Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 172: Giăng lưới bắt cá (18)



" Khụ khụ khụ"

Phía sau cả hai vang lên tiếng ho khan già nua, Phó Kim Phong lúc này mới ý thức được mình hiện tại đang ở nơi nào. Gương mặt thoáng chốc đỏ au, Phó Kim Phong nhanh nhẹn đứng thẳng người, túm lấy cánh tay đang làm loạn ở eo mình, khó khăn trừng mắt với Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân thấy lò sưởi ngại ngùng, cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, ngoan ngoãn đứng im một chỗ.

Lò sưởi thẹn thùng sẽ giận rất lâu nha!

" Phụ, phụ vương, con..." Phó Kim Phong ngập ngừng hướng long vương bất đắc dĩ giải thích, lại không biết bắt đầu từ chỗ nào.

" Chúng ta quay về long điện rồi nói." Long vương không muốn nghe tại nơi này, phất tay.

Long vương đương nhiên nhận ra Nhiễm Thanh Vân là phàm nhân, càng đoán được quan hệ của nhi từ của mình cùng phàm nhân này không bình thường. Còn là vừa liếc mắt đã nhận ra.

Có điều phàm nhân này không những có thể xuống thận long cung của ông, mà còn có thể đánh bại chiến thần bất bại- Nhật Mặc của thiên đình, khiến y phải tâm phục khẩu phục rút lui, thì chắc chắn sẽ không phải một phàm nhân bình thường.

Long vương vốn đã không muốn nhi tử của mình phải gả lên thiên đình, có một phàm nhân sẵn sàng bảo vệ nhi tử khỏi người thiên đình, mặc dù nguy hiểm trùng trùng nhưng long vương đương nhiên không khỏi vui mừng.

Phó Kim Phong bị ngắt lời, ngại ngùng nghe theo lệnh của long vương, ở thời điểm không bị người khác nhìn thấy, điên cuồng trừng mắt với Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng đỏ mặt ngại ngùng cực kì đáng yêu của lò sưởi, đáy lòng không kìm được vui vẻ, gương mặt ngay lập tức tỏa ra khí tức nhu hòa.

Long mẫu sau khi tỉnh dậy khỏi hôn mê, đột nhiên nhận được một khối tin tức khổng lồ. Bà khó khăn nửa nằm nửa ngồi trêи giường bằng thạch nhũ, chăm chú quan sát Nhiễm Thanh Vân đứng bên cạnh giường.

Thiếu điều lao tới vạch trần Nhiễm Thanh Vân ra soi xét.

" Cậu là phàm nhân?" Long mẫu một mặt không thể tin.

" Đúng vậy." Nhiễm Thanh Vân nhận định người phía trước là mẫu thân yêu quý của lò sưởi nhà mình cho nên cũng rất có lòng hướng long mẫu cẩn thận trả lời.

Mặc dù gương mặt vẫn lạnh nhạt, số chữ không thể nhiều như lúc nói chuyện cùng lò sưởi nhưng cũng đủ để khiến long mẫu cảm thấy mình được tôn trọng.

" Sao cậu có thể xuống nơi này?" Long mẫu trực tiếp hỏi ra thắc mắc mà người nào đứng ở trong căn phòng này cũng nghi vấn, ngay cả Phó Kim Phong cũng vậy.

Nhiễm Thanh Vân không trực tiếp giải thích, chỉ cẩn trọng ừ một tiếng.

Long vương đang căng tai muốn nghe bên cạnh:"..."

Phó Kim Phong cũng đang căng tai muốn nghe bên cạnh:"..."

Ngươi ừ cái gì mà ừ, tên khốn khϊế͙p͙ này.

Phó Kim Phong nhân lúc không ai để ý len lén, cấu vào lòng bàn tay Nhiễm Thanh Vân.

Lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, Nhiễm Thanh Vân không kiểm soát được mà kéo cong khuôn miệng, cưng chiều luồn bàn tay vào mái tóc óng mượt của Phó Kim Phong.

Động tác của Nhiễm Thanh Vân quá lớn, thành công lọt vào tầm mắt của Long vương cùng long mẫu.

