Chương 37
Lần đầu tiên tôi cảm thấy, có lẽ họ đúng là ruột thịt. Nếu không, tại sao cô phải đánh lừa Công Nghi Phỉ như thế?
Đoạn ký ức tiếp theo chỉ lướt qua, nhưng lại giúp tôi nhìn thấy dấu hiệu lụn bại của gia tộc Công Nghi. Trưởng tộc mất sớm như vậy, đem cả đại gia sản như thế trao vào tay Công Nghi Phỉ mới mười hai tuổi, do hai vị thúc thúc phò tá.
Hai vị đó mỗi vị nắm một phương thế lực, nếu không phải do Công Nghi Phỉ khi làm lễ kế vị trưởng tộc đã cắt máu tuyên thệ với thần hộ vệ Thiên Hà, có khả năng sai khiến Thiên Hà, thì hai vị thúc thúc đã sớm đuổi đứa cháu mồ côi khỏi ngôi trưởng tộc. Cũng may Trần vương đời này tử tức hiếm hoi, chỉ có hai trai một gái, mà công chúa duy nhất đó lại nhỏ tuổi hơn Công Nghi Phỉ quá nhiều, vì thế Công Nghi Phỉ vốn từ lúc ra đời đã được định sẵn sẽ kết hôn với một công chúa của Trần vương mới được tự do hôn nhân, có thể tùy ý lựa chọn hôn thê.
Công Nghi gia xưa nay hành sự bí hiểm, thông hôn cận huyết mà thiên hạ cho là loạn luân đối với họ cũng bình thường, hơn nữa có thể thông hôn trong cùng một chi và thông hôn giữa các chi trong tộc. Hai vị thúc thúc mỗi người có một cô con gái, đều toan tính muốn gả cho đứa cháu trưởng tộc để củng cố quyền lực.
Nhưng người tính không bằng trời tính, họ quên là thiên hạ rộng lớn, mỹ nhân không hiếm, hơn nữa với địa vị gia thế và bản thân con người Công Nghi Phỉ sự lựa chọn dành cho chàng không phải là một, hai, mà là cả biển người. Vậy là trong khi hai vị thúc thúc đánh nhau vỡ đầu chảy máu để gả con gái cho đứa cháu, thì đứa cháu đã nhẹ nhàng rước đại tiểu thư Khanh Tửu Tửu của Vĩnh An Khanh thị vào phủ đệ của gia tộc.
Cô gái áo trắng lạnh như băng tạc đến đây để báo thù. Những quyền lực mà hai người đó tranh giành được xây dựng trên cơ nghiệp bao đời của gia tộc Công Nghi, nếu gia tộc bị hủy hoại phỏng còn gì để tranh giành. Có lẽ khi đó họ không nghĩ đến điều này.
Ngoài đêm tân hôn Công Nghi Phỉ ngủ ở trong thư phòng, hôm sau chàng sai gia nhân chuyển một cái giường mềm vào tân phòng, coi như quên hẳn chuyện đã xảy ra, đêm đêm ngủ trên chiếc giường đó.
Cô coi chàng là tiểu đệ, nhưng chàng chưa bao giờ gọi cô là tỷ tỷ, dường như cô là chính thê thật sự của chàng, để chàng trân trọng cưng chiều, sủng ái.
Mặc dù ngày ngày gặp mặt, nhưng thỉnh thoảng lại có gia nhân mang quà đến cho cô, một con bọ ngựa kết bằng cỏ lau, một con chim yến cắt bằng giấy vàng, những món đồ chơi tuy vụn vặt nhưng phải dụng công, tỷ mẩn, đường hoa ngõ liễu không còn thấy bóng chàng, các cô gái lầu xanh thở dài.
Khanh Tửu Tửu cau mày nhìn chàng: "Trước đây đệ thế nào, thích cô ca kỹ nào, có thể mời về đây mấy ngày, không cần phải giày vò bản thân". Chàng cười khẩy: "Nàng thật khoan dung".
Khanh Tửu Tửu muốn làm gì, người ta cũng đoán được ít nhiều. Điều tôi quan tâm nhất trong câu chuyện này ngoài cô và Công Nghi Phỉ còn có Công Nghi San con gái của nhị thúc chàng.
Trong ấn tượng của tôi, cô gái đó luôn mặc áo hồng, có khuôn mặt như hoa tường vi, kiều diễm và rực rỡ như mặt trời giữa trưa hè. Quá khứ tôi nhìn thấy là thế này, nhưng trong hiện thực bảy năm sau lại là Khanh Tửu Tửu đã chết, Công Nghi San là chính thê của Công Nghi Phỉ.
Vốn nghĩ có kết quả như vậy, có lẽ là do từ nhỏ cô ấy đã yêu Công Nghi Phỉ. Nhưng xem hết đoạn ký ức này mới biết sự thật không phải thế, lúc này Công Nghi San yêu một thuộc hạ của tam thúc tên là Mạc Trọng, hai người lén tư tình, thề non hẹn biển, thậm chí hẹn nhau bỏ trốn. Tất cả đã sắp đặt xong xuôi, nhưng Mạc Trọng trong một lần đi làm nhiệm vụ ở Đường quốc đã bị đâm chết do sơ suất của Công Nghi Hàm con gái của tam thúc, để lại Công Nghi San đã mang thai hai tháng.
Hai tháng sau, khi hầu nữ Họa Vị từ Khanh gia đi theo hầu Khanh Tửu Tửu bẩm báo sự việc với cô, Khanh Tửu Tửu đang ngồi trong đình hóng mát bên đầm cho cá ăn, nghe tiếng thong thả ngẩng đầu: "Những người biết chuyện Mạc Trọng và San tiểu thư không biết giữ miệng, ngươi biết nên làm thế nào chứ?".
Họa Vị mím môi cười gật đầu: "San tiểu thư tính tình nóng nảy, gặp chuyện thế này, Hàm tiểu thư e là xúi quẩy rồi, nhị lão gia và tam lão gia nhiều năm tranh giành với nhau nhưng cũng không có thù oán lớn, xích mích nhỏ không đáng kể, lần này chính là thời cơ tốt khiến họ huyết hải thâm thù. Chuyện xảy ra vào lúc này thật đúng là ý trời, không cần tiểu thư nhọc công bố trí ván cờ, tiết kiệm được khối công sức". Ngừng một lát, nói tiếp: "Nhưng tiểu thư, tiểu thư thế này e là quá nhọc lòng, cái giá phải trả quá lớn, không giống phong cách quyết liệt vốn có của tiểu thư".
Cô vung tay ném hết chỗ thức ăn cho cá, rồi bám vào cột hoa đình bên cạnh, nói giọng nhẹ tênh: "Trên đời có những người tài, có thể đạp gió cưỡi sóng, giữ cho cả tòa nhà lớn không đổ. Nhưng nếu tòa nhà đó bị mối mọt đục dần từng chút bên trong, cô nói xem ai có thể cứu vãn số phận sụp đổ tan tành của nó?".
Cô nhìn chiếc cột đình vững chắc, tay kia chầm chậm đưa lên xoa thân cột nhẵn bóng, ánh mắt hướng lên xà ngang chạm trổ tinh xảo, thong thả nói: "Lúc đó, chỉ cần đẩy nhẹ là nó vạn kiếp không thể phục hồi".
Mười ngày sau có tin Công Nghi Hàm con gái của tam thúc ngã ngựa chết.
Đêm đó Công Nghi Phỉ không trở về bản gia, phủ đệ của tam thúc nơi cử hành tang lễ cũng không thấy bóng chàng. Dưới ánh trăng thanh mát mẻ, Khanh Tửu Tửu tìm thấy chàng ở lầu xanh lớn nhất thành. Trước sân lầu tiếng đàn sáo rộn ràng, ngợi ca nhân thế phồn hoa, đầm sen ở hậu viên xanh rì ngát hương. Trước tiểu lầu dành cho hoa khôi chỉ có một sân, một lối vào, tiểu nha đầu ngăn cô lại: "Công Nghi công tử và tiểu thư chúng tôi đã đi nghỉ, cô nương dù có việc gì, xin để sáng mai hãy đến".
Khanh Tửu Tửu sắc mặt dửng dưng, hầu nữ Họa Vị phía sau mỉm cười bước lên: "Phiền cô nương thông báo một câu, nói là Công Nghi phu nhân đang đợi bên ngoài, đêm nay bất luận thế nào cũng nhất định phải gặp công tử".
Tiểu nha đầu ngạc nhiên nhìn cô, giọng hơi sẵng: "Công Nghi công tử đã dặn không gặp bất kỳ ai, phu nhân mời về cho".
Họa Vị vẫn tươi cười, sợi dây thép đã ướm vào cổ nha đầu, cô gái hoảng sợ kêu thất thanh, cánh cửa gỗ hồ đào sau lưng cùng lúc mở ra.
Mỹ nhân thanh mảnh toàn thân xiêm áo trắng toát đứng sau cánh cửa khép hờ, mặt vẫn còn sắc hồng hơi rượu, lặng lẽ nhìn cô: "Công Nghi công tử mãi mới ngủ được, đêm khuya trăng lạnh cô nương cớ gì đến quấy rầy giấc mộng của người khác".
Cô không thèm nhìn cô ta, bước thẳng vào sân, cô gái áo trắng ngây người, định bước tới ngăn cản liền bị Họa Vị đứng bên giữ lại. Một tiếng cười nhẹ vang lên trong sân, rèm hoa buông trước cửa lầu, Công Nghi Phỉ mà chủ tớ hoa khôi vừa rồi nói là đã ngủ giờ lại đang đứng dưới cây ngô đồng sum suê, chàng đi ra khỏi bóng cây, giọng đầy ngờ vực: "Cô đến có việc gì?".
Khanh Tửu Tửu dừng bước, nhìn chàng từ trên xuống dưới, "Tang lễ của Hàm tiểu muội, thân là huynh trưởng, không ở linh đường bên tiểu muội nốt chặng cuối cùng, lại đến đây tìm lạc thú, còn ra thể thống gì, nếu tam thúc biết sẽ nghĩ sao về đệ?".
Chàng vẫn cười: "Cô thân chinh đến đây tìm tôi là vì chuyện này?". Không đợi cô trả lời đã quay gót vén rèm hoa đi vào, chậm rãi nói: "Sênh Sênh tiễn khách!".
Cô gái áo trắng được gọi là Sênh Sênh đó khóe mắt lóe ánh cười, đang định bước tới, lại bị Họa Vị giữ lại.
Khanh Tửu Tửu liếc nhìn cô ta, lướt qua bộ quần áo trắng muốt giản dị và mái tóc đen chấm gót, cất giọng lạnh lùng: "Nhìn từ xa ăn vận thế này có vài phần giống tôi, A Phỉ, đệ thích tôi đến thế sao?".
Cô gái áo trắng mặt biến sắc.
Công Nghi Phỉ từ sau rèm hoa sải chân bước nhanh ra, mặt dửng dưng nhìn cô. Bóng trăng xao động, quang ảnh chập chờn, cô bước từng bước lại gần, cách ba bước dừng lại hơi cau mày: "Uống nhiều rượu lắm phải không? Đệ trở nên buông thả từ lúc nào vậy, trước đây đệ đâu có thế?".
Tay chàng bất thần nắm tay cô, kéo lại gần, khóe mắt lại là nụ cười sóng sánh đào hoa: "Chẳng phải cô đang muốn tôi như vậy hay sao?".
Cô hơi ngước mắt, lặng lẽ nhìn chàng.
Tay phải chàng khẽ nhấc lên, lát sau đặt vào lưng cô, ôm chặt cô như không thể kìm chế. Cô để cho chàng ôm, để chàng gục đầu lên vai mình.
Chàng khẽ cười bên tai cô, giọng nói lại lạnh như băng: "Rất nhiều lúc nhìn thấy vẻ lạnh nhạt vô tình thế này, tôi đã muốn bóp chết cô cho xong. Cô nói đúng, tôi thích cô đến mức này, có phải cô thấy quá buồn nôn? Trên đời không có yêu hận vô cớ, có lẽ cô nói đúng, huyết duyên đã trói chúng ta vào nhau, khiến tôi đau khổ không thể thoát ra, nhìn tôi thế này hẳn cô vui lắm?".
Bàn tay chàng đan vào tay cô, xiết chặt, cô lại không vùng ra, bàn tay kia cũng se sẽ nâng lên, cuối cùng vẫn buông xuống. Có lẽ bản thân cô cũng không hiểu tay mình định nắm cái gì. Môi mấp máy, cũng không nói ra được.
Môi chàng ghé sát tai cô, như đã quen sự trầm lạnh của cô, nói khẽ: "Cô muốn cho Công Nghi gia rối loạn, càng rối càng tốt, tôi không đến tang lễ của Hàm tiểu muội, tam thúc sẽ ghét tôi, chẳng phải quá tốt sao? Hàm muội chết thế nào, sau đây cô định làm gì nữa? Không sao, Tửu Tửu, cho dù cô làm tôi điên đầu thế nào, tôi cũng vẫn ở bên cô. Cô đến để báo thù, nếu lời cô nói là thật, tôi đã nợ cô nhiều như vậy…". Giọng nói lại giống như thầm thì với tình nhân.
Cô chỉ hơi cúi xuống, mặc cho môi chàng in lên tai mình: "Đệ say rồi, A Phỉ".
Chàng từ từ buông cô ra, trên trời đêm một vầng trăng cô lạnh bàng bạc, chàng nhìn cô, gật đầu cười: "Cô nói đúng, tôi say".
Ba ngày sau an táng Công Nghi Hàm. Cô gái mới mười bảy tuổi đã phải kết thúc cuộc đời ngắn ngủi, là Công Nghi San đã giết cô ta. Quả thật muốn hỏi trời xanh, ái tình là thứ chi mà khiến người ta tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhẫn tâm như vậy.
Nửa tháng sau Bối Trung bước vào tháng tám nắng gắt, Công Nghi Phỉ trước nay luôn có thú chơi phong nhã hơn hẳn các bậc đại quý tộc khác, phía sau hoa viên chàng cải tạo rất nhiều cảnh trí mô phỏng thiên nhiên, trong đó có Tự Vũ đình ở phía đông hoa viên, dùng guồng lấy nước từ trong hồ phun lên đình hóng mát. Nước từ trên mái theo bốn góc mái hiên cong tí tách nhỏ xuống như mưa, khiến không khí trong đình dịu mát như mùa thu.
Quân Vỹ với lập trường của một tiểu thuyết gia từng ân cần giáo huấn tôi rằng những nơi phong nhã sẽ chỉ diễn ra những chuyện phong nhã, nếu không sẽ có lỗi với kiến trúc sư. Đây đúng là một lời giáo huấn chân thành đối với trẻ nhỏ. Tôi không biết những chuyện đó có phong nhã không, chỉ thấy đó là hạnh phúc bình thường nhưng lại quý hiếm như mộng ảo.
Khanh Tửu Tửu hình như rất sợ nóng, có lẽ là ám ảnh tâm lý do từ nhỏ lớn lên trong kỹ viện, chưa bao giờ được mặc những bộ quần áo mát mẻ, những ngày oi bức thường cùng Họa Vị mang bàn cờ đến Tự Vũ đình tránh nắng, thỉnh thoảng bắt gặp Công Nghi Phỉ nằm trên giường mây đọc sách ở đó.
Nhưng thâm tâm tôi cảm thấy, lần đầu là gặp ngẫu nhiên, còn những lần liên tiếp sau đa phần là do Công Nghi Phỉ cố ý đợi cô ở đó.
Bởi vì ở đó hai người trông hơi giống phu thê, có thể bình tâm chuyện trò với nhau, thỉnh thoảng lại nói những chuyện thú vị hồi nhỏ, bàn vài câu về cách chơi cờ. Thái độ cô trước sau vẫn lạnh nhạt, chàng cũng không bận lòng, hình như những lời ác độc muốn bóp chết cô đã thốt ra chỉ là nói trong lúc say.
Nghe tiếng guồng nước chuyển động kẽo kẹt, nước tí tách nhỏ từ mái hiên, vẻ mặt an nhiên của chàng khi cúi đầu, ngôi đình hóng mát được ngăn cánh bởi hồ nước giống như một thế giới khác, quả thật có thể khiến người ta quên đi ít nhiều phiền muộn. Thỉnh thoảng Khanh Tửu Tửu cũng ngây người nhìn chàng, nhưng khi chàng ngẩng đầu khỏi trang sách, lại giả bộ chầm chậm nhìn ra bức tường rậm lá phía xa.
Nhưng Công Nghi Phỉ trước sau vẫn không lay chuyển được cô. Tôi từng cảm thấy Oanh Ca tim lạnh, chỉ là do tôi thiếu từng trải, so với Khanh Tửu Tửu, nói Oanh Ca có trái tim yêu thương e là có lỗi với cô ấy, mà phải nói là trái tim dào dạt yêu thương.
Đây là một cô gái cứng rắn, không ai có thể ngăn cản ý định của cô. Tôi từng nói, yêu và hận nếu trở thành tín ngưỡng sẽ mất đi ý nghĩa tự thân của nó. Tín ngưỡng khiến người ta như bị quỷ ám, khi bóng đen chiếm cứ trong lòng như một bông hoa màu đen xòe nở, cánh hoa đen thù hận sẽ che hết ánh sáng, khi không còn ánh sáng chính là lúc ngày tàn, người như thế sẽ hủy hoại bản thân, cuối cùng cô sẽ hủy hoại chính mình.
Khi thấy hầu nữ Họa Vị chuẩn bị thuốc mê theo lệnh Khanh Tửu Tửu, tôi không nén nổi hiếu kỳ, muốn xem tiếp, thầm nhủ mình phải kiên cường.
Một khắc trước Công Nghi Phỉ còn dịu dàng mỉm cười với cô, một khắc sau cô đã có thể thản nhiên đưa chén rượu bỏ thuốc mê cho chàng, dụ chàng uống hết cốc này đến cốc khác. Có lẽ nụ cười dịu dàng chân thật của chàng đối với cô hoàn toàn vô nghĩa, nó chỉ là công cụ để cô phục thù, nhưng tôi biết cô sẽ mất gì.
Hoàng hôn xuống dần, những tia nắng cuối ngày chiếu lên mái hiên cong lung linh ánh nước như sương khói. Trên chiếc giường mây, Công Nghi Phỉ đã ngủ say, cuốn "Vân Châu bát ký" chép tay che mặt. Bên ngoài, bánh xe của guồng nước vẫn quay đều, hầu nữ Họa Vị biến đâu nửa ngày đã trở về, vòng qua hòn giả sơn bước vội đến, đi thẳng vào trong đình hóng mát, liếc nhìn Công Nghi Phỉ đang ngủ, nói nhỏ vào tai Khanh Tửu Tửu: "Đã bắt chước nét chữ của Mộ Trung lưu bút ở phòng của San tiểu thư, có lẽ chỉ sau nửa tuần nhang cô ta sẽ đến". xem tại truyenbathu.vn
Cô gật đầu tiện tay cầm lên cuốn "Vân Châu bát ký", ngón tay vô ý chạm vào đôi môi nhợt nhạt của chàng, cuốn sách rơi xuống đất.
Họa Vị khẽ kêu: "Tiểu thư?".
Cô ngây người nhìn tay mình, lẳng lặng trở gót ra khỏi đình hóng mát, lát sau nói: "Hai vị phu nhân của nhị lão gia và tam lão gia khi nào đến đây uống trà ngắm trăng?".
Họa Vị mím môi khẽ nói: "Tất cả đều theo ý tiểu thư. Hai vị phu nhân đã nhận được thiếp mời, đầu giờ Tuất tiểu thư đến Thùy Nguyệt môn đón họ".
Nước từ mái hiên nhỏ xuống làm ướt nửa ống tay áo của cô, qua màn nước mỏng Khanh Tửu Tửu ngoái nhìn Công Nghi Phỉ áo trắng nằm trên giường mây, cuối cùng nhắm mắt, lát sau ném ra một câu "Chuyện này nhất định phải làm thật tốt" rồi trở gót đi thẳng.
Hầu nữ Họa Vị không phụ kỳ vọng của cô, làm rất tốt, rất đẹp.
Khi Khanh Tửu Tửu lấy cớ uống trà thưởng nguyệt, đưa hai vị phu nhân đi đến Tự Vũ đình, từ xa, qua bức rèm mỏng thấp thoáng nhìn thấy bóng một đôi nam nữ đầu gục vào nhau trên giường.
Tài diễn xuất phi thường của Họa Vị giống hệt Mộ Ngôn, vừa nghi hoặc vén rèm, kêu ối một tiếng, vẻ kinh hoàng như thật. Khanh Tửu Tửu còn chưa cất bước, hai vị phu nhân đã nhanh chân chạy đến.
Sau khi vén rèm, cảnh tượng trên giường thảm khốc không thể tả, dưới tấm chăn mỏng Công Nghi San tóc xõa tung, nửa thân để trần gục trên ngực Công Nghi Phỉ xiêm áo xộc xệch, tư thế như vừa qua cuộc giao hoan, hai người đều nhắm mắt, trông như đang ngủ say.
Tôi cảm thấy đây có lẽ chỉ là dàn cảnh, xem ra lại giống như thật, có thể thấy Họa Vị đã bỏ không ít công sức, nếu không một cô gái còn trinh sao có thể biết hai người giao hoan xong là phải cởi xiêm áo chứ không phải mặc thêm xiêm áo? Trước khi chết tôi không biết những chuyện đó, thật vất vả cho cô gái này.
Bị kích động như vậy, hai vị phu nhân dường như không đứng vững, vị phu nhân trông như sắp ngất xỉu có lẽ là thân mẫu của Công Nghi San. Có thể là do không thấy có nha đầu nào ở bên dìu mình mới gắng gượng không ngất đi.
Công Nghi San mơ màng tỉnh dậy, kêu thét một tiếng, kéo vội tấm chăn che người lùi vào góc giường, mắt hoang mang kinh hãi.
Công Nghi Phỉ hơi nhíu mày, từ từ mở mắt trong tiếng thét phẫn nộ đó, chàng ôm trán ngồi dậy. Tia sáng cuối cùng từ chân trời rọi đến, chàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Công Nghi San y phục xộc xệch ôm chăn run lập cập một góc giường, lướt qua hai người thím mặt xám ngoét đứng trước giường, lướt qua Khanh Tửu Tửu sắc mặt trầm ngâm đang đứng cúi đầu nhìn chàng, lát sau chàng đột nhiên khẽ cười: "Nhờ hai thím đưa San muội về trước, sự việc hôm nay A Phỉ sẽ thưa lại với hai thím". Dứt lời nụ cười lại hiện trên môi, đôi mắt đen nhìn đăm đăm phu nhân của mình, "Để A Phỉ nói chuyện riêng với Tửu Tửu".
Họa Vị thắp một cây nến cao trên bàn đá, Công Nghi San chỉnh lại xiêm áo, nức nở khóc, được tam phu nhân dìu rời khỏi Tự Vũ đình. Thân mẫu cô nãy giờ sắc mặt vẫn khó coi, thực ra thâm tâm bà nằm mơ cũng mong con gái trèo được lên giường của Công Nghi Phỉ, thủ đoạn như vậy cũng từng nghĩ đến, hôm nay cuối cùng không ngờ lại thành hiện thực, vốn là chuyện vui nên nhảy múa mới phải, nhưng lại xảy ra trước mặt mấy người, cũng khiến bà có chút xấu hổ.
Ánh nến nhuộm một phía tiểu đình thành màu vàng nhạt như màu hoa phật tang, Công Nghi Phỉ vẫn trong tư thế co gối nhàn tản, chàng bảo mọi người đi hết, chỉ lưu lại một mình cô, nhưng lại ôm má nhìn ánh nến chập chờn có vẻ như không còn gì để nói.
Bên ngoài đình, bánh xe nước vẫn chầm chậm quay đều, nước vẫn tuôn xuống từ mái hiên, ánh mắt chàng thậm chí không nhìn cô: "Tôi cho là sự đã đến nước này, cô sẽ không so đo với tôi nữa. Tôi đối tốt với cô, cô cũng đã nhìn thấy". Không đợi cô trả lời, ánh mắt chàng như cười, nhưng giọng lạnh như băng, "Có điều đối với những người mình không quan tâm, ai sẽ đi lo rốt cuộc họ sẽ thế nào. Trước giờ, cô chưa từng sợ làm tổn thương tôi, đúng không Tửu Tửu?".
Có tiếng "khộc" phát ra từ guồng bánh xe nước bên ngoài, bàn tay cầm cốc của cô thoáng dừng, lát sau thong thả đi tới trước giường mây, cúi người nhìn chàng, giọng lạnh lùng: "Đệ hận tôi đã làm tim đệ tổn thương?".
Bàn tay như men sứ lộ ra khỏi ống tay áo, tách tà áo trên ngực chàng, áp vào bộ ngực trần của chàng, "Không ai nói với đệ, A Phỉ, mỗi người phải tự bảo vệ tim mình".
Chàng ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không ai nhượng bộ, cứ giữ khoảng cách gần trong hơi thở như vậy. Cuối cùng chàng mím môi tự trào, "Cô nói đúng, Tửu Tửu". Ánh mắt di chuyển đến mắt cô, đến bàn tay cô áp vào ngực chàng, "Vậy lần này, cô sắp đặt như vậy, là muốn tôi thế nào?".
Cô buông tay cúi đầu: "Chúng ta không thể có con cái, các bậc trưởng lão sớm muộn cũng ép đệ nạp thiếp, đệ cần một đứa con".
Chàng gật đầu: "Nếu ta chỉ có mình cô là vợ, một năm sau nếu cô không sinh con, chưa biết chừng các bậc trưởng bối sẽ ép ta bỏ cô, ai cũng biết Công Nghi gia coi trọng tử tôn thế nào. Còn Khanh gia, nếu cô vì lẽ đó bị ruồng bỏ phải quay về nhà, họ cũng không có gì để nói. Cô nghĩ vậy, đúng không?".
Chàng buồn bã thở dài: "Rốt cuộc là tôi cần đứa con hay cô cần tôi có đứa con?".
Cô quay mặt, chăm chú nhìn ra ngoài đình, giống như bức tượng quay mặt ra hồ: "Cái đó có gì khác, hoặc là ngay từ đầu phải ngăn cản tôi, hoặc là phải tránh xa tôi, sự đến hôm nay, tất cả đã muộn, hãy nhanh chóng cưới Công Nghi San, cho dù cái thai trong bụng cô ta không phải là cốt nhục của đệ, nếu đệ muốn, đệ sẽ có con của mình".
Nụ cười bên miệng tự rút như thủy triều, thần sắc lạnh như băng, nhìn cô một lát: "Trước giờ cô không hề biết, cô muốn gì tôi đều có thể đáp ứng, không phải cô thuyết phục tôi, chỉ là chính tôi muốn cô mãn nguyện".
Chàng cúi đầu chỉnh sửa y phục, nhặt lên cuốn "Vân Châu bát ký" rơi dưới đất, "Cho dù tim cô làm bằng đá, bất luận tôi làm gì cũng không lay chuyển được quyết tâm của cô, nhưng tình yêu là thứ không phải nói cho là cho, nói lấy lại là lấy lại được, cô muốn gì tôi vẫn có thể đáp ứng, nhưng từ nay về sau, Tửu Tửu, từ nay về sau cô đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa".
Khanh Tửu Tửu trang nghiêm ngồi một bên cúi đầu, cầm cái cốc, trông có vẻ bình thường, khi đưa cốc trà lên miệng nhấp, lại để nước trà sánh ra ngoài, nước trà ngấm vào vạt áo, loang lổ như nước mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn uống cạn cốc trà. Đến nước này, hai người có lẽ đã kết thúc.
Nạp thiếp là chủ đề vĩnh hằng của đàn ông, Quân Vỹ từng đặt một giả thiết, nếu có một thời đại nào đó pháp luật đưa ra quy định cấm nạp thiếp, không biết sẽ xảy ra hậu quả thế nào. Tôi cảm thấy điều này đâu có gì đáng nói, hậu quả tất là đàn ông rỗi việc sẽ đến lầu xanh. Đây thật ra là chuyện tốt, có khi xã hội lại càng tốt đẹp hài hòa. Nhưng Công Nghi Phỉ nạp thiếp quả thật hơi oan, có lẽ chàng ta là người duy nhất ở Triều Châu bị chính thê ép nạp thiếp, vừa thấy thương cảm cho chàng lại có chút ngưỡng mộ chàng.
Công Nghi San suy cho cùng là tiểu thư của một chi trong đại gia tộc Công Nghi, cho dù làm thiếp hôn lễ cũng rất linh đình. Tân thiếp về phủ theo lệ phải dâng trà mời bố mẹ chồng, Công Nghi San áo gấm tân nương đỏ thẫm ngẩng khuôn mặt đẹp như hoa tường vi, nhìn Khanh Tửu Tửu ngồi trên ghế hoa lê, môi khẽ nhếch: "Mời tỷ tỷ dùng trà".
Cốc trà đưa lên không hiểu sao đột nhiên tuột tay rơi xuống nền choang một tiếng vỡ tan, cánh tay Khanh Tửu Tửu giơ ra đón cốc trà dừng lại trên không, cô vốn chưa bao giờ tỏ ra mất tư thế, lúc này cũng ngây người nhìn tay mình, phong thái ung dung thường nhật bỗng chốc biến đâu mất, Công Nghi Phỉ bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn mấy mảnh sứ vỡ trên nền, giơ tay đỡ Công Nghi San đứng dậy.
Tôi nghĩ có phải Khanh Tửu Tửu đã hối hận, nhưng lại không thể kiểm nghiệm, khi tôi đang hiếu kỳ theo dõi ký ức bị phong ấn của cô, càng xem càng cuốn hút, sắp đến lần động phòng thứ hai trong đời Công Nghi Phỉ, trong sân bất chợt vang lên tiếng cười giòn giã.
Xem ký ức của người khác nhất thiết xung quanh phải trong trạng trái yên tĩnh hoàn toàn, không bị quấy rầy, tiếng cười giòn giã khiến cả hai chúng tôi giật mình, giá nến long phượng màu hồng cao vút trong tân phòng chớp mắt vỡ vụn, giống như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, để lại những sóng nước lan tỏa, cảnh sắc trước mặt tan thành vô vàn điểm sáng, xem ra Công Nghi Huân sắp tỉnh, không thể xem tiếp ký ức được nữa.
Tôi mở mắt nhìn thấy cô nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh, tức phát điên, tôi lao ra khỏi bức bình phong.
Chàng trai tươi cười từ phía xa chạy đến, dừng lại dưới bóng cây tử vi ở lối vào, trong ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy vẻ ngây ngô trên mặt anh ta. Những bông tử vi tươi thắm đung đưa trong tán lá trên đầu anh ta, môi dần nở nụ cười, anh ta giang hai tay đi về phía tôi: "A Phất".
Đã lâu không gặp, tôi giang hai tay chạy như bay đến, băng trên lối đi hẹp lát đá xanh, giống như băng qua khoảng thời gian xa cách dài lâu, mãi mới đến đích, trào nước mắt ôm chặt con hổ dưới chân anh ta. Tiểu Hoàng thân thiết dụi mãi đầu vào vai tôi, khiến tôi phải ngửa cổ lên, nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Quân Vỹ, tôi lạ lùng hỏi anh ta: "Huynh chìa tay ra làm gì?".
Quân Vỹ ngập ngừng, môi hơi run run: "Không có gì, trên bàn tiệc nóng qua, huynh chạy ra ngoài định ôm thiên nhiên một chút".
Tôi nghĩ một lát, chỉ cho anh ta khoảng cây xanh phía trước: "Vậy huynh ra kia mà ôm, ở đó không khí rất trong lành".
Quân Vỹ lặng thinh liếc tôi một cái, ôm ngực, từ từ quay người bước ra khỏi cổng.
Chú thích:
(2) Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, một thốn xấp xỉ bằng 3,3 cm.
Bình luận truyện