Giang Hồ Ân Cừu Ký

Chương 19: Thái y khó nữ oán



Cô Lâu Lão Nhân nghe nói mặt liền biến sắc và hỏi lại:

- Người đó là ai, sao lại táo gan đến như thế ? Để lão phu thử ra xem ?

Phương Sách vội đỡ lời:

- Xin sư thúc cứ ở đây, để tiểu đệ xuống cho.

- Đừng có cho y biết tên họ của lão phu, bất cứ tên nào tự tiện lên Hắc Phong này một bước, là chém giết không tha liền.

Thấy ông ta nhận như vậy, rất hợp với ý định của mình, Phương Sách liền nghĩ bụng:

"Nếu quả thực kẻ thù Lam Bào Quái Nhân tới, thì phen này ta nhất định không tha thứ cho y".

Nghĩ đoạn chàng vội chắp tay vái chào Tứ Hải Tiên với Cô Lâu Lão Nhân rồi quay người đi nhanh như gió lướt ra khỏi hang động.

Trong khi đi ở con đường đá chôn ốc, đi đến đâu chàng cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa quế, chàng vội quay đầu lại nhìn, mới hay Lợi Man đang đi theo sau mình.

Khi chàng đi tới chỗ vách đá bóng nhoáng như gương, thì bỗng trông thấy trong đó có một bộ mặt xanh tía như ma quỷ hiện ra, chàng giật mình kinh hải vội ngừng chân lại trố mắt lên nhìn.

Phương Sách giơ tay lên rờ má, mới biết bộ mặt đó chính là mặt mình, khuôn mặt vẫn như thường, chỉ có sắc mặt là đã nghĩ sang một vấn đề khác như sau. Thì ra con của Tử Vong thuyền, đồ đề của Huyền Cốc Dị Tú tức là Phương Sách rất phong lưu tuấn tú đã chết rồi ! Còn Phương Sách bây giờ có bộ mặt như ma quỷ thế này, là vì đã bị hà hiếp nhục nhã không thể tưởng tượng được, và đó cũng là một cái biểu hiện cho sự sĩ nhục của ta.

Nghĩ tới đó lòng kiêu ngạo lại nổi lên, chàng nhận thấy mình không còn xứng đáng là đồ đệ của Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Nhân và cũng không xứng đáng là Tử Vong Thuyền chủ, một người có võ công và cơ trí song toàn. Chàng đã quyết định không đem bộ mặt ma quỷ mà gặp lại sư phụ với cha mình nữa.

Chàng đứng trước vách đá, ngắm nhìn bộ mặt ma quỷ của mình hồi lâu, hai mắt nhỏ ròng xuống hai hàng lệ, nghiến răng kêu "cồm cộp" lúc này trong thâm tâm của chàng chỉ còn lại một ý niệm là phục thù thôi.

Chàng tự nhủ rằng:

"Phương Sách, từ giờ trở đi ngươi phải lấy độc trừ độc, ăn miếng trả miếng, ngươi phải giết sạch những kẻ đã dùng độc dược hại ngươi, kẻ thù đã làm nhục và giết chết mẹ ngươi ! Rồi ngươi trở về rừng núi.." Chàng bỗng cảm thấy trong người như thiếu một vật gì đang định xé một góc áo, thì bỗng thấy một chiếc tay mảnh khảnh đưa một vật gì tới.

Chàng vội cầm lên, mới hay đó là một miếng lụa đen dùng để che mặt. Chàng mừng rỡ khôn tả, vừa tỏ vẻ cám ơn vừa kinh ngạc nhìn Lợi Man, có lẽ cảm động quá nên chàng không sao nói được nửa lời.

Lợi Man lạnh lùng nói:

- Đó là của sư phụ tặng cho đấy ...

Nàng chưa nói dứt, thì dưới đèo đã có một cái bóng người màu lam phi lên.

Phương Sách vội đeo miếng lụa đen ấy vào mặt, chỉ để hở ra đôi mắt lóng lánh thôi. Chàng vội quay đầu lại nhìn, đã thấy một người béo lùn, mặt lầm lỳ, chân đi khấp kha khấp khểnh tiến lên, người đó không phải là ai xa lạ, mà chính là Lam Bào Quái Nhân, kẻ thù số một của mình.