" Ngươi nghiêm túc chút cho ta." Phó Kim Phong bị phụ mẫu nhìn cực kì ngại ngùng, tức giận cảnh cáo Nhiễm Thanh Vân.

" Phong nhi!" Long mẫu đột nhiên lên tiếng cắt lời Phó Kim Phong:" Mẫu thân có chuyện muốn nói riêng với Nhiễm công tử, con cùng phụ vương ra ngoài một lát đi."

Phó Kim Phong và Long vương nhận được lệnh của long mẫu, mặc dù trong lòng không nguyện ý rời đi nhưng ngoài mặt lại không dám cãi lời long mẫu, kết quả hai người chỉ có thể ôm theo uất ức kéo nhau rời đi.

Có chuyện gì mà phải giấu bọn họ chứ!

Trước khi đóng lại của phòng, Phó Kim Phong không quên ném một cái ánh mắt cảnh cáo về phía Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân bày ra bộ mặt đứng đắn xua xua tay ra hiệu Phó Kim Phong cứ yên tâm mà rời đi.

Mặc dù ngoài mặt tỏ ra không có gì, nhưng trải qua nhiều thế giới như thế, đây là lần đầu tiên y được ra mắt phụ mẫu của lò sưởi, đáy lòng không khỏi hồi hộp.

[ Thật không ngờ chủ nhân cũng có một mặt này nha.] Vương Bội từ sau khi đào hố cho Nhiễm Thanh Vân từ thế giới trước, lâu lắm rồi mới dám ngoi lên cùng Nhiễm Thanh Vân đàm đạo.

Nhiễm Thanh Vân chỉ hừ lạnh một tiếng trong lòng, không thèm để ý Vương Bội.

Muốn ngoi lên thì ngoi lên? Muốn chạy là chạy? Cái tính tùy tiện này không khác gì tên chủ nhân cũ của ngươi!

Vương Bội bày ra dáng vẻ xem kịch vui, còn âm thầm chìa ống kính ra hòng quay lại cảnh tượng ngàn năm có một của chủ nhân mình, đáy lòng hệ thống không khỏi vui vẻ.

" Nhiễm công tử, cậu có thể tiến lại gần đây thêm một được không?" Long mẫu hơi dịch người, để nàng có thể càng dễ dàng đối mặt với Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân lần đầu ra mắt mẫu thân lò sưởi, đáy lòng khẩn trương, âm thầm nuốt nước bọt, mất tự nhiên nhấc chân tiến lên hai bước.

Mặc dù khoảng cách giữa Nhiễm Thanh Vân và long mẫu đã được rút ngắn nhưng tính ra vẫn là kéo dài tận 3 mét nữa.

Long mẫu không biết phải làm sao, người trước mặt này rõ ràng không hề đơn giản, long mẫu sợ mình nói không tốt sẽ chọc giận người ta, như vậy sẽ có khả năng khiến nhi tử của nàng sau này phải chịu khổ, long cung cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

" Cậu có thể lại gần hơn nữa không?" Long mẫu cẩn thận lặp lại.

Nhiễm Thanh Vân cũng cẩn thận bước thêm một bước, rút ngắn khoảng cách lại còn 2,5m.

Long mẫu rơi vào trầm mặc.

Nhiễm Thanh Vân cũng rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, vẫn là Nhiễm Thanh Vân có hành động trước, liên tục đi về phía trước tận đến khi đứng cách long mẫu một sải tay mới ngừng lại.

Như vậy là được rồi chứ gì? Muốn nói gì thì nói đi. Không thể gần hơn nữa đâu.

" Nhiễm công tử, quan hệ giữa cậu và Phong nhi có phải là...?" Long mẫu không dám nói thẳng.

" Phải." Nhiễm thanh Vân không kiêng kị gật đầu.

" Ta biết cậu không phải người bình thường, nhưng Phong nhi nó đã định phải hòa hôn với thiên đình."

Long mẫu vừa đề cập đến hòa thân, sắc mặt Nhiễm Thanh Vân liền trầm xuống, trong đầu Nhiễm Thanh Vân không ngừng nhảy ra mấy cái trường hợp.

Dựa vào cách nói này của long mẫu, khả năng cao là nàng muốn vạch rõ ranh giới giữa y và lò sưởi. Không cần biết kẻ đối diện là ai, nhưng nếu có ý định muốn chia rẽ y và lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân đã không muốn cho người ta sắc mặt tốt rồi.

Long mẫu không hề hay biết mình vừa bị cho vào danh sách đen, ngay khi nàng vừa nói hết câu đã có thể nhận ra tâm tình của người đối diện thay đổi.

Sắc mặt trở nên lạnh lẽo, khí tức hắc ám tỏa ra từ người Nhiễm Thanh Vân khiến long mẫu không thể không im miệng sửa lời.

" Khụ... ý, ý của ta... ta cũng không phải muốn Phong nhi gả cho thiên đình, nhưng thiên đình là thứ chúng ta không thể nào đắc tội được, coi như là vì Phong nhi, cũng là vì Nhiễm công tử, ngài có thể..."

" Không thể!" Nhiễm Thanh Vân tối mắt, không để cho Long mẫu nói hết câu đã lên giọng ngắt lời nàng ta.

Nhiễm Thanh Vân không muốn nghe nàng ta lảm nhảm nữa, cho dù có là mẫu thân của lò sưởi, Nhiễm thanh Vân cũng không đủ kiên nhẫn mà tiếp tục ở lại nói cùng bà ta.

Nếu muốn chúc phúc cho y cùng lò sưởi, y sẽ miễn cương nghe một chút, còn không thì miễn đi.

" Nhiễm công tử, ta chỉ là muốn tốt cho Phong nhi."

Nhiễm thanh Vân lần này chỉ hừ lạnh, không nói một câu đã xoay người rời khỏi.

Khí tức của Nhiễn Thanh Vân dọa người đến nỗi dọa hai chân của long mẫu run lẩy bẩy, may mà nàng đang nằm trêи giường, nếu không có lẽ đã bị khí tức của Nhiễm Thanh Vân dọa cho ngã quỵ từ lâu.

Nhiễm Thanh Vân không có kiên nhẫn, đẩy mở cửa phòng.

" A!" Đầu nhỏ xanh dương nặng nề đập vào ngực Nhiễm Thanh Vân. Phó Kim Phong bất ngờ không kịp né tránh, chỉ có thể nặng nề ngã vào ngực Nhiễm Thanh Vân.

May mà Nhiễm Thanh Vân phản ứng nhanh, chỉ trong nháy mắt, vừa có thể ôm ngang eo Phó Kim Phong kéo vào trong ngực, vừa có thể trống tay ngăn chặn lão long vương đổ về phía nhi tử của mình.

Lão long vương bị bắt quả tang, còn bị Nhiễm Thanh Vân chắn trước ngực, không khỏi ngượng ngùng hăng giọng:" Khụ, ta vào xem long mẫu thế nào."

Phó Kim Phong lúc này mới kịp phản ứng, ở trong ngực Nhiễm Thanh Vân ngẩng đầu, thẹn thùng gãi đầu:" Ta chỉ tò mò một chút."

Nhiễm Thanh Vân chiều chuộng lò sưởi có tiếng, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà trách móc lò sưởi, ngược lại, ngay sau khi nhìn thấy lò sưởi, khí tức hắc ám quanh thân cũng ùn ùn rút đi, chỉ còn lại bộ dạng của một phàm nhân ôn nhu dịu dàng xoa cái đầu nhỏ xanh dương.

Mặc dù cách nơi long mẫu đang nằm khác xa, nàng vẫn có thể nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của phàm nhân kia khi đối diện với nhi tử của mình. Nàng không còn cách nào, chỉ có thể thở dài một hơi.

Thôi vậy, chuyện của bọn trẻ, cứ để tự bọn trẻ giải quyết.

Nàng hạ quyết tâm, hướng cửa lớn mà gọi:" Phong nhi, con lại đây."

Phó Kim Phong ló đầu ra khỏi ngực Nhiễm Thanh Vân, nhìn vào chỗ long mẫu đang nằm.

Nhiễm Thanh Vân nhận được ra dấu của lò sưởi, đành phải nhẹ nhàng buông eo mảnh khảnh mềm mại kia ra, để Phó Kim Phong bơi về phía long mẫu.

Ngoài cửa chỉ còn lại Long vương cùng Nhiễm Thanh Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện