[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 433: Lời nguyền của quỷ 2



- --2---#Tiểu Đào Đào..

Mễ Bà nhìn bé gái vẫn dính máu đỏ hỏn, nằm gọn trong vòng tay bà. Dùng đôi mắt long lanh như sao trời, nhìn bà với vẻ không hề sợ hãi..

Chẳng qua, đứa bé này mọc 3 cái đuôi như hồ ly, đôi mắt tím ma mị câu dẫn người. Mễ Bà lắc đầu, thở ra một hơi dài..

" Con quỷ vừa rồi quá mạnh, chỉ sợ sẽ còn hậu quả về sau..

" Con được Mễ ta đỡ đầu. Vậy đặt là Mễ Uyển Nhi. Nên nhớ! Mẹ con đã mất, tốt nhất hãy quên người đó...

Bên ngoài trời âm u, gió rít gào lên từng đợt. Khiến người khác phải nổi gai ốc, dựng lông chân..

Uyển Nhi vẫn ngơ ngác nhìn Mễ Bà, có dung mạo như quỷ. Làn sa nhăn nheo, lúc này cô đang trong hình dạng trẻ mới sinh.

Không thể nói, càng không thể hành động gì khác. Quan trọng nữa, cốt truyện lẫn thông tin chưa được phát ra..

" Hệ Thống, lão nương muốn thông tin cốt truyện..

[...] Tiểu tỷ tỷ, hình như ta đưa tỷ tới nhầm thế giới trừng phạt rồi... Mọi thông tin đều bị mã hóa...

Uyển Nhi:"...."

" Cái gì?  Mi đang cố tỏ ra đùa cợt lão nương?

[...]Tiểu tỷ tỷ, ta không có đùa.. Chúc tỷ may mắn, tốt nhất đừng bị thứ dơ bẩn cắn nuốt linh hồn....

Hệ Thống duy nhất lên tiếng nhắc nhở, bỏ lại Uyển Nhi sinh khí tới mức muốn phun tào. Đây là cố tình hố lão nương, tới con đường chết nhanh nhất...

Cô liếc đôi mắt lén lút nhìn nữ nhân mới sinh mình xong, gương mặt toàn thân bị nát bấy. Không khí ở nơi này rất u ám..

Hơn nữa đây là nhà đất, thứ thắp sáng duy nhất là chiếc đèn dần. Nếu cô đoán không nhầm thì, thế giới này là hiện đại, nhưng công nghệ chưa được phổ biến..

Thứ duy nhất cô biết đó chính là tên bản thân là Mễ Uyển Nhi. Bà lão già nua kia, là Mễ Bà...

Còn lại thứ gì cũng đều không biết..

Mễ Bà đặt Uyển Nhi nằm trong một cái  rương. Bà sếp 17 cây nến xung quanh, cột chỉ đỏ 49 vòng đan xen. 

Bà đưa ngón ra, cắn 1 vết sâu. Máu lập tức chảy ra bắt. Mễ Bà cầm con dao nhỏ vẩy máu lên, ánh mắt sáng như tinh linh, không hề giống với vẻ già nua như bên ngoài cửa mình.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)

_________________

Bà đưa dao sắc nhọn tới. Tay cầm chặt 3 cái đuôi Hồ Ly. Mạnh mẽ hạ dao xuống, cắt phăng đi 3 cái đuôi...

- Eo... eo... eo....

- Bà lão này quá hung hăng rồi, bà ta muốn mưu sát lão nương sao??

Nhưng không, Uyển Nhi kinh ngạc. Không hề có cảm giác đau đớn, đôi đồng tử từ tím đã chuyển sang màu đen...

" Khụ -- Khụ:" Làm hết một loạt thao tác Mễ Bà ho khan không ngừng. Bà vẽ ngoằn nghèo lên vai phải của cô, sau đi đem xác nữ nhân kia đi đốt..

Thời gian cứ như vậy trôi qua 17 năm, Uyển Nhi sống chung với Mễ Bà. Ngày tháng trôi qua chậm dãi..

Mễ Bà mỗi lúc càng già yếu, còn Uyển Nhi dần dần trưởng thành. Bộ dáng câu hồn đoạt phách, đôi mắt biết bắn ra mị lực..

Đây cũng là vấn đề mà Mễ Bà lo lắng, 17 năm qua, cô cũng biết Mễ Bà làm. công việc gì..

Thật ra tên của bà là Mễ Hoa, lúc còn trẻ bà có 7 người con trai. Nhưng 6 đứa đã chết yểu ( Kiểu chết khi còn nhỏ) 

Con sót lại một đứa con trai, nhưng người con cuối cùng sống tới khi đại học lại nỡ rời xa bà. Trước khi chết, anh ta có chụp bức hình cười tươi cho bà xem..

Nhưng nụ cười đó lại giống hệt nụ cười những đứa trẻ bà từng cứu, và đỡ đẻ..

Người trong thôn nghèo này,  gọi bà là Mễ Bà. Do bà hay giúp những đứa trẻ mắc bệnh vặt, hoặc bị quỷ nhập bắt mất hồn..

Lâu dần họ gọi thân thương là Mẹ Mễ, hài tử gọi bà là Mễ Bà..

phải mất 50 năm, bà mới chấp nhận sự thật rằng. Bà cứu được đứa trẻ khác, nhưng đổi lại là mạng sống của con mình, nghề này cấm kị không có con...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện