Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 50: Chương 50




Edit: Min
Công tác an ninh của hội trường đấu giá rất ổn.

Không đợi Tần Chinh lên tiếng, Phó Hoành Đạt đã bị hai tiểu ca bảo vệ mặc đồng phục chế phục trên mặt đất.
Bị người quỳ lạy cũng không động dung, Quý Lam Xuyên chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: "Cứu anh? Cho dù là tán tận gia tài, anh cũng nguyện ý sao? "
"Tôi......." Lẩm bẩm nói không nên lời, Phó Hoành Đạt vốn còn khóc khẩn cầu, trong nháy mắt liền ngậm miệng lại.
Tần Chinh sải bước vòng qua bên cạnh đối phương, không nói một lời ôm thỏ con nhà mình rời đi.
Vào nghề nhiều năm, Quý Lam Xuyên cũng không hiếm thấy loại khách hàng lợi dụng tà thuật cầu tài cầu vận này.
Bị tà thuật cắn trả mới muốn thoát khỏi lệ quỷ để trở về nguyên điểm.

Trên thế giới nào có vụ mua bán tiện nghi như vậy?
Từ gương chiếu hậu thoáng nhìn thấy Tần Chinh ôm người trở về, Lý Khánh vội vàng xuống xe thay hai người mở cửa.
Khi đối mặt với người xa lạ, cậu còn có thể giả chết ứng đối.

Vừa nhìn thấy người quen, Quý Lam Xuyên bị nhét vào chỗ ngồi, lập tức liền có chút ngượng ngùng.
Để cho thiếu niên thoải mái tựa vào lưng ghế, Tần Chinh không chút ghét bỏ mà đem chân trái của đối phương đặt lên đùi mình.

Cũng may xe của Tần tổng rộng rãi, lúc này mới làm cho tư thế của hai người không quá khó xử.
"Có cần thuốc bôi ngoài da không? Tôi bảo Tiểu Vương đi mua cho em trước."
Đảo qua vết ngón tay xanh đen trên mắt cá chân thiếu niên, Tần Chinh cảm thấy, đã đến lúc bảo Phương Văn lập ra một phương án đem Phó thị đánh sụp.
"Thuốc bôi thì không cần, chu sa cùng lá bùa ngược lại muốn mua một ít."
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Quý Lam Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chinh: "Tam gia, trong nhà có thể dùng bút lông không?"
Nét bút than chì, bất kể ở thế giới nào, huyền học tạm thời chưa phát triển đến một bước "Khoa học kỹ thuật" như vậy.
Rất hài lòng với xưng hô của thiếu niên gọi nhà cũ là nhà, Tần Chinh khẳng định "Ừ" một tiếng.
Thế gia lâu năm chú ý truyền thừa cùng nội tình, vô luận nam nữ, cầm kỳ thư họa đều sẽ có đọc qua.
Chỉ là hắn không được nhàn hạ, lại bận rộn công việc, hai năm qua mới không nhấc bút tĩnh tâm.
"Còn có Phó Hoành Đạt, Tam gia có thể giúp em điều tra xem, gần đây gã đã tiếp xúc với người nào?"
Do dự hai giây, Quý Lam Xuyên vẫn quyết định cảnh tỉnh nam nhân một chút: "Quỷ đồng kia không để ý nguy hiểm cũng muốn cắn ngài, sợ là sau lưng có mờ ám gì đó.

"
Ở một thế giới đối với huyền học không hề phòng bị, rất nhiều người đều sẽ không để ý đến bốn trụ bát tự của mình.
Dựa theo thủ đoạn âm tà của người sau lưng quỷ đồng mà xem, đối phương tu tập cũng không phải là đạo thuật chính thống gì.

Mượn mệnh sửa vận, đây là một chuyện có sức hấp dẫn cỡ nào.
Cho dù là thiên sư chính thống như lão sư phụ, ở thời điểm đồ nhi của mình gặp phải mệnh kiếp, cũng đã động ý nghĩ xằng bậy.
Nhận thấy thiếu niên lại thất thần, Tần Chinh ra vẻ khó hiểu hỏi ngược lại: "Không phải nói, thể chất của tôi là tà ma bất xâm sao? "
"Quý cực tất chiết, trên đời này vốn là không có cái gì gọi là bình an thuận lợi chân chính."
Nhìn vào đôi mắt đen như mực của đối phương, Quý Lam Xuyên chân thành mà cong cong đôi mắt: "Cho dù là Tần tam gia ai ai cũng kính sợ, cũng sẽ có rất nhiều chuyện phiền lòng mà người bên ngoài không thể tưởng tượng được.

