Dưỡng Thi

Chương 20: Hồn vương



Lúc này, mọi người nhìn thấy phía sau lưng của Lý Thừa Phong xuất hiện hư ảnh một con đại xà màu đen, giữa trán hiện lên một hình âm dương vô cùng quỷ dị. Nhìn hư ảnh ngưng thực trước mặt, không ít người bắt đầu hô lên.

“Hồn Vương, tên này lại một vị Hồn Vương!”

“Trời ơi, người này sao lại là một vị Hồn Vương!”

“…”

Nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của những người trước mặt, Lý Thừa Phong dường như rất đắc ý, hắn vung chân đá bay Trương Mạnh Hùng đang nằm thoi thóp dưới đất, sau đó mới ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, các ngươi bây giờ biết sợ rồi sao? Nguyệt Nương, ngươi còn không mau mau quỳ xuống, đến đây liếm chân cho bản đại thiếu gia!”

Nguyệt Nương đang đứng đối diện với Lý Thừa Phong, bị khí thế của hắn ép cho toàn thân run rẩy, lại nghe mấy lời cuồng vọng, sỉ nhục này, nàng không khỏi siết chặt hai nắm tay, hàm răng nghiến mạnh.

“Hừ, tiểu bối ngông cuồng, ngươi nghĩ nơi này là nơi cho ngươi cuồng vọng như vậy hay sao?” Ngay đúng lúc này, từ sâu bên trong nội phủ, một người đàn ông to lớn, toàn thân mặc lấy chiến giáp, xách theo một cây đại đao lao tới, lớn tiếng hô lên.

Nhìn thấy người này xuất hiện, cơ thể Nguyệt Nương có chút buông lỏng. Mà Lý Thừa Phong thì hơi nhíu mày một chút, nhưng sau đó khuôn mặt của hắn rất nhanh liền dãn ra, nhếch môi lên cười một cách khinh khỉnh: “Xem ra, ngươi cũng nhịn không nổi rồi!”

Nói xong lời này, trong tròng mắt của Lý Thừa Phong đột nhiên biến thành hai màu đen trắng, giống như hai hình âm dương vô cùng quỷ dị. Nhìn thấy một màng như vậy, người đàn ông vừa mới xuất hiện cũng phải kinh ngạc hô lên: “Hồn… Hồn Vương Kỹ! Ngươi vậy mà đã luyện thành Hồn Vương Kỹ rồi?”

Những người xung quanh nghe xong lời này, càng sợ đến ngây người. Hồn kỹ, đây là một loại năng lực đặc thù của tu sĩ sau khi đạt đến cấp bậc Hồn Sư, thông qua việc hấp thu hồn linh dung nhập vào bên trong cơ thể, sau đó đem một số năng lực của hồn linh lúc còn sống mà rút ra, tạo thành võ kỹ cho bản thân sử dụng. Nhưng hồn kỹ cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể dễ dàng học tập được, đặc biệt là tu sĩ cấp bậc càng cao, hồn kỹ học tập được càng khó. Vì vậy, một vị Hồn Vương có được Hồn Vương Kỹ có sức chiến đấu càng mạnh hơn so với một vị Hồn Vương chưa đạt được Hồn Vương Kỹ. Với lại, mỗi một loại hồn kỹ trong cùng một tầng thứ còn có phân chia ra cao thấp khác nhau. Ví dụ như hồn linh sau lưng của Lý Thừa Phong, chính là một loại hồn thú cấp bốn có tên là Âm Dương Xà, đây là một loại hồn thú có từ thời thượng cổ, cho nên hồn kỹ của nó cũng được xếp vào loại hồn kỹ cao cấp, mạnh hơn rất nhiều so với những loại hồn kỹ phổ thông khác.

Nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt của người đàn ông này, vẻ mặt của Lý Thừa Phong càng thêm khinh thường: “Họ Đoàn kia, không phải mười năm trước ngươi rất oai phong hay sao, còn dám đánh ta bị thương. Hôm nay, Lý Thừa Phong ta không trả lại món nợ này cho ngươi, thì ta thề không mang họ Lý nữa!”

Lý Thừa Phong vừa nói xong, không đợi cho Đoàn Chính kịp phản ứng, từ trong mắt đã bắn ra hai luồng tinh quang, xuyên thẳng về phía hai bả vai của Đoàn Chính.

“A!” Đoàn Chính cả kinh hô lên một tiếng, cả người liền bị đánh bay ra ngoài.

Đoàn Chính không thể nào ngờ tới, tên Lý Thừa Phong này lại âm hiểm như vậy, nói đánh liền đánh, hoàn toàn không có một chút phép tắc nào. Nhìn thấy Đoàn Chính hai tay ôm lấy vết máu trên hai bả vai, Nguyệt Nương không khỏi kinh hãi hô lên: “Chính thúc, người có bị làm sao không?”

Đoàn Chính vừa ôm vai vừa nhìn về phía Lý Thừa Phong nghiến răng, nghiến lợi, nói: “Lý Thừa Phong, ngươi đúng là tên tiểu nhân bỉ ổi!”

“Ha ha ha, ngươi là ngu ngốc, hay là đầu bị nước vô vậy hả? Ta đã nói rồi, hôm nay họ Đoàn nhà người chỉ có một con đường chết! Còn con tiện nhân họ Kiều kia, ta nhất định sẽ đem ả chơi cho đến chết, đến lúc đó, ta đem xác ả treo lên trước Bạch Dương thành, để cho người trong thiên hạ này đều biết, kẻ dám chống đối ta, chỉ có một con đường chết mà thôi! Ha ha ha!” Lý Thừa Phong cười lên một tràng, sau đó lại phóng người lao về phía Đoàn Chính đánh tiếp.

Lần này, Đoàn Chính đã có chút phòng bị, nên kịp vung đao lên đón đỡ, nhưng vừa rồi bị Lý Thừa Phong đánh lén trọng thương, cho nên rất nhanh liền rơi xuống hạ phong hoàn toàn không có cách nào chống đỡ được nữa. Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, sắc mặt Nguyệt Nương càng lúc càng trầm xuống. Nàng không nghĩ tới, hôm nay mọi chuyện lại thành ra như vậy. Trong lúc nàng đang vô cùng lo lắng, thì một bàn tay của ai đó đột nhiên nắm chặt lấy tay của nàng, làm cho nàng không khỏi giật mình, nhưng khi nhìn thấy tên nam nhân trước mặt, sắc mặt của nàng liền dịu lại.

“Tiểu đệ đệ, xin lỗi, ta không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra như vậy, xem ra hôm nay ta khó thoát khỏi chỗ này rồi! Đệ đệ hãy dẫn theo hai vị tiểu cô nương kia nhanh chóng rời khỏi đây đi!” Nguyệt Nương nhìn Trần Lâm với vẻ mặt đầy áy náy, nói.

Trần Lâm liền lắc đầu, cười nói: “Nếu có chạy trốn, ta cũng phải dẫn tỷ chạy theo, ta làm sao nỡ để tỷ ở lại đây cho tên khốn kiếp đó lăng nhục được chứ!”

“Đã như vậy rồi mà đệ còn đùa được nữa hay sao? Mau mau rời khỏi nơi này đi, đừng lo lắng cho ta, ta tự sẽ có cách thoát thân!” Nguyệt Nương không khỏi liếc mắt lườm hắn, rồi vội vàng khuyên nhủ để hắn rời đi.

“Tỷ không đi, ta cũng sẽ không đi!” Trần Lâm cương quyết lắc đầu.

“Đệ…” Giờ phút này Trần Lâm lại còn cố chấp như vậy làm cho Nguyệt Nương có chút tức giận, nhưng sâu trong thâm tâm của nàng lại có chút ấm áp không nói thành lời. Nàng quen biết hắn lâu như vậy, làm sao không hiểu được tâm ý của hắn cơ chứ.

Trong lúc hai người còn nàng cười cười nói nói, bên kia Đoàn Chính đã bị Lý Thừa Phong đánh cho không thể nào thở nổi. Cuối cùng, Lý Thừa Phong thừa dịp Đoàn Chính phòng ngự sơ hở, vung ra một chưởng đập thẳng lên ngực của Đoàn Chính, đánh bay Đoàn Chính văng ra ngoài. Trong miệng Đoàn Chính không ngừng phun ra máu tươi, khí lực cả người liền trở nên suy nhược, không có cách nào đứng dậy được nữa.

Đến lúc này, Nguyệt Nương chỉ có thể nghiến chặt răng, nắm lấy tay Trần Lâm, nói: “Tiểu đệ đệ, lần này đệ nghe lời ta, dẫn theo hai vị tiểu cô nương kia rời đi ngay đi!”

Nhìn thấy Nguyệt Nương lo lắng cho mình như vậy, Trần Lâm cảm giác rất vui mừng, hắn cúi thấp người xuống trước mặt nàng thì thầm: “Nếu tỷ muốn đệ rời đi, vậy thì hãy hôn lên môi của ta một cái đi, nếu không, ta nhất định sẽ không đi!”

Trần Lâm đã quyết ý sẽ không rời đi, cho nên hắn nói mấy ra lời này là nhằm trêu chọc nàng, lại không nghĩ đế, Nguyệt Nương thật sự đem môi của nàng hôn nhẹ lên môi của hắn, sau đó đỏ mặt nói: “Ta đã hôn rồi, đệ nhanh đi đi!”

Trần Lâm cảm giác như mọi thứ chung quanh đều dừng lại, toàn bộ mạch máu trên người cũng trở nên chuyển động nhanh hơn, nàng, vậy mà chủ động hôn hắn ở trước mặt của mọi người. Chuyện này, thật sự là không thể nào tin được?

“Đệ… đệ còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau rời đi nhanh đi!” Nguyệt Nương thấy Trần Lâm có đứng một chỗ mà nhìn mình cười một cách ngây ngô, gấp đến độ muốn đem hắn lay tỉnh.

Trần Lâm lúc này mới giật mình tỉnh táo lại, sau đó không khỏi nhìn nàng cười cười: “Tỷ tỷ, ta yêu tỷ chết mất thôi!”

“Đến lúc nào rồi mà đệ còn như vậy nữa?” Nguyệt Nương không biết là nên giận hay nên cười, nhìn hắn không thể nói thêm được câu nào nữa.

Nhưng lúc này, có một ánh mắt vô cùng sắc lạnh, nhìn chăm chăm về phía bên này, làm cho hai người không khỏi giật mình quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy, ánh mắt âm lãnh của Lý Thừa Phong như muốn bóc cháy lên thành ngọn lửa, thiêu đốt hết thảy hai người trước mặt. Hắn không thể nào tin được, nữ nhân kia không có sự cho phép của hắn, lại dám ở trước mặt mọi người thân mật với một nam nhân khác, lại còn hôn môi của tên nam nhân đó, đây không phải là trực tiếp tát thẳng vào trong mặt của hắn hay sao?

“Tiện nhân, hôm nay ta muốn đem tên nam nhân kia của ngươi phế bỏ, sau đó lại đem ngươi chơi trước mặt hắn, để cho người trong thiên hạ này đều biết, nữ nhân mà Lý Thừa Phong ta muốn, ngoài trừ ta ra, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động vào!” Lý Thừa Phong như một tảng băng lạnh lùng, đem một chân của Đoàn Chính đạp gãy, sau đó mới lao tới nhắm đầu của Trần Lâm chụp tới.

Chuyển biến này, làm cho tất cả những người ở đây đều ngây dại ra, đa sô bọn họ đều không có ai biết tên Lý Thừa Phong này tại sao lại đột nhiên nổi điên như vậy? Chỉ có một số người là nhìn thấy một màn vừa rồi mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện