Giáo Chủ Đại Nhân Giết Trăm Lần Không Chết

Chương 11: Ngũ tử (1)



Không tệ có thần y Thẩm Ý ở đây, lại tiếp tục nhặt tính mạng Cẩu Thặng trở về.

Cẩu Thặng tỉnh dậy, trợn mắt, lạnh lùng nói câu đầu tiên là: “Bản giáo chủ muốn tắm.”

Nói lời vô nghĩa gương mặt hắn đen như than nếu không đi tắm để hình tượng thế này ra ngoài gặp người khác được sao?

Khoan đã, ngươi nói trên người Cẩu Thặng còn có vết thương, vừa nãy lại được châm cứu, chân không thể động đậy, vì sao hắn còn một tay lại có thể tự mình tắm rửa chứ.

Bởi vì khi tắm Cẩu Thặng kéo rèm che, cho nên cái gì chúng ta cũng không thấy, hơn nữa thân thể hắn ngâm vào thùng gỗ càng không thấy được gì.

Ngược lại nhìn thấy nước từ thùng gỗ tràn ra vài giọt, thấm qua màn che chảy xuống.

Cẩu Thặng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, tinh thần sảng khoái vén rèm che ra.

Đề phòng trong lúc tắm rửa Cẩu Thặng xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên Thẩm Ý vẫn luôn ở ngoài rèm. Hắn thấy Cẩu Thặng ra ngoài, vội vàng tới đỡ Cẩu Thặng ngồi xuống xe lăn: “Giáo chủ đại nhân cẩn thận.”

Tâm trạng của Cẩu Thặng vô cùng tốt, thậm chí nhìn Thẩm Ý nở nụ cười nói: “Thẩm công tử, đa tạ quần áo của ngươi.”

Cẩu Thặng tìm Thẩm Ý mượn mấy kiện quần áo trắng, mặc dù vóc dáng của hắn lớn hơn Thẩm Ý một chút, nhưng quần áo rộng rãi không hề bó sát. Mặc đồ trắng lên người, bỗng nhiên Cẩu Thặng có cảm giác bản thân lại hoàn mỹ giống như xưa.

Cái tên lãnh khốc [Tất] [đã lâu không nghĩ tới chữ này] Giáo chủ ma giáo huy hoàng quay lại rồi đây!

Thẩm Ý đẩy Cẩu Thặng ra ngoài đại sảnh, lúc này Thập Đại Ác Nhân đang ngồi uống trà, Cẩu Thặng nhìn sang Ngạc Nhận Cốt mở miệng nói: “Ngạc cốc chủ, mấy kẻ sai vặt kia bản giáo chủ muốn tự mình xử lý.”

Ngạc Nhận Cốt hơi ngạc nhiên: Đang yên ổn, Cẩu Thặng tự nhiên muốn xử lý cái gì?

Lát sau, Ngạc Nhận Cốt hiểu ra, cười hì hì đẩy Cẩu Thặng: “Hiểu nha hiểu nha, giáo chủ muốn ở chung một chỗ với nha đầu kia, tí nữa ta bố trí gian phòng rồi giam nàng vào, được, được, cực kì tốt.”

Cẩu Thặng nhắm mắt lại: “Ngạc cốc chủ, sự tình…. Không giống như ngươi nghĩ đâu.”

Ngạc Nhận Cốt im lặng nở nụ cười, chín đại Ác Nhân còn lại cũng im lặng nở nụ cười, biểu tình của tất cả mọi người đều là “Chúng ta đều hiểu mà”. Cẩu Thặng thậm chí còn bị sét đánh qua, cuộc sống khó khăn như vậy bọn họ sẽ không vạch trần hắn nữa đâu.

Vì thế Thập Đại Ác Nhân đồng thời gật đầu, cùng kêu lên nói: “Vâng, giáo chủ đại nhân chúng ta nghĩ sai rồi.”

Cẩu Thặng nhấc mi lên, liếc mắt nhìn qua Thập Đại Ác Nhân một lượt.

Hắn bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Cẩu Thặng giống như không muốn nói nhiều, vô cùng đơn giản nói: “Vậy phiền Ngạc cốc chủ giao người cho ta.”

“Giao người xong, giáo chủ đại nhân muốn xử trí như thế nào?” Hai bắp thịt bên má Ngạc Nhận Cốt đã tu luyện đến độ có thể không mỉm cười, nghiêm túc nhìn Cẩu Thặng hỏi một câu: “Giáo chủ đại nhân, bản cốc chủ hỏi ngài những lời này, tuyệt đối không phải vì tò mò đâu. Dù sao người cũng là Ác Nhân Cốc giao ra, thân là Cốc Chủ như ta, cũng phải củng cố niềm tin nhóm người trong cốc chứ.”

Xử trí như thế nào?

Cẩu Thặng giơ tay vuốt ve cằm chính mình, không chút để ý nói: “Xử trí? Tất nhiên là phải giết.”

“Giết xong thì sao?” Ngạc Nhận Cốt truy hỏi.