"
"Không phải sao?"
Tại một khắc này, Tần Chinh bỗng nhiên phát giác, thiếu niên hấp dẫn mình, không chỉ là thân hình tươi tắn, xinh đẹp.

Mà còn có linh hồn ẩn nấp trong đó, thú vị lại độc đáo.
Hắn không muốn hỏi vì sao đối phương xuất sắc như vậy, lại từng yêu Tần Tử Hành muốn sống muốn chết.

Tựa như, hắn cũng không muốn hỏi thiếu niên một thân bắt quỷ nhìn tướng này, là bản lĩnh từ đâu mà đến.
"Đúng vậy."
Ngại với động tác hạn chế không thể ôm đối phương, Tần Chinh chỉ có thể giơ tay chạm vào lông mi run rẩy của thiếu niên: "Tôi rất vui vì em có thể nghĩ như vậy."
Cho dù địa vị của hai người chênh lệch rất lớn, đối phương cũng luôn tìm mọi cách quan tâm bảo vệ hắn.

Vô luận ngoại hình có bao nhiêu câu người, chỉ dựa vào điểm này, thiếu niên cũng không thể là một con chim hoàng yến nhu nhu nhược yếu chỉ biết đòi hỏi.
"Khụ."
Bị động tác ôn nhu lại khiêu khích này chọc cho hoảng hốt, Quý Lam Xuyên không thể không đem lực chú ý của mình chuyển dời đến mắt cá chân đau đớn.

May mắn đêm đón sinh viên mới được cử hành sau khi tân sinh viên học huấn luyện quân sự xong.

Bằng không, cậu khẳng định sẽ bị đàn anh đàn chị nhắc mãi.
Trừ khi say rượu hoặc bị chọc nóng nảy, thiếu niên đều giống như là thỏ nhỏ vừa chọc liền sợ hãi.

Cố tình Tần Chinh nhìn như đứng đắn, trong xương cốt lại có vài phần ác liệt.

Thấy cổ chân đối phương sưng lên, hắn liền sắc mặt như thường mà duỗi tay cởi ra đôi giày da nhỏ đẹp mắt có thừa, nhưng thoải mái lại không đủ.
Bụng bắp chân được người nhẹ nhàng nâng lên, cho dù cách một lớp vải, Quý Lam Xuyên cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay Tần Chinh.
Với sự chăm sóc tỉ mỉ của nguyên cùng linh khí của Tần trạch uẩn dưỡng.


Cho dù là ngày thường hai chân luyện múa, cũng xinh đẹp đến mức không tìm ra một chút sai lầm.
Giày tất bị cởi, Quý Lam Xuyên đích thật cảm thấy chân trái thả lỏng rất nhiều.
Nhưng sau khi nhận thấy nam nhân bình tĩnh nhìn chăm chú, ngón chân mượt mà đáng yêu của thiếu niên vẫn nhịn không được run run.
Cười nhẹ ra tiếng, Tần Chinh trêu đùa đủ rồi cũng không gây áp lực cho đối phương nữa.
Trên đường không có nhiều xe cộ, tài xế rất nhanh liền đem hai người an toàn đưa về nhà.
Ngay cả một cái tất cũng không có, thiếu niên chỉ có thể thành thành thật thật lần nữa, được nam nhân ôm vào trong ngực.

Thân hình cậu cao dài lại mảnh khảnh, vừa nhìn như thế, lại có vẻ phá lệ phù hợp với vòng tay của đối phương.
Nhận được tin tức từ trước, Trịnh thúc đã sớm đứng chờ ở ngoài cửa.

Trong phòng bếp có mùi thức ăn bay ra, đúng là Trương mụ đang bày bữa cơm chiều hai người lâm thời muốn ăn.
Được nam nhân ôm đến phòng ăn ngồi xuống, Quý Lam Xuyên chỉ cảm thấy ánh mắt "Từ ái" của Trịnh thúc cùng Trương mụ đặc biệt khó chống đỡ.

Đem hai người áo khoác cởi ra đưa cho Trịnh thúc, Tần Chinh tìm đến khăn ướt khử trùng đặt ở một bên: "Lau tay đi.

"
Tui là bạn nhỏ học lớp mẫu giáo sao?
Dùng ánh mắt truyền tải tố cáo bất mãn của mình, Quý Lam Xuyên cẩn thận thu lại sợi dây đỏ đứt gãy kia.

Mặc dù có chút phiền toái, nhưng nếu bên Tần Chinh không có thu hoạch.

Cậu chỉ có thể dùng đạo thuật truy tung tung tích của đối phương.
Chu sa cùng lá bùa còn chưa tới, hai người liền thu thập một phen ăn cơm chiều trước.

Dấu ngón tay ở cổ chân thiếu niên đã sớm sưng thành một mảnh, chỉ có nói với Trương mụ là bị bong gân.

Bà không chỉ cố ý chuẩn bị canh tứ vật hồng đào hoạt huyết hóa ứ, còn cẩn thận chuẩn bị khăn lông dày tùy thời có thể chườm nóng.
Lúc mới vào nghề cũng không ít lần bị thương, nhưng Quý Lam Xuyên lại chưa bao giờ được đối đãi "Chúng tinh phủng nguyệt" như vậy.

Cậu thoáng có chút không biết làm sao, lại ở đáy lòng trộm may mắn vì mình có thể gặp được những người đáng yêu này ở Tần gia.

——Có lẽ tai nạn xe cộ không hề báo trước kia, chính là sư phụ thay mình cầu được chuyển cơ cũng nói không chừng.

Động tác của Tiểu Vương rất nhanh, cho dù là chu sa cùng lá bùa khó kiếm như vậy.

Hắn cũng vội vàng mua về, mang tới trước cửa Tần trạch.
Quý Lam Xuyên liếc mắt nhìn, phát hiện màu sắc của chu sa kia cư nhiên còn rất chính tông.
Cự tuyệt lại bị coi như trẻ nhỏ mà ôm tới ôm lui, Quý Lam Xuyên tỉnh táo lại đi dép lê.

Một chân nhảy tới nhảy lui như thỏ con, Tần Chinh thấy mà buồn cười, cũng liền tùy ý đối phương tự mình giày vò.
Chẳng qua, khi thiếu niên vọng tưởng muốn một chân nhảy lên lầu hai.

Nam nhân vẫn là lo lắng tiến lên đè đối phương lại, mạnh mẽ đem kiểu ôm công chúa thành nửa đỡ nửa nâng.
Quý Lam Xuyên vừa định khen ngợi cơ trí của mình, liền phát hiện diện tích tiếp xúc của hai người so với trước còn nhiều hơn.
Bị nam nhân ôm vào trong ngực di động lên trên, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của đối phương chiếu vào đỉnh đầu mình.

Cũng may Tần Chinh giờ phút này để ý nhất chính là thương thế của thiếu niên, xách theo một túi dụng cụ vẽ bùa, hắn rất nhanh liền đỡ đối phương đến thư phòng.
Có thể làm cho Tần tam gia thay người mài "Mực", cậu chính là người đầu tiên được hưởng vinh dự này.
Tay trái chống bàn đứng vững, Quý Lam Xuyên nhấc bút lông lên, khí chất quanh người trong nháy mắt trầm tĩnh lại.
Cậu làm người cẩu thả, chỉ có khi vẽ bùa mới có thể chuyên chú vài phần.

Chu sa đỏ nhuộm đầu bút, thiếu niên bút đi long xà, mặt mày xinh đẹp tràn đầy uy nghiêm.
Nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, trong nháy mắt đối phương thu bút, Tần Chinh tựa hồ cảm thấy có một cỗ gió mát mát mẻ ập vào mặt.

Bùa trên bàn hơi rung động, lập tức lại bị thiếu niên nắm lấy một góc, sau đó trở lại an tĩnh.
"Rất thần kỳ đúng không?"
Thoáng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nam nhân, Quý Lam Xuyên khó có được ấu trĩ khoe khoang: "Lần đầu tiên em nhìn thấy, cũng cảm thấy như vậy.

"
Tâm tình sung sướng khi làm việc dễ dàng không sử dụng não.

Lời nói đã xuất khẩu, Quý Lam Xuyên mới phản ứng lại, câu nói vừa rồi rất có thể sẽ làm cho mình bại lộ.

Nhưng mà Tần tam gia xưa nay nhạy bén cẩn thận, giờ phút này lại giống như bị sắc đẹp làm cho cho choáng váng đầu óc, cái gì cũng không hỏi nhiều.
Vụng trộm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, Quý Lam Xuyên còn muốn nhân cơ hội thay nam nhân vẽ thêm mấy tấm bùa bình an hộ thân.
Ai ngờ, Tần Chinh giống như là nhìn thấu tâm tư của thiếu niên, một phen liền đè lại tay phải cầm bút của đối phương: "Không được hồ nháo.

"

Nếu là trước kia, loại chuyện đốt giấy bùa rồi ngâm trong nước ở thư phòng trọng địa này, Quý Lam Xuyên căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng ai bảo Tần Tam gia sủng ái người ta quá độ.

Bất tri bất giác, một con thỏ liền đem Tần trạch xem như tổ nhỏ của mình mà tùy ý vui vẻ.
Ngọn lửa nhanh chóng bốc lên, bùa giấy sau khi vào nước không những không có khói.

Ngược lại, còn thần kỳ mà ở đáy nước bốc cháy lên.

Cho đến khi bùa giấy cháy hết, nước trong chén sứ vẫn giữ nguyên trong trẻo.
Nhanh nhẹn thu hồi đồ vật đã dùng trở lại túi, Quý Lam Xuyên cẩn thận bưng chén sứ chuẩn bị trở về phòng.

Nhưng Tần Chinh làm sao có thể để mặc cho đối phương què chân giày vò, ổn chuẩn tàn nhẫn mà "Đoạt" chén sứ.
Hắn không cho cự tuyệt mà đỡ lấy cánh tay thiếu niên: "Đi thôi.

"
Mơ hồ đi theo Tần Chinh.
Năm phút sau, Quý Lam Xuyên cũng không biết mắt cá chân của mình như thế nào lại rơi vào trong tay đối phương.

Cũng may hai người giờ phút này đều ngồi trên giường, ngược lại, không xuất hiện tình cảnh xấu hổ như trước đó, một bên quỳ xuống.
Đặt đôi chân trắng nõn của thiếu niên lên trên đùi mình, Tần Chinh tự nhiên mà dùng ngón tay dính nước bùa lau cho đối phương.
Nói cũng thần kỳ, mắt cá chân vốn bầm tím đáng sợ của thanh niên, thế nhưng thật sự lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nó đã quay trở lại bình thường.
Không được tự nhiên dời tầm mắt, ánh mắt Quý Lam Xuyên có chút phiêu phiêu.

Vết thương tri giác dần dần khôi phục, cho dù có phù thủy làm đệm, cậu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đến từ ngón tay của đối phương.
Trách không được trong tiểu thuyết văn học mạng, từ cổ trở xuống cũng không thể miêu tả, tiếp xúc xã hội chủ nghĩa như vậy, hình như có thể khiến người ta liên tưởng đến phú cường cùng hài hòa........
Trong đầu miên man suy nghĩ, thiếu niên chưa bao giờ có quan hệ thân mật với người khác, hoàn toàn không phát giác khí tràng quanh người nam nhân đã thay đổi.

Biểu tình đứng đắn bôi phù thủy cho khớp xương nhỏ nhắn kia, Tần Chinh buông xuống đáy mắt lại tràn đầy một mảnh ám sắc.
"Ngứa."
Không biết bị đối phương đụng phải ở nơi nào, Quý Lam Xuyên theo phản xạ có điều kiện co rúm lại một chút.
Thấy âm khí biến thành thi độc đã hoàn toàn biến mất, thiếu niên phát giác được bầu không khí cổ quái, liền vội vàng thu hồi chân muốn lui về phía sau.
Nhưng cậu lại không thể thành công.
Cổ chân bị bàn tay dày rộng dễ dàng nắm chặt, Quý Lam Xuyên nghe được giọng nói khàn khàn của nam nhân cảnh cáo ——
"Đừng nhúc nhích."
➖➖➖➖➖.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện