Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 149: Hoàng Hôn (18)
Cách bố trí đại bản doanh của quân địch không hề giống với sơ đồ bố trí mà tình báo của bọn họ truyền về cho Mục Lễ, tin tức báo về có sự sai lệch là điều hiển nhiên, không thể loại trường hợp kẻ tình báo đã bị phát hiện và mua chuộc lại.
Ngay từ ban đầu Nhiễm Thanh Vân đã không mấy đặt niềm tin vào tin tình báo, sau khi xác định nó không đáng tin thật, liền bắt đầu tự mình mày mò, có sự trợ giúp của Bất Vong, không quá một tuần hương lang thang ở đại bản doanh quân địch, Nhiễm Thanh Vân đã thuận lợi chặt đầu tướng quân nhà hàng xóm xuống.
Sau khi chặt đầu xong, còn cực kì tri kỷ ném toàn bộ thi thể ra lên giường, dùng chăn bọc lại, xong xuôi mọi việc Nhiễm Thanh Vân mới thần không biết quỷ không hay chuồn về doanh trại.
Mấy ngày trước, Mục Lễ vốn nhận được tình báo ngay sáng nay sẽ có một đội quân nhà hàng xóm tiếp tục tiến đánh biên cương, sau khi gấp rút cho người chuẩn bị quân ứng chiến, liền cẩn thận dàn xếp quân đội đến địa điểm tình báo xây dựng tuyến phỏng thủ. Nhưng không hiểu sao, bọn họ đợi đến nửa ngày cũng không thấy một bóng người nào... đừng nói là một đội quân, ngay cả tiếng vó ngựa chạy ngang qua cũng không nghe thấy.
Nếu không phải tin tình báo này cực kì đáng tin cậy, Mục Lễ không thể không nghĩ đến trường hợp mình bị gài bẫy.
Mục Lễ vẫn ngồi trêи lưng ngựa, hoài nghi nhìn về phương xa. Nhiễm Thanh Vân cũng đang cưỡi ngựa đứng bên cạnh, diễn cực kì nhập tâm, tư thế không khác gì Mục Lễ, nghênh đón đội quân nào đó mà y chắc chắn biết sẽ không tới.
Nhiễm Thanh Vân vụng trộm ngáp một hơi.
Mười ngày hành quân gian khổ, tối qua còn không ngủ đi ám sát tướng quân nhà người ta, thân thể Nhiễm Thanh Vân có mạnh đến đâu cũng sẽ chịu không nổi mà phản kháng.
Mục Lễ thấy hoàng thượng mệt mỏi, đợi thêm một lúc cũng không thấy tiếng gió nào, chỉ có thể nhắc người đưa thiên tử về nghỉ ngơi trước, lưu lại một vài binh sĩ thăm dò.
Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng được ngủ, không khách khí bò vào lều trại.
Bất an đóng quân ở bên cương, mãi đến tận cuối ngày, Mục Lễ mới nhận được tin tức về quân định, lúc này, Mục Lẽ mới biết lý do đám quân lính hàng xóm không tới chiếm đánh là bởi vì tướng quân của bọn họ bất ngờ qua đời, cho nên phải dành thời gian ổn định lòng quân, sau khi bầu ra một tướng quân khác chủ trì trận chiến mới có thể quay trở lại tấn công biên cảnh.
Buổi tối, một thân ảnh quen thuộc lại một lần nữa đúng giờ linh hoạt leo ra khỏi lều trại.
Lần này mặc dù đội quân hàng xóm đã canh phòng cẩn mật hơn nhưng cuối cùng vẫn là không thể ngăn được việc Nhiễm Thanh Vân âm thầm hạ thủ với tân tướng quân vừa mới được bổ nhiệm ban sáng. Mùi máu trong lều còn chưa tan, một lần nữa lại tràn lên tanh nồng.
Nhiễm Thanh Vân ngày hôm nay động tác đã thuần thục hơn, xử lý thi thể cũng nhanh hơn hôm qua, thời điểm trở về doanh trại còn kịp ngủ thêm một lúc.
Sáng hôm sau, Mục Lễ mới mang tin tốt tướng quân hàng xóm bị thích sát, chắc chắn vài ngày nữa bọn họ sẽ chiếm thế thượng phong, báo lên Nhiễm Thanh Vân, tâm trạng của y khi báo tin cực kì vui mừng, bộ dạng này chính là hận không thể cùng Nhiễm Thanh Vân ôm hôn ăn mừng thắm thiết.
Nhiễm Thanh Vân vốn đã biết trước từ lâu, hơn nữa còn đang giữa một cái tin tức đầy mới mẻ hơn ở đằng sau... y cảm thấy Mục Lễ quá ồn ào, sau khi tùy tiện nói với Mục Lễ vài ba câu liền nhanh chóng đuổi người. Mục Lễ không so đo với Nhiễm Thanh Vân, trong lòng còn thầm cảm thán vị thiên tử này vừa tới liền đem đến may mắn cho bọn họ, bị đuổi ra ngoài cũng không hề xuất ra một chút bất bình.
Mục Lễ được yên bình mấy ngày, phát lệnh xuống để các tướng sĩ thả lòng đôi chút, ở vị trí hung hiểm, bọn họ đã bao lâu rồi chưa được thả lỏng sinh hoạt chứ.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Lễ liên tiếp nhận được tin tình báo, nói về việc những bị tướng quân, tân tướng quân, phó tướng quân... nhà hàng xóm lần lượt thăng thiên.
Chính là cái loại vừa sáng được bổ nhiệm, tối liền bị chặt đấu ấy! Cho dù bọn họ có canh phòng cẩn mật thế nào, cho dù tướng lĩnh có chuyển bao nhiêu lều vải, có bao nhiêu cận binh bên cạnh... cũng không thể sống qua sáng hôm sau. Dần dần bọn họ liền lan truyền tin đồn có ác quỷ ám toán bọn họ, nói bọn họ làm việc thất đức vô nghĩa... nên nhân cơ hội tới đòi mạng.
Lòng quân nhà hàng xóm không cần nhìn cũng biết hoang mang đến mức độ nào, không còn ai dám nhận cái chức vị ma ám quỷ quái kia nữa, chiến khí lụi tắt, làm gì còn tinh lực mà đòi đem quân qua đánh chiếm bọn họ chứ!
Nhiễm Thanh Vân thành công bảo vệ được biên cảnh, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng tốn công đến đây rồi, nếu không giải quyết tận gốc, ai biết sau này lúc y đang ôm lò sưởi có bị gọi đi biên cảnh nữa không.
" Nơi này đã không còn chuyện của ta, Ta hồi kinh trước." Nhiễm Thanh Vân gọi Mục Lễ vào, lấy lý do hồi kinh, mang theo một nhóm nhỏ rời đi. Nhóm này đều là mấy tiểu binh sĩ được Nhiễm Thanh Vân âm thầm làm công tác tư tưởng từ trước, sĩ khí có thừa, tài năng cũng không thiếu, Nhiễm Thanh Vân rất hài lòng.
" Tuân lệnh, bệ hạ hồi kinh cẩn thận." Mục Lễ không dám giữ người lại, cung kính hành lễ.
Thời điểm hoàng thượng nước hàng xóm nhận được tin cấp báo về vấn đề tâm linh kì lạ xảy ra ở biên cảnh cũng là lúc Nhiễm Thanh Vân cùng đám tiểu đệ có mặt ở kinh thành nước người ta.
Nhân lúc ban đêm, không một vết xước, chặt đầu hoàng đế nước hàng xóm. Vị trí hoàng đế đương nhiên không thể tùy tiện bổ nhiệm như tướng quân, vì vậy nên khiến tốc độ chặt đầu người của Nhiễm Thanh Vân giảm đi không ít.
Để có thể khiến nước hàng xóm quy hàng, Nhiễm Thanh Vân phải mất gần một tháng, cộng thêm nửa tháng ở biên cảnh, tính ra Nhiễm Thanh Vân đã rời khỏi lò sưởi hơn 1 tháng dòng.
Nhiễm Thanh Vân vốn đã lên kế hoạch nhanh chóng trở về bên cạnh lò sưởi của mình, nhưng xui một cái Nhiễm Thanh Vân quên mất cái khả năng tái phát của hàn độc trong khi rời xa lò sưởi... mà hàn độc tái phát, lại đúng vào lúc Nhiễm Thanh Vân đang gấp rút cưỡi ngựa hồi kinh, đi tới bìa rừng lớn, Vương Bội liền ngoi ra thông báo, hàn độc tái phát.
Nhiễm Thanh Vân không thể làm gì ngoài việc chửi Vương Bội 7749 lần ở trong lòng.
Thời điểm đám người hộ giá hoàng thượng hồi kinh phát hiện Nhiễm Thanh Vân không đúng, hoảng sợ đến mất mật.
Nhiễm Thanh Vân cả người bị hàn khí bao bọc, cử động khó khăn, chỉ có thể trước tiên dựng một nhà gỗ nhỏ ven rừng để ở tạm, sau đó cử một kẻ đi truyền tin về cho hoàng thành.
Ngay từ ban đầu Nhiễm Thanh Vân đã không mấy đặt niềm tin vào tin tình báo, sau khi xác định nó không đáng tin thật, liền bắt đầu tự mình mày mò, có sự trợ giúp của Bất Vong, không quá một tuần hương lang thang ở đại bản doanh quân địch, Nhiễm Thanh Vân đã thuận lợi chặt đầu tướng quân nhà hàng xóm xuống.
Sau khi chặt đầu xong, còn cực kì tri kỷ ném toàn bộ thi thể ra lên giường, dùng chăn bọc lại, xong xuôi mọi việc Nhiễm Thanh Vân mới thần không biết quỷ không hay chuồn về doanh trại.
Mấy ngày trước, Mục Lễ vốn nhận được tình báo ngay sáng nay sẽ có một đội quân nhà hàng xóm tiếp tục tiến đánh biên cương, sau khi gấp rút cho người chuẩn bị quân ứng chiến, liền cẩn thận dàn xếp quân đội đến địa điểm tình báo xây dựng tuyến phỏng thủ. Nhưng không hiểu sao, bọn họ đợi đến nửa ngày cũng không thấy một bóng người nào... đừng nói là một đội quân, ngay cả tiếng vó ngựa chạy ngang qua cũng không nghe thấy.
Nếu không phải tin tình báo này cực kì đáng tin cậy, Mục Lễ không thể không nghĩ đến trường hợp mình bị gài bẫy.
Mục Lễ vẫn ngồi trêи lưng ngựa, hoài nghi nhìn về phương xa. Nhiễm Thanh Vân cũng đang cưỡi ngựa đứng bên cạnh, diễn cực kì nhập tâm, tư thế không khác gì Mục Lễ, nghênh đón đội quân nào đó mà y chắc chắn biết sẽ không tới.
Nhiễm Thanh Vân vụng trộm ngáp một hơi.
Mười ngày hành quân gian khổ, tối qua còn không ngủ đi ám sát tướng quân nhà người ta, thân thể Nhiễm Thanh Vân có mạnh đến đâu cũng sẽ chịu không nổi mà phản kháng.
Mục Lễ thấy hoàng thượng mệt mỏi, đợi thêm một lúc cũng không thấy tiếng gió nào, chỉ có thể nhắc người đưa thiên tử về nghỉ ngơi trước, lưu lại một vài binh sĩ thăm dò.
Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng được ngủ, không khách khí bò vào lều trại.
Bất an đóng quân ở bên cương, mãi đến tận cuối ngày, Mục Lễ mới nhận được tin tức về quân định, lúc này, Mục Lẽ mới biết lý do đám quân lính hàng xóm không tới chiếm đánh là bởi vì tướng quân của bọn họ bất ngờ qua đời, cho nên phải dành thời gian ổn định lòng quân, sau khi bầu ra một tướng quân khác chủ trì trận chiến mới có thể quay trở lại tấn công biên cảnh.
Buổi tối, một thân ảnh quen thuộc lại một lần nữa đúng giờ linh hoạt leo ra khỏi lều trại.
Lần này mặc dù đội quân hàng xóm đã canh phòng cẩn mật hơn nhưng cuối cùng vẫn là không thể ngăn được việc Nhiễm Thanh Vân âm thầm hạ thủ với tân tướng quân vừa mới được bổ nhiệm ban sáng. Mùi máu trong lều còn chưa tan, một lần nữa lại tràn lên tanh nồng.
Nhiễm Thanh Vân ngày hôm nay động tác đã thuần thục hơn, xử lý thi thể cũng nhanh hơn hôm qua, thời điểm trở về doanh trại còn kịp ngủ thêm một lúc.
Sáng hôm sau, Mục Lễ mới mang tin tốt tướng quân hàng xóm bị thích sát, chắc chắn vài ngày nữa bọn họ sẽ chiếm thế thượng phong, báo lên Nhiễm Thanh Vân, tâm trạng của y khi báo tin cực kì vui mừng, bộ dạng này chính là hận không thể cùng Nhiễm Thanh Vân ôm hôn ăn mừng thắm thiết.
