Giang Sơn Tống Đế

Quyển 1 - Chương 2: Cậu học sinh luôn khiến người ta đau đầu



Học viện Quốc Phòng là một trong những học viện quân sự đứng đầu Trung Quốc.

Nguồn gốc của nó là bắt đầu từ Đại học thời kỳ Hồng Quân, trải qua mấy chục năm gian khổ, đã vì Trung Quốc bồi dưỡng ra được rất nhiều nhân tài quân sự cùng nhiều vị lãnh đạo ưu tú hiếm có.

Khi tuyển sinh, bởi vì tính đặc thù, nên không thu nhận những sinh viên bình thường, chỉ tuyển những thành phần có quan hệ với quân đội, hơn nữa, người nào mà vào được đây cơ hồ là khó hơn lên trời!

Học sinh được tiến cử, cần phải do lãnh đạo cấp cao trong quân đội viết thư đề cử, hơn nữa còn phải trải qua kỳ sát hạch dài hạn, cuối cùng còn phải tham gia một cuộc thi kiểm tra tài năng mới được đặt chân vào. Có thể nói như thế này, có thể đi vào Đại Học Quốc Phòng, là nhân tài quân sự đỉnh cao Trung Quốc!

Cho nên, giáo viên cùng hướng dẫn trong trường Đại Học này, chưa bao giờ lo lắng về vấn đề tố chất của sinh viên, bởi vì có một điều không thể nghi ngờ: Người sống nhiều năm trong quân đội, đều hiểu cái gì gọi là giữ kỷ luật kỷ cương, cái gì gọi là thiên chức quân nhân – phục tùng mệnh lệnh!

Nhưng mà, điều này, hình như khi đặt lên người của Tiêu Sơn, đã hoàn toàn bị phá vỡ!

Hiện tại, tất cả giáo viên của Đại Học Quốc Phòng, chỉ cần nghe đến hai chữ ‘Tiêu Sơn’, lại cảm thấy đau đầu!

ĐƯơng nhiên, lúc đầu không phải như vậy.

Trước đây, cái năm mà Tiêu Sơn chỉ vừa vỏn vẹn hai mươi, thời điểm xuất hiện ở Đại học Quốc Phòng, chính là tỏa ra hào quang chói chang trước mặt các thầy cô giáo.

Người thanh niên này, thân hình cao lớn, hai mắt sáng ngời, thời điểm đứng trước mặt giáo viên, tư thế quân nhân. Hắn có làn da màu tiểu mạch, cơ bắp cân xứng, sức bật kinh người giống như loài báo đen. Tuổi còn trẻ như vậy, đã có quân hàm Thiếu Tá, nhận được bốn chiến công hạng ba, ba chiến công hạng hai cùng một chiến công hạng nhất. Có thể nói là một nhân tài hiếm có!

Càng khiến giáo viên ngạc nhiên ở chỗ, người thanh niên này là lần đầu tiên tham gia kiểm tra, vậy mà lại đứng nhất toàn trường, so với mấy quân nhân hơn ba mươi tuổi đã đi nghĩa vụ quân sự nhiều năm thì còn tốt hơn nhiều!

Tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, chỉ cần bồi dưỡng học viên mới này thật tốt, sau này ắt sẽ thành một trong những trụ cột xây dựng đất nước!

Nhưng sau này lại xảy ra một chuyện, khiến cho tất cả giáo viên mở rộng tầm mắt. Thậm chí có người còn tức giận muốn khai trừ quân tịch của Tiêu Sơn!

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người này, quá tự cao tự đại, quá không nghe lời, quá ngoan cố không chịu thay đổi, quá….

Một lần nào đó trong cuộc phỏng vấn, Tiêu Sơn nhìn vào ống kính máy quay, thản nhiên nói: “Không đàm phán, nói chung chỉ có một câu, đánh, đám người trong bộ ngoại giao quả đúng là rùa đen rút đầu, quá mềm yếu!”

Một câu nói này của hắn, khiến cho bộ trưởng bộ ngoại giao hết sức không vui, cho rằng là do quân bộ cố ý an bài.

Trong buổi diễn tập của một lần nào đó, Tiêu Sơn cố ý bỏ qua mệnh lệnh của thượng cấp, dẫn tiểu đội mình đi đường vòng giành được thắng lợi. Sau khi kết thúc diễn tập, cả lớp bị gọi đến trách phạt, sĩ quan huấn luyện phê bình Tiêu Sơn về việc tự ý hành động, nào ngờ bị hắn cắn ngược lại một câu: “Thiết bị truyền tin bị hư, không thể kịp thời nhận được mệnh lệnh, điều lệ quân sự đã từng nói qua, với loại tình huống này em có thể tự mình quyết định.” Sĩ quan huấn luyện tức giận đến mặt chuyển từ trắng sang hồng, từ hồng đến tím.

Quá đáng hơn nữa là, trong buổi kiểm tra, Tiêu Sơn lại giúp đỡ hai người bạn thân ăn gian, một người viết ba bài luận văn, chia nhau giành được ba thứ hạng, nhất, nhì, tứ, sau cùng bị người ta vạch trần, Tiêu Sơn lại có thể không thèm quan tâm nói: “Giúp bạn thân một chuyện, cũng không phải là sai lầm gì quá lớn.”

Cái này chính là, có thể nhịn nhưng không thể nhẫn, chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhẫn.

Nhóm sĩ quan huấn luyện rốt cuộc không còn nhịn được nữa, tập trung đến phòng làm việc của hiệu trưởng, yêu cầu đuổi học người sinh viên có vấn đề này.

Hiệu trưởng Hồng Tướng Quân thong thả ung dung đốt một điếu thuốc, nghe mấy thuộc hạ trước mặt không ngừng nói xấu Tiêu Sơn.

Cuối cùng, Hồng Tướng Quân chỉ thần bí khó lường cười một tiếng: “Người trẻ tuổi, luôn có nhiều góc cạnh nha, không thể bởi vì một chút sai lầm mà đã phủ nhận một con người. Tôi thấy, đứa nhỏ Tiêu Sơn này rất tốt, có thể chịu đựng được cực khổ, không sợ chết, có kiến thức. Hơn nữa, những lời mà cậu ta nói đều là thật, đề xuất đều dựa vào khuôn mẫu. Ngoại trừ điểm không tôn trọng giáo viên, những thứ khác cũng tạm được! Là người ai mà không có khuyết điểm? Công việc của chúng ta, vẫn phải lấy việc dạy dỗ để làm chủ nha!”

Mấy sĩ quan huấn luyện nghe hiệu trưởng nói như vậy, chỉ có thể ngửa mặt lên trời gào khóc, càng thêm quyết liệt, nhất định phải dùng các hình thức xử phạt về thể xác để buộc Tiêu Sơn bước ra khỏi đây.

Dưới ánh nắng chói chang, Tiêu Sơn vác một ba lô hành quân bị đứt một bên quai trên lưng, chân mang một đôi giày (*解放鞋: giày lính)  không buộc dây, ở trong thao trường, một bên phạt chạy một bên hô khẩu hiệu.

Đám Sĩ quan huấn luyện hài lòng nhìn bộ dạng thở hổn hển của Tiêu Sơn, gật gật đầu: “Người trẻ tuổi, chính là càng nhiều rèn luyện càng tốt!”

Nào ngờ một câu cũng chưa nói xong, bầu trời đang nắng chang chang bỗng nhiên ầm lên một tiếng sấm,  một tia sét hình cầu đánh xuống, thẳng đến chỗ Tiêu Sơn.

Đám sĩ quan huấn luyện bị dọa cho giật nảy mình, cùng nhau hô lên: “Cẩn thận! Cúi xuống! Tiêu Sơn mau tránh ra!” Một bên hô một bên nhào qua chỗ Tiêu Sơn, muốn cứu hắn.

Nhưng tia sét này thật sự quá nhanh, trong nháy mắt đã đánh trúng Tiêu Sơn.

Mọi người trợn mắt há mồm, một lúc sau, tia sét biến mất, Tiêu Sơn cũng không còn bóng dáng. Chỉ thấy con chim sẻ trên ngọn cây kia, đang phát ra từng tiếng ‘xèo xèo’.

Tháng một năm Thiệu Hưng thứ mười hai, thành Lâm An, bên trong một gia đình bán dầu trong cổng Thanh Ba, một đứa nhỏ khoảng mười hai mươi ba tuổi mơ mơ màng màng mở mắt: “Tôi đang ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện