Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió biển quá lạnh, cẳng chân để trần của Lộ Kha Đồng lạnh đến run cầm cập, đường chân trời đằng xa nổi lên chút ánh đỏ, những người tụ tập ngắm mặt trời mọc cầm máy ảnh chụp liên tục. Lộ Nhược Bồi và người đàn ông kia đứng cách nhau chừng nửa mét, kế đến có hai người chen vào giữa bọn họ.
“Đông người quá, hay là mình về thôi?”
Trên tay còn cầm chìa khóa xe, Lộ Nhược Bồi nói: “Được, anh đi lái xe, em đi mua một ít điểm tâm đi.” Nói đoạn đi ngược trở về, nhịn không được mỉm cười bổ sung một câu: “Lỡ công đi một chuyến rồi, lạnh thật.”
Lộ Kha Đồng tựa vào cửa xe ăn hamburger, điệu bộ hệt như muốn cắn chết người, cậu đứng cạnh xe chờ Lộ Nhược Bồi như nông dân ôm cây đợi thỏ. Ăn xong một cái ăn qua cái thứ hai, người khác giận có thể giận đến no bụng, cậu mà giận thì lại đói cồn cào.
“Lộ Lộ?!”
Lộ Nhược Bồi dừng bước, có chút giật mình: “Sao con lại ở đây?” Ông nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như thường, đi tới trước mặt Lộ Kha Đồng hỏi. Khóe miệng còn dính sốt, Lộ Kha Đồng nói: “Con cũng muốn hỏi ba, sao ba lại ở đây? Sở cảnh sát dời đến bờ biển hồi nào vậy?”
Vừa nói xong, người đàn ông kia mua điểm tâm về tới, thấy cậu thì không khỏi nghi hoặc, hỏi: “Nhược Bồi, đây là?”
Nhược Bồi cái con khỉ!
“Đây là con trai anh, Lộ Lộ.” Lộ Nhược Bồi lại rất chi là ung dung thư thả, nói xong mặt không đỏ tim không đập hỏi tiếp: “Lộ Lộ, con tới đây với ai, chừng nào về?”
Lộ Kha Đồng làm bộ mở cửa xe, nói: “Ba tới với ai, con cũng tới với người đó.”
Lộ Nhược Bồi lấy khăn tay từ túi áo khoác lau sốt bên khóe miệng cho cậu, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, nếu con muốn về chung với ba thì cũng phải thu dọn đồ đạc trước chứ.” Nói xong mới chú ý đến quần áo của cậu: “Mặc của người khác à?”
Lộ Kha Đồng đẩy Lộ Nhược Bồi ra, ném giấy gói hamburger đã vo thành một cục vào người Lộ Nhược Bồi: “Ba đi đi, mặt trời mọc đẹp như vậy, con còn phải ôm người mình thích cùng ngắm nữa! Ba đừng tức có chết!”
Lộ Nhược Bồi thở dài: “Chờ con về nhà chúng ta bàn lại sau.”
Bờ biển đã chuyển sang màu đỏ, rửa mặt xong trở về không tìm được Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên đứng ở chỗ đất trống sau đoàn người, nếu Lộ Kha Đồng tìm cậu thì cũng dễ thấy hơn.
“Phí Nguyên!”
Phí Nguyên nghe tiếng bèn quay đầu lại, đứng ngược chiều ánh sáng. Lộ Kha Đồng cách Phí Nguyên chừng mười mét, vẻ mặt vô cùng tủi thân, trông như có thể ngồi xổm xuống gào khóc một phen bất cứ lúc nào. Phí Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó giang tay ra.
Lộ Kha Đồng chạy ào tới, tông thẳng vào ngực Phí Nguyên. Phí Nguyên đặt tay sau đầu cậu, phát hiện mái tóc của cậu đã lạnh ngắt.
“Đi đâu thế? Ở đây mà cũng giận dỗi cho được.”
Lộ Kha Đồng vùi mặt vào ngực đối phương, lầm bầm: “Ông bán hamburger bắt nạt người ta, chỉ cho chút xíu sốt salad.”
“Ăn xong hết mới về mà còn mặt mũi nói.” Phí Nguyên cười nhạo, sau đó ôm Lộ Kha Đồng trở về lều. Cảnh mặt trời mọc đang đẹp là thế, nhưng Lộ Kha Đồng không còn tâm trạng để ngắm nữa.
Lộ Nhược Bồi thấy hơi mệt nên ngồi ở ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi, vào đến thành phố mới gọi cho Ôn Ngưng. Chờ chốc lát đầu bên kia mới nhấc máy, Lộ Nhược Bồi nói: “Em dậy chưa? Anh với Việt Ngôn về đến thành phố rồi.”
Ôn Ngưng nói bằng giọng mệt lả: “Em còn đang ở bệnh viện.”
“Được, vậy anh đến đón em.” Nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, Lộ Nhược Bồi khựng lại một lát: “Anh không lên đâu, hai mươi phút sau em chờ anh ở cổng bệnh viện đi.”
Cúp điện thoại, trời đã sáng bửng, điểm tâm mua ngoài bờ biển còn dư lại chút hơi nóng, có điều không còn hứng ăn nữa. Lộ Nhược Bồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Xem ra chắc lại phải làm phiền em rồi.”
“Anh còn nói phiền với em, không sợ em giận sao?”
Lộ Nhược Bồi ước tính thời gian rất chính xác, hai mươi phút sau đã đến trước cổng bệnh viện. Ôn Ngưng ra hơi muộn, thấy xe thì chạy chầm chậm tới.
“Luật sư Dương,” Sau khi lên xe, Ôn Ngưng chào hỏi trước rồi nói xin lỗi: “Tại ngẩn người nên lỡ mất một chuyến thang máy, bắt hai anh phải đợi rồi.”
Dương Việt Ngôn đáp lời: “Ôn tiểu thư, chị thế này cực quá.”
…
Mặt trời mọc xong mọi người đều giải tán, đa số những người tới đây hôm trước đã lục tục thu dọn đồ đạc trở về, mà qua một ngày mới lại có những người mới đến cắm trại.
Phí Nguyên buồn cười hỏi: “Ở lại chơi thêm một ngày không?”
Hai người vẫn còn ở trong lều, Lộ Kha Đồng mặt đối mặt giạng chân ngồi trên đùi Phí Nguyên, ôm cổ Phí Nguyên không buông tay, nguyên nhân buồn bã vẫn là dấu chấm hỏi. Phí Nguyên vuốt ve lưng Lộ Kha Đồng, nói: “Còn không anh đánh ông bán hamburger một trận nhé?”
“Anh đừng thúc giục nữa!” Lộ Kha Đồng nói giận là giận, giận xong lại tự hết hơi, nói bằng giọng ỉu xìu: “Em khó chịu, em tức ngực.”
“Em có ngực à, lại còn tức ngực nữa cơ.” Phí Nguyên cũng không vội dọn đồ, tay đặt bên hông Lộ Kha Đồng dời sang phía trước, cách lớp áo khoác ấn mạnh một cái: “Ở đây hả?”
Lộ Kha Đồng sắp chảy máu mũi, cậu đẩy Phí Nguyên ra lăn một vòng, đoạn cúi đầu tìm ba lô của mình, tìm được rồi thì nhét đồ loạn xạ, vừa nhét vừa làu bàu: “Anh cứ chờ đó, sau này em luyện được như Schwarzenegger thì em… em xử đẹp anh.”
Dọn đồ xong, hai người đi trả lều và túi ngủ, đám lớp trưởng đã đứng xếp hàng từ trước.
“Lớp trưởng, mấy cậu đi bằng gì vậy?” Lộ Kha Đồng lại ăn xúc xích, miệng lúng búng hỏi.
“Bọn mình đón taxi hoặc ngồi xe buýt ngắm cảnh cũng được.” Nói đoạn, lớp trưởng trầm ngâm hỏi: “Phí Nguyên lái xe máy chở cậu tới à? Sao thấy cậu cứ dính lấy người ta thế?”
Xe buýt ngắm cảnh
Lộ Kha Đồng trợn trắng mắt, còn nhích tới bên người Phí Nguyên, nói: “Cậu mà đẹp trai thì mình cũng dính cậu.”
Phí Nguyên đưa Lộ Kha Đồng về đến cổng nhà, chờ Phí Nguyên đi rồi cậu lại không về nhà, cậu không muốn nhìn thấy Lộ Nhược Bồi, song lại sợ về nhà sẽ không gặp được Lộ Nhược Bồi. Chần chừ ở cổng chốc lát, cậu đón taxi đến nhà Khưu Lạc Dân.
Khưu Lạc Dân mở cửa cho Lộ Kha Đồng, thấy ba lô của cậu bèn hỏi: “Cưng cắm trại xong sao không về nhà?”
Mẹ Khưu đang đắp chăn mỏng ngồi tựa vào sô pha, nói: “Lộ Lộ tới tìm con chơi mà nói năng thế à.” Lộ Kha Đồng đi tới hỏi: “Mẹ Khưu, mẹ bị bệnh hả? Ba Khưu không có ở nhà ạ.”
“Hai hôm trước bị viêm dạ dày, ba Khưu của con xin nghỉ ở nhà chăm sóc mẹ, bây giờ mẹ đỡ nhiều rồi nên ba Khưu tranh thủ đi làm.”
Lộ Kha Đồng ngơ ngác hỏi: “Không phải sở được nghỉ hè sao?”
Mẹ Khưu bị cậu chọc cười: “Nghĩ gì hay thế, con tưởng được như tụi con à.”
Khưu Lạc Dân giúp Lộ Kha Đồng xách ba lô và phao bơi lên lầu, Lộ Kha Đồng thản nhiên vén chăn lên giường nằm, Khưu Lạc Dân tưởng rằng cậu không khỏe, sờ trán lại thấy không có vấn đề gì.
“Khưu nhi, hôm ra biển chơi ba em nói đến sở họp, nhưng mà ba anh lại không có ở đó, có phải ba em gạt người không?”
“Sao anh biết được, biết đâu là họp với thư ký, vả lại chuyện này cũng bình thường thôi mà, ba anh ra ngoài uống rượu cũng hay nói mình đi họp, nếu không mẹ anh sẽ cằn nhằn.” Khưu Lạc Dân làm bộ thâm trầm: “Cưng còn nhỏ, thế giới người lớn không đơn giản như vậy đâu.”
Lộ Kha Đồng liếc xéo một cái, quay đầu qua chợt thấy một xấp tài liệu trên tủ đầu giường, toàn là tiếng Anh. “Anh lên giường nằm mà vẫn luyện nghe nói đọc viết hả?” Cậu cầm lên xem thử, tài liệu còn có cả hình ảnh.
“Cái này là gì…”
Khưu Lạc Dân hít hít mũi: “Một ít tài liệu, Lộ Lộ, anh chuẩn bị ra nước ngoài du học.”
Quá bất ngờ, Lộ Kha Đồng thậm chí quên cả chớp mắt: “Anh không nói chơi với em chứ? Có nghe anh nói bao giờ đâu, sao tự dưng lại như vậy.” Cậu có chút hoảng hốt, nhớ lại hôm sinh nhật Khưu Lạc Dân, mình đã nhìn thấy vài tờ đơn: “Bây giờ anh mới nói cho em biết, anh sợ em đi theo anh hả.”
“Ôi cưng sao thế,” Khưu Lạc Dân an ủi: “Chuyện này cũng bình thường thôi, rất nhiều con cái nhà đồng nghiệp ba anh cũng sắp đi du học, lớp mười hai cũng có không ít đứa sắp đi, nói không chừng ba cưng cũng muốn cho cưng đi đó.”
Lộ Kha Đồng vốn đã quên chuyện của Lộ Nhược Bồi, nghe vậy thình lình ngồi phắt dậy, nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ làm ầm ĩ đòi đi chơi xả láng với Khưu Lạc Dân một phen, thích làm gì thì làm khỏi lo bị ai quản lý.
Nhưng bây giờ thì khác, làm sao cậu nỡ bỏ Phí Nguyên.
Khổ tâm quá đi mất, Lộ Kha Đồng vén chăn xuống giường, xách ba lô và phao bơi của mình muốn về nhà.
“Giận hả? Thì ra cưng luyến tiếc anh đến thế, anh cảm động quá.” Khưu Lạc Dân đi theo sau ngáp ngắn ngáp dài.
Lộ Kha Đồng xuống lầu: “Mẹ Khưu, mẹ nghỉ ngơi cho tốt nha, hôm nào con mang gì ngon tới thăm mẹ.” Dứt lời quay đầu nhìn về phía Khưu Lạc Dân, nói như ân đoạn nghĩa tuyệt: “Đừng tiễn, dao bầu của em sẽ không bao giờ cắm vì anh nữa.”
Mọi khi Lộ Kha Đồng sẽ tán dóc vài câu với tài xế taxi, hôm nay chỉ tựa vào cửa xe chẳng nói chẳng rằng. Về đến nhà, cậu mở cửa đi vào, trong nhà im thin thít, vắng tanh vắng ngắt.
Cửa phòng của Ôn Ngưng đóng kín, cậu đẩy cửa ra, thấy Ôn Ngưng đang nằm ngủ trên giường. Lộ Nhược Bồi đi ra từ phòng sách, nói khẽ: “Đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, cũng không được làm ồn.”
Lộ Kha Đồng đóng cửa lại, lẳng lặng nhìn Lộ Nhược Bồi.
Bỏ đi, lần này cũng thế thôi, bỏ đi.
Ôn Ngưng vẫn không tỉnh, trời sẩm tối vẫn còn ngủ li bì. Lộ Kha Đồng ngồi trong phòng mở cửa làm bài tập, không quên chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Hơn bảy giờ tối nghe tiếng Lộ Nhược Bồi xuống lầu, cậu lập tức ném bút đuổi theo.
“Ba đi đâu?”
Lộ Nhược Bồi mặc quần áo thường ngày, chắc chắn không phải đi làm việc: “Ba đến đơn vị lấy đồ, một tiếng sau sẽ về, không về thì con cứ đi khiếu nại, được không?” Lộ Nhược Bồi ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Có đói bụng không? Dọc đường ba mua gì cho con ăn?”
Lộ Kha Đồng nhíu mày không lên tiếng, Lộ Nhược Bồi đã thay giày xong: “Vậy để ba xem rồi mua, mua về đừng kén chọn.”
Lộ Kha Đồng như nản lòng, uể oải xoay người đi tới trước phòng của Ôn Ngưng, nhẹ nhàng vặn mở cửa. Chỉ có đèn tường đang bật, tia sáng êm dịu, cậu quỳ gối nằm dài bên mép giường, giống như con cún nhỏ.
Ôn Ngưng khó ngủ, cũng ngủ đủ rồi, chậm rãi mở mắt ra: “Lộ Lộ?” Thấy Lộ Kha Đồng, Ôn Ngưng ngồi dậy hỏi: “Đi cắm trại vui không? Tối nay muốn ăn gì, lát nữa mẹ nấu cho con.”
Lộ Kha Đồng lắc đầu: “Sao mẹ ngủ lâu vậy.”
“Đi dạo phố mệt quá.” Ôn Ngưng rũ mắt, “Qua hè này là con mười sáu rồi, thời gian trôi nhanh thật.”
Lộ Kha Đồng bỗng thấy lòng hoảng hốt, cậu lắc đầu nguầy nguậy, chợt thấy bên giường đặt một chiếc bút ký tên. Ôn Ngưng ít khi viết chữ, hẳn là dùng trước khi ngủ.
“Con đi làm bài tập đây, ba nói khi nào về sẽ mua thức ăn, mẹ nằm nghỉ thêm một lát đi.” Cậu đứng dậy rời khỏi phòng, đi đến phòng sách của Lộ Nhược Bồi.
Văn kiện trên bàn được sắp xếp ngay ngắn, một tờ hiệp nghị đặt giữa bản kẹp giấy, Lộ Nhược Bồi và Ôn Ngưng đã ký tên.
Qua nghỉ hè cậu sẽ tròn mười sáu, hai năm nữa cũng không chờ được sao?
…
Đám con nít đều được nghỉ hè, cả ngày trong hẻm chẳng lúc nào được yên, trong nhà chỉ còn mỗi mình mình, Phí Nguyên bèn gọi thức ăn giao tới ăn tạm. Chờ tới chờ lui sốt cả ruột, nghi ngờ người giao hàng đi lạc đường, Phí Nguyên định ra đầu hẻm đợi.
Còn chưa ra tới cửa, điện thoại di động chợt reo lên, tên hiển thị là Cây non.
“Phí Nguyên, anh đến đón em được không?”
“Sao thế?” Phí Nguyên cảm giác được giọng đối phương không ổn: “Bị ai chọc giận à?”
Lộ Kha Đồng run giọng nói: “Em ở bên đường chờ anh.”
Cậu đứng tựa vào một gốc cây ngô đồng, cả người cứng còng, gió đêm ngột ngạt đến mức cậu cảm thấy buồn nôn. Gần tám giờ, Lộ Kha Đồng loáng thoáng nghe được tiếng rồ ga xe máy, cậu đi tới chỗ mép lề đường, thấy Phí Nguyên lái xe máy từ xa đến gần, cảm giác như gặp được cứu tinh.
Sau khi xuống xe, Phí Nguyên bước lên kéo cậu đến trước mặt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lộ Kha Đồng vừa định mở miệng thì một chiếc xe từ đằng xa lái tới, ánh sáng phát ra từ đèn pha đằng trước đúng lúc rọi sáng hai người họ.
“Xin lỗi.” Lộ Kha Đồng nhỏ giọng nói một câu, sau đó ôm cổ Phí Nguyên hôn lên.
Rốt cuộc cậu vẫn lợi dụng Phí Nguyên.
Tiếng săm lốp xe ma sát với mặt đất nghe hết sức chói tai, chiếc xe kia đậu nghiêng ở ven đường, cửa xe mở ra, Lộ Nhược Bồi nổi giận đùng đùng xuống xe. Ông bước nhanh về phía Lộ Kha Đồng, gọi tên Lộ Kha Đồng.
Nghe tiếng động, Phí Nguyên nắm cánh tay Lộ Kha Đồng xoay người lại, chắn Lộ Kha Đồng ở phía sau. Lộ Kha Đồng sững người, sực nhớ Khưu Lạc Dân từng nói, không phải vợ mình ai làm thế.
Phí Nguyên che chở Thẩm Đa Ý là vì tình bạn và trượng nghĩa, còn che chở cậu, hoàn toàn là vì thích cậu.
Nhìn bóng lưng của Phí Nguyên, cậu không kiềm được mà nghĩ, Lộ Kha Đồng, mày thật sự rất xấu xa.
Gió biển quá lạnh, cẳng chân để trần của Lộ Kha Đồng lạnh đến run cầm cập, đường chân trời đằng xa nổi lên chút ánh đỏ, những người tụ tập ngắm mặt trời mọc cầm máy ảnh chụp liên tục. Lộ Nhược Bồi và người đàn ông kia đứng cách nhau chừng nửa mét, kế đến có hai người chen vào giữa bọn họ.
“Đông người quá, hay là mình về thôi?”
Trên tay còn cầm chìa khóa xe, Lộ Nhược Bồi nói: “Được, anh đi lái xe, em đi mua một ít điểm tâm đi.” Nói đoạn đi ngược trở về, nhịn không được mỉm cười bổ sung một câu: “Lỡ công đi một chuyến rồi, lạnh thật.”
Lộ Kha Đồng tựa vào cửa xe ăn hamburger, điệu bộ hệt như muốn cắn chết người, cậu đứng cạnh xe chờ Lộ Nhược Bồi như nông dân ôm cây đợi thỏ. Ăn xong một cái ăn qua cái thứ hai, người khác giận có thể giận đến no bụng, cậu mà giận thì lại đói cồn cào.
“Lộ Lộ?!”
Lộ Nhược Bồi dừng bước, có chút giật mình: “Sao con lại ở đây?” Ông nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như thường, đi tới trước mặt Lộ Kha Đồng hỏi. Khóe miệng còn dính sốt, Lộ Kha Đồng nói: “Con cũng muốn hỏi ba, sao ba lại ở đây? Sở cảnh sát dời đến bờ biển hồi nào vậy?”
Vừa nói xong, người đàn ông kia mua điểm tâm về tới, thấy cậu thì không khỏi nghi hoặc, hỏi: “Nhược Bồi, đây là?”
Nhược Bồi cái con khỉ!
“Đây là con trai anh, Lộ Lộ.” Lộ Nhược Bồi lại rất chi là ung dung thư thả, nói xong mặt không đỏ tim không đập hỏi tiếp: “Lộ Lộ, con tới đây với ai, chừng nào về?”
Lộ Kha Đồng làm bộ mở cửa xe, nói: “Ba tới với ai, con cũng tới với người đó.”
Lộ Nhược Bồi lấy khăn tay từ túi áo khoác lau sốt bên khóe miệng cho cậu, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, nếu con muốn về chung với ba thì cũng phải thu dọn đồ đạc trước chứ.” Nói xong mới chú ý đến quần áo của cậu: “Mặc của người khác à?”
Lộ Kha Đồng đẩy Lộ Nhược Bồi ra, ném giấy gói hamburger đã vo thành một cục vào người Lộ Nhược Bồi: “Ba đi đi, mặt trời mọc đẹp như vậy, con còn phải ôm người mình thích cùng ngắm nữa! Ba đừng tức có chết!”
Lộ Nhược Bồi thở dài: “Chờ con về nhà chúng ta bàn lại sau.”
Bờ biển đã chuyển sang màu đỏ, rửa mặt xong trở về không tìm được Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên đứng ở chỗ đất trống sau đoàn người, nếu Lộ Kha Đồng tìm cậu thì cũng dễ thấy hơn.
“Phí Nguyên!”
Phí Nguyên nghe tiếng bèn quay đầu lại, đứng ngược chiều ánh sáng. Lộ Kha Đồng cách Phí Nguyên chừng mười mét, vẻ mặt vô cùng tủi thân, trông như có thể ngồi xổm xuống gào khóc một phen bất cứ lúc nào. Phí Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó giang tay ra.
Lộ Kha Đồng chạy ào tới, tông thẳng vào ngực Phí Nguyên. Phí Nguyên đặt tay sau đầu cậu, phát hiện mái tóc của cậu đã lạnh ngắt.
“Đi đâu thế? Ở đây mà cũng giận dỗi cho được.”
Lộ Kha Đồng vùi mặt vào ngực đối phương, lầm bầm: “Ông bán hamburger bắt nạt người ta, chỉ cho chút xíu sốt salad.”
“Ăn xong hết mới về mà còn mặt mũi nói.” Phí Nguyên cười nhạo, sau đó ôm Lộ Kha Đồng trở về lều. Cảnh mặt trời mọc đang đẹp là thế, nhưng Lộ Kha Đồng không còn tâm trạng để ngắm nữa.
Lộ Nhược Bồi thấy hơi mệt nên ngồi ở ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi, vào đến thành phố mới gọi cho Ôn Ngưng. Chờ chốc lát đầu bên kia mới nhấc máy, Lộ Nhược Bồi nói: “Em dậy chưa? Anh với Việt Ngôn về đến thành phố rồi.”
Ôn Ngưng nói bằng giọng mệt lả: “Em còn đang ở bệnh viện.”
“Được, vậy anh đến đón em.” Nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, Lộ Nhược Bồi khựng lại một lát: “Anh không lên đâu, hai mươi phút sau em chờ anh ở cổng bệnh viện đi.”
Cúp điện thoại, trời đã sáng bửng, điểm tâm mua ngoài bờ biển còn dư lại chút hơi nóng, có điều không còn hứng ăn nữa. Lộ Nhược Bồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Xem ra chắc lại phải làm phiền em rồi.”
“Anh còn nói phiền với em, không sợ em giận sao?”
Lộ Nhược Bồi ước tính thời gian rất chính xác, hai mươi phút sau đã đến trước cổng bệnh viện. Ôn Ngưng ra hơi muộn, thấy xe thì chạy chầm chậm tới.
“Luật sư Dương,” Sau khi lên xe, Ôn Ngưng chào hỏi trước rồi nói xin lỗi: “Tại ngẩn người nên lỡ mất một chuyến thang máy, bắt hai anh phải đợi rồi.”
Dương Việt Ngôn đáp lời: “Ôn tiểu thư, chị thế này cực quá.”
…
Mặt trời mọc xong mọi người đều giải tán, đa số những người tới đây hôm trước đã lục tục thu dọn đồ đạc trở về, mà qua một ngày mới lại có những người mới đến cắm trại.
Phí Nguyên buồn cười hỏi: “Ở lại chơi thêm một ngày không?”
Hai người vẫn còn ở trong lều, Lộ Kha Đồng mặt đối mặt giạng chân ngồi trên đùi Phí Nguyên, ôm cổ Phí Nguyên không buông tay, nguyên nhân buồn bã vẫn là dấu chấm hỏi. Phí Nguyên vuốt ve lưng Lộ Kha Đồng, nói: “Còn không anh đánh ông bán hamburger một trận nhé?”
“Anh đừng thúc giục nữa!” Lộ Kha Đồng nói giận là giận, giận xong lại tự hết hơi, nói bằng giọng ỉu xìu: “Em khó chịu, em tức ngực.”
“Em có ngực à, lại còn tức ngực nữa cơ.” Phí Nguyên cũng không vội dọn đồ, tay đặt bên hông Lộ Kha Đồng dời sang phía trước, cách lớp áo khoác ấn mạnh một cái: “Ở đây hả?”
Lộ Kha Đồng sắp chảy máu mũi, cậu đẩy Phí Nguyên ra lăn một vòng, đoạn cúi đầu tìm ba lô của mình, tìm được rồi thì nhét đồ loạn xạ, vừa nhét vừa làu bàu: “Anh cứ chờ đó, sau này em luyện được như Schwarzenegger thì em… em xử đẹp anh.”
Dọn đồ xong, hai người đi trả lều và túi ngủ, đám lớp trưởng đã đứng xếp hàng từ trước.
“Lớp trưởng, mấy cậu đi bằng gì vậy?” Lộ Kha Đồng lại ăn xúc xích, miệng lúng búng hỏi.
“Bọn mình đón taxi hoặc ngồi xe buýt ngắm cảnh cũng được.” Nói đoạn, lớp trưởng trầm ngâm hỏi: “Phí Nguyên lái xe máy chở cậu tới à? Sao thấy cậu cứ dính lấy người ta thế?”
Xe buýt ngắm cảnh
Lộ Kha Đồng trợn trắng mắt, còn nhích tới bên người Phí Nguyên, nói: “Cậu mà đẹp trai thì mình cũng dính cậu.”
Phí Nguyên đưa Lộ Kha Đồng về đến cổng nhà, chờ Phí Nguyên đi rồi cậu lại không về nhà, cậu không muốn nhìn thấy Lộ Nhược Bồi, song lại sợ về nhà sẽ không gặp được Lộ Nhược Bồi. Chần chừ ở cổng chốc lát, cậu đón taxi đến nhà Khưu Lạc Dân.
Khưu Lạc Dân mở cửa cho Lộ Kha Đồng, thấy ba lô của cậu bèn hỏi: “Cưng cắm trại xong sao không về nhà?”
Mẹ Khưu đang đắp chăn mỏng ngồi tựa vào sô pha, nói: “Lộ Lộ tới tìm con chơi mà nói năng thế à.” Lộ Kha Đồng đi tới hỏi: “Mẹ Khưu, mẹ bị bệnh hả? Ba Khưu không có ở nhà ạ.”
“Hai hôm trước bị viêm dạ dày, ba Khưu của con xin nghỉ ở nhà chăm sóc mẹ, bây giờ mẹ đỡ nhiều rồi nên ba Khưu tranh thủ đi làm.”
Lộ Kha Đồng ngơ ngác hỏi: “Không phải sở được nghỉ hè sao?”
Mẹ Khưu bị cậu chọc cười: “Nghĩ gì hay thế, con tưởng được như tụi con à.”
Khưu Lạc Dân giúp Lộ Kha Đồng xách ba lô và phao bơi lên lầu, Lộ Kha Đồng thản nhiên vén chăn lên giường nằm, Khưu Lạc Dân tưởng rằng cậu không khỏe, sờ trán lại thấy không có vấn đề gì.
“Khưu nhi, hôm ra biển chơi ba em nói đến sở họp, nhưng mà ba anh lại không có ở đó, có phải ba em gạt người không?”
“Sao anh biết được, biết đâu là họp với thư ký, vả lại chuyện này cũng bình thường thôi mà, ba anh ra ngoài uống rượu cũng hay nói mình đi họp, nếu không mẹ anh sẽ cằn nhằn.” Khưu Lạc Dân làm bộ thâm trầm: “Cưng còn nhỏ, thế giới người lớn không đơn giản như vậy đâu.”
Lộ Kha Đồng liếc xéo một cái, quay đầu qua chợt thấy một xấp tài liệu trên tủ đầu giường, toàn là tiếng Anh. “Anh lên giường nằm mà vẫn luyện nghe nói đọc viết hả?” Cậu cầm lên xem thử, tài liệu còn có cả hình ảnh.
“Cái này là gì…”
Khưu Lạc Dân hít hít mũi: “Một ít tài liệu, Lộ Lộ, anh chuẩn bị ra nước ngoài du học.”
Quá bất ngờ, Lộ Kha Đồng thậm chí quên cả chớp mắt: “Anh không nói chơi với em chứ? Có nghe anh nói bao giờ đâu, sao tự dưng lại như vậy.” Cậu có chút hoảng hốt, nhớ lại hôm sinh nhật Khưu Lạc Dân, mình đã nhìn thấy vài tờ đơn: “Bây giờ anh mới nói cho em biết, anh sợ em đi theo anh hả.”
“Ôi cưng sao thế,” Khưu Lạc Dân an ủi: “Chuyện này cũng bình thường thôi, rất nhiều con cái nhà đồng nghiệp ba anh cũng sắp đi du học, lớp mười hai cũng có không ít đứa sắp đi, nói không chừng ba cưng cũng muốn cho cưng đi đó.”
Lộ Kha Đồng vốn đã quên chuyện của Lộ Nhược Bồi, nghe vậy thình lình ngồi phắt dậy, nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ làm ầm ĩ đòi đi chơi xả láng với Khưu Lạc Dân một phen, thích làm gì thì làm khỏi lo bị ai quản lý.
Nhưng bây giờ thì khác, làm sao cậu nỡ bỏ Phí Nguyên.
Khổ tâm quá đi mất, Lộ Kha Đồng vén chăn xuống giường, xách ba lô và phao bơi của mình muốn về nhà.
“Giận hả? Thì ra cưng luyến tiếc anh đến thế, anh cảm động quá.” Khưu Lạc Dân đi theo sau ngáp ngắn ngáp dài.
Lộ Kha Đồng xuống lầu: “Mẹ Khưu, mẹ nghỉ ngơi cho tốt nha, hôm nào con mang gì ngon tới thăm mẹ.” Dứt lời quay đầu nhìn về phía Khưu Lạc Dân, nói như ân đoạn nghĩa tuyệt: “Đừng tiễn, dao bầu của em sẽ không bao giờ cắm vì anh nữa.”
Mọi khi Lộ Kha Đồng sẽ tán dóc vài câu với tài xế taxi, hôm nay chỉ tựa vào cửa xe chẳng nói chẳng rằng. Về đến nhà, cậu mở cửa đi vào, trong nhà im thin thít, vắng tanh vắng ngắt.
Cửa phòng của Ôn Ngưng đóng kín, cậu đẩy cửa ra, thấy Ôn Ngưng đang nằm ngủ trên giường. Lộ Nhược Bồi đi ra từ phòng sách, nói khẽ: “Đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, cũng không được làm ồn.”
Lộ Kha Đồng đóng cửa lại, lẳng lặng nhìn Lộ Nhược Bồi.
Bỏ đi, lần này cũng thế thôi, bỏ đi.
Ôn Ngưng vẫn không tỉnh, trời sẩm tối vẫn còn ngủ li bì. Lộ Kha Đồng ngồi trong phòng mở cửa làm bài tập, không quên chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Hơn bảy giờ tối nghe tiếng Lộ Nhược Bồi xuống lầu, cậu lập tức ném bút đuổi theo.
“Ba đi đâu?”
Lộ Nhược Bồi mặc quần áo thường ngày, chắc chắn không phải đi làm việc: “Ba đến đơn vị lấy đồ, một tiếng sau sẽ về, không về thì con cứ đi khiếu nại, được không?” Lộ Nhược Bồi ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Có đói bụng không? Dọc đường ba mua gì cho con ăn?”
Lộ Kha Đồng nhíu mày không lên tiếng, Lộ Nhược Bồi đã thay giày xong: “Vậy để ba xem rồi mua, mua về đừng kén chọn.”
Lộ Kha Đồng như nản lòng, uể oải xoay người đi tới trước phòng của Ôn Ngưng, nhẹ nhàng vặn mở cửa. Chỉ có đèn tường đang bật, tia sáng êm dịu, cậu quỳ gối nằm dài bên mép giường, giống như con cún nhỏ.
Ôn Ngưng khó ngủ, cũng ngủ đủ rồi, chậm rãi mở mắt ra: “Lộ Lộ?” Thấy Lộ Kha Đồng, Ôn Ngưng ngồi dậy hỏi: “Đi cắm trại vui không? Tối nay muốn ăn gì, lát nữa mẹ nấu cho con.”
Lộ Kha Đồng lắc đầu: “Sao mẹ ngủ lâu vậy.”
“Đi dạo phố mệt quá.” Ôn Ngưng rũ mắt, “Qua hè này là con mười sáu rồi, thời gian trôi nhanh thật.”
Lộ Kha Đồng bỗng thấy lòng hoảng hốt, cậu lắc đầu nguầy nguậy, chợt thấy bên giường đặt một chiếc bút ký tên. Ôn Ngưng ít khi viết chữ, hẳn là dùng trước khi ngủ.
“Con đi làm bài tập đây, ba nói khi nào về sẽ mua thức ăn, mẹ nằm nghỉ thêm một lát đi.” Cậu đứng dậy rời khỏi phòng, đi đến phòng sách của Lộ Nhược Bồi.
Văn kiện trên bàn được sắp xếp ngay ngắn, một tờ hiệp nghị đặt giữa bản kẹp giấy, Lộ Nhược Bồi và Ôn Ngưng đã ký tên.
Qua nghỉ hè cậu sẽ tròn mười sáu, hai năm nữa cũng không chờ được sao?
…
Đám con nít đều được nghỉ hè, cả ngày trong hẻm chẳng lúc nào được yên, trong nhà chỉ còn mỗi mình mình, Phí Nguyên bèn gọi thức ăn giao tới ăn tạm. Chờ tới chờ lui sốt cả ruột, nghi ngờ người giao hàng đi lạc đường, Phí Nguyên định ra đầu hẻm đợi.
Còn chưa ra tới cửa, điện thoại di động chợt reo lên, tên hiển thị là Cây non.
“Phí Nguyên, anh đến đón em được không?”
“Sao thế?” Phí Nguyên cảm giác được giọng đối phương không ổn: “Bị ai chọc giận à?”
Lộ Kha Đồng run giọng nói: “Em ở bên đường chờ anh.”
Cậu đứng tựa vào một gốc cây ngô đồng, cả người cứng còng, gió đêm ngột ngạt đến mức cậu cảm thấy buồn nôn. Gần tám giờ, Lộ Kha Đồng loáng thoáng nghe được tiếng rồ ga xe máy, cậu đi tới chỗ mép lề đường, thấy Phí Nguyên lái xe máy từ xa đến gần, cảm giác như gặp được cứu tinh.
Sau khi xuống xe, Phí Nguyên bước lên kéo cậu đến trước mặt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lộ Kha Đồng vừa định mở miệng thì một chiếc xe từ đằng xa lái tới, ánh sáng phát ra từ đèn pha đằng trước đúng lúc rọi sáng hai người họ.
“Xin lỗi.” Lộ Kha Đồng nhỏ giọng nói một câu, sau đó ôm cổ Phí Nguyên hôn lên.
Rốt cuộc cậu vẫn lợi dụng Phí Nguyên.
Tiếng săm lốp xe ma sát với mặt đất nghe hết sức chói tai, chiếc xe kia đậu nghiêng ở ven đường, cửa xe mở ra, Lộ Nhược Bồi nổi giận đùng đùng xuống xe. Ông bước nhanh về phía Lộ Kha Đồng, gọi tên Lộ Kha Đồng.
Nghe tiếng động, Phí Nguyên nắm cánh tay Lộ Kha Đồng xoay người lại, chắn Lộ Kha Đồng ở phía sau. Lộ Kha Đồng sững người, sực nhớ Khưu Lạc Dân từng nói, không phải vợ mình ai làm thế.
Phí Nguyên che chở Thẩm Đa Ý là vì tình bạn và trượng nghĩa, còn che chở cậu, hoàn toàn là vì thích cậu.
Nhìn bóng lưng của Phí Nguyên, cậu không kiềm được mà nghĩ, Lộ Kha Đồng, mày thật sự rất xấu xa.
Bình luận truyện