Nhiễm Thanh Vân vốn đã biết trước từ lâu, hơn nữa còn đang giữa một cái tin tức đầy mới mẻ hơn ở đằng sau... y cảm thấy Mục Lễ quá ồn ào, sau khi tùy tiện nói với Mục Lễ vài ba câu liền nhanh chóng đuổi người. Mục Lễ không so đo với Nhiễm Thanh Vân, trong lòng còn thầm cảm thán vị thiên tử này vừa tới liền đem đến may mắn cho bọn họ, bị đuổi ra ngoài cũng không hề xuất ra một chút bất bình.
Mục Lễ được yên bình mấy ngày, phát lệnh xuống để các tướng sĩ thả lòng đôi chút, ở vị trí hung hiểm, bọn họ đã bao lâu rồi chưa được thả lỏng sinh hoạt chứ.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Lễ liên tiếp nhận được tin tình báo, nói về việc những bị tướng quân, tân tướng quân, phó tướng quân... nhà hàng xóm lần lượt thăng thiên.
Chính là cái loại vừa sáng được bổ nhiệm, tối liền bị chặt đấu ấy! Cho dù bọn họ có canh phòng cẩn mật thế nào, cho dù tướng lĩnh có chuyển bao nhiêu lều vải, có bao nhiêu cận binh bên cạnh... cũng không thể sống qua sáng hôm sau. Dần dần bọn họ liền lan truyền tin đồn có ác quỷ ám toán bọn họ, nói bọn họ làm việc thất đức vô nghĩa... nên nhân cơ hội tới đòi mạng.
Lòng quân nhà hàng xóm không cần nhìn cũng biết hoang mang đến mức độ nào, không còn ai dám nhận cái chức vị ma ám quỷ quái kia nữa, chiến khí lụi tắt, làm gì còn tinh lực mà đòi đem quân qua đánh chiếm bọn họ chứ!
Nhiễm Thanh Vân thành công bảo vệ được biên cảnh, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng tốn công đến đây rồi, nếu không giải quyết tận gốc, ai biết sau này lúc y đang ôm lò sưởi có bị gọi đi biên cảnh nữa không.
" Nơi này đã không còn chuyện của ta, Ta hồi kinh trước." Nhiễm Thanh Vân gọi Mục Lễ vào, lấy lý do hồi kinh, mang theo một nhóm nhỏ rời đi. Nhóm này đều là mấy tiểu binh sĩ được Nhiễm Thanh Vân âm thầm làm công tác tư tưởng từ trước, sĩ khí có thừa, tài năng cũng không thiếu, Nhiễm Thanh Vân rất hài lòng.
" Tuân lệnh, bệ hạ hồi kinh cẩn thận." Mục Lễ không dám giữ người lại, cung kính hành lễ.
Thời điểm hoàng thượng nước hàng xóm nhận được tin cấp báo về vấn đề tâm linh kì lạ xảy ra ở biên cảnh cũng là lúc Nhiễm Thanh Vân cùng đám tiểu đệ có mặt ở kinh thành nước người ta.
Nhân lúc ban đêm, không một vết xước, chặt đầu hoàng đế nước hàng xóm. Vị trí hoàng đế đương nhiên không thể tùy tiện bổ nhiệm như tướng quân, vì vậy nên khiến tốc độ chặt đầu người của Nhiễm Thanh Vân giảm đi không ít.
Để có thể khiến nước hàng xóm quy hàng, Nhiễm Thanh Vân phải mất gần một tháng, cộng thêm nửa tháng ở biên cảnh, tính ra Nhiễm Thanh Vân đã rời khỏi lò sưởi hơn 1 tháng dòng.
Nhiễm Thanh Vân vốn đã lên kế hoạch nhanh chóng trở về bên cạnh lò sưởi của mình, nhưng xui một cái Nhiễm Thanh Vân quên mất cái khả năng tái phát của hàn độc trong khi rời xa lò sưởi... mà hàn độc tái phát, lại đúng vào lúc Nhiễm Thanh Vân đang gấp rút cưỡi ngựa hồi kinh, đi tới bìa rừng lớn, Vương Bội liền ngoi ra thông báo, hàn độc tái phát.
Nhiễm Thanh Vân không thể làm gì ngoài việc chửi Vương Bội 7749 lần ở trong lòng.
Thời điểm đám người hộ giá hoàng thượng hồi kinh phát hiện Nhiễm Thanh Vân không đúng, hoảng sợ đến mất mật.
Nhiễm Thanh Vân cả người bị hàn khí bao bọc, cử động khó khăn, chỉ có thể trước tiên dựng một nhà gỗ nhỏ ven rừng để ở tạm, sau đó cử một kẻ đi truyền tin về cho hoàng thành.
Bình luận truyện