“Bản giáo chủ sẽ quay lại ma giáo.” Cẩu Thặng vuốt tóc, trả lời rõ ràng.

**********

Thời điểm Phạm Đoàn Đoàn tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở trong rừng núi hoang vu.

“Chúng ta ngất đi ở trong Ác Nhân Cốc, lúc bản giáo chủ tỉnh dậy, chúng ta đều ở chỗ này rồi.” Cẩu Thặng nói xạo với Phạm Đoàn Đoàn, mặt không đổi sắc: “Bản giáo chủ đi xung quanh kiểm tra, xác nhận nơi này quả thực đã cách xa Ác Nhân Cốc.”

Nằm bên cạnh Phạm Đoàn Đoàn là Ngũ Thi Hùng, Trịnh Năng Lượng, Phó Nhậm Lương, cùng với Bộ Đầu và Thập Bát Sai. Nhưng không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên của nàng là nhìn thấy khuôn mặt không dính chút bụi của Cẩu Thặng.

“Đồ đệ ---” Phạm Đoàn Đoàn hỏi Cẩu Thặng: “Vì sao sắc mặt của ngươi nhìn không tốt lắm?”

Cho dù khuôn mặt hắn nửa đen nửa trắng cũng có một loại khí chất vô cùng đẹp trai, thật muốn xoa bóp khuôn mặt hắn, ừm.

“Ngươi muốn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa? Không đi Liêu Quốc sao?” Giọng nói Cẩu Thặng lạnh lùng, cũng không có dịu dàng hay cho Phạm Đoàn Đoàn một thái độ tốt.

Phạm Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra, Cẩu Thặng đang hối thúc nàng lên đường!

Phạm Đoàn Đoàn nhìn bốn phía, khó hiểu hỏi Cẩu Thặng: “Đồ đệ, vì sao nhóm người sư bá sư huynh của ngươi còn chưa tỉnh?”

Không chỉ người của phái Nga Mi, ngay cả võ công cao cường như Bộ Đầu và Thập Bát Sai cũng còn hôn mê bất tỉnh. Phạm Đoàn Đoàn nhíu mày, cảm thấy thật quỷ dị.

Cẩu Thặng thầm nghĩ: Vô nghĩa.

Hắn chỉ xin Ngạc Nhận Cốt một viên giải dược duy nhất, để cho Phạm Đoàn Đoàn ăn, cho nên nàng mới tỉnh lại nhanh như vậy.

Hơn nữa dường như hắn muốn tạo cơ hội cho bản thân và Phạm Đoàn Đoàn ở chung một chỗ, nên thuận tiện bỏ gấp đôi mê dược cho những người khác.

Ừm hừ ---

Môi mỏng của Cẩu Thặng khẽ hở, nhìn Phạm Đoàn Đoàn nói: “Làm sao bản giáo chủ biết được lý do bọn họ chưa tỉnh chứ?”

Cái gì hắn cũng không biết, nàng hỏi hắn làm chi!

Cẩu Thặng híp mắt, nhìn thấy một vị nam tử trung niên áo trắng chạy tới.

Đầu năm nay thực nhiều người mặc áo trắng.

Trên người nam tử trung niên đầy máu, nhuộm đỏ toàn thân hắn ta.

Mặc dù Cẩu Thặng không quen biết nam tử trung niên này, nhưng nam tử này lại bổ nhào vào lòng Cẩu Thặng.

Miệng nam tử trung niên ọc ra máu tươi, làm cho áo trắng của Cẩu Thặng xuất hiện một vệt hồng.

Cẩu Thặng buồn bực nhíu lông mày lại, cực kì không vui.

“Này đại thúc, ngươi làm sao vậy?” Phạm Đoàn Đoàn tiến lên đỡ lấy nam tử trung niên, nam tử trung niên rời người Cẩu Thặng đè lên người Phạm Đoàn Đoàn.

Cẩu Thặng nhìn thấy nam tử trung niên đè Phạm Đoàn Đoàn, lông mày giáo chủ đại nhân càng nhíu chặt.

“Đại thúc, đại thúc ngươi bị sao vậy?” Phạm Đoàn Đoàn vội vàng hỏi.

Nam tử trung niên nói không lên lời, miệng ọc máu tươi không ngừng.

Hai mắt nam tử trung niên nhìn Phạm Đoàn Đoàn chằm chằm, vô cùng khổ tâm. Hắn nâng ngón tay trỏ lên, run rẩy viết lên mặt đất: Người giết ta…

Viết đến đây, nam tử trung niên phẩy một cái.

Người giết ta,

Nam tử trung niên tiếp tục viết: Người giết ta, là…

Nam tử trung niên đột nhiên thu cánh tay phải, cổ hơi ngước lên, giống như sắp tắt thở nhưng vẫn chưa xong. Ánh mắt hắn trợn trừng, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.

Nam tử trung niên hít một hơi, bàn tay run rẩy lại hạ xuống, tiếp tục viết một chữ ‘Là’.

Người giết ta, là là…

Nam tử trung niên đột nhiên thu tay phải, cổ hơi ngước lên, miệng không thể động, không thể hít thở.

Thật lâu sau hắn thở ra một hơi, đợi một lúc, lại buông tay xuống, run run rẩy rẩy rẩy viết thêm một chữ ‘Là’.

Người giết ta, là là là…

Nam tử trung niên đột nhiên thu tay phải, khí tuyệt (*không thở nữa).

Đáng tiếc, di ngôn trước khi chết của hắn còn chưa viết xong.

Vậy mà, hung thủ vĩnh viễn ở trong bụi đất.

Khiến người ta thật thương cảm nha!

“Quan tâm làm gì!” Cẩu Thặng đột nhiên giơ tay, kéo Phạm Đoàn Đoàn vào trong lòng hắn.

Phạm Đoàn Đoàn bị hắn giam trọng ngực, miệng hút một ngụm lớn máu nam tử trung niên hồi nãy phun ra.

Phạm Đoàn Đoàn nghẹn ngào vùng vẫy, Cẩu Thặng lại ôm chặt nàng không chịu buông.

Hai tay Cẩu Thặng che chở cho Phạm Đoàn Đoàn, cúi người lặng lẽ nói với nàng: “Xung quanh có người xấu.”

Xung quanh có bảy thanh kiếm, lạnh lẽo sáng bóng, mấy thanh kiếm bao quanh Phạm Đoàn Đoàn và Cẩu Thặng.

Bảy vị nam tử này đều mặc đạo bào màu trắng, đầu đội khăn vuông, khuôn mặt tràn đầy chính khí, trên cằm có chút râu, giơ tay nhấc chân đều có một loại khí tức Tiên giáng trần.

Người tới là Võ Đang Thất Hiệp, không phải là người xấu đấy chứ?

“Dâm tặc từ đâu tới? Tại sao dám phi lễ với thiếu nữ trong ngực?” Tuổi tác của Thất Hiệp không nhỏ, nhưng vị nam tử bộ dáng anh tuấn nhất mở miệng hỏi Cẩu Thặng. Kiếm của thiếu hiệp lại đâm tới chỗ Cẩu Thặng vài phân: “Dâm tặc to gan, không mau buông thiếu nữ ra!”

Phi lễ?

Cẩu Thặng giống như nghe được truyện cười, hắn vì muốn bảo vệ Phạm Đoàn Đoàn, cho nên mới ấn nàng ấy vào ngực thôi.

Vì thế vẻ mặt Cẩu Thặng tràn đầy khinh thường cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Khóe mắt Cẩu Thặng khẽ lướt qua đạo bào của Thất Hiệp, áo bào có vẻ rất phù hợp với khí chất tượng trưng của Võ Đang: Bát Quái. (*nhiều chuyện)

Chuyện tình của hắn và Phạm Đoàn Đoàn cần bọn người xấu này quản chắc! Nhiều chuyện!

Cẩu Thặng còn đang cười lạnh, đột nhiên nghe thấy người nam tử kia, thân thiết gọi một tiếng: “Đoàn Đoàn Nhi ---”

Hắn ta gọi ai vậy?

Cẩu Thặng cứng ngắc cúi đầu, phát hiện Phạm Đoàn Đoàn đã thoát khỏi ngực hắn.

Cẩu Thặng định giơ tay nắm lấy góc áo Phạm Đoàn Đoàn, nhưng chậm một bước, không nắm được gì cả.

Phạm Đoàn Đoàn chạy về phía người kia của Võ Đang Thất Hiệp, thân thân thiết thiết với hắn ta.

Sau đó Phạm Đoàn Đoàn và nam tử kia mặt đối mặt đứng cực kì gần, không biết thì thầm to nhỏ gì đó.

Cẩu Thặng vận khí dùng mười phần nội lực để nghe lén, sau đó lỗ tai của hắn lập tức dựng thẳng lên, nghe hết sức rõ ràng đối thoại của Phạm Đoàn Đoàn và vị thiếu hiệp.

Nam tử kia nói: “Đoàn Đoàn Nhi, sao mấy năm nay muội không liên lạc với ta?”

Nam tử kia còn nói: “Muội có biết ta ngày đêm lo lắng cho muội?”

Nam tử kia còn nói: “Đoàn Đoàn Nhi, ta… ta cực kì nhớ muội.”

Trong lòng Cẩu Thặng cười lạnh: Hừ, đạo sĩ thúi dám lén yêu đương.

Cẩu Thặng nheo mắt lại nhìn Phạm Đoàn Đoàn, đang dự đoán Phạm Đoàn Đoàn tiếp theo sẽ giơ tay tát cho thiếu hiệp Võ Đang một bạt tai.

Phạm Đoàn Đoàn không động thủ, nàng cúi đầu, sợ hãi nói: “Muội cũng vậy.”

Ngực Cẩu Thặng đột nhiên bị cái gì đè cực nặng, ngay cả tức giận cũng không đủ sức.

So với cảm giác bị rơi xuống vách núi, rơi xuống vực, bị đá đè, bị chìm xuống hồ, bị sét đánh, cái này khó chịu hơn nhiều.

Giáo chủ đại nhân cực kì không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện