Hoắc Loạn Giang Hồ
Quyển 2 - Chương 99: Em không thấy xấu hổ à?!
Tiếng bước chân một người vững vàng một người thanh thoát, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân quay về rồi.
Đỗ Tranh đang trải giường, nghe tiếng liền quay đầu gọi: “Thiếu gia, Nhị cung chủ, dùng cơm tối rồi hả?” Nhưng không ai để ý đến cậu, nhìn kỹ lại mới phát hiện “Phong Vân đột biến”, sắc mặt hai người kia đều rất nghiêm trọng.
Hoắc Lâm Phong ngồi trên sạp ở gian ngoài, mở tráp sơn mài, ăn quả hạch đào bên trong. Dung Lạc Vân ngồi bên bàn ở gian trong, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, không hề lúng túng, sau đó dứt khoát giơ tay chống cằm.
Kỳ lạ thật, Đỗ Tranh đi đến bên bàn, hỏi: “Nhị cung chủ, có phải cung chủ chưa ăn no phải không?”
Dung Lạc Vân “ừm” một tiếng, y ăn muốn đau cả đầu. Đỗ Tranh thấy thế hơi rầu, nói: “Ở đây không phải Hầu phủ, tôi cũng không có cách nào làm bữa khuya, điểm tâm đi đường vẫn còn một ít, cung chủ ăn tạm nhé?”
Dung Lạc Vân hướng ra gian ngoài, nhìn sắc mặt lạnh như tiền của Hoắc Lâm Phong, nói: “Ngươi đi hỏi huynh ấy xem huynh ấy có ăn không?”
Đỗ Tranh đi qua hỏi, Hoắc Lâm Phong nói: “Ăn cái gì mà ăn, bữa ăn tối nay còn chưa đủ à?”
Dung Lạc Vân nghe rõ rành rành, đến cả cơn lửa giận kia y cũng có thể cảm nhận vô cùng chân thực, đợi Đỗ Tranh quay lại, y rót một ly trà đưa lên, nói: “Đưa cho huynh ấy uống bình tĩnh lại, đừng nhịn quá hóa bệnh.”
Đỗ Tranh bưng trà cho Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong không nhận, nói: “Chê ta có bệnh thì đi tìm kẻ nào không bệnh ấy.”
Thẳng thừng như vậy, không còn là kim giấu trong vải bông nữa, Dung Lạc Vân ngồi không yên nữa, đứng dậy đi qua, ngồi lên sạp bên cạnh Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong nhích qua, Dung Lạc Vân nhích theo, nhích đến cuối sạp không còn chỗ nữa nên đành phải chen chúc nhau.
Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Hoắc Lâm Phong giận dỗi.
Dung Lạc Vân làm thinh chốc lát, có cảm giác không nghĩ gì được, sầu quá, không biết phải dỗ dành tên cố chấp này làm sao, nhưng cũng khá đắc ý, dù sao thì việc ghen bóng ghen gió này cũng là vì y.
Lát sau, Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh không vui à?”
Hoắc Lâm Phong ngoảnh đầu đi, một tay nghịch ngọc bội treo trên thắt lưng, thầm nói, chẳng lẽ trên mặt mình viết chữ “vui” à?
Dung Lạc Vân bốc một quả hạch đào, bóp nứt ra, nói: “Lúc huynh và Mạnh Đình Nguyên nghị sự, ta đâu có lên tiếng, lúc dùng cơm trong Noãn Các, ta cũng chỉ lo ăn thôi, ta làm sai chỗ nào chứ?”
Một câu dài dằng dặc, Hoắc Lâm Phong nắm bắt trọng tâm: “Cái Noãn Các đó, em và hắn ta đã từng ở đó rồi đúng không?”
Dung Lạc Vân giật thót tim, sao mà ngờ được người này lại nhạy cảm như thế, cậu hoảng sợ tách hạch đào, ấp úng trả lời: “Lần trước đến Trường An, khi ta đột nhập vào ban đêm… đã từng ở trong Noãn Các nói chuyện với hắn.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Phủ Duệ Vương rộng lớn như thế, mà hắn ta cứ phải chọn căn phòng đó.” Tiếng rắc nho nhỏ vang lên, ngọc bội bị hắn bẻ thành hai nửa, “Bài trí, vật dụng không đổi, chỉ thêm một người ù ù cạc cạc là ta, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, có phải cảm thấy kích thích lắm không?”
Miêu tả nghe cứ như đang yêu đương lén lút, Dung Lạc Vân thầm mắng ngậm máu phun người, nhưng y vẫn nhịn, dâng quả hạch đào đã tách sạch vỏ đến bên miệng Hoắc Lâm Phong. “Ăn một miếng đi.” Y chuyển chủ đề, “Ăn xong ta sẽ nhận lỗi.”
Hoắc Lâm Phong mím chặt môi không nhúc nhích gì, nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm động tĩnh của người ta.
Bỗng nhiên Dung Lạc Vân thu tay về, bỏ quả hạch đào vào trong miệng, ghé sang, xoay vai hắn, nâng mặt hắn, môi chạm môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa đẩy, đút quả hạch đào vào miệng hắn.
Khoang miệng thơm thơm, bờ môi ẩm ướt, Hoắc Lâm Phong bị điều khiển đến choáng váng, còn chưa kịp cảm nhận thì Dung Lạc Vân đã thẹn thùng chui vào lòng hắn, vùi vào hõm cổ hắn lăn lộn như đang khoan tường.
Hoắc Lâm Phong ngước mắt lên, thấy Đỗ Tranh đang nhìn trực diện vào bọn họ, hắn tức giận quát: “Nhìn cái gì? Cút ra ngoài!”
Đỗ Tranh cong đuôi chạy đi, đợi cửa phòng đóng sầm lại, không gian này chỉ còn lại hai luồng hơi thở nối tiếp nhau. Không biết sao Hoắc Lâm Phong đã ôm Dung Lạc Vân ngồi lên đùi mình, miếng ngọc bội vỡ đôi cộm vào mông Dung Lạc Vân.
Hắn nói: “Không phải muốn nhận lỗi sao?”
Dung Lạc Vân lí nhí nói: “Vốn cũng có phải lỗi của ta đâu.” Y ngửa mặt lên, vòng tay qua cổ Hoắc Lâm Phong, “Ta và hắn vô cùng trong sạch, chẳng qua thời thơ ấu có quan hệ tốt mà thôi.”
Trước khi gặp Mạnh Đình Nguyên, Hoắc Lâm Phong cũng tưởng như vậy, gì mà “Tiểu Hành” rồi còn chiếc nhẫn ngọc, tưởng rằng đó là vì cảm tình nhiều năm trước, vì cơ duyên với Đường Trinh.
Nhưng hôm nay gặp được, hắn mới rõ: “Ánh mắt của Duệ Vương không gạt được ta đâu, hắn ta thích em.”
Tất cả sự ghen tuông đều giấu phía sau vách ngăn giấy, khi chữ “thích” vừa được nói ra là đã đâm thủng vách ngăn ấy rồi. Dung Lạc Vân nhất thời hốt hoảng, cuống quýt nói: “Sự ăn ý thời thơ ấu, chỉ là thích giữa trẻ con mà thôi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Em bớt biện hộ đi, rõ ràng là thích kiểu đoạn tụ mà!”
Dung Lạc Vân vội vàng nói: “Huynh hiểu lầm rồi, hắn đã thành thân từ lâu, đã có Vương phi rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Có Vương phi rồi mà vẫn không quên được em, đúng là si tình thật.” Hắn kể rõ, “Trước mặt người ngoài như ta mà còn gắp đồ ăn cho em, không biết hắn có quan tâm săn sóc Vương phi hắn như vậy không.”
Hắn nhìn xuống, nói nhại theo: “Tiểu Dung, nếm thử xem món tôm này nấu có hợp vị không?”
Dung Lạc Vân tiến thoái lưỡng nan, thử đưa ra đáp án: “Là huynh bóc, nên rất hợp…”
Hoắc Lâm Phong lại tưởng tượng, lúc trước đêm khuya thanh vắng, Dung Lạc Vân và Mạnh Đình Nguyên một mình trong Noãn Các, dưới ánh nến lung linh, hai người nhìn nhau, Mạnh Đình Nguyên mùi mẫn dâng tặng chiếc nhẫn ngọc. Xa cách mười mấy năm, khi nhớ lại những ngày hồn nhiên ngây thơ, lại dịu dàng gọi một tiếng “Tiểu Hành”.
Hắn muốn giết người quá đi mà.
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Hồi xưa em gọi hắn ta là gì?”
Mới nãy còn đang nói chuyện con tôm, bây giờ nhảy đến chuyện xưng hô năm xưa, Dung Lạc Vân bắt đầu do dự, một lúc lâu sau mới cất lên một chữ. Hoắc Lâm Phong liệt kê ra vài cái: “Tam hoàng tử? Mạnh Đình Nguyên? Mạnh đại ca? Hay là Đình Nguyên?”
Dung Lạc Vân thì thào: “Đình Nguyên ca ca…”
Hoắc Lâm Phong nghiến răng: “Em có biết xấu hổ không hả?!”
Dung Lạc Vân tủi thân lắm: “Khi đó mới có mấy tuổi đâu, gọi những lúc ở riêng thôi, với lại tỷ tỷ cũng gọi như vậy mà.”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Lúc em rời Trường An mới có năm tuổi, còn nhỏ như thế, với một đứa trẻ thì hắn có thể nảy sinh tình ý gì được?” Đề tài lại chuyển biến, hắn nghi hoặc nói, “Chắc chắn là mấy năm thư qua thư lại, khiến hắn không thể nào quên được, mới nhớ thương đến tận bây giờ.”
Dung Lạc Vân không giải oan được, mấy năm nay quả thật y đã truyền tin cho Duệ Vương, nhưng tất cả đều là vì nhiệm vụ thôi, cùng lắm chỉ có một tiếng thăm hỏi, thư đọc xong là đốt, cũng không cách nào chứng minh y trong sạch.
Trong lúc y làm thinh, Hoắc Lâm Phong lại truy cứu tiếp: “Tối nay hắn còn muốn thu xếp cho em ở chủ uyển, hắn ta định làm cái gì?”
Dung Lạc Vân không trả lời được, dời tầm mắt né tránh, liếc thấy Hoắc Lâm Phong siết hờ nắm đấm. nếu như giận thật thì đáng lẽ phải siết thật chặt, y vươn tay ra nắm lấy, từ từ gỡ từng ngón tay của đối phương ra, giống như một đứa trẻ tò mò đang gây rối.
Hoắc Lâm Phong tức muốn chết: “Ta đang nói chuyện với em đấy!”
Dung Lạc Vân gỡ hết ra rồi, thấy lòng bàn tay Hoắc Lâm Phong nắm một nhúm nhân hạch đào, từ khi vào phòng đã ngồi ở đây tách hạch đào, nhưng chỉ cầm mà không ăn. Y hơi sửng sốt, khẽ hỏi: “Chẳng lẽ… huynh bóc cho ta hả?”
Hoắc tướng quân có tội tình gì đâu, sau tai dần đỏ lên, không biết là giận hay là bị bắt thóp nên bẽ mặt. Hắn không lên tiếng, thẹn quá hóa giận đẩy Dung Lạc Vân ra,
Giật giật vạt áo, chiếc ngọc bội vỡ thành hai nửa rơi xuống thảm.
Dung Lạc Vân tức thì quấn lấy hắn, ở bên cạnh ôm lấy vai Hoắc Lâm Phong, nói: “Huynh đừng giận nữa, ta nhận lỗi mà.” Y dỗ dành người ta, “Ta biết sai rồi, ta sai ở chỗ…”
Sai ở đâu chứ, đúng là oái oăm thật.
Dung Lạc Vân đọc thơ: “Lòng ta chao đảo khôn nguôi…” Lén giương mắt lên, thấy nụ cười kìm nén của Hoắc Lâm Phong, liền bắt đầu to gan, xoay người nằm sấp lên lưng người ta, “Ta muốn ăn hạch đào.”
Hoắc Lâm Phong giơ tay lên, ý bảo y ăn đi.
Nhưng y không thèm đụng tới, ở phía sau ôm ghì cổ hắn, nói: “Đút cho ta, giống như ta đút cho huynh vậy.”
Hoắc Lâm Phong nuốt nước bọt, bỏ nhân hạch đào vào trong miệng, nghiêng đầu qua, phải dùng miệng để đút cho tên nhóc độc ác thích giày vò người ta này. Dung Lạc Vân vịn vai hắn, cũng nghiêng mặt qua, bờ môi hạ xuống chạm tới môi răng Hoắc Lâm Phong.
Đầu lưỡi đưa đẩy, rút cạn hết cơn tức giận, dây dưa đến mơ hồ, hơi thở quấn quanh không muốn tách ra, như cá gặp nước, như mái gặp trống.
Đợi nụ hôn kết thúc, Dung Lạc Vân cụp mắt xuống, mặt đỏ bừng nói: “Với huynh, mới không thấy xấu hổ.”
Trái tim đang ướp trong vại giấm của Hoắc Lâm Phong mềm nhũn đi rồi, hắn thừa nhận: “Là ta ghen tuông, không nên nổi cáu với em.”
Hắn cõng Dung Lạc Vân lên, đi vào giường ở phòng trong, đều ngã ùm xuống chăn đệm, ở bên ngoài có một nha hoàn tới đưa trầm hương an thần bị Đỗ Tranh cản lại.
Đúng lúc này, trong phòng thổi tắt đèn.
Đêm đầu tiên ở thành Trường An không lạnh giá như Tái Bắc, hết thảy đều có chút lạ lẫm.
Nửa đêm, Dung Lạc Vân mở mắt, ngồi dậy khỏi cánh tay Hoắc Lâm Phong, y vận Tỏa Tức Quyết, mặc y phục xuống giường, khẽ khàng đi ra khỏi phòng.
Hoắc Lâm Phong tỉnh giấc, trong lòng bỗng trống trơn, Dung Lạc Vân tưởng hắn nằm một mình mà vẫn ngủ ngon được sao?
Hắn ngồi dậy, theo Dung Lạc Vân đi ra ngoài, ra khỏi phòng, từ từ rời khỏi trập viên, lòng hắn càng đi càng nặng nề, theo đuôi Dung Lạc Vân đến chủ uyển của Duệ Vương.
Trốn trong góc tối, nhất thời cảm thấy xung quanh rét lạnh.
Dung Lạc Vân dừng ở trong viện, từ hoa viên nhặt ba hòn đá nhỏ, ném nhẹ vào song cửa, ném hết ba viên, không lâu sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.
Mạnh Đình Nguyên khoác áo đi ra, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tiểu Hành, ta biết là em mà.”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi ngủ không được.” Y vừa hờ hững vừa lạnh nhạt nói, “Không có trầm hương an thần, gió ngoài cửa vừa thổi là tôi đã tỉnh rồi.”
Mạnh Đình Nguyên nghe ra được manh mối liền im lặng, Dung Lạc Vân lại vạch trần hắn: “Gọi nha hoàn tới đưa trầm hương, không phải là muốn thăm dò xem tôi và Hoắc Lâm Phong ngủ như thế nào sao, vậy tôi nói thẳng với Vương gia luôn, chúng tôi ngủ trong một phòng, chung chăn chung gối.”
Trong bóng tối, Hoắc Lâm Phong tưởng là mình nghe nhầm, hóa ra Dung Lạc Vân lặng lẽ tới đây chỉ là vì muốn nói với Duệ Vương điều này thôi sao?
Dưới mái hiên, Mạnh Đình Nguyên lặng thinh hồi lâu, mới trả lời: “Hắn biết thân phận của Tiểu Hành.” Lời này nghe có vẻ không khớp với lời trước, nhưng âm thầm giấu huyền cơ, ngay sau đó, hắn nói tiếp, “Thật ra, Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu…”
Dung Lạc Vân nói: “Đã giết cha mẹ tôi, đúng không?”
Ánh đèn lập lờ, nhưng cũng biết sắc mặt Mạnh Đình Nguyên trông ra sao, y tiến lại gần, bước lên bậc thềm đi đến trước mặt Mạnh Đình Nguyên, sau đó đè thấp giọng nói: “Tôi đã biết từ lâu rồi, mười bảy năm nay, người giấu cũng vất vả quá.”
Mạnh Đình Nguyên nói: “Tiểu Hành, ta, ta không có ý giấu em.”
Giọng hắn run cầm cập: “Ta sợ Tiểu Hành báo thù, Định Bắc Hầu là trung thần, vì nước, vì bách tính biên ải, dù sao thì cũng không nên bỏ mạng vì thù oán riêng…”
Dung Lạc Vân hỏi: “Còn vì bản thân Duệ Vương nữa, có đúng không?”
Mạnh Đình Nguyên không thể phủ nhận, nhưng muốn biện giải: “Năm đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ, người làm chủ là mẫu phi của ta.” Hắn nhìn vào ánh mắt Dung Lạc Vân, tiếc nuối tự giễu, “Đợi đến khi ta hiểu ra, thì ta đã trở thành người tính toán thiệt hơn rồi.”
Đúng sai thật ra rất khó phán đoán, chuyện trên thế gian không giống như giấy trắng mực đen, không phải đen thì ắt là trắng. Bây giờ Hoắc Chiêu đã chết, thù oán đã được rửa sạch, lật lại quá khứ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Thôi bỏ đi.” Dung Lạc Vân nói, “Người muốn xây dựng đại nghiệp, nhân đức tài cán mới là điều cốt yếu, nếu như người có những điều đó thì Lâm Phong ắt sẽ giúp đỡ người.”
Mạnh Đình Nguyên truy hỏi: “Tiểu Hành đã biết chuyện năm đó… mà vẫn còn thích hắn sao?”
Lại là từ “thích” này, khi Hoắc Lâm Phong hỏi, Dung Lạc Vân cuống cuồng phản bác, bây giờ Mạnh Đình Nguyên hỏi, y điềm tĩnh trả lời: “Phải, cực kỳ thích.”
Mạnh Đình Nguyên giống như một con ve sầu mùa đông sắp chết, hắn đã bại hoàn toàn rồi, khóe mắt bỗng nhiên ửng đỏ. Dung Lạc Vân tiến lên một bước, giúp hắn khép áo choàng, nhân tiện hỏi: “Khi tôi và người chia xa chỉ độ chừng mấy tuổi, những năm qua chưa từng gặp mặt, tình ý của người từ đâu mà nảy sinh?”
Đối phương cứng đờ, y hỏi tiếp: “Bà vú ở Triều Mộ Lâu chăm sóc cho tỷ tỷ tôi, vốn là bà vú từng hầu hạ người trong cung đúng không, những năm qua bà ấy âm thầm quan sát tôi, làm tai mắt của người đúng không?”
Mạnh Đình Nguyên giải thích: “Không giống như Tiểu Hành nghĩ đâu, bà ấy chỉ báo một vài việc vặt của Tiểu Hành thôi, cơm ăn áo mặc, hằng năm, hằng năm…”
Hắn đột nhiên nản lòng: “Hằng năm đưa cho ta một bức họa của Tiểu Hành.”
Dung Lạc Vân buông tay ra, vừa thương hại vừa căm hận: “Người sống cũng mệt mỏi quá nhỉ?”
Khóe mắt đỏ au của Mạnh Đình Nguyên sụp xuống: “Đều là báo ứng của ta, nếu không phải năm đó ta không nghe lời Thái phó, vì muốn tranh sủng ái của Hoàng thượng mà ham muốn bộc lộ tài năng, cũng sẽ không hại Tiểu Hành nhà tan cửa nát.”
Hắn mới chính là thủ phạm, nhịn suốt mười mấy năm không nói, bây giờ đã vỡ lỡ rồi.
Tất cả đều đã qua rồi, Dung Lạc Vân lùi về sau hai bước, xoay người men theo hành lang quay về phòng, cảnh đêm lạnh như băng, khi về đến trập viên thì gò má đã lạnh buốt.
Y lại khẽ khàng tiến vào phòng, đến bên giường, vịn mép giường trở mình vào bên trong.
Dung Lạc Vân chui vào chăn bông, ôm lấy cơ thể nóng ấm của Hoắc Lâm Phong, bỗng nhiên y cọ vào gò má Hoắc Lâm Phong, chợt thấy nhiệt độ của đối phương cũng giống y như mình. Chỉ có thể nói là… đối phương cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.
Theo dõi y, nghe lén y nói chuyện, bây giờ còn giả vờ ngủ.
Nhưng y lại không muốn vạch trần, mà ngập ngừng nói: “Lâm Phong ca ca, lạnh quá…”
Hoắc Lâm Phong ôm chặt y, còn biết diễn hơn cả đào kép: “Ngoan… mau ngủ đi.”
Dù không đốt trầm hương an thần, nhưng cả hai đều cùng tiến vào mộng đẹp.
Tác giả:
Sau khi quen biết Mạnh Đình Nguyên, Hoắc Lâm Phong cảm thấy Đoạn Hoài Khác thật ra cũng còn tốt chán.
Đỗ Tranh đang trải giường, nghe tiếng liền quay đầu gọi: “Thiếu gia, Nhị cung chủ, dùng cơm tối rồi hả?” Nhưng không ai để ý đến cậu, nhìn kỹ lại mới phát hiện “Phong Vân đột biến”, sắc mặt hai người kia đều rất nghiêm trọng.
Hoắc Lâm Phong ngồi trên sạp ở gian ngoài, mở tráp sơn mài, ăn quả hạch đào bên trong. Dung Lạc Vân ngồi bên bàn ở gian trong, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, không hề lúng túng, sau đó dứt khoát giơ tay chống cằm.
Kỳ lạ thật, Đỗ Tranh đi đến bên bàn, hỏi: “Nhị cung chủ, có phải cung chủ chưa ăn no phải không?”
Dung Lạc Vân “ừm” một tiếng, y ăn muốn đau cả đầu. Đỗ Tranh thấy thế hơi rầu, nói: “Ở đây không phải Hầu phủ, tôi cũng không có cách nào làm bữa khuya, điểm tâm đi đường vẫn còn một ít, cung chủ ăn tạm nhé?”
Dung Lạc Vân hướng ra gian ngoài, nhìn sắc mặt lạnh như tiền của Hoắc Lâm Phong, nói: “Ngươi đi hỏi huynh ấy xem huynh ấy có ăn không?”
Đỗ Tranh đi qua hỏi, Hoắc Lâm Phong nói: “Ăn cái gì mà ăn, bữa ăn tối nay còn chưa đủ à?”
Dung Lạc Vân nghe rõ rành rành, đến cả cơn lửa giận kia y cũng có thể cảm nhận vô cùng chân thực, đợi Đỗ Tranh quay lại, y rót một ly trà đưa lên, nói: “Đưa cho huynh ấy uống bình tĩnh lại, đừng nhịn quá hóa bệnh.”
Đỗ Tranh bưng trà cho Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong không nhận, nói: “Chê ta có bệnh thì đi tìm kẻ nào không bệnh ấy.”
Thẳng thừng như vậy, không còn là kim giấu trong vải bông nữa, Dung Lạc Vân ngồi không yên nữa, đứng dậy đi qua, ngồi lên sạp bên cạnh Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong nhích qua, Dung Lạc Vân nhích theo, nhích đến cuối sạp không còn chỗ nữa nên đành phải chen chúc nhau.
Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Hoắc Lâm Phong giận dỗi.
Dung Lạc Vân làm thinh chốc lát, có cảm giác không nghĩ gì được, sầu quá, không biết phải dỗ dành tên cố chấp này làm sao, nhưng cũng khá đắc ý, dù sao thì việc ghen bóng ghen gió này cũng là vì y.
Lát sau, Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh không vui à?”
Hoắc Lâm Phong ngoảnh đầu đi, một tay nghịch ngọc bội treo trên thắt lưng, thầm nói, chẳng lẽ trên mặt mình viết chữ “vui” à?
Dung Lạc Vân bốc một quả hạch đào, bóp nứt ra, nói: “Lúc huynh và Mạnh Đình Nguyên nghị sự, ta đâu có lên tiếng, lúc dùng cơm trong Noãn Các, ta cũng chỉ lo ăn thôi, ta làm sai chỗ nào chứ?”
Một câu dài dằng dặc, Hoắc Lâm Phong nắm bắt trọng tâm: “Cái Noãn Các đó, em và hắn ta đã từng ở đó rồi đúng không?”
Dung Lạc Vân giật thót tim, sao mà ngờ được người này lại nhạy cảm như thế, cậu hoảng sợ tách hạch đào, ấp úng trả lời: “Lần trước đến Trường An, khi ta đột nhập vào ban đêm… đã từng ở trong Noãn Các nói chuyện với hắn.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Phủ Duệ Vương rộng lớn như thế, mà hắn ta cứ phải chọn căn phòng đó.” Tiếng rắc nho nhỏ vang lên, ngọc bội bị hắn bẻ thành hai nửa, “Bài trí, vật dụng không đổi, chỉ thêm một người ù ù cạc cạc là ta, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, có phải cảm thấy kích thích lắm không?”
Miêu tả nghe cứ như đang yêu đương lén lút, Dung Lạc Vân thầm mắng ngậm máu phun người, nhưng y vẫn nhịn, dâng quả hạch đào đã tách sạch vỏ đến bên miệng Hoắc Lâm Phong. “Ăn một miếng đi.” Y chuyển chủ đề, “Ăn xong ta sẽ nhận lỗi.”
Hoắc Lâm Phong mím chặt môi không nhúc nhích gì, nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm động tĩnh của người ta.
Bỗng nhiên Dung Lạc Vân thu tay về, bỏ quả hạch đào vào trong miệng, ghé sang, xoay vai hắn, nâng mặt hắn, môi chạm môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa đẩy, đút quả hạch đào vào miệng hắn.
Khoang miệng thơm thơm, bờ môi ẩm ướt, Hoắc Lâm Phong bị điều khiển đến choáng váng, còn chưa kịp cảm nhận thì Dung Lạc Vân đã thẹn thùng chui vào lòng hắn, vùi vào hõm cổ hắn lăn lộn như đang khoan tường.
Hoắc Lâm Phong ngước mắt lên, thấy Đỗ Tranh đang nhìn trực diện vào bọn họ, hắn tức giận quát: “Nhìn cái gì? Cút ra ngoài!”
Đỗ Tranh cong đuôi chạy đi, đợi cửa phòng đóng sầm lại, không gian này chỉ còn lại hai luồng hơi thở nối tiếp nhau. Không biết sao Hoắc Lâm Phong đã ôm Dung Lạc Vân ngồi lên đùi mình, miếng ngọc bội vỡ đôi cộm vào mông Dung Lạc Vân.
Hắn nói: “Không phải muốn nhận lỗi sao?”
Dung Lạc Vân lí nhí nói: “Vốn cũng có phải lỗi của ta đâu.” Y ngửa mặt lên, vòng tay qua cổ Hoắc Lâm Phong, “Ta và hắn vô cùng trong sạch, chẳng qua thời thơ ấu có quan hệ tốt mà thôi.”
Trước khi gặp Mạnh Đình Nguyên, Hoắc Lâm Phong cũng tưởng như vậy, gì mà “Tiểu Hành” rồi còn chiếc nhẫn ngọc, tưởng rằng đó là vì cảm tình nhiều năm trước, vì cơ duyên với Đường Trinh.
Nhưng hôm nay gặp được, hắn mới rõ: “Ánh mắt của Duệ Vương không gạt được ta đâu, hắn ta thích em.”
Tất cả sự ghen tuông đều giấu phía sau vách ngăn giấy, khi chữ “thích” vừa được nói ra là đã đâm thủng vách ngăn ấy rồi. Dung Lạc Vân nhất thời hốt hoảng, cuống quýt nói: “Sự ăn ý thời thơ ấu, chỉ là thích giữa trẻ con mà thôi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Em bớt biện hộ đi, rõ ràng là thích kiểu đoạn tụ mà!”
Dung Lạc Vân vội vàng nói: “Huynh hiểu lầm rồi, hắn đã thành thân từ lâu, đã có Vương phi rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Có Vương phi rồi mà vẫn không quên được em, đúng là si tình thật.” Hắn kể rõ, “Trước mặt người ngoài như ta mà còn gắp đồ ăn cho em, không biết hắn có quan tâm săn sóc Vương phi hắn như vậy không.”
Hắn nhìn xuống, nói nhại theo: “Tiểu Dung, nếm thử xem món tôm này nấu có hợp vị không?”
Dung Lạc Vân tiến thoái lưỡng nan, thử đưa ra đáp án: “Là huynh bóc, nên rất hợp…”
Hoắc Lâm Phong lại tưởng tượng, lúc trước đêm khuya thanh vắng, Dung Lạc Vân và Mạnh Đình Nguyên một mình trong Noãn Các, dưới ánh nến lung linh, hai người nhìn nhau, Mạnh Đình Nguyên mùi mẫn dâng tặng chiếc nhẫn ngọc. Xa cách mười mấy năm, khi nhớ lại những ngày hồn nhiên ngây thơ, lại dịu dàng gọi một tiếng “Tiểu Hành”.
Hắn muốn giết người quá đi mà.
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Hồi xưa em gọi hắn ta là gì?”
Mới nãy còn đang nói chuyện con tôm, bây giờ nhảy đến chuyện xưng hô năm xưa, Dung Lạc Vân bắt đầu do dự, một lúc lâu sau mới cất lên một chữ. Hoắc Lâm Phong liệt kê ra vài cái: “Tam hoàng tử? Mạnh Đình Nguyên? Mạnh đại ca? Hay là Đình Nguyên?”
Dung Lạc Vân thì thào: “Đình Nguyên ca ca…”
Hoắc Lâm Phong nghiến răng: “Em có biết xấu hổ không hả?!”
Dung Lạc Vân tủi thân lắm: “Khi đó mới có mấy tuổi đâu, gọi những lúc ở riêng thôi, với lại tỷ tỷ cũng gọi như vậy mà.”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Lúc em rời Trường An mới có năm tuổi, còn nhỏ như thế, với một đứa trẻ thì hắn có thể nảy sinh tình ý gì được?” Đề tài lại chuyển biến, hắn nghi hoặc nói, “Chắc chắn là mấy năm thư qua thư lại, khiến hắn không thể nào quên được, mới nhớ thương đến tận bây giờ.”
Dung Lạc Vân không giải oan được, mấy năm nay quả thật y đã truyền tin cho Duệ Vương, nhưng tất cả đều là vì nhiệm vụ thôi, cùng lắm chỉ có một tiếng thăm hỏi, thư đọc xong là đốt, cũng không cách nào chứng minh y trong sạch.
Trong lúc y làm thinh, Hoắc Lâm Phong lại truy cứu tiếp: “Tối nay hắn còn muốn thu xếp cho em ở chủ uyển, hắn ta định làm cái gì?”
Dung Lạc Vân không trả lời được, dời tầm mắt né tránh, liếc thấy Hoắc Lâm Phong siết hờ nắm đấm. nếu như giận thật thì đáng lẽ phải siết thật chặt, y vươn tay ra nắm lấy, từ từ gỡ từng ngón tay của đối phương ra, giống như một đứa trẻ tò mò đang gây rối.
Hoắc Lâm Phong tức muốn chết: “Ta đang nói chuyện với em đấy!”
Dung Lạc Vân gỡ hết ra rồi, thấy lòng bàn tay Hoắc Lâm Phong nắm một nhúm nhân hạch đào, từ khi vào phòng đã ngồi ở đây tách hạch đào, nhưng chỉ cầm mà không ăn. Y hơi sửng sốt, khẽ hỏi: “Chẳng lẽ… huynh bóc cho ta hả?”
Hoắc tướng quân có tội tình gì đâu, sau tai dần đỏ lên, không biết là giận hay là bị bắt thóp nên bẽ mặt. Hắn không lên tiếng, thẹn quá hóa giận đẩy Dung Lạc Vân ra,
Giật giật vạt áo, chiếc ngọc bội vỡ thành hai nửa rơi xuống thảm.
Dung Lạc Vân tức thì quấn lấy hắn, ở bên cạnh ôm lấy vai Hoắc Lâm Phong, nói: “Huynh đừng giận nữa, ta nhận lỗi mà.” Y dỗ dành người ta, “Ta biết sai rồi, ta sai ở chỗ…”
Sai ở đâu chứ, đúng là oái oăm thật.
Dung Lạc Vân đọc thơ: “Lòng ta chao đảo khôn nguôi…” Lén giương mắt lên, thấy nụ cười kìm nén của Hoắc Lâm Phong, liền bắt đầu to gan, xoay người nằm sấp lên lưng người ta, “Ta muốn ăn hạch đào.”
Hoắc Lâm Phong giơ tay lên, ý bảo y ăn đi.
Nhưng y không thèm đụng tới, ở phía sau ôm ghì cổ hắn, nói: “Đút cho ta, giống như ta đút cho huynh vậy.”
Hoắc Lâm Phong nuốt nước bọt, bỏ nhân hạch đào vào trong miệng, nghiêng đầu qua, phải dùng miệng để đút cho tên nhóc độc ác thích giày vò người ta này. Dung Lạc Vân vịn vai hắn, cũng nghiêng mặt qua, bờ môi hạ xuống chạm tới môi răng Hoắc Lâm Phong.
Đầu lưỡi đưa đẩy, rút cạn hết cơn tức giận, dây dưa đến mơ hồ, hơi thở quấn quanh không muốn tách ra, như cá gặp nước, như mái gặp trống.
Đợi nụ hôn kết thúc, Dung Lạc Vân cụp mắt xuống, mặt đỏ bừng nói: “Với huynh, mới không thấy xấu hổ.”
Trái tim đang ướp trong vại giấm của Hoắc Lâm Phong mềm nhũn đi rồi, hắn thừa nhận: “Là ta ghen tuông, không nên nổi cáu với em.”
Hắn cõng Dung Lạc Vân lên, đi vào giường ở phòng trong, đều ngã ùm xuống chăn đệm, ở bên ngoài có một nha hoàn tới đưa trầm hương an thần bị Đỗ Tranh cản lại.
Đúng lúc này, trong phòng thổi tắt đèn.
Đêm đầu tiên ở thành Trường An không lạnh giá như Tái Bắc, hết thảy đều có chút lạ lẫm.
Nửa đêm, Dung Lạc Vân mở mắt, ngồi dậy khỏi cánh tay Hoắc Lâm Phong, y vận Tỏa Tức Quyết, mặc y phục xuống giường, khẽ khàng đi ra khỏi phòng.
Hoắc Lâm Phong tỉnh giấc, trong lòng bỗng trống trơn, Dung Lạc Vân tưởng hắn nằm một mình mà vẫn ngủ ngon được sao?
Hắn ngồi dậy, theo Dung Lạc Vân đi ra ngoài, ra khỏi phòng, từ từ rời khỏi trập viên, lòng hắn càng đi càng nặng nề, theo đuôi Dung Lạc Vân đến chủ uyển của Duệ Vương.
Trốn trong góc tối, nhất thời cảm thấy xung quanh rét lạnh.
Dung Lạc Vân dừng ở trong viện, từ hoa viên nhặt ba hòn đá nhỏ, ném nhẹ vào song cửa, ném hết ba viên, không lâu sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.
Mạnh Đình Nguyên khoác áo đi ra, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tiểu Hành, ta biết là em mà.”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi ngủ không được.” Y vừa hờ hững vừa lạnh nhạt nói, “Không có trầm hương an thần, gió ngoài cửa vừa thổi là tôi đã tỉnh rồi.”
Mạnh Đình Nguyên nghe ra được manh mối liền im lặng, Dung Lạc Vân lại vạch trần hắn: “Gọi nha hoàn tới đưa trầm hương, không phải là muốn thăm dò xem tôi và Hoắc Lâm Phong ngủ như thế nào sao, vậy tôi nói thẳng với Vương gia luôn, chúng tôi ngủ trong một phòng, chung chăn chung gối.”
Trong bóng tối, Hoắc Lâm Phong tưởng là mình nghe nhầm, hóa ra Dung Lạc Vân lặng lẽ tới đây chỉ là vì muốn nói với Duệ Vương điều này thôi sao?
Dưới mái hiên, Mạnh Đình Nguyên lặng thinh hồi lâu, mới trả lời: “Hắn biết thân phận của Tiểu Hành.” Lời này nghe có vẻ không khớp với lời trước, nhưng âm thầm giấu huyền cơ, ngay sau đó, hắn nói tiếp, “Thật ra, Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu…”
Dung Lạc Vân nói: “Đã giết cha mẹ tôi, đúng không?”
Ánh đèn lập lờ, nhưng cũng biết sắc mặt Mạnh Đình Nguyên trông ra sao, y tiến lại gần, bước lên bậc thềm đi đến trước mặt Mạnh Đình Nguyên, sau đó đè thấp giọng nói: “Tôi đã biết từ lâu rồi, mười bảy năm nay, người giấu cũng vất vả quá.”
Mạnh Đình Nguyên nói: “Tiểu Hành, ta, ta không có ý giấu em.”
Giọng hắn run cầm cập: “Ta sợ Tiểu Hành báo thù, Định Bắc Hầu là trung thần, vì nước, vì bách tính biên ải, dù sao thì cũng không nên bỏ mạng vì thù oán riêng…”
Dung Lạc Vân hỏi: “Còn vì bản thân Duệ Vương nữa, có đúng không?”
Mạnh Đình Nguyên không thể phủ nhận, nhưng muốn biện giải: “Năm đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ, người làm chủ là mẫu phi của ta.” Hắn nhìn vào ánh mắt Dung Lạc Vân, tiếc nuối tự giễu, “Đợi đến khi ta hiểu ra, thì ta đã trở thành người tính toán thiệt hơn rồi.”
Đúng sai thật ra rất khó phán đoán, chuyện trên thế gian không giống như giấy trắng mực đen, không phải đen thì ắt là trắng. Bây giờ Hoắc Chiêu đã chết, thù oán đã được rửa sạch, lật lại quá khứ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Thôi bỏ đi.” Dung Lạc Vân nói, “Người muốn xây dựng đại nghiệp, nhân đức tài cán mới là điều cốt yếu, nếu như người có những điều đó thì Lâm Phong ắt sẽ giúp đỡ người.”
Mạnh Đình Nguyên truy hỏi: “Tiểu Hành đã biết chuyện năm đó… mà vẫn còn thích hắn sao?”
Lại là từ “thích” này, khi Hoắc Lâm Phong hỏi, Dung Lạc Vân cuống cuồng phản bác, bây giờ Mạnh Đình Nguyên hỏi, y điềm tĩnh trả lời: “Phải, cực kỳ thích.”
Mạnh Đình Nguyên giống như một con ve sầu mùa đông sắp chết, hắn đã bại hoàn toàn rồi, khóe mắt bỗng nhiên ửng đỏ. Dung Lạc Vân tiến lên một bước, giúp hắn khép áo choàng, nhân tiện hỏi: “Khi tôi và người chia xa chỉ độ chừng mấy tuổi, những năm qua chưa từng gặp mặt, tình ý của người từ đâu mà nảy sinh?”
Đối phương cứng đờ, y hỏi tiếp: “Bà vú ở Triều Mộ Lâu chăm sóc cho tỷ tỷ tôi, vốn là bà vú từng hầu hạ người trong cung đúng không, những năm qua bà ấy âm thầm quan sát tôi, làm tai mắt của người đúng không?”
Mạnh Đình Nguyên giải thích: “Không giống như Tiểu Hành nghĩ đâu, bà ấy chỉ báo một vài việc vặt của Tiểu Hành thôi, cơm ăn áo mặc, hằng năm, hằng năm…”
Hắn đột nhiên nản lòng: “Hằng năm đưa cho ta một bức họa của Tiểu Hành.”
Dung Lạc Vân buông tay ra, vừa thương hại vừa căm hận: “Người sống cũng mệt mỏi quá nhỉ?”
Khóe mắt đỏ au của Mạnh Đình Nguyên sụp xuống: “Đều là báo ứng của ta, nếu không phải năm đó ta không nghe lời Thái phó, vì muốn tranh sủng ái của Hoàng thượng mà ham muốn bộc lộ tài năng, cũng sẽ không hại Tiểu Hành nhà tan cửa nát.”
Hắn mới chính là thủ phạm, nhịn suốt mười mấy năm không nói, bây giờ đã vỡ lỡ rồi.
Tất cả đều đã qua rồi, Dung Lạc Vân lùi về sau hai bước, xoay người men theo hành lang quay về phòng, cảnh đêm lạnh như băng, khi về đến trập viên thì gò má đã lạnh buốt.
Y lại khẽ khàng tiến vào phòng, đến bên giường, vịn mép giường trở mình vào bên trong.
Dung Lạc Vân chui vào chăn bông, ôm lấy cơ thể nóng ấm của Hoắc Lâm Phong, bỗng nhiên y cọ vào gò má Hoắc Lâm Phong, chợt thấy nhiệt độ của đối phương cũng giống y như mình. Chỉ có thể nói là… đối phương cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.
Theo dõi y, nghe lén y nói chuyện, bây giờ còn giả vờ ngủ.
Nhưng y lại không muốn vạch trần, mà ngập ngừng nói: “Lâm Phong ca ca, lạnh quá…”
Hoắc Lâm Phong ôm chặt y, còn biết diễn hơn cả đào kép: “Ngoan… mau ngủ đi.”
Dù không đốt trầm hương an thần, nhưng cả hai đều cùng tiến vào mộng đẹp.
Tác giả:
Sau khi quen biết Mạnh Đình Nguyên, Hoắc Lâm Phong cảm thấy Đoạn Hoài Khác thật ra cũng còn tốt chán.
Bình luận truyện