Vừa trông thấy mặt kẻ thù, Phương Sách không sao nhịn được liền rống lên một tiếng, nhẩy xổ lại tấn công luôn, nhưng chàng bỗng thấy cánh tay bị người lôi lại, và có tiếng Lợi Man khẽ dặn rằng:

- Hãy hỏi người ta lên đây có việc gì đã, rồi hãy ra tay tấn công cũng chưa muộn.

Tuy chàng đã biết Lam Bào Quái Nhân tới đây là có ý định gì rồi, nhưng thấy Lợi Man nói như thế, bất đắc dỉ chàng phải nghe theo chứ không dám nói rõ nguyên nhân cho nàng ta hay.

Lúc ấy Lam Bào Quái Nhân đã lên tới chỗ cách chàng chừng bảy thước liền đứng yên ngay, mặt lộ vẻ ngơ ngác, ngắm nhìn hai người.

Cố nhịn cơn giận, giọng nói cũng rất lạnh lùng, Phương Sách quát hỏi:

- Ai dám tự tiện đột nhập Hắc Phong này thế ?

Lam Bào Quái Nhân chắp tay vái chào và hỏi:

- Tại hạ tới đây muốn kiếm một vị thiếu hiệp, nên mới quấy nhiễu bảo sơn như vậy.

Lời nói của y tuy rất lễ phép, nhưng vẫn kiêu ngạo vô cùng. Phương Sách lạnh lùng hỏi tiếp:

- Người kiếm ai thế ?

- Thiếu hiệp Phương Sách.

- Y là người thế nào của ngươi ?

- Khuyển tử.

- Vì việc gì mà y phải bôn tảo ?

- Y trúng phải chất độc rất lợi hại của kẻ gian, do một vụ âm mưu mà nên. Vừa rồi tại hạ nghe người đi săn ở dưới chân núi đã cho tại hạ hay, có một người ăn mày đưa y tới đây.

- Y đã trúng phải gian mưu của ai, mà bị ngô độc như thế.

- Kẻ đó là Tử Vong thuyền chủ, ma vương số một đương thời và đã oai khiếp giang hồ lâu năm.

- Sao ngươi dám xác định như vậy ?

- Lúc ấy, tại hạ có mặt tại đó.

- Người đã đích mắt trông thấy Tử Vong thuyền chủ đích tay bỏ thuốc độc vào mồm Phương Sách hay sao ?

- Tuy tại hạ chưa đích mắt trông thấy, nhưng ...

Phương Sách bỗng cười the thé rất quái dị và đỡ lời:

- Có lẽ khi họ đầu độc, trong đó lại có cả bàn tay của Tâm Tâm đại sư nữa.

Lam Bào Quái Nhân nghe nói giật mình đánh thót một cái vội hỏi:

- Người.. người - Có phải các ngươi định tới đây diễn trò hại mạng và biểu diễn tài ba chuột chết mèo khóc, để che lấp ai mắt của giang hồ đồng đạo phải không ?

- Ngươi.. ngươi là ai ?

Lam Bào Quái Nhân bỗng quát hỏi như thế, Phương Sách càng tức giận thêm, người run lẩy bẩy cười như điên như khùng, chứ không thèm trả lời.

Lam Bào Quái Nhân lại tiến lên một bước hỏi tiếp:

- Người, sao người lại biết chuyện ấy ?

Phương Sách lại nín cười lầm lỳ đáp:

- Phương Sách mà ngươi tìm kiếm đã tới đây rồi.

Lam Bào Quái Nhân nghe nói rất hớn hở và hỏi:

- Hiện giờ y ở đâu ?

- Y có nói ra bị hại như thế nào, rồi y cảm thấy hơi thẹn không muốn trông thấy mặt những người trên thiên hạ nên đã đâm đầu vào đá tự tử chết rồi.

Lam Bào Quái Nhân bỗng lui về phía sau một bước vẻ mặt sợ hải hỏi:

- Có thực y đã chết rồi không ?

Lòng đau như đao cắt, Phương Sách trả lời:

- Y đã ngậm hờn chết.

- Y có trối trăn gì không ?

Phương Sách trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, hai mắt sáng ngời, mặt lộ vẻ sát khí luôn rồi đáp:

- Y chỉ nói có một câu là nhờ người anh kết nghĩa của y chính là mỗ đây phải kiếm bảy đại môn phái của võ lâm, nhất là Lam Bào Quái Tử với Tâm Tâm đại sư để trả lại mối thù của y bị nhục và bị giết chết vì chúng đã dùng âm mưu quỉ kế giết hại y.

Lam Bào Quái Nhân rầu rĩ vô cùng, lẩm bẩm nói:

- Ồ.. Ồ.. quả thực y đã trúng độc rất nặng.. Phương Sách lại lạnh lùng quát hỏi tiếp:

- Ngươi có phải là Lam Bào Quái Nhân mà y đã chỉ danh đấy không ?

- Tên họ của ngươi là gì ?

Thấy đối phương hỏi như vậy, Phương Sách ngẩn người ra hồi lâu. Vì chàng không ngờ quái nhân lại hỏi ra điều ấy. Chàng đeo cái khăn đen nên chỉ trông thấy hai con mắt thôi. Chàng bỗng cảm súc, giờ tay lên chỉ mũi và đáp:

- Tại hạ là Thanh Diệp Truy Hồn Khuất Nhục Tử đây.

Thấy chàng trả lời một cách quái dị như vậy, cả thiếu nữ mặc áo màu sặc sở Lưu Lợi Man cũng không sao nhịn cười được, suýt tí nữa thì cười ra thành tiếng.

Thấy Phương Sách báo danh tính ấy, Quái Nhân cũng phải nghi hoặc và nghĩ bụng:

"Ta không nghe thấy ai nói tới cái tên này bao giờ cả. Bỗng dưng Phương Sách lại có người nghĩa huynh như vậy ?" Không sao nhịn được nữa, Phương Sách ngửng đầu lên rú một tiếng rất thê thảm, rồi nói tiếp:

- Tội nghiệp cho nghĩa đệ của mỗ, hàm oan bốn bể mang mối thù nặng như núi, rút cục lại bị độc mà chết. Sách đệ Ơi, tiểu huynh thế nào cũng trả thù cho !

Giọng nói của chàng rất bi đát khiến ai nghe thấy cũng phải mủi lòng.

Lam Bào Quái Nhân ngẩn người ra nghĩ:

"Tình thế hiện thời, họ Ở trên ta ở dưới, nơi đây rêu lại mọc dầy hàng thước như thế, vách núi lại nhẳng tuyệt như thế này, lỡ thất thủ một cái, có phải là tan xương nát thịt không ? Ta phải dụ đối phương xuống dưới này mới đối chọi được !" Hai mắt đỏ ngầu, Phương Sách không sao nhịn được nữa, lại thét lớn một tiếng, giơ song chưởng lên, "Lưỡng Nghi Cương Khí" đã như núi băng đất lỡ tấn công xuống bên dưới ngay.

Quái Nhân không ngờ Phương Sách lại ra tay tấn công nhanh như thế. Nhưng địa thế không cho phép y tránh né, nên y đành phải đứng lấy tấn và giở Thất Thiên Hàn Cương tuyệt học của mình ra để chống đỡ vậy.

Đứng ở trên tuyệt vách, hai người lại giở nội gia khí công ra đối địch như thế, tất nhiên là rất nguy hiểm rồi. Quả nhiên khi nội lực của hai người vừa va đụng nhau một cái, vách đá bị run động rất mạnh ngay.

Phương Sách ở trên bao giờ cũng lợi hơn, nên sau khi chưởng lôi kéo một cái, chàng chỉ hơi lảo đảo rồi đứng vững được ngay.

Còn Quái Nhân đã chuẩn bị cho rút lui từ trước, nhưng vì chưởng phong của đối phương quá mạnh, nên y vừa lui tới chỗ định lui thì không sao đứng vững được, té ngay về phía sau tức thì.

Sườn núi ở đó rất trơn, không sao vấu víu nổi, nếu là người khác thì thế nào cũng té xuống vực thẳm luôn. Nhưng Quái Nhân tài ba thực, y vội giở ngay pho Hấp Phù Chưởng ra để thân hình khỏi té, rồi quay người một vòng mới đứng yên ở chỗ mép sườn núi ấy. Thực là nguy hiểm khôn tả.

Chỉ trong nháy mắt, Quái Nhân đã trở về được chỗ cũ đứng yên luôn.

Lợi Man với Phương Sách thấy thế đều phải khen ngợi thầm. Vì dáng điệu của y không những rất đẹp, và lúc đổi sức thây thế lại nhanh như điện chớp. Ở trên vực thẳm sâu muôn trượng như thế mà y không hề lộ vẻ gì sợ hãi hết. Nếu y không phải là người có võ công rất cao siêu và tâm thần không trấn tĩnh thì làm sao thoát khỏi được tai ách ấy ?

Lam Bào Quái Nhân quát:

- Ngươi là ai ? Học ở đâu môn Lưỡng Nghi Cương Khí ấy ?

- Mỗ với Phương Sách còn là bạn đồng môn nữa.

Lam Bào Quái Nhân lại giật mình đến thoắt một cái, vì không ngờ Huyền Cốc Dị Tú lại có thêm một đồ đệ này nữa. Vả lại võ công và công lực không kém gì Phương Sách, y tự biết chưa chắc đã thắng nổi, nên y vội đổi giọng và nói:

- Phương Sách mắc phải quỉ kế của Tử Vong thuyền chủ, nhận giặc làm cha. Kẻ thù thực của y không phải là tại ha....

Khi nào Phương Sách chịu nghe nốt lời nói của y, nên chàng thét lớn một tiếng, múa song chưởng xông lại tấn công ngay.

Bất đắc dĩ, Quái Nhân phải giơ tay lên chống đở.

Lần này hia người đều giở toàn lực ra đấu với nhau, nên cả hai đều bị bắn tung lên rồi rớt ngay xuống dưới vực thẳm nhanh như sao sa.

Lưu Lợi Man thấy thế kinh hãi vô cùng. Vội tung ngay sợi giây lưng bằng tơ đã chuẩn bị sẵn vào người của Phương Sách. Nàng ở trên sườn núi cao chót vót như vậy, lúc nào cũng phải phòng bị sẵn sợi giây lưng như thế, phần để tự cứu và phần cũng dùng để cứu người nữa. Sự thực sợi giây ấy không phải bằng tơ mà bằng ruột Ngan trời, vừa nhẹ vừa dai, đằng đầu lại có một cái móc, có thể dùng làm dụng cụ leo núi nữa.

Phương Sách đang rớt lơ lững trên không, nghe thấy tiếng quát tháo của Lợi Man, vội ngửng đầu lên nhìn thấy một sợi giây dài vừa rớt xuống chỗ đỉnh đầu của mình, chàng biết ngay đó là Lợi Man đã ném xuống cho mình để cứu giúp, nên chàng vội giơ tay chộp sợi giây ấy, nhưng tiếc thay còn thiếu những ba tấc nữ mới nắm trúng.

Chàng vội nín hơi lấy sức, khua chân khua tay mấy cái, người của chàng như con nhạn bay lơ lững ỏ trên không vậy, nhờ có thế, đà rớt xuống mới ngừng luôn.

Thấy sợi giây đã buông thỗng hết rồi, Phương Sách vẫn không nắm trúng, Lợi Man đành phải cúi thấp người xuống, sợi giây lại thòng xuống thêm được ba tấc nữa.

Phương Sách giơ tay ra chộp luôn. Ngờ đâu Lợi Man trượt chân một cái, thế là cả hai đều té xuống dưới vực thẳm luôn.

Cũng may, chỗ hai người té là lưng chừng vách núi ? Từ chỗ đó xuống tới bên dưới, cũng không sâu lắm, công lực của hai người đều cao siêu, cả hai cùng giở khinh công tuyệt đỉnh ra, làm cho thân mình hết sức nhẹ, nên hia người như hai tàu lá lớn, đảo mấy cái đã xuống tới dưới đáy. Đâu đâm bổ xuống trước, Phương Sách tấn côn luông hai chưởng xuống mặt đất để mượn sức phản chấn, khiến đà rơi xuống khỏi nhanh và mạnh, như vậy mới không bị thương.

Vừa xuống tới mặt đất, Phương Sách đã vội ngửng đầu lên nhìn thấy Lợi Man rớt xuống chỗ đỉnh đầu của mình. Dù phải tiêu hao nội lực, chàng vẫn giỡ hai thế nội công tuyệt học ra là "Thôi Phong Chưởng" dùng nội lực dồn từ gan bàn tay đẩy lên phía trên.

Công lực của Lợi Man kém hơn, mà cả khinh công của nàng cũng kém nốt. Nàng yên chí phen này mình thể nào không chết cũng bị thương nặng. Ngờ đâu nàng bỗng thấy một luồng tiềm lực âm nhu ở dưới dồn lên đỡ lấy thân hình của mình, rồi cả người nàng rớt vào lòng của một người nữa.

Nàng mở mắt ra nhìn, mới hay mình đang nằm trong lòng Phương Sách.

Lúc ấy không hiểu tại sao, trái tim xưa nay vẫn lạnh như băng của nàng bỗng cảm thấy màu nóng rạo rực, hai má đỏ bừng.

Phương Sách nóng lòng cứu người, không nghĩ bậy bạ gì hết, nhưng khi chàng trông thấy hai má của nàng đỏ bừng, thì mặt chàng cũng đỏ theo, vội buông ngay nàng xuống đất.

Lợi Man thâu sợi giây lưng lại, vẻ mặt của nàng đã trở lại lạnh lùng như trước, và nàng quay đi ngay.

Phương Sách đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy hình bóng của Lam Bào Quái Nhân đâu hết, trong lòng đang thắc mắc và nghĩ bụng:

"Chả lẽ trong khi rớt xuống, y đã thừa cơ đào tẩu rồi chăng." Nghĩ tới đó chàng vội ra hiệu cho Lợi Man để cùng nhau tìm kiếm Quái Nhân.

Dưới vực thẳm toàn là những tảng đá lởm chởm, nếu Quái Nhân định tâm đào tẩu thì quả thật khó mà tìm kiếm.

Tuy khi rớt xuống, hai người chỉ xa cách nhau một cái hô hấp thôi, nhưng quái nhân kịp thờI ẩn thân thì khó mà tìm thấy được, và có lẽ y đã trốn ra ngoài xa mấy dặm rồi. Lúc ấy mặt trời vừa trở lên đỉnh đầu chiếu xuống. Lợi Man bỗng nghĩ tới một việc liền đưa mắt nhìn Phương Sách một cái rồi vội nói:

- Thiếu hiệp hãy che mặt lại.

Nàng chưa nói dứt, đã thấy Phương Sách đang ngẩn người ra nhìn mình. Bộ mặt xanh xanh của chàng đã bắt đầu đỏ dần, hai mắt cũng đỏ ngầu, trong người bắt đầu có sự biến hóa, vì lúc ấy đang là chính Ngọ.

Khi huyết trong người chàng đều tấn công vào Tinh môn huyệt, lửa dục đã bốc lên người nóng hổi trước ngực như có muôn vạn con kiến bà, trong đầu óc chỉ muốn được phát tiết ngay mới hả dạ. Hai mắt chàng cũng bắt đầu lu mờ dần.

Trong mắt của chàng chỉ có hình bóng của một thiếu nữ tuyệt sắc, lý trí đã mất hết, chàng không còn nhận Lợi Man là ai, chỉ rú lên được một tiếng là chàng nhảy xổ lại như một con dã thú vồ mồi.

Lợi Man thấy thế cả kinh, vội quay đầu chạy.

Như hổ đói vồ dê, khi nào Phương Sách lại chịu để cho nàng chạy thoát ? Mồm vừa kêu gọi, chàng vừa đuổi theo ngay.

Lợi Man thấy thế càng hoảng thêm. Khi người ta đã sợ hãi, công lực thể nào cũng giảm bớt, khinh công cũng không thể nào giở ra được nữa.

Lúc ấy khí huyết rất dồi dào, công lực lại tăng cường thêm, Phương Sách chỉ nhảy nhót mấy cái đã đuổi kịp và giơ tay ra chộp Lợi Man.

Lúc ấy Lợi Man không sao tránh né được nữa, nhất thời nàng cuốn lên, vội giơ chưởng nhằm "Tâm Môn Huyệt" của Phương Sách tấn công.

Phương Sách giơ tay lên gạt tay nàng và nhằm ngực nàng chộp luôn. Vì chàng ra tay quá mạnh, chưởng lực đã đẩy Lợi Man sang bên, nhờ vậy mà Lợi Man không bị chộp trúng.

Lợi Man toát mồ hôi lạnh ra, biết lúc này công lực của Phương Sách rất cao siêu, mình không thể nào tẩu thoát và cũng không sao khán cự nổi, nàng lo âu không tả, liền nghĩ ngay ra được một kế, vội lui về phía sau mấy bước, té lăn ra đất, chui vào trong bụi cỏ.

Lúc ấy lửa dục đã bốc lên quá mạnh, Phương Sách không sao chịu nổi liền đuổi theo trong bụi lau. Bụi lau ấy vừa rậm rạp, cỏ lại cao ngang người, chàng vào tới trong bụi, không thấy hình bóng của Lợi Man đâu hết. Chàng như điên như khùng, vừa quát tháo, vừa múa chưởng đánh rạp hết những cây cỏ ấy. Một khoảng trống chừng mười trượng đã bị chàng dùng chưởng phong quét sạch hết cỏ lau. Chàng thấy ở chỗ cách mình hai ba trượng có một hình bóng sặc sỡ năm yên ở trên mặt đất. Chàng cả mừng, vội nhảy xổ lại giơ hai tay ra chộp luôn, nhưng chàng chỉ chộp được chiếc áo không thôi, còn Lợi Man thì đang chạy cách chàng chừng hơn trượng. Phương Sánh rống lên một tiếng như hổ gầm và vội đuổi theo ngay.

Thấy chàng lại đuổi theo tiếp nàng càng hãi sợ thêm, muốn cố gắng chạy, nhưng vì quá sợ chân khí bỗng tản mác, hai đầu gối mềm nhũn, không sao chạy được nữa.

Lợi Man là đồ đệ của Cô Lâu Lão Nhân, công lực với định lực đâu đến nổi kém như thế. Nhưng người nào cũng vậy, trong lòng đã kinh hãi trước, thì dù mạnh đến đâu, cũng phải thua đối phương. Nàng thấy Phương Sách ra tay tấn công Lam Bào quái nhân, công lực không kém gì sư phụ của nàng. Tay lại bị chàng hất một cái, mình đã bắn ra ngoài xa như vậy, nên trong lòng nàng đã run sợ trước rồi.

Nàng nghiến răng mím môi, đứng dậy dùng đầu húc mạnh vào người của Phương Sách một cái.

Phương Sách né sang tránh và thuận tay ôm luôn ngang lưng nàng, lôi ngay vào trong lòng mình. Chàng đã ôm được nàng ta rồi, liền ghì thật chặt, thuận thế lăn ngay ra đất vội vàng há mồm ngoặm luôn vú bên phải của nàng.

Kêu "ối chà" một tiếng, nàng đau buốt thấu xương, suýt tí nữa thì chết giấc ngay.

Phương Sách thấy mồm hơi ngọt, liền nuốt ngay chút ít máu tươi ấy vào trong bụng. Nhờ có chút máu ấy mà lửa dục trong lòng của chàng đã dịu hẳn, đầu óc cũng tĩnh táo theo thần trí thanh tĩnh tức thì.

Lợi Man đang chuẩn bị kháng cự hành động tiếp của chàng, bỗng thấy chàng ngừng tay lại, hai mắt đã sáng ngời, và từ từ đứng dậy, nàng ngạc nhiên khôn tả.

Chàng như nằm mơ mới thức tĩnh, vỗ vào đầu mấy cái, hồi tưởng lại giây lát, lại nhìn thiếu nữ ở trước mặt mình, thấy nàng ta quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, vú bên phải đang rỉ máu tươi ra, hai mắt của chàng lại sáng thêm và chàng đã nhận ra nàng là đồ đệ của sư thúc, người đã cứu mình thoát chết. Nàng với mình còn tình huynh muội nữa.

Chàng ngơ ngác giơ tay lên mồm, thấy mồm đầymáu tươi, chàng có biết đâu nhờ có chút ít máu tươi ấy cút nàgn ta vả cứu cả mình nữa, vì khẩu máu tươi ấy đã phá tan được khí nghênh kết ở Tinh Môn huyệt của chàng.

Chàng mới vỡ lẽ vừa rồi mình đã làm những gì, cho nên chàng kinh hãi quá đến nổi đứng đờ người ra.

Lợi Man nằm gục xuống bãi cỏ, lòng đau như dao cắt, thất thanh khóc lóc.

Tiếng khóc của Lợi Man đã làm Phương Sách giật mình thức tỉnh. Chàng ôm đầu kêu la như điên như khùng:

- Trời ôi ! Tôi đã làm cái gì ? Tôi đã làm cái gì ...

Chỉ nghe tiếng kêu "lộp bộp", chàng đã quỳ ngay xuống trước mặt Lợi Man, vẻ mặt bẽn lẽn nói:

- Xin sư muội lượng thứ cho tôi ! Lượng thứ cho tôi ...

Lợi Man đang đau lòng chỉ muốn chết ngay. Nghĩ đến tấn tuồng bị nhục vừa rồi, nàng lại nghiến răng mím môi nói:

- Ta hận không giết được ngươi ! Giết chết ngươi ...

- Giết đi ! Giết đi ! Sư muội giết tôi đi ! Giết chết tôi có lẽ tôi lại còn thấy dễ chịu hơn ...

Chàng vừa nói vừa chìa cổ ra để đợi chờ Lợi Man ra tay.

Lợi Man bỗng ngồi phắt dậy, nghĩ đến tấm thân trong sạch của mình bỗng dưng bị nhục, sau này còn mặt mũi nào trông thấy mọi người nữa, nàng có tính lạnh lùng từ hồi còn nhỏ, nên trong lúc nổi khùng này, nàng định giết chàng ta trước, rồi tự đánh vào Mệnh Môn huyệt một chưởng.

Nàng nghiến răng mím môi giơ bàn tay ngọc lên, nhằm Thiên Linh Cái của Phương Sách đánh mạnh xuống.

Một người muốn chuộc tội lỗi, định tâm chịu chết, một người hậm hực ra tay, đã giở toàn lực ra đánh xuống, như vậy tính mạng của Phương Sách đã kết liễu ngay tại chỗ.

Nói thì chậm, câu chuyện đã xảy ra lại rất nhanh. Một cái bóng đen nhanh như điện chớp phi tới, quát lớn, và một luồng kình lực rất mạnh đã nâng người Lợi Man lên và đưa sang bên. Nhờ vậy, thế chưởng của nàng mới tấn công hụt.

Cả hai người cùng kinh hãi, vội nhảy ngay lên, ngửng đầu nhìn, mới hay người đứng ở trước mặt ăn mặc quần áo đi săn và còn bốn năm người đi săn nữa cũng đang đi tới phía này.

Người nọ với giọng dịu dàng hỏi:

- Hai vị kết thù kết oán gì với nhau mà phải ra tay giết nhau như thế này ?

Phương Sách đành phải đem thực tình ra kể lại cho người kia hay. Chàng thấy người đó dong dỏng cao, mặt đeo một cái mặt nạ màu đỏ, hai mắt sắc bén, biết ngay người này võ công rất cao cường. Chàng liền chắp tay chào và nói:

- Đa tạ nghĩa sĩ đã ra tay giúp cho.

Nói xong chàng quay người định đi. Người nọ kéo chàng lại hỏi:

- Tôi hỏi thăm anh bạn một người. Có một người mặc áo bào trắng hãy còn ít tuổi tên là Phương Sách có tới qua đây không ?

Phương Sách giật mình kinh hãi, ngắm nhìn lại người ấy, nhưng chàng không sao nhận ra được người đó là ai. Lúc ấy Lợi Man một tay che ngực, tiến lên mấy bước, xen lời hỏi:

- Có phải các người đi cùng với Lam Bào Quái Nhân tới đây đấy không ?

Người nọ vội gật đầu đáp:

- Phải. Chẳng hay hiện giờ Lam Bào Quái Nhân ở đâu ?

Phương Sách cười khẩy một tiếng, đột nhiên quát hỏi:

- Có phải người là đồng bọn với y không ?

Người nọ đảo ngược đôi ngươi một vòng, ấp úng mãi không sao trả lời được.

Phương Sách đoán chắc những người này thế nào cũng phải là người của Tâm Tâm đại sư phái tới, hóa trang như vậy để tìm kiếm mình, nên chàng cười khẩy nói tiếp:

- Y đã bị tôi đánh rớt xuống vực thẳm rồi.

Người nọ hình như hơi kinh hãi, nhưng lại ngửng đầu cười ha hả luôn. Lúc ấy mấy người ăn mặc như y mặt cũng đeo mặt nạ màu đỏ đi tới gần. Họ nghe thấy Phương Sách nói như thế cũng giật mình kinh hãi.

Phương Sách ngắm nhìn từng người một, nhưng không sao nhận ra được họ là những ai ? Tuy vậy, chàng vẫn cố nén lửa giận mà cười khẩy một tiếng, rồi hỏi:

- Các người tới đây đều muốn tìm kiếm Lam Bào Quái Nhân phải không ?

Người đến trước tiên đáp:

- Không. Chúng tôi chỉ muốn tìm thiếu niên họ Phương thôi.

- Tìm y có việc gì ?

- Y đã trúng phải chất độc rất mạnh, công lực đã mất hết, chỉ sợ y trúng âm mưu của kẻ gian.

- Các người là ai thế ?

Người nọ bỗng lật mặt nạ ra, liền lộ một bộ mặt lì lì như người chết, rồi y trả lời bốn chữ rất gọn như sau:

"Tử Vong Thuyền Chủ" Phương Sách giật mình đánh thót một cái, suýt tí nữa không sao nhịn được, định nhẩy xổ lên ôm lấy thuyền chủ mà khóc một hồi, nhưng chàng nghĩ lại, bộ mặt xám xanh của mình đó là dấu hiệu của kẻ khuất phục bất tài, nên chàng đánh liều không nhận nữa, mà chỉ nói giọng rầu rỉ trả lời Tử Vong thuyền chủ rằng:

- Phương Sách chết rồi, người không thể nào trông thấy y nữa đâu.

Nói xong, chàng quay người đi luôn. Mấy người đi săn kia đều giật mình đánh thót một cái.

Thì ra Tử Vong thuyền chủ nhận được tin cứu cấp, vội vàng dẫn Tây Tạng Hồng Tăng Tang Nô, Tiên Hổ, Âm Huyền Chưởng Lý Tú Cô với một tên thuyền binh định hóa trang thành người đi săn từ Hồ Bắc theo dõi vào Tứ Xuyên, không ngờ Lam Bào Quái Nhân lại đi trước bọn chúng. Khi tới dưới núi Hắc Phong, chỉ xem địa thế, Tử Vong thuyền chủ cũng biết trên núi có dị nhân ở. Y liền xúi Lam Bào Quái Nhân lên núi trước, còn mình ngồi xem tình thế biến chuyển ra sao ?

Nay y nghe nói Lam Bào Quái Nhân đã bị đánh rớt xuống vực thẳm tất nhiên y phải mừng rỡ khôn tả, nhưng y không ngờ Phương Sách lại chết một cách đột ngột như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện