Dưỡng Thi
Chương 22: Cùng nhau mở ra bảo tàng
Lúc này, phía sau lưng của Âm Dương Tán Nhân xuất hiện một đôi cánh chim màu đen bằng linh lực, tỏa ra một luồng hơi thở hắc ám vô cùng quỷ dị. Trên khuôn mặt của Âm Dương Tán Nhân lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nói: “Đúng vậy, bản tọa đã đột phá thành công, bây giờ bổn tọa đã là một vị Hồn Tông rồi, các ngươi nghĩ, các ngươi có thể trở thành đối thủ của ta hay sao?”
Âm Dương Tán Nhân vừa nói xong câu này, hai cánh sau lưng của hắn cũng khẽ động một cái, trong nháy mắt hắn đã lao tới trước mặt Kiều Công. Những người còn lại đều chưa kịp làm ra bất kỳ một phản ứng gì, trên ngực của Kiều Công đã in một dấu chưởng ấn, lập tức bị đập bay ra ngoài. Trong miệng Kiều Công phun ra một ngụm máu tươi, mà cái chìa khóa la bàn trên tay của Kiều Công cũng bị Âm Dương Tán Nhân đoạt mất.
“Ha ha ha, bổn tọa đã nói rồi, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn cướp đoạt bảo tàng với bổn tọa hay sao? Hôm nay ta muốn các ngươi biết, đối đầu với bổn tọa là ngu xuẩn đến cỡ nào!” Âm Dương Tán Nhân cười to một tiếng, sau đó thân hình lại hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía một người bên cạnh phóng tới.
Ầm!
Lại một người nữa bị Âm Dương Tán Nhân đánh rơi xuống mặt đất, mà lúc này, trên mặt của những người còn lại đều lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi. Bọn họ dù có nghĩ như thế nào, cũng không thể nghĩ tới, chênh lệch giữa Hồn Vương và Hồn Tông lại có cách biệt xa đến như vậy.
“Âm Dương Tán Nhân, lão ta chẳng phải chỉ vừa mới đột phá vào Hồn Tông thôi sao? Lão làm sao lại lợi hại như vậy?” Một người trong đó khiếp sợ nói.
Mà lúc này, Kiều Công cũng đứng lên, ngước nhìn về phía Âm Dương Tán Nhân, lau đi vệt máu trên miệng, thì thầm: “Thì ra là như vậy, tên Âm Dương Tán Nhân này ẩn dấu thật sự sâu, hắn vậy mà đã bước vào Hồn Tông trung kỳ rồi!”
“Cái gì?” Mấy lời này của Kiều Công mặc dù không lớn, nhưng những người ở đây đều là Hồn Vương tầng tám, tầng chín, khoảng cách gần như vậy bọn họ làm sao không nghe thấy, cho nên ai ai cũng thất kinh hô lên.
“Ồ!” Âm Dương Tán Nhân có chút kinh ngạc quay sang nhìn Kiều Công, miệng nhếch lên cười một cách đầy thâm ý: “Hóa ra Kiều Công ngươi vẫn còn ẩn dấu thực lực, nhìn dáng vẻ của người chắc hẳn là đã bước vào Hồn Tông một thời gian không ngắn rồi nhỉ?”
Lời này của Âm Dương Tán Nhân giống như một quả bom năng ký, tạo thành chấn động không hề nhỏ.
“Đại ca, ngươi đột phá vào Hồn Tông khi nào, làm sao ta lại không biết?” Một người đàn ông trung niên có tướng mạo khôi ngô, quay sang nhìn Kiều Công hỏi, người này tên là Kièu Thuận, thành chủ của Phong Châu thành.
Những người bên cạnh nghe vậy, đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Kiều Công, mà vào lúc này Kiều Công cũng đem khí thế trên người buông ra, phía sau lưng Kiều Công lập tức xuất hiện một đôi cánh linh lực màu lam nhạt, tản mát ra một luồng hàn khí nhàn nhạt.
“Quả nhiên là thế, hừ, Kiều Công, ngươi giấu giấu giếm giếm lâu như vậy, có phải là muốn âm mưu gì đó hay không?” Lúc này một người thanh niên chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi tay cầm cây quạt, dáng cười vui vẻ nhìn về phía Kiều Công chất vấn.
Nhưng nghe người này lên tiếng nói chuyện, những người ở đây cũng không cảm thấy có điều gì kỳ quái, bởi vì gã thanh niên này chính là phủ chủ của Song Tu phủ, Tiêu Nhạn. Nhìn bề ngoài của Tiêu Nhạn tuy còn rất trẻ, nhưng tuổi thật của ông ta đã hơn năm mươi rồi.
Kiều Công cũng không thèm để ý đến lời chất vấn của Tiêu Nhạn, mà quay sang nhìn Âm Dương Tán Nhân nghiêm nghị nói: “Âm Dương Tán Nhân, ta biết với thực lực của ta sẽ đánh không lại ngươi, nhưng nếu ngươi quả thật muốn một mình đoạt lấy bảo tàng ở đây, thì ta tin chắc mấy vị lão huynh, lão đệ ở đây cũng không dễ dàng buông tha như vậy đâu. Đến lúc đó, ngươi cho dù có thắng cũng chỉ có thể thắng thảm mà thôi, chi bằng ta có một đề nghị như thế này, ngươi nghe xem có được hay là không?”
“Đề nghị gì?” Âm Dương Tán Nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi híp mắt cười nhạt.
Kiều Công cũng không tỏ ra bất mãn, hắn chậm rãi nói: “Theo ta thấy, bảo tàng Âm Thi tông này có rất nhiều chỗ kỳ quái, các ngươi ở đây thử nghĩ xem, chìa khóa mở ra bảo tàng này, cả mấy trăm năm nay đều không ai tìm thấy, làm sao chỉ mới chưa đầy một tháng, toàn bộ số chìa khóa này đều rơi vào trong tay của chúng ta? Chuyện này chẳng phải là giống như có người nào đó ở phía sau lưng xếp đặt hết thảy hay sao? Đã như vậy, thì ở bên trong bảo tàng này, là hung là cát còn không biết chừng. Vì vậy, ta muốn đề nghị chúng ta cùng nhau hợp lực, mở ra bảo tàng này. Mọi người thấy thế nào?”
Nghe lời đề nghị này của Kiều Công, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Âm Dương Tán Nhân là vẫn âm trầm không nói lời nào.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!” Ngay tại lúc này, ở chính giữa bầu trời đột nhiên hiện lên một thân ảnh cao lớn, uy vũ. Nhìn tướng mạo người này chỉ tầm hai mươi mấy, ba mươi tuổi, nhưng khí thế trên người của hắn so với Âm Dương Tán Nhân còn mạnh hơn gấp mấy lần. Tất cả những người ở đây đều không thể tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm khí lạnh. Ngay cả Âm Dương Tán Nhân cũng cảm thấy áp lực không hề nhỏ.
“Ngươi là?” Kiều Công lên tiếng hỏi.
“Ta xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Trần Trường Sinh, đại đệ tử của Trường Sinh Cung, hôm nay ta đến đây là nhận được sự ủy thác của sư phụ ta, muốn cùng mọi người đi vào bảo tàng Âm Thi tông để tiến hành thăm dò. Theo như lời của sư phụ ta nói, thì bên trong bảo tàng này cất chứa một âm mưu rất lớn, nếu như các vị ở đây có thể tin tưởng lời của sư phụ ta nói, thì chúng ta có thể cùng nhau đi vào. Mọi người chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình, ai lấy được vật gì thì vật đó sẽ là của người đó. Các vị thấy thế nào?” Trần Trường Sinh thản nhiên nói.
