Nương nhịn không được nhỏ giọng hỏi cô nương Thiệu Hưng bên cạnh.
Lúc này các nàng đã đi ra khỏi cung điện này, đang đi đến một tiểu viện cách đó không xa. Không biết từ lúc nào bông tuyết bắt đầu rơi, con đường trải đá xanh sáng bóng hơi trơn trượt.
“Đúng vậy.” Cô nương Thiệu Hưng hơi khẩn trương, nói nhỏ: “Ngươi tên là gì? Chúng ta ở cùng chỗ đi…”
Cố Thập Bát Nương hơi chần chờ: “Cố Tương.”
“Ta tên là Từ Thanh, ngươi kêu ta Thanh Nương được rồi…” Cô nương Thiệu Hưng mỉm cười nói nhỏ, ánh mắt lơ đãng nhìn đôi tay đang đặt trước người của Cố Thập Bát Nương: “Ngươi ở cùng chỗ với ta, ta giúp ngươi trông chừng dáng vẻ lúc ngủ…”
“Dáng vẻ lúc ngủ?” Cố Thập Bát Nương không hiểu, hỏi.
“Ngươi nghĩ rằng người trong cung mệt mỏi cho nên để đến ngày mai mới tiếp tục tuyển chọn hay sao?” Từ Thanh nói thầm: “Đây là muốn kiểm tra dáng vẻ lúc ngủ của chúng ta, xem chúng ta có nói mớ hay không, nhất là có bị mộng du hay không…?”
Cố Thập Bát Nương chợt hiểu rõ, à một tiếng.
“Nhưng mà nếu không ngủ, tinh thần ngày mai sẽ không tốt, cho nên hai người chúng ta thay nhau, mỗi người chúng ta ngủ một lúc…” Từ Thanh nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Ta sợ ta nói mớ… Lúc khẩn trương ta thường bị vậy… Thật ra thì hàng ngày không như thế…”
Cố Thập Bát Nương mỉm cười đồng ý.
Mọi người nhanh nhẹn bước đi, một cơn gió thổi bay những hạt tuyết mịn, hơn hai mươi tấm áo choàng nhẹ nhàng tung bay như đám mây ngũ sắc, vô cùng làm người khác chú ý.
Cách đó không xa một cỗ kiệu mềm đi qua, sau tấm mang che gió tuyết chợt vang lên một giọng nói thanh thúy.
“Chậm đã.”
Bốn tiểu nội thị khiêng kiệu vội vàng dừng lại, không nhúc nhích.
Một cánh tay vén màn che lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa Bạch Ngọc, ánh mắt của nàng nhìn sang bên này, vẻ mặt trong trẻo ngày càng lạnh lùng.
“Đó là lương nữ được tuyển chọn vào Đông cung à?” Nàng chậm rãi hỏi.
“Hồi quận chúa, đúng vậy.” Nội thị bên cạnh vội vàng mỉm cười lấy lòng, cung kính đáp: “Từ giờ trở đi quận chúa có thể đến xem, không phải Thái hậu nương nương cũng hy vọng ngài đến xem một chút hay sao…?”
Quận chúa Bạch Ngọc cũng không để ý đến lời nói nịnh bợ của hắn, ánh mắt vẫn nhìn theo đám mây ngũ sắc đang dần đi xa kia.
“Người đâu…” Chợt nàng nói.
Lập tức có một cung nữ đi qua, cung kính nghe phân phó.
“Cố Lạc Nhi nói, muội muội của nàng may mắn trúng tuyển rồi, mong ta giúp đỡ nhiều hơn…” Quận chúa Bạch Ngọc chậm rãi nói, giọng điệu êm ái nhưng chân mày lại nhướng lên mơ hồ hiện ra sự lạnh lùng: “Ngươi đi xem một chút, một người tên Cố Tương có còn ở trong đó hay không…?”
“Tuân lệnh.” Cung nữ lên tiếng, thi lễ rồi đi về hướng bên kía.
“Đi thôi.” Quận chúa Bạch Ngọc thu hồi ánh mắt, thả màn che xuống.
Mặc dù nói mỗi người ngủ một lúc nhưng thực tế ai cũng không ngủ, thân ở hoàng cung lại gặp một sự kiện trọng đại trong đời, thử hỏi có ai có thể bình thản như ngày thường.[QR2][diendanlequydon]
Ngày thứ hai, rõ ràng mỗi người đều cố sử dụng phấn trang điểm để che dấu quầng thâm ở mắt.
“Thái hậu nương nương ban thưởng thiện…”
Tề tụ ở đại sảnh, nhìn mấy bàn thức ăn, nghe lời nội thị thông báo, dù là cô nương xuất thân ở nhà quyền quý cũng nhịn không được hơi luống cuống.
Là ngự thiện! Cho dù hôm nay có bị quét xuống, chuyện này cũng đủ để khoe khoang cả đời, trong lòng mấy cô nương sôi sục, vội vàng hành đại lễ cảm ơn, còn có người kích động đến rơi nước mắt.
Dùng xong ngự thiện, nghỉ ngơi một lát, các cô nương được đưa đến tập trung ở đại sảnh hôm qua. Lúc này trong đại sảnh không còn nội thị mà là nhiều cung nữ lớn tuổi, vẻ mặt trang nghiêm.
Tối hôm qua Từ Thanh đã giảng giải trước cho Cố Thập Bát Nương, lần tra xét này không phải là dáng vẻ bên ngoài mà chính là bên trong.
“Rất mắc cỡ…” Thiếu nữ ngượng ngùng nói.
Từng cô nương được tuyên đơn độc, sau khi ra ngoài đều cúi đầu, khác nhau chính là cúi đầu cười hay cúi đầu khóc. Bởi vì quyết định chọn người đếm ngược, cũng là bước mấu chốt, nên tuyển chọn rõ ràng là nghiêm khắc hơn, đi vào ba ra ngoài cười chỉ có một.
“Cố Tương Kiến Khang.” Cung nữ cầm danh sách hô.
“Đừng khẩn trương…” Từ Thanh ở phía sau, cầm tay Cố Thập Bát Nương, mỉm cười nói.
Cố Thập Bát Nương gật đầu rồi đi vào, không lâu lắm đã đi ra, lập tức có hơn mười ánh mắt nhìn nàng, mang theo mong đợi và tìm tòi.
Nàng không cười, cũng không khóc, thoạt nhìn vẻ mặt có hơi cổ quái, chuyện này làm mọi người vô cùng khó hiểu.
“Thế nào?” Từ Thanh là người đầu tiên nhịn không được, đến gần hỏi nhỏ.
Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Không sao, không sao, đi đến bước này rồi, sau khi rời khỏi đây, thân phận cũng rất cao…” Từ Thanh vội vàng cười an ủi.
“Không phải, ta thông qua rồi…” Cố Thập Bát Nương cười khổ, nói.
Từ Thanh há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Nàng lắp bắp hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi tay của Cố Thập Bát Nương.
Làm sao có thể? Hai cô nương cố ý đến gần cũng vô cùng khiếp sợ, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nặng nề trong mắt đối phương.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào đôi tay của Cố Thập Bát Nương, Cố Thập Bát Nương cũng đang nhìn tay mình.
Đôi tay thô ráp, khô vàng, lật bàn tay lên còn có thể thấy nhiều vết lốm đốm do dược liệu ăn mòn tạo thành.
Đây là…
“Thân thể mịn màng, da thịt nhẵn nhụi…” Bên tai của nàng còn vang vọng lời nói của lão cung nữ vừa nãy.
Bị mù à?
“Cái gì? Thông qua?” Quận chúa Bạch Ngọc biết được kết quả này đầu tiên, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt lạnh lẽo, đưa tay quét bình trà trên bàn xuống, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Thị nữ đứng hầu run rẩy quỳ xuống, nhìn Quận chúa nhà mình chợt đứng lên.
Quận chúa Bạch Ngọc đứng dậy cũng không hề động, vẻ mặt biến ảo, đứng yên một lúc lại từ từ ngồi xuống.
Mặc dù quận chúa Bạch Ngọc mới vừa cập kê nhưng nàng sinh trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã ra vào trong cung,cũng không phải là cô nương suy nghĩ hồ đồ, chỉ biết ngang ngược. Bên cạnh nam nhân nào mà chẳng có chuyện thê thiếp thành đoàn, huống chi nàng phải gả cho người nam nhân tôn quý thứ hai trên thế gian này, tương lai sẽ là cửu ngũ chí tôn, nữ nhân, cho đến tận bây giờ trong cung đình, hoàng thất cũng không hề thiếu.
Thay vì ghen tuông phá hư hình tượng còn không bằng thuận nước đẩy thuyền, bán một cái nhân tình, dù sao nữ tử ti tiện, thân phận thấp kém như vậy vào cung bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi.
“Châm trà.” Quận chúa Bạch Ngọc ngồi xuống, chậm rãi nói.
Thị nữ bên cạnh đã chuẩn bị tốt để đi theo có hơi thất thần, chợt vội vàng tiến lên châm trà.
Hương trà thơm nóng hổi phảng phất qua chóp mũi, quận chúa Bạch Ngọc nhẹ nhàng uống hai ngụm.
“Đi, chuẩn bị xe vào cung.” Nàng đặt ly trà xuống, tư từ đứng lên, nói.
Lần này thật sự muốn đi ra ngoài, thị nữ vội vàng lên tiếng, bước ra ngoài.
Qua buổi trưa, hơn hai mươi vị lương nữ cũng dã chọn xong, lần này vượt qua chỉ có mười người.
Ngồi trong một đại điện sang trọng, đã bước một bước vào cửa Đông cung, những cô nương được chọn khó nén kích động, tụm năm tụm ba nói nhỏ với nhau, ánh mắt mọi người như có như không nhìn Cố Thập Bát Nương.
Kết thúc ngày hôm nay, ngày mai chính là ngày tuyển chọn cuối cùng, do hoàng thượng, thái hậu và thái tử tự mình tuyển chọn.
Từ Thanh đã bị loại, không có ai nói chuyện với nàng, Cố Thập Bát Nương cũng không muốn nói chuyện với ai, vẻ mặt nàng nghiêm túc, đôi tay đan lại, ngàn vạn suy nghĩ lướt qua.
“Biểu tỷ…” Hai cô nương nói nhỏ với nhau, tất nhiên họ đã thuận lợi thông qua: “Xem ra nàng ta đã mua chuộc nội bộ tốt lắm…”
Hai người đồng thời xác nhận chuyện này, liếc mắt nhìn nhau, chợt mỉm cười đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Thập Bát Nương muốn hàn huyên.
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã thấy một cung nữ vội vã đi vào, ánh mắt lướt qua bốn phía, có phần không xác định.
“Cố Tương?” Nàng kêu.
Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy, lên tiếng xác nhận.
“Mời đi theo ta…” Cung nữ mỉm cười nói, ánh mắt nhìn nàng, thi lễ nói.
Cố Thập Bát Nương chần chờ một lúc, không biết có nên đi hay không, ơ nơi xa lạ này, nàng không nắm rõ hoàn cảnh, tất cả đều làm nàng cảm thấy lo âu thấp thỏm.
Loại cảm giác này ngoại trừ lúc mới sống lại, nàng thật lâu chưa có trải qua.
“Là quận chúa Bạch Ngọc muốn gặp tiểu thư.” Cung nữ nhìn ra sự chần chừ của nàng, lập tức mỉm cười nói.
Những lời này làm cho mọi người trong đại sảng càng kinh ngạc mà thân thể Cố Thập Bát Nương cũng chấn động.
Quận chúa Bạch Ngọc? Không được, nàng không thể đi gặp.
Tay của nàng vuốt vẻ má mình theo bản năng. Ngày ấy Hoàng nội thị cho nàng cao dán hiệu quả, vết móng tay thật dài cũng không để lại sẹo.
Không, nàng không phải sợ bị đánh, nếu như gặp mặt, nhất định sẽ bị nhận ra, lúc đó nàng đang là thị nữ của phủ Quận Vương.
Chuyện này… Chuyện này…
Trong lúc nhất thời Cố Thập Bát Nương không biết nên làm sao mới đúng, không thể gặp mặt nhưng mà thân phận nàng thế này, làm sao có thể cự tuyệt triệu kiến đây?
Nàng làm sao có thể cự tuyệt triệu kiến? Đó là chuyện không thể…
Thái tử điện hạ… Cố Thập Bát Nương theo bản năng gọi thầm cái tên này trong lòng.
“Cố tiểu thư?” Trên mặt cung nữ đã có vẻ không vui, nói lại một lần nữa: “Xin mời, đừng để quận chúa chờ lâu…”
“Cố tiểu thư…” Cố nương đứng bên cạnh Cố Thập Bát Nương cũng không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở nàng.
“Được…” Cố Thập Bát Nương đành phải lên tiếng, nhấc chân, nàng đi rất chậm, hận không thể vĩnh viễn không tới nơi.
Nhưng chuyện này là điều không thể…
Hơn nữa, quận chúa Bạch Ngọc ở phòng cách vách.
“Quận chúa, tiểu thư Cố Tương đến.” Cung nữ đứng ngoài cửa, khom người nói.
“Vào đi.” Cửa được mở ra từ bên trong.
Bước chân của Cố Thập Bát Nương nặng tựa ngàn cân, từ từ bước vào.
Cố Thập Bát Nương cúi đầu nhìn thảm thật dày dưới chân, bước vào mấy bước liền quỳ xuống khấu đầu.
“Miễn lễ, đứng lên đi.” Một giọng nói trên đầu truyền đến.
Cố Thập Bát Nương nhỉ giọng tạ ơn, đứng dậy, cúi đầu, cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
“Ngẩng đầu lên, để cho ta xem là mỹ nhân thế nào…” Giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống nhưng Cố Thập Bát Nương nghe thấy giống như một tảng đá ngàn cân nện trên người nàng.
“Nô tỳ không dám…” Cố Thập Bát Nương nói nhỏ.
Một tiếng cười thanh thúy vang lên.
“Cái gì mà nô tỳ với không nô tỳ, sắp trở thành người một nhà, mình là tỷ muội, đừng quá xa lạ…” Quận chúa Bạch Ngọc cười nói.
Giọng nói của nàng trong trẻo lại không mất sự nhu hòa lại có thêm mấy phần hồn nhiên của thiếu nữ làm cho người ta không tự giác có cảm giác thân cận.
Nhưng lúc này Cố Thập Bát Nương như có gai sau lưng, trên trán toát ra một tần mồ hôi mỏng.
“Nô tỳ không dám…” Nàng đành phải nói.
“Hả?” Giọng nói của quận chúa Bạch Ngọc lạnh xuống, lộ ra sự uy nghiêm.
“Người này sao vậy?” Cung nữ đứng bên cạnh nhỏ giọng quát: “Lời quận chúa ngươi không nghe thấy sao?”
Nàng vừa nói vừa dứt khoát tiến lên phía trước, vươn tay nâng cằm của Cố Thập Bát Nương lên.
“Quận chúa, mời người xem…” Nàng cười nói.
Cố Thập Bát Nương cả kinh, trong lòng kêu một tiếng “xong rồi”, đối diện với tầm mắt phía trên đầu.[QR2][diendanlequydon]
Vẻ mặt quận chúa Bạch Ngọc lạnh nhạt, tựa tiếu phi tiếu nhìn qua, khi thấy rõ gương mặt phía dưới, không khỏi hơi sửng sốt.
“Ngươi…” Trong nháy mắt nàng mất hồn, cảm giác quen thuộc tản ra, đợi lúc rõ ràng cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, đột nhiên vẻ mặt đại biến, chợt đứng lên: “Ngươi… Là ngươi… Thì ra là ngươi…”
Sáng sớm ngày mười sáu tháng giêng, sương mù lạnh lẽo lượn lờ khắp kinh thành, từng chiếc xe ngựa chạy qua phá vỡ sự yên tĩnh của đường phố, tất cả đều chạy về hướng hoàng cung tạo thành một đoàn xe dài uốn lượn.
Cố Thập Bát Nương vén rèm mềm mại lên, nhìn thấy hoàng cung cách đó không xa, dưới ánh bình minh nơi đó như một con cự thú đang nằm yên, uy nghiêm không thể nhìn thẳng.[QR2][diendanlequydon]
Trải qua tầng tầng lớp lớp trạm kiểm tra, mấy lần đối chiếu, tra xét thân phận, sau khi nữ quan soát người, xe ngựa chở các cô nương mới chính thức tiến vào hoàng cung.
Có lẽ đây là lần duy nhất trong cuộc đời đi vào nơi tôn quý nhất Đại Chu nên lúc này các cô nương đều an tĩnh, câm như hến ngồi trong xe ngựa, lúc nãy trải qua mấy lần kiểm tra ngắn ngủi, lại nhìn thấy lan can bạch ngọc điêu khắc họa tiết rồng bay tô điểm thêm sự uy nghiêm của cung điện vàng son rực rỡ đến mức tận cùng, những chuyện này tạo thành uy hiếp cực lớn với các cô nương ở đây. Lúc này phải cẩn thận một chút, chỉ sợ một bước lầm lỗi, một lời nói nhầm tạo thành chuyện hối hận ngàn đời.
“Mời các vị tiểu thư xuống xe.”
Sau một tiếng thông báo, Cố Thập Bát Nương bước xuống xe ngựa, thấy trước cửa cung điện, một đội cấm vệ quân xếp thành hàng vô cùng nghêm túc, mười mấy bị nội thị cùng một biểu tình đang khoanh tay đứng yên.
Hơn mười hàng cô nương hoàn phì yến gầy, đang tuổi thanh xuân, mặc trang phục vô cùng đẹp đẽ, đứng theo thứ tự đối diện cửa cung, không nén được sự gò bó.
“Các tiểu thư, mời bên này.” Nội thị đứng đầu nói, xoay người đi vào trong.
Bối rối đi qua, các cô nương nối đuôi nhau đuổi theo, Cố Thập Bát Nương đi chính giữa, đi đến trước cửa chính điện, từ xa đã cảm thấy một luồng nhiệt nóng thổi tới.
Trong đại điện đốt nhiều chậu than lớn, đây là nơi nguồn nhiệt bắt đầu, bên trong phòng đã có hơn mười mấy vị nội thị đang đứng, ánh mắt bén nhọn nhìn các cô nương đang nối đuôi nhau đi vào.
Ánh mắt chỉ lướt qua nhanh chóng đã sàng lọc xong những cô nương hơi cao, hơi thấp, hơi gầy, rất nhanh các cung nữ đi ra, có người chỉ huy chia đám đông thành hai đội.
“Các tiểu thư, mời theo ta…” Một cung nữ mặc áo trắng, vẻ mặt hòa nhã nói.
Lời này vừa nói ra, ở trong đội ngũ, những cô nương đứng trước sau trái phải Cố Thập Bát Nương phát ra một tiếng hô kích động, còn có người nhẹ nhàng lau nước mắt.
Cùng lúc đó, mười mấy cô nương đứng bên cạnh, sắc mặt buồn bã, có người nhỏ giọng khóc sụt sùi.
“Chuyện này…?” Cố Thập Bát Nương nhịn không được nhỏ giọng hỏi thăm một vị cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh.
“Chúng ta qua sơ tuyển rồi…” Cô nương đó nói nhỏ, khuôn mặt vui mừng, khẽ quan sát Cố Thập Bát Nương, thấy nàng mặc áo màu hồng cánh sen, váy gấm màu thiên thanh, trong tay cầm áo khoác lông trắng, hoa văn viền áo màu vàng nhạt, y phục bình thường, nhan sắc trong đám người chỉ có thể coi là trung đẳng, trong lòng liền có cảm tình, vừa đi theo đội ngũ phía trước, vừa hỏi nhỏ: “Ngươi là người ở đâu?”
“Phủ Kiến Khang.” Cố Thập Bát Nương đáp, bởi vì trong lòng có chuyện nên đối với kết quả này cũng không vui mừng như người khác.
“Nguyên quán của ta ở Thiệu Hưng, chẳng qua ta chưa bao giờ về quê hương, luôn ở kinh thành…” Nàng cười nói nhỏ.
“Im lặng.” Nội thị đi bên cạnh khẽ quát, cắt đứt lời nàng.
Cố Thập Bát Nương và cô nương đó không dám nói nữa, cất bước đi vào một cánh cửa khác, vẫn đứng trong đại sảnh xa hoa sang trọng như cũ.
Ở đây cũng có mười mấy vị nội thị đang chờ, trong tay cầm một cây thước, thấy mọi người đi vào thì phân đội đứng ra, bắt đầu theo thứ tự đo cánh tay, thắt lưng cho mọi người.
Cố Thập Bát Nương đứng một bên, lần đầu tiên thấy phương thức tuyển chọn của hoàng tộc, không khỏi cảm thấy tò mò, liếc thấy một cô nương lúc đang đo cánh tay thì cởi cái vòng vàng óng trên tay nàng, cái vòng nhanh chóng chạy vào tay áo của nội thị.
“Vị tiểu thư này, xin mời.”
Một nội thị đứng trước mặt Cố Thập Bát Nương, nàng vội rũ mắt xuống, vâng lời giơ cánh tay lên.
“Xương cốt tiểu thư cân xứng, hình thể hiếm thấy…” Đây là một nội thị trẻ tuổi, nâng cánh tay, đo thật nhanh cánh tay nàng, mỉm cười nói.
Cố Thập Bát Nương gật đầu, khiêm tốn nói cảm ơn, cũng không cởi vòng tay hay đưa ngân phiếu ra.
“Chúc mừng tiểu thư…” Tiểu nội thị nhanh chóng đo xong, cười càng thân thiết, trong thân thiết còn có phần cung kính: “Mời tới bên này…”
Đội ngũ cũng chia làm hai nhóm như lúc nãy, cũng một nhóm sung sướng, một nhóm buồn rầu.
“Này…” Nhìn Cố Thập Bát Nương đi tới, cô nương vừa nãy đã sớm đứng bên này, cười vẫy tay với nàng.
Cố Thập Bát Nương hơi chần chờ, đi tới đứng bên cạnh nàng. Lần sàng lọc này lại loại không ít người, đến tận bây giờ đứng ở đây chỉ có không đến hai mươi người. Lúc này những cô nương còn lại đều là những người nổi bật, Cố Thập Bát Nương đi tới, liền có mấy ánh mắt hoặc sáng hoặc tối liếc qua, đa số mọi người sắc mặt thoải mái nhưng cũng có người nhíu mày, vẻ mặt càng thêm cảnh giác.
Tư sắc thế này, xem ra gia thế bất phàm.
“Chúc mừng…” Cô nương nguyên quán ở phủ Thiệu Hưng mỉm cười, nói nhỏ.
Cố Thập Bát Nương cười cười, nói tiếng cùng vui.
Hai cô nương dung mạo bất phàm, khí chất cao quý đứng bên cạnh, thu hồi tầm mắt từ trên người Cố Thập Bát Nương.
“Nàng có lai lịch gì?” Một người trong đó hỏi nhỏ.
“Không rõ ràng lắm…” Một người khác nhỏ giọng đáp, lại liếc qua đây, lướt qua khuôn mặt Cố Thập Bát Nương cuối cùng nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt, khuôn mặt trắng nõn từ từ mỉm cười: “Nhưng mà cũng không có chuyện gì đáng hỏi…”
“Lời này có ý gì?” Cô gái lúc trước nhìn nàng.
“Nhìn tay của nàng ta kìa…” Cô nương trắng nõn cười nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn sang bên đây.
Nàng kia nhìn sang rồi cũng mỉm cười, trong tiếng cười có vài phần khinh thường.
“Xem ra là một người vung tiền như rác..” Nàng nói nhỏ.
Hai người nói đến đây thì dừng lại, nhóm nội thị đã dẫn các cô nương bị loại đi ra ngoài, trong đại sảnh chỉ còn lại bọn họ.
“Chúc mừng các tiểu thư, hôm nay ngủ lại trong cung, đợi lần tuyển chọn ngày mai…” Một nội thị mập mạp cười híp mắt nói, vung cây phất trần: “Các tiểu thư, mời đi bên này…”
Trong tiếng va chạm đing đang của ngọc bội, hơn hai mươi cô nương nhẹ nhàng bước đi dưới sự dẫn đường của nội thị, nhóm nội thị đứng ở chính sảnh chăm chú nhìn theo bọn họ, không buông tha bất kỳ một dáng vẻ không đúng hay một động tác không hợp quy cách nào, chỉ ngăn ngủi mấy bước đã có bốn năm người bị nhớ tên để loại bỏ.
“Tối nay phải ở lại trong cung?” Cố Thập Bát Nương nhịn không được nhỏ giọng hỏi cô nương Thiệu Hưng bên cạnh.
Lúc này các nàng đã đi ra khỏi cung điện này, đang đi đến một tiểu viện cách đó không xa. Không biết từ lúc nào bông tuyết bắt đầu rơi, con đường trải đá xanh sáng bóng hơi trơn trượt.
“Đúng vậy.” Cô nương Thiệu Hưng hơi khẩn trương, nói nhỏ: “Ngươi tên là gì? Chúng ta ở cùng chỗ đi…”
Cố Thập Bát Nương hơi chần chờ: “Cố Tương.”
“Ta tên là Từ Thanh, ngươi kêu ta Thanh Nương được rồi…” Cô nương Thiệu Hưng mỉm cười nói nhỏ, ánh mắt lơ đãng nhìn đôi tay đang đặt trước người của Cố Thập Bát Nương: “Ngươi ở cùng chỗ với ta, ta giúp ngươi trông chừng dáng vẻ lúc ngủ…”
“Dáng vẻ lúc ngủ?” Cố Thập Bát Nương không hiểu, hỏi.
“Ngươi nghĩ rằng người trong cung mệt mỏi cho nên để đến ngày mai mới tiếp tục tuyển chọn hay sao?” Từ Thanh nói thầm: “Đây là muốn kiểm tra dáng vẻ lúc ngủ của chúng ta, xem chúng ta có nói mớ hay không, nhất là có bị mộng du hay không…?”
Cố Thập Bát Nương chợt hiểu rõ, à một tiếng.
“Nhưng mà nếu không ngủ, tinh thần ngày mai sẽ không tốt, cho nên hai người chúng ta thay nhau, mỗi người chúng ta ngủ một lúc…” Từ Thanh nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Ta sợ ta nói mớ… Lúc khẩn trương ta thường bị vậy… Thật ra thì hàng ngày không như thế…”
Cố Thập Bát Nương mỉm cười đồng ý.
Mọi người nhanh nhẹn bước đi, một cơn gió thổi bay những hạt tuyết mịn, hơn hai mươi tấm áo choàng nhẹ nhàng tung bay như đám mây ngũ sắc, vô cùng làm người khác chú ý.
Cách đó không xa một cỗ kiệu mềm đi qua, sau tấm mang che gió tuyết chợt vang lên một giọng nói thanh thúy.
“Chậm đã.”
Bốn tiểu nội thị khiêng kiệu vội vàng dừng lại, không nhúc nhích.
Một cánh tay vén màn che lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa Bạch Ngọc, ánh mắt của nàng nhìn sang bên này, vẻ mặt trong trẻo ngày càng lạnh lùng.
“Đó là lương nữ được tuyển chọn vào Đông cung à?” Nàng chậm rãi hỏi.
“Hồi quận chúa, đúng vậy.” Nội thị bên cạnh vội vàng mỉm cười lấy lòng, cung kính đáp: “Từ giờ trở đi quận chúa có thể đến xem, không phải Thái hậu nương nương cũng hy vọng ngài đến xem một chút hay sao…?”
Quận chúa Bạch Ngọc cũng không để ý đến lời nói nịnh bợ của hắn, ánh mắt vẫn nhìn theo đám mây ngũ sắc đang dần đi xa kia.
“Người đâu…” Chợt nàng nói.
Lập tức có một cung nữ đi qua, cung kính nghe phân phó.
“Cố Lạc Nhi nói, muội muội của nàng may mắn trúng tuyển rồi, mong ta giúp đỡ nhiều hơn…” Quận chúa Bạch Ngọc chậm rãi nói, giọng điệu êm ái nhưng chân mày lại nhướng lên mơ hồ hiện ra sự lạnh lùng: “Ngươi đi xem một chút, một người tên Cố Tương có còn ở trong đó hay không…?”
“Tuân lệnh.” Cung nữ lên tiếng, thi lễ rồi đi về hướng bên kía.
“Đi thôi.” Quận chúa Bạch Ngọc thu hồi ánh mắt, thả màn che xuống.
Mặc dù nói mỗi người ngủ một lúc nhưng thực tế ai cũng không ngủ, thân ở hoàng cung lại gặp một sự kiện trọng đại trong đời, thử hỏi có ai có thể bình thản như ngày thường.[QR2][diendanlequydon]
Ngày thứ hai, rõ ràng mỗi người đều cố sử dụng phấn trang điểm để che dấu quầng thâm ở mắt.
“Thái hậu nương nương ban thưởng thiện…”
Tề tụ ở đại sảnh, nhìn mấy bàn thức ăn, nghe lời nội thị thông báo, dù là cô nương xuất thân ở nhà quyền quý cũng nhịn không được hơi luống cuống.
Là ngự thiện! Cho dù hôm nay có bị quét xuống, chuyện này cũng đủ để khoe khoang cả đời, trong lòng mấy cô nương sôi sục, vội vàng hành đại lễ cảm ơn, còn có người kích động đến rơi nước mắt.
Dùng xong ngự thiện, nghỉ ngơi một lát, các cô nương được đưa đến tập trung ở đại sảnh hôm qua. Lúc này trong đại sảnh không còn nội thị mà là nhiều cung nữ lớn tuổi, vẻ mặt trang nghiêm.
Tối hôm qua Từ Thanh đã giảng giải trước cho Cố Thập Bát Nương, lần tra xét này không phải là dáng vẻ bên ngoài mà chính là bên trong.
“Rất mắc cỡ…” Thiếu nữ ngượng ngùng nói.
Từng cô nương được tuyên đơn độc, sau khi ra ngoài đều cúi đầu, khác nhau chính là cúi đầu cười hay cúi đầu khóc. Bởi vì quyết định chọn người đếm ngược, cũng là bước mấu chốt, nên tuyển chọn rõ ràng là nghiêm khắc hơn, đi vào ba ra ngoài cười chỉ có một.
“Cố Tương Kiến Khang.” Cung nữ cầm danh sách hô.
“Đừng khẩn trương…” Từ Thanh ở phía sau, cầm tay Cố Thập Bát Nương, mỉm cười nói.
Cố Thập Bát Nương gật đầu rồi đi vào, không lâu lắm đã đi ra, lập tức có hơn mười ánh mắt nhìn nàng, mang theo mong đợi và tìm tòi.
Nàng không cười, cũng không khóc, thoạt nhìn vẻ mặt có hơi cổ quái, chuyện này làm mọi người vô cùng khó hiểu.
“Thế nào?” Từ Thanh là người đầu tiên nhịn không được, đến gần hỏi nhỏ.
Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Không sao, không sao, đi đến bước này rồi, sau khi rời khỏi đây, thân phận cũng rất cao…” Từ Thanh vội vàng cười an ủi.
“Không phải, ta thông qua rồi…” Cố Thập Bát Nương cười khổ, nói.
Từ Thanh há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Nàng lắp bắp hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi tay của Cố Thập Bát Nương.
Làm sao có thể? Hai cô nương cố ý đến gần cũng vô cùng khiếp sợ, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nặng nề trong mắt đối phương.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào đôi tay của Cố Thập Bát Nương, Cố Thập Bát Nương cũng đang nhìn tay mình.
Đôi tay thô ráp, khô vàng, lật bàn tay lên còn có thể thấy nhiều vết lốm đốm do dược liệu ăn mòn tạo thành.
Đây là…
“Thân thể mịn màng, da thịt nhẵn nhụi…” Bên tai của nàng còn vang vọng lời nói của lão cung nữ vừa nãy.
Bị mù à?
“Cái gì? Thông qua?” Quận chúa Bạch Ngọc biết được kết quả này đầu tiên, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt lạnh lẽo, đưa tay quét bình trà trên bàn xuống, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Thị nữ đứng hầu run rẩy quỳ xuống, nhìn Quận chúa nhà mình chợt đứng lên.
Quận chúa Bạch Ngọc đứng dậy cũng không hề động, vẻ mặt biến ảo, đứng yên một lúc lại từ từ ngồi xuống.
Mặc dù quận chúa Bạch Ngọc mới vừa cập kê nhưng nàng sinh trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã ra vào trong cung,cũng không phải là cô nương suy nghĩ hồ đồ, chỉ biết ngang ngược. Bên cạnh nam nhân nào mà chẳng có chuyện thê thiếp thành đoàn, huống chi nàng phải gả cho người nam nhân tôn quý thứ hai trên thế gian này, tương lai sẽ là cửu ngũ chí tôn, nữ nhân, cho đến tận bây giờ trong cung đình, hoàng thất cũng không hề thiếu.
Thay vì ghen tuông phá hư hình tượng còn không bằng thuận nước đẩy thuyền, bán một cái nhân tình, dù sao nữ tử ti tiện, thân phận thấp kém như vậy vào cung bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi.
“Châm trà.” Quận chúa Bạch Ngọc ngồi xuống, chậm rãi nói.
Thị nữ bên cạnh đã chuẩn bị tốt để đi theo có hơi thất thần, chợt vội vàng tiến lên châm trà.
Hương trà thơm nóng hổi phảng phất qua chóp mũi, quận chúa Bạch Ngọc nhẹ nhàng uống hai ngụm.
“Đi, chuẩn bị xe vào cung.” Nàng đặt ly trà xuống, tư từ đứng lên, nói.
Lần này thật sự muốn đi ra ngoài, thị nữ vội vàng lên tiếng, bước ra ngoài.
Qua buổi trưa, hơn hai mươi vị lương nữ cũng dã chọn xong, lần này vượt qua chỉ có mười người.
Ngồi trong một đại điện sang trọng, đã bước một bước vào cửa Đông cung, những cô nương được chọn khó nén kích động, tụm năm tụm ba nói nhỏ với nhau, ánh mắt mọi người như có như không nhìn Cố Thập Bát Nương.
Kết thúc ngày hôm nay, ngày mai chính là ngày tuyển chọn cuối cùng, do hoàng thượng, thái hậu và thái tử tự mình tuyển chọn.
Từ Thanh đã bị loại, không có ai nói chuyện với nàng, Cố Thập Bát Nương cũng không muốn nói chuyện với ai, vẻ mặt nàng nghiêm túc, đôi tay đan lại, ngàn vạn suy nghĩ lướt qua.
“Biểu tỷ…” Hai cô nương nói nhỏ với nhau, tất nhiên họ đã thuận lợi thông qua: “Xem ra nàng ta đã mua chuộc nội bộ tốt lắm…”
Hai người đồng thời xác nhận chuyện này, liếc mắt nhìn nhau, chợt mỉm cười đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Thập Bát Nương muốn hàn huyên.
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã thấy một cung nữ vội vã đi vào, ánh mắt lướt qua bốn phía, có phần không xác định.
“Cố Tương?” Nàng kêu.
Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy, lên tiếng xác nhận.
“Mời đi theo ta…” Cung nữ mỉm cười nói, ánh mắt nhìn nàng, thi lễ nói.
Cố Thập Bát Nương chần chờ một lúc, không biết có nên đi hay không, ơ nơi xa lạ này, nàng không nắm rõ hoàn cảnh, tất cả đều làm nàng cảm thấy lo âu thấp thỏm.
Loại cảm giác này ngoại trừ lúc mới sống lại, nàng thật lâu chưa có trải qua.
“Là quận chúa Bạch Ngọc muốn gặp tiểu thư.” Cung nữ nhìn ra sự chần chừ của nàng, lập tức mỉm cười nói.
Những lời này làm cho mọi người trong đại sảng càng kinh ngạc mà thân thể Cố Thập Bát Nương cũng chấn động.
Quận chúa Bạch Ngọc? Không được, nàng không thể đi gặp.
Tay của nàng vuốt vẻ má mình theo bản năng. Ngày ấy Hoàng nội thị cho nàng cao dán hiệu quả, vết móng tay thật dài cũng không để lại sẹo.
Không, nàng không phải sợ bị đánh, nếu như gặp mặt, nhất định sẽ bị nhận ra, lúc đó nàng đang là thị nữ của phủ Quận Vương.
Chuyện này… Chuyện này…
Trong lúc nhất thời Cố Thập Bát Nương không biết nên làm sao mới đúng, không thể gặp mặt nhưng mà thân phận nàng thế này, làm sao có thể cự tuyệt triệu kiến đây?
Nàng làm sao có thể cự tuyệt triệu kiến? Đó là chuyện không thể…
Thái tử điện hạ… Cố Thập Bát Nương theo bản năng gọi thầm cái tên này trong lòng.
“Cố tiểu thư?” Trên mặt cung nữ đã có vẻ không vui, nói lại một lần nữa: “Xin mời, đừng để quận chúa chờ lâu…”
“Cố tiểu thư…” Cố nương đứng bên cạnh Cố Thập Bát Nương cũng không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở nàng.
“Được…” Cố Thập Bát Nương đành phải lên tiếng, nhấc chân, nàng đi rất chậm, hận không thể vĩnh viễn không tới nơi.
Nhưng chuyện này là điều không thể…
Hơn nữa, quận chúa Bạch Ngọc ở phòng cách vách.
“Quận chúa, tiểu thư Cố Tương đến.” Cung nữ đứng ngoài cửa, khom người nói.
“Vào đi.” Cửa được mở ra từ bên trong.
Bước chân của Cố Thập Bát Nương nặng tựa ngàn cân, từ từ bước vào.
Cố Thập Bát Nương cúi đầu nhìn thảm thật dày dưới chân, bước vào mấy bước liền quỳ xuống khấu đầu.
“Miễn lễ, đứng lên đi.” Một giọng nói trên đầu truyền đến.
Cố Thập Bát Nương nhỉ giọng tạ ơn, đứng dậy, cúi đầu, cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
“Ngẩng đầu lên, để cho ta xem là mỹ nhân thế nào…” Giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống nhưng Cố Thập Bát Nương nghe thấy giống như một tảng đá ngàn cân nện trên người nàng.
“Nô tỳ không dám…” Cố Thập Bát Nương nói nhỏ.
Một tiếng cười thanh thúy vang lên.
“Cái gì mà nô tỳ với không nô tỳ, sắp trở thành người một nhà, mình là tỷ muội, đừng quá xa lạ…” Quận chúa Bạch Ngọc cười nói.
Giọng nói của nàng trong trẻo lại không mất sự nhu hòa lại có thêm mấy phần hồn nhiên của thiếu nữ làm cho người ta không tự giác có cảm giác thân cận.
Nhưng lúc này Cố Thập Bát Nương như có gai sau lưng, trên trán toát ra một tần mồ hôi mỏng.
“Nô tỳ không dám…” Nàng đành phải nói.
“Hả?” Giọng nói của quận chúa Bạch Ngọc lạnh xuống, lộ ra sự uy nghiêm.
“Người này sao vậy?” Cung nữ đứng bên cạnh nhỏ giọng quát: “Lời quận chúa ngươi không nghe thấy sao?”
Nàng vừa nói vừa dứt khoát tiến lên phía trước, vươn tay nâng cằm của Cố Thập Bát Nương lên.
“Quận chúa, mời người xem…” Nàng cười nói.
Cố Thập Bát Nương cả kinh, trong lòng kêu một tiếng “xong rồi”, đối diện với tầm mắt phía trên đầu.[QR2][diendanlequydon]
Vẻ mặt quận chúa Bạch Ngọc lạnh nhạt, tựa tiếu phi tiếu nhìn qua, khi thấy rõ gương mặt phía dưới, không khỏi hơi sửng sốt.
“Ngươi…” Trong nháy mắt nàng mất hồn, cảm giác quen thuộc tản ra, đợi lúc rõ ràng cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, đột nhiên vẻ mặt đại biến, chợt đứng lên: “Ngươi… Là ngươi… Thì ra là ngươi…”
Bình luận truyện