Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc
Chương 15
Sáng hôm sau, hoàng đế bệ hạ trong người ‘không khỏe’ nên không vào triều, cũng sai người trông coi tẩm cung, mà lúc đến giờ ngọ, Diệu Quang lại đột nhiên đứng trước cửa Vịnh Lân cung.
Thị vệ bẩm báo, Diệu Quang được phép đi vào, hắn đẩy cửa phòng, nhưng chỉ thấy Phạm đang ngồi bên giường.
“Bệ hạ không ở đây sao?” Diệu Quang tò mò, hôm nay Tuyền hẳn là không ra khỏi tẩm cung mới đúng.
“Hắn...... Tạm thời không ở đây.” Phạm trả lời có lệ, lập tức nói sang chuyện khác, “Đây là mục đích ngươi tới?”
Diệu Quang lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Phạm, những lời tỷ tỷ Diệu Ngân nói lúc nãy hiện trong đầu.
“Quang nhi đến nay vẫn không hối hận sao? Gạt người, kỳ thật ngươi rất thích Húc, cũng rất thích Diệp Bàn Nguyên phải không? Không cần lại lừa gạt chính mình, như vậy chẳng có ý nghĩa gì! Đi gặp hắn đi, các ngươi hẳn là nên hảo hảo nói chuyện.”
“Ngươi...... Hận ta lừa ngươi sao?” Diệu Quang không đầu không đuôi hỏi.
Phạm trả lời rõ ràng: “Hận!”
“Muốn giết ta sao?”
“Không.” Phạm nhắm mắt, “Giết ngươi cũng không thể thay đổi được gì.”
“Ngươi cứ như vậy tha thứ ta?” Diệu Quang có chút khó tin.
“Tha thứ đi...... Nhờ phúc của Tuyền.” Phạm mở mắt nhìn Diệu Quang, “Ngươi cũng là vì giang sơn của hắn!”
“Độ lượng vậy sao!?” Diệu Quang kinh ngạc cùng nghi hoặc, “Nhĩ hảo giống...... Cùng lúc vừa hồi cung bất đồng.”
Nhớ lại lúc ấy, đôi mắt y bất lực thế nào, giống như mất đi sinh khí nằm trong ***g ngực của Tuyền.
Phạm sau đêm qua, phát hiện chính mình có thể thản nhiên như vậy đối mặt với chuyện cũ không dám nhớ lại, bất giác cười nói: “Đây đều là công lao của Tuyền.” Nói xong, ánh mắt không khỏi hướng long sàng tìm kiếm.
“Ta sẽ không giải thích!” Ánh mắt Diệu Quang kiên định, nhưng hai tay rung động vẫn tiết lộ cảm tình thật sự của hắn, “Tuy rằng làm ngươi bị thương tổn, chính là...... Ta phải làm như vậy.”
Thấy hắn như thế, Phạm đột nhiên hỏi: “Diệu Quang, trong cuộc đời ngươi cái gì là tối trọng yếu?”
“!” Diệu Quang không nghĩ tới y sẽ hỏi như vậy, lúc này sửng sốt.
Phạm lại trả lời: “Nhân sinh của ta từng có rất nhiều việc trọng yếu, chính là hiện tại chỉ còn lại hài tử cùng Tuyền, cho nên từ nay về sau, ta sẽ vì bọn họ mà sống.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Ngữ khí Diệu Quang lần đầu tiên trở nên nghiêm túc.
” Nhân phi thảo mộc, thùy năng vô tình.”(Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình). Phạm cùng hắn hai mắt nhìn nhau, “Hy vọng ngươi có thể bỏ xuống chấp nhất đối với những thứ phù du này, chân chính trả tự do bản thân mình.”
“A...... Buồn cười, cái gì là phù du? Cái gì gọi là trả tự do?” Diệu Quang khinh thường, “Ta vì hoàng triều, vì giang sơn, có cái gì không đúng!?”
Phạm lắc đầu, “Không có gì không đúng, nhưng hạnh phúc của ngươi cũng không còn.” Hắn cũng từng như thế, nhưng kết quả cũng tan như bọt biển. “Có những thứ khác, ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến, ở bên Húc, còn tỷ tỷ ngươi cùng nhau càng thêm khoái hoạt sao?”
Diệu Quang nghe vậy không nói, Phạm biết hắn bắt đầu dao động. Bất quá muốn thay đổi suy nghĩ đã ăn sâu vào máu, không phải một sớm một chiều có thể làm được, Phạm cũng không cầu nhiều. “Ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ lời của ta, thời gian hôm nay không còn sớm, ngươi lui trước đi.”
Diệu Quang vẫn trầm mặc hướng cửa phòng dời cước bộ, nhưng một khắc trước khi bước ra cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại. “Ta chưa từng nói với ngươi...... Kỳ thật, ngươi cùng bệ hạ rất xứng đôi, bất quá...... Hiện tại đáng tiếc.”
Phạm biết điều hắn nghĩ, Diệu Ngân là hoàng hậu đương nhiệm, thân tỷ của Diệu Quang, y có thể lý giải.
“Không có gì, ta không hy vọng xa vời lại làm hoàng hậu.” Phạm mỉm cười, cười đến có chút chua xót.
Diệu Quang đình trệ một lát, nói một câu: “...... Cám ơn ngươi.” Nói xong liền ly khai.
Xác định hắn sẽ không quay lại, sa liêm trên long sàng mới chậm rãi vén lên, Tuyền thò đầu ra ngoài dò xét.
“Đều nghe hết?” Phạm hỏi.
Tuyền nhích ra mép giường, đầu gối lên đùi Phạm, “Nghe được, thật đúng là tên không thành thật.” Điều chỉnh tư thế, lại đụng đến chỗ đau.
Phạm ngoan ngoãn cho hắn dựa vào, tay xoa đầu của hắn nói: “Tuyền, ta nghĩ chuyện này, chúng ta cũng nên thương lượng.”
Phạm tựa hồ không thể nào vui vẻ, Tuyền có chút kỳ quái, “Phạm làm sao vậy? Có chuyện gì cần thương lượng?”
“Ngươi vừa rồi đều nghe hết.” Phạm nhu nhu mũi, “Chờ sự tình qua đi, cho ta ra ngoài cung sống được không?”
“Di?” Tuyền dịch đầu ra, miệng há hốc, “Phạm, ngươi vứt bỏ ta?” Này cũng nhanh quá đi.
“Ngươi hiểu lầm rồi.” Phạm xoa xoa đầu hắn, “Ta muốn ở ngoại thành, như vậy sự tình có thể giải quyết.”
“Chuyện gì a?” Tuyền vẫn còn mờ mịt.
Phạm nhăn mặt nhíu mày, “Đương nhiên là hoàng hậu cùng hài tử của ngươi, ta ở hậu cung, bọn họ sẽ cảm thấy không thoải mái đi?”
“Nga, tiểu Ngân a!” Tuyền lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Không quan hệ, ta không có chạm qua người ta, hài tử cũng không phải của ta.”
Chuyện hắn nói ra kinh người, lúc này khiến Phạm chấn động choáng váng!
Hai người hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu sau, Phạm mới run rẩy khóe miệng nói: “Tuyền...... Ngươi nói cái gì? Không bính? Hài tử......”
“Không phải của ta a!” Tuyền vẻ mặt bé ngoan, “Ta nói, chỉ thích một mình Phạm. Tiểu Ngân hoàn toàn là vì ngăn chặn lời đồn mới thú về a. Nàng có thai rồi mới tiến cung...... Ai, ta chưa nói với ngươi sao?”
“......” Có mới là lạ!
“A, thật có lỗi thật có lỗi.” Tuyền thấy sắc mặt Phạm không ổn, lập tức giải thích.”Tiểu Ngân chưa thành thân mà có thai, nói ra thì không tốt, ta khi đó vừa lúc thiếu hoàng hậu, cho nên thuận tiện thú nàng. Về phần hài tử, nguyên bản định khi sinh hạ liền cấp một thân phận hoàng tử, cùng Tiểu niên cao làm bạn, bất quá hiện tại không cần.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì lão công người ta đến đây.” Tuyền nhu nhu thắt lưng, “Tra cả nửa ngày, cư nhiên là Tấn Nghi.” Ngẫm lại hai người kia khi gặp mặt một bộ dạng xấu hổ, cam đoan tám chín phần mười.
Nghe xong mọi chuyện, Phạm bỗng nhiên vô lực ngã lên giường, hai tay che đầu nói: “Ta bỗng nhiên cảm thấy mình thực xuẩn.”
“Xuẩn? Sẽ không a, Phạm rất khiêm tốn.” Tuyền hai tay ôm mặt y nhu nhu, “Ngươi hiện tại hẳn là nên hảo hảo suy xét chuyện sau này.”
“Chuyện sau này? Ngươi là nói sư phụ…” Nói đến nơi đây, Phạm không nói thêm gì nữa.
Nhưng Tuyền hiểu suy nghĩ của y, khóe miệng hướng y cười, “Phạm không cần lo lắng, hết thảy giao cho vi phu xử lý, bọn họ khiếm của ngươi, chúng ta một phân cũng bắt bọn hắn trả lại!”
“Bất quá hiện tại...... Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.” Tuyền vẻ mặt thần bí, mà Phạm cũng có chút đăm chiêu......
Vài ngày sau, chờ đợi rốt cục có kết quả.
Cung nhân báo lại, ngoài cung có hai nam nhân đến, trong đó có một lão nhân tự xưng Tử Mộ Nhiên, nói là phụng khẩu dụ bệ hạ tiến cung kiến giá!
Nhận được thông báo, Tuyền nở nụ cười, hắn sai người đưa bọn họ đến Thiên cung chờ đợi, tự mình đến bên cạnh Phạm.
Phạm bộ dáng không chút nào để ý, nhưng bút trong tay lại ngừng múa may, Tuyền minh bạch bắt lấy bút kia, sau đó mặt dày mày dạn quấn quít lấy Phạm đòi bồi hắn đi, Phạm không địch lại hoàng đế da mặt dày, cuối cùng thỏa hiệp.
Đến Thiên cung, Tử Mộ Nhiên đợi đã lâu, bên cạnh hắn còn có một nam nhân trẻ tuổi, người nọ là Đằng Hình!?
Tuyền cảm thấy ngoài ý muốn, cái gì cũng chưa nói, trong cung hai người nhìn thấy bọn họ lập tức thi hành quân thần chi lễ, Tuyền cho Phạm ngồi trước nghỉ ngơi, sau đó ý bảo kia hai người bình thân về chỗ.
Khi bọn họ đứng dậy, lúc này mới chú ý tới tồn tại của Phạm. Đằng Hình không có biểu tình gì, nhưng biểu tình của Tử Mộ Nhiên đúng thật là có hứng thú, rõ ràng thực lo lắng Phạm, rồi lại không thể không làm bộ trấn tĩnh. Lại nhìn nhìn Phạm, hắn cũng thực để ý phụ thân của mình, nhưng liều mạng che dấu. Đôi phụ tử này thật là giống nhau!
Tuyền thấy bọn họ như vậy, không khỏi trêu chọc, “Tử minh chủ nguyên lai đối hoàng hậu tương lai của trẫm cảm thấy hứng thú như vậy, đáng tiếc a, hắn là của trẫm!”
“!” Tử mộ nhiên lúc này mới chú ý tới chính mình thất thố, vội vàng thu liễm cảm xúc. “Bệ hạ thứ tội! Thảo dân không có ý bất kính.”
“Oa!” Tuyền đột nhiên nhảy dựng lên, kêu to ra tiếng.
Hai người cảm ngồi xuống cảm thấy thấy kỳ quái, cùng hỏi: “Bệ hạ?”
“A? Không...... Không có gì...... Không có gì, ha hả.” Đau quá.
Phạm nhéo hảo ngoan, Tuyền thật sự cảm thấy oan uổng, hắn bất quá ăn ngay nói thật mà thôi, làm chi mà nhéo đau như vậy?
Tuyền âm thầm nhu nhu, sau đó tiếp tục hỏi: “Trẫm dường như chỉ gọi ngươi đến, ngươi mang bằng hữu cho trẫm làm gì?”
Đằng Hình nghe thấy hai chữ “Bằng hữu”, vui mừng nở nụ cười.”Bệ hạ còn nhận thức thảo dân là bằng hữu, thảo dân thật sự vô cùng cảm kích. Lần này là thảo dân nghe nói bệ hạ gặp nan đề, nhất quyết theo cha tiến cung, cha lúc này mới bất đắc dĩ đáp ứng.” Hắn giải thích nói.
“Cha?” Tuyền quái dị chỉ vào bọn họ, nhìn về phía Phạm, hắn cũng là vẻ mặt không hiểu.
Tử Mộ Nhiên thực hiểu được bọn họ kinh ngạc cái gì, vì thế trả lời: “Hắn thú tiểu nữ, nên gọi ta là cha.”
“Nga? Tiểu nha đầu gả cho Đằng huynh ngươi?” Hai người này thành một đôi, Tuyền thật đúng là không thể tưởng được.
Sao mà ghép đôi được vậy...... Thần kỳ a?
“Thật đúng là một đôi đặc biệt.” Phạm một bên nói nhỏ, quả nhiên, hai người nghĩ không sai biệt lắm.
“Ha ha, kia thật đúng là nên chúc mừng Đằng huynh!” Tuyền lập tức mở đề, “A! Đúng rồi, hương túi kia phải trả lại ngươi.”
Hương túi có chữ ‘Tích’, Tuyền nguyên bản còn định phái người trả lại cho nàng, lúc này thì tốt rồi, giao cho tướng công nàng là xong việc.
“Về cái hương túi kia, Tích Vân hướng ta đề cập qua. Nàng nói để lại cho bệ hạ làm kỷ niệm. Nàng đã hiểu rõ, chính mình đối bệ hạ không phải là tình yêu nam nữ, chỉ là một loại ngưỡng mộ đơn thuần. Cho nên, hương túi đó lưu cho bệ hạ, xem như lễ vật của phu thê chúng ta, chúc bệ hạ, nương nương vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão!” Đằng Hình cự tuyệt nói.
Nghe ngữ khí hắn kiên quyết như vậy, Tuyền cũng không ép buộc. “Trẫm minh bạch, đa tạ lễ vật của phu thê các ngươi, trẫm nhận.”
Sau đó Tuyền dồn chú ý vào Tử Mộ Nhiên, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tử minh chủ, nghe nói ngươi đã cứu Phạm?”
Tử Mộ Nhiên nghe vậy ngẩn ra, chợt trả lời: “Xác thực có việc này!”
Đằng Hình vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên cái gì cũng không biết, mà Phạm cắn cắn môi, cái gì cũng không nói.
Quả nhiên thừa nhận, hết thảy như Tuyền sở liệu, “Vậy vì sao không hộ tống Phạm hồi cung?” Ngữ khí nhất thời trở nên sắc bén.
“Đó là......” Hắn á khẩu không trả lời được.
Tuyền ánh mắt lãnh liệt, vỗ bàn, không riêng gì Đằng Hình, ngay cả Phạm cũng hoảng sợ. “Sao không trả lới? Phạm khi đó bị trọng thương, nếu không phải được quý nhân tương trợ, sớm đã chết. Thấy chết mà không cứu, ngươi cũng biết tội?”
“Thảo dân, thảo dân......” Hắn không nói gì chống đỡ, quả nhiên là thề sống chết cũng không nguyện nói ra sự thật.
Thấy hắn như vậy, quả thật rất đáng thương, Đằng Hình đứng một bên muốn hỗ trợ rồi lại không thể giúp, đành phải lo lắng vô ích, đầu đầy mồ hôi.
Phạm cùng hắn dù sao cũng là thân phụ tử, không đành lòng thấy hắn như thế, vì thế lén kéo kéo tay áo Tuyền.
Mà Tuyền trước một bước cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, đối y cười, nhẹ giọng nói: “Phạm chỉ cần nhìn là được.”
Tuy rằng không biết kế hoạch của hắn, nhưng Phạm dường như hiểu một chút những việc hắn làm, đó là trả thù của Tuyền.
Tuyền bước xuống thả lỏng người thở dài, “Nguyên bản trẫm muốn xử tử ngươi. Nhưng Phạm cũng không chết, tử tội có thể miễn. Nhưng ngươi vẫn là thương tổn hắn, cho nên, trẫm muốn ngươi nhận lỗi!”
“!?” Tử Mộ Nhiên giật mình ngẩng đầu.
“Nghe không hiểu sao? Trẫm muốn ngươi chính miệng nói với Phạm ‘thực xin lỗi’.” Tuyền hảo tâm lặp lại.
Nhãn thần giao nhau trong nháy mắt, Tử Mộ Nhiên liền biết dụng ý của Tuyền. Thân là phụ thân, hắn quả thật thiếu đứa con một lời xin lỗi.
“Thảo dân hiểu được.” Tử Mộ Nhiên đi đến trước mặt Phạm, Phạm cũng đứng lên biểu thị tôn kính, hắn chắp tay thi lễ, cúi đầu một cái, “Nương nương, thực xin lỗi...... Hy vọng ngươi có thể thông cảm thảo dân.”
“Ta… Tha thứ ngươi.” Phạm nâng dậy hắn, thoải mái mà cười, đây là tính toán của Tuyền.
“Đa tạ nương nương!” Tử Mộ Nhiên cúi đầu thật thấp đủ cho người khác không thấy được biểu tình.
Tuyền vừa lòng nhìn kết cục này, không quên dự tính ban đầu hỏi: “Được rồi, Tử minh chủ như thế nào biết chỗ của Phạm mà đến cứu viện?”
“Là do Bất Túy báo tin.” Tử Mộ Nhiên trả lời: “Hắn nói nương nương bị người hãm hại, cần ta trợ giúp một tay.”
“Bất Túy?” Tuyền cùng Phạm đồng thời cảm thấy kinh ngạc, “Vậy hắn hiện tại ra sao?”
Tử Mộ Nhiên có chút tiếc nuối trả lời: “Hắn vì giúp chúng ta trốn thoát, đã muốn...... Bất quá hắn trước khi chết, nhờ ta nói với bệ hạ, nói nợ hắn thiếu của ngươi đã trả hết.”
Đúng vậy, đối với Tuyền mà nói, sinh mệnh Phạm quá to lớn, Bất Túy đích xác đã cho hắn một đại ân!
Thu liễm tình cảm tiếc hận, Tuyền thần tình nghiêm túc đối Tử Mộ Nhiên nói: “Minh chủ đi qua sào huyệt địch nhân, trẫm muốn ngươi vẽ lại bản đồ. Sau đó, muốn ngươi đi giám thị bọn họ, bằng công lực của ngươi, hẳn là không khó đi?”
“Bệ hạ là tính toán tiêu diệt bọn họ?” Đằng Hình hỏi.
“Đúng vậy.” Tuyền cười trả lời.
“Nhưng trong hoàng cung đủ người võ công cao cường, vì sao......”
“Vì sao muốn minh chủ đi mạo hiểm? Đơn giản a!” Tuyền đến trước mặt Đằng Hình, giải đáp nghi vấn của hắn. “Bởi vì trẫm không thích chiến tranh. Chiến tranh rất hao tài tốn của.”
“Này...... Thảo dân ngu dốt, không biết việc này cùng chiến tranh có liên quan gì?” Đằng Hình vẻ mặt lãnh giáo.
“Mục đích lần này của Diệp Tuấn là ngôi vị hoàng đế của trẫm.” Tuyền giải thích nói: “Nếu trẫm phái đại nội cao thủ tiến hành giám thị, vậy biểu thị triều đình cùng hắn thế bất lưỡng lập. Triều đình muốn chống đỡ, tất nhiên phải phát động binh lính, quân đội, như vậy chiến tranh sẽ nổ ra. Đến lúc đó quốc gia hỗn loạn không nói, dân chúng còn phải chịu khổ...... Điều này thật sự trẫm không hề muốn.”
“Nếu để Tử minh chủ ra tay thì khác.” Tuyền lắc lắc đầu ngón tay, “Tử minh chủ là võ lâm nhân sĩ, cùng triều đình không hề liên quan, trận chiến này bất quá là một hồi giang hồ ân oán. Như vậy đối quốc gia, đối dân chúng đều hảo, không phải sao?”
“Bệ hạ nhìn xa, làm việc vì dân vì nước suy nghĩ, thảo dân sâu sắc bội phục. Nhưng bệ hạ định lấy thân phận gì để giải quyết ân oán này đây?”
“Ha ha, Đằng huynh đừng quên, trẫm trong giang hồ chính là đệ tử ‘Hỗn Hư phái’ a!” Tuyền cười đến hảo kiêu ngạo.
Tử Mộ Nhiên dừng một chút, đột nhiên cười to ra tiếng, “Ha ha...... Bệ hạ cơ trí, thảo dân khâm phục, khâm phục!”
“Như vậy là minh chủ đáp ứng trẫm?” Tuyền biết rõ còn hỏi.
Tử Mộ Nhiên cung kính hành lễ. “Thảo dân có chết cũng không chối từ. Về phần Hình nhi, xin bệ hạ giữ hắn bên người, lúc bệ hạ tính toán cùng bè đảng phản bộ quyết chiến, để cho hắn trợ giúp ngài một tay.”
“Ta đang có dự định này.” Tuyền cười meo meo đáp ứng.
“Như vậy thảo dân vẽ bản đồ nộp lên bệ hạ.” Nói xong hắn định lui ra.
“Ai...... Chờ một chút!” Tuyền gọi lại hắn, sau đó đối Phạm bên người nói: “Phạm trước mang Đằng huynh đi nghỉ ngơi được không?”
“...... Ta đã biết, đi theo ta.” Phạm biết bên trong nhất định có quỷ, nhưng vẫn để lại cho hoàng đế hắn mặt mũi, mang Đằng Hình ly khai.
Bọn họ vừa đi, Tuyền bước đến trước mặt Tử Mộ Nhiên, lấy tay vuốt ve ghế dựa, mắt không nhìn hắn.”Biết vì sao phải hướng Phạm giải thích không?”
Tử Mộ Nhiên gật đầu, “Ta thân là phụ thân nợ thân sinh nhi tử......”
“Đích xác, ta không đem sự thật nói cho Phạm, bởi vì sợ hắn thương tổn. Mà ngươi......” Tuyền chỉ vào hắn, “Ngươi lại ở thời điểm Phạm yếu ớt nhất lửa cháy đổ thêm dầu, cho hắn đả kích trí mệnh nhất. Cho dù thân là phụ thân, cũng không thể tha thứ.”
“...... Bệ hạ giáo huấn chí phải.” Hắn chậm rãi cúi đầu, chua xót cười.
Tuyền nhìn hắn, ngữ khí bỗng nhiên dịu đi, “Ai, nhưng ngươi đối Phạm vẫn còn tình cảm phụ tử, xét điểm này, trẫm không trách tội ngươi.”
Tử Mộ Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, “Bệ hạ, vì sao......”
“Phạm sau khi đến hoàng thành, ngươi vẫn âm thầm bảo hộ đúng không? Bằng không nhân mã của Diệp Tuấn như thế nào có thể tìm không thấy Phạm?” Tuyền thực minh bạch.
“A......” Hắn hiền lành nở nụ cười, “Bệ hạ thật là lợi hại, bất quá này cũng không hoàn toàn là công lao của ta.”
“Nga? Xin chỉ giáo?” Tuyền tò mò.
“Kỳ thật......”
“Nga? Như vậy a...... Việc này trẫm phải hảo hảo ngẫm lại, bất quá, trẫm cho ngươi lưu lại chính là muốn cùng ngươi nói một câu.” Tuyền thẳng người dậy, thu liễm tươi cười, nửa người đổ xuống, “Thực xin lỗi, trẫm thất ước, trẫm đã nói sẽ cho hắn hạnh phúc, chính là sự việc lại như như bây giờ. Thật sự thập phần thật có lỗi.”
“Bệ hạ mau đứng lên!” Hắn khiếp sợ nâng Tuyền dậy, “Thảo dân nhận không nổi!”
Tuyền cũng rất nghe lời, lập tức đứng dậy, tươi cười lại xuất hiện trên mặt. “Đây là điều trẫm muốn nói. Bất quá trẫm sẽ không vì bội ước mà nản chí. Thay vì nhìn lại quá khứ, chi bằng hướng về tương lai. Nếu một lần thất ước, vậy sau này phải hảo bù đắp! Cho nên lần này còn muốn cùng minh chủ tiếp tục ước định của chúng ta.”
“Về việc lần này, ta tin tưởng trách nhiệm không hoàn toàn ở bệ hạ. Bệ hạ không cần quá tự trách, về phần ước định......Nhìn nương nương hiện tại, bệ hạ nhất định sẽ không tái bội ước.” Hắn cười thực vui vẻ.
“Đương nhiên!” Tuyền tự tin trả lời, “Nếu không phải vì Phạm, trẫm sẽ không tìm ngươi đi giám thị bọn chúng.”
“Di? Bệ hạ tìm ta lý do không phải vì......” Nhân dân cùng quốc gia sao?
“Đương nhiên không phải! Đó là xạo thôi, Phạm cũng có lý, cái nào nghe cũng hay mà, đúng không?”
“Vậy nguyên nhân thật sự......?” Hắn biểu tình quái dị nhìn Tuyền.
“Đương nhiên bởi vì Phạm không hy vọng sư phụ hắn chết a! Nếu là chiến tranh, sau khi kết thúc, hắn sư phụ hắn là kẻ đứng đầu chắc chắn phải chết. Phạm không muốn hắn chết, ta đây sẽ không phát động chiến tranh.” Tuyền còn một bộ dạng rất có đạo lý.
“......” Hắn suy nghĩ một trận, thiệt tình thở dài: “Vân...... Nương nương được bệ hạ yêu, là phúc khí của hắn a!”
“Được rồi, Chuyện chỉ có vậy.” Tuyền phất tay, “Đúng rồi, minh chủ! Có từng gặp qua vật này?” Tuyền mở tranh ra, trên mặt vẽ mội khối ngọc bội, là do họa sư dựa trên bức tranh của tiên hoàng vẽ ra!
“Đây là...... Ngọc bội của tiên hoàng!” Hắn liếc mắt một cái liền phản ứng.
“Minh chủ biết a?” Tuyền thử thăm dò hỏi.
Tử Mộ Nhiên thừa nhận, “Ân, chính đạo sĩ mang Vân nhi đến, bệ hạ biết hắn?”
“Quả nhiên.” Hắn đoán đúng, “Về việc này không được trước mặt bất kỳ ai nói ra.”
“Thảo dân tuân chỉ!” Tử Mộ Nhiên thức thời, không hỏi nhiều.”Bệ hạ, thảo dân có thể lui xuống được chưa?”
“Từ từ! Tử minh chủ, tin tưởng ngươi cũng biết, thân thể Phạm…cho dù thương khỏi, cũng không tốt lắm.” Tuyền nói có chút đứt quãng, “Có…phương pháp gì có thể khôi phục không? Võ công phế mất thì mất, chính là thân thể hắn… Có thể hay không trở lại trước kia?”
“Này......” Hắn sắc mặt có chút khó xử, “E rằng rất khó, hắn bị người ta đả thương nội tạng cùng kỳ kinh bát mạch không nói, người nọ còn điểm phá mấy đại huyệt trên người hắn, có thể bảo trụ tánh mạng đã là may mắn.”
“Vậy sao?” Tuyền lại thất vọng rồi.
Sau đó, Tử Mộ Nhiên lui ra, mà Tuyền vẫn ngồi tạ chỗ.
Hắn yên lặng tự suy ngẫm thân thể Phạm, biểu tình lo lắng.
Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thì tốt rồi! Nghĩ như vậy, hắn dần dần ngủ......
Phạm sau khi an trí Đằng Hình, định hồi cung tìm Tuyền, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, lại ở ngoài điện gặp Diệu Quang, Tễ Lăng Húc cùng Tễ Lăng Nhạc cũng đến tìm Tuyền.
Nhạc Vương gia đối Phạm có thành kiến sâu nặng, trong cung mỗi người đều biết, hai người gặp nhau, bầu không khí cũng đóng băng tới cực băng điểm!
Phạm đối Tễ Lăng Nhạc thật ra không có địch ý gì thâm sâu, khẽ gật đầu, mở cửa cho bọn họ đi vào, nhưng thái độ Tễ Lăng Nhạc lại có chút ác liệt, xem hắn như không tồn tại, hai người lúc đó không hề nói một chữ.
Bốn người vào phòng tìm kiếm thân ảnh Tuyền, lại phát hiện Tuyền lại như một hài tử đang ngủ trên ghế thái sư.
Tễ Lăng Nhạc ôn nhu hiện trên mặt, định ôm Tuyền quay về tẩm cung, ai ngờ trong nháy mắt hắn chạm tới người kia, Tuyền cư nhiên nhíu nhíu mày, trở mình cự tuyệt.
“Ngô...... Phạm?”
Một tiếng gọi, khiến tay Tễ Lăng Nhạc ngưng lại.
“Phạm, đừng đi.” Nói xong, tuyền còn muốn bắt lấy tay Phạm.
Tễ Lăng Nhạc sắc mặt thâm trầm, Phạm nhìn nhìn hắn, lập tức đi tới bên người Tuyền, “Tuyền tỉnh tỉnh, sẽ cảm lạnh.”
Nhưng Tuyền vẫn tiếp tục ngủ say, mông mông lung lung, hắn kéo tay Phạm dán lên mặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng đi.”
Phạm nghe xong, mặt mang ý cười, vỗ nhẹ lưng hắn trấn an, “Không đi, ta không đi.”
Tuyền như là nghe được lời y nói, lộ ra thần sắc an tâm, ghé vào lòng ngực Phạm, ngủ an ổn, Phạm cũng ôm hắn, hai người trong lúc tồn tại một cỗ ấm áp khôn kể.
Ba người ở một bên thấy màn này, biểu tình bất đồng, bọn họ không muốn quấy rầy đôi bích nhân này, cùng nhau lui ra ngoài.
Ra khỏi cung, Tễ Lăng Nhạc thở dài một tiếng, lưng dựa vào điện trụ phía sau, tựa hồ đang suy ngẫm cái gì.
Diệu Quang nhìn thấy nói: “Hắn so với Vương gia tưởng tượng có phải vĩ đại nhiều lắm. Bệ hạ với hắn cực kỳ sủng ái, hoặc nên là mê luyến. Có lẽ cho hắn lưu lại, sẽ làm hết thảy càng thêm viên mãn!”
Húc một lòng lưu lại Phạm, cũng hỗ trợ, “Đại ca, nhị hoàng huynh mất trí nhớ. Đã không còn là hắn, hắn yêu Bàn Nguyên, cho bọn họ hạnh phúc như vậy không phải tốt lắm sao? Ngươi đừng bảo thủ như vậy.”
“Yêu sao......” Tễ Lăng Nhạc nghe vậy cảm thán, mở hai mắt nhìn về phía cửa cung.
Qua không lâu, Tuyền tỉnh lại. Hắn dụi dụi mắt, đứng dậy duỗi thắt lưng, lại phát hiện bên người trừ bỏ Phạm ở ngoài, cư nhiên còn thêm ba thân ảnh.
“Đại ca? Diệu Quang? Húc? Các ngươi như thế nào......”
Tễ lăng nhạc không trả lời vấn đề của hắn, mà trực tiếp mở miệng hỏi Phạm: “Ngươi sẽ thích Kì? Ngươi có thể tha thứ hết thảy việc hắn làm với ngươi trước kia?”
“Đại ca!” Tuyền chán ghét thái độ của hắn, vừa muốn biện giải thay Phạm.
Nhưng Phạm lại ngăn trở, thoải mái thản nhiên hỏi lại: “Vậy Si Ảnh có thể hay không tha thứ hết thảy việc trước kia vương gia làm với hắn?”
“Hắn?” Tễ Lăng Nhạc bị hỏi không trả lời được lời được, “Hắn cùng ngươi không giống!”
“Đúng, chúng ta không giống, ta thích người này......” Hắn nhìn về phía Tuyền, ánh mắt mãnh liệt trước nay chưa từng có, “Là hắn! Tễ Lăng Kì cũng tốt, Kì Oát Tuyền cũng tốt, chỉ cần là hắn! Ta liền thích!
“Ngô...... Phạm!” Tuyền cảm động thiếu điều chảy nước mắt. “Phạm, người ta cũng thích ngươi nhất!” Hắn hai tay mở lớn, ôm chặt Phạm vào lòng.
Một cái ôm này, Phạm bị kéo đến hít thở không thông, nếu không nhờ Diệu Quang lên tiếng nhắc nhở, Phạm đáng thương sẽ khi không chết oan chết uổng.
Tuyền chú ý, lập tức buông ra, một bên giúp hắn thuận khí, một bên cúi đầu cúi người nói ăn năn bồi tội.
Diệu Quang và Húc vui vẻ ở một bên xem diễn, đối với hình ảnh này thấy nhưng không thể trách, nhưng Tễ Lăng Nhạc bất đồng, trận này làm mặt hắn cứng đờ không thể biểu cảm gì.
“Nhạc vương gia, bọn họ như vậy không tốt sao?” Diệu Quang nhẹ giọng hỏi.
Húc cũng cùng Diệu Quang đứng một bên, cười nói: “Nhị ca tuy rằng thay đổi, nhưng ngươi cũng thích hắn như vậy!”
Tễ Lăng Nhạc nhìn cảnh trước mắt, nghe những lời này, hắn lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Thay đổi? Đúng vậy, đều thay đổi.
Sau lại mở mắt, ánh mắt hắn nhìn về phía Phạm đã thay đổi.”...... Kì!”
Tuyền lập tức đáp lại: “Sao a?”
“Ta biết cách có thể khôi phục thân thể cho hắn.” Hắn thình lình ném ra câu như vậy.
“Thật sự?” Tuyền lập tức chạy đến bên người hắn, “Biện pháp gì? Biện pháp gì?” Lo lắng hỏi.
Phạm với lời nói của hắn cảm thấy khiếp sợ, nhìn ra được y cũng rất muốn biết phương pháp hồi phục!
“Doanh thảo!”
“Không có khả năng.” Húc lên tiếng phản bác, “Đại ca, ngươi cũng biết doanh thảo có tác dụng áp chế nội lực! Như thế nào có thể làm cho Bàn Nguyên thân thể phục hồi như cũ?”
“Có thể.” Tễ Lăng Nhạc thực xác định, “Doanh thảo quả thật có thể làm cho người bị thương thân thể khôi phục, bất quá công lực khẳng định sẽ không khôi phục như trước...... Phụ hoàng dùng qua.”
“Da!?” Mọi người kinh ngạc không thôi.
Nghe Tễ Lăng Nhạc nói, năm hắn mười tuổi, có người xông vào Thủy Tinh Dục Lâm, hái doanh thảo cứu tiên hoàng. Chính là không biết vì sao, việc này qua đi, lại không ai gặp qua người nọ.
“Khi đó, các ngươi còn nhỏ, cho nên không có ấn tượng.” Tễ Lăng Nhạc giải thích.
Nói đến đây, Tuyền nhớ tới bức họa kia. “Chẳng lẽ......”
Tễ Lăng Nhạc nhìn hắn, sau đó cái gì cũng không nói liền rời đi.
Tuyền không ngăn cản, xoay người hưng phấn nhìn Phạm, chính là......
“Các ngươi như thế nào đều xanh mặt?” Không riêng gì Phạm, ngay cả Diệu Quang cùng Húc cũng giống nhau.
“Bệ hạ, doanh thảo trong cung đã không còn.” Diệu Quang.
“Không có thì đi hái a!”
“Nhị ca, ngươi muốn ai đi Thủy Tinh Dục Lâm?” Húc cẩn thận hỏi.
“Ân...... Phái một cặp vừa tân hôn thì tốt rồi?” Không phải sao?
Phạm thực trấn định nói: “Tuyền, có thể đi vào Thủy Tinh Dục Lâm chỉ có hoàng tộc. Thủy Tinh Dục Lâm chỉ có thể sinh ra hoàng tộc.”
“A?” Tuyền lăng lăng nhìn bọn họ, “Hoàng tộc chỉ chính là......”
“Ngươi, đại ca, ta!” Húc hảo tâm đáp lại, “Hoặc là thê tử chúng ta.”
“Này......” Tuyền đếm đếm ngón tay vạch ra, “Phạm thân thể không tốt, Húc cùng đại ca cũng không thể, các ngươi cũng không có thê tử.” Còn lại là......
“Không ai đi hết.” Diệu Quang gãi đúng chỗ ngứa.
“......”
Không thể nào? Tuyền mồ hôi lạnh chảy ròng, biểu tình bộ mặt hơi hơi run rẩy. Khó có được biện pháp, cư nhiên bởi vì lý do mạc danh kỳ diệu này mà không thể đạt thành, như thế nào có thể? Tuyệt đối không được!
Bỗng nhiên một ý tưởng thần kỳ xuất hiện trong đầu Tuyền —— được thôi, bất quá chính là sinh hài tử mà thôi, thiệt thòi gì đâu!?
Thấy Tuyền bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, ba người chung quanh cảm thấy thấy lạnh cả người, sẽ không là......
Không lâu sau, sầu lo của bọn họ trở thành sự thật!
Chỉ thấy Tuyền nắm tay Phạm, thận trọng nói: “Phạm, vi phu vì ngươi, quyết định tự mình đi Thủy Tinh Dục Lâm. Sau khi trở về, ngươi cần phải đối vi phu phụ trách a!”
Thị vệ bẩm báo, Diệu Quang được phép đi vào, hắn đẩy cửa phòng, nhưng chỉ thấy Phạm đang ngồi bên giường.
“Bệ hạ không ở đây sao?” Diệu Quang tò mò, hôm nay Tuyền hẳn là không ra khỏi tẩm cung mới đúng.
“Hắn...... Tạm thời không ở đây.” Phạm trả lời có lệ, lập tức nói sang chuyện khác, “Đây là mục đích ngươi tới?”
Diệu Quang lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Phạm, những lời tỷ tỷ Diệu Ngân nói lúc nãy hiện trong đầu.
“Quang nhi đến nay vẫn không hối hận sao? Gạt người, kỳ thật ngươi rất thích Húc, cũng rất thích Diệp Bàn Nguyên phải không? Không cần lại lừa gạt chính mình, như vậy chẳng có ý nghĩa gì! Đi gặp hắn đi, các ngươi hẳn là nên hảo hảo nói chuyện.”
“Ngươi...... Hận ta lừa ngươi sao?” Diệu Quang không đầu không đuôi hỏi.
Phạm trả lời rõ ràng: “Hận!”
“Muốn giết ta sao?”
“Không.” Phạm nhắm mắt, “Giết ngươi cũng không thể thay đổi được gì.”
“Ngươi cứ như vậy tha thứ ta?” Diệu Quang có chút khó tin.
“Tha thứ đi...... Nhờ phúc của Tuyền.” Phạm mở mắt nhìn Diệu Quang, “Ngươi cũng là vì giang sơn của hắn!”
“Độ lượng vậy sao!?” Diệu Quang kinh ngạc cùng nghi hoặc, “Nhĩ hảo giống...... Cùng lúc vừa hồi cung bất đồng.”
Nhớ lại lúc ấy, đôi mắt y bất lực thế nào, giống như mất đi sinh khí nằm trong ***g ngực của Tuyền.
Phạm sau đêm qua, phát hiện chính mình có thể thản nhiên như vậy đối mặt với chuyện cũ không dám nhớ lại, bất giác cười nói: “Đây đều là công lao của Tuyền.” Nói xong, ánh mắt không khỏi hướng long sàng tìm kiếm.
“Ta sẽ không giải thích!” Ánh mắt Diệu Quang kiên định, nhưng hai tay rung động vẫn tiết lộ cảm tình thật sự của hắn, “Tuy rằng làm ngươi bị thương tổn, chính là...... Ta phải làm như vậy.”
Thấy hắn như thế, Phạm đột nhiên hỏi: “Diệu Quang, trong cuộc đời ngươi cái gì là tối trọng yếu?”
“!” Diệu Quang không nghĩ tới y sẽ hỏi như vậy, lúc này sửng sốt.
Phạm lại trả lời: “Nhân sinh của ta từng có rất nhiều việc trọng yếu, chính là hiện tại chỉ còn lại hài tử cùng Tuyền, cho nên từ nay về sau, ta sẽ vì bọn họ mà sống.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Ngữ khí Diệu Quang lần đầu tiên trở nên nghiêm túc.
” Nhân phi thảo mộc, thùy năng vô tình.”(Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình). Phạm cùng hắn hai mắt nhìn nhau, “Hy vọng ngươi có thể bỏ xuống chấp nhất đối với những thứ phù du này, chân chính trả tự do bản thân mình.”
“A...... Buồn cười, cái gì là phù du? Cái gì gọi là trả tự do?” Diệu Quang khinh thường, “Ta vì hoàng triều, vì giang sơn, có cái gì không đúng!?”
Phạm lắc đầu, “Không có gì không đúng, nhưng hạnh phúc của ngươi cũng không còn.” Hắn cũng từng như thế, nhưng kết quả cũng tan như bọt biển. “Có những thứ khác, ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến, ở bên Húc, còn tỷ tỷ ngươi cùng nhau càng thêm khoái hoạt sao?”
Diệu Quang nghe vậy không nói, Phạm biết hắn bắt đầu dao động. Bất quá muốn thay đổi suy nghĩ đã ăn sâu vào máu, không phải một sớm một chiều có thể làm được, Phạm cũng không cầu nhiều. “Ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ lời của ta, thời gian hôm nay không còn sớm, ngươi lui trước đi.”
Diệu Quang vẫn trầm mặc hướng cửa phòng dời cước bộ, nhưng một khắc trước khi bước ra cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại. “Ta chưa từng nói với ngươi...... Kỳ thật, ngươi cùng bệ hạ rất xứng đôi, bất quá...... Hiện tại đáng tiếc.”
Phạm biết điều hắn nghĩ, Diệu Ngân là hoàng hậu đương nhiệm, thân tỷ của Diệu Quang, y có thể lý giải.
“Không có gì, ta không hy vọng xa vời lại làm hoàng hậu.” Phạm mỉm cười, cười đến có chút chua xót.
Diệu Quang đình trệ một lát, nói một câu: “...... Cám ơn ngươi.” Nói xong liền ly khai.
Xác định hắn sẽ không quay lại, sa liêm trên long sàng mới chậm rãi vén lên, Tuyền thò đầu ra ngoài dò xét.
“Đều nghe hết?” Phạm hỏi.
Tuyền nhích ra mép giường, đầu gối lên đùi Phạm, “Nghe được, thật đúng là tên không thành thật.” Điều chỉnh tư thế, lại đụng đến chỗ đau.
Phạm ngoan ngoãn cho hắn dựa vào, tay xoa đầu của hắn nói: “Tuyền, ta nghĩ chuyện này, chúng ta cũng nên thương lượng.”
Phạm tựa hồ không thể nào vui vẻ, Tuyền có chút kỳ quái, “Phạm làm sao vậy? Có chuyện gì cần thương lượng?”
“Ngươi vừa rồi đều nghe hết.” Phạm nhu nhu mũi, “Chờ sự tình qua đi, cho ta ra ngoài cung sống được không?”
“Di?” Tuyền dịch đầu ra, miệng há hốc, “Phạm, ngươi vứt bỏ ta?” Này cũng nhanh quá đi.
“Ngươi hiểu lầm rồi.” Phạm xoa xoa đầu hắn, “Ta muốn ở ngoại thành, như vậy sự tình có thể giải quyết.”
“Chuyện gì a?” Tuyền vẫn còn mờ mịt.
Phạm nhăn mặt nhíu mày, “Đương nhiên là hoàng hậu cùng hài tử của ngươi, ta ở hậu cung, bọn họ sẽ cảm thấy không thoải mái đi?”
“Nga, tiểu Ngân a!” Tuyền lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Không quan hệ, ta không có chạm qua người ta, hài tử cũng không phải của ta.”
Chuyện hắn nói ra kinh người, lúc này khiến Phạm chấn động choáng váng!
Hai người hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu sau, Phạm mới run rẩy khóe miệng nói: “Tuyền...... Ngươi nói cái gì? Không bính? Hài tử......”
“Không phải của ta a!” Tuyền vẻ mặt bé ngoan, “Ta nói, chỉ thích một mình Phạm. Tiểu Ngân hoàn toàn là vì ngăn chặn lời đồn mới thú về a. Nàng có thai rồi mới tiến cung...... Ai, ta chưa nói với ngươi sao?”
“......” Có mới là lạ!
“A, thật có lỗi thật có lỗi.” Tuyền thấy sắc mặt Phạm không ổn, lập tức giải thích.”Tiểu Ngân chưa thành thân mà có thai, nói ra thì không tốt, ta khi đó vừa lúc thiếu hoàng hậu, cho nên thuận tiện thú nàng. Về phần hài tử, nguyên bản định khi sinh hạ liền cấp một thân phận hoàng tử, cùng Tiểu niên cao làm bạn, bất quá hiện tại không cần.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì lão công người ta đến đây.” Tuyền nhu nhu thắt lưng, “Tra cả nửa ngày, cư nhiên là Tấn Nghi.” Ngẫm lại hai người kia khi gặp mặt một bộ dạng xấu hổ, cam đoan tám chín phần mười.
Nghe xong mọi chuyện, Phạm bỗng nhiên vô lực ngã lên giường, hai tay che đầu nói: “Ta bỗng nhiên cảm thấy mình thực xuẩn.”
“Xuẩn? Sẽ không a, Phạm rất khiêm tốn.” Tuyền hai tay ôm mặt y nhu nhu, “Ngươi hiện tại hẳn là nên hảo hảo suy xét chuyện sau này.”
“Chuyện sau này? Ngươi là nói sư phụ…” Nói đến nơi đây, Phạm không nói thêm gì nữa.
Nhưng Tuyền hiểu suy nghĩ của y, khóe miệng hướng y cười, “Phạm không cần lo lắng, hết thảy giao cho vi phu xử lý, bọn họ khiếm của ngươi, chúng ta một phân cũng bắt bọn hắn trả lại!”
“Bất quá hiện tại...... Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.” Tuyền vẻ mặt thần bí, mà Phạm cũng có chút đăm chiêu......
Vài ngày sau, chờ đợi rốt cục có kết quả.
Cung nhân báo lại, ngoài cung có hai nam nhân đến, trong đó có một lão nhân tự xưng Tử Mộ Nhiên, nói là phụng khẩu dụ bệ hạ tiến cung kiến giá!
Nhận được thông báo, Tuyền nở nụ cười, hắn sai người đưa bọn họ đến Thiên cung chờ đợi, tự mình đến bên cạnh Phạm.
Phạm bộ dáng không chút nào để ý, nhưng bút trong tay lại ngừng múa may, Tuyền minh bạch bắt lấy bút kia, sau đó mặt dày mày dạn quấn quít lấy Phạm đòi bồi hắn đi, Phạm không địch lại hoàng đế da mặt dày, cuối cùng thỏa hiệp.
Đến Thiên cung, Tử Mộ Nhiên đợi đã lâu, bên cạnh hắn còn có một nam nhân trẻ tuổi, người nọ là Đằng Hình!?
Tuyền cảm thấy ngoài ý muốn, cái gì cũng chưa nói, trong cung hai người nhìn thấy bọn họ lập tức thi hành quân thần chi lễ, Tuyền cho Phạm ngồi trước nghỉ ngơi, sau đó ý bảo kia hai người bình thân về chỗ.
Khi bọn họ đứng dậy, lúc này mới chú ý tới tồn tại của Phạm. Đằng Hình không có biểu tình gì, nhưng biểu tình của Tử Mộ Nhiên đúng thật là có hứng thú, rõ ràng thực lo lắng Phạm, rồi lại không thể không làm bộ trấn tĩnh. Lại nhìn nhìn Phạm, hắn cũng thực để ý phụ thân của mình, nhưng liều mạng che dấu. Đôi phụ tử này thật là giống nhau!
Tuyền thấy bọn họ như vậy, không khỏi trêu chọc, “Tử minh chủ nguyên lai đối hoàng hậu tương lai của trẫm cảm thấy hứng thú như vậy, đáng tiếc a, hắn là của trẫm!”
“!” Tử mộ nhiên lúc này mới chú ý tới chính mình thất thố, vội vàng thu liễm cảm xúc. “Bệ hạ thứ tội! Thảo dân không có ý bất kính.”
“Oa!” Tuyền đột nhiên nhảy dựng lên, kêu to ra tiếng.
Hai người cảm ngồi xuống cảm thấy thấy kỳ quái, cùng hỏi: “Bệ hạ?”
“A? Không...... Không có gì...... Không có gì, ha hả.” Đau quá.
Phạm nhéo hảo ngoan, Tuyền thật sự cảm thấy oan uổng, hắn bất quá ăn ngay nói thật mà thôi, làm chi mà nhéo đau như vậy?
Tuyền âm thầm nhu nhu, sau đó tiếp tục hỏi: “Trẫm dường như chỉ gọi ngươi đến, ngươi mang bằng hữu cho trẫm làm gì?”
Đằng Hình nghe thấy hai chữ “Bằng hữu”, vui mừng nở nụ cười.”Bệ hạ còn nhận thức thảo dân là bằng hữu, thảo dân thật sự vô cùng cảm kích. Lần này là thảo dân nghe nói bệ hạ gặp nan đề, nhất quyết theo cha tiến cung, cha lúc này mới bất đắc dĩ đáp ứng.” Hắn giải thích nói.
“Cha?” Tuyền quái dị chỉ vào bọn họ, nhìn về phía Phạm, hắn cũng là vẻ mặt không hiểu.
Tử Mộ Nhiên thực hiểu được bọn họ kinh ngạc cái gì, vì thế trả lời: “Hắn thú tiểu nữ, nên gọi ta là cha.”
“Nga? Tiểu nha đầu gả cho Đằng huynh ngươi?” Hai người này thành một đôi, Tuyền thật đúng là không thể tưởng được.
Sao mà ghép đôi được vậy...... Thần kỳ a?
“Thật đúng là một đôi đặc biệt.” Phạm một bên nói nhỏ, quả nhiên, hai người nghĩ không sai biệt lắm.
“Ha ha, kia thật đúng là nên chúc mừng Đằng huynh!” Tuyền lập tức mở đề, “A! Đúng rồi, hương túi kia phải trả lại ngươi.”
Hương túi có chữ ‘Tích’, Tuyền nguyên bản còn định phái người trả lại cho nàng, lúc này thì tốt rồi, giao cho tướng công nàng là xong việc.
“Về cái hương túi kia, Tích Vân hướng ta đề cập qua. Nàng nói để lại cho bệ hạ làm kỷ niệm. Nàng đã hiểu rõ, chính mình đối bệ hạ không phải là tình yêu nam nữ, chỉ là một loại ngưỡng mộ đơn thuần. Cho nên, hương túi đó lưu cho bệ hạ, xem như lễ vật của phu thê chúng ta, chúc bệ hạ, nương nương vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão!” Đằng Hình cự tuyệt nói.
Nghe ngữ khí hắn kiên quyết như vậy, Tuyền cũng không ép buộc. “Trẫm minh bạch, đa tạ lễ vật của phu thê các ngươi, trẫm nhận.”
Sau đó Tuyền dồn chú ý vào Tử Mộ Nhiên, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tử minh chủ, nghe nói ngươi đã cứu Phạm?”
Tử Mộ Nhiên nghe vậy ngẩn ra, chợt trả lời: “Xác thực có việc này!”
Đằng Hình vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên cái gì cũng không biết, mà Phạm cắn cắn môi, cái gì cũng không nói.
Quả nhiên thừa nhận, hết thảy như Tuyền sở liệu, “Vậy vì sao không hộ tống Phạm hồi cung?” Ngữ khí nhất thời trở nên sắc bén.
“Đó là......” Hắn á khẩu không trả lời được.
Tuyền ánh mắt lãnh liệt, vỗ bàn, không riêng gì Đằng Hình, ngay cả Phạm cũng hoảng sợ. “Sao không trả lới? Phạm khi đó bị trọng thương, nếu không phải được quý nhân tương trợ, sớm đã chết. Thấy chết mà không cứu, ngươi cũng biết tội?”
“Thảo dân, thảo dân......” Hắn không nói gì chống đỡ, quả nhiên là thề sống chết cũng không nguyện nói ra sự thật.
Thấy hắn như vậy, quả thật rất đáng thương, Đằng Hình đứng một bên muốn hỗ trợ rồi lại không thể giúp, đành phải lo lắng vô ích, đầu đầy mồ hôi.
Phạm cùng hắn dù sao cũng là thân phụ tử, không đành lòng thấy hắn như thế, vì thế lén kéo kéo tay áo Tuyền.
Mà Tuyền trước một bước cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, đối y cười, nhẹ giọng nói: “Phạm chỉ cần nhìn là được.”
Tuy rằng không biết kế hoạch của hắn, nhưng Phạm dường như hiểu một chút những việc hắn làm, đó là trả thù của Tuyền.
Tuyền bước xuống thả lỏng người thở dài, “Nguyên bản trẫm muốn xử tử ngươi. Nhưng Phạm cũng không chết, tử tội có thể miễn. Nhưng ngươi vẫn là thương tổn hắn, cho nên, trẫm muốn ngươi nhận lỗi!”
“!?” Tử Mộ Nhiên giật mình ngẩng đầu.
“Nghe không hiểu sao? Trẫm muốn ngươi chính miệng nói với Phạm ‘thực xin lỗi’.” Tuyền hảo tâm lặp lại.
Nhãn thần giao nhau trong nháy mắt, Tử Mộ Nhiên liền biết dụng ý của Tuyền. Thân là phụ thân, hắn quả thật thiếu đứa con một lời xin lỗi.
“Thảo dân hiểu được.” Tử Mộ Nhiên đi đến trước mặt Phạm, Phạm cũng đứng lên biểu thị tôn kính, hắn chắp tay thi lễ, cúi đầu một cái, “Nương nương, thực xin lỗi...... Hy vọng ngươi có thể thông cảm thảo dân.”
“Ta… Tha thứ ngươi.” Phạm nâng dậy hắn, thoải mái mà cười, đây là tính toán của Tuyền.
“Đa tạ nương nương!” Tử Mộ Nhiên cúi đầu thật thấp đủ cho người khác không thấy được biểu tình.
Tuyền vừa lòng nhìn kết cục này, không quên dự tính ban đầu hỏi: “Được rồi, Tử minh chủ như thế nào biết chỗ của Phạm mà đến cứu viện?”
“Là do Bất Túy báo tin.” Tử Mộ Nhiên trả lời: “Hắn nói nương nương bị người hãm hại, cần ta trợ giúp một tay.”
“Bất Túy?” Tuyền cùng Phạm đồng thời cảm thấy kinh ngạc, “Vậy hắn hiện tại ra sao?”
Tử Mộ Nhiên có chút tiếc nuối trả lời: “Hắn vì giúp chúng ta trốn thoát, đã muốn...... Bất quá hắn trước khi chết, nhờ ta nói với bệ hạ, nói nợ hắn thiếu của ngươi đã trả hết.”
Đúng vậy, đối với Tuyền mà nói, sinh mệnh Phạm quá to lớn, Bất Túy đích xác đã cho hắn một đại ân!
Thu liễm tình cảm tiếc hận, Tuyền thần tình nghiêm túc đối Tử Mộ Nhiên nói: “Minh chủ đi qua sào huyệt địch nhân, trẫm muốn ngươi vẽ lại bản đồ. Sau đó, muốn ngươi đi giám thị bọn họ, bằng công lực của ngươi, hẳn là không khó đi?”
“Bệ hạ là tính toán tiêu diệt bọn họ?” Đằng Hình hỏi.
“Đúng vậy.” Tuyền cười trả lời.
“Nhưng trong hoàng cung đủ người võ công cao cường, vì sao......”
“Vì sao muốn minh chủ đi mạo hiểm? Đơn giản a!” Tuyền đến trước mặt Đằng Hình, giải đáp nghi vấn của hắn. “Bởi vì trẫm không thích chiến tranh. Chiến tranh rất hao tài tốn của.”
“Này...... Thảo dân ngu dốt, không biết việc này cùng chiến tranh có liên quan gì?” Đằng Hình vẻ mặt lãnh giáo.
“Mục đích lần này của Diệp Tuấn là ngôi vị hoàng đế của trẫm.” Tuyền giải thích nói: “Nếu trẫm phái đại nội cao thủ tiến hành giám thị, vậy biểu thị triều đình cùng hắn thế bất lưỡng lập. Triều đình muốn chống đỡ, tất nhiên phải phát động binh lính, quân đội, như vậy chiến tranh sẽ nổ ra. Đến lúc đó quốc gia hỗn loạn không nói, dân chúng còn phải chịu khổ...... Điều này thật sự trẫm không hề muốn.”
“Nếu để Tử minh chủ ra tay thì khác.” Tuyền lắc lắc đầu ngón tay, “Tử minh chủ là võ lâm nhân sĩ, cùng triều đình không hề liên quan, trận chiến này bất quá là một hồi giang hồ ân oán. Như vậy đối quốc gia, đối dân chúng đều hảo, không phải sao?”
“Bệ hạ nhìn xa, làm việc vì dân vì nước suy nghĩ, thảo dân sâu sắc bội phục. Nhưng bệ hạ định lấy thân phận gì để giải quyết ân oán này đây?”
“Ha ha, Đằng huynh đừng quên, trẫm trong giang hồ chính là đệ tử ‘Hỗn Hư phái’ a!” Tuyền cười đến hảo kiêu ngạo.
Tử Mộ Nhiên dừng một chút, đột nhiên cười to ra tiếng, “Ha ha...... Bệ hạ cơ trí, thảo dân khâm phục, khâm phục!”
“Như vậy là minh chủ đáp ứng trẫm?” Tuyền biết rõ còn hỏi.
Tử Mộ Nhiên cung kính hành lễ. “Thảo dân có chết cũng không chối từ. Về phần Hình nhi, xin bệ hạ giữ hắn bên người, lúc bệ hạ tính toán cùng bè đảng phản bộ quyết chiến, để cho hắn trợ giúp ngài một tay.”
“Ta đang có dự định này.” Tuyền cười meo meo đáp ứng.
“Như vậy thảo dân vẽ bản đồ nộp lên bệ hạ.” Nói xong hắn định lui ra.
“Ai...... Chờ một chút!” Tuyền gọi lại hắn, sau đó đối Phạm bên người nói: “Phạm trước mang Đằng huynh đi nghỉ ngơi được không?”
“...... Ta đã biết, đi theo ta.” Phạm biết bên trong nhất định có quỷ, nhưng vẫn để lại cho hoàng đế hắn mặt mũi, mang Đằng Hình ly khai.
Bọn họ vừa đi, Tuyền bước đến trước mặt Tử Mộ Nhiên, lấy tay vuốt ve ghế dựa, mắt không nhìn hắn.”Biết vì sao phải hướng Phạm giải thích không?”
Tử Mộ Nhiên gật đầu, “Ta thân là phụ thân nợ thân sinh nhi tử......”
“Đích xác, ta không đem sự thật nói cho Phạm, bởi vì sợ hắn thương tổn. Mà ngươi......” Tuyền chỉ vào hắn, “Ngươi lại ở thời điểm Phạm yếu ớt nhất lửa cháy đổ thêm dầu, cho hắn đả kích trí mệnh nhất. Cho dù thân là phụ thân, cũng không thể tha thứ.”
“...... Bệ hạ giáo huấn chí phải.” Hắn chậm rãi cúi đầu, chua xót cười.
Tuyền nhìn hắn, ngữ khí bỗng nhiên dịu đi, “Ai, nhưng ngươi đối Phạm vẫn còn tình cảm phụ tử, xét điểm này, trẫm không trách tội ngươi.”
Tử Mộ Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, “Bệ hạ, vì sao......”
“Phạm sau khi đến hoàng thành, ngươi vẫn âm thầm bảo hộ đúng không? Bằng không nhân mã của Diệp Tuấn như thế nào có thể tìm không thấy Phạm?” Tuyền thực minh bạch.
“A......” Hắn hiền lành nở nụ cười, “Bệ hạ thật là lợi hại, bất quá này cũng không hoàn toàn là công lao của ta.”
“Nga? Xin chỉ giáo?” Tuyền tò mò.
“Kỳ thật......”
“Nga? Như vậy a...... Việc này trẫm phải hảo hảo ngẫm lại, bất quá, trẫm cho ngươi lưu lại chính là muốn cùng ngươi nói một câu.” Tuyền thẳng người dậy, thu liễm tươi cười, nửa người đổ xuống, “Thực xin lỗi, trẫm thất ước, trẫm đã nói sẽ cho hắn hạnh phúc, chính là sự việc lại như như bây giờ. Thật sự thập phần thật có lỗi.”
“Bệ hạ mau đứng lên!” Hắn khiếp sợ nâng Tuyền dậy, “Thảo dân nhận không nổi!”
Tuyền cũng rất nghe lời, lập tức đứng dậy, tươi cười lại xuất hiện trên mặt. “Đây là điều trẫm muốn nói. Bất quá trẫm sẽ không vì bội ước mà nản chí. Thay vì nhìn lại quá khứ, chi bằng hướng về tương lai. Nếu một lần thất ước, vậy sau này phải hảo bù đắp! Cho nên lần này còn muốn cùng minh chủ tiếp tục ước định của chúng ta.”
“Về việc lần này, ta tin tưởng trách nhiệm không hoàn toàn ở bệ hạ. Bệ hạ không cần quá tự trách, về phần ước định......Nhìn nương nương hiện tại, bệ hạ nhất định sẽ không tái bội ước.” Hắn cười thực vui vẻ.
“Đương nhiên!” Tuyền tự tin trả lời, “Nếu không phải vì Phạm, trẫm sẽ không tìm ngươi đi giám thị bọn chúng.”
“Di? Bệ hạ tìm ta lý do không phải vì......” Nhân dân cùng quốc gia sao?
“Đương nhiên không phải! Đó là xạo thôi, Phạm cũng có lý, cái nào nghe cũng hay mà, đúng không?”
“Vậy nguyên nhân thật sự......?” Hắn biểu tình quái dị nhìn Tuyền.
“Đương nhiên bởi vì Phạm không hy vọng sư phụ hắn chết a! Nếu là chiến tranh, sau khi kết thúc, hắn sư phụ hắn là kẻ đứng đầu chắc chắn phải chết. Phạm không muốn hắn chết, ta đây sẽ không phát động chiến tranh.” Tuyền còn một bộ dạng rất có đạo lý.
“......” Hắn suy nghĩ một trận, thiệt tình thở dài: “Vân...... Nương nương được bệ hạ yêu, là phúc khí của hắn a!”
“Được rồi, Chuyện chỉ có vậy.” Tuyền phất tay, “Đúng rồi, minh chủ! Có từng gặp qua vật này?” Tuyền mở tranh ra, trên mặt vẽ mội khối ngọc bội, là do họa sư dựa trên bức tranh của tiên hoàng vẽ ra!
“Đây là...... Ngọc bội của tiên hoàng!” Hắn liếc mắt một cái liền phản ứng.
“Minh chủ biết a?” Tuyền thử thăm dò hỏi.
Tử Mộ Nhiên thừa nhận, “Ân, chính đạo sĩ mang Vân nhi đến, bệ hạ biết hắn?”
“Quả nhiên.” Hắn đoán đúng, “Về việc này không được trước mặt bất kỳ ai nói ra.”
“Thảo dân tuân chỉ!” Tử Mộ Nhiên thức thời, không hỏi nhiều.”Bệ hạ, thảo dân có thể lui xuống được chưa?”
“Từ từ! Tử minh chủ, tin tưởng ngươi cũng biết, thân thể Phạm…cho dù thương khỏi, cũng không tốt lắm.” Tuyền nói có chút đứt quãng, “Có…phương pháp gì có thể khôi phục không? Võ công phế mất thì mất, chính là thân thể hắn… Có thể hay không trở lại trước kia?”
“Này......” Hắn sắc mặt có chút khó xử, “E rằng rất khó, hắn bị người ta đả thương nội tạng cùng kỳ kinh bát mạch không nói, người nọ còn điểm phá mấy đại huyệt trên người hắn, có thể bảo trụ tánh mạng đã là may mắn.”
“Vậy sao?” Tuyền lại thất vọng rồi.
Sau đó, Tử Mộ Nhiên lui ra, mà Tuyền vẫn ngồi tạ chỗ.
Hắn yên lặng tự suy ngẫm thân thể Phạm, biểu tình lo lắng.
Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thì tốt rồi! Nghĩ như vậy, hắn dần dần ngủ......
Phạm sau khi an trí Đằng Hình, định hồi cung tìm Tuyền, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, lại ở ngoài điện gặp Diệu Quang, Tễ Lăng Húc cùng Tễ Lăng Nhạc cũng đến tìm Tuyền.
Nhạc Vương gia đối Phạm có thành kiến sâu nặng, trong cung mỗi người đều biết, hai người gặp nhau, bầu không khí cũng đóng băng tới cực băng điểm!
Phạm đối Tễ Lăng Nhạc thật ra không có địch ý gì thâm sâu, khẽ gật đầu, mở cửa cho bọn họ đi vào, nhưng thái độ Tễ Lăng Nhạc lại có chút ác liệt, xem hắn như không tồn tại, hai người lúc đó không hề nói một chữ.
Bốn người vào phòng tìm kiếm thân ảnh Tuyền, lại phát hiện Tuyền lại như một hài tử đang ngủ trên ghế thái sư.
Tễ Lăng Nhạc ôn nhu hiện trên mặt, định ôm Tuyền quay về tẩm cung, ai ngờ trong nháy mắt hắn chạm tới người kia, Tuyền cư nhiên nhíu nhíu mày, trở mình cự tuyệt.
“Ngô...... Phạm?”
Một tiếng gọi, khiến tay Tễ Lăng Nhạc ngưng lại.
“Phạm, đừng đi.” Nói xong, tuyền còn muốn bắt lấy tay Phạm.
Tễ Lăng Nhạc sắc mặt thâm trầm, Phạm nhìn nhìn hắn, lập tức đi tới bên người Tuyền, “Tuyền tỉnh tỉnh, sẽ cảm lạnh.”
Nhưng Tuyền vẫn tiếp tục ngủ say, mông mông lung lung, hắn kéo tay Phạm dán lên mặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng đi.”
Phạm nghe xong, mặt mang ý cười, vỗ nhẹ lưng hắn trấn an, “Không đi, ta không đi.”
Tuyền như là nghe được lời y nói, lộ ra thần sắc an tâm, ghé vào lòng ngực Phạm, ngủ an ổn, Phạm cũng ôm hắn, hai người trong lúc tồn tại một cỗ ấm áp khôn kể.
Ba người ở một bên thấy màn này, biểu tình bất đồng, bọn họ không muốn quấy rầy đôi bích nhân này, cùng nhau lui ra ngoài.
Ra khỏi cung, Tễ Lăng Nhạc thở dài một tiếng, lưng dựa vào điện trụ phía sau, tựa hồ đang suy ngẫm cái gì.
Diệu Quang nhìn thấy nói: “Hắn so với Vương gia tưởng tượng có phải vĩ đại nhiều lắm. Bệ hạ với hắn cực kỳ sủng ái, hoặc nên là mê luyến. Có lẽ cho hắn lưu lại, sẽ làm hết thảy càng thêm viên mãn!”
Húc một lòng lưu lại Phạm, cũng hỗ trợ, “Đại ca, nhị hoàng huynh mất trí nhớ. Đã không còn là hắn, hắn yêu Bàn Nguyên, cho bọn họ hạnh phúc như vậy không phải tốt lắm sao? Ngươi đừng bảo thủ như vậy.”
“Yêu sao......” Tễ Lăng Nhạc nghe vậy cảm thán, mở hai mắt nhìn về phía cửa cung.
Qua không lâu, Tuyền tỉnh lại. Hắn dụi dụi mắt, đứng dậy duỗi thắt lưng, lại phát hiện bên người trừ bỏ Phạm ở ngoài, cư nhiên còn thêm ba thân ảnh.
“Đại ca? Diệu Quang? Húc? Các ngươi như thế nào......”
Tễ lăng nhạc không trả lời vấn đề của hắn, mà trực tiếp mở miệng hỏi Phạm: “Ngươi sẽ thích Kì? Ngươi có thể tha thứ hết thảy việc hắn làm với ngươi trước kia?”
“Đại ca!” Tuyền chán ghét thái độ của hắn, vừa muốn biện giải thay Phạm.
Nhưng Phạm lại ngăn trở, thoải mái thản nhiên hỏi lại: “Vậy Si Ảnh có thể hay không tha thứ hết thảy việc trước kia vương gia làm với hắn?”
“Hắn?” Tễ Lăng Nhạc bị hỏi không trả lời được lời được, “Hắn cùng ngươi không giống!”
“Đúng, chúng ta không giống, ta thích người này......” Hắn nhìn về phía Tuyền, ánh mắt mãnh liệt trước nay chưa từng có, “Là hắn! Tễ Lăng Kì cũng tốt, Kì Oát Tuyền cũng tốt, chỉ cần là hắn! Ta liền thích!
“Ngô...... Phạm!” Tuyền cảm động thiếu điều chảy nước mắt. “Phạm, người ta cũng thích ngươi nhất!” Hắn hai tay mở lớn, ôm chặt Phạm vào lòng.
Một cái ôm này, Phạm bị kéo đến hít thở không thông, nếu không nhờ Diệu Quang lên tiếng nhắc nhở, Phạm đáng thương sẽ khi không chết oan chết uổng.
Tuyền chú ý, lập tức buông ra, một bên giúp hắn thuận khí, một bên cúi đầu cúi người nói ăn năn bồi tội.
Diệu Quang và Húc vui vẻ ở một bên xem diễn, đối với hình ảnh này thấy nhưng không thể trách, nhưng Tễ Lăng Nhạc bất đồng, trận này làm mặt hắn cứng đờ không thể biểu cảm gì.
“Nhạc vương gia, bọn họ như vậy không tốt sao?” Diệu Quang nhẹ giọng hỏi.
Húc cũng cùng Diệu Quang đứng một bên, cười nói: “Nhị ca tuy rằng thay đổi, nhưng ngươi cũng thích hắn như vậy!”
Tễ Lăng Nhạc nhìn cảnh trước mắt, nghe những lời này, hắn lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Thay đổi? Đúng vậy, đều thay đổi.
Sau lại mở mắt, ánh mắt hắn nhìn về phía Phạm đã thay đổi.”...... Kì!”
Tuyền lập tức đáp lại: “Sao a?”
“Ta biết cách có thể khôi phục thân thể cho hắn.” Hắn thình lình ném ra câu như vậy.
“Thật sự?” Tuyền lập tức chạy đến bên người hắn, “Biện pháp gì? Biện pháp gì?” Lo lắng hỏi.
Phạm với lời nói của hắn cảm thấy khiếp sợ, nhìn ra được y cũng rất muốn biết phương pháp hồi phục!
“Doanh thảo!”
“Không có khả năng.” Húc lên tiếng phản bác, “Đại ca, ngươi cũng biết doanh thảo có tác dụng áp chế nội lực! Như thế nào có thể làm cho Bàn Nguyên thân thể phục hồi như cũ?”
“Có thể.” Tễ Lăng Nhạc thực xác định, “Doanh thảo quả thật có thể làm cho người bị thương thân thể khôi phục, bất quá công lực khẳng định sẽ không khôi phục như trước...... Phụ hoàng dùng qua.”
“Da!?” Mọi người kinh ngạc không thôi.
Nghe Tễ Lăng Nhạc nói, năm hắn mười tuổi, có người xông vào Thủy Tinh Dục Lâm, hái doanh thảo cứu tiên hoàng. Chính là không biết vì sao, việc này qua đi, lại không ai gặp qua người nọ.
“Khi đó, các ngươi còn nhỏ, cho nên không có ấn tượng.” Tễ Lăng Nhạc giải thích.
Nói đến đây, Tuyền nhớ tới bức họa kia. “Chẳng lẽ......”
Tễ Lăng Nhạc nhìn hắn, sau đó cái gì cũng không nói liền rời đi.
Tuyền không ngăn cản, xoay người hưng phấn nhìn Phạm, chính là......
“Các ngươi như thế nào đều xanh mặt?” Không riêng gì Phạm, ngay cả Diệu Quang cùng Húc cũng giống nhau.
“Bệ hạ, doanh thảo trong cung đã không còn.” Diệu Quang.
“Không có thì đi hái a!”
“Nhị ca, ngươi muốn ai đi Thủy Tinh Dục Lâm?” Húc cẩn thận hỏi.
“Ân...... Phái một cặp vừa tân hôn thì tốt rồi?” Không phải sao?
Phạm thực trấn định nói: “Tuyền, có thể đi vào Thủy Tinh Dục Lâm chỉ có hoàng tộc. Thủy Tinh Dục Lâm chỉ có thể sinh ra hoàng tộc.”
“A?” Tuyền lăng lăng nhìn bọn họ, “Hoàng tộc chỉ chính là......”
“Ngươi, đại ca, ta!” Húc hảo tâm đáp lại, “Hoặc là thê tử chúng ta.”
“Này......” Tuyền đếm đếm ngón tay vạch ra, “Phạm thân thể không tốt, Húc cùng đại ca cũng không thể, các ngươi cũng không có thê tử.” Còn lại là......
“Không ai đi hết.” Diệu Quang gãi đúng chỗ ngứa.
“......”
Không thể nào? Tuyền mồ hôi lạnh chảy ròng, biểu tình bộ mặt hơi hơi run rẩy. Khó có được biện pháp, cư nhiên bởi vì lý do mạc danh kỳ diệu này mà không thể đạt thành, như thế nào có thể? Tuyệt đối không được!
Bỗng nhiên một ý tưởng thần kỳ xuất hiện trong đầu Tuyền —— được thôi, bất quá chính là sinh hài tử mà thôi, thiệt thòi gì đâu!?
Thấy Tuyền bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, ba người chung quanh cảm thấy thấy lạnh cả người, sẽ không là......
Không lâu sau, sầu lo của bọn họ trở thành sự thật!
Chỉ thấy Tuyền nắm tay Phạm, thận trọng nói: “Phạm, vi phu vì ngươi, quyết định tự mình đi Thủy Tinh Dục Lâm. Sau khi trở về, ngươi cần phải đối vi phu phụ trách a!”
Bình luận truyện