Nghe người thanh niên này tự xưng là đại đệ tử của Trường Sinh Cung, tất cả những người ở đây đều kinh ngạc không thôi. Mặc dù thường ngày người của Trường Sinh Cung rất ít khi lộ diện, nhưng ở đây ai cũng biết thực lực của Trường Sinh Cung rất mạnh, bọn họ còn nghe nói bên trong Trường Sinh Cung còn ẩn dấu một vị lão tổ Hồn Đế cảnh. Chỉ là, không ai có thể nghĩ tới, người trẻ tuổi trước mặt này chỉ là một vị đại đệ tử của Trường Sinh Cung mà thực lực đã bất phàm như vậy rồi, chẳng lẽ bên trong Trường Sinh Cung thật sự ẩn dấu một vị lão tổ Hồn Đế cảnh hay sao?
“Hừ, chỉ bằng vào ngươi mà cũng lớn lối ngông cuồng như vậy? Ngươi thật sự cho rằng, chỉ bằng một mình Trường Sinh Cung của ngươi cũng có thể phách lối như vậy sao? Được lắm, hãy để ta đến thử xem một chút thực lực của ngươi như thế nào!” Lúc này, Âm Dương Tán Nhân đã không thể nhịn được nữa, tức giận hô lên một tiếng, sau đó liền vung tay hướng về phía Trần Trường Sinh đánh tới.
Mặc dù một chưởng này nhìn qua rất hời hợt, nhưng Âm Dương Tán Nhân đã vận hết toàn bộ lực lượng để ánh ra. Mà Trần Trường Sinh lại làm như không thấy, chỉ qua loa vung ra một chưởng ngăn lại.
Ầm!
Chưởng kình va chạm và nhau, tạo ra âm thanh chấn động vô cùng chói tai. Trần Trường Sinh vẫn đứng im bất động, mà thân hình của Âm Dương Tán Nhân lại lảo đảo lùi ra sau năm sáu bước. Những người ở đây không khỏi trợn to mắt lên mà nhìn, đặc biệt là một gã hắc y nhân đứng ở bên cạnh Âm Dương Tán Nhân.
“Được rồi, các ngươi không cần phải phí sức nữa, ta đến đây không phải là để đánh nhau, mặc dù toàn bộ các ngươi có xông lên cũng không phải là đối thủ của ta!” Trần Trường Sinh một bộ lười nhác, phất phất tay nói, để cho cả đám người ở đây đều giận đến tím mặt, nhưng lúc này lại chẳng có ai dám xông lên. Ngay cả Âm Dương Tán Nhân cũng chỉ im lặng hừ hừ mấy tiếng, rồi nhanh chóng lùi về phía trận hình của mình.
Lúc này, Trần Trường Sinh mới có vẻ hài lòng, hướng về phía cửa đá trước mặt nhìn lại, sau đó mới tự mình đánh giá một phen: “Không tệ, nơi này quả thật ẩn chứa một lượng âm khí rất nặng, chờ một lát nữa mọi người có mặt đông đủ, rồi chúng ta bắt đầu tiến hành xâm nhập vào trong!”
Nghe Trần Trường Sinh nói như thế, cả đám đều kỳ quái đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ người của Trường Sinh Cung còn muốn chạy đến đây nữa hay sao? Cũng không đợi lâu lắm, ánh mắt của Trần Trường Sinh một lần nữa ngưng tụ nhìn về phía phương xa, hắn lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu: “Tới rồi!”
Mọi người lúc này cũng xoay đầu nhìn lại, quả thật từ phía bên ngoài cánh rừng cách đó hơn mười dặm đang có một nhóm người ngựa chạy tới, đám người này nhìn dáng vẻ vẫn còn rất trẻ, thực lực thì hỗn tạp, không hề đồng đều một chút nào. Có người thậm chí chỉ là người bình thường, còn chưa đạt tới cảnh giới Hồn Sĩ, có người thì đã đạt tới Hồn Vương cảnh. Nhìn một màn như vậy, tất cả những người ở đây tâm tình đều rất phức tạp. Đặc biệt là sắc mặt của Âm Dương Tán Nhân bây giờ đã vô cùng khó coi.
“Sư phụ, sư phụ mau cứu ta!” Một gã thanh niên dáng vẻ chật vật hướng Âm Dương Tán Nhân hô to lên.
Âm Dương Tán Nhân vừa nói xong câu này, hai cánh sau lưng của hắn cũng khẽ động một cái, trong nháy mắt hắn đã lao tới trước mặt Kiều Công. Những người còn lại đều chưa kịp làm ra bất kỳ một phản ứng gì, trên ngực của Kiều Công đã in một dấu chưởng ấn, lập tức bị đập bay ra ngoài. Trong miệng Kiều Công phun ra một ngụm máu tươi, mà cái chìa khóa la bàn trên tay của Kiều Công cũng bị Âm Dương Tán Nhân đoạt mất.
“Ha ha ha, bổn tọa đã nói rồi, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn cướp đoạt bảo tàng với bổn tọa hay sao? Hôm nay ta muốn các ngươi biết, đối đầu với bổn tọa là ngu xuẩn đến cỡ nào!” Âm Dương Tán Nhân cười to một tiếng, sau đó thân hình lại hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía một người bên cạnh phóng tới.
Ầm!
Lại một người nữa bị Âm Dương Tán Nhân đánh rơi xuống mặt đất, mà lúc này, trên mặt của những người còn lại đều lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi. Bọn họ dù có nghĩ như thế nào, cũng không thể nghĩ tới, chênh lệch giữa Hồn Vương và Hồn Tông lại có cách biệt xa đến như vậy.
“Âm Dương Tán Nhân, lão ta chẳng phải chỉ vừa mới đột phá vào Hồn Tông thôi sao? Lão làm sao lại lợi hại như vậy?” Một người trong đó khiếp sợ nói.
Mà lúc này, Kiều Công cũng đứng lên, ngước nhìn về phía Âm Dương Tán Nhân, lau đi vệt máu trên miệng, thì thầm: “Thì ra là như vậy, tên Âm Dương Tán Nhân này ẩn dấu thật sự sâu, hắn vậy mà đã bước vào Hồn Tông trung kỳ rồi!”
“Cái gì?” Mấy lời này của Kiều Công mặc dù không lớn, nhưng những người ở đây đều là Hồn Vương tầng tám, tầng chín, khoảng cách gần như vậy bọn họ làm sao không nghe thấy, cho nên ai ai cũng thất kinh hô lên.
“Ồ!” Âm Dương Tán Nhân có chút kinh ngạc quay sang nhìn Kiều Công, miệng nhếch lên cười một cách đầy thâm ý: “Hóa ra Kiều Công ngươi vẫn còn ẩn dấu thực lực, nhìn dáng vẻ của người chắc hẳn là đã bước vào Hồn Tông một thời gian không ngắn rồi nhỉ?”
Lời này của Âm Dương Tán Nhân giống như một quả bom năng ký, tạo thành chấn động không hề nhỏ.
“Đại ca, ngươi đột phá vào Hồn Tông khi nào, làm sao ta lại không biết?” Một người đàn ông trung niên có tướng mạo khôi ngô, quay sang nhìn Kiều Công hỏi, người này tên là Kièu Thuận, thành chủ của Phong Châu thành.
Những người bên cạnh nghe vậy, đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Kiều Công, mà vào lúc này Kiều Công cũng đem khí thế trên người buông ra, phía sau lưng Kiều Công lập tức xuất hiện một đôi cánh linh lực màu lam nhạt, tản mát ra một luồng hàn khí nhàn nhạt.
“Quả nhiên là thế, hừ, Kiều Công, ngươi giấu giấu giếm giếm lâu như vậy, có phải là muốn âm mưu gì đó hay không?” Lúc này một người thanh niên chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi tay cầm cây quạt, dáng cười vui vẻ nhìn về phía Kiều Công chất vấn.
Nhưng nghe người này lên tiếng nói chuyện, những người ở đây cũng không cảm thấy có điều gì kỳ quái, bởi vì gã thanh niên này chính là phủ chủ của Song Tu phủ, Tiêu Nhạn. Nhìn bề ngoài của Tiêu Nhạn tuy còn rất trẻ, nhưng tuổi thật của ông ta đã hơn năm mươi rồi.
Kiều Công cũng không thèm để ý đến lời chất vấn của Tiêu Nhạn, mà quay sang nhìn Âm Dương Tán Nhân nghiêm nghị nói: “Âm Dương Tán Nhân, ta biết với thực lực của ta sẽ đánh không lại ngươi, nhưng nếu ngươi quả thật muốn một mình đoạt lấy bảo tàng ở đây, thì ta tin chắc mấy vị lão huynh, lão đệ ở đây cũng không dễ dàng buông tha như vậy đâu. Đến lúc đó, ngươi cho dù có thắng cũng chỉ có thể thắng thảm mà thôi, chi bằng ta có một đề nghị như thế này, ngươi nghe xem có được hay là không?”
“Đề nghị gì?” Âm Dương Tán Nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi híp mắt cười nhạt.
Kiều Công cũng không tỏ ra bất mãn, hắn chậm rãi nói: “Theo ta thấy, bảo tàng Âm Thi tông này có rất nhiều chỗ kỳ quái, các ngươi ở đây thử nghĩ xem, chìa khóa mở ra bảo tàng này, cả mấy trăm năm nay đều không ai tìm thấy, làm sao chỉ mới chưa đầy một tháng, toàn bộ số chìa khóa này đều rơi vào trong tay của chúng ta? Chuyện này chẳng phải là giống như có người nào đó ở phía sau lưng xếp đặt hết thảy hay sao? Đã như vậy, thì ở bên trong bảo tàng này, là hung là cát còn không biết chừng. Vì vậy, ta muốn đề nghị chúng ta cùng nhau hợp lực, mở ra bảo tàng này. Mọi người thấy thế nào?”
Nghe lời đề nghị này của Kiều Công, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Âm Dương Tán Nhân là vẫn âm trầm không nói lời nào.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!” Ngay tại lúc này, ở chính giữa bầu trời đột nhiên hiện lên một thân ảnh cao lớn, uy vũ. Nhìn tướng mạo người này chỉ tầm hai mươi mấy, ba mươi tuổi, nhưng khí thế trên người của hắn so với Âm Dương Tán Nhân còn mạnh hơn gấp mấy lần. Tất cả những người ở đây đều không thể tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm khí lạnh. Ngay cả Âm Dương Tán Nhân cũng cảm thấy áp lực không hề nhỏ.
“Ngươi là?” Kiều Công lên tiếng hỏi.
“Ta xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Trần Trường Sinh, đại đệ tử của Trường Sinh Cung, hôm nay ta đến đây là nhận được sự ủy thác của sư phụ ta, muốn cùng mọi người đi vào bảo tàng Âm Thi tông để tiến hành thăm dò. Theo như lời của sư phụ ta nói, thì bên trong bảo tàng này cất chứa một âm mưu rất lớn, nếu như các vị ở đây có thể tin tưởng lời của sư phụ ta nói, thì chúng ta có thể cùng nhau đi vào. Mọi người chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình, ai lấy được vật gì thì vật đó sẽ là của người đó. Các vị thấy thế nào?” Trần Trường Sinh thản nhiên nói.
Nghe người thanh niên này tự xưng là đại đệ tử của Trường Sinh Cung, tất cả những người ở đây đều kinh ngạc không thôi. Mặc dù thường ngày người của Trường Sinh Cung rất ít khi lộ diện, nhưng ở đây ai cũng biết thực lực của Trường Sinh Cung rất mạnh, bọn họ còn nghe nói bên trong Trường Sinh Cung còn ẩn dấu một vị lão tổ Hồn Đế cảnh. Chỉ là, không ai có thể nghĩ tới, người trẻ tuổi trước mặt này chỉ là một vị đại đệ tử của Trường Sinh Cung mà thực lực đã bất phàm như vậy rồi, chẳng lẽ bên trong Trường Sinh Cung thật sự ẩn dấu một vị lão tổ Hồn Đế cảnh hay sao?
“Hừ, chỉ bằng vào ngươi mà cũng lớn lối ngông cuồng như vậy? Ngươi thật sự cho rằng, chỉ bằng một mình Trường Sinh Cung của ngươi cũng có thể phách lối như vậy sao? Được lắm, hãy để ta đến thử xem một chút thực lực của ngươi như thế nào!” Lúc này, Âm Dương Tán Nhân đã không thể nhịn được nữa, tức giận hô lên một tiếng, sau đó liền vung tay hướng về phía Trần Trường Sinh đánh tới.
Mặc dù một chưởng này nhìn qua rất hời hợt, nhưng Âm Dương Tán Nhân đã vận hết toàn bộ lực lượng để ánh ra. Mà Trần Trường Sinh lại làm như không thấy, chỉ qua loa vung ra một chưởng ngăn lại.
Ầm!
Chưởng kình va chạm và nhau, tạo ra âm thanh chấn động vô cùng chói tai. Trần Trường Sinh vẫn đứng im bất động, mà thân hình của Âm Dương Tán Nhân lại lảo đảo lùi ra sau năm sáu bước. Những người ở đây không khỏi trợn to mắt lên mà nhìn, đặc biệt là một gã hắc y nhân đứng ở bên cạnh Âm Dương Tán Nhân.
“Được rồi, các ngươi không cần phải phí sức nữa, ta đến đây không phải là để đánh nhau, mặc dù toàn bộ các ngươi có xông lên cũng không phải là đối thủ của ta!” Trần Trường Sinh một bộ lười nhác, phất phất tay nói, để cho cả đám người ở đây đều giận đến tím mặt, nhưng lúc này lại chẳng có ai dám xông lên. Ngay cả Âm Dương Tán Nhân cũng chỉ im lặng hừ hừ mấy tiếng, rồi nhanh chóng lùi về phía trận hình của mình.
Lúc này, Trần Trường Sinh mới có vẻ hài lòng, hướng về phía cửa đá trước mặt nhìn lại, sau đó mới tự mình đánh giá một phen: “Không tệ, nơi này quả thật ẩn chứa một lượng âm khí rất nặng, chờ một lát nữa mọi người có mặt đông đủ, rồi chúng ta bắt đầu tiến hành xâm nhập vào trong!”
Nghe Trần Trường Sinh nói như thế, cả đám đều kỳ quái đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ người của Trường Sinh Cung còn muốn chạy đến đây nữa hay sao? Cũng không đợi lâu lắm, ánh mắt của Trần Trường Sinh một lần nữa ngưng tụ nhìn về phía phương xa, hắn lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu: “Tới rồi!”
Mọi người lúc này cũng xoay đầu nhìn lại, quả thật từ phía bên ngoài cánh rừng cách đó hơn mười dặm đang có một nhóm người ngựa chạy tới, đám người này nhìn dáng vẻ vẫn còn rất trẻ, thực lực thì hỗn tạp, không hề đồng đều một chút nào. Có người thậm chí chỉ là người bình thường, còn chưa đạt tới cảnh giới Hồn Sĩ, có người thì đã đạt tới Hồn Vương cảnh. Nhìn một màn như vậy, tất cả những người ở đây tâm tình đều rất phức tạp. Đặc biệt là sắc mặt của Âm Dương Tán Nhân bây giờ đã vô cùng khó coi.
“Sư phụ, sư phụ mau cứu ta!” Một gã thanh niên dáng vẻ chật vật hướng Âm Dương Tán Nhân hô to lên.
Bình luận truyện